Quân Hôn Độc Ái - Chương 37

Tác giả: Tang Du Tinh

Tiếng động phía sau rèm làm kinh động cuộc nói chuyện của ba người.
Nam Bác Thao phản ứng kịp, lập tức kéo màn cửa ra, lúc phát hiện Mạc Yên mặt xanh mét té xuống đất, dọa cho ông sợ phải ngồi chồm hổm xuống, đang muốn vươn tay ôm cô thì liền nghe được tiếng quát của Mạc Vấn, "Không được động! Đừng động đến con bé! Để tôi tới xem một chút!"
Mạc Vấn vọt tới, thấy bộ dáng trắng nhợt trong cơn sốc của Mạc Yên, rõ ràng là...
Trong lòng của ông rét rung, vội vàng đặt thân thể của Mạc Yên nằm ngang, nghiêng đầu lớn tiếng quát Nam Bác Thao, "Mau cầm hai cái gối tới đây!"
Nam Bác Thao vội vàng chạy vào phòng ngủ, cầm toàn bộ gối ra.
Mạc Vấn vừa một bên cầm lấy gối để dưới đầu của Mạc Yên, một bên lại để xuống đệm chân cho cô, sau đó lại dùng lực nhấn vào *** cô.
Ông vừa áp dụng cấp cứu với Mạc Yên, vừa lớn tiếng nói với Bạch Yên đang bị hù sợ, "Tiểu Yên, bà mau kêu Tiểu Lý điện thoại cấp cứu tới bệnh viên quân khu, kêu bọn họ lập tức phái xe tới đây, mau lên!"
"Được được được!" Bạch Yên đang muốn đi ra ngoài, bọn vệ sĩ và canh vệ Tiểu Lý ở ngoài cửa nghe được tiếng động lạ ở trong phòng nên đang muốn đá văng cửa chạy vào.
Lúc nhìn thấy tình hình ở trong phòng, bọn họ kinh ngạc, Mạc Vấn lại nhanh chóng phân phó một lần với Tiểu Lý.
Tiểu Lý vội vàng gọi điện thoại kêu xe cấp cứu, bởi vì là chuyện quan trọng của Mạc Vấn nên nhất định phía bên kia sẽ lập tức phái xe tới mau. Tiểu Lý lại báo cáo với Mạc Vấn một tiếng, nói xe cấp cứu sẽ mau tới đây.
Nam Bác Thao cũng phản ứng lại, anh vội vàng lấy điện thoại ra, bấm số của Mẫn Lạp, nói một lần về bệnh tình của Mạc Yên, Mẫn Lạp nói anh sẽ lập tức chạy tới ngay.
Không khí bên trong phòng khẩn trương làm người khác phải ngộp thở.
Những người vệ sĩ khác thấy bên trong phòng tạm thời không có chuyện của bọn họ, lại trở về canh giữ ở bên ngoài, chỉ để lại một vệ sĩ và cảnh vệ Tiểu Lý ở lại nhận mệnh lệnh.
Tay chân của Bạch Yên luống cuống đứng ở nơi đó, nhìn Mạc Vấn cấp cứu cho Mạc Yên, thấy sắc mặt của ông nghiêm trọng, mồ hôi trên trán lại lớn như hạt đậu, càng không ngừng theo khuôn mặt chảy xuống, trong lòng càng thêm khẩn trương và bất an.
Sau đó ánh mắt của bà lại rơi trên khuôn mặt của Mạc Yên, thấy sắc mặt Mạc Yên tái nhợt như tờ giấy trắng, Bạch Yên chỉ cảm thấy tim của bà bị P0'p chặc từng trận.
Hai tay của bà nắm lại thật chặc, ngay cả móng tay bấm vào *** mà bà cũng không biết, chỉ có nước mắt là không ngừng chảy xuống, nhưng ngay cả một âm thanh cũng không phát ra.
Đột nhiên Bạch Yên đi tới trước cửa sổ quỳ xuống, nhìn bầu trời ở bên ngoài cửa sổ, hai tay chấp lại thành hình chữ thập, không ngừng ở trong lòng cầu xin ông trời, cầu xin ông trời đừng tàn nhẫn như vậy. Nếu như quả thật muốn ban tai họa gì xuống, thì hãy để một mình bà tới chịu đựng, bà tình nguyện giảm thọ, cũng không muốn Mạc Yên, con bà một lần nữa lâm vào chốn khổ nạn. Con bé còn trẻ như vậy, con bé chỉ vừa mới thoát khỏi đau khổ thôi, tại sao lại để cho con bé tiếp tục bị thương chứ?
Ông trời, cầu xin ông, xin hãy nhìn vào một người mẹ như con mà bỏ qua cho con gái của con đi!
"Tiểu Yên, bà đừng như vậy mà!"
Nghe được giọng nói của Nam Bác Thao, Bạch Yên chợt ngước mắt, câm hận nhìn chằm chằm ông, "Nếu như không phải lỗi của ông thì làm sao Yên nhi lại xảy ra chuyện như vậy chứ?"
Đây hết thảy đều là lỗi của Nam Bác Thao ông, nếu như không phải là lỗi của ông thì làm sao Yên nhi lại có chuyện chứ?
Nam Bác Thao chống lại tầm mắt của bà, trong lòng lại cảm thấy thống khổ và bi thương.
Kết quả này không phải là điều ông muốn, chẳng qua ông chỉ quá yêu bà, đời này của ông không có cách nào để bà ở bên cạnh, và cũng là đời này của Nam Bác Thao không có cách nào bù đắp lại nỗi tiếc hận này.
Lúc ông biết Mạc Yên là cốt nhục của mình, cái loại vui sướng như điên đó đã lấp đầy ông.
Cho nên, ông vội vã buông tất cả mọi chuyện, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới đây, mục đích chính là muốn xác nhận, ông, Bạch Yên, Mạc Yên và còn có một đoạn quan hệ và ràng buộc không thể xé bỏ vẫn tồn tại.
Chỉ là có như thế nào cũng không nghĩ ra, bởi vì Mạc Yên bị kích động quá độ mà dẫn tới bệnh tim tái phát...
Là ông quá nóng vội rồi!
Ông không nên để cho Mạc Yên tới, càng không nên để cho Mạc Yên núp ở chỗ đó trước, không nên để cô chính tai nghe được những ân oan đã qua của bọn họ, những chuyện cũ tốt đẹp xen lẫn khó chịu, cô làm sao chịu đựng được đây chứ?
Yên nhi, thật xin lỗi! Là ba có lỗi với con!
Trong lòng Nam Bác Thao tràn đầy tự trách, nhìn thấy đứa con gái của mình đang hấp hối ngã xuống đất, sớm không biết vì gì mà nước mắt của ông không nhịn được, thương tâm chảy xuống.
Trước khi xe cấp cứu còn chưa có chạy tới, vì Mạc Vấn cố gắng khổ cực cấp cứu, cuối cùng Mạc Yên cũng yếu ớt mở mắt ra.
Nhìn vẻ mặt quan tâm và lo lắng của Mạc Vấn ở trước mặt, nước mắt của cô lại chảy xuống, "Ba..."
Mạc Vấn nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở trên mặt của cô, "Con bé ngốc, con làm sao vậy? Cảm thấy tốt hơn chút nào chưa? Đừng khóc, thân thể này của con phải tịnh dưỡng thật tốt, con kêu ba phải làm sao yên tâm đây?"
Nam Bác Thao vừa thấy Mạc Yên tỉnh dậy, mừng rỡ, muốn tiến lên nhìn Mạc Yên nhưng lại bị Bạch Yên dùng sức đẩy ra, "Ông tránh ra đi! Tránh ra! Nam Bác Thao, chuyện đã qua tôi có thể không so đo với ông, nhưng Yên nhi là đứa con hiểu chuyện và biết điều như vậy, ông thật sự nhẫn tâm muốn nhìn con bé dâng lên mạng sống của mình sao? Nam Bác Thao, coi như là tôi cầu xin ông đi, hai cha con các người hãy nhanh chóng cách xa chúng tôi ra! Giống như trước kia vậy, càng xa càng tốt, trả lại một mảnh bình yên cho chúng tôi, chúng tôi không muốn gặp lại các người, các người cũng đừng làm khổ chúng tôi nữa có được không?"
Trong mắt Bạch Yên đầy hận ý và thê lương, hai tròng mắt đều đỏ lên, vừa nói, vừa ở một bên nước mắt rơi như mưa.
Nam Bác Thao nhìn thấy, trong lòng lại cảm thấy từng trận đau nhói, rồi lại không phản bác lại được câu gì, chỉ có vẻ mặt thống khổ đứng ở nơi đó chịu đựng.
Xe cấp cứu rốt cuộc cũng gào thét tới.
Lúc Mạc Yên được đưa xuống dưới lầu, thì Mẫn Lạp cũng vừa tới nơi.
Chẳng những anh tới, mà còn có Nam Bá Đông đang bệnh và Nam Tinh cùng nhau chạy tới.
Nhìn thấy Mạc Yên tái nhợt suy yếu nằm trên băng ca, Nam Bá Đông chỉ cảm thấy tim cơ hồ hít thở không nỗi, lôi Nam Tinh, không để ý gì vọt tới trước mặt của cô, "Yên nhi..."
Anh vừa mới phát bệnh, hôm nay Mạc Yên lại như thế này, đây không phải được kêu là họa vô đơn chí sao?
Mạc Yên vẫn vô lực nhắm mắt lại, như nghe thấy tiếng kêu gào của anh, lông mi khẽ run, yếu ớt mở mắt ra.
Nhìn thấy bác sĩ đang ngăn hai người ở bên ngoài, lúc nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Nam Bá Đông và Nam Tinh, cô suy yếu nhìn bọn họ cười, "Em không sao! Đừng lo lắng!"
Giọng nói của cô rất nhỏ, không có sức! Nhưng Nam Bá Đông và Nam Tinh đều nghe rõ.
Mạc Yên cười xin lỗi với bọn họ, bây giờ cô cảm thấy mình yếu vô cùng, tay chân bủn rủn không có sức, hô hấp được một chút thì tim liền đau, mới vừa một giây trước, trái tim hít thở không thông mà đau đớn, giờ lại lan ra toàn thân, cô thật sự cho rằng mình đã ૮ɦếƭ!
Cô lại nhớ tới lời cảnh cáo của Độc Cô Thiên Nhai, anh nói: Yên nhi, tim của em không tốt là bởi vì vết S***g năm đó để lại tổn thương, nhưng bây giờ em còn trẻ, cho nên nhất thời không thể nghĩ ra đó là vấn đề gì, nhưng em nhất định phải chú ý chăm sóc mình, chú ý tâm tình lắng đọng, ngàn vạn lần không được để bị kích động hoặc tức giận, nếu không một khi bệnh tái phát thì sẽ rất nghiêm trọng.
Cho nên lúc gần đi, Thiên Nhai đã đưa cho cô hai viên thuốc cứu mạng, chờ lúc cô gặp nạn thì dùng.
Thiên Nhai thật là tốt, cô vẫn luôn nhớ anh!
Chỉ là không nghĩ đến, tai họa ngầm mà Độc Cô Thiên Nhai đã nói lại phát tác nhanh như vậy.
Mạc Yên nâng mắt nhìn từng khuôn mặt lo lắng của người thân đang ở bên cạnh, trong lòng cảm thấy hạnh phúc, rồi lại có một loại chua xót không thể hiểu. Bất kể là tâm tình nào, nhưng cảm xúc mãnh liệt nhất vẫn là...Cô thật sự không có cách nào kiềm chế bản thân mình, từng dặm trong lòng cô đều cảm thấy kích động và phập phồng.
Có phải người bệnh luôn có quyền lợi làm nũng nhất, quyền lợi muốn khóc nhất, quyền lợi có thể yếu ớt nhất hay không?
Lúc bắt đầu từ Tam Giác Vàng, cô đã gặp thoáng qua cái ૮ɦếƭ một lần rồi lại một lần, mỗi lần đều phải trải qua gian khổ,cô vẫn luôn đè nén chặc tất cả đau khổ và tội lỗi sâu ở trong tim của mình.
Hôm nay cô nghĩ mình đã có thể sống tốt hơn, nhưng giờ lại đột nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn như thế này.
Chẳng lẽ...là ông trời cảm thấy vẫn chưa cho cô đủ thử thách sao?
Cô thật sự rất muốn rất muốn khóc, rất muốn khóc thoả thích lên một trận, muốn phát tiết tất cả những ủy khuất, tất cả đau khổ, tất cả buồn bực ở trong lòng ra ngoài.
Nhưng khi cô nhìn thấy hai tóc mai hoa râm trên gương mặt lo lắng và không yên lòng của ba mẹ đang nhìn mình, nhìn thấy Nam Bá Đông vẫn đang bị bệnh nhưng cũng vội vàng chạy tới, nhìn thấy giữa con ngươi nho nhỏ của Nam Tinh có nước mắt óng ánh nhưng lại kiên cường cắn chặc môi để không cho nó chảy xuống. Tuy Mạc Yên muốn khóc nhưng cô lại nở nụ cười yếu ớt.
Cô không thể! Cô không thể làm cho ba mẹ đau lòng vì mình, cô lại càng không thể để cho A Đông và Nam Tinh vì cô mà lo lắng và bất an.
Cho nên, nước mắt của cô chỉ có thể chảy ở trong lòng.
Vì vậy, cô chỉ có thể mỉm cười, dùng nụ cười vui tươi của mình trấn an những ngườu thân đang bất an và khẩn trương của cô.
Liền nhìn thấy vẻ mặt của ba mẹ, A Đông và Tiểu Tinh quả nhiên bởi vì nụ cười của mình mà dịu lại, Mạc Yên biết mình đã làm đúng rồi!
Chỉ cần bọn họ khỏe mạnh, cô có làm cái gì cũng vui lòng!
Còn Nam Bác Thao vẫn luôn bị cô cố ý xem nhẹ kia, cho dù ông có phải là ba của mình hay không, nhưng lúc ở Luân Đôn ông đã từng đối xử với cô vô cùng tốt, nhưng chẳng qua cô chỉ là nhất thời không tiếp thu được sự thật này, thật sự cô cũng không có trách ông.
Tim bình tĩnh, suy nghĩ lại tất cả mọi việc, ngược lại cô cảm thấy được cô và A Đông thật đúng là có quan hệ anh em, nó làm cho cô cảm thấy an lòng. Nói cho cùng cô vẫn luôn cảm thấy mình không có cách nào đáp lại tình cảm của Nam Bá Đông, dù sao đi chăng nữa trong lòng vẫn cảm thấy mắc nợ anh. Hiện tại thì tốt rồi, bọn họ giờ là anh em!
Nhưng mà vừa nghĩ tới tính cách của Nam Bá Đông, trong lòng Mạc Yên lại run rẩy và bất an.
Nếu như để anh biết quan hệ của bọn họ là anh em, có thể anh sẽ nổi bão phát điên hay không?
Lúc đang nhắm mắt suy nghĩ nỗi lòng, Mạc Yên đã được các bác sĩ và y tá đưa vào bên trong xe cấp cứu.
Mạc Vấn và Bạch Yên cùng nhau đi theo bác sĩ chen vào bên trong xe cấp cứu, lúc nhìn thấy cửa xe sẽ mau chóng đóng lại, thân thể nhỏ bé của Nam Tinh nhanh nhẹn như một làn khói chui vào.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Mạc Vấn và Bạch Yên, Nam Tinh ngại ngùng cười, sau đó chen đến trước mặt của Mạc Yên, cầm tay của cô thật chặc, đặt trên mặt của bé mà cọ xát, vô cùng thân thiết nói, "Mẹ, tin tưởng con, mẹ nhất định sẽ không có việc gì! Con sẽ ở bên cạnh của mẹ!"
Mạc Yên cười rồi khẽ gật đầu, nói nhỏ một câu, "Tiểu tử ngốc!"
Nhìn thấy một đôi mẹ con trong ngoài đều đẹp, cảm thấy trong lúc đó hai mẹ con này có một loại tình cảm nồng đậm không nỡ bỏ được, những người xung quanh đều âm thầm lấy làm kỳ lạ, ngay cả Mạc Vấn và Bạch Yên cũng đều hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới con gái của mình lại có tình cảm quấn quýt như vậy với con do người khác sinh ra.
Có lẽ đây chính là duyên phận giữa hai mẹ con bon họ đi!
Nam Bác Thao, Nam Bá Đông, còn có Mẫn Lạp, nhân viên cảnh vệ Tiểu Lý, và nhóm vệ sĩ áo đen thấy xe cấp cứu chạy đi, bọn họ cũng vội vã lên xe, mấy chiếc xe bạc tỷ theo sát ở phía sau xe cấp cứu thật chặc, chạy tới tổng bệnh viện quân khu.
Mà một bên từ phía tổng bệnh viện quân khu đã sớm có Viện trưởng Tôn Chí Bình dẫn theo đội ngũ bác sĩ chờ sẵn ở trước cổng lớn của bệnh viện.
Vừa thấy xe cấp cứu của Mạc Yên chạy tới, các bác sĩ liền đẩy Mạc Yên vào phòng cấp cứu kiểm tra.
Mạc Vấn tiến lên bắt tay Viện trưởng Tôn Chí Bình, "Lão Tôn, chuyện hôm nay phải làm phiền ông rồi!"
Tôn Chí Bình vỗ vai ông, cười nói, "Chúng ta đều là bạn già mà, ông nói lời này có phải là quá khách khí với tôi rồi không?"
Mạc Vấn nhẹ nhàng đánh ông một quyền, thẳng thắng nói, "Được rồi, tôi cũng không khách khí với ông nữa, nếu chúng ta rãnh rỗi thì đi uống R*ợ*u với nhau, được rồi, tôi đi xem con bé một chút!"
Tôn Chí Bình không nói hai lời, "Tôi đi với ông qua xem một chút!"
"Cảm ơn!"
Trước cửa phòng cấp cứu, Nam Bá Đông nhìn thấy Mạc Yên bị đẩy vào, bởi vì Mẫn Lạp là bác sĩ riêng của Mạc Yên nên khi anh đề nghị thì cũng được vào theo những bác sĩ khác.
Mới vừa bệnh còn chưa lành nên sắc mặt của Nam Bá Đông tái nhợt, nhưng toàn thân anh lại có hơi lạnh thấu xương, vẫn như trước kia làm người ta cảm thấy sợ hãi, mặt lạnh xuống âm độ, thậm chí còn lạnh hơn so với trước kia.
Lúc cặp mắt như chim ưng nâng lên, như tuỳ thời có thể tê liệt đối phương bằng ánh mắt âm u lạnh lẽo.
Cứ đứng như vậy mấy phút, đột nhiên Nam Bá Đông xoay người, chợt nhìn về phía Nam Bác Thao, ngay cả xưng hô cũng tiết kiệm, trực tiếp không khách khí hỏi, "Đây rốt cuộc là chuyện gì? Yên nhi đang tốt lành thì làm sao lại bị như vậy?"
Đối mặt với Nam Bá Đông lộ ra sát khí, ngay cả là người luôn luôn đứng trên đầu như Nam Bác Thao cũng không nhịn được mà thấy lạnh cả người.
Trái cổ của ông giật giật, giọng nói có chút khàn khàn, "A Đông, trước tiên con đừng kích động, con lại đây, ba sẽ nói với con!"
Nam Bá Đông đi theo Nam Bác Tháo tới cuối hành lang đứng.
Vẻ mặt của Nam Bác Thao lúc này mới nặng nề nói với anh, "Điều là lỗi của ba, là ba ép Bạch Yên nói ra thân thế của Mạc Yên. Mạc Yên núp ở một bên nghe được, nên mới kích động dẫn tới hôn mê. A Đông, Mạc Yên con bé, con bé là em gái ruột của con đấy!"
"Ba nói cái gì? Là em gái ruột sao?" Nam Bá Đông ngẩn ra, sau đó liền phá lên cười, "Em gái ruột, em gái ruột, em gái ruột thật là tốt nha! Sau này, con có thể danh chánh ngôn thuận chăm sóc cho cô ấy cả đời. Hahaha, hahaha..."
Những người xung quanh bị tiếng cười điên cuồng của anh làm cho sợ! Mỗi người đều dùng ánh mắt kỳ quặc nhìn anh, đối với anh vừa sợ hãi lại vừa tò mò, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh bi thương và cô đơn, lại có chút cảm giác đau lòng.
Nam Bá Đông đối với phản ứng của những người xung quanh làm như không cảm thấy, anh vẫn cười lớn như cũ.
Khoé mắt chảy xuống một giọt nước mắt, anh đưa tay dùng sức một chút quẹt đi.
Nam Bác Thao lo lắng nhìn anh, mắt đỏ lên, giọng nói nghẹn lời nói, "A Đông, con đừng như vậy! Ba biết, đây là lỗi của ba, là ba hại các con, thật xin lỗi!"
Nam Bá Đông nhìn ông, khoé môi nâng lên một nụ cười trào phúng, anh tiến tới bên tai của Nam Bác Thao, cười nói âm lãnh, "Bây giờ ông nói những thứ này còn có tác dụng gì sao? Nam Bác Thao, ông nói một chút đi, cả đời của ông đã tạo bao nhiêu nghiệt rồi? Ông gieo họa lên nhiều người phụ nữ như vậy, từ nhỏ đến lớn, có bao giờ ông làm tròn trách nhiệm làm cha chưa? Ông chờ xem đi, ông trời có mắt, con của ông cũng sẽ từng đứa ૮ɦếƭ đi, rất nhanh sẽ tới phiên tôi, ông sẽ không còn con cái chăm sóc cho mình! Chẳng qua Mạc Yên của tôi, cô ấy là một người phụ nữ tốt như vậy, làm sao hết lần này đến lần khác lại trở thành con gái của ông đây? Cô ấy có tội gì mà tại sao giờ cô ấy phải chịu đựng tất cả thống khổ do người không có trách nhiệm như ông mang đến chứ? Tại sao? Ông nói cho tôi biết tại sao đi?"
Khi Nam Bá Đông nói đến phần sau, nước mắt đã chảy xuống.
Anh lập tức đanh mặt lại như con sư tử điên cuồng đang nổi cơn thịnh nộ, mang theo bộ mặt tàn nhẫn muốn cắn ra máu, nhìn chằm chằm Nam Bác Thao, gằng từng câu từng chữ nói ra, "Nam Bác Thao, tôi cho ông biết, nếu như Yên nhi có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ giết ông đầu tiên!"
Đàn ông có nước mắt không dễ rơi, chỉ là chưa ***ng tới chỗ đau lòng mà thôi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc