Quân Hôn Độc Ái - Chương 36

Tác giả: Tang Du Tinh

Cô chưa từng nghĩ tới Nam Bá Đông là một người đàn ông dũng mãnh lại có một ngày cũng yếu ớt như vậy.
Quay đầu lại suy nghĩ một chút, mấy năm qua cô đối với anh thật đúng là không tốt!
Bởi vì trong lòng vẫn còn hận anh, oán anh, cho nên cô vẫn luôn đối với anh tương đối lạnh nhạt, lạnh thì cũng thôi đi, thậm chí ngay cả một nụ cười cô cũng keo kiệt với anh.
Hôm nay đột nhiên nghe anh cầu xin bi ai với cô như vậy, Mạc Yên đột nhiên cũng cảm giác trong lòng rất chua xót, vành mắt cũng hồng lên, chỉ có thể nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, liền nhanh chóng xoay người ra chỗ khác.
Cô không muốn để cho anh nhìn thấy cô vì anh mà khổ sở, vậy sẽ làm cho anh đau lòng.
Hiện tại trong lòng cô lại ánh lên một tia hi vọng, ý chiến đấu chinh phục lòng cô của Nam Bá Đông sẽ nhiều hơn một chút, như vậy anh sẽ có lòng tin mà chống đỡ, có lẽ có thể giúp anh có sức sống và cơ hội sống nhiều hơn, có thể chống đỡ và giúp anh không tuyệt vọng, tiếp tục bước tiếp.
Nam Bá Đông si ngốc nhìn thân thể của Mạc Yên tinh tế và thon thả như tràn đầy năng lượng, nghĩ đến ngày tháng của chính mình không còn nhiều, đột nhiên sinh ra một loại tâm trạng không muốn và quyến luyến.
Yên nhi, nếu như có kiếp sau, chỉ mong chúng ta có thể gặp nhau sớm hơn một chút!
Chỉ mong, kiếp sau anh có thể cùng với em...ở bên nhau cả đời.
Mạc Yên ổn định xong tâm tình của mình, quay người lại nhìn thấy trên gương mặt tuấn tú của Nam Bá Đông như cười tự giễu và không sao cả, trong lòng lại than nhẹ một tiếng, không hiểu sao lại chua xót.
Cô cố gắng giảm bớt thanh âm của mình, lấy giọng nói cũng coi như là dịu dàng nói, "Em có thể đối tốt với anh, nhưng mà anh cũng phải nhớ kỹ cho em, đừng bao giờ sa sút tin thần, anh là một người cha, Nam Tinh lại còn nhỏ như vậy, anh phải có trách nhiệm chăm sóc cho nó, bây giờ nó rất cần sự ủng hộ của anh!"
"Vậy còn em? Em có cần anh không?"
Nam Bá Đông nắm chặc tay cô, đột nhiên nhớ đến chính tai nghe được lời nói xin lỗi của cô. Cho dù...chỉ là lời nói dối tốt bụng, anh cũng rất muốn nghe!
Mạc Yên cắn môi, đối mặt với ánh mắt nóng hừng hực như lửa của anh, cô uyển chuyển nói, "Tuy rằng anh và Nam Tinh không phải là người thân ruột ***, nhưng các người đều là người nhà của Mạc Yên em, em không muốn trong các người xảy ra bất cứ chuyện gì."
Vẻ mặt của Nam Bá Đông bỗng chốc đen đi, buông tay cô ra như bị điện giật, lạnh lùng nói, "Để Mẫn Lạp và Đường Thạch sắp xếp một chút, anh muốn đi về!"
Mạc Yên sửng sốt, "Đi về? Về đâu?"
Nam Bá Đông lạnh lùng hừ một tiếng, "Đương nhiên là về phủ Vương gia rồi, chẳng lẽ em còn nhà nào đứng tên em nữa sao, bộ em không muốn anh ở đó sao?"
Mạc Yên biết rõ anh đang nói lẫy, nhưng vẫn bị anh làm cho tức nghẹn hồi lâu không thở được, chỉ có thể hận nhìn chằm chằm anh, vành mắt cũng chậm rãi đỏ lên.
Nam Bá Đông vừa nhìn thấy bộ dáng bĩu môi, nước mắt lưng tròng ủy khuất của cô, trong lòng lại thấy đau một trận, khàn giọng nói, "Thật xin lỗi!"
Mạc Yên nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới anh, Nam Bá Đông yên lặng nhìn bóng lưng của Mạc Yên, rồi cũng trầm mặc.
Như mong muốn, Nam Bá Đông trở về phủ Vương gia, nhưng Mạc Yên vẫn còn giận anh, mà Nam Bá Đông cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nên anh cứ như vậy cùng giận với cô.
Kết quả ai cũng không chịu cúi đầu trước, cứ chiến tranh lạnh như vậy, ai cũng không muốn tiến lên quan tâm người kia trước.
Cứ chiến tranh lạnh như vậy kéo dài tới ngày hôm sau, Mạc Yên nhận được điện thoại của Nam Bác Thao.
Rốt cuộc Nam Bác Thao cũng tới! Cuối cùng thì quan hệ giữa cô và Nam Bá Đông cũng có kết quả.
Từ ngày đó sau khi thấy Nam Bá Đông, Bạch Yên vẫn luôn cảm thấy bất an và lo lắng, cũng trong lúc đó nhận được điện thoại của Nam Bác Thao, hẹn bà đến khách sạn lớn Grand Hyatt để nói chuyện của Mạc Yên.
Bạch Yên vô lực, nhắm nghiền hai mắt, chuyện nên tới thì rốt cuộc cũng phải tới!
Bà nghiêm túc chuẩn bị cho mình một phen, xong rồi mang theo tâm tình phức tạp, đi tới gặp tuổi thanh xuân lúc trẻ của mình, người đàn ông mà bà đã từng yêu như sinh mạng.
Bạch Yên thông qua sự dẫn dắt của hai vệ sĩ áo đen, đúng hẹn đứng trước cửa phòng tổng thống ở khách sạn lớn Grand Hyatt.
Khi bà nhìn thấy một người đàn ông có hai tóc mai hoa râm, đôi mắt đen tràn đầy kích động ngừng lại trên người bà, Bạch Yên không nhịn được lại cảm thán năm tháng thật vô tình, đã từng là thiếu niên anh tuấn bất phàm như vậy, bây giờ cũng đã già nua và tiều tụy.
Đã từng có năm tháng rực rỡ như vậy, nhưng vào giờ phút này sau khi bị năm tháng đã qua tàn phá, cũng đã hiện loang lỗ nhiều màu không chịu được, chỉ để lại những hồi ức đau đớn hoặc vui vẻ đã qua. Lúc những hồi ức đã chôn sâu lại xông lên đầu, lúc lơ đãng nhớ lại, vẫn còn cảm thấy từng trận đau đớn.
Vì những thứ đã từng có giờ đã trôi qua.
Bạch Yên đột nhiên phát hiện bà vẫn dấu kín nỗ hận trong lòng bà, nhưng vào giờ phút này lại cảm giác nó đã tiêu tán đi không ít. Trước khi tới bà cảm thấy đủ loại lo lắng, đủ loại bất an, nhưng giờ phút này cũng đã khôi phục lại sự bình tĩnh của mình.
Bà vẫn tưởng rằng, nếu như có một ngày bà nói tạm biệt Nam Bác Thao thì bà nhất định sẽ hận không được mà giết ông. Suy cho cùng tình yêu mà ông mang đến không phải là hạnh phúc, mà là đau khổ và bất hạnh nhiều hơn. Nếu như năm đó không phải Mạc Vấn khoan dung và trân trọng, bà cũng không dám tưởng tượng được, Bạch Yên của hôm nay sẽ trôi về đâu?
Hôm nay vừa gặp lại, bà mới phát hiện, những nỗi thống hận năm đó, đã sớm theo thời gian từ từ tan biến. Hận của bà ở nơi này hơn hai mươi năm qua, đã sớm bị tình yêu của Mạc Vấn, còn tình yêu của con cái lấp đầy, mà người yêu cũ này, ở trong mắt bà, bất quá cũng chỉ là một người bạn cũ vừa quen thuộc vừa xa lạ mà thôi.
Nam Bác Thao nhìn thấy trong mắt của Bạch Yên hiện rõ vô cùng kích động, còn ông lại như đang cố đè nén cái gì, giọng nói khàn khàn và nghẹn lời lên tiếng, "Tiểu Yên, bà đã đến rồi!"
Bạch Yên nhàn nhạt liếc ông một cái, nhàn nhạt hỏi, "Không mời tôi vào trong sao?"
Lúc này Nam Bác Thao mới phục hồi lại tinh thần, mở cửa rồi nghiêng người tránh, "Mời vào!" Một đôi mắt nóng bỏng vẫn như cũ đặt trên người bà, nhìn thấy gương mặt bà có dấu vết khắc họa của năm tháng, và bộ dáng thướt tha vẫn như cũ làm cho ông mê muội, thậm chí so với năm đó giờ bà càng có mùi vị hơn, càng làm cho người ta say mê.
Nam Bác Thao quay đầu lại phân phó cho vệ sĩ A Quân, "Kêu người đưa tới cho tôi một ly Lam Sơn và một ly Hương Dụ Nãi Tích."
Bạch Yên đột nhiên nghiêng đầu nhìn ông, xa cách cười nói, "Thật xin lỗi! Tôi đã không còn uống Hương Dụ Nãi Tích." Sau đó bà nói với vệ sĩ A Quân, "Làm phiền cậu, cho tôi xin một ly sữa tươi. Cảm ơn!"
Vệ sĩ áo đen A Quân nhìn Bạch Yên một cái, rồi nhìn về phía Nam Bác Thao, thấy ông gật đầu thì liền lập tức gọi điện sai người chuẩn bị.
Trong lúc này, một người đàn ông trung niên mặc quân trang, thẳng sống lưng, sắc mặt u tối đi nhanh về phía trước.
Phía sau ông còn có một người có thân hình cao lớn đi theo, mặt mũi lạnh lẽo, là nhân viên cảnh vệ có S***g mang ở thắt lưng.
Bốn người cảnh vệ canh giữ ở hành lang và ngoài cửa lập tức cảnh giác nhìn những người vừa tới, hai người vệ sĩ đã nhanh chóng vươn tay ngăn cản bọn họ, gương mặt lạnh tuấn tú của vệ sĩ A Quân nói, "Thật xin lỗi! Nơi này là khu vực tư nhân, mời tiên sinh quay về!"
Lúc này hai tròng mắt của người đàn ông trung niên mặc quân trang nhíu lại, trên gương mặt luôn nho nhã lộ ra một cỗ lạnh lẽo, như mùa đông lạnh băng vừa lạnh vừa sắc bén, "Tôi tới tìm vợ của tôi, bà ấy vừa mới vào nơi này, tên của bà ấy là Bạch Yên, phiền cậu vào trong nói lại."
Người vừa tới chính là Mạc Vấn và cảnh vệ của ông.
Mạc Vấn nói xong lại lấy ra chứng cứ của mình đưa cho A Quân nhìn một chút.
Vệ sĩ áo đen A Quân vừa nhìn thấy quân hàm trên người ông, sắc mặt trong nháy mắt nghiêm lại, "Ngài chờ một chút, tôi lập tức vào trong thông báo một tiếng."
Chỉ chốt lát sau Bạch Yên liền đi ra, nhìn thấy Mạc Vấn, nhẹ giọng hỏi, "Hôm nay không phải ông có tiệc đoàn thể hay sao? Làm sao lại có thời gian rảnh tới đây?"
Mạc Vấn ôm hông của bà, "Tôi lo lắng!"
Mặt của Bạch Yên đỏ lên, bấm nhẹ ông một cái, "Đều là vợ chồng già rồi, ông còn có cái gì không yên chứ, chẳng lẽ ông sợ tôi ở sau lưng làm chuyện xấu gì sao?"
Mạc Vấn hôn lên mặt của bà một cái, "Không phải, tôi không sợ bà làm chuyện xấu gì, tôi chỉ sợ có người da mặt dày vô hạn nghĩ muốn làm chuyện gì xấu với bà, tôi thân là chồng bà, tất nhiên phải có trách nhiệm bảo vệ, tuyệt đối sẽ không để cho bất luận người nào thừa dịp, cần phải chặt hết những nguy hiểm trước khi nó phát sinh."
Bạch Yên cười cười, "Ông đến thì cũng tốt thôi, dù sao bây giờ Yên nhi là con gái của chúng ta, có một số việc tất cả mọi người gặp mặt nói rõ ra cũng tốt."
Mạc Vấn nghe Bạch Yên nói thế, trong lòng cũng trấn định! Trước kia ông vẫn luôn lo lắng, Bạch Yên có thể sẽ bị Nam Bác Thao ảnh hưởng.
Dù sao, bà cũng từng đã yêu Nam Bác Thao sâu đậm như vậy.
Bây giờ nhìn lại thì những điều mà ông lo lắng đã dư thừa rồi.
Bạch Yên là một người phụ nữ rất lý trí, ông thật may mắn khi có thể cưới được bà, cũng vì vậy mà có được vài chục năm hạnh phúc.
Nam Bác Thao nhìn thấy Mạc Vấn bá đại ôm cả thắt lưng của Bạch Yên tiến vào, con ngươi ảm đạm đi một chút, ngay đó liền khôi phục lại nụ cười thản nhiên và ung dung, "Tham mưu Mạc, mời ngồi! Hôm nay thật xin lỗi vì đã quấy rầy các người! Nếu như không phải vì chuyện của Yên nhi và A Đông, tôi cũng sẽ giữ gìn lời hứa năm đó, tuyệt đối tạm biệt Bạch Yên, lần này kính xin Tham mưu Mạc bỏ qua!"
Trên gương mặt nho nhã của Mạc Vấn xuất hiện nhàn nhạt lệ khí, "Chủ tịch Nam đã khách khí rồi! Mạc Yên là con gái của chúng ta, tôi thật sự rất cảm kích ông đã chăm sóc cho nó trong hơn một năm này, nhưng mà tôi không hy vọng ân oán đời trước ảnh hưởng đến hạnh phúc của mấy đứa nhỏ."
Sắc mặt của Nam Bác Thao trầm xuống, lạnh giọng nói, "Điền này cũng chính là hy vọng của tôi! A Đông và Yên nhi đã sớm trở thành vợ chồng, tôi không biết tại sao Bạch Yên lại lấy chuyện đoạn tuyệt quan hệ tới ngăn cản bọn họ ở chung một chỗ, hai người có thể thẳng thắng nói rõ nguyên nhân cho tôi biết được không?"
Mạc Vấn và Bạch Yên liếc mắt nhìn nhau, Bạch Yên chống lại ánh mắt vội vàng của Nam Bác Thao, trong lòng run lên, cắn môi, sau khi chờ trong lòng đấu tranh một phen xong, bà nói từng chữ từng câu mở chân tướng kia ra ngoài, "Yên nhi...là con gái của ông!"
Mạc Yên núp ở sau bức màn nghe thấy đáp án mà cô đã sớm nói trước đó, trong nháy mắt tim vặn lại thành một đoàn, nước mắt như trân châu đứt giây, cứ thế rơi xuống.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới, Mạc Vấn nuôi cô hơn hai mươi năm, đối xử với cô như cốt nhục thân nhất, đến cuối cùng lại không phải là ba cô.
Sau đó, Nam Bác Thao và Bạch Yên nói cái gì cô cũng hoàn toàn không nghe thấy.
Cô bụm chặc miệng mình, không để cho mình phát ra một chút xíu âm thanh nào.
Khóc thút thít không tiếng động, cảm xúc bị kích động đến vượt quá giới hạn, làm cho tim cô ép chặc từng trận.
Một trận đau đớn đến không thở được quét tới toàn thân cô, ý thức của Mạc Yên trong nháy mắt rơi vào trong bóng tối, "Rầm" một tiếng ngã xuống đất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc