Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 29

Tác giả: Chấp Loạn

Ôn Uyển chưa bao giờ nghĩ tới Giản Dung là người thích chơi đùa như vậy, lúc Giản Dung làm bất cứ chuyện gì đều khiến cho người ta có một cảm giác, đó chính là nghiêm túc, đặc biệt nghiêm túc, cho dù là một trò chơi.
Nhìn Giản Dung phía trước, mặc kệ Ôn Uyển vượt qua như thế nào, cũng đều không vượt qua, sau cùng khi nhanh chóng đến lúc kết thúc, Ôn Uyển đột nhiên tăng thêm tốc độ xe, cô cho là mình thất bại, không ngờ lại thắng Giản Dung.
“Thật tốt quá, Giản Dung, em thắng!” Ôn Uyển cầm tay lái, vẻ mặt khoe khoang nhìn Giản Dung, một đám phía sau lưng cũng ồn ào.
Giản Dung cưng chiều nhìn Ôn Uyển, không nói gì thêm, thật ra nếu là người sáng suốt vừa nhìn liền biết, Giản Dung vẫn giữ tốc độ ổn định đi về phía trước, chính là để cho Ôn Uyển đường lui, chỉ cần Giản Dung tăng tốc, Ôn Uyển nhất định sẽ thua.
Nhưng Giản Dung cũng không để Ôn Uyển thắng thoải mái như vậy, người xem trận so tài đều biết, nếu như không phải đối thủ có sức lực ngang nhau, hoặc không phải bạn tìm thắng trong nguy hiểm, đối với bạn mà nói, cuộc tranh tài này vốn không hề có niềm vui.
Cho dù thắng, cũng sẽ không đặc biệt vui vẻ, lqd Giản Dung nuông chiều Ôn Uyển, từ trước tới nay đều hao phí tâm tư, đúng như bây giờ, là trò chơi rất đơn giản, nếu anh kiên quyết, bây giờ Ôn Uyển không vui mừng như thế.
“Được rồi, chúng ta tiếp tục chơi đi, thật khó mới được một lần đấy.” Giản Dung kéo Ôn Uyển tiếp tục chơi các trò chơi khác, mỗi một trò, Giản Dung chơi đều thuận buồm xuôi gió, đến trò gắp 乃úp bê.
Ôn Uyển nhìn 乃úp bê bên trong thủy tinh trong suốt, mặt mong chờ nhìn Giản Dung: “Giản Dung, anh sẽ gắp 乃úp bê sao? Em muốn con long miêu * này, thật đáng yêu đó.”
(*) long miêu: là một loại động vật nhỏ vô cùng có cá tính, một đôi mắt vừa to vừa sáng, hoạt bát hiếu động, thích nhảy tới nhảy lui làm người khác rất yêu mến. Chúng thường rất thân thiết với người chủ chăm sóc cho mình. Mỗi con long miêu đều có cá tính của riêng mình, lanh lợi, nghịch ngợm hay tùy hứng; nhưng điểm chung nhất là đều rất cần chủ nhân quan tâm nó, yêu thương nó.
Trời sinh phụ nữ đều không chống cự được với vật cưng, trước kia Giản Dung cũng thấy cô gái kéo người đàn ông của mình gắp cho, chỉ cảm thấy đồ chơi này đúng là lừa tiền, có tiền đi vào chơi, còn không bằng trực tiếp đi mua một con, nhưng nhìn Ôn Uyển như vậy lại không cách nào cự tuyệt.
“Được, anh gắp cho em.” Giản Dung cười đồng ý, đi tới bên cạnh cần gạt, đút tiền trò chơi vào, bắt đầu gắp long miêu cho Ôn Uyển, nhưng vô cùng không hiểu, đây rõ ràng là con chuột lớn, sao lại gọi nó là long miêu?
Nếu mèo biết, nhất định sẽ uất ức chúng, chuột làm dâu phụ cho mèo, lời này hóa ra có căn cứ, Ôn Uyển không biết ý tưởng của Giản Dung, chỉ có điều cực kỳ mong đợi xem.
Đồ gắp 乃úp bê này vô cùng lừa bịp, mỗi lần đều thiếu chút nữa, làm dấy lên hy vọng cho bạn đồng thời tan biến trong nháy mắt, nhưng không chiếm được mãi mãi là tốt nhất, bạn cũng sẽ nhớ mãi nó không quên.
Giản Dung tiếp tục bấm trái phải, thử mấy lần, cái kẹp đều buông ra, vừa mới kẹp lấy, mang lên đến một chỗ lại rơi xuống.
Ôn Uyển nhìn mấy lần thất bại, Puck. Dieend aanl eequuyd oonn khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống: “Thôi, thôi, không được, chúng ta đi thôi.”
Dù gì mình cũng không còn là đứa bé, chuyện gì cũng nên hiểu được lấy hay bỏ mới phải, Giản Dung liếc mắt nhìn Ôn Uyển, không nói gì, tiếp tục quăng vào mấy đồng tiền trò chơi.
“Chỉ cần em mở miệng, cho dù khó hơn nữa anh cũng sẽ thỏa mãn em.” Giản Dung không nói lời ngon tiếng ngọt, đều nói lời nói thật phát ra từ nội tâm, so với việc bắt được long miêu, trong lòng Ôn Uyển còn ấm hơn nhiều.
Cứ cắn môi như vậy, nhìn gò má Giản Dung, cuối cùng không ngờ có một ngày, mình như cô gái bé nhỏ hẹn hò với Giản Dung.
Gắp mấy lần, giống như Giản Dung đã nắm được quy luật, cũng thuận lợi tóm được 乃úp bê, lúc 乃úp bê rơi xuống ô trống, Ôn Uyển nhảy thật cao, giống như nữ sinh trung học, cảm giác này như là bạn đang thưởng thức mối tình đầu.
Thật ra cả đời anh đều ở trong doanh trại, nói cho cùng mối tình đầu cũng chính là Ôn Uyển rồi, từ nhỏ đã cảm thấy cô gái này là chúng tinh phủng nguyệt *, nhưng không nghĩ nữ thần này lại có thể coi trọng anh một tên lính nghèo.
(*) chúng tinh phủng nguyệt: 众星捧月 thành ngữ, nghĩa đen: một đám sao tôn ánh trăng lên hoặc một đám sao vây quanh ánh trăng, nghĩa bóng: được mọi người vây quanh hay người quan trọng.
Khom lưng lấy 乃úp bê ra, đưa cho Ôn Uyển, Giản Dung nói một câu rất không thực tế: “Tốn nửa tiền trò chơi, cô vợ bại gia!” Nói xong còn đưa tiền trò chơi cho Ôn Uyển nhìn một chút, Ôn Uyển ôm long miêu, liếc mắt nhìn Giản Dung.
Người đàn ông này thật thô tục, có vài thứ ngay cả tiền cũng không mua được, huống chi cơ hội như vậy vốn không nhiều, bọn họ ở doanh trại cả ngày, cũng không tiêu bao nhiêu tiền.
Khi Ôn Uyển buồn bực tới cực điểm, chỉ nghe thấy Giản Dung nói thêm một câu không nặng không nhẹ: “Nhưng mà cho dù là cô vợ phá gia, anh vẫn vui vẻ nuôi.”
Tuy rằng tiền lương không cao, nhưng nuôi cô vợ nhỏ cũng không thành vấn đề, cùng lắm thì anh không tiêu tiền là được.
Ôn Uyển có phần không thể tin nhìn Giản Dung, chỉ thấy Giản Dung bưng thùng tiền trò chơi sải bước rời đi, lúc này Ôn Uyển mới lấy lại tinh thần, vài bước đuổi theo.
“Anh đang nói lời bùi tai với em sao?” Ôn Uyển ôm cánh tay Giản Dung, một tay ôm long miêu.
Giản Dung quay đầu lại, liếc nhìn Ôn Uyển, vẻ mặt nghiêm trang trả lời: “Đừng càn quấy, để cho người khác nghe thấy không tốt lắm.”
Cô nhóc này, trong lòng biết là tốt rồi, sao cứ nhất định phải nói ra, khiến cho người ta lúng túng?
Ôn Uyển liếc mắt nhìn Giản Dung: “Nói đã nói rồi? Anh nói lời dễ nghe với em, là nghĩa vụ và trách nhiệm của anh, anh em thường bắt Từ Dao gọi thủ trưởng, có thể nói mạnh hơn anh cọc gỗ này nhiều.”
Bởi vì do ở khu trò chơi, nhiều tạp âm, giọng Ôn Uyển không nhỏ, một câu nói chẹn họng Giản Dung, không nói lời nào, chỉ có thể lúng túng cười cười, em ở nhà anh cũng là thủ trưởng, quý báu như ông cụ.
Đã nói, Ôn Uyển cũng không để trong lòng, dieendaanleequuydonn cô không cần Giản Dung thay đổi ít nhiều, mỗi người có tính khí riêng, đây là chuyện không có cách nào, kéo Giản Dung, hai người bắt đầu chơi trò khác.
Chờ thùng tiền trò chơi trong tay Giản Dung thua sạch, trời đã tối hoàn toàn, giờ này lại đi nhà cha mẹ ăn cơm, Ôn Uyển cảm thấy rất thất lễ, tiện tay gọi điện thoại cho trong nhà nói ngày mai qua, ba Ôn mẹ Ôn cũng tỏ vẻ đã hiểu, người trẻ tuổi mải chơi.
Vốn đang cho rằng hai đứa nhỏ này ở chung một chỗ không thú vị, không ngờ còn có thể đi ra ngoài hẹn hò, chẳng phải khiến người trong nhà đều vui mừng theo sao.
Ôn Uyển ôm Giản Dung, ra khỏi khu trò chơi, lên xe, Giản Dung lái xe chở Ôn Uyển đi ăn vặt, những thứ đó, lúc hẹn hò, ăn có cảm giác chính là món ngon trên đời.
Nhìn thấy bán hoa, Giản Dung cũng làm bộ mua hoa cho Ôn Uyển, Ôn Uyển ôm hoa trong tay, bắt đầu trêu chọc Giản Dung: “Không ngờ, anh còn giấu tài, biết dỗ con gái, còn có thể mua hoa, nghiêm trang trước kia đều là giả bộ hả?”
Không ngờ người đàn ông này còn có nhiều tiềm lực để khai phá, cô cũng biết mình nhất định sẽ không nhìn nhầm người, không có người phụ nữ nào không thích được dỗ dành, giống như Ôn Uyển vậy, vô cùng cưng chiều một người chính là như thế.
“Nói thế nào nhỉ? Anh đây vốn rất đứng đắn.” Giản Dung ôm Ôn Uyển, nói nhiều khó nghe? Cái gì gọi là giả bộ, ban đầu anh chính là người đàn ông vô cùng nghiêm túc chăm chú, điểm này trong doanh trại đều biết.
Chỉ có điều mấy việc như mua hoa, dỗ con gái, đều thấy bọn họ làm như vậy trong ngày thường, bản thân cũng học, không ngờ con gái rất dễ dỗ, với hai thứ đơn giản này khiến cô ấy có thể cảm động thành như vậy, vui sướng giống như đứa bé.
Kéo Giản Dung, Ôn Uyển cười cực kỳ vui vẻ, Giản Dung nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian không còn sớm lắm, quay đầu nhìn Ôn Uyển: “Không còn sớm, chúng ta về nghỉ ngơi đi, vợ?”
“Được.” Ôn Uyển đáp một tiếng, kéo Giản Dung, hai người vừa định rời đi, điện thoại trong túi Ôn Uyển vang lên, cầm điện thoại ra, ngược lại là một dãy số lạ, Ôn Uyển hơi kinh ngạc bấm nút nghe: “Alô?”
Giờ này cô không nghĩ ra ai gọi điện thoại cho cô, cô vẫn chưa kịp thông báo cho bạn bè, cô trở lại, phải biết rằng bây giờ bạn bè đã trưởng thành rồi, ở tuổi này, ai cũng bận rộn công việc đến ૮ɦếƭ đi sống lại.
“Alô, là Ôn Uyển sao?” Giọng đối phương rất thu hút, Ôn Uyển cảm thấy quen tai, lên tiếng: “Tôi là Ôn Uyển, anh là?”
“Anh là anh Hàng của em, Diệp Hiểu Hàng, còn nhận ra không?” Diệp Hiểu Hàng - cậu hai nhà họ Diệp – nói vào điện thoại, trong giọng nói có chút không quá vui mừng.
Ôn Uyển vừa nghe, vội vàng vui mừng hô: “Anh Hàng, anh nghĩ thế nào mà gọi điện cho em?”
Quan hệ của anh trai và Diệp Hiểu Hàng không tệ, nhưng không thân thiết với cô như vậy, chỉ thỉnh thoảng gặp mấy lần, lại là anh trai Diệp Khả, cô cùng một đại viện với Diệp Khả, từ nhỏ quan hệ cũng đặc biệt tốt, tính cô mềm yếu, thông thường không phải Từ Dao ra mặt cho cô, chính là Diệp Khả thay cô ra mặt.
Tính tình của Diệp Khả, lúc yêu Thẩm Nhược Vũ, chính là lúc rầm rầm rộ rộ, cũng phân chia rõ hoàn toàn khiến mọi người càng không hiểu, diê ndaanle equuydonn hai tầng quan hệ này, theo lý, mình phải gọi anh cũng là chuyện nên làm.
“Không muốn gọi cho em cũng không được.” Diệp Hiểu Hàng đáp một câu vào trong điện thoại, không đợi Ôn Uyển mở miệng, Diệp Hiểu Hàng nói tiếp: “Tới đây một chuyến đi, thằng Dương uống nhiều quá, nhập viện rồi, thế nào em cũng phải tới đây nhìn một chút.”
Dương thích Ôn Uyển nhiều năm như vậy, còn cô bé Ôn Uyển này, khiến người ta đoán không ra, lại cứ thích Giản Dung.
Chuyện như vậy ai cũng nghĩ không ra, cho dù là Thành cũng không hiểu vì sao, hai người này chính là dùng tám gậy tre đánh cũng chưa tới được với nhau, chắc ông tơ bà nguyệt uống nhiều quá, se nhầm sợi uyên ương.
Nhưng Ôn Uyển vẫn ghi Giản Dung vào lòng, chuyện này ai khuyên cũng không được, Dương cũng vô cùng đau lòng, vốn anh cho rằng những năm này Dương thường xuyên thay đổi phụ nữ, ý tứ chính là đã quên Ôn Uyển.
Ai ngờ cậu ta chơi thuật che mắt, vốn chưa quên Ôn Uyển, nghe nói Ôn Uyển trở lại chuẩn bị kết hôn, Dương buồn bực uống rượu một mình, đã hiểu rõ rồi, nhưng biết Ôn Uyển muốn làm hôn lễ, Dương vẫn không thoải mái.
Hôm qua uống đã uống đến mức để bản thân nhập viện, người nào ngăn cản Dương sẽ đuổi người đó đi, đều là anh em, cậu có thể làm như thế nào?
Tính của Dương, bình thường vừa nhìn thì không có gì, là người đàn ông rất dễ nói chuyện, nhưng khi cậu ta hung dữ, dứt khoát hơn Thành ba phần, điểm này, người nào thân cận với cậu ta đều đặc biệt rõ ràng.
“Nhập viện rồi? Anh Dương ở bệnh viện nào?” Ôn Uyển có vẻ vô cùng kích động, Giản Dung quay đầu giật mình nhìn Ôn Uyển, nghe thấy là điện thoại của Diệp Hiểu Hàng, lại không nghĩ nói cho Ôn Uyển biết Dương nhập viện rồi.
Diệp Hiểu Hàng vẫn giữ nguyên giọng điệu kia: “Bệnh viện đa khoa quân khu, nhanh đến đây đi? Đừng bảo anh nói cho em đó.”
Tuy nói Ôn Uyển muốn kết hôn, nhưng Dương làm nhiều việc vì cô bé như vậy, dù nhiều dù ít cô bé này cũng nên tới xem một chút, dù sao cũng phải nhớ Dương đã từng đối xử rất tốt với cô bé.
“Được, em lập tức tới ngay.” Ôn Uyển thuận tay cúp điện thoại, quay đầu, nói gấp gáp với Giản Dung: “Giản Dung, nhanh lên một chút, đi bệnh viện đa khoa quân khu, anh Dương uống nhiều quá, nhập viện rồi.”
Uống đến mức nằm viện nhất định không nhẹ, cũng không biết tại sao bọn họ không ngăn cản, để cho người ta uống, làm sao bây giờ?
“Được, chờ anh, anh đi lái xe tới đây.” Giản Dung không nói nhiều, người này cũng nhập viện rồi, cũng không phải là lúc trẻ nhỏ đùa giỡn, huống chi, anh bội phục Dương, ngày đó là người đàn ông thoải mái rộng rãi như vậy, anh hiểu, đáng mặt đàn ông.
Ôn Uyển cầm túi xách, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng, Giản Dung sải bước chạy đi, đến bãi đỗ xe tìm xe, chỉ trong chốc lát lái xe tới, Ôn Uyển mở cửa xe ngồi lên, Giản Dung cũng cho xe chạy đi.
Lái thẳng tới bệnh viện đa khoa quân khu, xe lái rất nhanh, Giản Dung quay đầu liếc nhìn Ôn Uyển, nhẹ giọng nói: “Đừng có gấp, Diệp Hiểu Hàng có thể gọi điện thoại tới đây, nói rõ Dương vẫn còn tốt, em đừng nóng lòng quá.”
Vào lúc này, anh biết nói những lời này cũng vô dụng, nhưng lại không biết nên mở miệng an ủi Ôn Uyển như thế nào, có một số việc bạn không thể ra sức, bởi vì Dương đối xử tốt với cô, cô cảm thấy thiếu nợ Dương, Dương xảy ra chuyện, cô lại đổ hết trách nhiệm lên đầu mình.
Liếc nhìn Giản Dung, Ôn Uyển nhàn nhạt nói một câu: “Em không sao.”
Cô là vợ Giản Dung, nhưng cả đời sẽ khiến người khác đau lòng.
Thật ra không liên quan đến Ôn Uyển, yêu một người không có lỗi, giống như cô yêu anh, kiên quyết đi theo anh, không sai, Puck.die.enda.nnle.equ.ydonn nếu cô theo anh Dương, chính là ngược lại với trái tim mình, đối với anh Dương hay đối với cô đều không vui vẻ.
Ôn Uyển nhìn Giản Dung, thật ra không nên lo lắng, sốt ruột vì người đàn ông khác như thế, nhưng đó là anh ấy, cô không thể không sốt ruột.
Giản Dung chạy xe rất nhanh, chỉ trong chốc lát hai người đã đến bãi đỗ xe của bệnh viện đa khoa quân khu, Giản Dung vừa mới ngừng xe, Ôn Uyển đã không kịp đợi mở cửa xe nhảy xuống.
Nhìn dáng vẻ Ôn Uyển hốt hoảng, Giản Dung cũng nhảy xuống theo, nói với Ôn Uyển: “Mang giày cao gót đó, nếu em té thì làm thế nào?”
Sao cô nhóc này không thể đáng tin một chút, Giản Dung sải bước đi tới, kéo Ôn Uyển, Ôn Uyển nhìn Giản Dung, cắn môi, chỉ thấy Giản Dung ôm cô, đi vào bệnh viện.
Đến sảnh chính, Giản Dung mang theo Ôn Uyển đi hỏi bác sỹ quản lý.
“Chào ngài, có thể cho biết Trì Dương ở phòng bệnh nào không? Chính là uống quá nhiều rượu, cháu nội Trì Cảnh.” Giản Dung hỏi quân y mặc áo blue trắng.
Dương ở phòng bệnh nào, vừa nói tên tuổi Trì Dương, đối phương cũng nên biết, dù sao nhà Dương cũng là người có mặt mũi, Ôn Uyển không biết người nhà họ Trì có biết anh Dương đã nhập viện không.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc