Quân Môn Sủng Hôn - Chương 112

Tác giả: Tử Tang Phỉ Phỉ

Em muốn, anh đều có thể thỏa mãn
Tiểu Toa thay Úc Tử Ân dự họp báo tác phẩm tú rốt cuộc cũng trở lại, trừ mang về cúp ra, còn mang theo mấy bộ lễ phục mới nhất ở Paris trở lại, thuận tiện cho cuộc thi thiết kế tới đây.
Đương nhiên, cà thẻ giấy tính tiền dĩ nhiên là Úc Tử Ân, nhìn ánh mắt tiểu Toa còn soi mói hơn so với cô, Úc Tử Ân hài lòng gật đầu một cái, "Mấy ngày nay cực khổ, đợi lát nữa đi nghỉ ngơi thật tốt, điều chỉnh chênh lệch giờ, ngày mai chúng ta đi tham gia cuộc thi thiết kế."
"Dạ, lão đại!" Đứng dậy từ trên ghế sofa, hình như tiểu Toa nghĩ tới điều gì, quay đầu hỏi: "Lần này đã tìm được người mẫu chính rồi sao?"
"Đã tìm được, là công ty MME, hình tượng cũng không tệ lắm, có thể Hold là chính!"
"Đàm phán rồi hả? Đối phương không có mở giá cao chứ?"
"Không có, tôi tìm không phải đặc biệt nổi danh, cô ta còn là một người mới, lần này nếu tôi được thưởng, đoán chừng cô ta cũng có thể được công ty trọng dụng, tôi mới vừa kiểm tra lại trang phục cùng đồ trang sức một lần rồi, cũng không có vấn đề gì, chúng ta chỉ chờ trận đấu ngày mai thôi." Bận rộn hơn nửa tháng, rốt cuộc có thể thở phào một cái.
"Tốt, vậy tôi đi về nghỉ trước."
"Được, tiểu Mễ, em cũng trở về đi, ngày mai sẽ là so tài, một mình chị ở chỗ này một lát."
"Tốt, lão đại, chị nên cẩn thận một chút, nhớ về sớm, ra ngoài nhớ khóa cửa."
"Chị biết rõ, trở về đi thôi!" Đưa mắt nhìn hai chị em họ ra cửa, Úc Tử Ân quay đầu nhìn về phía ngọn đèn dầu sáng chói dưới phồn hoa đô thị ngoài cửa sổ, phiền não trong lòng dần dần an tĩnh lại.
Điện thoại di động trên bàn vang lên, cô lấy di động qua nhìn một chút, cười nhận, "Sao vậy, vẫn còn đang xã giao à? Uống rượu?"
"Không có, thời điểm tới em dặn dò không thể uống rượu, cho nên anh không uống. Bọn họ đoán tâm tình anh không tốt, cũng không dám đi lên mời rượu, tiết kiệm chuyện phiền toái. Em thì sao? Vẫn còn ở phòng công tác sao?"
"Ừ, một mình em ở chỗ này nhìn cảnh đêm, Dịch thiếu có muốn tới đây cùng nhau hay không?" Ngón tay vẽ ở cửa sổ sát đất, cô nửa cười nhìn cái bóng của mình in phía trên, trong đêm đen có vẻ rõ ràng thấu đáo.
Trên cửa kính, khuôn mặt sáng rỡ tươi cười, là vì người đàn ông này mà nở nụ cười.
"Được, chờ anh!" Khẽ cười một tiếng, Dịch Khiêm cúp điện thoại trước.
Nhìn màn ảnh khóa lại, Úc Tử Ân cười nhẹ, đây là lần đầu tiên anh cúp điện thoại trước, bình thường hai người nói điện thoại, ai cũng không muốn cúp trước, triền miên ngay cả mình cũng phát ngán.
Không tới năm phút đồng hồ, bên ngoài phòng công tác truyền đến tiếng gõ cửa, cô khẽ sửng sốt một chút, nhìn thời gian trên điện thoại di động, cảnh giác đi lên phía trước mở cửa.
Lúc mở cửa ra, chứng kiến bóng dáng đứng bên ngoài, không khỏi thở một hơi lạnh.
"Anh. . . . . . Làm sao anh đến nhanh như vậy?" Mới vừa cùng anh nói chuyện điện thoại, cô còn tưởng rằng anh vẫn còn đang trên bàn xã giao!
Khẽ nhíu lông mày, cô ngước mắt nhìn anh chằm chằm, bốc đồng chất vấn: "Mới vừa cùng em nói điện thoại thì ở nơi nào?"
"Lầu dưới." Thẳng thắn được khoan hồng.
Anh dịu dàng cười với cô, nghiêng người sang dắt tay cô đi vào phòng công tác, "Đừng kinh ngạc như vậy, chỉ muốn cho em một bất ngờ mà thôi."
"A, thời gian vẫn còn sớm, sao bọn họ chịu thả cho anh đi vậy?" Hiện tại vừa lúc là thời điểm sống về đêm đặc sắc nhất, tiệc xong rồi còn có các loại hộp đêm hầu hạ, những ông chủ này rất biết hưởng thụ, ngay cả Úc Bảo Sơn cũng không ngoại lệ.
"Anh muốn đi, bọn họ ai dám ngăn cản?" Nhẹ cười cười, anh lôi kéo cô ngồi vào ghế sa lon, thuận thế để cho cô ngồi lên trên đùi mình, mới vừa ngồi vững liền nghe được câu hỏi của cô: "Em có chút tò mò, một công tử thế gia như anh, cùng đám ông chủ kia ở chung một chỗ, có thể cảm thấy cuộc sống nhàm chán hay không? Mặc kệ nói thế nào, em đều cảm thấy anh hình như là không hợp với họ, cho nên rất tò mò."
"Bình thường anh rất ít xã giao, trừ phi là người phụ trách dự án hợp tác quan trọng, không dự họp thì không được, có thể từ chối hoặc là có thể để cho Văn Khâm đại diện, cậu ấy sẽ xử lý tốt giúp anh."
"Thì ra là vậy, em nói làm sao anh có thể chống tới đây chứ!"
"Xác thực là anh không thích trường hợp đó, nhưng hết cách rồi, đây là quy tắc trên bàn rượu ở Trung Quốc, trên xã giao ắt không thể thiếu mánh khoé."
"Nói cũng đúng." Gật đầu một cái, anh bất đắc dĩ, có lẽ tất cả đàn ông giới thương nghiệp đều bất đắc dĩ.
Liếc thấy ánh mắt cô đau lòng, anh nhẹ nhàng cười một tiếng, giơ tay lên sờ sờ ở trên mặt cô, "Có mệt hay không? Không mệt, dẫn em đi nhìn cảnh đêm."
"Đi nơi nào?" Cô không hiểu nhìn anh.
Chau chau mày, anh đề nghị: "Đi nhà anh?"
"Hồ Thánh sơn? Tại sao phải chọn chỗ đó? Sẽ không phải là có mưu đồ bất chính đối với em chứ?" Nửa híp mắt, cô cảnh giác nhìn anh, bộ dáng thật là đáng yêu.
"Đứa ngốc, có mưu đồ bất chính với em, ở nơi này là được, cần gì chạy xa như thế chứ? Ban đêm hồ Thánh sơn rất đẹp, hơn nữa là chỗ thích hợp ngắm sao, anh biết rõ tâm tình em bây giờ bề bộn, cần tỉnh táo một chút, ngắm sao trái lại rất thích hợp với em đấy."
"Làm sao anh biết hiện tại tâm tình em rất loạn?" Anh có thể hiểu rõ tâm tư của cô, đây cũng khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn.
"Theo tính tình của em, tranh tài còn chưa kết thúc, em sẽ không thả lỏng. Mặc dù em không muốn thua, cũng phải cho chính mình một không gian lấy hơi chứ?" Nói xong, anh mang theo cô đứng dậy, "Cầm những thứ cần mang đi, chúng ta đi thôi! Ngày mai trực tiếp đi đến nơi tranh tài, thuận tiện mang theo lễ phục, tối hôm nay ở chỗ anh."
". . . . . ." Nhìn hai thùng lớn y phục tranh tài mình kiểm tra xong, cô lắc đầu một cái, "Những y phục này ngày mai phải dùng khi tranh tài, không thể chuyển chỗ."
"Em không muốn mang, đến lúc đó bảo tiểu Mễ tiểu Toa đưa đến chỗ tranh tài là được, hoặc là, ngày mai anh đưa em tới đây?"
"Được rồi! Ngày mai em lại từ chỗ anh tới đây! Không đem những thứ đồ này An toàn đến hiện trường, em không yên lòng.” cô luôn luôn cẩn thận, không muốn ở trong lúc mấu chốt xảy ra vấn đề,nếu không cô sẽ không tha thứ cho sai phạm của mình.
“Cũng tốt!” Gật đầu một cái, anh nhìn cô khóa chặt cửa sau ra ngoài kiểm tra tình trạn khóa cửa, cẩn thận đến mức khiến anh lắc đầu bắt đắt dĩ.
Có tính cảnh giác là rất tốt, nhưng anh cũng hiểu, cuộc sống của cô như vậy, có thể nói là khổ cực hơn so với người bình thường.
Nhớ tới công tác của cô, anh khẽ trầm mắt xuống, có vài thứ, thật sự là đến lúc cần hạ quyết tâm rồi.
Như đã quyết định muốn sống cùng cô, như vậy anh sẽ không thể nào để cho cô ᴆụng vào những thứ nguy hiểm kia, trên đời này chỉ có một Úc Tử Ân, cũng không tìm được người thứ hai, cho dù có, đó cũng không phải là cô, bây giờ anh đã không thể mất cô, cũng biến thành không thua nổi rồi.
----- Quân môn sủng hôn------
Hồ Thánh Sơn, chỗ này vẫn luôn rất thần bí, ngay cả lời quảng cáo cũng có vẻ như tôn quý: “Từ phút chốc mệnh danh kia, đã là dấu hiệu chỗ ngồi bậc nhất thế giới.”
Bước vào nơi này cô mới hiểu được, cái chỗ này đúng là tấc đất tấc vàng chính cống, ở trong thành phố C phồn hoa, còn có thể có kiểu dáng núi gần sông cũng không phải là có tiền là có thể mua được, mà vừa hay có người, khiến vật hiếm có này có mới là tôn quý biểu hiện vô cùng tinh tế.
Lần đầu tiên tới đây, Úc Tử Ân trừ tràn đầy hứng thú ra, hơn nữa là đang thưởng thức tác phẩm vị trang hoàng trong phòng của Dịch Khiêm, không hổ là Dịch Khiêm, cả tòa phòng ốc trnag hoàng thanh lịch lại không tầm thường, cả phòng khách cũng không thiết kế củ rich giống như khu nhà cao cấp bình thường, quay về cầu thang cùng bài biện phong cách đặc biệt, cùng với thảm Thổ Nhĩ Kì xa xỉ trên sàn nhà, có thể nói là xa hoa đến cực hạn!
Thấy Dịch Khiêm mời khách đến, hơn nữa còn là phụ nữ, quản gia kinh ngạc nhìn về phía Dịch Khiêm, “Tiểu Ngũ, vị này là?”
Ôm Úc Tử Ân, Dịch Khiêm mở miệng cười giới thiệu: “…. Đây là Úc Tử Ân, Úc tiểu thư, Ân Ân, đây là…”
“…….. Chào ông.!”
“Xin chòa, Úc tiểu thư!” quản gia lễ phép gật đầu một cái, trong nụ cườ từ ái hình như có chút hơi vui mừng, rốt cuộc tiểu thiếu gia nhà họ Dịch đã mang phụ nữ trở lại.
Sau khi mua phòng ốc ở hồ Thánh Sơn, rất ít khi có khách, cho dù là bạn thiếu gia chưa chắc có thể đi vào, lại không nghĩ rằng, hôm nay rốt cuộc có một người phụ nữ tới.
“Được rồi, ….. ông bảo bọn họ nghỉ ngời đi, ông đi lầu hai dọn dẹp phòng khách một chút, xong thì cũng sớm nghỉ ngơi, bảy giờ sáng mai, nhớ gọi Úc tiểu thư dậy.”
“Tốt! vậy hai người cứ từ từ, tôi đi dọn dẹp trước.” Gật đầu một cái, quản gia quay người lên lầu.
Đợi quản gia lên lầu anh mới xoay người nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh, “Dẫn em đi ngắm sao, muốn ăn cái gì không?”
Hai là, uống rượu?”
“không uống rượu ,sai rượu sẽ rất khổ sở, ngài mai còn phải đi tham gia thi đấu !” nhìn bộ dạng hăng hái cực tốt kia, cô thật sự không hiểu sao đối diện nhìn sao anh ngây thơ như vậy gặp chuyện thì nóng tính ,đổi lại là người đàn ông bình thường, khẳng định không có hăng hái đó.
“Thế có đói bụng không, muốn ăn chút gì chứ? Phòng bếp có điểm tâm ngọt.”
“Có phải muốn ăn cái gì anh đều có thể biến ra hay không?” giảo hoạt híp mắt, cô cố ý true ghẹo anh.
“Chỉ cần em có thể nghĩ ra đều có.” Chút tâm tư nhỏ của cô không thể gạt được anh, khoảng thời gian này chung ᴆụng, anh nhìn cũng hiểu, thứ cô cần tìm không nhiều.
“Em ăn cơm, có không?”
“Dĩ nhiên, vị trái cây hay vải?”
“Trái cây.” Dừng một chút, cô chợt trừng mắt, “Anh thật sự có á!”
“E hèm, đặc biệt chuẩn bị vì rm.” Anh gật đầu một cái, xoay người đi tới hướng phòng bếp to rộng.
“Làm sao biết hôm nay em sẽ đến?! hóa đã anh đã sớm quyết định chủ ý lừa em đến đây rồi hả?”
nói là chuẩn bị vì cô, cô ngược lại tò mò, làm sao anh lại khẳng định cô sẽ bước vào phòng ốc này như vậy?
“Từ sau khi biết em thích đồ ngọt, anh đều bảo quản gia ở nhà chuẩn bị một phần điểm tâm ngọt, chuẩn bị để em lúc nào cũng sẽ không đói bụng, kem trong tủ lạnh có đủ 12 loại mùi vị em thích thứ nào cũng có thể tìm được.”
“….” Vào lúc này cô coi như là phục vụ anh luôn rồi, xa xỉ đến mức này, cô còn có thể nói cái gì đây?!
“Thế nào, cảm thấy rất xa xỉ?” Ôm một thùng kem ra ngoài, anh giơ tay đưa cho cô, nhéo nhéo mặt cô, ngón giữ loáng thoáng còn lạnh do kem, “Anh nói rồi, em muốn, anh đều có thể thỏa mãn em.”
“ …..” Lời nói thật sự động lòng người, cô đột nhiên cảm thấy đáy lòng như mật đường, tràn đầy ngọt ngào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc