Quan Hệ Nguy Hiểm - Chương 23

Tác giả: Khiêu Dược Hỏa Diễm

Con số màu đỏ mỗi lúc một tăng dần, Sơ Vũ cảm thấy toàn thân cứng đờ, không còn chút sức lực để động đậy. Toàn bộ máu trong cơ thể dồn lên đại não, khiến mọi vật trước mắt cô mờ dần.
Cô nhất định phải bình tĩnh. Sơ Vũ cuộn chặt hai bàn tay thành nắm đấm, quay đầu đảo mắt một vòng bốn xung quanh. Thiết kế của tầng 17 là một căn phòng lớn và hai phòng nhỏ đóng kín cửa, không có bất cứ nơi nào để trốn tránh. Vì sự riêng tư của tầng 17, lúc đầu tầng này có một lối thoát an toàn nhưng sau đó bị bịt lại.
Nhìn thấy ô chữ số nhảy đến con số 15, Sơ Vũ không còn thời gian do dự. Cô lập tức quay người phóng thật nhanh về phía nhà vệ sinh.
Gần như cùng lúc Sơ Vũ lao vào nhà vệ sinh, bên ngoài có tiếng cửa thang máy mở, tiếng bước chân và nói chuyện của vài người. Sơ Vũ cắn chặt môi đứng trong nhà vệ sinh. Tình cảnh của cô vẫn không hề thay đổi. Nhà vệ sinh chỉ có một gian duy nhất, nếu có người đi vào đây, cô sẽ không còn đường để trốn.
Cảnh tượng cùng Lục Tử Mặc trốn thoát ở khách sạn sân bay đột nhiên hiện lên trong đầu Sơ Vũ. Sơ Vũ ngẩng cổ nhìn tấm thông hơi nằm ngay trên bồn rửa mặt. Sơ Vũ vội trèo lên bồn rửa mặt, giơ tay đẩy tấm thông hơi làm bằng lưới thép. Tuy nhiên, tấm thông hơi không hề động đậy.
Từng giọt mồ hôi chảy dài từ trán Sơ Vũ xuống mặt. Sơ Vũ tháo kính sát tròng, cô có cảm giác tim nhảy lên tới cổ họng. Tiếng nói chuyện ở bên ngoài dường như rất gần. Sơ Vũ không thể tưởng tượng nổi, nếu cô lọt vào tay Naka, hậu quả sẽ như thế nào?
Sơ Vũ tiếp tục giơ tay sờ quanh tấm thông hơi, cô sờ thấy ốc vít cố định tấm thông hơi. Sơ Vũ liền rút hoa tai của mình, chọc vào khe rãnh trên đầu ốc vít bắt đầu xoay ngược chiều kim đồng hồ.
Nhờ đôi bàn tay khéo léo của một bác sỹ ngoại khoa xuất sắc, Sơ Vũ có thể thuận lợi tháo mấy con ốc vít. Cả quá trình đó, Sơ Vũ gần như nín thở. Sơ Vũ lại dùng sức đẩy mạnh tấm thông hơi, lần này cô đã thành công.
Bên ngoài có tiếng nói chuyện ngày một gần nhà vệ sinh. Sơ Vũ cắn răng dùng sức đu người lên lỗ thông hơi phía trên. Khi Sơ Vũ vừa rút chân lên trên, có người đẩy cửa nhà vệ sinh bước vào.
Tim Sơ Vũ đập thình thịch, cô cảm thấy sức lực hoàn toàn cạn kiệt, cả người ướt đẫm mồ hôi. Mặc dù từ lúc cô vào nhà vệ sinh đến khi cô trèo lên lỗ thông hơi chỉ mất tầm mười phút.
Nếu người bên dưới ngẩng đầu nhìn, sẽ phát hiện tấm thoáng khí biến mất chỉ còn lại ô vuông đen ngòm. Sơ Vũ thu người nằm bên cạnh lỗ thông khí. Cô thấy người đàn ông phía dưới đi thẳng về bồn tiểu tiện ở bên trái. Sơ Vũ nghiến răng dùng chút sức lực cuối cùng nhẹ nhàng đặt tấm thông khí về chỗ cũ.
Người đàn ông bên dưới dường như phát giác có điều gì đó bất ổn. Hắn lập tức quay đầu về phía sau. Sơ Vũ càng thu nhỏ người. Người đàn ông nghi hoặc đảo mắt một vòng quanh nhà vệ sinh, nhanh chóng kéo *** rồi rút S***g từ sau lưng. Hắn lặng lẽ đi về phía cửa nhà vệ sinh rồi đạp mạnh một cái. Người đàn ông bước ra ngoài cửa, ngó nghiêng bốn xung quanh. Không thấy có ai, hắn mới thở phào nhẹ nhõm đi mất.
Sơ Vũ duỗi thẳng chân tay trên trần nhà. Cô nhìn đồng hồ đeo tay. Đoàn khách du lịch dừng lại nghỉ ngơi ở tòa nhà này khoảng một tiếng đồng hồ. Bây giờ thời gian đã trôi qua một nửa. Cô phải quay về trước khi hướng dẫn viên điểm danh, để tránh những phiền phức không cần thiết.
Hình như đám người ở bên dưới vẫn chưa đi khỏi. Không biết đến bao giờ họ mới đi cho, Sơ Vũ ngẫm nghĩ một hồi, quyết định bò theo đường ống thông gió của điều hòa trung ương để tìm lối ra khác.
Hệ thống ống thông gió trên trần nhà tuy phức tạp nhưng nếu có định hướng rõ ràng thì việc tìm ra đường ống chính cũng không phải quá khó.
Sơ Vũ lặng lẽ bò trong đường ống. Khi ngang qua một căn phòng nào đó, tiếng nói chuyện ở bên dưới đã thu hút sự chú ý của cô.
“Tôi là người bảo đảm của anh. Nếu không có tôi, liệu người Pháp có chịu giao dịch với anh?”
Sơ Vũ dừng lại, giọng nói này rất quen thuộc. Sơ Vũ nhìn xuống căn phòng thông qua tấm thông hơi. Bên dưới là văn phòng của Naka. Naka đang ngồi trên chiếc ghế của hắn. Ngồi đối diện với hắn chính là người Lục Tử Mặc nghi ngờ đã bị Naka thủ tiêu, sỹ quan cao cấp của cảnh sát Thái Lan Văn Lai.
Sơ Vũ không động đậy, tập trung hết tinh thần nghe cuộc nói chuyện bên dưới. Người vừa đặt câu hỏi là Văn Lai. Naka nghe xong, gương mặt trầm ngâm hẳn. Hắn cầm cây Pu't gõ gõ xuống bàn. Không khí trong phòng đột nhiên trở nên căng thẳng. Sơ Vũ cảm nhận được một mùi ૮ɦếƭ chóc tỏa ra từ Naka.
“Theo thỏa thuận ban đầu, tôi sẽ nhận 50%”, Văn Lai không hề tỏ ra sợ hãi: “Anh hãy đẩy nhanh hành động trước khi Lục Tử Mặc xuất hiện làm hỏng hết mọi chuyện. Hoặc là anh tìm cách giết hắn ngay đi”.
“Tôi biết tự lo liệu”.
Naka không phản bác lời nói của Văn Lai. Mặc dù gương mặt hắn nặng mùi sát khí nhưng hắn không có vẻ muốn động thủ: “Thời gian này, tốt nhất anh đừng tìm gặp tôi. Dù sao ở đây cũng là Chiang Rai. Người của tôi tuy nhiều nhưng người của Kim Gia cũng không ít. Anh hãy tạm lánh mặt một thời gian. Đợi sự việc giải quyết xong tôi sẽ thông báo cho anh biết”.
“Anh đang nói đùa?”
Văn Lai “hừ” một tiếng: “Bây giờ tôi là người bảo đảm của anh, nên anh sẽ không giết tôi. Một khi giao dịch thành công, chắc chắn anh sẽ chẳng thèm giữ lại mạng sống của kẻ đòi chia phần như tôi”.
Văn Lai rướn người, nhìn thẳng vào mặt Naka: “Anh nghe rõ đây. Bây giờ tôi và anh cùng ngồi trên một con thuyền. Tôi đã nói rõ với bên Pháp là tôi làm người bảo đảm trong cuộc giao dịch này. Họ sẽ trả trước 50% tiền hàng, khoản tiền đó thuộc về tôi. Sau đó, họ sẽ tiến hành giao dịch với anh ở nơi quy định. Khi anh giao hàng, họ sẽ trả anh 50% số tiền còn lại”.
Naka lim dim mắt, nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, đến mức mạch máu nổi rõ. Sau đó, Naka mỉm cười: “Được thôi. Cảnh sát Văn quả nhiên lợi hại, đã sớm chuẩn bị sẵn đường rút lui. Chúng ta hãy làm theo lời anh”.
Văn Lai thở phào nhẹ nhõm tựa người vào thành ghế: “Hợp tác vui vẻ”.
Sơ Vũ không dám bỏ lỡ thời gian, cô nhẹ nhàng rời khỏi văn phòng Naka. Sơ Vũ bò về phía trước một lúc cũng tìm thấy đường ống chính. Cô men theo đường ống chính xuống dưới tầng 16. Sơ Vũ phán đoán phương hướng rồi tìm đến vị trí nhà vệ sinh. Nhân lúc bên dưới không có người, Sơ Vũ mở tấm thông khí nhảy xuống nhà vệ sinh. Sau đó, Sơ Vũ đi theo thang máy thường xuống tầng một.
Sơ Vũ vừa xuống đến nơi, hướng dẫn viên thông báo tập hợp du khách chuẩn bị lên đường. Sơ Vũ lặng lẽ trà trộn vào đám du khách, ra xe đi tới điểm thăm quan tiếp theo.
Buổi tối về nơi ở của Lục Tử Mặc, Sơ Vũ đưa tài liệu copy được và kể cho Lục Tử Mặc nghe cuộc trò chuyện giữa Naka và Văn Lai. Việc Văn Lai vẫn còn sống và nội dung giao dịch là một thu hoạch bất ngờ. Lục Tử Mặc ôm chặt Sơ Vũ vào lòng, sau đó anh đưa dữ liệu vào máy tính để điều tra động thái của Naka.
Theo những số liệu thu được, Naka không có hành động gì lớn. Tuy nhiên trong hơn một năm qua, hắn có giao dịch qua lại với một tài khoản mới lập ở bên Pháp. Nếu không phải Sơ Vũ nghe được kẻ mua hàng là người Pháp, khoản giao dịch không lớn này thực sự không gây sự chú ý của người khác. Naka làm việc tương đối kín kẽ. Chắc hắn lo sợ bị Kim Gia phát hiện nên mới thận trọng như vậy.
Sơ Vũ đi đến bên Lục Tử Mặc. Chuyện xảy ra lúc ban ngày K**h th**h thần kinh của cô. Thậm chí đến tận bây giờ, cô vẫn còn cảm thấy hồi hộp. Lục Tử Mặc đóng máy vi tính, quay người ôm cô vào lòng.
“Anh không muốn em có cuộc sống như anh”.
Lục Tử Mặc đột ngột lên tiếng, lời nói của anh khiến tim Sơ Vũ thắt lại.
Sơ Vũ im lặng, muốn đẩy anh ra nhưng càng bị anh ôm chặt hơn. Sơ Vũ cuối cùng không giãy giụa mà ngoan ngoãn tựa vào người anh.
Hình bóng hai con người ôm nhau hắt lên tường nhà. Sơ Vũ thấy mỗi hơi thở của cô đều nặng nhọc và mang lại cảm giác đau đớn. Lục Tử Mặc cúi đầu nhìn sâu vào mắt cô: “Hôm nay anh đã suy nghĩ rất nhiều. Mặc dù không phải là ý muốn của anh nhưng chính anh đã từng bước từng bước đẩy em đến tình cảnh ngày hôm nay”.
“Lúc em đi khỏi đây, anh cứ nghĩ mãi. Nếu em xảy ra chuyện thì anh sẽ làm thế nào?”. Lục Tử Mặc giơ tay vuốt ve đôi môi Sơ Vũ. Anh nở nụ cười gượng và nói rất khẽ: “Anh sẽ phải làm thế nào hả Sơ Vũ?”.
Sơ Vũ không thể trả lời câu hỏi của Lục Tử Mặc.
Đêm đó, Lục Tử Mặc điên cuồng đưa Sơ Vũ đến hết đỉnh cao này đến đỉnh cao khác. Sau đó, cô mệt mỏi thiếp đi trong lòng anh. Sơ Vũ cảm thấy Lục Tử Mặc thì thầm điều gì đó bên tai nhưng cô nghe không rõ.
Ai ngờ đến lúc Sơ Vũ tỉnh lại, đã xảy ra chuyện long trời lở đất.
Sơ Vũ mở mắt, hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy không phải trần gỗ trong ngôi nhà của Lục Tử Mặc mà là trần nhà xi măng màu trắng. Đầu óc cô choáng váng, cơ thể nặng nhọc. Cô vừa động đậy người liền có cảm giác buồn nôn. Sơ Vũ cố ngồi dậy, phát hiện cô đang ở trong một căn phòng rộng rãi thoáng đãng. Trên tay cô cắm ống kim truyền nước. Một người đàn ông lạ mặt ngồi gần cửa ra vào, đó là một người cảnh sát.
“Cô tỉnh rồi à?”
Người cảnh sát ra hiệu Sơ Vũ đừng ngồi dậy, dùng bộ đàm thông báo cho bác sỹ. Một lát sau, bác sỹ và y tá đi vào phòng. Cô y tá kiểm tra người Sơ Vũ. Ông bác sỹ gật đầu: “Tốt lắm, cô không còn gì đáng lo ngại nữa”.
“Tôi bị làm sao vậy? Tại sao tôi lại ở đây? Đã xảy ra chuyện gì?”
Sơ Vũ hoang mang nhìn những người trước mặt. Ông bác sỹ và y tá nhìn nhau rồi đứng tránh sang một bên để một người cảnh sát lạ mặt đi tới.
Nhìn dáng vẻ của người cảnh sát, có thể đoán anh ta có chức vị rất cao. Người đàn ông này toát ra vẻ lạnh lùng như Lục Tử Mặc. Anh ta gật đầu với ông bác sỹ. Ông bác sỹ, cô y tá và người cảnh sát trực ban tự động đi ra ngoài. Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, anh ta mới kéo chiếc ghế ngồi xuống trước mặt Sơ Vũ.
“Chào cô. Tôi tên là Lý Gia”.
Sơ Vũ nhìn anh ta bằng ánh mắt thận trọng. Anh ta không hề né tránh mà lặng lẽ nhìn lại cô.
“Chúng tôi nhận được email của cô. Dựa vào tin tức do cô cung cấp, phía cảnh sát chúng tôi đã thương lượng và đồng ý để cô làm nhân chứng. Từ bây giờ trở đi, chúng tôi sẽ khởi động trình tự bảo vệ nhân chứng đối với cô”.
“Anh đang nói gì…”
Lý Gia nhìn Sơ Vũ bằng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo. Anh ta dường như đang thẩm định tính chân thực trong lời nói của cô. Sau đó, anh ta hơi nhíu mày: “Di chứng để lại sau khi bị trúng độc?”
Sơ Vũ nhìn người cảnh sát bằng ánh mắt nghi hoặc. Lý Gia kéo chiếc ghế lại gần Sơ Vũ. Anh ta quan sát cô: “Mấy ngày trước, chúng tôi nhận được một email bí mật từ cô, trong đó có hai đoạn video và một số tài liệu giao dịch. Trên email, cô nói vì cô biết quá nhiều chuyện nên cô bị Lục Tử Mặc, Tam ca của tổ chức MT giữ bên mình. Cô muốn dùng những chứng cứ này để xin làm nhân chứng, yêu cầu cảnh sát dẫn độ cô về nước an toàn. Dựa theo địa chỉ cụ thể do cô để lại, chúng tôi đã tìm đến nơi ở của cô. Lúc đó, cô bị trúng độc và bị hôn mê bất tỉnh. Chúng tôi đã đưa cô về đây”.
Sơ Vũ lạnh toát người.
Cô biết biết ai là người gửi email, ai đã khiến cô hôn mê bất tỉnh, ai là người gửi đơn xin cho cô làm nhân chứng và yêu cầu cảnh sát bảo vệ cô.
Sơ Vũ nắm chặt bàn tay, tim đập liên hồi. Sau khi mất Ba Dữ, Lục Tử Mặc lo sợ mất cả cô. Vì vậy anh mới dùng cách anh nghĩ là tốt nhất để đảm bảo sự an toàn của cô. Bí mật giao cô cho cảnh sát, là việc duy nhất anh có thể làm.
“Cô Đặng!”
Giọng nói mất kiên nhẫn của người cảnh sát kéo Sơ Vũ trở về thực tại. Lý Gia không hiểu tại sao sắc mặt người phụ nữ trước mặt anh ta đột nhiên trắng bệch. Anh ta lặng lẽ đánh giá cô hồi lâu.
Thật khó tưởng tượng cô là người phụ nữ của Tam ca tập đoàn MT. Anh ta đã điều tra lý lịch của cô. Hai năm trước, lý lịch cô sạch sẽ như một tờ giấy trắng. Cô đến Thái Lan du học rồi ở lại làm việc. Cô là bác sỹ ngoại khoa tài giỏi được công nhận. Sau đó, cô quen Lục Tử Mặc qua một vụ bắt cóc.
Sơ Vũ không phải là người phụ nữ có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Theo con mắt đánh giá phụ nữ của Lý Gia, cô chỉ được coi là thanh tú ưa nhìn. Anh ta không hiểu nhân vật truyền kỳ như Lục Tử Mặc thích cô ở điểm gì. Thời gian gần đây, việc người phụ nữ này liên tục xuất hiện tại những khu vực buôn bán MT trọng điểm ở Tam giác vàng đã thu hút sự quan tâm đặc biệt của cảnh sát.
Đúng lúc vụ án không có tiến triển, người phụ nữ bí ẩn này đột nhiên tung ra chứng cứ. Đoạn video do cô gửi đến vạch trần việc sỹ quan cao cấp Văn Lai câu kết với trùm MT Naka gây cấn động trong giới cảnh sát. Có lẽ Lục Tử Mặc biết được ý định của người phụ nữ này nên hắn mới hạ độc cô ta?
Nhưng tại sao Lục Tử Mặc không *** cô ta? Người phụ nữ này quan trọng với hắn đến mức nào? Lý Gia tin chắc Lục Tử Mặc biết rõ lượng thuốc khiến con người chỉ bị hôn mê và tử vong. Biết rõ nếu người phụ nữ này còn sống, cô ta sẽ gây phiền phức lớn cho hắn. Vậy mà Lục Tử Mặc vẫn không giết cô ta?
Sơ Vũ không biết đến những suy nghĩ phức tạp trong đầu Lý Gia. Cô chỉ ngồi im lặng trên giường. Lý Gia rút ra một cái Pu't ghi âm đặt trước mặt Sơ Vũ: “Bây giờ tôi có một số vấn đề muốn hỏi cô. Hy vọng cô sẽ hợp tác”.
Sơ Vũ không lên tiếng, Lý Gia cũng không để ý. Anh ta ngồi tựa người vào thành ghế, khoanh tay nhìn cô: “Câu hỏi đầu tiên, Văn Lai còn sống hay đã ૮ɦếƭ. Nếu còn sống, anh ta đang ở đâu?”
Sơ Vũ không lên tiếng, chỉ im lặng cúi đầu. Lý Gia chờ đợi một lát, nhún vai nhắc nhở: “Cô Đặng, tôi phải nói cho cô biết. Cảnh sát chúng tôi thỏa mãn mọi yêu cầu của cô, nhưng với điều kiện cô thành thực hợp tác với chúng tôi. Còn không…”, Lý Gia ngừng trong giây lát: “Chắc cô cũng biết rõ, cô đã lún sâu như thế nào”.
Sơ Vũ vẫn không đáp lời anh ta. Hai người trầm mặc một lúc, Lý Gia đứng dậy: “Xem ra cô cần suy nghĩ thêm. Để tránh lãng phí thời gian của hai bên, lúc nào cô nghĩ thông suốt, tôi sẽ lại tới đây nói chuyện với cô”.
Lý Gia vừa ra khỏi phòng bệnh, người cảnh sát trực ban lập tức đi vào. Sơ Vũ không nhìn anh ta, lặng lẽ nằm xuống phóng mắt lên trần nhà.
Nơi này rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng giọt nước chảy xuống trong ống truyền. Đi theo Lục Tử Mặc một thời gian dài, Sơ Vũ cũng có thể đại khái đoán biết một số chuyện. Đối với phía cảnh sát, việc cô ra đầu thú có ý nghĩa rất lớn. Thậm chí sau này nếu đám trùm MT bị bắt, cô sẽ trở thành nhân chứng quan trọng trước tòa.
Vì vậy, cảnh sát nhất định sẽ giữ cô ở một nơi bí mật, canh giữ suốt ngày đêm.
Cô đã hôn mê bao lâu rồi?
Sơ Vũ hồi tưởng lại buổi tối cuối cùng ở bên Lục Tử Mặc. Cô mạo hiểm cả tính mạng đi lấy tài liệu giao dịch của Naka. Người sỹ quan cảnh sát vừa nãy nói với Sơ Vũ, trong email cô gửi có cả tài liệu này. Như vậy, Lục Tử Mặc đã gửi email ngay trong buổi tối hôm đó.
Tim Sơ Vũ thắt lại. Nói một cách khác, Lục Tử Mặc đã sớm có kế hoạch này.
Anh lại một lần nữa đẩy cô đi dưới danh nghĩa bảo vệ cô.
Tại sao anh không hiểu, dù bị nguy hiểm đến tín mạng cô cũng muốn ở bên cạnh anh, cùng anh chia sẻ và trải qua mọi chuyện.
Đến khi trời tối, cảnh sát gác phòng đổi sang ca khác. Sơ Vũ vẫn nằm im không động đậy. Y tá mang cơm đến, cô cũng không ngồi dậy, để mặc khay thức ăn nguội lạnh. Bụng Sơ Vũ không thấy đói và cô cũng chẳng muốn ăn bất cứ thứ gì.
Đúng tám giờ tối, hai người y tá đến phòng tiêm cho Sơ Vũ. Nữ y tá lịch sự mời người cảnh sát trực ban ra ngoài. Khi cửa đóng lại, cô y tá lập tức tháo khẩu trang, bước đến bên giường vỗ vào người Sơ Vũ: “Sơ Vũ”.
Giọng nói này rất quen thuộc, hình như cô đã nghe ở đâu đó.
Sơ Vũ mở mắt. Đập vào mắt là một gương mặt quen thuộc. Sơ Vũ lập tức ngồi dậy. Cô nhớ người này, chính là nữ bác sỹ từng cứu cô sau khi cô bị trúng đạn và được Lục Tử Mặc đưa đến hòn đảo nhỏ ở Thái Lan. Tên cô ấy là Khả Nhân.
“Chúng ta phải nhanh lên mới được”.
Khả Nhân giật ống truyền nước trên tay Sơ Vũ, giữ tay vào chỗ vừa rút kim để cầm máu cho cô. Sau đó, Khả Nhân quay sang người đàn ông mặc bộ đồ y tá đeo khẩu trang tay cầm khay dụng cụ y tế đứng sau: “Anh còn đứng đó làm gì, muốn “ăn đậu phụ” của chúng tôi chắc. Mau quay ra đằng sau đi.” (Ăn đậu phụ: nhìn phụ nữ thay đồ)
Sơ Vũ hơi sững người, nhìn chăm chăm vào anh ta. Mặc dù chỉ thấy đôi mắt nhưng cô vẫn nhận ra anh ta là ai.
Sơ Vũ không thể hiểu nổi. Anh đã giao cô cho cảnh sát, tại sao bây giờ lại xuất hiện cứu cô?
Lục Tử Mặc quay người về phía sau. Khả Nhân nhanh chóng cởi bộ quần áo y tá đưa cho Sơ Vũ. Lúc này, Sơ Vũ mới chú ý Khả Nhân để kiểu tóc giống hệt cô.
Sơ Vũ và Khả Nhân hoán đổi vị trí, Khả Nhân giúp Sơ Vũ đeo khẩu trang. Cô bước đến bên Lục Tử Mặc nói khẽ: “Hai người nhớ cẩn thận đấy. Nếu tôi đi đời, làm ma cũng không tha cho anh đâu”.
Lục Tử Mặc không lên tiếng, anh rút khẩu S***g đưa vào tay Khả Nhân. Khả Nhân nhét vào người rồi nằm xuống giường. Lục Tử Mặc nhìn Khả Nhân gật đầu, sau đó anh ngoắc tay ra hiệu Sơ Vũ đi ra khỏi phòng.
Tim Sơ Vũ đập thình thịch. Cô không hiểu đang xảy ra chuyện gì nhưng cũng ý thức được bây giờ không phải là lúc truy vấn Lục Tử Mặc. Cô cùng Lục Tử Mặc ra khỏi phòng bệnh, người cảnh sát trực ban ở bên ngoài ngó đầu nhìn người đang nằm trên giường rồi quay sang Sơ Vũ: “Tiêm xong rồi à?”.
Sơ Vũ gật đầu. Người cảnh sát không phát hiện điều gì bất thường, đi vào bên trong đóng cửa lại.
Lục Tử Mặc đi trước, Sơ Vũ lặng lẽ theo sau. Hai người đi ra ngoài hành lang. Hóa ra đây là bệnh viện trung tâm Chiang Rai. Họ đang ở tầng trên cùng, nơi dành cho bệnh nhân nằm viện.
Phòng của Sơ Vũ ở góc trong cùng của tầng lầu. Ngoài người cảnh sát trực ban trong phòng, trên hành lang còn có hai ba người mặc thường phục. Họ không hề chú ý đến Lục Tử Mặc và Sơ Vũ. Hai người thuận lợi đi thẳng tới phòng đổi thuốc của y tá.
Vào phòng đặt khay dụng cụ trên tay xuống bàn, Lục Tử Mặc liền quay người về phía Sơ Vũ. Anh tháo khẩu trang, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
“Anh đã đi rồi, tại sao còn quay lại?”
Sơ Vũ ngẩng đầu đối mắt với anh. Cặp chân mày của Lục Tử Mặc dần giãn ra. Anh thở dài, giơ tay vuốt má cô và cất giọng dịu dàng: “Em biết không Sơ Vũ? Đến bây giờ anh mới biết, anh không thể rời xa em. Anh đã làm đủ mọi cách, dù tự mình bỏ đi hay để em ra đi cũng vậy, lúc nào cũng có một sức mạnh vô hình kéo anh về bên em. Bây giờ anh đã chấp nhận số mệnh”.
Lục Tử Mặc ngừng một lát: “Thời gian tương đối cấp bách, em hãy nghe kỹ những lời anh dặn. Khả Nhân làm y tá ở đây một thời gian rồi. Tên cô ấy là San. Cô ấy giờ nằm trong phòng bệnh thay em. Vì vậy, em phải thay cô ấy đi làm công việc của bệnh viện để tránh bị người khác nghi ngờ. Anh nghĩ, với năng lực của em, công việc y tá chắc nằm trong tầm tay em”.
Sơ Vũ gật đầu, không có bất cứ thắc mắc nào. Lục Tử Mặc bước đến cửa ra vào, mở cửa và nhìn ra bên ngoài đầy cảnh giác. Lúc này, tầng nằm viện không có nhiều người qua lại. Thỉnh thoảng mới thấy y tá đi kiểm tra phòng bệnh.
Lục Tử Mặc đưa một quyển sổ ghi chép cho Sơ Vũ: “Đây là ghi chép về bệnh nhân Khả Nhân phụ trách trong ngày hôm nay. Trên đó có ghi rõ nội dung công việc. Nếu xảy ra bất cứ chuyện gì em cũng đừng hoảng hốt, cứ theo mọi người đi ra ngoài là được”.
Sơ Vũ túm vạt áo Lục Tử Mặc: “Các anh định làm gì?”
“Anh sẽ nói ngắn gọn thôi”, Lục Tử Mặc hít một hơi: “Anh định sắp xếp để em làm nhân chứng của cảnh sát, yêu cầu họ khởi động trình tự bảo vệ nhân chứng để bảo đảm sự an toàn của em. Tuy nhiên, anh đã đánh giá thấp Văn Lai. Hắn có ảnh hưởng khá lớn trong giới cảnh sát. Cảnh sát có người là tay trong của hắn. Do đó, tin em đứng ra làm nhân chứng đã đến tai Văn Lai. Vì em đã biết quá nhiều chuyện của Naka và Văn Lai nên bọn chúng định thủ tiêu em vào đêm nay”.
Vì vậy Lục Tử Mặc mới để Khả Nhân thay thế vị trí của cô. Khả Nhân sẽ thay cô đối mặt với mối nguy hiểm ૮ɦếƭ người?
Bên ngoài có tiếng bước chân đi đến. Lục Tử Mặc nhanh chóng đeo khẩu trang, cúi xuống giả bộ tìm đồ. Cửa phòng thuốc bật mở, một người y tá đầu rất to bước vào: “San, hóa ra cô ở đây. Bệnh nhân giường số mười tám cần cô”.
“Tôi sẽ đi ngay”.
Sơ Vũ nói khẽ, người y tá gật đầu đứng tránh sang một bên. Sơ Vũ xem quyển sổ ghi chép của Khả Nhân, tìm đúng thuốc của bệnh nhân giường mười tám. Sau đó, cô liếc qua Lục Tử Mặc và nhanh chóng rời phòng thuốc.
Ban đêm chỉ có hai người y tá trực ban. Sơ Vũ sau khi đổi thuốc cho bệnh nhân quay về đứng ở bàn trực của y tá. Chỗ Sơ Vũ đứng đối diện với phòng bệnh của cô. Cô quan sát một lúc, thấy tất cả vẫn bình thường. Hai người cảnh sát mặc thường phục tựa vào tường ngồi ngủ gật.
Lục Tử Mặc từ phòng thuốc đi ra, lặng lẽ đến bên Sơ Vũ. Cô ngẩng đầu nhìn anh. Anh không nhìn cô mà chăm chú theo dõi động tĩnh ở phía trước.
Sơ Vũ cúi đầu, giả bộ kiểm tra sổ ghi chép bệnh nhân. Cô hạ thấp giọng hỏi Lục Tử Mặc: “Khả Nhân liệu có an toàn không?”
“Ít ra cũng an toàn hơn em khi ở trong đó”.
Lục Tử Mặc thì thầm bên tai cô: “Cô ấy từng được huấn luyện, chắc có thể đối phó với tình huống này”.
Nói thì nói vậy, nhưng Lục Tử Mặc vẫn căng mắt nhìn về phía trước. Sơ Vũ không động đậy, suy đi nghĩ lại mãi, cuối cùng cô mới lấy hết dũng khí mở miệng: “Nếu không phải vì Naka cho người đến giết em, anh sẽ không bao giờ quay lại tìm em nữa?”
Lục Tử Mặc sững người, không lên tiếng trả lời câu hỏi của cô.
Đúng lúc này, có vài người đàn ông từ thang máy bên trái đi ra. Sơ Vũ quay đầu nhìn, cô đột nhiên trở nên căng thẳng.
Ba người đàn ông rất cao to tiến về chỗ Sơ Vũ.
Lục Tử Mặc ngẩng đầu, ba người đã đến bàn y tá trực. Một người đàn ông mỉm cười với Sơ Vũ, hai người phía sau đứng tản ra hai bên trái và phải, chặn Sơ Vũ và Lục Tử Mặc ở giữa.
“Cô y tá, tôi cần sự giúp đỡ của cô”.
Người đàn ông cười để lộ hàm răng trắng. Trên bàn, một họng S***g đen ngòm chĩa vào người Sơ Vũ.
Việc gì đến sẽ đến, muốn tránh cũng không được. Sơ Vũ nói một cách bĩnh tĩnh: “Các anh muốn tôi làm gì?”
“Dẫn đường”.
Người đàn ông lắc lắc khẩu S***g, ám chỉ Sơ Vũ đi ra ngoài. Sau đó, hắn nói với hai tên bên cạnh: “Nhốt thằng kia vào trong phòng”.
Lục Tử Mặc không phản kháng, lặng lẽ đi vào phòng chứa đồ ở phía sau. Sơ Vũ cầm quyển sổ ghi chép đi ra ngoài. Tên sát thủ mỉm cười với cô: ” Đừng sợ. Chỉ cần cô làm theo lời chúng tôi, tôi sẽ không hại cô”.
Sơ Vũ và tên sát thủ một trước một sau tiến về phía trước. Hai người cảnh sát mặc thường phục vẫn ngủ say trên ghế không hề hay biết đang xảy ra chuyện gì. Hai tên phía sau nhốt Lục Tử Mặc vào phòng chứa đồ rồi lập tức chạy theo. Con dao sắc nhọn trong tay chúng lướt qua cổ họng hai người cảnh sát, họ tắt hơi thở ngay trong giấc mộng.
Tên sát thủ ép Sơ Vũ đến trước cửa phòng bệnh: “Gõ cửa!”
Sự tàn nhẫn của mấy tên sát thủ này vượt quá sức tưởng tượng của Sơ Vũ. Sơ Vũ quay đầu nhìn hai người cảnh sát mặt thường phục vừa đổ gục xuống đất, máu đỏ chảy lênh láng trên nền nhà. Tên sát thủ thúc S***g vào lưng Sơ Vũ ra lệnh: “Gõ cửa!”.
Sơ Vũ liếc về phía phòng chứa đồ, Lục Tử Mặc vẫn không hề có động tĩnh. Cô nuốt nước bọt, giơ tay gõ cửa.
“Ai hả?”
Bên trong vọng ra giọng nói người cảnh sát trực ban. Tên sát thủ lại thúc S***g uy hiếp Sơ Vũ. Cô buộc phải lên tiếng: “San đây, tôi đổi thuốc cho bệnh nhân”.
Tim Sơ Vũ đập liên hồi. Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ chỉ là nói ra câu đó. Sơ Vũ hy vọng có thể đánh động cho Khả Nhân ở trong phòng.
Bên trong có tiếng bước chân loẹt xoẹt đi tới. Cửa phòng bệnh mở ra.
Tên sát thủ đứng sau Sơ Vũ lập tức giương S***g nhằm đúng người cảnh sát đang đứng ở cửa bắn hai phát. Ống giảm thanh khiến tiếng S***g nổ chỉ bụp bụp như tiếng mở chai champagne. Cùng lúc đó, hai tên sát thủ phía sau đẩy mạnh Sơ Vũ ngã sang một bên, xông thẳng vào phòng.
Một điều bọn chúng không ngờ tới giường bệnh không một bóng người. Khi tên sát thủ chưa kịp định thần, một tiếng nổ nhẹ vang lên, viên đạn bay trúng đầu hắn, khiến hắn đổ mình xuống đất ngay lập tức.
Khả Nhân vừa nổ S***g *** tên sát thủ phía trước, vừa đạp chân rất mạnh vào tên theo sau. Đồng thời, cô giơ S***g nhằm thẳng vào tim hắn P0'p cò. Khả Nhân giải quyết hai tên sát thủ trong nháy mắt, nhưng lại tạo cơ hội cho tên thứ ba. Tên này phản ứng nhanh lăn một vòng dưới đất, kéo Sơ Vũ che chắn cho hắn rồi chĩa S***g vào đầu cô.
Hành động đó không đủ giúp hắn thoát khỏi tai họa. Hắn chỉ cảm thấy một cơn đau ở bụng khiến hắn mềm nhũn người. Hắn cúi xuống, người phụ nữ đang bị hắn uy hiếp đã chọc con dao phẫu thuật vào bụng hắn. Tên sát thủ dường như không thể tin nổi khi nhìn vào bụng mình. Tuy nhiên, hắn ngã xuống đất rất nhanh.
Sơ Vũ ngồi bệt xuống đất thở dốc. Khả Nhân liếc cô bằng ánh mắt tán thưởng, đi đến kéo cô đứng dậy: “Chúng ta…”
Sơ Vũ trợn tròn mắt. Đằng sau Khả Nhân xuất hiện tên sát thủ thứ tư. Tuy nhiên, hắn chưa dịp giơ S***g đã bị Lục Tử Mặc xông đến như tia chớp, giơ cánh tay như như sắt thép bẻ gãy cổ hắn.
“Chúng ta đi thôi”.
Lục Tử Mặc thả xác tên sát thủ xuống đất, bước đến nắm lấy tay Sơ Vũ. Khả Nhân nhận bộ đồ y tá từ Lục Tử Mặc khoác lên người: “Hai người mau đi xuống theo lối thoát an toàn. Bây giờ tôi còn phải đi báo động nữa”.
Lục Tử Mặc không nói câu gì, kéo Sơ Vũ nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Hai người thuận lợi xuống đến tầng một và đi ra xe. Lúc này, Sơ Vũ mới phát hiện tay cô dính đầy máu.
Lục Tử Mặc phóng xe như bay. Một điều bất ngờ là anh không đưa cô đi xa mà tới một ngôi nhà nhỏ hai tầng khá yên tĩnh nằm ở trung tâm thành phố.
“Đây là nơi ở của Khả Nhân”.
Lục Tử Mặc lặng lẽ giải thích với Sơ Vũ.
Sơ Vũ theo Lục Tử Mặc lên tầng. Vừa vào phòng, anh lập tức kéo cô đi vào nhà tắm. Lục Tử Mặc vặn vòi nước rửa tay cho cô. Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn Lục Tử Mặc qua chiếc gương treo tường trước mặt. Anh đang tập trung kỳ cọ tay cô. Như cảm nhận được ánh mắt của Sơ Vũ, Lục Tử Mặc ngẩng đầu. Hai người nhìn nhau qua gương hồi lâu.
“Em không thể quay về”, Sơ Vũ cất giọng nhẹ nhàng: “Anh có hiểu không?”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc