Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 01

Tác giả: Chấp Loạn

Giữa tháng tám, ánh mặt trời nóng rát vào buổi trưa chiếu trên mặt đất, không buông tha bất kỳ xó xỉnh nào, ánh sáng rõ ràng, chỉ có thể là giữa trưa.
Trong đại viện to lớn không có bất kỳ ai, chỉ có tiếng ve trên cây đa trong viện, kêu không dứt, giống như muốn xé vỡ cổ họng.
“Tri, tri!” Cũng không rõ nó nói biết * cái gì, dù sao cũng khiến cho người ta thêm vài phần hanh khô vô vị, đứng bên cạnh cây đa là một người đàn ông mặc quân trang, đứng theo tư thế quân đội tiêu chuẩn ở đó, vẫn không nhúc nhích.
* Trong tiếng Hoa, ‘tri’ nghĩa là biết.
Nếu đứng ở cửa, thì cho là nhân viên cảnh vệ thường trực đứng gác, nhưng đứng bên cạnh cây đa, liền nghĩ đến là bị phạt quân tư (tư thế quân đội).
Vốn mặt người đàn ông dưới mũ quân đội có chút đen thui, giờ phút này bị phơi nắng mà đỏ ửng, mặc dù đen, nhưng góc cạnh khuôn mặt rất rõ ràng, ngũ quan phối hợp, rất đẹp mắt, điểm duy nhất không được hoàn mỹ chính là vết sẹo dài nửa tấc nơi khóe mắt
Nhưng nhìn người đàn ông này, lại thêm vài phần chính trực, phối hợp cùng quân trang màu ô-liu đứng chung một chỗ, cực kỳ hài hòa, mồ hôi trên trán rơi xuống, người đàn ông mím chặt môi, trên phù hiệu có hai vạch, đúng là trung tá tiêu chuẩn.
Chợt, cửa sổ phòng bên cạnh mở ra, lộ ra một cái đầu, khuôn mặt dễ nhìn, không vui mừng lắm, nhìn về phía người đàn ông kêu lên: “Giản Dung, anh còn ly hôn với em không?”
“Không ly hôn.” Giọng nói có lực của người đàn ông đáp.
Sắc mặt cô gái lúc này mới hòa hoãn một chút, giọng nói thêm mềm mại: “Vậy anh về nhà ăn cơm đi.”
Giản Dung “Ừ” một tiếng, chân có chút tê dại run lẩy bẩy, đi nghiêm bước nhỏ vào trong nhà.
Một màn này, nếu là người khác nhìn thấy, chỉ chép miệng không tin, Giản Dung, người đàn ông từ trường thợ săn trở về, dẫn đầu đội ngũ được coi là tàn nhẫn, đường đường là phó đoàn trưởng đoàn 731, bị một cô gái nhỏ phạt đứng quân tư, không tin, tuyệt đối không tin.
Đừng nói là người ngoài không tin, ngay cả Giản Dung cũng không tin, nhưng sự thật chính là sự thật, anh bị phạt quân tư, không được Ôn Uyển cho phép, không được về nhà.
Vào phòng, Giản Dung đi tắm, tắm nhanh chóng trong năm phút, mặc quần màu xanh lá, thân trên để trần, đi ra phòng khách, Ôn Uyển đã bày xong bát đũa, cũng không cần nhiều lời, Giản Dung ngồi xuống, bưng chén, bắt đầu cúi xuống bới cơm.
Ôn Uyển ngồi đối diện với Giản Dung, nhìn bộ dáng ăn như hổ đói của Giản Dung: “Đói bụng lắm, cũng phơi nắng đến hỏng rồi? Cho nên, anh phải nhớ bộ dáng này, biết không?” Cô cũng không hiểu, cô có gì không tốt, mà người đàn ông này nhất định phải ly hôn.
Giản Dung nuốt miếng cơm trong miệng, ngẩng đầu lên, ánh mắt trong sáng nhìn Ôn Uyển, không nghe thấy ý tứ bên ngoài của lời Ôn Uyển nói: “Đàn ông quân đội, da dày thịt thô, một chút ồn ào nho nhỏ này, không đáng nói.”
Không đợi Ôn Uyển nói, Giản Dung nói tiếp: “Hơn nữa, ở trường học thợ săn, bị giày vò hơn cái này nhiều.”
Không hề tán dóc, lúc anh ở lqd trường học thợ săn, khi làm nhiệm vụ, ẩn núp nơi thảo nguyên rộng lớn hoang tàn vắng vẻ, ngây ngốc liền ba bốn ngày, uống nước bùn, ngậm rễ cỏ, tuy ngăn cách bởi quần áo, nhưng mặt trời vẫn có thể lột một tầng da sau lưng.
Nghe Giản Dung nói về trường học thợ săn, trong mắt Ôn Uyển thoáng qua tia đau lòng: “Trường học thợ săn, rất vất vả sao?” Kể từ khi Giản Dung trở lại cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên nhắc tới chuyện khác ngoại trừ chuyện ly hôn.
“Được thông qua, tiếp tục kiên trì, chính là vinh dự tối cao, không kiên trì được, cũng không có gì mất mặt.” Giản Dung nói xong lại cúi đầu xuống, tiếp tục bới cơm, khoảng thời gian đó, đối với anh mà nói, chính là khắc cốt, là khó quên, mỗi ngày nhìn người bên cạnh ngã xuống.
Khóc rời đi, tượng trưng cho quốc kỳ vinh quang bị rơi xuống, ngay sau đó lại có học viên mới vào, hai năm huấn luyện, khiến cho anh hiểu rõ ràng.
Vì sao nơi đó được gọi là trường học thợ săn, bởi vì tất cả tinh anh của bộ đội đặc chủng, đều là đại biểu cầm thú mãnh liệt, mà bọn anh còn yêu cầu mạnh hơn so với bọn họ.
Giản Dung nhẹ nhàng nói bâng quơ, người khác không biết, nhưng Ôn Uyển biết, cô xuất thân từ gia đình quân nhân, mặc dù không đi qua trường học thợ săn, nhưng mỗi ngày phải nhận huấn luyện không dành cho con người.
Mà kỹ năng quân sự của Giản Dung tuyệt đối vững vàng, ngay cả anh cũng nói kiên trì được chính là vinh dự, không kiên trì được cũng không có gì mất mặt, có thể nói, trường học thợ săn khổ luyện tới mức nào.
Ôn Uyển nhìn vết sẹo nơi khóe mắt của Giản Dung, trước đây không có, sau khi anh từ trường học thợ săn trở lại mới có, là quân y Ôn Uyển đoán ra, đây đại khái là lúc làm nhiệm vụ, bị mảnh đạn xẹt qua, xử lý không kịp thời mới để lại.
Người khác đều nói Giản Dung phá tướng, nhưng theo ý cô, Giản Dung một chút cũng không xấu xí, ngược lại, càng thêm có vị đàn ông so với trước kia, là anh hùng của cô.
“Đã qua, sau này, cái gì cũng tốt rồi.” Ôn Uyển bỗng nhiên không biết mở miệng an ủi Giản Dung như thế nào, Giản Dung ừ một tiếng, tiếp tục ăn cơm.
Không nói gì nữa, Ôn Uyển đứng dậy ra ghế sa lon, ngồi xem ti vi, Giản Dung gần như ăn hết gần nửa nồi cơm, mới thỏa mãn lau miệng, đứng dậy dọn dẹp cái bàn, ra bồn rửa chén rửa sạch chén bát.
Trên mặt Ôn Uyển mang theo ý cười, người đàn ông bộ đội này, chính là chịu khó, không cần ai phân phó, nhìn bóng lưng được tắm rửa sạch sẽ của Giản Dung, Ôn Uyển mở miệng lần nữa: “Giản Dung, anh không được có ý định ly hôn với em, em sẽ không ly hôn.”
Chén đĩa trong tay Giản Dung run lên, để trên kệ bên cạnh, thuận tay cởi tạp dề, vẫn câu nói cũ: “Anh không miễn cưỡng em, nhưng anh vẫn muốn ly hôn, nếu có lựa chọn tốt, nói với anh một tiếng, anh sẽ ký tên.”
Cô gái tốt như vậy, gả cho anh, khiến Giản Dung có cảm giác mình đang làm trễ nải người ta, hai năm trước, không nên đồng ý.
Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Uyển nhíu lại, khinh bỉ nhìn Giản Dung: “Anh là Giản cọc gỗ! Đừng vọng tưởng, chính ủy nói rồi, xét tình huống đặc biệt của chúng ta, điều em nhập ngũ tới bệnh viện quân đội của các anh, làm người nhà theo quân, hôm trước đã phê duyệt.”
“Hồ đồ, điều kiện bộ đội rất gian khổ, em có biết không? Theo quân đâu thoải mái chứ?” Giản Dung nhìn Ôn Uyển, trong nháy mắt mặt trầm xuống, nghiêm trang giáo huấn.
Ôn Uyển nhìn Giản Dung, trái lại bình tĩnh chút: “Chính ủy nói rồi, cơ sở càng cần những quân y kỹ năng vững vàng như thế này.” Nói xong không để ý đến phản ứng của Giản Dung, nằm trên ghế sa lon, bắt đầu ngủ trưa.
Nhìn Ôn Uyển như vậy, Giản Dung bất đắc dĩ lắc đầu, một người cố chấp, gặp phải người cố chấp hơn, anh cũng chỉ có thể thỏa hiệp vài phần.
Buông tạp dề trong tay, Giản Dung cũng đi tới bên giường trải chiếu lạnh, nằm xuống bắt đầu ngủ trưa, trong mắt anh Ôn Uyển chính là đứa bé bốc đồng.
Một lúc sau truyền đến tiếng hít thở đều đều, Ôn Uyển kéo tấm đệm lông trong tay xuống, rón rén đứng dậy, đi tới bên cạnh Giản Dung, ngồi xổm xuống, nhìn Giản Dung, đặt tay lên mặt Giản Dung, chẳng lẽ người đàn ông này một chút ấn tượng cũng không có, hay là, vốn anh không để ý qua?
Ôn Uyển nhìn vết sẹo trên mặt Giản Dung, cúi đầu, vừa định hôn lên, liền đối diện với ánh mắt trong sáng của Giản Dung, âm thanh nguội lạnh: “Dám đánh lén sao? May mà anh không ngủ, nếu không đã phạm sai lầm, đúng không?”
Anh nói may cho anh, bình thường tính cảnh giác cao, phải không? Bằng không, nha đầu này liền hôn lên rồi, làm thế nào?
Ôn Uyển trừng mắt nhìn Giản Dung, cứng họng: “Anh… anh là cọc gỗ!” Đẩy mạnh Giản Dung xuống, Ổn Uyển đứng dậy bước nhanh rời đi, cửa phòng rầm một tiếng đóng lại, trong nhà vang vọng tiếng cười sang sảng của Giản Dung.
Nhóc con, đã có gan đánh lén anh, còn sợ anh chê cười? Thật sự là con nít.
Không ham ngủ nữa, Giản Dung tung người, cũng bắt đầu dọn dẹp đồ định mang đi đơn vị ngày mai, anh tốt nghiệp tại trường thợ săn, vốn tưởng sẽ rời khỏi đơn vị cũ, không ngờ cuối cũng vẫn trở về, như thế cũng tốt, tối thiểu không cần vất vả quen thuộc với địa phương mới.
Sau một hồi thu thập, Giản Dung bị lqd nhân viên cảnh vệ nhà sư trưởng gọi đi, sau khi ăn cơm tối xong trở về, Ôn Uyển đã ngủ thi*p, Giản Dung trải chiếu trong phòng khách ngủ một đêm.
Sáng sớm hôm sau, cảnh vệ lái xe Jeep quân dụng tới đón Giản Dung và Ôn Uyển đi đơn vị, đồ không nhiều lắm, phần lớn là của Ôn Uyển, Giản Dung cùng cảnh vệ Lưu nhét đồ vào cốp sau.
Đứng ở trong sân, nhìn Ôn Uyển toàn thân quân trang, mở miệng lần nữa: “Ôn Uyển, điều kiện bộ đội thật sự rất khổ, một khi đi, em sẽ không còn cơ hội đổi ý nữa.”
Vốn không định trì hoãn nha đầu này, nào ngờ, cô còn cố ý đi bộ đội theo quân, không lưu lại một đường sống.
“Đã không có cơ hội đổi ý, em không chỉ theo quân, em còn đi đơn vị công tác.” Ánh mắt Ôn Uyển kiên định, nói xong, xoay người lên xe, vẻ mặt nhân viên cảnh vệ ở một bên bát quái, chị dâu này uy vũ nha, dám trực tiếp kêu gọi phó đoàn Giản đầu hàng.
Giản Dung trừng mắt liếc tiểu Lưu, không nói gì thêm nữa, cũng xoay người lên xe Jeep, nếu nha đầu Ôn Uyển này nghe lời của anh, bây giờ cũng đã không gả cho anh.
Tiểu Lưu sờ lỗ mũi, xoay người ngồi lên chỗ tay lái, nổ máy xe Jeep, chở Ôn Uyển và Giản Dung thẳng hướng đơn vị, chặng đường mấy giờ đi xe.
Ôn Uyển ôm mong đợi mà tâm tình thấp thỏm, không phải chỉ đi qua đơn vị, lần này hoàn toàn bất đồng, cô là người nhà theo quân, về sau có thể sinh sống cùng Giản Dung.
Sau hai năm dài chờ đợi, rốt cuộc cô cũng nhịn được đến ngày này, đợi Giản Dung trở lại, cô cũng tin tưởng cuối cùng có một ngày đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng, nhất định Giản Dung sẽ tiếp nhận cô, Phó Sủng nói rồi, dục tốc bất đạt.
Dọc theo đường đi, Giản Dung vẫn trầm mặc, nhìn tạp chí quân sự trong tay, Ôn Uyển tựa vào người Giản Dung, ngủ gật, Giản Dung điều chỉnh tư thế thoải mái cho Ôn Uyển, để cho cô ngủ ở trên chân mình.
Anh không ghét Ôn Uyển, chỉ cảm thấy cô ấy giống như em gái mình vậy, cũng không biết cuộc sống sau này sẽ thành như thế nào.
Theo quân, có ý nghĩa là, Ôn Uyển lqd quyết tâm muốn sống cùng anh qua ngày.
Dọc đường đất đi lắc lư, bụi đất tung bay, núi bao quanh bốn phía, vất vả, cuối cùng xe cũng tới đơn vị, Ôn Uyển đứng dậy nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe.
Chưa đến đơn vị, cũng có thể cảm nhận được mùi vị huấn luyện, đó là hơi thở đặc trưng thuộc về quân đội, mang theo nghiêm túc cùng kinh nghiệm.
Nhân viên cảnh vệ đứng gác ở cửa, thấy xe Giản Dung, làm tư thế chào đúng tiêu chuẩn theo nghi thức quân đội, cao giọng hô: “Chào phó đoàn Giản, chào chị dâu!”
Ôn Uyển mở cửa xe, chào lại nhân viên cảnh vệ theo nghi thức quân đội, xe lái thẳng vào trong đơn vị, lúc này Giản Dung mới buông tạp chí trong tay, hai năm không trở lại, tâm tình vẫn kích động, nơi này là nơi anh ngây người mấy năm, tình cảm nồng hậu.
Vào đơn vị, xung quanh vang lên tiếng khẩu hiệu huấn luyện, tiếng gào, tiếng sau cao hơn tiếng trước, xe vào đơn vị, chạy trực tiếp tới khu người nhà, xuyên qua một rừng cây, đã đến khu người nhà, tiểu Lưu dừng xe.
Giản Dung quay đầu, nhìn Ôn Uyển: “Tiểu Uyển, đây chính là khu người nhà, chúng ta đã đến.”
Vừa nói chuyện, Giản Dung đã mở cửa xe xuống xe, Ôn Uyển cũng đi theo xuống xe, nhìn một dãy phòng ốc trước mắt, Ôn Uyển mới biết, Giản Dung nói điều kiện bộ đội gian khổ là có nhiều gian nan khổ cực.
Một dãy phòng ốc ngói đỏ, tường đã xám trắng, phía trên đầy rêu xanh, không nhìn ra diện mạo cũ, đoán chừng, đây là phòng ốc hơn nhiều năm trước kia, trên mái hiên lũ chim én trong tổ thỉnh thoảng ló đầu ra, líu ríu kêu không ngừng.
Cửa gỗ màu đỏ, nước sơn đã bong, loang lổ vết nứt, Giản Dung và tiểu Lưu đã mang đồ trong xe xuống, nhìn bộ dáng ngây ngô của Ôn Uyển, Giản Dung cười một cách tự nhiên nói: “Cô nương, hối hận sao? Đã muộn!”
Nha đầu này, đã nói trước với cô, bộ đội gian khổ, khăng khăng không nghe, cố chấp như vậy, sớm muộn sẽ bị thua thiệt, cô không phải lính của anh, nếu không, đã sớm dạy bảo cho cô biết vâng lời, xem cô còn giở tính con nít ra không?
“Người nào hối hận, em chỉ nhìn cửa một chút thôi, nhiều phòng giống nhau như vậy, ngộ nhỡ đi nhầm thì thế nào?” Ôn Uyển liếc Giản Dung một cái, có gì đặc biệt hơn người, anh có thể ở, cô cũng có thể ở lại như thường, không phải ở trong một căn phòng bị hỏng? Có thể thảm hơn so với ăn ngủ đầu đường sao?
Nói xong Ôn Uyển kéo hòm đi lqd theo tiểu Lưu vào nhà, Giản Dung bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục chuyển mấy thứ vào trong nhà, buông đồ gì đó trong tay, Giản Dung nhìn Ôn Uyển: “Ôn Uyển, trước anh đi báo cáo với đoàn trưởng một chút, khi trở lại, anh dẫn em đi đội y tế báo cáo.”
Ôn Uyển ồ một tiếng, tiếp tục dọn dẹp đồ đạc của mình, Giản Dung nói xong, cũng xoay người chạy chậm rời đi, Giản Dung vừa đi, tiểu Lưu vốn trầm mặc liền vui vẻ trở lại, lộ ra mấy cái răng cửa trắng như tuyết, giúp đỡ Ôn Uyển thu dọn đồ đạc.
“Chị dâu, có thể phỏng vấn một chút, chị biết đoàn trưởng của chúng ta như thế nào?” Tiểu Lưu đến gần, gương mặt đen thui, ánh mắt thông minh sáng rực lên.
Trong đoàn cũng có lời đồn đại, chị dâu nhà phó đoàn Giản đặc biệt nhỏ, hôn nay cậu nhìn thấy, vốn là một bé gái, dáng dấp rất đẹp, nhà phó đoàn Giản thật có phúc khí lớn.
Ôn Uyển ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bát quái của tiểu Lưu, “Ha ha” cười, ngay sau đó thu lại nụ cười: “Lệnh của cha mẹ, lời của mối mai.”
Cô nhìn đàn ông quân đội, ai cũng bát quái như vậy, trước kia xem bệnh ở bệnh viện của cô cũng thế, tò mò, vừa rồi lúc Giản Dung còn ở đây, sao cậu không dám hỏi chứ?
Một câu nói, khiến nụ cười trên mặt tiểu Lưu cứng lại, không hỏi nhiều nữa, tiếp tục giúp Ôn Uyển thu dọn đồ đạc, chị dâu này tuy nhỏ, nhưng có thể thấy không dễ trêu, nhìn thái độ của cô ấy với phó Đoàn giản thì biết, ở nhà nhất định là đứng đầu.
Bên ngoài tòa nhà này, mặc dù nhìn rất cũ nát, nhưng bên trong ngược lại đồ đạc đều có đủ, mặc dù là hơi cũ, nhưng so ra, điều kiện cũng coi như là tốt, hoàn cảnh nơi đây, tiểu Lưu còn nói, vẫn đang xếp hàng để được nhận nhà ở theo quân.
Sửa sang xong đồ đạc, tiểu Lưu thuận tay kéo lại nón lính, nhìn Ôn Uyển: “Chị dâu, đã hoàn thành nhiệm vụ, em còn phải đi làm những việc khác, xin tạm biệt!”
“Được, cảm ơn cậu, tiểu Lưu.” Ôn Uyển khẽ mỉm cười với tiểu Lưu, chưa kể, tiểu tử này rất chịu khó.
"Chị dâu khách khí, có chuyện gì, chị để ý nói một tiếng là được, em đi trước.” Nói xong tiểu Lưu xoay người rời đi, nhân viên cảnh vệ bận rộn, cũng là làm không hết việc.
Tiểu Lưu vừa đi, Ôn Uyển nhìn đồng hồ đeo tay một chút, cũng không còn sớm, ngồi trên ghế sofa xem ti vi, chờ Giản Dung trở lại, nhưng vừa xem, liền quên cả thời gian.
Chợt, cửa sổ truyền đến một tiếng “sột soạt”, ngay sau đó, “Bốp” một tiếng, giống như âm thanh của vật nặng rơi trên đất. Ôn Uyển ngẩng đầu lên nhìn sang, trợn mắt không thể tin nhìn về phía trước, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc