Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 24

Tác giả: Chấp Loạn

Hai người nhìn cả nhà chính ủy vào phòng, Giản Dung nhìn trời chiều nơi xa một chút, ánh hoàng hôn còn sót lại chiếu cả vào trong sân, bao phủ cả khu vườn giống như trải lên voan mỏng, cuộc sống như thế quả thật là tốt đẹp, có cảnh đẹp như thế ngoại đào nguyên*, khiến cho người ta mê muội.
(*) thế ngoại đào nguyên: Nghĩa đen: Thiên đường ở phía sau những cây hoa anh đào. Nghĩa bóng: Vùng đất của sự bình yên và hài hòa vĩnh cửu.
“Vợ à, chúng ta cũng trở về nhà đi, anh có việc muốn nói với em.” Cúi đầu nhìn Ôn Uyển, Giản Dung nhẹ giọng mở miệng, Ôn Uyển gật gật đầu, khéo léo đáp một tiếng: “Được.”
Không có lời thừa thãi, hai người lqd vào phòng, Giản Dung thuận tay đóng cửa, kéo Ôn Uyển đến ngồi trên ghế sa lon, vừa rồi tiểu Thiên còn ảnh hưởng tới cảm xúc của Ôn Uyển, khóc đến mắt hơi sưng đỏ, sắc mặt cũng không được tốt.
“Đừng suy nghĩ, bây giờ không phải chính ủy đã tốt hơn sao? Về sau một nhà ba người bọn họ thêm nhiều hạnh phúc, nên vui mừng mới đúng.” Giản Dung đưa tay véo khuôn mặt Ôn Uyển, nhẹ giọng an ủi.
Anh cho là chuyện này giống như quả bom hẹn giờ, phá sớm đi cũng tốt, nếu sai thời điểm sẽ dễ bùng nổ.
Đối với chính ủy, đối với tiểu Thiên, đều là tổn thương lớn lao, may mà chị dâu là người hiểu chuyện.
Ôn Uyển gật gật đầu, nhìn Giản Dung, ngạc nhiên mở miệng hỏi: “Gọi em trở về không phải có chuyện gì muốn nói sao? Có chuyện gì?”
Giản Dung bây giờ, chậm rãi, học được cách làm ra vẻ thần bí, cảm giác trước kia của cô chính là một người đàn ông rập khuôn, có thể nói là cứng nhắc, nhưng sau khi chia sẻ nỗi lòng cùng Giản Dung, cô mới biết anh cũng có mặt thông tình đạt lý, cũng có mặt đáng yêu.
“Này, cho em xem.” Giản Dung hơi không tự nhiên mở to mắt, lấy giấy nghỉ phép từ trong túi áo ra, đưa tới trước mặt Ôn Uyển, giống như chàng trai mười bảy mười tám tuổi thổ lộ với cô gái.
Không làm ra vẻ kiểu cách, tính anh vốn vậy, không biết biểu đạt tình cảm của mình như thế nào, rõ ràng rất quan tâm đến Ôn Uyển, nhưng để nói ra miệng thì giống như cầm S***g để sau gáy, sống còn khó chịu hơn ૮ɦếƭ.
Ôn Uyển kinh ngạc liếc nhìn Giản Dung, thuận tay cầm lấy tờ giấy xin nghỉ phép trong tay Giản Dung, con ngươi phóng đại sau đó, con dấu đỏ thẫm trên nền giấy trắng mực đen này, có vẻ đặc biệt bắt mắt.
“Anh, muốn làm lễ cưới với em?” Cô và Giản Dung không làm lễ cưới, chưa kịp làm, không nghĩ tới Giản Dung đi xin phép rồi, muốn làm lễ cưới với cô, là người đàn ông không giỏi nói chuyện lại có thể dùng hành động để làm, Giản Dung vẫn luôn thế.
Giản Dung vùi đầu vào trong *** Ôn Uyển, trầm giọng nói: “Vốn nên làm, chỉ vì do anh làm không tốt.”
Khóe miệng Ôn Uyển khẽ nhếch lên bật cười, ôm Giản Dung: “Có được hay không được, em liền nói khác đi, nhưng mà anh chưa nói, hỏi em có muốn gả cho anh không?”
Chưa từng cầu hôn, chưa từng làm lễ cưới liền theo Giản Dung, ngẫm lại đời mình, cũng chỉ có lúc vì Giản Dung mới điên cuồng.
Không làm lễ cưới, cái gì cũng không có, nhất định là ba mẹ cảm thấy trên mặt không có ánh sáng, ông ngoại cũng vậy, chỉ có điều tất cả mọi người sợ cô khó chịu, đều không nói gì, ông ngoại đã từng là tướng lqd quân khai quốc, nhân vật oai phong một cõi.
Nhà họ Hách không để ý gì khác, cậu lại nắm quyền, mợ và anh đều là người làm ăn, bên kia càng để ý mặt mũi, nhưng bản thân vẫn khiến cho trong nhà mất mặt.
“Em sẽ gả cho anh.” Giản Dung ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt Ôn Uyển, trong mắt tràn đầy kiên định, Ôn Uyển không hề có yêu cầu gì mà đi theo anh lâu như vậy, gả cho anh mà không hề lo lắng chuyện gì.
Ôn Uyển giả bộ tức giận nhìn Giản Dung: “Nói anh là cọc gỗ, chính là không nhìn nhầm chút nào.”
Muốn một màn cầu hôn, tuy nói là ý nghĩa không lớn, cũng đã thấy màn cầu hôn đặc sắc của người khác, Ôn Uyển vẫn có tâm lý ảo tưởng, Giản Dung ôm bó hoa, dưới sân rộng, muốn mình đưa tay giao cho anh, hạnh phúc đó.
Chỉ có điều với tính tình của Giản Dung chắc chắn là làm không được, càng sẽ không đi làm, người đàn ông quá mức kiên cường, cảm thấy mình hạnh phúc, tự biết là tốt rồi, không cần thiết để người ta chỉ chỉ chỏ chỏ.
Giản Dung không hiểu ý tứ trong lời nói của Ôn Uyển, bị mắng là cọc gỗ đã thành quen, ngây ngốc nghiêm mặt cười “Hì hì” một tiếng: “Cọc gỗ thì cọc gỗ đi, cô nhóc, anh đi đặt vé máy bay, sáng mai chúng ta đi, em thu dọn đồ đạc trước, xong rồi chúng ta đi nhà ăn ăn sủi cảo.”
Đưa tay ôm Ôn Uyển đứng lên, Giản Dung buông Ôn Uyển ra, xoay người đi vào phòng mở máy vi tính, chuẩn bị đặt d^đ#l*q&đ vé máy bay ngày mai, máy bay từ thị trấn đến Bắc Kinh cũng không ít, mặc dù gấp nhưng vẫn có thể đặt vé.
Ôn Uyển cũng đi vào trong nhà bắt đầu thu dọn đồ đạc, nói chung muốn thu dọn một ít quần áo của mình, là người tham gia quân ngũ thường mặc quân phục đã quen, không có hứng thú lớn với những thứ khác, cho dù là phụ nữ cũng không mua nhiều quần áo.
Bởi vì mặc quân trang vừa thoải mái lại đúng mức, vừa với thân thể, mặc đẹp mắt, mạnh hơn hàng hiệu gì đó.
Chỉ có điều anh và mợ luôn yêu thương cô, thỉnh thoảng ở nước ngoài xem được thứ tốt cũng sẽ mua gửi về cho cô, đặt ở đây, cơ hội mặc lên không nhiều lắm, lúc Giản Dung không có ở đây, mặc lên cũng không biết cho ai nhìn nên thường mặc quân trang.
Giản Dung thì càng khỏi phải nói, tới tới lui lui cũng chỉ có mấy bộ quân trang thường phục, cộng thêm đồ rằn ri dùng làm huấn luyện, Ôn Uyển thấy anh mặc quần áo thường cực kỳ ít, có thể đếm trên đầu Ng'n t.
Gấp xếp gọn các thứ đặt trong va li, hai va li để quần áo, Ôn Uyển xếp thêm mấy bộ thường phục, lúc đóng va li, Ôn Uyển nói với Giản Dung: “Giản Dung, mình về nhà mang cái gì cho ba mẹ?”
Dường như nơi này không có đặc sản gì, đột nhiên trở về cũng không biết nên mang gì cho nhà.
Giản Dung quay đầu, cười với Ôn Uyển: “Mang đặc sản gì chứ, em chính là quà tặng tốt nhất để anh mang về, không cần mang gì cả.”
Bắc Kinh là đâu, cái gì cũng không thiếu, muốn cái gì cũng có thể mua được, trong nhà không thiếu những thứ đó, hơn nữa nơi này cũng chỉ có đặc sản thông thường, quả quýt quả táo đều không phải là thứ hiếm lạ.
Hơn nữa anh nói Ôn Uyển là quà tặng tốt nhất mà anh mang về, lời này không hề giả chút nào, không phải nịnh hót, cha mẹ anh muốn gặp nhất sợ chính là con dâu rồi.
Mà quay về làm hôn lễ, chính là cho người lớn hai nhà quà tặng tốt nhất.
“Lúc nào thì học được ba hoa.” Ôn Uyển liếc mắt nhìn Giản Dung, người đàn ông kinh thành, đặc điểm lớn nhất chính là đặc biệt lắm điều, nghĩ tới Giản Dung như vậy, không ngờ cũng có thể lắm điều, chỉ có điều oán giận thì oán giận, trong lòng Ôn Uyển lại vô cùng vui vẻ.
Giản Dung click chuột, kiểm tra lqd xong vé máy bay, đặt mua, ngược lại đứng dậy đi tới trước mặt Ôn Uyển, ghé vào bên cạnh Ôn Uyển: “Vừa rồi em nói gì? Cái gì là ba hoa? Sao anh lại ba hoa hả?”
Thuận tay chụp tới, cả người Ôn Uyển nằm đè lên Giản Dung, bốn mắt cứ nhìn nhau như vậy, Ôn Uyển nhìn Giản Dung, vỗ vỗ anh: “Đừng càn quấy, Giản Dung, em rất bận.”
Người đàn ông này không giúp một tay còn chưa tính, lại muốn thêm phiền, Ôn Uyển nói xong liền đứng dậy, Giản Dung thuận tay ôm cô, cả người Ôn Uyển liền bị Giản Dung ôm chặt.
Môi lạnh như băng hôn lên môi Ôn Uyển, Giản Dung nhắm mắt nhẹ nhàng *** *** môi mỏng của Ôn Uyển, toàn bộ hô hấp phủ lên, hôn dày đặc khiến Ôn Uyển không thể thở nổi, thở gấp nghênh đón nụ hôn ngạo mạn mang theo chút bá đạo của Giản Dung.
Giản Dung thuận thế ép tới, hôn Ôn Uyển tinh tế, bên môi tràn ra một câu: “Anh cũng muốn một đứa bé? Anh rất hâm mộ chính ủy.”
Đàn ông thích đứa bé còn vượt qua phụ nữ, phụ nữ là tình thương trời sinh của người mẹ, mà đàn ông thích đứa bé dần lớn lên, nếu là con trai thì như anh em, con gái thì chính là một người phụ nữ khác cả đời yêu thương nhất.
Giản Dung từ từ khép hờ mắt, bất chấp tất cả hôn người phụ nữ ở dưới, lời Giản Dung khiến Ôn Uyển phát run, chỉ cảm thấy cuộc sống hạnh phúc tới hơi nhanh, nhưng có lẽ đã nên tới từ sớm.
Từ xương quai xanh xuống dưới, dấu hôn chằng chịt, đều nói *** là biểu hiện của tình yêu đến mức tận cùng, bởi vì yêu đến mức tận cùng nên mới có thể quên mình muốn đối phương, chỉ có cảm giác chân thật này mới có thể để cho bạn cảm nhận được rõ ràng nhất, yêu từ tận trong lòng.
Có thể cho tất cả vì đối phương, trước kia không hiểu nhưng bây giờ Giản Dung đã hiểu sâu, hưởng thụ người phụ nữ ở Dưới ***, hòa quyện tất cả tình yêu của hai người ở chung một chỗ.
Chung quanh quần áo rải rác, nút áo văng ra, rốt cuộc là quân nhân, dù thời điểm nào, lúc tình thế cấp bách, luôn mang theo vẻ nhẫn tâm.
Một hồi triền miên quên mình, Ôn Uyển vùi đầu trong *** Giản Dung thở gấp không dứt, Giản Dung cúi đầu, sương mù trong mắt còn chưa tản đi, trong giọng nói mang theo chút khàn ***c, người ở bên nghe được, thật là bùi tai: “Vợ, anh đã không bình tĩnh, có thể không.”
Có cảm giác bản thân mình càng lqd ngày càng không thể rời bỏ cô nhóc này, cũng may lúc huấn luyện không ở bên cạnh, càng không có thời gian suy nghĩ nhiều, một khi không huấn luyện, cả đầu chỉ nghĩ về cô nhóc này, luôn muốn đi phòng y tế tìm cô.
“Em muốn đi tắm, lát nữa còn đi nhà ăn.” Ôn Uyển gần như không còn hơi sức mà kêu, khiến Giản Dung cười khẽ không thôi, ngược lại mạnh mẽ đứng dậy, ôm lấy Ôn Uyển: “Được rồi, chúng ta đi tắm.”
Giản Dung ôm Ôn Uyển đi phòng tắm, để hai người sửa sang một lúc, lại ôm Ôn Uyển vào trong phòng.
Hai người tự thay đổi quân trang, Ôn Uyển mặc quân phục, cũng phải liếc xéo Giản Dung, trên mặt tràn đầy khinh bỉ, vừa lơ đãng cô liền bị người đàn ông này đầu độc, sau đó ngã trên giường, rất không khí phách.
Ở trước mặt Giản Dung, cô liền phát hiện bản thân mình vĩnh viễn không thể kiên cường đứng lên.
Nhìn Ôn Uyển như vậy, Giản Dung nhịn không được cười rộ lên, đi tới trước mặt Ôn Uyển, giúp đỡ Ôn Uyển chỉnh lại cổ áo, Ôn Uyển có phần không vui nói: “Cười cái gì mà cười, sao anh còn không biết xấu hổ mà cười?”
Cô cảm thấy cả chân đều như nhũn ra, lại ngượng ngùng lấy chuyện này làm cớ oán trách Giản Dung, bằng không sẽ bị anh chê cười đến ૮ɦếƭ.
Thế vẫn không coi là gì, vết bầm tím trên cổ, người bên cạnh nhìn một cái cũng biết vừa làm chuyện gì xấu, cho dù trời d*đ#l*q)đ rất nóng, cô không thể không đổi quân trang, không có cách nào mặc đồ ngụy trang rồi, may mà là bộ đội.
Bạn mặc quân trang, mặc kệ là chuyện gì cũng không ly kỳ, có lúc giữa tháng tám mặc quân phục đứng phơi nắng dưới ánh mặt trời, ngày tuyết rơi mặc tay ngắn đông lạnh trong tuyết, đều là chuyện thường gặp.
Giản Dung sửa sang lại quân phục cho Ôn Uyển, hô hấp phả lên mặt Ôn Uyển, khiến Ôn Uyển lập tức đỏ bừng mặt, đẩy Giản Dung ra: “Em tự mình làm, anh đi sang bên kia.”
Đáy lòng tự oán trách mạnh mẽ, sửa sang xong, Giản Dung cũng chỉnh lại quân phục huấn luyện, sửa nón lính.
“Được rồi, chúng ta đi thôi, chắc mọi người đều đang ở nhà ăn chờ, đi trễ sẽ thành chuyện cười.” Giản Dung đưa tay vuốt tóc Ôn Uyển, kéo Ôn Uyển ra khỏi phòng, Ôn Uyển liếc mắt nhìn Giản Dung, nếu như bị chê cười, đều do anh làm hại.
Ra khỏi phòng, đóng cửa, hai người đi tới nhà ăn, vừa vào nhà ăn, một nhóm lính ngụy trang, tất cả chiến sỹ cùng cán bộ, bao gồm cả chị dâu mang theo đứa bé trong viện đều đã tới, ghé vào một chỗ, vừa nói vừa cười, khỏi phải nói tới náo nhiệt, giống như lễ mừng năm mới.
Ôn Uyển nhìn một vùng màu xanh lá, thỉnh thoảng trộn lẫn vài màu sắc khác, nhưng vô cùng hài hòa, cảnh tượng này là lần đầu tiên cô nhìn thấy, rốt cuộc hiểu rõ tại sao lúc chiều tiểu Mục cực kỳ mong đợi ăn sủi cảo buổi tối nay
Mong đợi không phải là sủi cảo lqd mà là không khí này, làm cho người ta vui vẻ, là một phương thức khác để tìm niềm vui trong đau khổ ở doanh trại quân đội.
Các chiến sỹ vừa định đứng lên chào hỏi Giản Dung, Giản Dung khoát tay ý bảo không cần, khó khăn lắm mới có thể tụ tập chung một chỗ, cũng không cần nhiều quy củ cùng chuyện phiền lòng như vậy, sảng khoái ăn sủi cảo, vui chơi thoải mái một lần.
“Chị, tiểu Thiên ở trong này.” Ở nơi xa tiểu Thiên đã nhìn thấy Ôn Uyển, bưng chén sủi cảo, một tay giơ muỗng gọi Ôn Uyển.
Ôn Uyển cười phất phất tay, kéo Giản Dung cùng đi, thấy Ôn Uyển cùng Giản Dung tới đây, các chiến sỹ bên cạnh cũng nhường chỗ ngồi, Ôn Uyển cùng Giản Dung ngồi xuống, Giản Dung nhẹ giọng nói với Ôn Uyển: “Chờ anh, anh đi lấy chén đũa.”
“Được.” Ôn Uyển đáp một tiếng, Giản Dung đứng dậy rời đi, sủi cảo bộ đội đều do đàn ông gói, hình dạng gì cũng có.
Đẹp mắt, khó coi, tất cả lớn nhỏ chung một chậu, cách ăn tùy tính cách, cũng chỉ có bộ đội mới có, giống như Giản Dung nói, làm lính ăn cơm no là được, đâu có để ý nhiều như vậy.
Tiểu Thiên để bát trong tay tới trước mặt Ôn Uyển, miệng đầy dầu, cười hì hì với Ôn Uyển: “Chị, ăn tiểu Thiên.”
Dáng vẻ khéo léo, chọc cho mọi người cười khẽ một trận, tiểu Cẩn cảm thấy may mà thằng bé còn nhỏ, nếu không thế nào cũng giành Ôn Uyển cùng với Giản Dung.
“Người nào ăn của cháu, bẩn thỉu dơ dáy.” Giản Dung đi tới, đẩy chén tiểu Thiên ra, đưa cho Ôn Uyển một chiếc chén sứ, cũng tiện tay đưa đũa.
Tiểu Thiên mở to mắt nhìn Giản Dung, trầm mặc một lát, tất cả mọi người cười bắt đầu ăn.
Lúc này thằng bé không hiểu nói một câu: “Chú, chú không thích tiểu Thiên vì chị thích tiểu Thiên, nhưng mà tiểu Thiên cũng không thích chú, bởi vì chú khó coi, chị còn thích chú.”
Chị nói với tiểu Thiên là rất thích chú, dáng dấp của chú không đẹp mắt như tiểu Thiên.
Một câu nói khiến mọi người ngồi xung quanh bàn thiếu chút nữa thì cười nghiêng ngả, thằng nhóc này nhỏ như vậy mà đã có thể phân biệt rõ ràng quan hệ địch ta, cũng hoàn toàn ngoài ý muốn của tiểu Cẩn, bình thường cậu nhóc không nói nhiều, nhưng vừa ra khỏi miệng thì thật không tốt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc