Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 26

Tác giả: Chấp Loạn

Giản Diêu lái xe, trong xe mở âm nhạc mạnh mẽ, thỉnh thoảng Giản Diêu tìm đề tài tán gẫu với Ôn Uyển, dọc theo đường đi, vừa nói vừa cười.
Ôn Uyển nhìn cảnh sắc quen thuộc bên ngoài cửa sổ, nhà cao tầng rắc rối phức tạp, Bắc Kinh chính là như vậy, tụ tập quá nhiều quyền quý, từ xưa đến nay chính là như thế, nơi đây có văn hóa đặc biệt.
Hơi thở cổ đại dung hợp với kiến trúc hiện đại, dieênddannleequuyddonn còn có Tứ Hợp viện * đặc thù, ngõ nhỏ đan xen, đây chính là hương vị của kinh thành.
(*) Tứ Hợp viện: là kiểu nhà truyền thống của Bắc Kinh. ‘Tứ’ đại diện bốn hướng Đông, Tây, Nam Bắc; ‘hợp’ hàm nghĩa bao quanh. Từ trên nhìn xuống, tứ hợp viện giống như một chiếc hộp lớn do 4 cái hộp nhỏ tạo hình. Nhìn từ mặt phẳng thì nó là một hình vuông ngay ngắn. Tứ hợp viện đã trở thành công trình kiến trúc đặc trưng cho Bắc Kinh.
Thời gian không bao lâu, xe đã chạy đến đại viện, khu nhà vô cùng quen thuộc, nhân viên cảnh vệ quen thuộc đứng ở cổng, nhìn thấy xe, chào một cái, Giản Diêu cũng đáp lại một quân lễ, xe lái thẳng vào đại viện.
Đây là nơi mình đã sinh ra và lớn lên hai mươi năm, cũng đã hai năm không trở lại, lá cây bốn phía đã bắt đầu rơi xuống, bạn có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở mùa thu đang từ từ đến gần.
Giản Diêu thuận thế rẽ quặt một phát, quẹo nhanh, thiếu chút nữa đâm vào một người, toàn thân quân trang, không nói hai lời, tiếng Bắc Kinh chính gốc bắt đầu mắng lên: “Thằng nhóc ૮ɦếƭ tiệt này, cả ngày lái xe chạy như bay, sớm muộn gì cũng thu hồi chứng chỉ của mày.”
Mắng Giản Diêu, không phải là ai khác, chính là ba Giản Diêu, chú hai của Giản Dung, trong ngày thường là người chặt chẽ cẩn thận, làm giáo sư trong trường quân sự, lại sinh ra một cậu con trai Giản Diêu không đáng tin cậy như vậy.
Xe vững vàng, Giản Diêu lập tức xuống xe, nói với ba mình: “Ba xem ba coi, tự nhiên lao tới như vậy, may mà tài lái xe của con tốt.” Anh bị chửi đã thành quen, cũng coi như không sao.
Giản Dung cùng Ôn Uyển cũng đi theo xuống xe, Giản Diêu đã đi về phía sau lấy va li hành lý, chú hai Giản thấy Ôn Uyển lqd cùng Giản Dung, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn đi rất nhiều.
Ôn Uyển cùng Giản Dung mở miệng chào hỏi trước: “Chú hai, thân thể còn tốt chứ?”
“Tốt lắm, hai cháu còn tính toán trở lại, chú đây vẫn nhớ kỹ đấy.” Chú hai Giản cười nói với hai người, “Nhanh vào nhà, mọi người đều đang chờ đấy, còn chờ hai cháu bắt đầu ăn cơm.”
Chú hai Giản đi tới trước mặt Giản Dung, vỗ vỗ bả vai Giản Dung, làm như không thấy vết thương trên mặt Giản Dung, Giản Dung cũng lễ phép cười cười: “Để cho mọi người chờ lâu, cũng là đi quá gấp.”
Giản Diêu vô cùng không thể lý giải, tại sao ba lại thích anh cả đến vậy.
Từ nhỏ đến lớn, khi Giản Dung thi đậu trường thợ săn, ba tự mình uống nửa bình R*ợ*u tây, ba đều phấn chấn như Giản Dung.
Có thể do tính cách bản thân không để cho ba thích, không chững chạc như anh cả, nhưng dù sao Giản Diêu cũng là người nhà họ Giản, bác cả trái lại rất thích anh.
Mấy người vào phòng, đổi giầy ở cửa ra vào, còn chưa kịp nói chuyện, ba Ôn, mẹ Ôn cùng mẹ Giản Dung đã đứng dậy đi ra.
“Tiểu Uyển.” Mẹ Ôn bước mấy bước đi tới, nhìn Ôn Uyển, cả người không khỏi kích động, con bé này, hai năm không lqd trở lại, cũng thật sự đủ nhẫn tâm, may mà Giản Dung quan tâm, để cho hai đứa xin phép nghỉ trở lại.
Ôn Uyển đỏ mắt nhìn mẹ mình, thời gian hai năm, cho dù bảo dưỡng tốt hơn nữa cũng có thể nhìn ra mẹ mình đã tiều tụy hơn trước kia, chân chim nơi khóe mắt mơ hồ khắc sâu nói cho cô biết, mẹ mình đã lớn tuổi, năm tháng không buông tha con người.
“Mẹ, con đã về.” Ôn Uyển ôm mẹ mình, mẹ Ôn ngược lại không khóc, chỉ không ngừng cười: “Trở về là tốt rồi, ông ngoại con cũng nhắc tới, ông nội cũng nhắc mãi.”
Ba Ôn ở bên cạnh, nghiêm túc trước sau như một, quân trang đúng mực, tôn lên con người uy phong lẫm liệt, nhìn ra lúc còn trẻ cũng có thể mê hoặc một nhóm cô gái trẻ, nếu không cũng không thể cưới hòn ngọc quý trên tay nhà họ Hác.
“Được rồi, lũ nhỏ đã trở lại, là chuyện vui, nhanh đi vào ăn cơm thôi, ông cụ đều đang chờ đấy.” Ba Ôn liếc mắt nhìn Giản Dung, mở miệng nói với mọi người, khi đại gia đình tập trung một chỗ, ông cụ chính là Thái thượng hoàng, chuyện gì cũng do ông làm chủ, đây là đạo hiếu cơ bản.
Ôn Uyển bị người một nhà vây quanh đi vào, lúc Giản Dung ở phía sau, mẹ Giản đi tới trước mặt Giản Dung, lườm Giản Dung một cái: “Con là thằng nhóc không tốt.”
Chuyện Giản Dung muốn ly hôn Ôn Uyển, rốt cuộc vẫn không thể lừa gạt, đại viện bên quân khu Giản Dung loan truyền tới, dieendaanleequuydonn ông cụ Hác đã nghe nói rồi, nhưng người nhà họ Hác và người nhà họ Ôn cũng không nói gì, chỉ nói là chuyện của tụi nhỏ để cho bọn chúng tự báo cáo.
Bà vốn định gọi điện thoại mắng Giản Dung, nhưng ba Giản Dung nói chuyện như vậy không phải người lớn có thể quản, lúc ban đầu khi làm mối, Giản Dung chính là bị động, lại còn ép bức, không đảm bảo được, nếu hai đứa thật sự hủy bỏ hôn ước, Ôn Uyển lại có thể theo quân nói rõ còn có thể cứu.
Bà vẫn luôn chịu đựng, không nghĩ tới, theo giọng điệu Giản Dung lúc này biết mấu chốt là đưa cô vợ nhỏ về cử hành hôn lễ rồi.
Giản Dung nhìn mẹ mình, trầm giọng nói: “Lát nữa con sẽ giải thích cho mẹ chuyện này, vào nhà trước đã.” Nói xong ôm mẹ mình vào nhà.
Người một nhà ngồi trong phòng khách, ông cụ ngồi ngay phía trước, ba Giản Dung bận rộn trong bếp, con dâu trở lại, ông nhất định phải tự mình bộc lộ tài năng, cũng để đoạt lại thể diện dùm con trai mình.
“Quỳ xuống!” Trong khoảnh khắc khi Giản Dung d$đ@l#q&đ tiến vào, ông cụ hô nghiêm nghị, đầy không khí, ngược lại khiến mọi người trong phòng kinh hãi.
Ôn Uyển cùng ba Ôn, mẹ Ôn đều sững sờ, không hiểu nhìn ông cụ, rốt cuộc mẹ Giản đau lòng con trai, cười với ông cụ: “Cha, cha xem chuyện như vậy, đứa nhỏ cũng vừa trở về, còn nhiều khách như vậy, sáng mai phạt được không?”
Là nên phạt, nhưng nhiều khách như vậy, nhìn cũng khó nhìn, muốn đánh phải khoong, cũng nên đóng cửa mà đánh chửi phải không? Dù sao bà vẫn suy nghĩ muốn giữ mặt mũi cho Giản Dung.
“Để cho thằng nhóc ૮ɦếƭ tiệt này quỳ xuống, nghe không hiểu lời của ta rồi hả?” Ông cụ gõ gậy trên mặt đất vang dội, nó cần giữ mặt mũi, vậy Ôn Uyển không cần mặt mũi, nhà họ Ôn không cần? Nhà họ Hác không cần mặt mũi?
Chuyện như vậy, chỉ một người biết là sớm muộn gì cũng có thể truyền về, có một số chuyện chính là vấn đề mặt mũi, đời trước, không nói khác, chính là dựa vào mặt mo này mà kiếm cơm.
Giản Dung buông tay hành lễ, bước mấy bước tới trước mặt ông cụ, quỳ trên mặt đất, chuyện như vậy là anh thiếu suy nghĩ, một lòng lqd chỉ vì muốn tốt cho Ôn Uyển, sơ sót quá nhiều, ông nội muốn đánh phạt anh cũng nên chịu.
Giản Dung vừa quỳ, Ôn Uyển liền khó chịu, còn chưa kịp mở miệng, chỉ nghe thấy ông cụ mắng: “Nhìn mày một chút coi, bản lĩnh gì chứ? Học trường học thợ săn như mày là cùng, liều lĩnh, nhà họ Giản ta sao lại có một đứa bé như vậy, đồ không có chí tiến thủ!”
Ông cụ cũng là người phân rõ phải trái, cho dù là cháu đích tôn mình yêu thương nhất, nhưng đã làm sai chuyện, cũng vẫn phải phạt, lần này Giản Dung thật sự làm quá không đúng rồi, Ôn Uyển nhỏ như vậy, trong đại viện là cô gái nhà người ta có uy tín và danh dự.
Tướng quân Hác hễ bao che khuyết điểm là bao che, tới đây mắng cha mẹ Giản Dung cũng là hợp tình hợp lý, đời trước là nhà cách mạng, anh không thể không nhận lỗi một câu với người ta.
Ôn Uyển nhìn Giản Dung chịu phạt, nhất thời cũng không tiện nói gì, vẫn níu lấy áo ba mình, cô mở miệng chắc chắn là không có tác dụng.
Ba Ôn liếc nhìn Ôn Uyển, gương mặt bất đắc dĩ, ngược lại, cười làm lành với ông cụ: “Ông à, đây không phải là trở lại làm hôn lễ sao? Chúng ta sẽ không quản bọn chúng làm khỉ gió gì, cứ để cho bọn chúng tự giày vò đi, dieenddaanleequuyyddoonn được không, ông đừng để chọc tức đến thân thể.”
Dù gì cũng là sư trưởng, nói chuyện vẫn có chút phân lượng, ông cụ than thở mãi, nhìn gia giáo nhà người ta, lại nhìn cháu nội mình, có thể tức giận khiến đau bao tử rồi.
“Anh mau đứng lên, đừng quỳ, sàn gạch này lạnh, vốn tham gia quân ngũ thì đừng để bị phong thấp.” Ôn Uyển thấy ông cụ hòa hoãn lại nhiều, đi mấy bước qua đỡ Giản Dung, trong lúc nhất thời cũng quên từ trên xuống dưới nhà họ Giản vẫn ở đây.
Động tác này khiến mọi người vui vẻ, biết đau lòng cho Giản Dung, thằng nhóc ૮ɦếƭ tiệt này còn không biết tích phúc, Giản Diêu nhìn mà hâm mộ ghen ghét, việc tốt gì cũng bị anh cả chiếm hết rồi.
Khóe miệng Giản Dung khẽ nhếch mà cười, nhìn Ôn Uyển, chưa đứng dậy, gia pháp nhà họ Giản do ông cụ định đoạt, ông cụ chưa lên tiếng thì anh không thể đứng lên.
Ôn Uyển thấy Giản Dung không đứng lên, quay đầu nhìn ông cụ, gương mặt van xin: “Ông nội, Giản Dung rất tốt với cháu, anh ấy không khi dễ cháu, cháu nói thật lòng, mọi người luôn nói anh ấy không xứng với cháu, nói anh ấy muốn ly hôn với cháu, anh ấy không tốt chỗ nào chứ?”
Hai mươi tám tuổi làm phó đoàn trưởng, còn từng học ở trường thợ săn, dáng vẻ cũng tốt, gia thế bối cảnh không phải kém, cô cũng không hiểu tại sao người khác luôn mắng Giản Dung như vậy, bản thân cô trừ gia lqd thế bối cảnh như vầng sáng, cô cũng chỉ là một quân y, cái gì cũng không có.
Một câu nói hỏi khó mọi người, mẹ Ôn không chịu được mất mặt, đi lên kéo con gái mình: “Con bé ૮ɦếƭ tiệt này, sao con lại bao che như vậy, không sợ mất mặt hả?”
Một tiểu thư khuê các, để cho người ta nói ra nói vào, thật khó nghe, mẹ Ôn cảm thấy mặt mũi mình không nhịn được tức giận.
“Tôi thích tính cách này của tiểu Uyển, có sao nói vậy, cô con dâu này dù sao tôi cũng chắc chắn phải có.” Mẹ Giản đi tới, đưa tay kéo Ôn Uyển qua rồi ôm, từ nhỏ Ôn Uyển đã thích tới nhà họ Giản chơi, vô cùng thân mật với bà.
Ông cụ Giản càng không phản đối, khoát khoát tay với Giản Dung: “Được rồi, đứng lên đi, xem vợ cháu cho cháu mặt mũi, ông nội không phạt cháu, sau này cháu phải đối xử tốt với con bé, biết không?”
“Dạ, cháu biết rồi.” Giản Dung đứng lên từ dưới đất, trừ khi ở trước mặt Ôn Uyển, trước mặt binh lính của mình, Giản Dung luôn mang tính cách lạnh lùng, làm cháu đích tôn một gia tộc lớn, thì phải giữ thể diện cho trong nhà.
Ba Giản hiền lành vẫn đứng ở một bên, lúc này mới mở miệng: “Được rồi, đi cơm ăn thôi, ăn xong rồi nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai thằng nhóc này còn phải mang vợ nó đi nhà họ Hác một chuyến đấy.”
Khó khăn lắm mới trở về, theo lý d#đ&l@q^d tối nay phải đi, nhưng dù sao hiện tại cũng không còn sớm, bây giờ đi chính là quấy rầy thanh tịnh của ông cụ.
Một câu nói, mọi người quây quần trong phòng khách, vừa nói xong cũng liền vui vẻ hòa thuận rồi, ông cụ Giản cũng lười tức giận, cả nhà ngồi đó, vừa ăn vừa cười, thỉnh thoảng mẹ Ôn cũng liếc nhìn vết thương trên mặt Giản Dung, không khỏi đau lòng, hơn nữa đau lòng cho con gái cưng của mình.
“Mấy đứa phải để ý chuyện hôn lễ một chút, sinh một đứa con trai không đáng tin cậy, các con không tránh khỏi trách nhiệm.” Ông cụ dạy dỗ cha mẹ Giản Dung, con không tốt, làm cha mẹ cũng phải có trách nhiệm.
Sư trưởng Ôn rất bội phục ông cụ nghiêm túc nhiệt tình này, trước kia chỉ nghe nói, chưa từng làm việc chung cho nên cũng không cảm thấy.
“Cha, người yên tâm đi, chuyện như vậy hôm qua ba Giản Dung đã gọi điện thoại, ngày hôm nay đều bận rộn, chúng con nhất định làm tốt chuyện này, không để cho người ngột ngạt.” Mẹ Giản nhẹ giọng mở miệng nói với ông cụ, trước sau như một đều hiếu thảo với ông cụ, dù sao cũng là con dâu cả.
Lúc này ông cụ mới gật gật đầu, mọi người tiếp tục ăn cơm, kết thúc một bữa cơm, ngồi trong phòng khách tán gẫu một chút rồi trở về nhà mình.
Ba Ôn cùng mẹ Ôn được tiễn đến cửa, rốt cuộc không bỏ con gái cưng được, nhưng đã gả ra ngoài, mới ngày đầu tiên đã trở về nhà mẹ là điều không thể, mặc dù đều chung một đại viện, cách không xa.
“Mẹ, tối mai làm món ăn ngon cho con, buổi sáng đi ăn chực nhà ông ngoại.” Ôn Uyển ôm cánh tay mẹ Ôn làm nũng, dieendaanleequuydonn mẹ Ôn gật đầu liên tục, hàn huyên một lát, cũng liền đi theo ba Ôn Uyển cùng nhau về nhà rồi.
Giản Dung cũng ôm Ôn Uyển vào nhà, một ngày này khiến Ôn Uyển mệt muốn ૮ɦếƭ rồi, vào phòng, trong nhà có người giúp việc, cũng không cần giúp đỡ dọn dẹp, mẹ Giản để cho Ôn Uyển và Giản Dung nghỉ ngơi sớm một chút, ngày nghỉ ngắn, công việc bận rộn cũng nhiều, còn phải làm hôn lễ, qua loa không được.
Nằm trên giường mềm rộng rãi, Ôn Uyển thả lỏng cả người, Giản Dung đi tới nằm đè lên người Ôn Uyển, khôi phục dáng vẻ thường ngày: “Nếu vừa rồi ông nội đánh anh thì làm thế nào?”
Anh biết Ôn Uyển nhất định biện hộ cho anh, trong lòng vẫn ấm áp, cô nhóc này luôn che chở cho anh.
“Đánh không ૮ɦếƭ là được?” Ôn Uyển cười nói tự nhiên, Giản Dung khẽ nhíu mày, nhìn Ôn Uyển, đột nhiên lật người để Ôn Uyển đè lên người mình, lúc này mới mở miệng: “Sáng mai đi nhà ông ngoại em, nhất định là bị đánh ૮ɦếƭ.”
Năm đó khi ba Ôn Uyển cưới mẹ Ôn Uyển, cũng bị đánh, tính cách mẹ Ôn Uyển, đi học ở phía Nam rất ít khi trở về, sau khi tốt nghiệp thì công tác ở nhà văn hóa, sau lại đi làm ở sở nghiên cứu.
Quen biết với ba Ôn Uyển, năm đó sư trưởng Ôn khí phách, cho dù ai cũng phải khen ngợi ba phần.
Hòn ngọc quý trên tay ông cụ Hác, không phải ai cũng có thể cưới, ông cụ nhìn ba Ôn Uyển rất chướng mắt, nói tính tình lqd này sẽ không thương vợ, kiên quyết không đồng ý hai người ở chung.
Sư trưởng Ôn lật ngược, trực tiếp vừa lừa vừa gạt người, lừa gạt đến đơn vị rồi, gạt lên gạt xuống, bản lãnh không tới nửa tháng, đánh báo cáo kết hôn, trực tiếp làm hôn lễ ở doanh trại, ông cụ tức giận dậm chân, nhưng không có cách nào.
Khi trở về nhà họ Hác, sư trưởng Ôn không tránh khỏi bị đánh, chuyện như vậy đã thành giai thoại rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc