Quay Đầu - Chương 26

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

Lần đầu tiên Nhan Duệ đến chỗ này uống trà. Nhan Duệ ở lầu một quán cà phê gọi một ly cà phê Lam Sơn, nhưng anh chỉ uống một ngụm rồi không uống nữa --- mùi vị khác xa so với Ninh Vi Nhàn pha, hơn nữa vợ anh pha còn miễn phí. Tay anh để trên bàn, Nhan Duệ hoàn hoàn buông lỏng dựa lưng vào ghế sofa, mắt đào hoa phóng điện một vòng, thành công thu hút sự chú ý của những người phụ nữ khác, trong đáy lòng thở dài một hơi: Đầu năm nay mỹ nữ một người cũng không có sao? Không cần quá xinh đẹp, ít nhất… Ừm… Phải giống một phần ba vợ anh chứ? Tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhiều người phụ nữ đi qua như vậy cũng không thu hút được sự chú ý của anh, môi mỏng khẽ mím, Nhan Duệ đưa tay khuấy cà phê, chân người này quá thô… Cái eo người kia không đủ thon…
Tỷ lệ dáng người không tốt. Dáng người quá thô. Trang điểm quá đậm. Tóc quá ngắn. Ăn mặc không có mắt thẩm mỹ.

Mẹ kiếp, những người phụ nữ này ra ngoài để làm hại người khác sao? Trong lúc đang mắng người, Nhan Duệ cảm thấy hoảng hốt, anh không thể tin được trong đầu anh đang nghĩ cái gì, vừa mới nhìn ra ngoài cửa sổ thấy những người phụ nữ khác thì trong lòng anh… Tự nhiên lại nghĩ đến Ninh Vi Nhàn! Sau đó lại đem Ninh Vi Nhàn so sánh với những người phụ nữ ngoài kia. Chân Vi Nhàn nhỏ hơn cô ta. Da cô đẹp hơn da cô ta. Dáng Vi Nhàn đẹp hơn so với cô ta. Vi Nhàn mặc quần áo trang nhã động lòng người, mặc trên người cô ta giống như những cô gái lẳng lơ.

Nhan Duệ cảm thấy anh sắp phát điên rồi, anh lắc đầu, vừa định nhắm mắt, thấy chỗ ngồi bên cạnh mình lún xuống, giống như có người ngồi. Anh nhíu mày, lười biếng nhìn sang, đập vào mắt anh là khuôn mặt trang điểm đậm. Vẫn là Vi Nhàn xinh đẹp, trên mặt người phụ nữ này đang sơn tường sao?
“Duệ!” Người phụ nữ kinh ngạc vui mừng như điên. “Làm sao anh ở đây? Em còn tưởng em nhìn nhầm!” Cô ta vừa nói vừa chui vào trong *** Nhan Duệ, giống như tình nhân cũ lâu ngày không gặp. Nhan Duệ lại nhíu mày, người phụ nữ này là ai, một chút ấn tượng với anh cũng không có? Người phụ nữ mặc kệ anh có nhận ra hay không, không ngừng dán lên trên người anh, bên tai còn nói không ngừng: “Em vừa nhìn thấy anh ở lầu hai, em còn tưởng mình nhìn nhầm! Em biết ngay mà, anh sẽ không hồi tâm lại mà! Mọi người đều nói anh bây giờ đều ở nhà, em đều không tin, một đại tiểu thư cứng ngắc sao có thể thỏa mãn anh được chứ? Đúng không? Đúng rồi, anh… Tối nay có rảnh không? Chúng ta đã lâu không gặp, trò chuyện một chút được không?” Tay đeo chiếc nhẫn kim cương chói mắt đắt tiền động vào cánh tay anh, mập mờ ***ng chạm. Mắt đào hoa nhíu lại, Nhan Duệ ghét bỏ xem thường cô ta: “Bọn họ nói cái gì?”
“Ah, anh không biết à?” Người phụ nữ này làm bộ dạng khoa trương, nhìn mặt Nhan Duệ chằm chằm, gương mặt trang điểm đậm chầm chậm nói: “Tất cả mọi người đều nói đại thiếu gia nhà họ Nhan muốn hồi tâm nha, ở nhà với vợ mới ba tháng, dịu dàng săn sóc,… Em biết ngay là không thể nào á… Bọn họ đều nói bậy! Anh làm sao có thể hồi tâm chứ?” Một tuần anh đổi mười người bạn gái là hoa hoa công tử siêu cấp, khiến tất cả phụ nữ vừa yêu vừa hận anh, yêu tính phong lưu phóng khoáng của anh, vừa hận anh bạc tình vô nghĩa, vì vậy một người đàn ông sao có thể hồi tâm vì người phụ nữ đây?
Thông thường, nếu Nhan Duệ nghe được có người khua môi múa mép nói chuyện của anh anh sẽ cười cho qua, đối với anh mà nói không so đo sống thoải mái quan trọng hơn, người khác nói cái gì đối với anh nửa chút quan hệ cũng không có, anh là anh, về phần người ta, nói như thế nào… Anh cũng không để ý. Nhưng lúc này lại khác. Tư thế ngồi của anh… Qủa thật là nghiêm chỉnh. Người phụ nữ thấy vẻ mặt của anh thay đổi, trong lòng vui mừng, nghĩ rằng mình đã nói đúng: “Em đã nói rồi, trên đời này Duệ là người đàn ông thích tự do, nếu như Duệ hồi tâm, những người phụ nữ đáng thương như chúng em phải làm sao?”
Gương mặt nghiêng tuấn tú, người phụ nữ nhìn gò má tuấn tú của Nhan Duệ, cô kiềm chế nhịp tim tăng nhanh, muốn giữ hình tượng trước mặt người đàn ông tốt như vậy, ít nhất --- không cho anh biết trái tim cô sắp kích động đến nơi rồi: “Duệ, Duệ…”
Nhan Duệ vươn tay, người phụ nữ ngừng thở. Ai ngờ anh chống cằm mình, người phụ nữ sụp đổ, khó nén vẻ thất vọng. Nhưng câu nói tiếp theo của Nhan Duệ làm cô ta tràn đầy sức sống: “Hả? Nếu như anh nói không có, em định làm cái gì?”
Giọng nói tán tỉnh này của anh. Nguời phụ nữ vui hơn, mặc dù là người bách chiến bách thắng, nhưng đứng trước mặt Nhan Duệ cô vẫn không nhịn được vẻ ngượng ngùng như nữ sinh nhỏ: “Định làm gì là sao, không phải anh biết rõ nhất hay sao?”
“Anh?” Nhan Duệ chỉ chỉ mình, bật cười: “Anh không biết, ngay cả em là ai anh còn không biết nữa là.”
Người phụ nữ nháy mắt trở nên khó chịu, nhưng cô ta vẫn chịu đựng không dao động, hơn nữa không ngừng cố gắng cười duyên: “Vậy… Chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa cơm, sau đó làm quen một chút được không?”
Nhan Duệ cũng cười, cười đến khi trong lòng người phụ nữ giống như con nai nhảy loạn, nhưng câu trả lời của anh không chút tình cảm và không giữ thể diện cho cô ta: “Có thể nha.” Người phụ nữ chưa kịp vui vẻ, anh lại nói: “Điều kiện trước tiên là cô nên đầu thai lại lần nữa.”
Nụ cười của cô ta cứng đờ, anh cười đứng dậy, bưng cà phê “Không thể uống” lên đổi chỗ ngồi, sắc mặt người phụ nữ vừa xanh vừa trắng, đang định đứng lên đuổi theo, liền thấy phía chỗ ngồi đối diện Nhan Duệ một người phụ nữ mặc váy màu vàng nhạt khí chất tao nhã --- cô ngồi đối diện Nhan Duệ, chân mày nhếch lên, lửa ghen hừng hực thiêu đốt, dù gì cô ta và Nhan Duệ cũng có một đoạn tình cảm, phải nói đến thứ tự trước sau chứ? Đứng dậy, cô ta vừa định đi đến, bị đoạn nói chuyện của hai người dọa sợ không dám động đậy. Cô, cô không nghe lầm đấy chứ? Người phụ nữ này chính là thiếu phu nhân của nhà họ Nhan! Hoàn toàn không phải là đồ ăn của Nhan Duệ! Ninh Vi Nhàn lúng túng, cô vừa mới ngồi xuống, phục vụ liền mang nước trái cây, cô uống một ngụm, đem đống đồ mua được để sang ghế bên cạnh, kỳ lạ là Nhan Duệ không nói cái gì, lẽ ra anh phải bắt nạt cô đến khi cô đỏ mặt chứ.
… Nhìn anh có chút kỳ lạ. Ninh Vi Nhàn nhìn không ra Nhan Duệ đang suy nghĩ cái gì, vẻ mặt anh lạnh lùng, giống như có chuyện gì đó xảy ra làm anh thay đổi thái độ, không lẽ cô mua đồ lâu quá chăng? Tất cả đều là suy đoán, cô do dự mở miệng: “Duệ…”
“Đi thôi.”
Cô mới gọi tên anh, Nhan Duệ liền lập tức đứng dậy, không giải thích và không đợi cô, Ninh Vi Nhàn cầm túi đuổi theo, nhưng không biết vì sao thái độ của anh rất xấu. Lúc lên xe vẫn như vậy, Nhan Duệ vẫn lạnh lùng, Ninh Vi Nhàn nhìn anh nhiều lần, muốn hỏi lại không dám hỏi, không biết xảy ra chuyện gì, cô mới không ở cạnh anh một lúc, thái độ lại thay đổi nhiều đến vậy chứ?
Từ trước đến giờ Ninh Vi Nhàn không cãi nhau với người khác, người nhà cô đã dạy cho dù khó chịu đến cực điểm cũng phải nhẫn nhịn đến điên, cho nên dọc đường đi dù Nhan Duệ không nói cái gì, về đến nhà không cùng cô nói chuyện mà đi thẳng vào phòng ngủ, thì cô vẫn không nói gì. Chocolate vẫn đứng ở cửa như cũ phe phẩy đuôi nhìn cô, nuôi nó cũng một thời gian dài, hình như nó đã nhận ra được cô, Ninh Vi Nhàn ngồi xổm người xuống sờ sờ đầu Chocolate, nó kêu “âu âu”, vì vẫn là chú chó nhỏ, cho nên kêu “gâu gâu” không được, thỉnh thoảng nó kêu lên một tiếng mềm mại giống tiếng khóc của trẻ nhỏ. Cô chơi với Chocolate ở cửa ra vào một lát, cho đến khi chân cảm thấy tê dại mới đi vào phòng ngủ, chú chó nhỏ cũng đi theo cô, quanh quẩn chân cô, thỉnh thoảng còn cắn dây buộc giày của cô. Đi đến trước phòng ngủ, Ninh Vi Nhàn vẫn có chút lo lắng, không biết sẽ xảy ra chuyện gì làm cô bất an. Mới vừa đưa tay cầm tay nắm cửa, cửa bỗng nhiên bị kéo mạnh ra, Nhan Duệ cầm chìa khóa xe đi ra ------ Anh cầm không phải chìa khóa xe lúc bọn họ ra ngoài, bởi vì chìa khóa chiếc xe kia để trên kệ tủ ngay cửa ra vào, chiếc xe này… Hình như là xe Nhan Duệ dùng để đi ra ngoài, tính năng tốt, có thể đua xe rất nhanh.
“Duệ, anh --- ------”
Một chữ “anh” vừa nói ra, thậm chí còn chưa nói xong, Nhan Duệ liền đi qua người cô, từ đầu đến cuối, không liếc nhìn cô một cái, cũng không nói một chữ. Ninh Vi Nhàn không biết xảy ra chuyện gì, anh đột nhiên thay đổi, nhưng cô có dự cảm xấu, giống như lần này Nhan Duệ đi ra ngoài sẽ không quay trở lại. Mặc dù biết không đúng, nhưng cô vẫn nhịn không được kéo lấy vạt áo anh: “Duệ!”
Nhan Duệ đứng lại, không có xoay người lại, chỉ từ từ quay đầu, Ninh Vi Nhàn nhìn vẻ mặt xa lạ của anh, cho rằng cô đang nằm mơ, không tự chủ được buông lỏng tay ra, Nhan Duệ liền đi qua Chocolate ra ngoài. Tiếng đóng cửa nhẹ truyền đến, Ninh Vi Nhàn ngây ngốc đứng tại chỗ, không hiểu vì sao chỉ một thời gian ngắn tất cả liền thay đổi. Chocolate bắt đầu cắn giày cô lôi lôi kéo kéo, cô ngồi xổm người xuống sờ sờ đầu nó, nó liền ngoan ngoãn nằm im. Thật biết điều, thật ngoan, chỉ cần quan tâm đến nó một chút, thì nó có thể đều ngoan hơn so với ai khác.
*******
Cảm giác lo lắng rốt cuộc cũng thành sự thật, từ ngày Nhan Duệ rời đi, đã tròn nửa tháng, anh cũng không quay về nhà. Nếu không phải là sinh nhật của mẹ chồng, có lẽ anh cũng không trở về nhà. Ninh Vi Nhàn nhớ lại. Sau khi anh rời đi ba tiếng, cô không dám gọi điện thoại cho anh, chỉ sợ anh đang lái xe, nhưng về sau cô gọi bao nhiêu cuộc, Nhan Duệ cũng không trả lời, thỉnh thoảng có mấy lần bắt máy, đều là giọng nói xa lạ của người phụ nữ. Ninh Vi Nhàn không phải đứa ngốc, cô đương nhiên biết điều này là gì. Nhưng cô không hiểu, bọn họ không phải đã tốt hơn rồi sao? Hơn nữa ba tháng qua sống rất vui vẻ không phải sao? Bọn họ có một ngôi nhà xinh đẹp, một con chó nhỏ đáng yêu, sau này sẽ có đứa bé… Đây không phải là bức tranh gia đình hạnh phúc sao? Vì sao lại đột ngột thay đổi? Hơn nữa tại sao không nói cho cô biết?! Ngồi bên cạnh Nhan Duệ, Ninh Vi Nhàn cảm thấy trái tim cô đập dồn dập, cô len lén nhìn anh, thấy anh đang chuyên tâm lái xe, sợ quấy rầy đến anh, Ninh Vi Nhàn không dám lên tiếng, cô muốn đợi đến khi xuống xe, nhưng ngay cả cơ hội này Nhan Duệ cũng không cho cô, trực tiếp lái xe vào trong nhà, sau đó xuống xe, từ đầu đến đuôi, một câu cũng không nói. Anh đi phía trước, Ninh Vi Nhàn đuổi theo phía sau, nhiều lần cô muốn theo kịp anh, nhưng Nhan Duệ giống như biết suy nghĩ của cô, mỗi khi cô tăng nhanh bước chân, anh lại nhanh hơn chút ------ thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không muốn nhìn cô! Đến phòng khách, vợ chồng nhà họ Nhan đang ngồi trên ghế salon xem tivi, nhìn bọn họ đến cũng chỉ tùy tiện lên tiếng chào, mẹ Nhan nhìn Ninh Vi Nhàn rất H**g phấn, nhưng bà chưa kịp nói gì, một bóng dáng nhiều màu sắc đã nhào thẳng vào trong *** Ninh Vi Nhàn, cố làm ra vẻ ngây thơ nói: “Chị dâu ~~~~~~~~~ chị đã đến! Em nhớ chị muốn ૮ɦếƭ!”
Ninh Vi Nhàn sợ hết hồn, sau đó mới nhìn rõ người nhào vào trong lòng mình là Nhan Tư Tư. Cô cười sờ đầu Tư Tư, nhìn tóc tai và quần áo nhiều màu sắc của nó nói: “Làm sao vậy?”
“Chị dâu ~~~~~~~” Cọ tới cọ lui *** cô, Nhan Tư Tư vừa gọi ngọt ngào một tiếng chị dâu, liền bị Nhan Duệ kéo ngược lại: “Đàng hoàng một chút.”
“Này, em gọi chị dâu em thì có quan hệ gì với anh không!” Đối với anh trai độc tài, Nhan Tư Tư bày tỏ bất mãn, nhưng cô chỉ dám giương nanh múa vuốt kêu gào vài câu, cô thật sự muốn tiến lên đánh nhau với Nhan Duệ… Cô chạy trốn nhanh hơn so với bất cứ ai. Làm ơn, cô không phải ngu ngốc, cô hiểu rõ anh trai cô được không? Tuy rằng anh xứng với cái tên ngựa giống – nhưng là một ngựa giống rất lợi hại! Chỉ cần chọc đến anh, phạm vào điều cấm kị của anh, cô sợ mình ૮ɦếƭ không có chỗ chôn… “Buông em ra, buông em ra mau!” Bị ném lên ghế sofa, Nhan Tư Tư lập tức bò dậy, vừa mới chuẩn bị nhào vào *** Ninh Vi Nhàn, liền bị Nhan Duệ trừng mắt không dám nhúc nhích. Hơn ba tháng nay, Nhan Tư Tư luôn muốn Ninh Vi Nhàn làm người mẫu của mình, cô dùng thời gian lâu như vậy để làm quen với Ninh Vi Nhàn hơn nữa còn trở thành chị em tốt của chị dâu, nhưng lại gặp trở ngại vì anh trai cô, cho nên cô mới không thành công. Ninh Vi Nhàn mấp máy miệng, cẩn thận, tự cho rằng mình không để lại dấu vết nhìn lén Nhan Duệ, anh không có nhìn cô, mà trực tiếp đến ghế sofa ngồi xuống --- anh ngồi ghế sofa 1 người. Nhan Tư Tư thấy anh trai không có dấu hiệu tức giận, lập tức lôi Ninh Vi Nhàn qua một bên nói chuyện, không để Nhan Duệ vào trong mắt. Mà Nhan Duệ ngồi một mình phiền não, rõ ràng đã quyết tâm, nhưng nhìn Nhan Tư Tư cọ cọ vào *** cô, nhịn không được nghĩ muốn đem cô kéo vào trong lòng mình. Thật may anh giữ được ranh giới cuối cùng, chính là đem Nhan Tư Tư xách lên, nếu không --- quả thực cần phải xin lỗi chính mình! Anh đã quyết định không chịu ảnh hưởng từ Ninh Vi Nhàn, tuyệt đối không cho phép chính mình làm không được. Mọi người ở đây đều đang nói chuyện hăng say, một em bé, bóng dáng có chút lảo đảo xuất hiện trước tầm mắt của mọi người, vợ chồng nhà họ Nhan kinh ngạc, Nhan Duệ ghét bỏ, còn Nhan Tư Tư thì sợ hãi, chỉ có Ninh Vi Nhàn là nở nụ cười. Cô không cần nghĩ ngợi vươn tay ra: “Đến đây, đến đây.”
Vật nhỏ béo ụt ịt nhìn trái nhìn phải, đầu tiên dùng một chân nhỏ thăm dò, sau đó tiến đến chỗ Ninh Vi Nhàn, không chút sợ hãi chui vào *** cô, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười ngọt ngào. Ninh Vi Nhàn cẩn thận ôm nó giống như bảo vật quý hiếm, dịu dàng hỏi: “Con tên là gì?”
doc truyen ngon tinh tai ThichTruyen.VN
“Đứa bé này ở đâu ra vậy?” Mẹ Nhan đứng dậy, đến gần nói: “Tại sao mẹ chưa bao giờ nhìn thấy?”
Thấy có người đến, bé gái nhỏ liền chui vào *** Ninh Vi Nhàn, rụt rè nhìn mẹ Nhan, ngón tay nhỏ nhắn cho vào trong miệng. Mắt xinh đẹp nhìn Ninh Vi Nhàn, sau đó nũng nịu nói: “Củ tỏi nhỏ, tên con là củ tỏi nhỏ.”
Thật đáng yêu! Ninh Vi Nhàn cảm động sắp rơi nước mắt, đứa trẻ mập mạp ngọt ngào… Cô không nhịn được hôn một cái: “Mẹ con đâu?”
“Mẹ?” Củ tỏi nhỏ suy nghĩ một chút, đem ngón tay *** chùn chụt: “Mẹ… Mẹ không biết…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc