Quay Đầu - Chương 25

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

Thời gian ăn cơm cũng không lâu, Nhan Duệ mang Ninh Vi Nhàn đến một nhà hàng đồ ăn Tây nổi tiếng ở thành phố S, ngày thường muốn ăn đồ ăn ở đây cũng phải xếp hàng trước, mặc dù Ninh Vi Nhàn chưa bao giờ đi, nhưng cũng đã nghe đến danh tiếng của nhà hàng này, lúc Nhan Duệ mang cô đi vào cô vẫn còn cảm thấy kỳ quái anh đặt chỗ lúc nào, hay là nhà hàng này cũng là một trong những sản nghiệp của nhà họ Nhan, có gian phòng đặc biệt chuẩn bị cho người nhà họ Nhan. Nhan Duệ đưa cho Ninh Vi Nhàn rượu khai vị, bảo cô uống, rượu này nồng độ không cao, hơn nữa Ninh Vi Nhàn cũng được coi là người có tửu lượng, cho nên không từ chối anh. Sau đó đồ ăn được mang lên, hai người ăn bữa chính mất gần hai giờ, hơn nữa còn ăn điểm tâm ngọt và trái cây, ăn xong đã đến xế chiều! Nhan Duệ nhìn đồng hồ trên tay, nhịn không được kích động đề nghị: “Thế nào, chúng ta đi uống trà được không?”
Ninh Vi Nhàn đè nén rất lâu: “… Nhưng em no rồi.” Lần đầu tiên cô ăn no như vậy. “Ừm… Về nhà đi. Không biết Chocolate ở nhà thế nào.” Nó còn nhỏ như vậy, không biết cô đặc biệt chuẩn bị cho nó “nhà cầu nhỏ”. Nghe lời Ninh Vi Nhàn nói, mặt Nhan Duệ cứng đờ. Tại sao lại nói về con chó phá hoại kia chứ? Mắt đào hoa xoay hai vòng, anh quyết định đem ý nghĩ của cô Ϧóþ ૮ɦếƭ: “Vi Nhàn, chúng ta đi dạo một chút, không phải em vẫn còn đồ chưa mua sao?”
“Đồ?” Ninh Vi Nhàn ngạc nhiên. “Đồ gì?”
“Đi theo anh em sẽ biết.” Nói xong anh đứng dậy cầm lấy tay cô, kéo cô đi đến cửa phòng, quản lý nhà ăn đang đứng ở đó, Nhan Duệ thuận miệng nói một câu “Mùi vị trứng cá muối không được ngon lắm.”, liền nắm tay Ninh Vi Nhàn đi qua quản lý đang hóa đá để đi ra ngoài, hoàn toàn không chú ý đến câu nói của anh làm người ta chịu đả kích bao nhiêu. Sau khi rời khỏi đấy, Ninh Vi Nhàn mới hỏi: “Trứng cá muối không ngon sao?” Sao cô không thấy vậy chứ?
“Không có, rất ngon.” Nhan Duệ nhíu mày, móc chìa khóa xe. “Trứng cá muối Ý chính tông, một chút vấn đề cũng không có.”
“Vậy những lời anh vừa nói ---”
“Không có biện pháp.” Anh nhún vai. “Vị quản lý này nổi tiếng là trái tim trong suốt.” Mỗi lần anh đến nơi này ăn cơm, không kiến nghị vị kia thì sẽ giống như cha mẹ ૮ɦếƭ, nói với hắn mấy câu, tiết kiệm thời gian lãng phí của mình. Ninh Vi Nhàn không nhịn được cảm thấy buồn cười, hoàn hồn lại mới phát hiện con đường này cô chưa thấy qua, trong lòng sợ hãi, có dự cảm chẳng lành: “Duệ, chúng ta đang đi đâu vậy? Con đường này… Đây là chỗ nào?”
“Mang em đi bán.” Nhan Duệ trêu đùa cô, sau đó nghiêng đầu hôn lên má cô: “Sợ chưa?”
“Bán được tiền chia ba bảy được không?”
Nhan Duệ kinh ngạc. “Em ba anh bảy?”
“Tất nhiên là em bảy anh ba.” Ninh Vi Nhàn lấy giấy lau mặt, trong xe mở điều hòa không khí, nhưng cô vẫn cảm thấy trên người dính nhơn nhớt, giống như dính cái gì đó. “Người bị bán là em, anh chỉ là người bán, sao lại được nhiều như vậy chứ?”
“Vậy em cảm thấy có thể bán được bao nhiêu?” Nhan Duệ cười hì hì cùng cô nói. “Mười đồng được không?”
“Qúa ít chứ sao?” Ninh Vi Nhàn bĩu môi, vẻ mặt không giống tiểu thư khuê các, ngây thơ giống như nữ sinh nhỏ. “Không bằng em đi nhặt ve chai.”
“Không được, nếu em đi nhặt ve chai, người ta sẽ nói chồng em không có trách nhiệm đúng không?” Môi mỏng khẽ nói, thành công rời đi sự chú ý của cô. “Không bán nữa.” Bởi vì đã đến nơi. Ninh Vi Nhàn ngạc nhiên một chút, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mày thanh tú khẽ nhếch lên. “Nơi này là…”
“Đây là sản nghiệp nhà chúng ta, đi, anh dẫn em đi mua đồ.” Nói xong, Nhan Duệ bước xuống xe, sau đó đi đến chỗ Ninh Vi Nhàn lịch sự mở cửa xe cho cô. Nhìn bàn tay của anh, Ninh Vi Nhàn vẫn có chút không hiểu. “Mua đồ?” Mua đồ gì?
Cô biết mua cái gì đây. Ninh Vi Nhàn đứng cách quầy bán hàng không xa sống ૮ɦếƭ không chịu đi, mặt cô đỏ ửng, nếu Nhan Duệ không lôi kéo cô, nói không chừng cô sẽ đào một cái hố rồi chui xuống đó. “Duệ… Duệ anh tha cho em đi, em không mua đâu, không mua thật đâu ---”
Bình thường Nhan Duệ muốn làm gì thì anh sẽ làm nó bằng được, không ai có thể ngăn cản được anh: “Không phải trong danh sách đồ cần mua của em có viết sao? Không sao, đây là công ty bách hóa của chúng ta, sẽ không có người cười em.”
… Cô mặc kệ người ta có cười cô hay không… Vấn đề là anh có được không! “Không được thật sự không được, nếu không em tự đi mua, anh ở đây chờ em có được không? Em vừa thấy ở dưới lầu có một quán trà, anh đi uống trà trước có được không? Mua xong đồ em đi tìm anh…”
Nhan Duệ kiên quyết: “Không được, anh đi cùng em.”
Ninh Vi Nhàn vừa ngại ngùng vừa lúng túng, trước mặt mọi người cô ngại ngùng bị anh lôi lôi kéo kéo, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị Nhan Duệ dẫn đến quầy bán đồ lót. Cô bán hàng nhìn thấy Nhan Duệ, hút một hơi khí lạnh, người nào mà không biết Nhan thiếu gia chứ! Lần đầu tiên nhìn thấy người thật ngoài tivi và báo chí! “Thiếu, thiếu gia, chào ngài!” Một câu nói lắp ba lắp bắp, ở trước mặt người ngoài, cô chỉ lộ ra bộ dáng cười nhạt, khôi phục lại bộ dáng ưu nhã, cô nhìn người bán hàng, lại nhìn Nhan Duệ một chút, thấy anh đang mỉm cười nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên: “Anh đừng nhìn em.”
“Vợ anh xinh đẹp như vậy, vì sao không thể nhìn?” Nhan Duệ cau mày, không quên người bán hàng, liền quay mặt sang, khuôn mặt tươi cười: “Chào cô, cô hãy mang áo lót 34C đến đây cho tôi xem.”
Đầu tiên cô bán hàng nghe anh gọi Ninh Vi Nhàn liền bị hù dọa, quan hệ thông gia hai nhà Nhan Ninh mọi người ai cũng biết, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy đôi vợ chồng này chân thực bên ngoài, hôm nay là ngày may mắn của cô sao? Nhưng… Không phải Nhan thiếu gia là một hoa hoa công tử sao? Làm sao lại cùng vợ mình đi mua áo lót được chứ? Đầu năm nay hoa hoa công tử đều như vậy sao? Hay là thiếu gia hồi tâm rồi? Có thể sao? Cô lo lắng đi đâu rồi, Nhan Duệ nhếch mày thúc giục cô: “Nhanh lên một chút.”
Thừa dịp cô bán hàng xoay người, Ninh Vi Nhàn vội vàng nhìn Nhan Duệ, trong mắt tràn đầy vui mừng, nhưng Nhan Duệ có thể là người tốt như vậy sao? Anh nhận lấy áo lót được mang tới, xem xét, mắt hoa đào cúi xuống, nhìn Ninh Vi Nhàn. Ninh Vi Nhàn che иgự¢, ngăn trở ánh mắt nhìn cô rất đồi trụy của anh, mở miệng sắp khóc đến nơi: “Duệ, anh tha cho em có được không, đừng đùa nữa…”
Nhan Duệ suy nghĩ: “Vậy em hứa với anh một chuyện?”
Nghe lời anh, mặt Ninh Vi Nhàn lại càng đỏ hơn.
“Em đồng ý, anh sẽ ở dưới lầu chờ em, nếu không chúng ta tiếp tục chọn.” Dù sao thì thời gian của anh cũng còn nhiều mà.
… Nước mất chủ quyền. Ninh Vi Nhàn cắn môi nửa ngày, cuối cùng mới gắng gượng gật đầu, không tự chủ được liếc mắt nhìn áo ngủ “kinh khủng” nào đó… Tại sao nó lại kinh khủng như vậy? Vì nó là áo ngủ bằng voan mỏng, hơn nữa ở vị trí иgự¢ lại trống rỗng, trống rỗng còn không tính, ở giữa là một cái nơ con bướm…
Chiều dài… Nhiều lắm cũng chỉ dài đến ௱ôЛƓ Ninh Vi Nhàn, mặc vào khẳng định sẽ làm người ta phát hỏa, vô cùng hấp dẫn, tất cả đàn ông đều thích. Lấy được đáp án hài lòng, Nhan Duệ giữ đúng lời, anh hôn lên mặt Ninh Vi Nhàn một cái rồi đưa ví cho cô, không quên dặn dò một tiếng: “Nhớ tìm anh, trên người anh một xu cũng không có.” Cho dù là sản nghiệp của nhà mình, nhưng nên tốn tiền vẫn phải tốn, đây mới chính là niềm vui khi mua đồ đúng không? Cũng tính là cống hiến một phần tăng trưởng GDP. Sau khi anh đi, Ninh Vi Nhàn thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng đã đáp ứng hiệp ước không bình đẳng, nhưng nếu cùng Nhan Duệ thảo luận SIZE áo lót cùng cô, cô thà mua áo ngủ kia còn hơn…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc