Quay Đầu - Chương 27

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

Mẹ không biết? nghe câu trả lời của nhóc con Ninh Vi Nhàn ngạc nhiên, nhưng sau đó suy nghĩ lại, bé gái nhỏ như vậy không biết là rất hợp lý, nhưng cô chưa sống chung với trẻ con bao giờ, không biết dụ dỗ như thế nào mới tốt… “Ừ… Củ tỏi nhỏ có muốn ăn cái gì không?”
Bé gái nhỏ chớp chớp đôi mắt trong suốt, nhìn cô cười, mặc dù khuôn mặt bé con bẩn thỉu, nhưng lòng của Ninh Vi Nhàn vì đứa nhỏ mà có chút thay đổi: “Muốn!”
Cô ôm lấy củ tỏi nhỏ, sau đó cười với mẹ Nhan: “Mẹ, con mang nó đi kiếm đồ ăn trước.”
Mẹ Nhan vội vàng khoát tay: “Đi đi.”
Nhan Tư Tư vội vàng nhảy dựng lên: “Chị dâu em đi cùng chị!”
“Cô ấy tự tìm được phòng bếp, cũng sẽ không lạc đường, em tạm thời ở chỗ này đi.” Đối với việc Nhan Tư Tư nịnh nọt, Nhan Duệ tỏ ra khinh bỉ. Nhưng lúc Ninh Vi Nhàn nhìn anh, anh giả ૮ɦếƭ quay mặt đi. Đợi đến khi Ninh Vi Nhàn và Nhan Tư Tư biến mất ở lối rẽ, mẹ Nhan mới nhìn Nhan Duệ, cười híp mắt nói: “Vi Nhàn đúng là con dâu tốt, vừa nhìn là biết sẽ làm một người mẹ tốt. Đúng rồi Nhan Duệ, các con tính toán khi nào thì có đứa bé? Dáng dấp Vi Nhàn xinh đẹp như vậy, đứa bé sinh ra khẳng định còn xinh đẹp hơn.” Tưởng tượng về sau mang theo cháu trai cháu gái ra ngoài đi dạo, mẹ Nhan cảm thấy hãnh diện.
“Mẹ con nói rất đúng, các con tính toán lúc nào thì có đứa bé? Bố thấy Vi Nhàn rất thích bé gái kia, nhất định có thể làm một người mẹ tốt.” Ba Nhan buông tờ báo trong tay xuống hỏi: “Bố với mẹ con cũng muốn đi du lịch, con đã hồi tâm rồi, nên đến công ty giúp đỡ bố, sau đó bố đem công ty giao cho con, mới có thể rảnh rỗi đi du lịch được.”
“Đúng vậy, đúng vậy. hiện tại mẹ muốn ôm cháu gái của mẹ rồi!”
Cha mẹ một người đàn một người hát khiến Nhan Duệ phiền não, anh bưng cà phê trên bàn uống một ngụm, nằm xuống ghế sofa, gãi gãi đầu muốn nói chuyện lại nhịn không được, một lúc sau, dưới ánh mắt mong đợi của cha mẹ đứng dậy: “Con xin hai người, muốn có đứa bé hay không là chuyện của hai chúng con được không? Hơn nữa ai bảo con hồi tâm rồi hả? Hai người đừng tự cho là mình đúng quyết định cuộc đời con!” Nói xong tức giận đi lên lầu, hoàn toàn không thấy được vẻ mặt nửa kinh ngạc nửa nghi ngờ của hai người. Đợi đến khi bóng dáng của Nhan Duệ biến mất, mẹ Nhan mới quay đầu nhìn chồng mình: “Làm sao vậy, ăn phải *** sao? Vài ngày trước không phải rất tốt sao? Không lẽ giận dỗi với cô dâu mới?”
Ba Nhan run rẩy cầm tờ báo trong tay cười khẽ: “Em còn không nhìn ra được sao? Có người vẫn đang mơ màng.”
“Mơ màng?” Nghe lời chồng mình nói, mẹ Nhan áp lực như núi. “Anh xem tiểu tử kia giống như mơ màng sao? Đối với chúng ta hung ác như vậy, Ninh Vi Nhàn làm sao mà chịu được nó chứ.”
“Vậy em thấy nó đã bao giờ tức giận như vậy chưa? Vì một người phụ nữ?” Đứa con này của ông vẫn chưa ý thức được hành vi của mình, nói không mơ màng ai tin. Mẹ Nhan nháy mắt mấy cái, nói như vậy… Hình như cũng đúng. Hai vợ chồng ngồi trên ghế mắt to trừng mắt nhỏ, trong phòng bếp Ninh Vi Nhàn rất vui vẻ, cô đem bé gái nhỏ để trên ghế, sau đó mở tủ lạnh tìm đồ ăn. Bên trong có bánh ngọt và kem, cô suy nghĩ một chút, mới lấy một miếng bánh ngọt cho vào đĩa nhỏ, sau đó đem thìa bỏ vào, bưng ra ngoài. Dù sao nó cũng chỉ là đứa bé, đối với đồ ăn vặt hoàn toàn không có sức chống cự, chỉ thấy mắt củ tỏi nhỏ trợn to, nước miếng sắp nhỏ xuống. Ninh Vi Nhàn buồn cười, sờ sờ đầu nó, dịu dàng hỏi: “Có muốn ăn không?”
“Muốn!” Tiếng trả lời rất lớn và vang dội. Vì vậy Ninh Vi Nhàn cầm thìa xúc một miếng bánh ngọt đưa đến, củ tỏi nhỏ há mồm thật to ăn, hành động đáng yêu của bé làm cô không nhịn được chỉ muốn ôm nhóc con mãi. Nhan Tư Tư tựa vào cạnh cửa, trong mắt tràn đầy than thở, cô đối với những đứa trẻ như vậy không thể nói nên lời, hơn nữa theo ý cô, tất cả những đứa bé khéo léo đều là ác ma chuyển thế, không mang phiền toái đến cho mình là tốt lắm rồi: “Chị dâu, về sau chị nhất định sẽ là người mẹ tốt.”
Ninh Vi Nhàn nghiêng đầu sang nhìn cô, cười, nhưng động tác trên tay vẫn dịu dàng như cũ: “Chưa chắc đâu, nhưng mà… Nếu như chị có đứa bé, chị sẽ tốt với nó.” Bàn tay trắng nõn rút tờ giấy trên mặt bàn, lau bàn tay bẩn thỉu của củ tỏi nhỏ. “Ăn chậm một chút, không nghẹn. Tư Tư, em có thể rót một ly nước trái cây đến đây được không?”
“Dĩ nhiên là được.”
Thật đáng tiếc Ninh Vi Nhàn không được ở lâu cùng với củ tỏi nhỏ, bà nội của bé Lý Thẩm rất nhanh đã đến rồi, cảm ơn cô rồi đem củ tỏi từ trên tay Ninh Vi Nhàn ôm đi, trước khi đi bé còn muốn Ninh Vi Nhàn ôm bé, biết nhất định phải đi nên không còn khóc và náo loạn nữa, đôi mắt xinh đẹp chỉ nhìn Ninh Vi Nhàn, một bộ dáng không bỏ được, trái tim Ninh Vi Nhàn tan nát, hận không thể bế bé trong *** mãi không thả. Nhưng đứa bé này không phải là con của cô. Nhan Tư Tư nhìn ra được sự mất mát của cô, rất hào phóng ôm bả vai cô an ủi: “Không có chuyện gì đâu chị dâu, sau này chị cũng sẽ có đứa nhỏ.” Thật không thể tưởng tượng được có người lại thích tiểu ác ma chứ? Nhìn bé gái bẩn thỉu kia, chị dâu tự nhiên có thể ôm nó, nếu là cô thì đã sớm phát điên… Ách, quả nhiên cô không thích hợp làm phụ nữ…
Ninh Vi Nhàn cười, cô vỗ vỗ bàn tay trên vai, mặc dù Nhan Tư Tư lừa gạt cô làm người mẫu, nhưng cô rất thích em gái này, cho cô cảm giác rất thoải mái. Hai người vừa nói chuyện vừa ra khỏi phòng bếp, vợ chồng nhà họ Nhan vừa ngồi trên ghế vừa thảo luận về Nhan Duệ, vừa nhìn thấy con dâu đi ra liền lập tức ngậm miệng không nói, đều nói người trong cuộc mơ hồ, điều này không phải là không có lý. Chuyện vợ chồng son hai người bọn họ không nên nhúng tay vào. Con cháu cũng có phúc của con cháu! Ninh Vi Nhàn đi ra không nhìn thấy Nhan Duệ, tâm tình của cô hạ xuống. Cô không hiểu rốt cuộc cô làm sai cái gì, tại sao anh đột nhiên không để ý đến cô, hơn nữa còn nhìn cô rất căm thù chứ? “Cha, mẹ, con lên lầu xem.”
Vợ chồng nhà họ Nhan khoát tay bảo cô cứ đi. Nhìn bóng dáng cô biến mất ở ngã rẽ, Nhan Tư Tư nheo mắt lại: “Cha, mẹ, hai người đang định làm gì thế? Chúng con vừa ra liền không nói nữa? Còn anh trai nữa, anh ấy uống lộn thuốc à, đối xử với chị dâu như vậy?” Mẹ nó, hoa tâm đại củ kia không xứng với chị dâu, cưới vợ xinh đẹp dịu dàng như vậy còn không thỏa mãn, còn ra ngoài lăng nhăng --- đừng tưởng Nhan Tư Tư cô là người mù, vì tìm kiếm người mẫu thích hợp cô đi rất nhiều nơi trong khu nội thành, nhiều nơi cô còn rất quen thuộc, sau khi anh trai kết hôn cô còn nhìn thấy nhiều lần anh ôm ấp những người phụ nữ khác. Cô thật sự không hiểu, tại sao đàn ông đều như vậy chứ? Cho dù theo đuổi là bản tính của con người, nhưng anh trai cô đã kết hôn rồi được không? Sau khi kết hôn phải trung thành với hôn nhân chứ! Hại cô không dám nói với chị dâu, sợ chị dâu đau lòng.
“Nào có định làm gì, cái nha đầu này nói cái gì thế.” Cha Nhan liếc con gái một cái: “Là đang nói về anh trai với chị dâu con.”
Nhan Tư Tư cau mày: “Có gì đâu chứ, mọi chuyện không phải quá rõ ràng rồi sao? Anh trai không biết xấu hổ, kết hôn còn ra ngoài lăng nhăng, chị dâu thật đáng thương, cái gì cũng không biết, ở nhà còn bị anh ấy cau mặt.” Mẹ nó, nếu cô gả cho người đàn ông như vậy, đã tát cho anh ta một cái rồi. Khụ, cô lẽ cả đời này cô cũng không thể làm thục nữ giống như chị dâu được…
“Nha đầu ngốc.” Mẹ Nhan cười cười: “Anh con tâm cao khí ngạo, từ nhỏ đến lớn đều có phụ nữ theo đuổi, có thể yêu chị dâu con dễ dàng sao? Nếu như yêu, nó cũng sẽ không nói gì, chỉ có bài xích.” Bà chỉ chỉ trên lầu. “Giống như lúc nãy vậy.”
Nhan Tư Tư liếc mắt xem thường. “Mẹ lên xem đi, chị dâu không biết chuyện, nếu chị dâu biết anh trai ở bên ngoài làm loạn, không phải khóc đến ૮ɦếƭ sao. Bố mẹ không nhìn ra được sao? Chị dâu rất hy vọng với cuộc hôn nhân này, cho nên mới đối tốt với anh trai như vậy, nếu chị ấy biết được anh trai không đáng giá như vậy, đừng nói đợi đến khi anh trai phát hiện ra anh yêu chị ấy, sẽ không còn cơ hội nữa đâu! Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn được nhiều người phụ nữ theo đuổi, đó là lý do anh ấy có thể bắt nạt vợ mình sao? Mẹ, kết hôn là chuyện cả đời, nhà họ Nhan và nhà họ Ninh không thể ly hôn, không có bất ngờ xảy ra thì hai người họ sẽ sống với nhau cả đời, anh ấy cũng không thể để chị ấy đợi cả đời, như vậy là bắt nạt người khác. Đàn ông đều như vậy mà trở nên hư hỏng, ngay cả mẹ cũng nghĩ như vậy. Bên ngoài anh trai, có thật lòng xin lỗi chị dâu không?” Một đám người không ra gì… Cho nên cô mới không thích cuộc sống của giới thượng lưu, còn không bằng sống trong một ngôi nhà bé nhỏ bình thường, ít nhất sẽ không mệt mỏi như vậy. Nghe lời con gái nói, mẹ Nhan nghiêm túc suy nghĩ, bà nhìn chồng mình, vẻ mặt của ba Nhan cũng có chút kỳ quái. Đúng rồi, đây chính là vấn đề. Bọn họ sống an nhàn sung sướng, quên mất những sai lầm của con trai mình. Cho dù tương lai nó phát hiện mình yêu vợ, thì phải làm sao đây? Nó đã phản bội con dâu, phản bội hôn nhân, cho nên bọn họ mới có thể nói lạnh nhạt như vậy, nếu như là mình thì sao đây? Bọn họ còn có thể nghĩ con dâu có thể chờ đợi được sao? Con trai bọn họ, muốn nó lập tức quay đầu, căn bản không thể làm được. Trừ khi rơi đầu bể máu, nếu không vĩnh viễn nó sẽ không biết quý trọng.
Trong sinh mệnh của Ninh Vi Nhàn có ba người quan trọng nhất đó là: Cha, mẹ và Nhan Duệ. Nhưng từ nhỏ cô không nhận được một chút quan tâm nào từ cha mẹ, hiện tại thật vất vả nhận được một chút quan tâm từ Nhan Duệ, muốn cô không cần, cô có thể dễ dàng không cần sao? Cô mơ hồ cảm thấy lạ ở chỗ nào đó, nhưng không nghĩ ra được lạ ở chỗ nào, làm cho Nhan Duệ cảm thấy cô rất phiền. Anh thậm chí còn không nói chuyện với cô, thỉnh thoảng khi cô mở miệng nói chuyện, anh lập tức kiếm cớ trốn tránh, không cho cô cơ hội. Giờ phút này đứng trước cửa phòng Nhan Duệ, tự nhiên Ninh Vi Nhàn lại chần chừ. Cô giơ tay, không dám gõ cửa, giống như sợ nếu cô gõ cửa sẽ phải đối mặt với sự tuyệt vọng. Trong lúc cô đang chần chừ, cửa được mở ra, khuôn mặt lạnh như băng của Nhan Duệ ngay trước mặt cô: “Em còn định đứng ở cửa đến lúc nào?” Nói xong liền xoay người về phía giường lớn, không nhìn Ninh Vi Nhàn một chút nào.
“Duệ…” Ninh Vi Nhàn muốn nói lại thôi, chỉ cảm thấy miệng mình khô khốc.
“Vi Nhàn, nếu đã như vậy, chúng ta liền nói chuyện rõ ràng đi. Em có còn nhớ ngày kết hôn tôi nói với em những gì không?” Anh hỏi. Anh muốn nói rõ với em. Anh sẽ không vì kết hôn với em mà vứt bỏ cuộc sống trước đây, em có thể là người vợ duy nhất trong đời anh, nhưng tuyệt đối không phải là người phụ nữ cuối cùng. Anh không thể vì một tờ giấy đăng kí kết hôn mà bỏ qua cả một rừng cây. Ninh Vi Nhàn thẫn thờ gật đầu một cái, đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ vẻ mặt của Nhan Duệ lúc đó, tràn đầy không kiên nhẫn và khinh thường, giống như cô với bất kì người phụ nữ mà anh thích đều giống nhau, chính là mơ mộng hão huyền.
“Tôi đã bồi em mấy tháng, em nên thõa mãn, chưa có người phụ nữ nào được hưởng đãi ngộ giống như em.” Nhan Duệ nhếch môi mỉm cười, hành động này của anh hấp dẫn ૮ɦếƭ người. Nhưng mỗi câu nói của anh giống như một thanh đao đâm vào tim cô, máu tươi đầm đìa. Cô há miệng cố gắng phát ra âm thanh, nhưng rốt cuộc không thể. Nhan Duệ đứng dậy, rút một *** --- thật ra anh không thích *** lá, lúc phiền lòng mới hút một hai điếu. Ninh Vi Nhàn nhìn anh, chưa kịp nói chuyện, giọng nói từ cửa truyền đến: “Anh, anh thật sự cho mình là tình thánh, nếu là tình thánh cũng không có người tự luyến như vậy.” Đây chính là nguyên nhân cô ghét anh trai mình, cho dù anh trai vừa tuấn tú lại có tiền và có tài, nhưng thích trêu hoa ghẹo nguyệt, cho dù đã kết hôn, vẫn không là người đàn ông có trách nhiệm, làm sao lại không khinh bỉ được chứ? Giọng điệu khinh bỉ của Nhan Tư Tư càng làm cho Nhan Duệ thêm tức giận. Anh không đem tức giận trút lên người em gái mình, mà lựa chọn Ninh Vi Nhàn “Mặc kệ như thế nào, lời tôi đã nói, em nghe có hiều không. Tôi đã sớm cảnh cáo em, không muốn em mơ mộng hào huyền với những thứ em không thể nào có, nhưng em cứ yên tâm, tôi sẽ không ly hôn với em, chúng ta mỗi người đều tự do làm theo ý thích của mình, ai cũng không được can thiệp vào cuộc sống của người kia, em cảm thấy như thế nào?”
Cô cảm thấy như thế nào… Cô có thể cảm thấy như thế nào đây? Ninh Vi Nhàn cười miễn cưỡng, lại phát hiện khóe miệng mình cười cứng ngắc. Ngược lại Nhan Tư Tư bị Nhan Duệ chọc tức, nhiều năm như vậy đều là cô gây phiền phức cho anh trai mình, từ trước đến giờ đều là Nhan Duệ bị cô làm cho tức giận đến giơ chân, anh làm cô tức giận như vậy là lần đầu tiên. Đàn ông cặn bã, đây chính là đàn ông cặn bã trắng trợn, nên róc xương lóc thịt cắt nhỏ JJ của người đàn ông cặn bã này! Nhan Tư Tư cảm thấy anh trai mình may mắn vì trong phòng không có đao, nếu không không cần chị dâu ra tay, cô sẽ thay trời hành đạo! Cô vừa định cãi lại, lại phát hiện vẻ mặt không thay đổi của Ninh Vi Nhàn, giống như lời nói của Nhan Duệ không ảnh hưởng đến chị ấy. Nhưng Nhan Tư Tư cô là ai, cô là người hoa văn giống như nhiếp ảnh gia, ưu tú như một nghệ thuật gia để có thể nhìn thấu: “Chị dâu…”
Khóe môi Ninh Vi Nhàn cười, Nhan Tư Tư hận không thể lấy đao chặt anh trai mình, tính tình cô nóng nảy, không nhịn nổi có người bị bắt nạt, hơn nữa người bị bắt nạt còn là chị dâu của mình. Có lúc Nhan Tư Tư cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng là cùng một ba mẹ sinh ra, tại sao Nhan Duệ lại không di truyền được tính tốt chứ? Trên đời này những người phụ nữ để trêu đùa, đáng giá để anh cầm hạnh phúc của mình ra đánh cược sao? Chỉ sợ sau này hối hận cũng không kịp! Trong lòng cô tức giận, lại thấy trong mắt Ninh Vi Nhàn có lệ, không đành lòng K**h th**h chị dâu, liền cầm tay Ninh Vi Nhàn đi ra ngoài: “Chị dâu, chúng ta đi, em dẫn chị đi dạo phố! Không có đàn ông phụ nữ chúng ta vẫn có thể sống được. chị nói có phải không?” Cô nói xong quay đầu về phía Nhan Duệ hừ lạnh một tiếng: “Đàn ông cặn bã, em mang chị dâu đi tìm người đàn ông tốt, anh ở đây chờ khóc đi!”
Thành công chọc tức Nhan Duệ đến mức sắp bộc phát, nhưng anh vẫn mạnh miệng, cứng ngắc xoay mặt trả lời một câu: “Anh đã nói rồi, sẽ không can thiệp vào chuyện của cô ấy, chỉ cần không bị báo chí gièm pha là được, hai nhà Nhan Ninh cũng không bị mất mặt.”
Nhan Tư Tư cắn răng nghiến lợi, Ninh Vi Nhàn chỉ khẽ mỉm cười, trong mắt tuyệt vọng chợt lóe rồi biến mất. Lúc xuống lầu vợ chồng nhà họ Nhan đang ngồi trên ghế salon nhỏ giọng nói gì đó, thấy Ninh Vi Nhàn và Nhan Tư Tư cùng nhau đi xuống, lại nghe thấy các cô nói muốn đi dạo phố, liền phất tay một cái bảo các cô cứ đi đi, nhưng mà vẻ mặt nhìn Ninh Vi Nhàn có chút lo lắng. Thần kinh mẹ Nhan thô nên không cảm nhận được gì, nhưng ba Nhan ở trên thương trường trải qua vô số sóng to gió lớn, ông cảm thấy, ừm, con trai ông gặp phải khắc tinh. Quả nhiên, không bao lâu sau, đã nhìn thấy Nhan Duệ từ trên lầu đi xuống, mỗi bước đi đều dùng sức, giống như làm như vậy có thể xả giận.Ai ui, tuổi trẻ thật tốt, trong lòng Nhan Duệ nhớ lại lời Nhan Tư Tư vừa mới nói đưa Ninh Vi Nhàn đi tìm đàn ông, nếu chuyện này nói với người khác anh căn bản không quan tâm, nhưng nha đầu Nhan Tư Tư ૮ɦếƭ tiệt kia chuyện gì cũng có thể làm được, anh không thể không đề phòng, về phần vì sao anh muốn đề phòng, anh cho rằng là vì sợ Ninh Vi Nhàn gặp người không quen, làm cho hai nhà Nhan Ninh mất thể diện: Anh muốn hỏi Nhan Tư Tư mang Ninh Vi Nhàn đi đâu, nhưng anh lại ngượng ngùng, sợ mất mặt, trong lòng nghẹn vì chuyện không thể hỏi này, trên mặt tức giận ngày càng tăng. Ninh Vi Nhàn từ nhỏ đến lớn đều ở trong nhà, đừng nói là đi dạo phố, ngay cả trường học cũng chưa bao giờ đi, vợ chồng nhà họ Nhan đều mới giáo sư dạy kèm ở nhà. May mắn Ninh Vi Nhàn tư chất thông minh, học bài đều không cần quá cố sức. Lúc cô lớn hơn một chút liền bị mang đến trường đào tạo cô dâu tại Nhật Bản, nơi đó quản lý khép kín, nói khó nghe chính là vào nhưng không ra được. Ninh Vi Nhàn học ở đó năm năm, chưa từng đi ra ngoài trường học. Đối với thế giới bên ngoài, cô đơn thuần giống như một đứa trẻ. Không phải là cô không hiếu kỳ, nhưng mà những thứ kia đối với việc lấy lòng ba mẹ, không coi là gì. Ba mẹ hài lòng về mình, cô liền cao hứng. Hiện tại Nhan Tư Tư mang cô ra ngoài, hỏi cô muốn đi đâu, cô thực sự nghĩ không ra.
Theo ý thích của Nhan Tư Tư, cô mang Ninh Vi Nhàn đến khu trưng bày mỹ thuật, sau đó đi ăn gì đó. Từ nhỏ dạ dày của Ninh Vi Nhàn bị nuôi giống như chim, đồ ăn ở bên ngoài, mùi vị rất thơm, nhưng cô không có ý định ăn. Nhan Tư Tư nhìn cô lạnh nhạt, nhưng trong mắt rõ ràng có chua xót, nhịn không được khuyên nhủ: “Chị dâu…”
Ninh Vi Nhàn lắc đầu: “Chị không sao, em ăn nhanh đi.”
Nhan Tư Tư muốn nói cái gì, lại không nói, vùi đầu vào đồ ăn. Ninh Vi Nhàn ngồi ở đó, cô đơn một mình, khóe môi ý cười nhàn nhạt, vừa nhìn là biết chính là tiểu thư khuê các được nuôi dạy tốt . Nhất là khi cô ngắm ngoài cửa sổ vẻ mặt đau thương, càng làm cho người ta nhịn không được nổi lên ý muốn bảo vệ. Nhan Tư Tư vốn thích mỹ nhân, hơn nữa người này lại là chị dâu cô, cô dĩ nhiên muốn bảo vệ chị dâu thật tốt. Cho nên chỉ cần có người đàn ông muốn đến gần, cô liền đuổi người đó. Ninh Vi Nhàn không có chú ý tới những thứ này, cô chỉ kinh ngạc nhìn ngắm những đôi tình nhân trên đường, lại thấy thật nhiều những đôi vợ chồng mang theo đứa nhỏ, trên mặt bọn họ tràn đầy nụ cười. Mà cô… đã sớm không biết nụ cười thật sự là như thế nào.
Cô nhắm mắt lại, dựa vào cửa thủy tinh, cảm thấy cả người mệt mỏi. Mấy tháng ở chung với nhau, thì ra trong mắt của anh, không là cái gì cả. Ninh Vi Nhàn cũng không biết mình rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, gia đình ấm áp cái gì… Rất nhiều người cả đời không có, tất cả bọn họ không phải đều sống tốt đấy sao?
Cô chẳng qua là, không cam lòng mà thôi.
Không biết lúc nào, Nhan Tư Tư đã ăn đồ xong, cô chống má nhìn Ninh Vi Nhàn, không thể không thừa nhận chị dâu cô dáng dấp cực kỳ xinh đẹp, ngay cả u buồn đều làm cho người ta thương xót, cô còn kém xa so với chị ấy, chỉ có thể cả đời làm nam nhân bà.
Thấy Nhan Tư Tư đã ăn xong, Ninh Vi Nhàn vừa định nói chuyện, lại thấy trong mắt Nhan Tư Tư có chút quỷ dị. Cô đứng dậy, kéo tay Ninh Vi Nhàn: “Đi, chị dâu, em dẫn chị đi mua quần áo!”
Mua quần áo? Mua quần áo gì, cô có rất nhiều quần áo nha, nếu như muốn mua quần áo mới, cũng tự nhiên sẽ có người mang các mẫu quần áo đến, cô chỉ việc chọn lựa cần gì đi mua chứ? Trong lòng cô nghĩ như vậy, lại không ngăn cản được Nhan Tư Tư. Cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ bị cô túm đến công ty bách hóa, hai người một đường càn quét, trong mắt người bán hàng trở thành đại kim chủ.
Ninh Vi Nhàn và Nhan Tư Tư đều cùng dáng, hai người đều cao, nhưng phong cách lại hoàn toàn khác nhau. Ninh Vi Nhàn ưu nhã dịu dàng, Nhan Tư Tư hơi thở phóng khoáng, nhưng đều giống nhau xinh đẹp.Nhưng mà đánh ૮ɦếƭ Nhan Tư Tư cũng không chịu mặc váy --- đó là thứ mà cô ghét nhất.
Đầu tiên mua một đống lớn quần áo cho Ninh Vi Nhàn, Nhan Tư Tư thoải mái cà thẻ, nói là cô mời khách, căn bản không nói thẻ này là Nhan Duệ cho cô. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, lại có chủ ý: “Chị dâu, chúng ta đi xem đồ lót.” Ninh Vi Nhàn không kịp nói chuyện, liền bị cô hùng hùng hổ hổ kéo đi, đành phải đi theo cô.
Ninh Vi Nhàn chưa bao giờ ra ngoài mua áo lót, trong nhà có người làm đặc biệt phụ trách đo ***, sau đó có người may. Cho dù người nhà họ Ninh không có tình cảm, nhưng đối với con gái, vợ chồng nhà họ Ninh đều rất hào phóng, chưa bao giờ keo kiệt về vấn đề tiền bạc trên người Ninh Vi Nhàn. Hiện tại bị Nhan Tư Tư kéo đi mua quần áo, nói không hiếu kỳ cũng là giả, nhưng cô cũng không muốn mua gì, nhưng Nhan Tư Tư không cho cô nghĩ như vậy, cầm vài món nội y kín đáo đưa cho cô đẩy cô đi vào phòng thay quần áo.
Không thể không nói, những thứ này… Mặc lên người hiệu quả rất tốt, vóc người Ninh Vi Nhàn mảnh khảnh, bộ *** không tính là quá lớn nhưng đầy đặn, mặc áo nịt *** ma thuật, càng thêm vẻ sóng lớn mãnh liệt, cô mặc thử mấy bộ về sau không chịu thử nữa, bởi vì Nhan Tư Tư kín đáo đưa cho cô đều là áo ngủ Khêu g** người bình thường không dám mặc! Nhưng Nhan Tư Tư là người tốt như vậy sao? Trong lòng cô tính toán muốn chị dâu cô đi quyến rũ anh trai, đàn ông sao, trên giường đều giống nhau, cô không tin anh trai có thể thoát được sức hấp dẫn của mỹ nữ. Thuyết phục Ninh Vi Nhàn mặc áo lót ***y, Nhan Tư Tư mang theo cười gian, nếu như không phải sợ quấy rầy, cô thật sự muốn cùng Ninh Vi Nhàn về nhà nhìn một chút tối hôm nay có thể có một cuộc đại chiến hay không.
Đàn ông nào mà không thích phụ nữ ***y chứ, chị dâu dáng người xinh đẹp như vậy, chỉ cần ăn mặc một cái, có thể đem anh trai say mê đến thần hồn điên đảo, không tính là chuyện lớn gì. Đầu tiên Ninh Vi Nhàn không dám mặc, nhưng bị Nhan Tư Tư đầu độc thuyết phục, nhắm mắt mặc lên người, nhưng cảm giác không được tự nhiên, giống như đi trên đường cũng có thể bị người ta nhìn thấy. Ban đầu cô phải trở về nhà họ Ninh, nhưng nửa đường mẹ Nhan gọi điện thoại đến nói Nhan Duệ vừa mới về nhà, hỏi cô về nhà hay về nhà họ Ninh, Ninh Vi Nhàn suy nghĩ một chút, nhìn Nhan Tư Tư, nói cô phải về nhà, mẹ Nhan cười híp mắt nói vợ chồng son gây gổ đầu giường hợp, bảo cô không nên so đo với Nhan Duệ, nói con trai bà hồ đồ, cô hãy tha thứ cho nó, Ninh Vi Nhàn dĩ nhiên đáp ứng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc