Quân Cưới - Chương 47

Tác giả: Đệ Tứ Cá Bình Quả

Hồng Viễn
Sáng hôm sau lúc Hàn Mai tỉnh dậy thì Triệu Kiến Quốc đã đi rồi. Hàn Mai thầm cảm thấy may mắn vì anh đã đi rồi, nếu không sáng sớm nhìn thấy khóe miệng của anh, cô sẽ lại cười không dừng lại được giống hôm qua. Không biết vết thương của anh đã khá hơn chút nào chưa? Có còn sưng hay không đây?
Thật ra tối hôm qua Hàn Mai cũng không cố ý, cô chỉ muốn trả thù Triệu Kiến Quốc một chút thôi, ai bảo anh tham lam như vậy làm gì!
Hàn Mai vốn chỉ định giả vờ giả vịt nhào qua thôi, ai ngờ không khống chế được sức lực mới khiến răng cửa cắn trúng môi dưới của Triệu Kiến Quốc, lúc ấy cô còn cảm thấy ê ẩm cả hàm răng thì chắc chắn là Triệu Kiến Quốc cũng không tốt hơn bao nhiêu, chỉ cần nghe tiếng kêu của anh là biết.
Nhìn khóe miệng sưng đỏ vẫn còn đang rỉ máu của anh, Hàn Mai tự trách mình. Cô định đi tìm y tá xin thuốc bôi cho anh, nhưng Triệu Kiến Quốc lại ngăn lại, sống ૮ɦếƭ không cho cô đi, Hàn Mai cũng không còn biện pháp, chỉ có thể hi vọng sức hồi phục của Triệu Kiến Quốc mạnh mẽ một chút, vết thương sớm hết sưng.
Sáng sớm về đến bộ đội, Triệu Kiến Quốc lập tức vào phòng làm việc. Phạm Bằng nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của Triệu Kiến Quốc thì cười không khép miệng lại được, này rõ ràng chính là vết răng cắn. Có thể gây thương tổn cho Phó Doanh của anh, mà lại là ở vị trí đó, phương thức đó, trừ chị dâu ra thì không còn ai nữa. Phạm Bằng xấu xa nghĩ, nhất định là Phó Doanh đại nhân không chịu được cháo trắng rau dưa, muốn ăn thịt, kết quả là chị dâu thà ૮ɦếƭ cũng không theo, nhất thời kích động nên mới cắn Phó Doanh một ngụm. Có điều, cũng phải nói rằng, quả thật chị dâu rất lợi hại, nhìn bề ngoài thì có vẻ mềm mại yếu ớt, thời khắc mấu chốt lại có thể hạ được miệng, nhìn đôi môi sưng đỏ kia cũng biết chiến huống lúc đó có bao nhiêu kịch liệt!
Nhớ ra dạo này vì vợ sinh Long Phượng thai mà cả ngày Triệu Kiến Quốc đều mang vẻ mặt rắm thối, Phạm Bằng không nhịn được, muốn đi K**h th**h người kia đôi câu.
“Người anh em, có câu này tôi nhất định phải nói với cậu, cậu có nóng lòng hơn nữa cũng không thể nhịn thêm vài ngày sao? Chị dâu vẫn còn đang ở cữ đấy? Cậu như vậy, khó trách chị dâu lại hạ miệng không lưu tình…!!!”
“Cút!”
Phạm Bằng còn chưa nói xong đã bị Triệu Kiến Quốc đuổi ra khỏi phòng làm việc, anh cũng không giận, chỉ cười một tiếng liền rời đi, thế nhưng tiếng cười kia lại khiến người ta cảm thấy không có ý tốt.
Cả ngày hôm đó, bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại có một hai cái đầu ló ra, nhìn trộm vào trong phòng làm việc, chính xác mà nói là nhìn trộm Triệu Kiến Quốc, dĩ nhiên, trọng điểm chú ý là miệng của anh, mỗi lần vừa thấy Triệu Kiến Quốc muốn ngẩng đầu lên sẽ lập tức nhanh chân bỏ chạy.
Triệu Kiến Quốc nhìn bóng lưng hấp tấp chạy trốn ngoài cửa sổ, thầm tính toán xem có nên gia tăng cường đội huấn luyện hay không?
****************
Vài ngày trước khi Hàn Mai xuất viện, Dương Vân Tú đến gặp cô, nói muốn làm tiệc đầy tháng cho Tiểu Nghị và Tiểu Lôi, đã đặt sẵn ở khách sạn rồi.
Hàn Mai vừa nghe liền giật mình chấn kinh…. Sao ngay cả tiệc đầy tháng của hai bảo bối nhà cô chị ấy cũng muốn giúp đỡ?
Hàn Mai vốn đã tính chờ hai bảo bảo đầy tháng, cô sẽ mở tiệc mời khách, ở quê cô có tục lệ, vào ngày đầy tháng của đứa bé, nhất định phải mời người cao tuổi nhất trong thôn tới nhà, coi như là cầu phúc cho đứa bé cả đời được khỏe mạnh an khang. Cho dù trong nhà có khó khăn thế nào đi chăng nữa cũng đều cố gắng làm một bàn tiệc R*ợ*u nho nhỏ, nhà nào khá hơn thì tiệc đầy tháng và trăm ngày cho đứa bé sẽ náo nhiệt hơn. Có người mẹ nào mà không hi vọng con cái của mình được bình an chứ, lấy điều kiện bây giờ của cô mà nói, cũng không phải là cô không làm được vài bàn tiệc. Hơn nữa, lúc cô vừa tới bộ, nói là mời khách nhưng cuối cùng lại vì chuyện Tào Thải Ngọc mà không thành công. Trong thời gian cô mang thai, các binh sĩ của Triệu Kiến Quốc cũng chăm sóc cô không ít, rau xanh, trái cây đều chọn thứ tốt nhất đưa tới cho cô, nói Hàn Mai không cảm động là giả, cô tính chờ sinh con xong, sẽ mời mọi người tới ăn tiệc đầy tháng.
Triệu Kiến Quốc cũng có ý giống như vậy, nhưng hiện tại anh không quản chuyện tiền nong trong nhà, trợ cấp mỗi tháng cũng đưa hết cho Hàn Mai giữ, một năm bốn mùa bộ đội đều phát quân trang xuống, trước kia còn có thể mua mấy bao thuốc, uống chút R*ợ*u, nhưng vì Hàn Mai muốn sinh con nên anh cũng cai hết. Cho nên bây giờ, hằng ngày Triệu Kiến Quốc trừ tiền cơm ba bữa ra cũng không còn gì phải tiêu xài cả. Thỉnh thoảng Hàn Mai sẽ bỏ ít tiền vào túi áo của Triệu Kiến Quốc, nhưng một thời gian sau kiểm tra thì số tiền đó hầu như vẫn còn nguyên. Hàn Mai cũng không phải là loại phụ nữ quản lý chồng chặt chẽ, Triệu Kiến Quốc cũng không có điểm gì khiến cô không yên lòng cả. Sổ tiết kiệm và tiền mặt cất ở đâu trong nhà, anh cũng biết, nhưng cho tới giờ anh đều không chạm qua mấy thứ đó, cũng không hỏi Hàn Mai tiêu pha như thế nào, chỉ đến lúc cô bàn chuyện làm tiệc đầy tháng cho con, anh mới hỏi cô có đủ tiền không, nhận được đáp án khẳng định của Hàn Mai thì bắt đầu vui vẻ, theo sát bên cô thảo luận chuyện làm tiệc đầy tháng cho con.
Hai người cùng cảm thấy không cần thiết phải làm lớn. Bọn ở ở đây không có thân thích nào, chỉ cần làm mấy bàn R*ợ*u, mời mấy chiến hữu trong bộ đội đến là được.
Hàn Mai vốn lên kế hoạch bày vài bàn trên mảnh đất trống dưới lầu, nhờ mấy công nhân có quan hệ tốt với cô ở xưởng đóng hộp tới nấu nướng giúp. Có điều cô không ngờ tới mình sẽ sinh non hơn nửa tháng, còn là sinh đôi, lại ở lại trong viện hết cả tháng trời. Cô không trở về được, cũng không tiện bảo Triệu Kiến Quốc chuẩn bị trước, sau khi thương lượng, hai người không thể làm gì khác hơn là đem tiệc đầy tháng đổi thành tiệc trăm ngày. Nhưng đến lúc đó trời đã chuyển lạnh rồi, chỉ sợ bày tiệc trên khu đất kia sẽ không tốt.
Hiện tại, Dương Vân Tú lại đột nhiên chạy tới nói muốn làm tiệc đầy tháng cho Tiểu Nghị và Tiểu Lôi, ngay cả khách sạn cũng đã đặt rồi, Hàn Mai suy nghĩ một lúc lâu cũng không biết nên trả lời chị ra sao, đành phải nói chuyện này một mình cô không quyết định được, phải đợi Triệu Kiến đến bàn bạc với anh đã.
Dương Vân Tú thấy Hàn Mai nói như vậy cũng không nói thêm gì nữa, ôm Tiểu Lôi hàn huyên thêm đôi ba câu.
Hàn Mai biết Dương Vân Tú là thật lòng yêu thích hai bảo bối nhà cô, đặc biệt là Tiểu Lôi, mỗi lần tới bệnh viện, chị đều ôm Tiểu Lôi không chịu buông tay. Chuyện này Hàn Mai có thể hiểu được, nếu như cô chỉ sinh được một mình Tiểu Nghị thì cũng sẽ muốn có thêm một bé gái nữa, phụ nữ luôn luôn hi vọng mình có thể nam nữ song toàn, có con trai lại muốn con gái, có con gái lại muốn con trai, đây là chuyện thường tình. Dù sao Dương Vân Tú cũng chỉ sinh được một đứa con trai, thấy con gái nhỏ nhà người ta đáng yêu liền yêu thích thì cũng bình thường. Có điều lúc trước chị đã giúp cô nhiều chuyện như vậy rồi, hiện tại ngay cả tiệc đầy tháng cho Tiểu Nghị và Tiểu Lôi cũng là chị đứng ra làm, hình như không đơn giản chỉ là vì yêu thích hai đứa bé mà thôi.
Hàn Mai biết trong này có một phần là vì giao tình vài chục năm giữa Triệu Kiến Quốc và Ngô Bân, nhưng cô luôn cảm thấy phần lớn là vì chuyện mảnh đất ở Hà Đông lần trước.
Sau khi Dương Vân Tú ra về, Hàn Mai cẩn thận nhớ lại, kiếp trước có một lần Lý Khải Dân cùng đám bằng hữu chó má của hắn uống tới nửa đêm, cô chờ mọi người về hết mới dám ra khỏi phòng. Đến phòng khách, chỉ thấy Lý Khải Dân nằm im trên bàn, không nhúc nhích gì, vỏ đậu phộng, vỏ chai rỗng vất bừa bãi khắp sàn nhà. Thấy cửa nhà nửa đóng nửa mở, cô vội vàng chạy ra khóa trái cửa lại trước.
Trước kia cũng có nhiều lần Hàn Mai tỉnh dậy lúc nửa đêm, lúc cô đi ra ngoài tìm Lý Khải Dân đều thấy hắn say khướt nằm trên bàn như vậy, những người ngày thường cùng hắn xưng huynh gọi đệ, ăn uống no đủ liền phủi ௱o^ЛƓ rời đi, lúc ra về lại không chịu đóng cửa cẩn thận. Trong nhà chỉ có một người phụ nữ là cô và một người say như ૮ɦếƭ là Lý Khải Dân, Hàn Mai không dám tưởng tượng nếu như có ăn trộm chạy vào thì cô phải đối phó như thế nào. Sau đó, Hàn Mai nói với Lý Khải Dân mấy lần, nhưng hắn căn bản là không nghe lọt tai, thậm chí có lần Hàn Mai tỉnh lại, trong nhà trống không chỉ có một mình cô, Lý Khải Dân không biết đã đi đâu rồi, cửa chính mở rộng, cô đứng trong phòng khách nhìn cánh cửa đang mở rộng kia mà lạnh hết cả người.
Từ đó về sau, mỗi lần Lý Khải Dân dẫn người về nhà, Hàn Mai chuẩn bị xong R*ợ*u và đồ nhắm liền trốn vào trong phòng ngủ, nhưng cô cũng không dám ngủ, cứ thế ngồi đợi trên giường, chờ phòng khách an tĩnh trở lại, mọi người đi hết rồi cô mới đi ra, trước tiên đóng cửa nhà lại rồi mới bắt đầu dọn dẹp phòng.
Có lúc ngồi đợi nhàm chán, cô sẽ đọc mấy tờ báo và tạp chí của Lý Khải Dân, phần lớn là tin tức có liên quan đến địa ốc, Lý Khải Dân rất quan tâm tới loại tin tức này, còn đánh dấu rất nhiều chỗ bằng Pu't đỏ. Những chỗ được đánh dấu đó, Hàn Mai đều đọc cẩn thận, cô phát hiện phần lớn những tin tức này đều nói về dự án khai thác và những đánh giá của chuyên gia về mảnh đất ở Hà Đông.
Nội dung đại khái là tập đoàn Hồng Viễn lớn nhất tỉnh đầu tư một số tiền lớn vào dự án khai thác mảnh đất ở Hà Đông, chuẩn bị xây dựng một trung tâm thương mại lớn, kết quả Chính phủ còn chưa tu sửa xong đường thì phát hiện bên dưới nền đất có một cái hố lớn, những công trình đã xây dựng được một nửa của Hồng Viễn bị buộc phải ngừng lại. Lúc này Hồng Viễn giống như bị rơi vào một vũng bùn, lùi không được mà tiến cũng không xong, cuối cùng chỉ có thể tuyên bố phá sản, bị tập đoàn Cao thị thu mua.
Báo chí lại tiếp tục phanh phui chuyện chủ tịch của Hồng Viễn vì một mảnh đất kia mà mất cả công ty là do Cao thị đứng đằng sau phao tin đồn, mọi tờ báo lớn nhỏ đều đăng lên tin này lên trang đầu, Lý Khải Dân cũng thảo luận chuyện này với đám bạn cả ngày, Hàn Mai có muốn không chú ý tới cũng khó khăn.
Hàn Mai còn nhớ rõ, kiếp trước có lần cô đỡ Lý Khải Dân đã say khướt về phòng thì hắn đột nhiên nắm vai cô, nửa tỉnh nửa say nói, “Anh nói cho em biết… đám người Hồng Viễn kia.. con mẹ nó chính là kẻ ngu.. Tập đoàn Cao thị đào sẵn một cái hố mà bọn họ vẫn ngoan ngoãn nhảy vào! Dám khai trừ lão tử, lão tử.. con mẹ nó khiến ngươi phá sản…”
Lúc ấy Hàn Mai cũng không quá để ý, chỉ vì nghe thấy hai chữ Hồng Viễn nên mới lưu ý. Kiếp này cũng là vì từ Triệu Kiến Quốc mà biết được Dương Vân Tú chính là Chủ tịch của Hồng Viễn, những ký ức này mới từ từ hiện về. Kiếp trước trừ tập đoàn Hồng Viễn ra, còn có rất nhiều nhà đầu tư bị phá sản. Ban đầu, Hàn Mai còn tưởng rằng Dương Vân Tú chỉ là bà chủ của xưởng đóng hộp, không hề đem chị và Hồng Viễn liên hệ với nhau. Nhưng chuyện này cũng không thể trách cô được, thời này phụ nữ ra ngoài làm ăn đã ít, ai sẽ nghĩ tới Dương Vân Tú lại quản lý một công ty lớn như vậy chứ?
Bây giờ nghĩ lại, nếu những lời kia của Lý Khải Dân là thật thì lần này Hồng Viễn chính là bị người trong bóng tối hãm hại. Lần trước cô nhắc nhở như vậy, chẳng những là ngăn Hồng Viễn sa chân vào bùn lầy, mà gặp phải chuyện như vậy, Dương Vân Tú nếu đã có thể tự mình chèo chống một công ty lớn thì sẽ nhìn ra được mờ ám đằng sau. Tập đoàn Cao thị kia bại lộ ra ánh sáng trước thời hạn, sợ rằng về sau muốn đứng vững trên thương trường cũng không dễ dàng gì, trải qua sự kiện lần này, muốn tìm một cơ hội tốt hơn khẳng định càng thêm khó khăn.
Hàn Mai không nghĩ tới một câu nói của cô lại gây ra thay đổi lớn như vậy, cũng coi như là giúp Hồng Viễn một việc lớn, thế thì Dương Vân Tú làm những thứ này cũng có chút giống như báo ơn.
Sống lại lần nữa, Hàn Mai không muốn làm chuyện lớn, cô cũng không có cảm giác bản thân mình có thể có bản lãnh làm ra chuyện lớn gì, cô chỉ muốn an ổn cùng Triệu Kiến Quốc sống qua ngày, cùng nhau chăm sóc con cái, chờ con cái trưởng thành, kết hôn, cô có thể ôm cháu nội cháu ngoại, cuộc sống như thế cô đã rất thỏa mãn rồi. Nhưng những ý nghĩ này đều là trước khi Hàn Mai chưa trở thành mẹ, hiện tại nhìn hai bảo đang an tĩnh ngủ trên giường nhỏ, Hàn Mai lại có chút dao động.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc