Quan Hệ Nguy Hiểm - Chương 17

Tác giả: Khiêu Dược Hỏa Diễm

Lục Tử Mặc dừng xe ở một trạm bán xăng bên đường, anh bảo Sơ Vũ đi đổ xăng còn anh vào siêu thị nhỏ mua đồ. Sơ Vũ bơm đầy xăng rồi đứng cạnh xe đợi Lục Tử Mặc. Cô thấy anh mua mấy chai nước, ít đồ ăn và gọi điện thoại cho ai đó.
Lục Tử Mặc không gọi điện quá lâu, anh đi ra ngoài cửa, ném cho Sơ Vũ chai nước khoáng và túi bánh mỳ. Thấy cô có vẻ bồn chồn không yên, anh vuốt trán cô mỉm cười: “Nhìn bộ dạng lo lắng của em kìa”.
Sơ Vũ không đáp lời, cô cúi đầu mở chai nước khoáng uống hai ngụm. Cô lo lắng đến mức không có khẩu vị, mở túi bánh mỳ cắn một miếng rồi lại đóng vào. Lục Tử Mặc đã lên xe, Sơ Vũ cũng nhảy lên theo.
Lục Tử Mặc bất ngờ đánh tay lái quay lại con đường cũ. Sơ Vũ ngạc nhiên ngoảnh cổ nhìn anh. Lục Tử Mặc liếc cô mỉm cười: “Thấy em lo sợ như vậy, thôi thì không đi nữa. Chỉ sợ tôi còn chưa đến nơi đã bị ૮ɦếƭ vì vẻ mặt u ám của em”.
Sơ Vũ không biết lời anh nói thật hay nói đùa, cô cắn nhẹ môi dưới. Lục Tử Mặc lái xe theo hướng ngược lại, về biên giới Miến Điện. Vẻ mặt của anh nhẹ nhõm như vừa trút tảng đá lớn trong lòng.
“Anh…thật sự không đi ςướק hàng từ chỗ cảnh sát hay sao?”
Sơ Vũ hỏi với giọng điệu ngờ vực. Lục Tử Mặc quay đầu nhìn cô mỉm cười: “Em có muốn ăn gì không? Thời gian qua em chạy đông chạy tây cùng tôi, lúc nào cũng lo lắng sợ sệt, nhìn em gầy rộc đi rồi kìa, ôm em toàn thấy xương và xương thôi”.
Lục Tử Mặc còn tâm trạng nói đùa, Sơ Vũ cụp mắt, cảm giác người đàn ông này không bao giờ trả lời thẳng câu hỏi của cô. Anh không trả lời, cô cũng không hỏi thêm nữa. Sơ Vũ ném túi bánh mỳ lên bàn lái, ngả đầu về một bên nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sơ Vũ vốn chỉ định thư giãn một lúc, nhưng có lẽ do quá mệt mỏi, lại nghe Lục Tử Mặc bảo không đi ςướק hàng nữa, cô thả lỏng thần kinh từ từ chìm vào giấc ngủ. Lúc xoay người cảm thấy toàn thân đau nhức, Sơ Vũ mới mở mắt ra, cô phát hiện mình không còn ở trên ô tô.
Sơ Vũ mặc nguyên quần áo nằm trên giường, không biết đang ở trong căn phòng nào. Cửa sổ phòng mở lớn, gió từ ngoài thổi vào mang theo không khí ẩm ướt và mùi sông nước tanh tanh. Lúc này trời đã tối, trong phòng không bật đèn. Qua ánh sáng mờ mờ từ cửa sổ chiếu vào, Sơ Vũ có thể nhìn thấy đồ dùng trong phòng.
Sơ Vũ vặn vẹo người, cơ bắp rời ra như không phải là của cô. Sơ Vũ lười nhác ngồi dậy. Đột nhiên, bóng tối truyền đến giọng nói trầm trầm của Lục Tử Mặc: “Tỉnh rồi à?”
“Vâng…”
Sơ Vũ kéo dài câu trả lời, âm hưởng nũng nịu và chưa tỉnh ngủ. Nghe thấy tiếng anh, cô hoàn toàn thả lỏng tinh thần, không muốn thức dậy. Sơ Vũ lại nằm xuống giường. Lúc này, Lục Tử Mặc mới đi về phía cô.
Lục Tử Mặc lặng lẽ đến bên giường ngồi xuống, đưa tay vuốt tóc Sơ Vũ rồi cúi người hôn nhẹ lên má cô: “Trong phòng có nước nóng đấy. Lúc em ngủ, tôi đã ra ngoài mua quần áo cho em. Em hãy đi tắm rồi chúng ta đi ăn chút gì đó”.
“Được ạ”.
Sơ Vũ trả lời, để mặc Lục Tử kéo cô ra khỏi giường. Nền đất xi măng không bằng phẳng khiến lòng bàn chân Sơ Vũ buồn buồn. Lúc ngang qua cửa sổ, Sơ Vũ liếc nhìn ra bên ngoài, cách đó không xa là dòng sông Maesai cuộn chảy, phía trước là cây cầu Maesai. Sơ Vũ sững người, đột nhiên phát hiện cô và Lục Tử Mặc đã rời khỏi biên giới Thái Lan, sang đến đất Miến Điện. Lúc này, thị trấn Maesai ở bờ bên kia đã sáng đèn, du khách và người buôn bán hai nước đi lại tấp nập.
Sơ Vũ quay sang nhìn Lục Tử Mặc, anh đang cúi xuống cởi cúc áo sơmi. Sơ Vũ đứng lại, nhón chân đến bên cạnh anh: “Vết thương của anh chưa được nhúng nước, để em lau giúp anh”.
Lục Tử Mặc không phản đối, đi theo Sơ Vũ vào phòng tắm. Nhà nghỉ này xây dựng ngay bên bờ sông Maesai thành dãy dài, để mỗi phòng có thể nhìn rõ cảnh đêm trên sông và thị trấn Maesai ở bờ đối diện. Đến cửa sổ phòng tắm cũng hướng ra sông Maesai. Sơ Vũ định kéo rèm cửa sổ nhưng Lục Tử Mặc ngăn lại, anh với tay tắt ngọn đèn Sơ Vũ vừa bật rồi cầm lấy vòi hoa sen.
Tim Sơ Vũ đập nhanh. Rõ ràng anh chẳng có hành động gì đặc biệt, chỉ đưa vòi hoa sen vào tay cô rồi ૮ởเ φµầɳ áo ngay trước mặt cô. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu qua cửa sổ hắt lên người Lục Tử Mặc khiến Sơ Vũ lóa mắt. Thân hình như tượng điêu khắc và tràn đầy sinh lực của anh, thân hình từng mang lại khoái cảm cho cô đang từ từ lộ rõ…
Sơ Vũ cố ngăn bản thân không hồi tưởng lại những cảnh thân mật với Lục Tử Mặc. May mà nhà tắm không có ánh đèn nên anh không nhìn thấy cô đang đỏ bừng mặt. Lục Tử Mặc bước đến gần Sơ Vũ, đưa cô chiếc khăn mặt: “Phiền em giúp”.
Sơ Vũ cầm lấy khăn mặt nhìn anh đăm đăm, sự nghi hoặc trong chốc lát dội đến. Anh thật sự từ bỏ lô hàng đó, chịu ở bên cạnh cô? Anh đột nhiên đưa cô đến đây là vì lý do gì?
Sơ Vũ cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau lưng Lục Tử Mặc, nhìn bóng dáng trầm mặc của anh và hỏi khẽ: “Anh…đến nơi này làm gì?”
“Đợi người”.
Lục Tử Mặc quay người, nhìn Sơ Vũ từ trên cao. Cô cúi đầu tránh ánh mắt của anh, chà nhẹ chiếc khăn mặt lạnh lên иgự¢ anh: ”Lục Tử Mặc, anh không cảm thấy chúng ta nên nói chuyện nghiêm túc sao?”.
Lục Tử Mặc không trả lời, nắm chặt cổ tay Sơ Vũ, ép cô ngẩng đầu nhìn anh. Sơ Vũ ngẩng đầu, hơi thở của Lục Tử Mặc sát gần, cô cau mày đẩy anh ra.
Không biết có phải do trời nóng bức, Sơ Vũ cảm thấy một luồng nóng thổi từ dưới lên. Lục Tử Mặc không buông tay Sơ Vũ, vươn người định hôn cô. Sơ Vũ vội quay người, không ngờ cô chưa kịp bước đi, Lục Tử Mặc đã ôm chặt cô từ phía sau, cất tiếng thở dài như gió thoảng: “Sơ Vũ”
“Gì cơ?”
Sơ Vũ trả lời khẽ khàng. Nếu không phải gần anh như vậy, cô sẽ tưởng tai mình có vấn đề. Lục Tử Mặc dường như muốn nói với cô điều gì đó. Sơ Vũ căng người chờ đợi, nhưng cuối cùng phía sau chỉ vọng đến tiếng thở dài: “Sơ Vũ”.
Cuối cùng anh vẫn không chịu mở miệng, đáy lòng Sơ Vũ tràn trề nỗi thất vọng. Lục Tử Mặc cúi đầu, hai bàn tay anh đang đặt ở thắt lưng Sơ Vũ lần từ dưới lên trên. Đốm lửa nhỏ xuất hiện trong thân thể Sơ Vũ khi nãy được anh đốt cháy thành ngọn lửa lớn. Sơ Vũ giữ tay Lục Tử Mặc. Tuy nhiên, sức của cô không là gì so với anh, anh chỉ dừng lại trong giây lát rồi bàn tay to lớn của anh tiếp tục di chuyển.
Quần áo Sơ Vũ rơi xuống đất không một tiếng động. Cô không một mảnh vải che thân dính sát vào Lục Tử Mặc, khiến anh hơi sững người. Sơ Vũ cảm thấy Lục Tử Mặc vuốt dọc theo cánh tay cô, nắm bàn tay cô đặt lên tường. Lục Tử Mặc nhấc thắt lưng Sơ Vũ, có ý xâm nhập cô từ phía sau.
Sơ Vũ hít một hơi sâu rồi nhắm mắt. Hai tay cô muốn bám lấy thứ gì đó nhưng phía trước chỉ là bức tường thô ráp lạnh lẽo. Móng tay Sơ Vũ cào trên tường tạo thành tiếng kêu ken két, càng kích thích Lục Tử Mặc. Lục Tử Mặc đỡ hai bên hông Sơ Vũ, anh hơi điều chỉnh thế đứng, không vội tìm đến lối vào cơ thể cô, nơi khiến anh thần hồn điên đảo.
Lục Tử Mặc cúi người hôn lưng Sơ Vũ. Sự kích thích của anh khiến thân dưới cô mềm nhũn, phải dựa vào tay anh mới có thể đứng vững. Lục Tử Mặc hôn dọc theo xương sống Sơ Vũ từ trên xuống dưới, xúc cảm dịu dàng đó khiến cổ họng cô khô rát, toàn thân bất lực. Một dòng điện từ nơi sâu nhất trong cơ thể dội lên, khiến cô vừa trống trải vừa đau khổ.
“Lục Tử Mặc”.
Sơ Vũ mở miệng, nhưng không biết nói gì, chỉ có thể gọi tên anh. Anh đáp lại cô bằng một âm mũi rồi rời khỏi bờ lưng cô. Lục Tử Mặc điều chỉnh lại người rồi đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào trong. Sơ Vũ cắn chặt môi khi cảm nhận thấy sự xâm nhập của anh. Ở tư thế này, nơi bí ẩn của cô khít chặt đến mức anh không thể lập tức tiến vào sâu trong cơ thể cô. Sau đó, Lục Tử Mặc tiếp tục đâᗰ ᗰạᑎᕼ, Sơ Vũ thở dốc, cảm thấy bàn tay anh càng giữ chắc thắt lưng cô hơn.
Lục Tử Mặc cúi đầu ôm chặt Sơ Vũ, anh cảm thấy hơi nóng ẩm ướt từ người cô bao vây anh, thần kinh bị một sự kích thích mãnh liệt chưa từng có, khiến anh mê đắm, khiến anh muốn chìm xuống vực sâu không bao giờ dừng lại.
Sự kích động từ nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể từ từ lan ra, khiến hai người mất phương hướng. Sơ Vũ bám chặt bờ tường thở dốc. Cuộc xâm chiếm đột ngột của anh lấp đầy khoảng trống trong cô, làm đầu óc cô quay cuồng.
Không để Sơ Vũ kịp thở, Lục Tử Mặc lại tiến sâu vào. Sơ Vũ không thể kiềm chế tiếng ՐêՈ Րỉ, cả người cô mềm nhũn trượt xuống đất. Lục Tử Mặc cũng quỳ xuống theo thân thể cô, anh vẫn không ngừng động tác ra vào. Căn phòng chỉ còn hơi thở gấp gáp và tiếng rên la mờ ám của Sơ Vũ.
“Uhm…Em…không…”
Sơ Vũ thở hổn hển, mở miệng nhưng không biết mình đang nói gì. Lục Tử Mặc không dừng lại, anh cố ý ghé sát tai cô: “Em không gì cơ?”
Lục Tử Mặc chỉnh lại tư thế rồi càng tấn công mạnh mẽ hơn. Dưới những cú va chạm kịch liệt, Sơ Vũ nhanh chóng được anh đưa đến cực lạc. Cảm nhận được nơi sâu thẳm trong cơ thể cô bắt đầu co rút, anh đột ngột thoái lui khiến đại não Sơ Vũ như bị nổ tung.
Sơ Vũ cảm thấy cô sắp ૮ɦếƭ đến nơi. Rõ ràng cô đã vượt qua đỉnh điểm nhưng việc anh bỗng dưng rút lui khiến cô như từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Nhưng Lục Tử Mặc không để Sơ Vũ khó chịu lâu, anh đỡ cô dậy, xoay người cô đặt lên bệ rửa mặt rồi lại đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào.
Ở tư thế này, Sơ Vũ có thể nhìn rõ gương mặt Lục Tử Mặc. Mặt anh lúc này thâm trầm, hơi lạnh lùng như một con dã thú. Thấy cô nhìn mình chăm chú, anh không chịu nổi ánh mắt đó nên cúi xuống hôn cô. Trong lúc hai đầu lưỡi cuốn vào nhau, Sơ Vũ cảm thấy vật đàn ông của anh giãn ra trong cơ thể cô, tạo thành cơn sóng thần đưa cô tới cao trào một lần nữa. Sơ Vũ theo quán tính quặp chặt hai chân vào thắt lưng anh.
Sơ Vũ nhắm nghiền mắt, thở một cách nặng nhọc. Những cơn sóng tình cuốn cô ra tít ngoài khơi xa, không biết đâu là bờ bến. Một lúc sau Sơ Vũ mới hé mắt, Lục Tử Mặc vẫn đang ôm chặt lấy cô, anh còn ở trong cơ thể cô như lưu luyến không muốn rời.
Thấy Sơ Vũ hồi tỉnh, Lục Tử Mặc chậm rãi rút khỏi người Sơ Vũ, một dòng dịch trắng ᴆục chảy xuống đùi cô. Sơ Vũ đỏ mặt định đứng dậy nhưng toàn thân cô bất lực. Lục Tử Mặc cúi người bế Sơ Vũ đến trước vòi tắm hoa sen, nhẹ nhàng lên tiếng: “Em hãy tắm rửa đi”.
Anh định bỏ đi, bị Sơ Vũ giữ chặt cánh tay. Lục Tử Mặc quay đầu, Sơ Vũ đang cúi xuống nên không nhìn rõ vẻ mặt của anh: “Lục Tử Mặc, anh thật quá đáng”.
Lục Tử Mặc giữ im lặng.
Từ đầu đến cuối, Lục Tử Mặc đều không có ý định mở lòng với cô. Yêu cầu của cô quá đáng lắm sao? Sơ Vũ tưởng rằng, cô đã rất cố gắng phối hợp với từng nhịp bước anh, cùng anh đồng sinh cộng tử vượt qua nhiều cửa ải gian nan. Vì anh cô mới từ bỏ cuộc sống yên lành, liên tục đối diện với tình thế nguy hiểm. Sơ Vũ nghĩ anh đã chọn cô, nhưng hình như đây là nhận thức sai lầm của Sơ Vũ. Vì cho đến bây giờ, Lục Tử Mặc vẫn là một màn sương mù dày đặc đối với cô.
Cô không biết anh nghĩ gì, đối mặt với chuyện gì, dự định làm gì.
Cô chẳng hiểu gì về anh, còn anh không định cởi mở với cô.
Lục Tử Mặc đứng nhìn Sơ Vũ hồi lâu, cuối cùng cũng không lên tiếng, quay người ra khỏi nhà tắm. Sơ Vũ tức giận mở vòi nước, để dòng nước lạnh lẽo chảy xuống người, chảy vào trái tim cô.
Sơ Vũ tắm xong thay quần áo đi ra ngoài. Lục Tử Mặc đứng bên cửa sổ lặng lẽ hút thuốc. Nghe tiếng động, anh quay đầu về phía Sơ Vũ. Ánh mắt Sơ Vũ dừng ở chiếc túi đen trên tay Lục Tử Mặc. Cô lập tức nhận ra chiếc túi đen đó, là túi νũ кнí Ba Dữ không rời tay lúc bảo vệ cô ở Miến Điện. Trên quai túi có hai chữ thêu chỉ vàng bằng tiếng Thái: “Ba Dữ”.
Hóa ra người Lục Tử Mặc đang chờ chính là Ba Dữ. Lục Tử Mặc vẫn giữ cái túi, một tay rút vé máy bay và quyển hộ chiếu từ túi áo, đặt lên cái bàn gỗ thấp trước mặt: “Đây là hộ chiếu và vé máy bay của em. Tối nay tôi sẽ đưa em đến sân bay gần nhất. Em bay đi Bangkok, ở đó sẽ có người đón em. Sau khi trở về, em hãy làm theo mọi đề nghị của cảnh sát Văn, anh ta sẽ tiến hành thủ tục bảo vệ nhân chứng để đảm bảo sự an toàn của em”.
Sơ Vũ ngây người nhìn Lục Tử Mặc: “Làm theo đề nghị nào của anh ta, đề nghị dùng em làm mồi nhử để bắt anh hay Gi*t ૮ɦếƭ anh?”.
Lục Tử Mặc đứng từ nơi xa, nhìn cô rất lâu, lâu đến mức Sơ Vũ tưởng anh sẽ không trả lời, rồi Lục Tử Mặc nói khẽ: “Sơ Vũ, em không còn sự lựa chọn nào khác”.
Nửa đêm trời rất lạnh, một cơn mưa lớn không biết trút xuống từ bao giờ, gió thổi tới mang mùi tanh của nước mưa. Sơ Vũ mặc một chiếc áo khoác nhẹ đứng bên ngoài cửa nhà nghỉ, nhìn ánh đèn báo hiệu giờ giới nghiêm ở Maesai cách đó không xa. Ánh sáng trắng bạc thỉnh thoảng quét qua mặt cô, gương mặt không còn sắc hồng.
Sơ Vũ không có hành lý, cô tay không chạy trốn cùng Lục Tử Mặc đến nơi này. Anh mới mua cho cô hai bộ quần áo đi đường. Quần áo cũ vừa bẩn thỉu vừa rách nát nên cô bỏ lại trong thùng rác. Sơ Vũ đứng đó, trên tay cầm cuốn hộ chiếu, vé máy bay và ít tiền mặt Lục Tử Mặc để lại cho cô trước khi ra đi.
Mặt đất ẩm ướt, trên trời vẫn còn mưa bụi bay bay, gió thổi qua mặt mang không khí mát lạnh. Ánh mắt Sơ Vũ phóng về nơi rất xa, đầu óc cô trống rỗng.
Sơ Vũ chỉ có một thân một mình ở nơi đất khách quê người. Vài tiếng đồng hồ trước, cô vẫn ở trong vòng tay ấm áp của người đàn ông đó. Bây giờ, cô chỉ còn lại hình bóng cô độc, đến mức sẽ vỡ vụn và tan biến mỗi khi cơn gió thổi tới.
Sơ Vũ không muốn nghĩ đến Lục Tử Mặc. Bây giờ anh đang ở đâu, đang làm gì? Tại sao anh không ý thức được, mỗi lần anh bỏ rơi cô có thể sẽ là sự chia ly mãi mãi.
Một cảm giác mệt mỏi không thành lời bao trùm cả người cô, không chỉ thân thể mà đáng sợ hơn, cả trái tim cũng không còn sức gắng gượng, khiến Sơ Vũ gần như không đứng vững.
Tư duy của đàn ông và phụ nữ đúng là khác nhau hoàn toàn. Anh muốn cô được an toàn nên hết lần này đến lần khác đẩy cô ra xa. Anh thật sự không nghĩ, dù cô biết rõ thân thế của anh nhưng vẫn quyết định ở lại bên cạnh anh. Cô phải quyết tâm đến mức nào, hy sinh như thế nào mới làm được điều đó.
Cảnh vật trước mắt đột nhiên mờ dần, Sơ Vũ hít một hơi sâu, cố gắng giữ tỉnh táo. Đợi đến khi nhìn rõ mọi vật, Sơ Vũ chỉnh lại quần áo, định đi vào trong nhà nghỉ. Đúng lúc này, ánh đèn pha sáng loáng từ một đoàn xe phía xa xa thu hút sự chú ý của Sơ Vũ.
Mấy chiếc xe xe vũ trang đầy mình xuất hiện ở điểm nhạy cảm giữa hai nước vào lúc nửa đêm nửa hôm tạo ra bầu không khí bất bình thường. Sơ Vũ nhướng mắt, thấy một người đàn ông cao lớn từ trên xe Jeep đi đầu nhảy xuống, nói điều gì đó với người lính biên phòng gác cầu. Người lính kéo cần cho đoàn xe đi qua. Đoàn xe vừa qua cửa khẩu lập tức rú còi, phá vỡ sự yên tĩnh trong đêm tối. Sơ Vũ đứng từ trên cao nhìn xuống, đoàn xe đi theo con đường núi ngoằn ngoèo, rồi bất ngờ dừng ngay trước mặt cô.
Sơ Vũ bất giác lùi lại một bước. Một người nhảy xuống từ chiếc xe Jeep đầu tiên. Sơ Vũ giật mình, thì ra người vừa nói chuyện với anh lính biên phòng trên cầu chính là cảnh sát Văn.
Cảnh sát Văn nhìn Sơ Vũ, nhếch mép cười: “Cô Đặng, không ngờ chúng ta gặp lại nhau nhanh như vậy”.
Cảnh sát Văn vừa dứt lời, một đội cảnh sát súng ống đầy mình nhảy xuống xe, chia thành hai tốp bao vây nhà nghỉ. Cảnh sát Văn dường như không quan tâm đến mọi chuyện đang diễn ra. Hắn thong thả rút từ túi áo một điếu thuốc rồi châm lửa, hắn cúi đầu rít một hơi: “Cô Đặng có sở thích hay thật, dám đi dạo ở bên ngoài vào giờ này”.
Cảnh sát Văn vừa nói vừa ngẩng đầu: “Tôi rất hiếu kỳ, sao người đàn ông của cô để lại một mình cô ở đây. Lẽ nào hắn ta không biết đàn bà xinh đẹp rất dễ bị bắt đi hay sao? Là hắn quá tự tin vào bản thân hay quá tin tưởng cô?”
Sơ Vũ không trả lời, định đi vào nhà nghỉ nhưng bị cảnh sát Văn chặn lại: “Cô Đặng, gặp cô ở đây coi như chúng ta có duyên. Cô có muốn ngồi uống nước nói chuyện với tôi không? Dù sao chúng ta cũng từng gặp nhau vài lần, không đến nỗi là người xa lạ”.
Nhà nghỉ trước mặt Sơ Vũ trở nên hỗn loạn. Đội khám xét không chỉ có cảnh sát Thái Lan mà còn cả cảnh sát Miến Điện. Trong nhà nghỉ vọng ra các loại ngôn ngữ, từ tiếng xin lỗi làm phiền đến tiếng chửi rủa phẫn nộ.
“Tình cờ thì gọi là có duyên, nhưng tôi cảm thấy chúng ta gặp nhau ở đây không phải là ngẫu nhiên. Cảnh sát Văn định đến đây bắt ai vậy?”
Sơ Vũ nhìn thẳng vào cảnh sát Văn, lời nói có phần châm biếm. Cảnh sát Văn nhún vai: “Xem thái độ của cô Đặng, tôi có thể đoán hôm nay chúng tôi mất công toi rồi?”
Sơ Vũ cười nhạt, không đáp lời cảnh sát Văn. Cảnh sát Văn liếc Sơ Vũ cười thâm hiểm: “Nhưng gặp cô Đặng ở đây, cũng không hẳn không có thu hoạch gì”.
“Hả?”
Sơ Vũ hơi giật mình, nhưng cô lập tức lấy lại bình tĩnh. Cảnh sát Văn cười cười: “Thế nào? Cô có muốn chúng ta cùng uống một cốc rồi nói chuyện không?”
“Đây là lời mời hay là mệnh lệnh?”
“Tất nhiên là lời mời”, Cảnh sát Văn ngẩng đầu ngó bốn xung quanh: “Chúng ta đến quán bar bên kia ngồi đi”.
“Xin lỗi, muộn quá rồi, tôi muốn nghỉ ngơi”.
Sơ Vũ nói xong bước đi liền. Lần này, cảnh sát Văn không ngăn cô lại, hắn lạnh lùng mở miệng từ phía sau: “Tôi nghe nói bốn giờ sáng sớm ngày hôm nay, cảnh sát sẽ chuyển lô hàng thu được từ tên trùm Mα túч Miến Điện Lama đi qua đường hầm mười một. Đây là nơi dễ bị đánh ςướק nhất. Cô thử nghĩ xem, nếu người tôi cần tìm không ở đây thì sẽ đi đâu?”
Sơ Vũ sững người, lập tức dừng bước. Chỉ vài giây sau, cô ý thức được mình đã bị lộ tẩy. Nếu lời nói của Văn Lai nhằm mục đích thăm dò thì phản ứng của cô đã cho anh ta biết đáp án. Sơ Vũ tái mặt từ từ quay người nhìn cảnh sát Văn. Hắn cười gian trá: “Tôi tin cô Đặng bây chắc bây giờ không muốn ngủ đâu. Cô có muốn đi cùng tôi xem trò vui không?”
Lục Tử Mặc và Ba Dữ bỏ đi, chắc chắn sẽ tìm cách ςướק lại lô hàng đó. Vậy mà Sơ Vũ trong một giây sơ suất đã để lộ cho cảnh sát Văn biết ý định của họ. Chuyện này sẽ đem đến phiền phức cho Lục Tử Mặc như thế nào? Sơ Vũ không dám nghĩ tiếp. Cảm giác hối hận, tự trách, lo lắng, hoảng sợ cùng một lúc dội vào đầu cô, khiến cô chóng mặt.
Xe Jeep phóng như bay trên con đường núi, Sơ Vũ ngồi trong xe nắm chặt hai bàn tay, chặt đến mức ngón tay tím tái. Hộ chiếu của cô bị cảnh sát Văn tịch thu. Tên cảnh sát cáo già tuyên bố bắt giữ và dẫn độ cô về Thái Lan với lý do cô nhập cảnh trái phép vào Miến Điện.
Văn Lai nhìn bộ dạng căng thẳng của Sơ Vũ, cúi đầu nói vào vô tuyến điện: “Đội chín báo cáo, triều đã lên chưa?”
Có tiếng tạp âm rè rè từ đầu bên kia vọng tới, sau đó là tiếng một người đàn ông: “Báo cáo, triều đã lên rồi. Con mồi đã bố trí xong, chỉ chờ cá đâm vào lưới”.
“Rất tốt, chú ý hướng bơi của cá”.
Văn Lai buông máy vô tuyến điện, nhìn Sơ Vũ cười nhếch mép. Hắn bất ngờ mở miệng: “Thật sự muốn biết một chuyện từ lâu, rốt cuộc trên người cô có thứ gì khiến Lục Tử Mặc mê đắm như vậy?”
Sơ Vũ mím môi không thèm trả lời, Văn Lai không để ý đến thái độ của cô, lẩm bẩm một mình: “Một người đàn ông như Lục Tử Mặc cũng động lòng trước tình cảm? Thà tôi tin trên người cô có gì đó hắn cần. Cô Đặng, Lục Tử Mặc muốn gì ở cô?”
Sơ Vũ quay đầu ra phía cửa sổ không để tâm đến những lời nói của cảnh sát Văn. Hắn thả lỏng chân tay, tựa người vào ghế sau một cách thoải mái: “Đàn bà đúng là động vật chỉ biết đến tình cảm, lại hay có ảo tưởng ngây thơ về tình yêu. Tôi nghe nói, đàn ông càng tồi tệ, phụ nữ sẽ càng thích. Tuy nhiên tồi tệ cũng phải có giới hạn thôi chứ. Kẻ Gi*t người máu lạnh như Lục Tử Mặc, cô yêu hắn ở điểm gì?”
” Tôi sẽ phải trả lời những câu hỏi này khi bị thẩm vấn sao?”
Sơ Vũ cuối cùng cũng quay đầu, nhìn cảnh sát Văn bằng ánh mắt lạnh lẽo. Cảnh sát Văn hơi sững người, miệng tắt nụ cười: “Không, không cần. Trên thực tế, tôi không định để cô bị thẩm vấn”.
Nói đến đây xe Jeep phanh kít lại, tạo thành tiếng ma sát sắc nhọn nên mặt đường. Cảnh sát Văn mở cửa nhảy xuống xe, quay sang nhìn Sơ Vũ: “Xuống xe đi bộ có được không?”
Bên ngoài thời tiết khá đẹp. Vùng biên giới Thái Lan cũng vừa có một trận mưa, mặc dù không khí còn hơi lạnh nhưng rất trong lành. Sơ Vũ không còn sự lựa chọn nào khác, nhảy xuống xe theo cảnh sát Văn. Cô ngó bốn xung quanh, ngoài xe của họ, các xe khác vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Trước mặt cô có một con đường hầm.
Sơ Vũ ngẩng cổ, trên lối vào đường hầm viết hai chữ bằng tiếng Thái: Mười một.
Sơ Vũ quay đầu, bắt gặp đúng ánh mắt của cảnh sát Văn, hắn nhìn cô cười cười. Sơ Vũ lập tức ngoảnh sang hướng khác, cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng để che dấu nỗi bất an trong lòng. Cảnh sát Văn tiến lên một bước: “Mời cô Đặng, tôi sẽ đưa cô đến một nơi có tầm nhìn tốt hơn để cô có thể chứng kiến những chuyện sắp xảy ra”.
Sơ Vũ cùng cảnh sát Văn lên núi theo một lối đi nhỏ bên cạnh đường hầm. Đến khoảng đỉnh đường hầm, hắn phất tay ra hiệu mọi người dừng lại. Cảnh sát Văn gật đầu, đám người đi sau lập tức tản ra bốn hướng. Cảnh sát Văn sờ vào túi áo, lấy ra một điếu thuốc châm lửa. Đốm lửa lập lòe trong đêm tối hắt vào mặt của hắn rồi biến mất.
Mọi vật xung quanh trở nên yên tĩnh. Đứng từ vị trí này có thể nhìn rõ con đường quốc lộ phía dưới. Con đường này không quá tấp nập, cứ khoảng ba đến năm phút mới có một chiếc xe đi qua. Mỗi lần thấy có xe tiến đến, Sơ Vũ không dấu nổi sự căng thẳng. Một lúc sau, người cô đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Lúc này trời vẫn tối mịt. Văn Lai ở bên cạnh giơ tay lên, nhờ ánh huỳnh quang trên đồng hồ đeo tay của hắn, Sơ Vũ nhìn thấy con số hiển thị thời gian: 3:50.
Từ xa xa có một chiếc xe chạy tới, đó là một chiếc xe tải lớn, lúc leo dốc phát ra tiếng gầm rú kinh hồn. Những người đứng xung quanh Sơ Vũ lộ rõ vẻ cảnh giác cao độ. Sơ Vũ nắm chặt bàn tay, tim cô dường như ngừng đập.
Lồng иgự¢ căng cứng, Sơ Vũ hít một hơi sâu rồi liếc bốn xung quanh. Sơ Vũ biết dù Lục Tử Mặc có đến hay không, cô cũng nhiều khả năng không nhìn thấy anh. Tuy vậy, ánh mắt của cô vẫn ra sức tìm hình bóng anh trong bóng tối.
Văn Lai kéo Sơ Vũ sát vào người mình, thò tay lấy súng ở đằng sau lưng. Hắn rút chốt an toàn, căng mắt theo dõi tình tình phía dưới như con báo rình mồi.
Văn Lai giữ Sơ Vũ rất chặt, chặt đến mức cánh tay cô đau nhức. Nhưng Sơ Vũ không hề bận tâm, cô vẫn chăm chú nhìn xuống dưới đường. Chiếc xe tải đi đến cửa đường hầm quả nhiên dừng lại. Một người đàn ông cao lớn nhảy xuống từ buồng lái, đi bộ vào bên trong đường hầm.
Văn Lai lôi ra một chiếc ống nhòm. Trong ống kính, người đàn ông thong thả đi tiểu tiện bên lề đường, bộ dạng rất lơ đễnh. Tuy nhiên, người này đội mũi trùm sát mặt nên không nhìn rõ diện mạo. Trước tay lái còn có một người đàn ông khác, người này cúi thấp đầu tựa vào cửa xe.
“Đội trưởng, cá đã vào lưới, có cần thu lưới không?”
Một tiếng nói vọng đến từ thắt lưng Văn Lai. Hắn vẫn đang nhìn chăm chú vào ống nhòm. Mặc dù trời tối hắn không nhìn rõ diện mạo của hai người đàn ông bên dưới nhưng qua hình dáng, có thể đoán đó là Lục Tử Mặc và Ba Dữ.
“Đợi thêm một lúc nữa”. Văn Lai nói ngắn gọn.
Thời gian từ từ trôi đến bốn giờ đúng. Người đàn ông sau khi tiểu tiện xong quay lại xe tải. Không hiểu tại sao, chiếc xe tải không tiếp tục chuyển bánh mà vẫn đỗ ở lối vào đường hầm. Khi xe chở hàng bí mật của cảnh sát gần đến nơi, không khí ngày càng căng thẳng, những người mai phục dường như nín thở, chờ đợi sự việc xảy ra.
Khi xe chở hàng của cảnh sát còn cách lối vào đường hầm một trăm mét, không nằm ngoài dự liệu, hai người đàn ông trên chiếc xe tải mở cửa nhảy xuống đi về phía xe cảnh sát. Cùng lúc đó, Văn Lai hạ lệnh: “Thu lưới”.
Một luồng sáng rực từ bốn hướng chĩa vào hai người đàn ông trước đường hầm. Bên tai Sơ Vũ vọng đến tiếng ầm vang đinh tai nhức óc, khiến cô đứng không vững. Từ bên kia núi xuất hiện một chiếc máy bay trực thăng từ từ bay lên, ánh sáng trắng bạc phản chiếu lên máy bay trực thăng, một họng súng đen ngòm từ trên đó chĩa xuống hai người đàn ông bên dưới.
Vài giây sau khi có lệnh của Văn Lai, đám lính mai phục lăm lăm súng ống lao xuống từ hai bên triền núi quây tròn hai người đàn ông. Đến lúc này, Văn Lai mới thở phào nhẹ nhõm, ngoảnh đầu nhìn Sơ Vũ mặt mũi trắng bệch, hắn cười đắc ý: “Đi thôi, đi xuống gặp người đàn ông của cô”.
Sơ Vũ bị áp giải xuống núi. Hai người đàn ông bên dưới bị những họng súng ép quỳ gối đặt hai tay lên đầu. Khi Văn Lai đến, đám lính tự động rẽ thành hai hàng. Văn Lai từ từ tiến lên phía trước, nở nụ cười nham hiểm: “Lục, không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này. Đời người đúng là chẳng biết thế nào mà lần, có phải không?”.
Văn Lai bỗng tắt tiếng ở đây, nụ cười trên môi biến mất. Sơ Vũ đi ngay sau hắn, ánh đèn chói mắt khiến cô mất mấy giây mới nhìn kỹ hai người đàn ông đang quỳ dưới đất, là hai người xa lạ hoàn toàn.
“Các người…”
Văn Lai đanh mặt, nắm cổ áo một người đàn ông quát lớn: “Các người là ai? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này, chặn xe chúng tôi lại làm gì?”
“Chúng tôi…chúng tôi là người của công ty vận tải…”
Người đàn ông bị túm cổ áo sợ ૮ɦếƭ khi*p, nói lắp bắp: “Có người bỏ tiền thuê chúng tôi đến đây, bảo là xe chở hàng của họ bị hỏng. Đúng giờ này xe sẽ qua đường hầm mười một, anh ta yêu cầu chúng tôi nhận hàng từ chiếc xe bị hỏng, rồi đưa tới nơi quy định”.
Từ cổ họng Văn Lai phát ra tiếng gầm gừ như con dã thú bị thương, hắn đẩy mạnh người đàn ông rồi quay người bước đi. Sơ Vũ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc đi ngang qua Sơ Vũ, Văn Lai ngoái cổ nhìn cô, nói hằn học: “Cô đừng vội đắc ý quá sớm, hãy cứ chờ đi”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc