Quân Cưới - Chương 56

Tác giả: Đệ Tứ Cá Bình Quả

Sám Hối
Chỉ chốc lát sau, dưới cầu thang liền vang lên tiếng bước chân, nghe giống như không chỉ có một người, tiếp đó cửa thư phòng lại mở ra, đi vào là hai người đàn ông cao lớn, Triệu Kiến Quốc đi đầu, theo sau chính là Lục Hạo.
Hàn Mai vừa nhìn thấy Triệu Kiến Quốc thì mừng rỡ nhào tới, “Kiến Quốc, rốt cuộc anh cũng tới?”
Triệu Kiến Quốc ôm Hàn Mai thật chặt, sau đó khẩn trương kiểm tra trước sau khắp người cô, sau khi xác định cô không bị thương gì mới mở miệng nói, “Anh nhận được điện thoại của Lục Hạo, nói em bị trói đi nên vội vàng chạy tới.” Nói xong còn lạnh lùng nhìn Cao Tuấn.
Lúc Hàn Mai bị bắt lên xe thì Lục Hạo đang đứng cạnh cửa sổ tầng hai, cứu người thì không kịp nhưng vẫn kịp nhớ biển số xe. Lục Hạo lập tức cho người đi kiểm tra biển số xe đó, sau đó nhanh chóng gọi điện thông báo cho Triệu Kiến Quốc.
Lúc ấy Triệu Kiến Quốc đang ở sau núi, nghe nhân viên truyền tin chuyển lời xong, lập tức chạy đi lấy xe. Dọc theo đường đi, Triệu Kiến Quốc đều đạp lút chân ga, xe quân dụng phi như bay trên đường núi.
Sau khi gặp Lục Hạo ở đồn cảnh sát, hai người dẫn theo vài người nữa trực tiếp đi tới Cao gia, bởi vì không biết tình huống bên trong như thế nào nên hai người cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cuối cùng quyết định để Triệu Kiến Quốc và Lục Hạo đi vào trước, những người khác ở bên ngoài biệt thự, tùy theo tình huống mà hành động.
Bên này, Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc vẫn tiếp tục anh anh em em, không coi ai ra gì thì Lục Hạo ở bên kia đi tới trước mặt Cao Tuấn, hỏi, “Không biết Cao thiếu giải thích như thế nào về chuyện hôm nay?”
Lúc này, Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc cũng ngừng lại, cùng nhìn về phía Cao Tuấn.
Cao Tuấn không chút để ý tới Lục Hạo, mà xoay đầu nói với Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc, “Cha tôi muốn gặp hai vị một lần.”
“Cao lão tiên sinh? Nếu như tôi nhớ không nhầm thì vợ chồng tôi và Cao lão tiên sinh không có quan hệ gì thì phải?” Triệu Kiến Quốc lạnh lùng hỏi.
“Đúng là cha tôi không biết anh, nhưng ông biết cha của anh, Triệu Hoài Minh, hơn nữa duyên phận còn không nhẹ đâu!” Cao Tuấn biết chỉ cần nhắc đến Triệu Hoài Minh thì Triệu Kiến Quốc sẽ không cự tuyệt.
Hàn Mai nghi ngờ, chẳng lẽ là thân thích của Triệu gia? Nhưng bố chồng Triệu Hoài Minh của cô năm xưa là thanh niên trí thức xa quê, lần trước cô đọc nhật ký, trong đó rõ ràng viết ban đầu Triệu gia cũng là nhà địa chủ, nhưng đến đời ông nội Triệu thì đã sớm xuống dốc rồi, cả tộc cũng chỉ còn lại duy nhất nhà bọn họ, lúc này làm sao có thể nhảy ra thân thích chứ?
Hay là bạn bè? Bạn học cũ? Càng đoán càng lung tung, Hàn Mai nghĩ thầm, dù sao cũng là người ta muốn gặp bọn cô, đi gặp rồi chẳng phải sẽ biết sao. Có Triệu Kiến Quốc ở bên cạnh, cô không sợ cái gì nữa.
Cao Tuấn thấy Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc không lên tiếng, biết hai người đã đồng ý, liền dẫn đầu bước ra khỏi thư phòng, dẫn đường phía trước.
Triệu Kiến Quốc ôm Hàn Mai đi theo phía sau, Lục Hạo cũng tò mò quan hệ giữa Cao lão tiên sinh và cha của Triệu Kiến Quốc nên cũng đi theo. Có điều anh vừa mới bước ra khỏi thư phòng, Cao Tuấn liền ngừng lại, quay đầu nói với lão quản gia, “Chú Tường, cảnh sát Lục đứng lâu như vậy cũng mệt rồi, chú dẫn cảnh sát Lục xuống phòng khách dưới lầu mời trà đi!” Nói xong cũng không để ý tới phản ứng của Lục Hạo, quay đầu bước đi.
“Này….” Lục Hạo còn muốn nói nhưng bị Cao Tường ngăn lại.
“Cảnh sát Lục, bên này, mời!”
Lục Hạo bất đắc dĩ bĩu môi, không tình nguyện nói một câu “Tôi xuống dưới lầu chờ hai người” với Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc liền theo Cao Tường đi xuống dưới.
Triệu Kiến Quốc và Hàn Mai theo sau lưng Cao Tuấn, đi qua một hành lang dài, lại qua một phòng khách nhỏ. Dọc theo đường đi không thấy bất kì người nào, thỉnh thoảng chỉ gặp được một, hai người giúp việc, cả phòng an tĩnh đến đáng sợ. Hàn Mai thầm nghĩ biệt thự này đẹp thì có đẹp, lớn cũng có lớn, nhưng mà trống rỗng, không có mấy người có thể chịu được. Nếu để cô lựa chọn thì cô tình nguyện chọn mấy căn nhà nhỏ còn hơn, mặc dù không to đẹp như ở đây nhưng ít nhất sống trong đó còn thấy thoải mái.
Đi tới đi lui, đột nhiên Hàn Mai nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ truyền đến sau một cánh cửa đóng chặt, còn có cả tiếng kêu lương của phụ nữ nữa, khiến cô không khỏi lạnh cả người.
Triệu Kiến Quốc cảm thấy tâm tình biến hóa của vợ, rất tự nhiên đổi từ nắm tay sang ôm cô vào trong ***.
Hàn Mai cảm thấy ấm áp trên người Triệu Kiến Quốc truyền tới, trong lòng bình tĩnh không ít.
Cao Tuấn nghe được tiếng kêu thì chỉ dừng chân một chút, khẽ nhíu mày rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Cuối cùng, ba người dừng lại trước một gian phòng ngủ.
Bên trong phòng ngủ kê một chiếc giường lớn, một ông cụ sắc mặt vàng vọt, tiều tụy nằm bên trên đó.
Hàn Mai đoán đây chính là cha của Cao Tuấn, Cao lão tiên sinh. Nhưng cẩn thận nhìn lại lại không giống, không phải bởi vì ngũ quan của ông và Cao Tuấn không giống nhau, mà theo như tuổi của Cao Tuấn thì Cao lão tiên sinh chẳng qua cũng chỉ mới năm, sáu mươi tuổi mà thôi, người có tiền đều chú ý bảo dưỡng nhan sắc, có khối người còn trẻ hơn tuổi thật những mười mấy tuổi, nhưng Cao lão tiên sinh nhìn qua còn già hơn cả cha cô.
Một bác sĩ mặc áo đứng bên cạnh giường đang treo bình truyền.
Cao Tuấn đi tới nhẹ giọng nói chuyện với bác sĩ, vị bác sĩ kia nhíu mày một cái dường như không tán thành, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, đi ra ngoài. Lúc đi qua Triệu Kiến Quốc và Hàn Mai còn cố ý dặn dò, “Đừng nói chuyện quá lâu!”
Lúc mới vào phòng, Hàn Mai đã ngửi thấy vị thuốc bắc rất nặng, nhìn thái độ khi nãy của bác sĩ, Hàn Mai không khỏi thầm nghĩ Cao lão tiên sinh có phải là bị bệnh rất nặng hay không?
“Phanh” một tiếng, cửa phòng ngủ đóng lại, đồng thời cũng cắt đứt suy nghĩ của Hàn Mai.
Cao Tuấn đứng bên giường, cúi đầu, nhỏ giọng kêu vài tiếng bên tai của Cao lão tiên sinh.
Cao lão tiên sinh giật giật khóe mắt, một lát sau mới chậm rãi mở mắt ra.
Cao Tuấn lần nữa cúi đầu, ghé vào tai ông cụ, nói, “Bọn họ tới rồi.”
Ông cụ chuyển động con ngươi, nhìn một vòng quanh phòng ngủ, cuối cùng dừng lại trên người Triệu Kiến Quốc và Hàn Mai.
Cao Tuấn rất thuần thục đỡ ông cụ dậy, cầm hai cái gối kê sau lưng của ông, sau đó lại đỡ ông nằm xuống.
“Cậu nhất định tò mò vì sao hôm nay tôi lại tìm cậu đến đây đúng không? Hoặc là ta và cha cậu có …. Khụ khụ… quan hệ gì?”
“Cha, người chậm một chút!” Cao Tuấn vừa vội vàng vỗ lưng cho ông cụ, vừa bưng ống nhổ dưới chân giường lên.
Hàn Mai thấy ông cụ ho kịch liệt thì nhíu mày, cô sợ nhất là thấy cảnh tượng như vậy, mỗi lần như này cô đều không nhịn được mà liên tưởng đến bộ dạng của mình hoặc người thân khi ngã bệnh.
Cao lão tiên sinh ho một lúc lâu thì phun đờm, sau đó nhận lấy nước trà mà Cao Tuấn đưa tới, súc miệng. Ông híp mắt lại nhìn Triệu Kiến Quốc và Hàn Mai, dùng một loại ngữ điệu nhẹ nhàng, chậm rãi nói, “Người già rồi cũng không có ích nữa, nói hai câu cũng phải ho cả buổi sáng, thân thể này càng ngày càng tệ rồi…”
“Không biết vì sao Cao lão tiên sinh lại biết cha chồng của tôi?” Hàn Mai thấy ông cụ nói đông nói tây, nửa ngày cũng không nói tới trọng điểm, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
Ông cụ nhìn Hàn Mai, nói tiếp, “Ngày trước có một chàng trai trẻ tuổi, sinh ra trong một gia đình có điều kiện kinh tế vô cùng tốt, bởi vì anh ta là cháu trai duy nhất trong gia tộc, cho nên từ nhỏ đã được sủng ái, vì thế mà anh ta có tính tranh cường háo thắng, mọi chuyện đều phải đứng nhất, không thể nào đứng ở phía sau người khác được..”
“Trong nhà sớm đã định ra hôn sự cho anh ta, vô luận là gia thế hay bối cảnh của nhà gái đều không thể bắt bẻ được điều gì, vóc người của cô gái kia cũng hết sức đoan trang xinh đẹp, hơn nữa nghe nói cô ấy còn là một tài nữ, anh ta vì thế cũng không có ý kiến gì đối với hôn sự này, thậm chí sau khi hai bên gặp mặt, anh ta còn sinh ra mấy phần mong đợi với hôn nhân của mình. Nhưng, mọi chuyện lại không phát triển như hướng anh ta đã nghĩ. Mấy ngày trước khi hôn lễ diễn ra, anh ta mới phát hiện ra trong lòng vị hôn thê của mình luôn có một người khác, người kia chính là con trai của thầy giáo của cô ấy. Sau khi biết được chuyện này, chàng trai trẻ tuổi kia vô cùng tức giận, dưới sự kích động, anh ta liên tục trả thù người đàn ông kia. Lấy bối cảnh của nhà anh ta, muốn phá hủy một nhà giáo nho nhỏ quả thật còn đơn giản hơn P0'p ૮ɦếƭ một con kiến. Cuối cùng, dưới sự cố ý của anh ta, mẹ của người đàn ông kia bởi vì không chịu được cuộc sống kham khổ mà bỏ chạy, cha của người đàn ông kia cũng mất công việc ở trường học, không lâu sau thì bị bệnh rồi qua đời, còn bản thân người đàn ông kia thì bị ép đến một vùng nông thôn xa xôi..”
“Sau khi tất cả chấm dứt, dưới sự an bài của người lớn hai nhà, chàng trai trẻ tuổi kết hôn cùng vị hôn thê. Lúc đầu, vị hôn thê rất lạnh nhạt với anh ta, nhưng anh ta không hề gấp gáp, anh ta tin tưởng chỉ cần mình đối xử tốt với cô ấy, thời gian lâu dài, cho dù là tảng đá cũng sẽ động lòng. Nhưng cuộc sống trôi qua, tình cảm của vợ chồng son không hề khá hơn, ba ngày hai bữa lại gây gổ, cãi vã. Có một lần hai người vì một chuyện nhỏ mà cãi nhau, chàng trai trẻ tuổi thật sự là bị chọc tức đến váng đầu, lỡ miệng nói ra mọi chuyện mình đã làm với gia đình người đàn ông kia. Sau khi vợ anh ta biết chuyện thì quan hệ giữa hai vợ chồng càng trở nên căng thẳng hơn. Hai người giống như người xa lạ cùng sống dưới một mái nhà, thậm chí còn phân cả phòng ngủ. Qua một thời gian sau, anh ta không chịu nổi nữa, quyết định lựa chọn tìm cách thuyết phục vợ hồi tâm chuyển ý. Nhưng ngay khi anh ta đang vội vàng nghĩ cách thì lại phát hiện ra vợ anh ta không biết từ đâu mà có được địa chỉ của người đàn ông kia, giấu anh ta viết thư cho hắn, thậm chí thời điểm anh ta biết được thì cô ấy đã trốn khỏi nhà đi tìm người kia. Đối với chàng trai trẻ tuổi kia mà nói, chuyện này vô cùng nhục nhã, vì thế anh ta lập tức đuổi theo, nhưng còn chưa kịp tới nhà của người đàn ông kia, anh ta đã gặp được vợ mình đang khóc lóc đau lòng ở ven đường. Chàng trai trẻ tuổi rất lo lắng hỏi han, nhưng vợ anh ta chỉ ôm anh ta mà khóc, anh ta chỉ có thể đưa vợ về nhà trước đã.”
“Thật ra chàng trai trẻ tuổi không biết là, sau khi đến nông thôn không lâu thì người đàn ông kia vì tốt bụng mà chứa chấp một cô gái. Mà vợ của anh ta sau khi tìm tới cửa, nhìn thấy cô gái kia liền lầm tưởng rằng người đàn ông kia đã di tình biệt luyến, lên tiếng chất vấn lại không nhận được bất kì lời giải thích nào của người đàn ông kia, để mặc cho vợ anh ta hiểu lầm, vì thế vợ anh ta mới khóc đến đau lòng như thế. Nhưng, khi đó chàng trai trẻ tuổi không biết những chuyện này, anh ta nhất định cho rằng người đàn ông kia đã khi dễ vợ mình, trong lòng rất tức giận, anh ta liền tìm một đám côn đồ đến nông thôn dạy dỗ cho người đàn ông kia một trận. Có điều, anh ta ngàn vạn không ngờ chuyện này lại bị vợ mình nghe lén được, cô ấy vì trả thù người mình nhớ mãi không quên, vì hắn ta mà cô ấy không để ý liêm sỉ tìm tới cửa, nhưng lại bị hắn ta vứt bỏ, cô ấy mượn danh nghĩa của chồng khiến đám côn đồ kia xuống tay với cô gái trong nhà người đàn ông kia, kết quả cô gái đáng thương kia bị đám người kia … luân phiên.. cưỡng gian …”
“Chàng trai trẻ tuổi biết được chuyện thì vô cùng hối hận, anh ta cũng cảm thấy cách làm của vợ mình quá mức cực đoan, nhưng lại không đành lòng trách cứ cô ấy. Hơn nữa anh ta cảm thấy tinh thần của vợ mình dần dần có chút không bình thường, mặc dù cô ấy lệ thuộc vào anh ta hơn trước kia, nhưng thường hay nghi thần nghi quỷ, hoài nghi anh ta có tình nhân ở bên ngoài, có lúc không vừa ý cô ấy còn kêu loạn lên. Sau khi len lén đưa cô ấy đi kiểm tra mới biết cô ấy bị di truyền một loại bệnh tâm thần rất nghiêm trọng, bệnh này chỉ di truyền cho con gái mà không di truyền cho con trai, phần lớn người bị bệnh này cả đời cũng không phát bệnh, một số ít thì đến một số tuổi nhất định sẽ phát tác, một số ít hơn thì bị K**h th**h từ bên ngoài mới phát bệnh. Cũng trong lần kiểm tra này, anh ta mới phát hiện ra vợ mình có bầu hai tháng. Chàng trai trẻ tuổi suy nghĩ liền quyết định đưa vợ ra nước ngoài, vừa là để dưỡng thai, vừa là để chữa bệnh. Ở nước ngoài bốn năm, con trai khỏe mạnh đáng yêu ra đời, tinh thần của vợ cũng chuyển tốt, anh ta mới mang theo cả nhà về nước…”
“Bởi vì áy náy nên anh ta vẫn luôn phái người lưu ý tin tức của người đàn ông kia và cô gái vô tội. Tin tức chuyển về nói, người đàn ông kia đã kết hôn với cô gái, nhưng lúc kết hôn thì bụng của cô dâu đã lớn rồi, chỉ vài tháng sau thì sinh con. Anh ta dựa vào thời điểm ra đời của đứa bé mà dự đoán, dĩ nhiên đoán ra nó không phải là con của người đàn ông kia. Vì thế anh ta càng cảm thấy áy náy hơn, nhưng biết được người đàn ông kia coi đứa bé như con ruột, mấy năm nay một nhà hạnh phúc, anh ta cũng yên tâm.”
“Chàng trai trẻ tuổi cứ tưởng rằng người hai nhà có thể cứ như vậy, không còn gì dây dưa với nhau nữa. Nhưng việc đời khó đoán, sau khi về nước, vợ anh ta lần nữa viết thư cho người yêu cũ, thậm chí còn điên cuồng lấy cái ૮ɦếƭ ra uy hiếp đòi gặp mặt hắn, nhưng không hề có một phong thư hồi âm nào được gửi trả lại. Dưới sự phẫn nộ, vợ anh ta lén lút đi tìm vợ của người đàn ông kia, nói cho cô gái kia biết năm đó cô ấy bị người ta luân phiên cưỡng gian, năm đó mình và chồng của cô ấy yêu nhau như thế nào, còn nói cho cô gái kia rằng chồng của cô ấy lấy cô ấy chỉ vì thương hại mà thôi…”
“Sau chuyện này, tinh thần của vợ anh ta lần nữa bị xáo trộn, chàng trai trẻ tuổi vì bận chuyện làm ăn nên không thể đưa vợ ra nước ngoài trị liệu, không thể làm gì khác hơn là nhốt cô ấy ở nhà, mời thầy thuốc về nhà trị liệu cho cô ấy. Không lâu sau đó, vợ anh ta có bầu đứa con thứ hai, tinh thần cũng có chuyển biến tốt. Nhưng ngay khi cô ấy sắp sinh thì chàng trai trẻ nhận được tin người đàn ông kia gặp nạn ở công trường mà qua đời. Vợ anh ta vô tình nghe được chuyện này, bởi vì đau lòng quá độ mà sinh non, sau khi sinh ra con gái thì không lâu sau cô ấy cũng qua đời.”
Nói tới chỗ này, ông cụ rõ ràng có chút nghẹn ngào, thời điểm nói chuyện, ánh mắt của ông cụ rất trống rỗng, giống như đang nhớ lại từng chuyện một. Đột nhiên, ông cụ quay đầu lại, yên lặng nhìn Triệu Kiến Quốc, nói, “Chàng trai trẻ tuổi kia bây giờ đã là một ông cụ đầu đầy tóc trắng, phải chịu đựng ốm đau ***, sắp sửa rời xa nhân thế. Cậu nói xem, nếu như trước khi ૮ɦếƭ, anh ta thành tâm sám hối thì có được tha thứ không?”
Ngay từ lúc chuyện xưa bắt đầu không lâu, Triệu Kiến Quốc đã đoán được nhân vật trong đó là ai, càng nghe đến phía sau, trong lòng anh càng quay cuồng, sức lực nắm tay càng lớn hơn, cho đến khi Hàn Mai không nhịn được nữa kêu đau thành tiếng, anh mới giật mình, dần dần giảm lực. Thấy Cao lão tiên sinh vẫn dùng ánh mắt khát vọng nhìn mình chằm chằm, anh cười lạnh, nói, “Có thể tha thứ hay không phải chờ đến lúc ông xuống hoàng thổ mới biết được!” Sau đó thì không nói gì nữa, lôi kéo Hàn Mai đi ra cửa.
Hàn Mai gấp gáp theo sát bước chân của Triệu Kiến Quốc, sau lưng lại truyền tới một hồi ho khan dồn dập…..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc