Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 10

Tác giả: Chấp Loạn

Dương Tử “Ừ” một tiếng, quay đầu nhìn Ôn Uyển kinh ngạc: “Sao vậy?”
Ôn Uyển mỉm cười, nhìn viên đá trong tay Dương Tử: “Chú Trì, cô Trì mong anh kết hôn lâu rồi, đừng giày vò người khác nữa, lúc này ai cũng có gia đình, anh ấy, cũng nên có người quản lý rồi.”
Trước kia Dương Tử thích cô, không phải cô không biết, Dương Tử cũng đã nói, mọi người trong đại viện cũng nói như vậy, nhưng đối với cô mà nói thì Dương Tử chỉ là anh trai mà thôi.
Dương Tử đưa tay vỗ nhẹ lqd Ôn Uyển, gương mặt ghét bỏ: “Chuyện người đàn ông của em còn không giải quyết được, còn để ý chuyện của anh sao?” Nói thật, nghe được lời Ôn Uyển nói là đau lòng, lời này ai cũng có thể nói, chỉ riêng Ôn Uyển nói ra khiến cho anh không hề thoải mái.
Tất cả mọi người đều nói anh phong lưu, quả thật, từ sau khi Ôn Uyển kết hôn, phụ nữ bên cạnh anh liền thay đổi, mỗi người cũng chỉ trích anh phong lưu, nhưng anh chỉ tìm một cảm giác khiến cho tim anh đập nhanh.
Dương Tử vừa nói ra, trong nháy mắt Ôn Uyển liền hiểu Dương Tử chỉ điều gì, giọng nói cũng nhẹ đi nhiều: “Là Từ Dao nói cho các anh biết sao?”
Chuyện đó thật sự cảm thấy không thoải mái trong lòng, cũng đã nói Từ Dao rồi, không ngờ Từ Dao lại nói cho anh biết, nếu không Dương Tử sẽ không biết.
“Cô ấy không nói, em vẫn định gạt anh? Người kia không tốt, việc gì phải giày xéo chính mình như vậy?” Lúc này Dương Tử rất tức giận, anh không hiểu, là công chúa được ba ngàn sủng ái, sao lại cần người đàn ông kia chứ?
Ôn Uyển ngẩng đầu lên, nhìn Dương Tử, khẽ mỉm cười: “Em biết các anh uất ức thay cho em, bất bình thay cho em, nhưng các anh không biết, Giản Dung dieendaanleequuydonn đối với em rất tốt, thật sự rất tốt.”
Không chỉ cứu cô, quãng thời gian sống chung này, trừ việc Giản Dung né tránh tình cảm ra, gần như là cưng chiều mình, không để cho cô có chút ủy khuất nào.
Dương Tử vừa định nói gì, Giản Dung đã chạy đều tới, thấy Ôn Uyển ngồi ghế sau, khóe miệng không khỏi nhếch lên, mở cửa xe ngồi xuống, nhìn Dương Tử: “Được rồi, chúng ta đi thôi, đi thị trấn trên đi, nếu đi thành phố, sợ buổi tối không kịp!”
Nơi này cách thành phố ít nhất là mấy giờ, buổi tối còn phải tập hợp, anh phải có mặt.
Thu hồi cảm xúc, Dương Tử quay đầu cho xe chạy, lái xe rời đi, Ôn Uyển nhìn Giản Dung, lập tức đưa tay lục túi Giản Dung: “Mang nhiều tiền không? Có đủ ăn không đó?”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Tuy nói khách sạn ở thị trấn trên không lớn, nhưng cũng khá tốt, phải tốn không ít tiền, Giản Dung có chút tiền lương như vậy có đủ hay không đây?
Giản Dung đưa tay kéo Ôn Uyển, siết chặt trong lòng, hơi híp mắt: “Đừng sờ loạn, hơn nữa, anh mang theo card, ít nhiều chỉ cần cà thẻ!” Bình thường cũng không có nhiều tiền mặt như vậy, cô nhóc này, tiền bạc nhiều ít không phải đều do cô quản lý, tiền này là tiền của hai người.
Ý nghĩ này khiến cho Giản Dung phải giật mình, hai người? Anh không biết từ lúc nào đã thành quen với tồn tại của Ôn Uyển, tay ôm Ôn Uyển không khỏi thêm chặt.
Ngược lại Ôn Uyển không chú ý, đưa tay lắc lắc trước mặt Giản Dung, cười nói: “Hì, nói anh không nỡ đi, lại vẫn để ý mang theo card, thật đau lòng.”
Lời này rốt cuộc là lời nói đùa, mẹ Giản Dung là cán bộ quân đội dân sự, nhưng ba Giản Dung là người làm ăn, buôn bán đồ ngọc, tuy không lớn so với đám nhà thái tử này, nhưng cũng sẽ không mất thân phận.
“Không đau lòng, lát nữa muốn ăn gì, anh sẽ mua cho em.” Giản Dung không cười, giọng nói quả thật rất nghiêm túc, trong lòng lqd cũng rối rắm không dứt, lúc này Ôn Uyển đối với anh mà nói, vừa muốn để cho cô hạnh phúc, mà lại không nỡ buông tay, trái tim khó có thể chọn lựa.
Ôn Uyển vừa nghe, lập tức nở nụ cười y hệt như đứa bé, bắt đầu bài đếm Ng'n t: “Anh nói đó nha, em muốn ăn tôm hùm lớn, em còn muốn ăn nấm tùng nhung xào hải sâm, còn muốn ăn…”
Lời còn chưa nói xong, đã bị Giản Dung P0'p mặt, vẻ mặt không thể tin: “Ôi, cô nương này, nằm mơ hả? Anh chịu mua cho em, nhưng thị trấn trong núi này không có.”
Khách sạn mấy sao ở thành phố cũng không biết có hay không? Ở đây như vậy, không thể so với Bắc Kinh *, cái gì cũng có!
(*) Nguyên gốc 四九城 nghĩa là Tứ Cửu thành. Chỉ bốn cửa hoàng thành, chín cửa nội thành ở Bắc Kinh. Bốn cửa hoàng thành gồm có Thiên An Môn, Địa An Môn, Đông An Môn, Tây An Môn. Còn chín cửa nội thành gồm có Chính Dương (Tiền môn), Sùng Văn, Tuyên Vũ, Triêu Dương, Phụ Thành, Đông Trực, Tây Trực, An Định, Đức Thắng.
Ngày nay Tứ Cửu thành không chỉ đơn thuần chỉ về các cổng thành trên mà mang theo nghĩa rộng chỉ Bắc Kinh, bao hàm văn hóa Bắc Kinh, tình cảm cùng bầu không khí hoài niệm an tĩnh hài hòa.
“Được rồi!” Ôn Uyển Die nd da nl e q uu ydo n cúi gằm khuôn mặt nhỏ nhắn, trong nháy mắt hiểu được ý Giản Dung rồi, quả thật là như vậy, muốn ăn cũng không có.
Giản Dung nhìn Ôn Uyển như vậy, giọng nói mềm mại hơn chút: “Tuần sau đi, anh xin nghỉ dẫn em lên thành phố ăn, được không?” Anh chưa từng nghĩ xem Ôn Uyển muốn cái gì, chỉ một mặt mâu thuẫn, hy vọng cô rời mình đi, được tốt hơn.
“Một lời đã định, nếu anh gạt người ta, em sẽ nói cho chính ủy, để anh mang vật nặng chạy bốn mươi lăm km!” Ôn Uyển nhìn Giản Dung cười vui vẻ, bộ đội thật tốt, có khó khăn tìm chính ủy, chính ủy cho mình chỗ dựa!
Câu này vừa nói ra, Giản Dung nắm lấy mặt Ôn Uyển: “Xem như em lợi hại!”
Cô nhóc ૮ɦếƭ tiệt này, có thể nắm lấy gót chân Asin của anh, quả thật, đồng chí chính ủy đoàn tụi anh bình thường rất quan tâm, thiết tha thăm hỏi, làm công tác tư tưởng hòa bình, nhưng nếu như vợ chồng mâu thuẫn, chính ủy sẽ thiên vị chị dâu, hướng về chị dâu, khuyên bảo thiện ý, mắng bọn họ không phải này nọ.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Ngược lại khi đến bọn họ thì vừa đánh vừa mắng, còn nói bọn họ rằng ngay cả vợ cũng mang không được, còn làm lính gì? Chính ủy chính là một nhân vật hai mang điển hình theo tiêu chuẩn, quá uất ức, phải không?
Dương Tử vẫn lẳng lặng lái xe, truyền đến từ sau lưng âm thanh nói chuyện trên trời dưới đất của Giản Dung và Ôn Uyển, cảm thấy Taylor hát bài hát đó quá đúng, tôi nên ở gầm xe, không nên ở trong xe, xem các người có bao nhiêu ngọt ngào.
Từng đợt từng đợt đâm vào trái tim anh, trước kia cho rằng đã phai nhạt, nhưng đột nhiên đến đây, lại phát hiện cảm thụ chân thật như vậy, dù một khắc anh cũng chưa từng quên, những cô gái kia dù ít dù nhiều cũng có vài phần tương tự Ôn Uyển, nhưng chỉ thua Ôn Uyển thiện lương cùng hồn nhiên.
Những người phụ nữ đó không phải vì danh lợi thì chính là vì chức vụ cùng tiền bạc, lợi dụng lẫn nhau, thiếu gia phong lưu, nếu như người mình yêu yêu mình, ai còn cần đi phong lưu, Dương Tử dở khóc dở cười, nếu không phải được mắt kính che đi, sợ rằng anh đã mất khống chế.
Lúc Dương Tử sắp mất hồn Giản Dung nói với Dương Tử: “Hôm nay, cám ơn cậu.” Cố ý đến thăm Ôn Uyển, lại còn mang những đồ ăn kia đến cho Ôn Uyển, quả thật nên cảm ơn cậu Dương Tử.
Dương Tử ngẩng đầu nhìn vào kính chiếu hậu: “Không cần, tôi đau lòng thay cho em gái mình, Thành Tử bận rộn, không có thời gian đến đây, tôi tới thăm một chút là việc phải làm.” Dương Tử thông minh, trong nháy mắt có thể bình ổn tâm sự, nếu không những năm này, cũng không giấu diếm được ai.
Giản Dung gật gật đầu, chỉ nghe thấy Dương Tử tiếp tục mở miệng hỏi: “Anh ở trường học thợ săn như thế nào? Mặt sao bị thương, lúc ấy sao không chữa trị một chút?” Đừng nói, mấy năm như vậy, có thể thi đậu vào trường học thợ săn cũng không nhiều lắm, trong đại viện cũng chỉ có Đường Dật cùng Giản Dung.
Người đàn ông không khỏi hứng thú lqd với mấy thứ này, anh biết khổ cực chân chính, so với biểu diễn trên ti vi, kém xa một trời một vực.
Ôn Uyển cũng nắm tay Giản Dung, nhìn Giản Dung, rất tò mò, lâu như vậy, Giản Dung vẫn ngậm miệng không đề cập tới chuyện ở trường học thợ săn? Phá tướng, cuối cùng chỉ còn chút bóng mờ.
Ngoài miệng Giản Dung không nói, nhưng trong lòng vẫn khó chịu, Ôn Uyển rất muốn hiểu rõ, rốt cuộc Giản Dung đã trải qua những gì ở nơi đó.
Lời Dương Tử nói khiến cho Giản Dung trầm mặc, trầm mặc rất lâu, nếu như có thể, anh thà rằng cả đời không nghĩ đến, không phải sợ ***ng tới, mà ở nơi đó, vốn là cuộc sống không thể tưởng tượng.
Sáng sớm, sắc trời vừa mới hiện ra màu trắng ௱ô** lung, mặt trời còn chưa lên, tối hôm qua, một đợt huấn luyện tàn khốc, dầm mưa trọn vẹn bốn giờ, thao luyện trong mưa, những binh sỹ đến từ các quốc gia.
Mỗi người nằm trên giường, ngủ yên bình, vẫn y phục chỉnh tề, chăn xanh màu lính, chỉ có một lớp, rất mỏng cực kỳ mỏng, đã lqd là cuối thu, huấn luyện hàng năm, thân thể dù tốt hơn, vẫn có cảm giác giây kế tiếp có thể bị đông cứng mà ૮ɦếƭ.
Ngay trong lúc mỗi người đang yên lặng ngủ, mơ thấy người thân hoặc bạn bè, một tiếng còi chói tai vang lên, ngoài cửa bắt đầu truyền đến tiếng chửi rủa của huấn luyện viên.
Tiếng Anh liên tiếp: “Rời giường, rời giường đi! Mấy người là nhóm vô dụng, mới luyện được một ít? Đã co quắp ૮ɦếƭ trên giường!”
Cửa sắt bị giẫm vang loảng xoảng, mỗi người lấy tốc độ nhanh nhất rời giường, thay xong trang phục huấn luyện, một người bạn nước Anh ở bên kia không nhịn được mà mắng: “Fuck, đợi tao đây đi ra ngoài, nhất định phải đánh tên khốn này một trận!”
Khi đó, mỗi một thành viên đều nghĩ như vậy, tiếp theo, các chiến hữu đến từ các quốc gia cười mắng theo.
Cửa lập tức bị đạp ra, huấn luyện viên mặc trang phục huấn luyện, ủng da quân dụng, đạp một cước vào tên xui xẻo gần cửa, mặt trầm xuống mắng: “Chờ đến lúc các cậu còn mạng ra ngoài, lại đánh lão tử đi, bây giờ lập tức tới sân huấn luyện tập hợp, chậm một bước, toàn thể chịu phạt!”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Tất cả học viên nhanh chóng gấp gọn chăn, Giản Dung đội nón, lấy tốc độ nhanh nhất đi ra ngoài, những người khác cũng nhanh chóng đi theo, đến bãi tập, thấy một hàng xe jeep quân dụng, đội ngũ đứng ngay ngắn.
Một nhóm nhân viên công vụ phát cho mỗi người một chút thức ăn cùng nước, đại khái giống như bánh mỳ khô, Giản Dung ăn không quen, nhưng học viên ngoại quốc ngược lại là thói quen rồi.
Cầm thức ăn trong tay, mọi người biết, sẽ phải lập tức làm nhiệm vụ rồi, toàn thân trang phục tác chiến, đứng quân tư theo tiêu chuẩn ở đó.
Không bao lâu sau, tổng huấn luyện viên đi tới trước mặt các đội viên, thờ ơ quét mắt qua nhóm người, nói một chuỗi tiếng Anh: “Bây giờ là khảo nghiệm chân chính đối với các học viên, trong tay các cậu là thức ăn trong năm ngày, nghĩ biện pháp, bắt được những tên khốn kiếp kia, sau đó, trong năm ngày, tôi không muốn nghe rằng có bất kỳ ai rời khỏi, hoặc ૮ɦếƭ vì đói, bởi vì các cậu không còn cơ hội, bây giờ xuất phát!”
“Rõ!” Tất cả đội viên trăm miệng một lời, bây giờ là cuối năm rồi, chưa từng có nhiều lựa chọn, nhưng cuối năm, cũng là gian nan nhất, khổ cực nhất, sau cùng học viên rời khỏi thêm nhiều nữa…
Mang theo trang bị cùng thức ăn, mọi người xông lên xe jeep, một đường xe chạy lắc lư, chạy điên cuồng, mỗi người ngồi trên xe, phía trên có võng che phủ ẩn náu, có vài người nhân cơ hội nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, vài người bắt đầu nói đùa.
Đau khổ, vui sướng như vậy, Giản Dung không nói nhiều, nhưng yêu mến những học viên ngoại quốc này thắm thiết, cũng yêu mến nhân viên huấn luyện, bởi vì người đàn ông này giống như sắt thép vậy, mãi mãi không biết thua, hễ có việc gì đều làm ưu tú nhất.
“Giản, cậu nhớ vợ sao?” Phỉ Tư Đặc ở một bên, hỏi Giản Dung, một câu nói khiến cho tất cả mọi người trầm mặc, bọn họ nhớ người thân, càng nhớ con nhỏ.
Giản Dung gật gật đầu, vẫn trả lời ngắn gọn: “Nhớ.”
Cô nhóc khả ái đó, còn chưa làm hôn lễ, chỉ lĩnh giấy chứng nhận, thật sự uất ức cô rồi, đi theo anh quá uổng phí, nếu có cơ hội, tìm một người tốt, anh sẽ buông tay, anh vĩnh viễn sống trong nước sôi lửa bỏng, không cho tiểu Uyển hạnh phúc được.
Nhắc tới người nhà, đa phần mọi người đều trầm mặc, cho dù có kết hôn hay không đều có người để nhớ, mỗi người lẳng lặng ngồi tại chỗ, xe xóc nảy hồi lâu, rồi đột nhiên dừng lại, một tiếng mệnh lệnh: “Xuống xe, nhanh chóng xuống xe!”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Mọi người đều cảnh giới giống như báo săn, xuống xe, mặc trang phục ẩn nấp, bằng tốc độ nhanh nhất nhanh chóng biến mất trong thảo nguyên, tìm nơi bí mật.
Giản Dung không biết đây là đâu, nhưng anh hiểu, đây nhất định là biên giới nào đó, nhìn bảng hiệu trên cổ tay, nhanh chóng di chuyển, giờ phút này bọn họ mới biết mình chấp hành nhiệm vụ gì, từng hàng chữ viết đỏ tươi.
Tử vong chi dực * rõ ràng còn đó, ý nghĩa của nhiệm vụ lần này tới mức đáng sợ, mỗi người phải làm để chuẩn bị cống hiến bất kỳ lúc nào, Giản Dung ngầm cười khổ, mặt căng thẳng, ấn nút nhận, cầm S***g, yên lặng đợi lệnh.
(*) tử vong chi dực: đôi cánh ૮ɦếƭ chóc.
Nằm sấp trên cỏ, từng cơn gió lạnh thổi qua, thổi khắp đám cỏ cao cỡ nửa người, vù vù phóng khoáng, tạo thành một làn sóng.
Huấn luyện viên không thiên vị bọn họ, thức ăn nước uống cho mỗi người chỉ nhiều chừng vậy, ăn xong, uống xong rồi chỉ có thể chờ cái ૮ɦếƭ đến, mà phần tử phạm tội, đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng, để cho bọn họ chờ ở đây trước, cũng là để khảo nghiệm năng lực sinh tồn của bọn họ.
Thời gian yên lặng trôi đi, đã bốn ngày rồi, có người đã ăn sạch đồ, chịu đói, thấp giọng nguyền rủa: “Khi lão tử trở về, nhất định phải ăn miếng thịt bò bít tết hạng nhất, mẹ nó, cái lũ chó này, chịu đủ rồi.”
Có người mắng theo đôi ba câu, có người chỉ lẳng lặng trầm mặc.
Cự Tát có làn da màu đen ở bên cạnh nhìn Giản Dung, hạ thấp giọng: “Giản, cậu đói không?” Đôi môi hơi tím bầm, cậu ta và Giản Dung có quan hệ tốt nhất, cũng rất bội phục người đàn ông Trung Quốc này.
Giản Dung nhìn Cự Tát, đưa túi thức ăn ra: “Ăn đi.”
“Cám ơn, nhưng cậu…” Cự Tát nhìn Giản Dung, Giản Dung không nói gì thêm, tiện tay bới rễ cỏ ở bên cạnh, mang theo đất, thổi nhẹ, nhét vào trong miệng, nhấm nuốt.
Lại mấy giờ nữa qua đi, khi đoàn người đang cho là phần tử tội phạm không xuất hiện thì báo động trên cổ tay vang lên, đúng vị trí hiện tại, tất cả lập tức chuẩn bị sẵn sàng, nghênh đón cuộc chiến đấu này.
Mấy chiếc xe jeep cùng xe vận tải vừa tới gần, mọi người bắt đầu hành động, một phen chiến đấu kịch liệt, mỗi người đã giết đỏ mắt rồi, cũng cực kỳ hận, để cho bọn họ ở đây khổ sở suốt năm ngày.
Giản Dung đỏ mắt, một mảnh đạn bay qua trước mắt, sượt qua khóe mắt, một trận đau đớn, Giản Dung khép hờ mắt, lưu lại một ít máu tươi, chiến đấu giằng co thật lâu.
Sau khi chấm dứt, mọi người tổn hao hết hơi sức nằm mềm nhũn ở đó, một mệnh lệnh, không đủ năm ngày, không được về đơn vị, bọn họ đã chống đỡ đủ năm ngày, đây là lần khảo nghiệm nghiêm khắc nhất, cũng là nguy hiểm nhất, cho nên gọi là Tử vong chi dực.
Mặt Giản Dung để cho chiến hữu băng bó đơn giản, mọi người đứng ở vùng thảo nguyên, chờ ngày cuối cùng trôi đi.
Đêm tối lướt qua, có cảm giác kinh khủng, khiến cho bọn họ biết rõ ràng, tử vong đang lẳng lặng đến gần, không còn lựa chọn nào khác, đây là mệnh lệnh, bọn họ là quân nhân, chỉ có thể yên lặng thừa nhận, không có lựa chọn nào khác.
Thời gian vừa đến, nhóm người Giản Dung lqd ngồi lên xe jeep trở về, lúc anh được đưa đến phòng cứu thương kiểm tra mặt, bác sỹ tóc vàng da trắng nhìn Giản Dung, cực kỳ tiếc nuối nói: “Rất xin lỗi, trừ phi phẫu thuật thẩm mỹ, vết thương này không có cách nào chữa được! Thật sự xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc