Quân Hôn Độc Ái - Chương 04

Tác giả: Tang Du Tinh

Nguy hiểm đến gần

Bạch Yên thấy không khí có chút xấu hổ, vội vàng đổi đề tài, "Mộc Lan, bà vẫn chưa ăn cơm phải không? Không bằng cùng chúng tôi đi ra ngoài ăn đi!"
Lương Mộc Lan cũng là người tinh ý, vừa thấy trên mặt hai mẹ con tỏ ra lúng túng, cũng biết lời của mình nói hơi quá, vội vàng hùa theo Bạch Yên nói, "Tốt lắm, hay chúng ta kêu luôn lão Tần và lão Mạc cùng ra ngoài ăn tối, cũng coi như ăn mừng Yên nhi có tin vui!"
Bạch Yên cũng cười phụ họa, "Đây là tin tốt nhất, chúng ta nên ăn mừng một trận!"
Đối mặt với sự nhiệt tình của hai trưởng bối, Mạc Yên chỉ có thể nhún vai, tỏ ra bất đắc dĩ, nhưng cũng rất hạnh phúc tiếp nhận sự mừng rỡ của họ. Bởi vì cô cũng như bọn họ, lòng tràn đầy mong đợi sự chào đời của đứa bé này.
Đây là kết tinh tình yêu của cô và Tần Thiên Nham, là sự kéo dài huyết mạch của nhà họ Tần.
Có đứa bé, giữa bọn họ có bị cắt cũng không chia lìa.
Cô tin rằng nếu Tần Thiên Nham biết cô có em bé, nhất định sẽ rất vui mừng giống cô. Khi đứa bé sinh ra, anh nhất định sẽ chăm sóc giống châu bảo.
Vừa nghĩ tới sẽ có một ngày đó, một người đàn ông như Tần Thiên Nham lại trở thành một ✓ú em, ân cần chăm sóc đứa nhỏ, thì Mạc Yên nở nụ cười dịu dàng.
Trong nụ cười hạnh phúc đó, có giấu thế nào cũng không được.
***
Tam Giác Vàng nằm ở Đông Nam Á, mảnh đất tiếp giáp Miến Điện, Lào, và Thái Lan, là địa phương do bọn quân phản động và trùm buôn thuốc phiện khống chế. Bởi vì sản xuất nhiều cây anh túc và chế tạo ma tuý, nên nó nổi tiếng là nền tiêu thụ thuốc phiện mạnh nhất trên toàn thế giới.
Hiện nay Tam Giác Vàng tồn tại ba thế lực cầm đầu, một nhánh là do thế lực bên Thái khống chế gọi là Ngoã liên quân, với một nhánh là thế lực của người thừa kế ngu dốt của Miến Điện.
Một nhánh khác, chính là thế lực còn sót lại của Quốc Dân Đảng ở vùng sát biên giới, hiện do Nam Bá Đông cầm đầu bộ đội vũ trang.
Trong ba nhánh bộ đội riêng này, tất nhiên trang bị của quân đội Ngoã liên quân là hoàn mỹ nhất, Ngoã liên quân cũng là quân đội đứng đầu Đông Nam Á, chứ không phải là quân đội của chính phủ.
Tại nơi người thừa kế ngu dốt của Miến Điện đang cai quản, được kết hợp với những thành viên cường hãn đang chiếm ở vị trí thứ hai.
Thế lực của Nam Bá Đông được tạo từ tàn dư của Quốc Dân Đảng và người Lào từ bên ngoài đến tổ chức, nhìn từ ngoài vào thì nó đang chiếm vị trí thứ ba của Tam Giác Vàng.
Ngoã liên quân và người thừa kế ngu dốt từng có mấy lần muốn hợp tác, họ có ý định muốn nuốt thế lực lãnh đạo ngoại lai của Nam Bá Đông. Tuy cổ thế lực này của Nam Bá Đông không bằng bọn chúng, nhưng lại nhờ vào địa thế của thiên nhiên, sự chuyên nghiệp và cường hãn của thành viên mình, lấy ít thắng nhiều, Ngoã liên quân và người thừa kế ngu dốt mấy lần cố ý xâm lấn, đều bị Nam Bá Đông hung hăng phản kích lại, đánh một lại tới một trận đẹp mắt, họ chính là hung tàn ổn định cắm sâu góc rễ vào địa bàn của mình, còn nhân tiện càn quét một vài thế lực nhỏ ở chung quanh.
Hai bên thế lực của Ngoã liên quân và người thừa kế ngu dốt chẳng những không chiếm được lợi thế nào. Ngược lại hao binh tổn tướng, lại còn bị Nam Bá Đông phái người phá huỷ đi vài vườn cây anh túc, thường mất đi việc làm ăn, còn làm cho Nam Bá Đông bỗng chóc đoạt được không ít mối làm ăn trên thị trường quốc tế, thế lực tăng không ngừng.
Cùng Ngoã liên quân và người thừa kế ngu dốt tạo thành ba chân, ba phần thiên hạ trong Tam Giác Vàng.
Cũng vì vậy, tướng lĩnh Thản Sa của Ngoã liên quân và người thừa kế ngu dốt hận anh thấu xương, không có lúc nào không nghĩ đến tiêu diệt Nam Bá Đông, không ba thì năm bữa phái người xâm nhập, ý đồ ám sát anh.
Mà nội bộ bên trong thế lực của Nam Bá Đông cũng cất giấu một cỗ nguy hiểm.
Đó chính là đến từ người hợp tác cùng với anh -- ௱ôЛƓ Lệ, một người đàn bà lòng dạ độc ác.
Theo lý thuyết mà nói, bị thế lực khắp nơi nhìn chằm chằm vào, cùng với sự mơ ước có anh từ ௱ôЛƓ lệ trong nội bộ, Nam Bá Đông nên cảm thấy nhức đầu không dứt mới đúng, nhưng ngược lại anh giống một người đang chơi mèo vờn chuột tỏ ra không có việc gì, chơi rất dễ sợ.
Lúc này, có một ngôi biệt thự sang trọng nằm trong Tam Giác Vàng, bốn phía đề phòng nghiêm ngặt, có thể thấy là có rất nhiều phần tử vũ trang vác súng khắp nơi.
Bên trong phòng khách của biệt thự, trang hoàng bằng hệ thống màu trắng đen, đối lập rõ nét, có đủ các loại vật kiện kim loại tinh sảo xen kẽ trong đó, có những tác phẩm trắng đen kinh điển và tao nhã,nhưng nó cũng lộ ra một loại đặc biệt lạnh lùng .
Bên trong thư phòng rộng lớn ở lầu hai, chính giữa phòng để một bộ ghế sô pha vòng tròn màu đen bằng da thật, lúc này mặt mày Nam Bá Đông rất âm trầm, ngồi ổn định ở trên cao, khớp xương tay phải rõ ràng một lần lại một lần gõ lên thành ghế sô pha, một tiếng "đắc đắc" tối tăm, bên trong thư phòng toàn bộ yên lặng như tờ, tiếng gõ giống như tiếng chuông cổ, làm lòng người cuồng loạn.
Không khí vô cùng áp lực và ngột ngạt.
Ở hai bên trái phải ghế sô pha của Nam Bá Đông đều ngồi hai người, cộng lại là ba nam một nữ.
Quân sư Văn Bác, Ô Linh từ tổ tình báo, Đường Thạch và Bạch Lãng từ nhóm chấp hành, bốn người này chính là trợ thủ và phụ tá đắc lực nhất của Nam Bá Đông.
Phụ trách tổ tình báo, Ô linh chính là phái nữ quan trọng duy nhất trong đoàn thể của Nam Bá Đông.
Ô Linh tính tình bình tĩnh và trầm ổn, so với Nam Bá Đông lớn hơn vài tuổi. Mặc dù hơn ba mươi tuổi, nhưng lại có khuôn mặt trẻ con của tuổi đôi mươi. Khuôn mặt dễ thương nhưng tính tình bên trong lại vô cùng lạnh lùng. Khi cô làm nhiệm vụ, thì người ta sẽ thấy cô tuỳ thời đều có thể hoá thân thành yêu tinh, đi dụ dỗ và mê hoặc những người đàn ông mà cô được yêu cầu quyến rũ, bình thường thì những người đàn ông đó cuối cùng cũng không thoát được lòng bàn tay cô.
Sự tồn tại của cô đối với Nam Bá Đông mà nói thì giống như chị gái, bạn bè, và thuộc hạ, trợ giúp cho Nam Bá Đông rất nhiều, cô cũng là thuộc hạ đi theo Nam Bá Đông chinh chiến sớm nhất.
Ô Linh ngồi bên cạnh một người đàn ông mang mắt kiếng, đó chính là quân sư Văn Bác.
Ở bên trong đoàn thể của Nam Bá Đông, Văn Bác được xưng là "Người đa mưu túc trí". Anh có khuôn mặt trắng nõn và nho nhã, vừa nhìn chính là người còn trẻ con và thiếu kinh nghiệm. Chỉ có cặp mắt kia giống như có khả năng nhìn thấu hết thảy thế gian, thường tản mát ra sự sắc bén, cơ trí, và rét lạnh.
Nói chung, chuyện hợp kế trước giờ của Nam Bá Đông và anh, tám chín phần mười đều là những kế hoạch được thực hiện rất hoàn mỹ, chưa bao giờ xảy ra một lỗi nào.
Nhìn lại bên này của ghế sô pha, ngồi đối diện Ô Linh là một người trẻ tuổi có khuôn mặt vô cùng phúc hậu, anh tên là Đường Thạch.
Nếu như bạn cảm thấy anh lớn lên có khuôn mặt phúc hậu, cười lên giống người rất thiện lương và vô hại, vậy là bạn đã sai hoàn toàn rồi!
Bình thường trong lúc mục tiêu của Đường Thạch không đề phòng anh thì đã ૮ɦếƭ trong tay anh, đến cuối cùng trong mắt người ૮ɦếƭ cũng chỉ lưu lại nụ cười thật thà này của Đường Thạch.
Chỉ vì anh ra tay cực nhanh! Nhanh đến mức...khiến người ૮ɦếƭ không kịp đổi sắc mặt.
Một người đàn ông lạnh như băng có khuôn mặt co quắp đang ngồi bên cạnh Đường Thạch, tên gọi là Bạch Lãng!
Bạch Lãng, tên này mới nghe giống như sát thủ kiếm khách trong tiểu thuyết võ hiệp, mà anh ở trong đoàn thể của Nam Bá Đông chính là sát thủ giỏi nhất, ở trên bảng sát thủ quốc tế cũng được xếp hạng năm.
Bốn người bọn họ luôn luôn hợp tác chặt chẽ, Ô Linh phụ trách thu thập tin tức, quân sư Văn Bác phụ trách chuẩn bị kế hoạch, Đường Thạch và Bạch Lãng phụ trách chấp hành và huấn luyện.
Nếu như Nam Bá Đông thật sự có dã tâm muốn nuốt trọn hết toàn bộ thế lực ở Tam Giác Vàng, dựa vào đoàn thể này của anh, cũng không phải là chuyện không thể.
Nhưng bọn họ cũng biết, Nam Bá Đông...Anh còn có một mục tiêu to và xa hơn.
Mà hôm nay, có thể làm cho Nam Bá Đông có vẻ mặt âm trầm và tâm tình không tốt cực điểm như vầy chính là---kho hàng ma tuý có giá trị mười tỷ Đô-la của bọn họ bị người phá hủy và cho nổ tung.
Điều này đại biểu, bọn họ không có cách nào giao hàng đúng thời hạn cho ông chủ lớn ở Hoa Hạ.
Cũng đại biểu, lĩnh vực tuyệt đối này của bọn họ bị người ngoài xâm nhập vào được.
Thấy Nam Bá Đông có bộ dáng hung ác muốn Gi*t người, bốn người còn lại rất thức thời mà không phát ra một chút tiếng động, lặng lẽ chờ đợi quyết định của Nam Bá Đông.
Mạc Yên bị bắt cóc

Qua một hồi lâu, Nam Bá Đông nâng mắt lên, sự lạnh lùng bắn thẳng tới trên người của Ô Linh, "Có tra ra được là ai làm không?"
Ô Linh làm thanh cổ họng một cái rồi giọng nói rõ ràng báo cáo anh, "Trước mắt, theo đồ vật lưu lại trên người của một người ૮ɦếƭ cho thấy, được nghi là lính đặc chủng giỏi nhất của bộ đội Trung Hoa thuận lợi xâm nhập vào đoàn thể, ngoài ra, còn có hai đồng phạm đang lẩn trốn, tôi đã phái Hắc Báo và Hắc Lang dẫn người đuổi theo."
Hắc Báo và Hắc Lang là hai cao thủ đứng sau Đường Thạch và Bạch Lãng.
Nam Bá Đông nhíu mắt lại, ánh mắt dữ tợn, trầm giọng ra lệnh, "A Lãng, A Thạch, hai người hãy cùng đi, tôi muốn hai người kia sống phải thấy người, ૮ɦếƭ phải thấy xác!"
Thanh âm của anh vừa phải, nhưng lại lộ ra một cổ thế lực thề không bỏ qua.
Đường Thạch và Bạch Lãng lập tức đứng dậy, "Dạ!"
Ngay sau đó, bọn họ liền biến mất ở trong biệt thự.
"Các người cũng đều đi ra ngoài đi, để cho tôi lẳng lặng suy nghĩ một chút."
Nam Bá Đông vừa nói ra lời, Ô Linh và Văn Bác lập tức đứng dậy, cúi đầu chào Nam Bá Đông, rồi một trước một sau đi ra ngoài.
Để lại Nam Bá Đông một người lẳng lặng dựa vào ghế sô pha, nhắm hai mắt, nhíu mi lại, không biết là đang suy nghĩ gì.
Còn hai người lính đặc chủng đang bỏ trốn, thì vào lúc hoàng hôn liền bị bọn họ bắt trở về.
Cho dù anh có tra tấn họ bằng các hình phạt nghiêm khắc như thế nào, hai lính đặc chủng đó vẫn là ૮ɦếƭ cũng không nhận tội, không còn cách nào khác Nam Bá Đông đành phải mời bạn tốt của mình là Mẫn Lạp tới đây.
Sở trường của Mẫn Lạp là---thuật thôi miên.
Lúc Mẫn Lạp thôi miên sâu hai người, bọn họ cuối cùng cũng không kháng cự, mà đem thân phận và quan chỉ huy nói ra hết.
Mặc dù nội gián ẩn núp bên trong còn chưa tìm ra, nhưng Nam Bá Đông lại kêu Ô Linh đem tài liệu của hai vị quan chỉ huy được điều tra tung ra bên ngoài.
Khi Nam Bá Đông thấy hình người nhà của một vị quan chỉ huy, anh thấy một khuôn mặt hết sức quen thuộc, nhất thời giật cả mình.
Quả đấm đang xiết chặt của anh buông lỏng, buông rồi lại xiết, hơi thở lớn được đè xuống, rồi đè xuống cho tới khi thô, tỏ ra sự khác thường, ngay cả khi Ô Linh đưa tài liệu cho anh cũng có thể cảm nhận rõ ràng được sự luống cuống của anh.
Ánh mắt Ô Linh nhàn nhạt rơi vào tấm hình kia, trong hình có hai người phụ nữ vô cùng giống nhau, một điểm giống nhau nhất của hai người đều là người đẹp dịu dàng, tao nhã và cổ điển.
Cô biết đó là vợ và con gái của một trong hai vị quan chỉ huy.
Nhưng mà, để làm cho lão Đại có thể luống cuống như vậy thì đến tột cùng là người phụ nữ trung niên xinh đẹp? Hay là người con gái xinh đẹp ở tuổi thanh xuân?
Theo như tình huống này mà nói, với tuổi của Lão Đại và tuổi của cô gái xinh đẹp thì tương đối gần nhau, nhưng theo như cô biết, Lão Đại và cô gái này căn bản chưa bao giờ có dịp gặp nhau, thì làm sao hai người họ biết nhau chứ?
Chẳng lẽ là...người phụ nữ trung niên xinh đẹp?
Trong lúc Ô Linh đang suy tư, thì thình lình nghe được âm thanh lạnh lùng của Nam Bá Đông vang lên, "Ô Linh, phái người đi đưa cái này cho tiểu thư Mạc Yên rồi mời cô ấy tới đây, nhớ kỹ, không cho phép làm cô ấy bị thương một chút nào."
Ô Linh chưa bao giờ nghe giọng nói của anh ra lệnh thận trọng như vậy, bất giác nghiêm túc đáp một tiếng, "Dạ, thuộc hạ lập tức phái người đi ngay."
"Không, lần này cô tự mình đi, tôi mới yên tâm! Lập tức lên đường đi!"
Nam Bá Đông bổ sung làm cho Ô Linh híp mắt lại, nhưng cô vẫn cung kính đáp một tiếng, "Dạ!"
Kể từ ngày cô được Nam Bá Đông cứu sống, cô liền thề, bất luận người đàn ông này kêu cô làm cái gì, cô đều sẽ không chút do dự nào làm cho anh, mà còn phải làm một cách tốt nhất.
Nam Bá Đông thấy Ô Linh đi mất, con mắt âm u sâu xa, không có ai biết ngay sau đó anh muốn làm gì?
***
Thủ đô.
Bởi vì bảo bối của cha mẹ hai nhà, Mạc Yên liền dọn về đại viện của quân khu, bọn họ đều không để cô một mình đi ra khỏi cửa, đi nơi nào đều phải có người đi theo, bọn họ sợ cô xảy ra chuyện.
Mà cô cũng tự nhiên đắc ý sống một cuộc sống của một con sâu gạo hạnh phúc.
Vào một ngày chủ nhật, cô mỗi ngày đều buồn bực ở nhà, thật sự là buồn đến không chịu nỗi, chỉ đành gõ cửa phòng của Mạc Hà, cầu xin anh, "Anh hai, anh dẫn em đi ra ngoài mua chút đồ dùng trẻ sơ sinh đi."
Mạc Hà tất nhiên là sẽ không cự tuyệt yêu cầu của cô, không nói hai lời, dẫn cô đi tới khu đồ trẻ sơ sinh trong khu mua sắm Hữu Nghị trong thành phố, bắt đầu đi theo cô chọn đồ dùng cho trẻ sơ sinh.
Mạc Yên cầm lên một cái áo lót màu hồng của trẻ con, khoa tay múa chân, "Anh hai, anh xem cái áo lót của trẻ con này rất đáng yêu!"
Mạc Hà cười nhạt, "Vậy thì mua đi!"
Mạc Yên lại cầm lên một cái khung của một đôi giày thêu nhỏ màu đỏ, "Oa, đôi giày nhỏ này cũng thật đáng yêu! Anh hai, anh nói có phải hay không?"
Mạc Hà vẫn cười như vậy, "Thích thì mua thôi!"
"Oa, bình sữa này cũng rất dễ thương."
"Mua!"
"Cái quần nhỏ này cũng rất đẹp..."
Cô chọn một cái lại một cái, thấy thích liền hỏi Mạc Hà, Mạc Hà nhận lấy liền lập tức nhét vào tay của người nhân viên đi theo bọn họ. Nhìn thấy cô em gái nhỏ đang chọn đồ hăng say, trong mắt anh tràn đầy sự cưng chiều, khoé môi vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Chỉ chốc lát sau, Mạc Yên đã chọn được một đống lớn.
Mắt thấy nhân viên bán hàng kia không cầm hết, lúc này Mạc Yên mới cười khúc khích nói, "Ôi chao, mới có một lúc mà đã chọn nhiều như vậy rồi hả? Thôi được rồi, làm ơn tính tiền đi, lần sau em trở lại xem nữa."
Mạc Hà thông minh mà cầm tấm chi phiếu đưa tới.
Mạc Yên ngay lập tức kéo đầu anh xuống, nhón mũi chân, dùng sức hôn vào má anh một cái, "Anh hai, cảm ơn anh đã hào phóng, em thay cháu trai của anh cảm ơn anh nhiều."
Mạc Hà bất đắc dĩ cười khổ, con bé này, từ bé tới lớn, chuyện thích làm nhất là gõ cây gậy trúc vào anh.
Mà anh, thì cam tâm tình nguyện để cô gõ.
Anh và ba mẹ có một cách nghĩ giống nhau, miễn là tiểu cô chúa nhà bọn họ vui vẻ, thì cô muốn làm gì cũng được.
Ngay lúc Mạc Yên lòng tràn đầy hạnh phúc, đang mong chờ ngày Tần Thiên Nham trở về, lúc cô đang muốn cho anh một tin vui, thì nguy hiểm đang lặng lẽ tới gần.
Chủ nhật cửa hàng rất đông người, Mạc Hà một tay xách đầy túi, còn một tay trống rỗng thì phải bảo vệ bốn phía cho Mạc Yên, chỉ sợ người khác ᴆụng phải cô, bị thương là việc rất quan trọng đối với phụ nữ có thai.
Mạc Yên cũng đi rất chậm, đối với trái tim nhỏ của cô, cô phải bảo vệ thật tốt bảo bối của mình để chuyện ngoài ý muốn không xảy ra.
Hai anh em muốn một đường đi thẳng tới thang máy, đi xuống tầng dưới lấy xe, kết quả thang máy bị hư đang chờ sửa chữa, chỉ có thể đi thang bộ xuống, nhưng mới vừa đi vào cửa cầu thang đi thông với tầng dưới, phía sau cửa đột nhiên xuất hiện một người, trực tiếp dùng mộc côn (cây gỗ to), từ phía sau đánh Mạc Hà tới ngất.
Mạc Yên chưa kịp phản ứng, liền bị người phía sau bịt kín lỗ mũi, cô mới kháng cự một hồi, liền ngửi thấy một mùi hương gay mũi, Mạc Yên thầm nói không tốt, khoé mắt liền thấy anh trai đã té xuống đất, mà đối phương hiển nhiên là một nhóm người, chính mình sẽ không đấu lại bọn họ.
Cô lại còn đang mang thai, cũng không thể đánh nhau với bọn họ, trong lúc suy nghĩ vừa chuyển, cô ngay lập tức ngừng thở, giả bộ hôn mê bất tỉnh.
Đối phương thấy cô ngã xuống, quả nhiên bọn chúng tiếp đón thân thể cô, đem khăn bịt mũi lấy xuống, ôm lấy cô, nhẹ kêu một tiếng, "Đi", liền bắt đầu chạy như bay.
Thân thể đang ôm cô rất mềm mại và có tính đàn hồi, hiển nhiên là phụ nữ!
Trời ơi, rốt cuộc là ai muốn bắt cóc cô? Mục đích của bọn họ là gì?
Trong lòng Mạc Yên vừa khẩn trương, vừa sợ hãi, cô cầu ngàn lần con của cô sẽ không có chuyện gì xảy ra. Cô hiện tại chỉ có thể cầu Mạc Hà tỉnh lại và báo cảnh sát nhanh một chút, cứu cô ra ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc