Quân Hôn Độc Ái - Chương 33

Tác giả: Tang Du Tinh

Sau hồi lâu ông cụ Tần không nói gì, mới lạnh lùng liếc nhìn vợ chồng bọn họ một cái, "Thiên Nham đâu? Đã trễ như thế này rồi mà sao nó vẫn chưa về?"
Lương Mộc Lan vội la lên, "Ba, con đã gọi điện cho nó cả đêm, nhưng thằng nhóc thối này vẫn không nhận điện thoại của con. Sau đó con cũng đã gọi điện cho Tiếu Trần, Tiếu Trần nói nó đã đi ra ngoài. Theo con thấy thì rõ ràng nó không muốn về nhà, nhất định là đã đi tìm con bé kia rồi."
Ông cụ Tần hừ nhẹ một tiếng, "Nó đi tìm con bé thì cũng đúng thôi! Cho dù nói thế nào, thì nhà của chúng ta và Thiên Nham đều thiếu nợ nó, cũng rất muốn gặp mặt để nói lời xin lỗi. Nếu như tôi sớm biết Mạc Yên vẫn còn sống, thì cũng sẽ không đồng ý làm thông gia với nhà họ Lý. Hừ, tình hình mạng lưới ở quân đội của chúng ta càng ngày càng kém, ngay cả một người còn sống hay ૮ɦếƭ mà cũng tra không rõ ràng, thật sự là đã nuôi một đám phế vật! Đồ vô dụng!"
Thấy ông cụ tức giận, Tần Kiến Quốc cau mày biện bạch, "Ban đầu lúc con phái một nhóm sau đi tìm Mạc Yên, cũng chính là Mạc Hàn dẫn đầu tiên phong đi trước. Lúc đó cũng là thằng bé xác nhận tin Mạc Yên đã ૮ɦếƭ, bây giờ nhìn lại, chính Mạc Hàn đã lừa gạt báo sai tin tức trong khi Mạc Yên vẫn còn sống."
Giữa ánh mắt của Lương Mộc Lan thoáng qua một tia tức giận, "Kiến Quốc, Mạc Hàn này lừa gạt báo sai tin báo cho quân đội, mới tạo thành phiền toái như ngày hôm nay, có phải nó cũng nên tiếp nhận xử phạt của tổ chức đúng không?"
Ông cụ Tần đột nhiên vỗ bàn một cái, rống giận với Lương Mộc Lan, "Con đủ rồi đấy! Con cũng là phụ nữ, chẳng lẽ con không thể hiểu một chút tâm tình trong lúc đó của Mạc Yên hay sao? Đổi lại là con, con bị Kiến Quốc bắn một phát S***g, thiếu chút nữa ૮ɦếƭ đi, còn đánh mất luôn cả đứa con trong bụng, hiện tại con còn có thể hùng hồn nói lời bới móc như vậy hay không?"
Bị ông cụ rống giận như vậy, nhất thời Lương Mộc Lan rụt cổ về, vành mắt hồng hồng, cũng không dám lên tiếng nữa.
Ông cụ Tần thuận khí lại, nhưng vẻ mặt vẫn nặng nề nói, "Cho dù nói như thế nào thì nhà họ Tần cũng thiếu nợ Mạc Yên, hiện tại con bé cũng có thân phận mới để sống, đó không phải chứng minh nó muốn cùng quá khứ cắt đứt sao! Vậy các người cũng không cần ở chỗ này gấp làm gì! Nếu như Thiên Nham thật sự nghĩ muốn vãn hồi với Mạc Yên, vậy cũng phải xem Mạc Yên có cho nó cơ hội hay không đã, các người ở chỗ này gấp cũng vô dụng thôi! Được rồi, bây giờ các người cho tôi đi ngủ đi, yên lặng theo dõi chuyển biến, Mộc Lan, trong khoảng thời gian này con cũng đừng gây chuyện, nếu không ba sẽ không tha cho con!"
Đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của ông cụ Tần, tâm thần của Lương Mộc Lan rung lên, khúm núm đáp lời, "Dạ!"
Nhưng trong lòng lại âm thầm tức giận, cái con yêu tinh hại người kia, muốn ૮ɦếƭ thì ૮ɦếƭ ở bên ngoài, vĩnh viễn không trở về nữa là tốt rồi. Giờ lại không có chuyện gì biến ૮ɦếƭ thành sống trở về hại người làm gì chứ? Bây giờ trong ngoài bà đều không phải là người, còn lần lượt bị ông cụ giáo huấn, thật đúng là xui xẻ mà.
Lương Mộc Lan luôn cho rằng ý kiến của ông cụ sẽ giống hai vợ chồng bọn họ, dù sao trước kia ông cụ cũng rất ủng hộ chuyện thông gia với nhà họ Lý, nhưng hôm nay làm sao lại đột nhiên giở quẻ? Chẳng lẽ ông cụ không sợ đắc tội với nhà họ Lý sao?
Bà dĩ nhiên vẫn chưa rõ ràng lắm, ý kiến làm thông gia của ông cụ Tần ban đầu xuất phát từ chuyện Mạc Yên ૮ɦếƭ thật, ông cụ cũng thật sự sợ là Tần Thiên Nham sẽ vì Mạc Yên mà ở vậy suốt đời, vì loại tuyệt tự này của nhà họ Tần, nên ông cụ mới bắt ép Tần Thiên Nham đám cưới với Lý Băng.
Nhưng bây giờ, Mạc Yên đã trở về!
Trong mấy năm này, Tần Thiên Nham sống có bao nhiêu đau khổ, tất nhiên ông cụ đều nhìn thấy ở trong mắt, và đau ở trong lòng.
Còn đối với đứa bé Mạc Yên này, tâm ông cụ cũng rất đau, nếu như Mạc Yên có thể tha thứ cho Thiên Nham, nếu như hai người bọn họ thật sự còn có thể đến được với nhau, vậy cho dù ông có liều cái bộ xương già này, cũng phải tác thành cho bọn họ.
Mặc dù làm vậy sẽ đắc tội với nhà họ Lý, nhưng nhà thông gia mà nhà cao cửa rộng giàu có quá, thì dù sao vẫn không phải là điều mà Thiên Nh*m mu*n, chỉ cần nói chuyện tốt một chút, dâng lên lễ và nói một câu xin lỗi, thì chuyện này thế nào cũng sẽ không sao đâu, cũng sẽ không chặn đường sống.
Hiện tại ông lo lắng là sợ rằng Thiên Nham cũng không thể qua nỗi cửa ải kia của Mạc Yên.
Cả đêm nay, Tần Thiên Nham cũng chưa có quay trở về nhà.
Anh vẫn đứng trước cửa phủ Vương gia của Mạc Yên suốt cả đêm, nhưng tim của anh lại rất nóng bỏng, không có gì có thể so với chuyện Mạc Yên vẫn còn sống, lại càng khiến cho anh cảm thấy thật hạnh phúc.
Cho dù hiện tại anh chỉ có thể đứng tại nơi cách cô một khoảng cách gần nhất, chỉ cần còn cùng cô hít thở không khí dưới một bầu trời, thì anh cũng đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi!
Yên nhi, lần này anh sẽ không buông tay nữa đâu!
Cho dù phải trả giá cao bao nhiêu, cần nỗ lực bao nhiêu, anh cũng sẽ đoạt cô trở về.
Tần Thiên Nham anh ở chỗ này xin thề với trời, anh sẽ dốc hết sức mang lại hạnh phúc cho cô cả đời! Tuyệt đối sẽ không để cho cô chịu một chút ủy khuất gì! Tuyệt đối sẽ không! Nếu như còn phải trải qua lựa chọn thống khổ như vậy một lần nữa, lần này anh sẽ lựa chọn lấy cái ૮ɦếƭ ở với cô!
Từ nay về sau, chỉ cần cô khỏe mạnh, cho dù toàn bộ mọi người trên khắp thế giới có ૮ɦếƭ hết, Tần Thiên Nham anh cũng sẽ sống với cô!
Chỉ có một mình cô mà thôi!
Anh phải mượn mùi vị cay như lửa này đè xuống nỗi kêu gào của dã thú bên trong anh, nếu không anh sợ mình sẽ xúc động xông vào ςướק người.
Anh thật sự nhớ cảm giác ôm cô vào trong ***, cảm giác hơi thở vẫn còn sống của cô thật tốt! Thật là nhớ cảm giác hôn cô, yêu cô, cùng cô cùng giường chung gối, *** triền miên.
ςướק người thì dễ, nhưng muốn có lại trái tim của Mạc Yên thì lại rất khó!
Cô đã hận anh như vậy, anh không hy vọng cô lại càng có thêm lý do để hận anh!
Anh biết, hiện tại anh không thể nóng vội, anh phải từ từ dùng tình yêu và sự ấm áp đến chửa lành tâm linh bị thương của cô.
Mạc Yên là một người vợ có tấm lòng bao dung và độ lượng, cô có một trái tim mềm mại nhất, chỉ cần anh có lòng, chịu cố gắng tranh thủ, Mạc Yên nhất định sẽ tha thứ cho anh! Nhất định sẽ!
Trước kia, cho dù anh đảm nhận nhiệm vụ trong bao lâu, cho dù anh vì nhiệm vụ mà hủy đi nhiều buổi hẹn với cô, chỉ cần anh nhẹ giọng nói xin lỗi, cô luôn luôn tha thứ cho anh!
Miễn là anh kiên trì, một ngày cũng sẽ nước chảy đá mòn.
Tần Thiên Nham cứ vừa *** lá như vậy, vừa hồi tưởng lại thời gian hạnh phúc khi anh còn ở chung với Mạc Yên, sau một lúc vành mắt cũng hồng hồng, rồi lại cười ngây ngô, cả người như một người điên.
Chờ nơi đó phủ đầy tàn thuốc trên đất, thì trời rốt cuộc cũng sáng!
Tần Thiên Nham gọi điện cho Hàn Tiếu Trần, giao phó toàn bộ công việc ở công ty mà anh đã xử lý trong khoảng thời gian này cho anh ta. Bây giờ anh chỉ muốn sử dụng toàn bộ những biện pháp có thể nhìn chăm chú vào một người, sử dụng tất cả sức lực của mình, cũng phải đoạt vợ bảo bối trở về.
Hàn Tiếu Trần ngay lập tức vỗ *** bảy tỏ anh hoàn toàn ủng hộ quyết định của Tần Thiên Nham, làm cho Tần Thiên Nham có thể bỏ mặc hết tất cả công việc để theo đuổi. Nếu lúc anh ta cần sự giúp đỡ, anh cũng có thể dẫn đầu toàn bộ trên dưới công ty bất cứ lúc nào cũng có thể phối hợp với sự chỉ huy của anh ta. Cho dù sử dụng hết toàn bộ sức lực của công ty để cho Lão Đại đoạt chị dâu trở về, bọn họ cũng sẽ cố gắng tiếp sức cổ động cho Tần Thiên Nham.
Có nhóm Thiết ca ủng hộ toàn bộ, Tần Thiên Nham nhất thời cảm giác cho dù con đường ở phía trước có trăm cay nghìn đắng, anh cũng phải vượt qua mọi chông gai, gặp thần giết thần, gặp phật thì khí phách giết phật, cả người đều tràn đầy ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Tâm giờ rưỡi, cửa chính của Vương phủ rốt cuộc cũng mở ra.
Mạc Yên mặc một thân áo váy Chanel màu xanh nhạt, áo khoác vét nhỏ màu đen, tóc nhẹ nhàng vén ở phía sau, nhìn nghiêng như châu ngọc phát sáng tinh xảo, vừa lịch sự tao nhã, lại vừa đoan trang xinh đẹp tuyệt trần.
Một tay cô kéo Nam Bá Đông một thân trang phục lịch lãm, một tay khác lại dắt một cậu bé anh tuấn tám tuổi.
Theo như tin tức mới nhất dò được vào ngày hôm qua, đứa bé anh tuấn tám tuổi này tên là Nam Tinh, bé là con trai của Nam Bá Đông, đã chiếm được tim của cô, Mạc Yên lấy thân phận là mẹ tận tâm chăm sóc bé.
Mà Nam Tinh này đối với Mạc Yên cũng không muốn xa rời, tình cảm của hai người so với mẹ con ruột thịt còn thân hơn.
Hình ảnh một nhà ba người bọn họ gắng bó và cùng dắt tay nhau ở chung một chỗ, thoạt nhìn rất là tốt đẹp, nhưng khi một màn tốt đẹp này rơi vào mắt của Tần Thiên Nham, lại làm cho anh cảm thấy một loại đau đớn sâu sắc.
Anh nhớ lại đứa con đã ૮ɦếƭ ở trên tay anh, nếu như không phải vì phát S***g kia của anh, con của bọn họ cũng đã được ba tuổi rồi.
Vị trí của Nam Bá Đông vốn dĩ là của anh, còn vị trí của đứa bé trai kia thì vốn là của con của anh và Mạc Yên, nhưng tất cả chuyện này đều bị hủy ở trong tay anh.
Anh đây là---tự tạo nghiệp không thể sống!
Dùng máu tươi để đổi lấy bài học kinh nghiệm rất khắc sâu và thê lương, trong vô số đêm của Tần Thiên Nham, chỉ cần vừa nghĩ tới bóng dáng lúc ngã xuống của Mạc Yên, tim của anh đau đến run rẩy, như muốn ૮ɦếƭ đi.
Cô không khóc không gào, lại càng khiến cho cả người anh đau đớn đến tận xương tuỷ, đau đến tim muốn hỏng.
Lúc đó, cô phải tuyệt vọng như thế nào, thì tim mới có thể bi thương đến ૮ɦếƭ, mới có thể bình lặng như nước đọng, và lạnh lùng đối mặt.
Ngày đó, một giây kia, anh đã đưa Mạc Yên vào trong địa ngục, mà chính anh chẳng phải cũng sống trong đại ngục sao? Mỗi ngày mỗi đêm sám hối, mỗi ngày mỗi đem dằn vặt, mỗi ngày mỗi đêm tự trách, mỗi ngày mỗi đêm tưởng nhớ. Có lúc anh cũng cảm thấy tại sao mình chưa ૮ɦếƭ đi, tại sao mình vẫn còn sống trên cõi đời này?
Yên nhi, Yên nhi, Yên nhi...
Mỗi một thanh âm thâm tình gào hét thì đại biểu cho thâm tình như hoả lớn của anh, anh yêu cô gần hai mươi năm, loại yêu và đau đến sâu tận xương tủy này, đã không có cách nào gội rửa. Cho dù thời gian có đến những năm cuối đời, tim của anh, cũng chỉ vì Mạc Yên mà đập mạnh.
Có lẽ Mạc Yên vẫn luôn bao dung và nỗ lực đã làm cho anh tưởng rằng, cho dù anh phạm phải sai lầm to lớn như thế nào, Mạc Yên cũng sẽ tha thứ cho anh.
Mãi cho đến giờ phút này, anh mới phát hiện, có một số bao dung và yêu như sinh mạng, là không thể tiêu hao hết!
Kết quả tiêu hao hết chỉ có một, đó chính là ૮ɦếƭ!
Tần Thiên Nham nhìn thấy có một đội người bảo vệ cho Nam Bá Đông, Mạc Yên và còn có Nam Tinh lên xe. Thu lại tâm tình mãnh liệt và phức tạp ở trong lòng, bắt đầu nhấn chân ga, theo sát chặc bọn họ.
Theo như hành trình đã sắp xếp của bọn họ, công việc mà hôm nay Mạc Yên phải làm là đi đến Trung Nam Hải để hiệp đàm hợp tác với quân đội.
Thật là may khi công việc lần này của anh là bảo vệ bọn họ, anh có thể danh chính ngôn thuận theo sát bên cạnh cô, bảo vệ cho bọn họ.
Hôm nay, anh chỉ cần Mạc Yên vui vẻ là tốt rồi, cho dù làm gì, chỉ cần cô có thể nở nụ cười tươi, thì anh sẽ dốc hết sức để làm.
Anh đẩy mình tới vị trí thấp nhất và hèn mọn nhất như trước mắt, nhưng không biết cuối cùng còn có thể mở ra đóa hoa tươi sáng kia không? Có thể hay không thì cuối cùng cũng sẽ có một ngày anh sẽ như cát bụi tung bay rồi biến mất trong gió lạnh kia.
Chỗ Vương phủ của Mạc Yên cách Trung Nam Hải cũng không xa, chỉ cần ra khỏi ngõ nhỏ này, ôm cua vào phố Trường An, quẹo vào trong Trung Nam Hải là tới rồi.
Tần Thiên Nham mở máy truyền tin, liên lạc với ám vệ đã canh giữ ở bốn phía, xác định tra xét nguy hiểm xong thì anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Đang lúc xe của Mạc Yên bọn họ chuẩn bị quẹo cua, thì lối dành cho người đi bộ đột nhiên chạy ra hai ông cháu, bất ngờ móc ở trong túi ra hai quả *** có hình trứng mới nhất, quăng thẳng vào xe của Mạc Yên.
Biến hoá đột ngột như vậy làm cho tất cả mọi người ứng phó không kịp.
Bọn họ dám---bọn họ thật sư dám động thủ ở chỗ này sao?
Hai mắt của Tần Thiên Nham nhất thời trợn lớn, anh không kịp nghĩ ngợi gì, lập tức mở cửa xe, chạy về phía xe của Mạc Yên.
"Ầm ầm______Ầm ầm"
Hai tiếng nổ lớn làm cho đất cũng phải rung động vài cái, lực của tiếng nổ rất mạnh, đều hất tung chiếc xe ra xa, ngọn lửa hừng hực như lửa tử vong, trong nháy mắt bắt đầu thiêu đốt.
Tần Thiên Nham đã chạy nhanh đến bên cạnh xe của Mạc Yên, nhưng lại bị một ám vệ dùng sức cản lại, bảo vệ cho anh rồi cùng té nhào trên đất.
Đợi khói bay dày đặc trên không trung, Tần Thiên Nham nhìn thấy xe ô-tô vẫn còn bốc cháy hừng hực, anh như điên nhào tới, thê lương kêu to tên của cô, "Mạc Yên, Mạc Yên..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc