Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 34

Tác giả: Chấp Loạn

Ngược lại cô phải nghe Giản Dung giải thích, có thể nói ra lý do. Hơn nữa, vừa rồi cô gái đó rõ ràng là ra oai.
Khiến Ôn Uyển cũng cảm thấy rất không thoải mái, cô không phải bình dấm chua, nhưng mà đối phương công khai khiêu khích, là người cũng nên tức giận.
“Chuyện cũng không lớn, chỉ có chút chuyện như thế này.” Giản Dung nhẫn nại, giải thích với Ôn Uyển.
Ở trong đơn vị, không chỉ riêng chính ủy sẽ thường quan tâm tới cuộc sống các chiến sỹ, các chị dâu, mấy người có lòng cũng sẽ lưu ý giúp chiến sỹ, cũng không phải thích lo chuyện bao đồng, bản thân làm quân tẩu cũng biết.
Là đàn ông tham gia quân ngũ, khó tìm vợ, không có tiền cũng không có danh lợi, lại suốt ngày sống trong đơn vị, gần như cắt đứt liên lạc với bên ngoài, chính là gặp gỡ một cô gái cũng khó khăn.
Tuổi nhỏ một chút còn may, còn giống như Giản Dung, sắp 27, 28 tuổi, đã trưởng thành chứ không còn nhỏ nữa, lại kéo dài chuyện này, chính ủy cũng từng giới thiệu, nhưng tính tình Giản Dung bướng bỉnh, anh không đi, chính ủy cũng làm khó, nói thế nào cũng vô dụng.
Chính ủy nói chuyện đó với đoàn trưởng, tính tình đoàn trưởng nóng nảy, liền bắt đầu mắng Giản Dung: “Thằng nhóc này, cậu không giải quyết tốt vấn đề sau nhà, sao có thể dẫn lính tốt chứ? Con người khác cũng lớn như vậy, cha mẹ của cậu nghĩ như thế nào? Cậu bất hiếu, biết không?”
Mắng thì mắng rồi, Giản Dung vào lỗ tai này ra lỗ tai kia, không để ý. Đoàn trưởng Triệu rất bất đắc dĩ, oán trách Giản Dung không phải gì đó trước mặt vợ.
Vợ đoàn trưởng Triệu, Hàn Hề vừa nghe, lập tức nảy ra tính toán nhỏ nhặt, tự mình giới thiệu em họ - Trần Huệ - cho Giản Dung, sẽ để cho Trần Huệ không có chuyện gì tới đơn vị chơi một chút, cũng nói tình huống cho Giản Dung.
Vì để cho hai người gặp mặt, đoàn trưởng Triệu kêu Giản Dung đến nhà mình ăn cơm, thấy Giản Dung mới biết được là để cho anh xem mắt, cô gái này, không nhìn thấy còn chưa tính, nhìn thấy rồi muốn trực tiếp chạy đi.
Không chỉ riêng cô gái này mất mặt, ngay cả nể mặt chị dâu và đoàn trưởng cũng không có, Giản Dung là người không tim không phổi, tốt xấu gì cũng nhận nhân tình của người ta, không còn cách nào, ngồi xuống ăn cơm.
Cơm nước xong, nghĩ thầm anh phải tìm cơ hội rời đi, ai nào ngờ chị dâu không mở miệng, cô gái này không chờ chị dâu mở miệng đã tự nói trước: “Lần đầu tiên tới đoàn 731, cũng không quen, làm chủ nhà, có phải nên dẫn em đi xem chung quanh một chút không?”
Lần đầu tiên Trần Huệ nhìn thấy Giản Dung lập tức động lòng, mấy năm nay, bản thân cô ưu tú, bối cảnh cũng tốt, vốn là cô gái cao ngạo, có thể nhìn vào mắt không nhiều lắm, hơn nữa rất thích bắt bẻ.
Nhưng Giản Dung lại là ngoại lệ với cô rồi, dáng vẻ Giản Dung dễ coi, lại là người rất ưu tú, nghiêm trang nghiêm túc, người như vậy rất thích hợp sống chung, không có tâm địa gian xảo.
Cho nên cô đồng ý cùng Giản Dung tìm hiểu lẫn nhau, thử quan sát một chút, nhưng Giản Dung không nói nhiều, chị họ hỏi một câu, anh liền ừ một tiếng, không thêm không bớt một chữ, điều này khiến Trần Huệ rơi vào khó khăn, không có cách nào, chỉ có thể chủ động mở miệng.
Đối với Trần Huệ, đều là người trưởng thành, người nào chủ động cũng vậy, cho đôi bên một cơ hội mà thôi.
Theo đề nghị của Trần Huệ, Giản Dung vẫn hơi khổ sở, cũng không chờ anh mở miệng, Hàn Hề đã nói trước, chủ động lôi kéo Giản Dung, đẩy hai người ra ngoài đi dạo một vòng, Giản Dung vô cùng bất đắc dĩ, liền dẫn theo cô gái này đi dạo quanh đơn vị.
Trong lòng thầm cầu nguyện, cô gái này về sớm một chút, ai ngờ cô gái này đặc biệt vui vẻ, Giản Dung không nói nhiều thì cô liền tìm đề tài tán gẫu, đi theo Giản Dung vòng quanh sân huấn luyện vài vòng, thỉnh thoảng Giản Dung hỏi cô có mệt không, vốn định nói nếu mệt thì về sớm một chút.
Nhưng lời Giản Dung nói, Trần Huệ nghe được lại là chủ động quan tâm, trong lòng rất cảm động, chỉ nói không mệt, nói chuyện phiếm với anh rất vui vẻ, không còn cách nào, lại tiếp tục lắc lư với cô ta.
Vất vả lắm mới lắc lư đủ, cô gái này chủ động mở miệng phải về, trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm, nhìn Trần Huệ: “Vậy được, tôi nói với chị dâu một tiếng, để nhân viên cảnh vệ tiễn cô về?”
Xem ra lần sau anh phải chạy trước.
“Anh không đưa em về sao? Đây là lễ phép căn bản.” Trần Huệ với vẻ mặt đương nhiên nhìn Giản Dung, ánh mắt ấy để cho người ta cảm thấy, đây chính là chuyện bạn nên làm, Giản Dung cứ nhìn Trần Huệ như vậy, mím mím môi, không biết nên nói gì.
Trần Huệ nhìn dáng vẻ của Giản Dung, lập tức cười rộ lên: “Để cho anh tiễn em về, cũng không phải khiến anh lấy em qua cửa, có khó xử sao?”
“Không phải, không phải như cô nghĩ.” Giản Dung thật sự không biết làm sao, nên cự tuyệt Trần Huệ như thế nào, nhất là lúc đối phương thoải mái, cũng giống như bạn, là phụ nữ, không có đất dung thân.
Trần Huệ thở dài: “Người đàn ông làm lính không có ai mắc cỡ ngại ngùng như anh cả, em chỉ cảm thấy không tệ lắm, chúng ta có thể quen biết, không thể khẳng định chắc chắn vào lúc này, em cũng không phải người tùy tiện như vậy.”
Nói xong Trần Huệ kéo Giản Dung trở về khu người nhà, Giản Dung liền vội vàng tránh ra, không còn cách nào, chỉ có thể tiễn Trần Huệ về.
Hàn Hề vừa nghe đã đưa trở về rồi, chính xác là có tin tức tốt, lúc không có chuyện gì sẽ để Trần Huệ tới đây, Trần Huệ cũng vô cùng vui mừng, nhưng cô cứ đến thì Giản Dung núp đi, cho dù ai cũng không tìm được người.
Về sau, Giản Dung không có việc gì, đoàn trưởng nói ra tin tức, đoàn trưởng cho rằng Giản Dung có lòng với cô gái đó, dĩ nhiên chủ động nói, Giản Dung vừa biết Trần Huệ sắp tới đơn vị, lập tức mang theo toàn bộ lính đi huấn luyện dã ngoại.
“Chuyện chỉ đơn giản như vậy, sau đó về nhà lại ***ng phải em, tiếp theo cha mẹ anh nói em coi trọng anh, là anh đào được vật quý ở quán bên đường, nhặt được tiện nghi.” Giản Dung cứ thẳng thắn nói với Ôn Uyển như vậy.
Ôn Uyển quay đầu nhìn Giản Dung, hơi híp mắt: “Ý của anh là em làm hư chuyện tốt của anh, nói giống như con gái người ta ngã vào anh vậy, nếu anh thật sự không vui, anh không đi dạo cùng cô ta, không đưa cô ta trở về, có thể P0'p ૮ɦếƭ anh sao? P0'p ૮ɦếƭ rồi, em phụ trách!”
Lúc phụ nữ ghen không thể nói đạo lý, cho dù Ôn Uyển cũng như thế, nghĩ tới Giản Dung và cô gái kia đi dạo vài vòng quanh sân huấn luyện, cô liền tức khí lên, từ khi theo Giản Dung theo quân đến giờ, Giản Dung còn chưa từng mang theo cô đi dạo một vòng quanh đơn vị.
Giản Dung vừa nghe, lập tức rối loạn, đây tính là vặn vẹo kiếm rắc rối đó, sau tuyết lông ngỗng là cái gì? Không phải anh vì mặt mũi con gái người ta sao?
“Bà cô ơi, em kêu anh khai, anh khai một chữ cũng không sót, em không thể chơi trò trẻ con như vậy?” Vẻ mặt Giản Dung thất bại nhìn Ôn Uyển.
Cổ nhân nói cái gì mà thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị, kháng cự nữa sẽ đánh ૮ɦếƭ, nhưng anh đã khai thật ra, một chữ cũng không thiếu, sao Ôn Uyển lại có thái độ này, anh cũng không nói cô ta ngã vào anh, lúc ấy thái độ của Trần Huệ thật sự là như vậy.
Ôn Uyển nhìn vẻ mặt thất bại của Giản Dung, càng tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: “Giờ sao? Em nói sai sao? Anh không nên thành thật khai báo sao? Hơn nữa, em theo anh, em rõ ràng còn uất ức rồi, anh lại có thể lộ ra một cô gái.”
Cô chưa bao giờ nghĩ tới trong thế giới của Giản Dung sẽ xuất hiện một cô gái, cũng chưa từng ý thức được sẽ có người tới giành Giản Dung với cô.
“Em suy nghĩ nhiều, anh biết rõ em uất ức, nhưng mà anh với cô gái kia vốn không có chuyện gì, nghe anh nói một chút đạo lý, được không?” Giản Dung còn thiếu nước khóc, kiên nhẫn dụ dỗ Ôn Uyển.
Anh biết cô nhóc này đang nổi nóng, hôm nay mới từ trong nhà tới, trong lòng khó tránh khỏi suy nghĩ không thoải mái, vừa tới lại nhìn thấy Trần Huệ, suy nghĩ trong lòng cũng khó tránh khỏi bị rối loạn, vốn nói mà không suy nghĩ.
Ôn Uyển đẩy Giản Dung ra, tức giận nói: “Em mới không cần nghe anh ngụy biện, nếu khi đó anh không bị gọi về, không chừng đã tốt hơn với cô ta rồi, anh đã đi vòng quanh đơn vị với cô ta, đi nhiều vòng như vậy, hơn nữa, tất cả đều là lời nói một phía của anh, em mới không cần nghe.”
Nam đuổi theo nữ cách tầng lụa mỏng, nếu cô gái kia vẫn chấp nhất, cô mới thật sự không tin Giản Dung không cảm động, Ôn Uyển đứng dậy rời khỏi phòng khách, không thèm để ý tới Giản Dung.
“Được rồi, anh sai rồi, không nên đi nhiều vòng như vậy quanh đơn vị với cô gái kia, lúc đó anh nên nghiêm túc cự tuyệt, cô ta sẽ không đòi hỏi.” Giản Dung đứng dậy lập tức đuổi theo, “Bà cô, đừng nóng giận, chọc tức bản thân, không đáng.”
Anh chưa từng nghĩ tới lúc một cô gái cố tình gây sự có thể biết ăn nói như vậy, cho nên đừng hòng giảng đạo lý với phụ nữ.
Ôn Uyển không để ý tới Giản Dung, đi tới góc tường, lôi va li ra, thuận tay mở khóa, bắt đầu lấy thứ gì đó trong ngăn tủ, bỏ vào trong va li.
Giản Dung nhìn Ôn Uyển như vậy, lập tức trợn tròn mắt, sững sờ mở miệng: “Không phải chứ, chuyện nhỏ như vậy, em định bỏ nhà ra đi?’
Đây cũng quá không đáng tin rồi, rõ ràng chính là một đứa bé, Giản Dung tiến lên mấy bước ngăn cản cô, cũng không thể để cho cô trở về.
“Anh đừng ***ng vào em!” Ôn Uyển đưa tay đẩy Giản Dung ra, “Ai bỏ nhà ra đi, em đi về nhà, hai ta ly hôn!” Ôn Uyển không ngừng cầm quần áo trong tay, tiếp tục bỏ vào trong va li.
Giản Dung không ngăn nữa, anh biết tình tình ham chơi của Ôn Uyển, phần lớn không phải vì cô gái kia, mà bởi vì tâm tình không tốt, muốn về nhà, không nỡ xa ba mẹ.
Nhìn va li bên cạnh Ôn Uyển chứa quần áo, Giản Dung yên lặng lấy đồ trong va li ra, Ôn Uyển bỏ một bộ vào, Giản Dung lấy một bộ ra, Ôn Uyển hoàn toàn sững sờ, nhìn Giản Dung, quát: “Giản Dung, anh không được cầm đồ của em.”
Người đàn ông này có ý gì? Cô đang sắp xếp quần áo, anh lại không ngừng cầm ra.
Giản Dung không nhìn Ôn Uyển, không nhanh không chậm nói: “Em không xếp vào bên trong, anh đương nhiên cũng không cầm ra ngoài.”
Dương đã nói, nếu anh khiến Ôn Uyển uất ức bỏ đi, Dương sẽ mang theo Ôn Uyển cao chạy xa bay, để cho anh vĩnh viễn không tìm được Ôn Uyển, có lẽ người khác cảm thấy điều này vô nghĩa, nhưng Giản Dung để trong lòng.
Anh biết Dương có thể đi, không phải chỉ nói không.
Ôn Uyển nhìn Giản Dung cầm hăng say, dừng động tác lại, cứ yên lặng như vậy mấy giây, đột nhiên cầm va li lên, tức giận không thôi: “Cùng lắm thì em tay không trở về, được chưa?”
Một đống quần áo là gì, còn không thể không mua được, cô không cần nữa có được hay không?
Nhìn Ôn Uyển như vậy, Giản Dung cũng không cử động nữa, mạnh mẽ đứng dậy, cả người Ôn Uyển bay lên trời, lập tức luống cuống, hô to với Giản Dung: “Giản Dung, anh định làm gì? Anh thả em ra!”
Cô không ngờ, Giản Dung cọc gỗ như vậy sẽ dùng chiêu này.
“Không thả!” Giọng Giản Dung ngắn gọn mà có lực, “Chính ủy nói rồi, đối mặt với mâu thuẫn phải kịp thời, hữu hiệu, có thủ đoạn, vượt qua mâu thuẫn, tuyệt đối không thể để mâu thuẫn thăng cấp.”
Nói xong, Giản Dung ôm ngang Ôn Uyển, bước nhanh đi vào phòng trong.
Vào trong phòng, Giản Dung đặt Ôn Uyển lên giường, buông xuống, đồng thời cả người cũng đè lên theo, Ôn Uyển đưa tay đẩy Giản Dung, kêu: “Giản Dung, anh buông người ta ra nhanh chút, để cho em về…”
Còn chưa nói xong, miệng đã bị Giản Dung chặn lại, Giản Dung nắm tay Ôn Uyển, cứ tùy ý hôn như vậy, đầu lưỡi cắn nuốt lưỡi Ôn Uyển, ngay cả khe hở để hô hấp cũng không cho, cả người cứ bị Giản Dung hôn như vậy.
Một hơi thở tê dại khiến Ôn Uyển quên phản kháng, tay nhỏ bé níu tay Giản Dung, không nhịn được dịu dàng đáp lại, cô yêu Giản Dung, yêu khắc sâu tận trong xương, từ nhỏ đến lớn.
Thay vì nói Giản Dung không biết biểu hiện tình cảm của mình, nói chính xác hơn, phải là cô không biết, cô không có cách nào nói cho Giản Dung biết mình thương yêu anh bao nhiêu, yêu đến có thể buông tha cao quý, buông tha địa vị, buông tha tất cả.
Tất cả mọi người đều nói, trong đại viện có hai cô gái, được nhận muôn vạn yêu thương, một là cháu gái nhỏ nhất của nhà họ Thẩm – Nhược Sơ, một người khác chính là cô, từ nhỏ đến lớn, cô đều không thân cận với Nhược Sơ, cũng không phải vì lý do gì khác, chỉ bởi vì họ quá giống nhau.
Khi cô nhìn thấy Nhược Sơ, giống như nhìn thấy bản thân, lúc đi chung với nhau, cảm giác này sẽ khiến cho bạn cảm thấy sợ hãi, bạn còn tồn tại là để cho thân phận và địa vị của mình không bị người khác nhạo báng, cố gắng hết sức làm người có cái danh hoàn mỹ mười phân vẹn mười trong mắt người khác, tăng thể diện cho ông cụ, khiến cha mẹ vui vẻ.
Ôn Uyển buông tay Giản Dung, quấn lấy cổ Giản Dung, khẽ nâng đầu lên, nhẹ nhàng đáp lại, đáp lại rất nhỏ lại khiến cho Giản Dung càng thêm rơi vào tay giặc, tay nâng mặt Ôn Uyển, càng hôn sâu.
Tùy ý để Giản Dung hôn, cho đến khi Ôn Uyển hô hấp không đều, Giản Dung mới buông Ôn Uyển ra, nhìn người phụ nữ trải qua tình ý, hơi say lòng người, khiến cho người ta si mê.
“Ôn Uyển, anh không thể có người phụ nữ khác.” Giản Dung đưa tay gạt tóc tán loạn của Ôn Uyển, “Vì người trên thế giới, cũng không tìm ra cô gái nào có thể yêu anh giống như em.”
Giản Dung nói xong, hơi mất tự nhiên mở to mắt, không đợi Ôn Uyển mở miệng, tiếp tục nói: “Anh hiểu rõ, em không nỡ xa cha mẹ em, nhưng anh sẽ không để cho em chịu uất ức, em cũng vui vẻ lên, tức giận có thể mắng anh, có thể nháo với anh, nhưng đừng nói ly hôn, được không?”
Ở trong mắt Giản Dung, có mấy lời có thể nói, thật ra có vài lời nếu nói ra lập tức có thể đau nhói người, cho dù lời này có phải nói nhảm hay không.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc