Quân Cưới - Chương 24

Tác giả: Đệ Tứ Cá Bình Quả

Hội Chẩn
Triệu Kiến Quốc ôm hàn Mai chạy tới phòng y tế, nhẹ nhàng đặt cô trên giường bệnh.
“Người đâu? ૮ɦếƭ hết ở đâu rồi?”
Thấy cả phòng y tế cư nhiên không có một ai, Triệu Kiến Quốc tức giận cực kì.
Quân y Tiểu Trịnh vừa mới ăn tối xong trở lại, đã nhìn thấy Liên trường đỏ mắt như muốn ăn thịt người đang đi về phía mình. Tiểu Trịnh sợ hãi đứng im tại chỗ không dám động. Triệu Kiến Quốc đi tới, túm cổ áo quân ý kéo đến bên giường Hàn Mai nằm.
“Mau khám cho lão tử!”
Tiểu Trịnh toàn thân đều run, hoài nghi Liên trưởng hôm nay ăn trúng thuốc nổ! Quay đầu nhìn người trên giường bệnh, không phải là chị dâu sao? Thấy vết sưng đỏ trên tay Hàn Mai mới hiểu Liên trưởng bị làm sao, lập tức khom người xem xét vết thương cho Hàn Mai.
Sau khi đã khử độc trên vết thương cho Hàn Mai, Tiểu Trịnh lấy ra một cây châm dài, chuyên tâm xử lý vết nước phồng, cuối cùng bôi lên tay Hàn Mai một lớp thuốc mỏng.
Hàn Mai không dám nhìn, nghiêng đầu sang vùi mặt vào trong *** Triệu Kiến Quốc, tay gắt gao ôm chặt hông anh, không có lấy một tia nức nở.
Triệu Kiến Quốc một tay ôm Hàn Mai, một tay giữ chặt cố định cổ tay bị bỏng của Hàn Mai, nhìn quân y từng châm từng châm chọc rách vết phồng trên vết bỏng, mỗi châm đều giống như đâm vào trong đầu anh, mơ hồ thấy đau. Trong lòng anh đang không ngừng tự mắng bản thân, trách mình không chăm sóc tốt cho vợ, khiến cô mới tới bộ đội được hai ngày đã có chuyện như vậy.
Bôi xong thuốc, quân y Tiểu Trịnh phát cho Hàn Mai một ít thuốc tiêu viêm, một chai thuốc bôi, căn dặn cứ cách bốn giờ phải bôi một lần, tuyệt tối không để vết thương chạm nước.
Triệu Kiến Quốc thấy sắc mặt Hàn Mai tốt lên, liền lôi kéo Tiểu Trịnh vào trong góc nói chuyện.
Lúc này, Lưu Anh cũng thở hồng hộc chạy tới.
“Đã xử lý vết thương chưa Mai Tử? Đưa chị xem một chút.”
Vết thương của Hàn Mai không có băng bó, chỉ thoa một tầng thuốc mà thôi, cho nên khi Lưu Anh thấy rõ ràng cổ tay sưng đỏ, cả da đầu cũng tê dại, như này chẳng phải rất đau sao? Càng thêm đau lòng nhìn Hàn Mai, chị thật sự thích cô gái này, coi Hàn Mai như em gái mà chăm sóc.
Hàn Mai cũng biết Lưu Anh là thực lo lắng cho mình, trong lòng cảm thấy ấm áp, trấn an nói, “Chị Anh, em không sao, vết thương đã xử lý rồi, cũng không còn đau nữa !” Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
“Em nói thật với chị đi, chuyện hôm nay có phải là do Tào Thải Ngọc cố ý không?” Lưu Anh đến gần Hàn Mai, thấp giọng hỏi.
Thật ra đến giờ Hàn Mai cũng không biết chuyện đã xảy ra như thế nào, lúc ấy cô vừa trút thức ăn ra đĩa, biết Tào Thải Ngọc đứng sau lưng nên cô mới không quay đầu lại, chỉ dùng một tay đưa đĩa tới, không ngờ lại xảy ra chuyện sau đó. Có điều hôm nay là lần đầu tiên cô gặp Tào Thải Ngọc, người ta cũng không có lý do gì để đả thương cô. Hơn nữa, Triệu Kiến Quốc và Đặng Chí Cường lại là chiến hữu lâu năm, cho dù là Tào Thải Ngọc cố ý, Hàn Mai cũng không tiện vạch mặt, dù sao hai nhà cũng ở hai tòa nhà đối diện nhau, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, về sau cũng lúng túng, sau này chỉ cần ít tiếp xúc là được rồi. Chỉ là trải qua chuyện này, sợ rằng Tào Thải Ngọc cũng không nguyện ý cùng cô lui tới.
“Không phải, là tại em không cẩn thận, không cầm chặt cái đĩa..”
“Thật như vậy?” Lưu Anh vẫn hoài nghi, mặc dù cái gì chị cũng không nhìn thấy, nhưng chị đã thấy ánh mắt không đúng của Tào Thải Ngọc nhìn Hàn Mai.
“Thật mà, em làm sao lại đi gạt chị chứ?”
Đúng lúc này thì Triệu Kiến Quốc trở lại, ôm Hàn Mai lên đi về nhà, Hàn Mai vốn dĩ không đồng ý để anh ôm, cô là bị thương ở tay chứ không phải chân, từ phòng y tế về nhà cũng không xa, cô cũng không muốn trên đường về bị thủ hạ của Triệu Kiến Quốc nhìn thấy. Nhưng Triệu Kiến Quốc không đồng ý, cơ hội thương lượng cũng không cho, trực tiếp ôm cô đi về. Chuyện cười! Triệu Kiến Quốc anh là ai? Là quân nhân! Anh tin tưởng võ lực mới là phương pháp xử lí tốt nhất!
Miệng vết thương được xử lý xong cũng đỡ đau hơn trước, trước khi rời đi, Hàn Mai do dự hỏi một câu, “Có để lại sẹo không?”
“Nếu như chăm sóc tốt, không ***ng nước, không nhiễm trùng, sẽ không lưu sẹo.”
Nghe được lời này Hàn Mai cũng yên tâm, cô mới không muốn mùa hè mà mà không được mặc áo ngắn tay đâu.
…………….
Triệu Kiến Quốc ôm Hàn Mai về đến nhà, đặt cô lên giường, hạ lệnh nghiêm cấm cô xuống giường, Hàn Mai không nói nên lời, cô cũng không phải là gãy chân, tại sao chứ?
Triệu Kiến Quốc thấy Hàn Mai quệt mồm, vẻ mặt không phục rất đáng yêu, nhìn thế nào cũng không ngán! Thấy cô muốn xuống giường, lập tức vọt tới ôm cô đặt lại giường như cũ, cẩn thận không chạm vào vết thương trên tay cô.
“Ngoan, đừng động! Quân y nói nếu không cẩn thận cọ xát vết thương, về sau sẽ lưu lại sẹo! Chẳng lẽ em muốn lưu lại ký hiệu trên cổ tay sao? Anh không ngại trên người em có sẹo hay không, em tự nghĩ xem bản thân em có muốn hay không?”
Hàn Mai không nói lại được Triệu Kiến Quốc, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nằm trên giường, bĩu môi, đáng thương nhìn anh.
“Vợ, em nằm nghỉ đi, anh ra phòng ngoài dọn dẹp một chút, rất nhanh sẽ trở lại.”
Triệu Kiến Quốc hôn một cái lên trán Hàn Mai liền đi ra ngoài.
Một mình Hàn Mai nhàm chán nằm trên giường, cả cánh tay bên phải không thể cử động, ngơ ngác nhìn trần nhà, không bao lâu dần dần ngủ thiếp đi. Sáng hôm nay, cô thức dậy quá sớm, tiếp đó lại cùng Lưu Anh đi dạo cả buổi sáng, buổi chiều trở lại còn phải vội vàng chuẩn bị cơm tối, một khắc cũng không nghỉ , cho nên hiện tại nằm thoải mái trên trường rất nhanh liền ngủ mất.
Lúc Triệu Kiến Quốc vào lại phòng ngủ đã thấy vợ nằm ngủ rồi. Trong lúc ngủ cô còn nhíu mày, anh lập tức co rút đau lòng. Vén chăn lên nhìn vẫn thấy Hàn Mai đang mặc váy, anh muốn cởi ra giúp cô nhưng ống tay váy tương đối hẹp, nếu cởi ra nhất định sẽ chạm vào vết thương của cô. Nhìn một hồi lâu, hai tay Triệu Kiến Quốc dùng lực nắm hai bên ống tay váy Hàn Mai, “Xoẹt” một tiếng, tay váy của Hàn Mai trực tiếp bị xé rách đến cổ áo.
Hàn Mai đang mơ mơ màng màng ngủ liền bị kinh tỉnh, thấy bản thân chỉ mặc áo lót, nửa bộ *** đều lộ ra ngoài, cô sợ hãi kêu lên, lập tức đưa tay muốn kéo chăn đắp lên người. Nhưng cô vừa muốn cử động tay liền bị nắm lại.
“Đừng động! Cử động nữa sẽ ***ng trúng vết thương!”
Hàn Mai lúc này mới nhớ ra tay của mình bị thương, không thể lộn xộn, vừa rồi cô theo bản năng định dùng tay bị thương kéo chăn, may mà có Triệu Kiến Quốc kịp thời giữ lại.
Hàn Mai nhớ ra bộ dạng hiện tại của mình, lập tức dùng tay trái kéo chăn đắp lên. Thấy trên tay Triệu Kiến Quốc đang cầm một đoạn tay váy, tức giận hỏi, “Anh đang làm cái gì vậy?”
“Cởi váy cho em.”
“Anh gọi như này là cởi sao?”
“Sợ ***ng phải vết thương của em.”
Hàn Mai suy nghĩ thêm cũng thấy đúng, nhưng cái váy này là cô mới mua hôm nay, đây là lần đầu tiên mặc vào người đấy! Rất quý có được không!
Triệu Kiến Quốc vừa nhìn cũng biết vợ đang rối rắm cái gì, nhẹ nhàng cúi xuống nói bên tai Hàn Mai, “Em đừng tiếc cái váy nữa, coi như nó còn tốt anh cũng không cho em mặc thêm lần nữa.”
“Tại sao?” Hàn Mai kỳ quái hỏi.
“Quá thuận mắt.”
Quá thuận mắt? Quá thuận mắt thì có vấn đề gì? Bộ váy kia vốn đã rất đẹp rồi!
Triệu Kiến Quốc thở dài, ôm Hàn Mai vào trong ***, “Ý anh là nhìn em quá thuận mắt. Vợ của anh lại để cho người khác ngắm, thiệt thòi lớn như vậy anh không nuốt được.”
Hàn Mai vui vẻ, ngẩng đầu nhìn Triệu Kiến Quốc, cười nói, “Ghen?”
Triệu Kiến Quốc không để ý, xoay mặt cô trở lại *** mình như cũ.
Hàn Mai thấy anh không có phản ứng, làm bộ căng thẳng nói, “Nếu thấy thua thiệt thì anh cũng đi nhìn vợ người ta đi, khẳng định đem thua thiệt bù lại hết.”
Triệu Kiến Quốc giả bộ nghiêm túc suy tính, một lát sau hôn một cái trên mặt Hàn Mai, trả lời, “Vợ anh thật thông minh, biện pháp này rất tốt, ngày mai anh sẽ thử.”
Hàn Mai nghe xong, giận, hung hăng cắn một hớp trên *** Triệu Kiến Quốc.
“Ưm……..”
Triệu Kiến Quốc không ngờ vợ sẽ trực tiếp cắn mình, anh da dày thịt béo cũng không sợ đau, một hớp này không phải cắn xuống thịt mà là cắn tới ** mãnh liệt của anh. Cả người anh run lên, thân thể bắt đầu nóng lên, tất cả máu trên người hội tụ hết vào một chỗ đang bành trướng, vô cùng đau đớn.
Hàn Mai cũng cảm thấy biến hóa trên thân thể Triệu Kiến Quốc, bắp đùi cô bị thứ gì đó chĩa vào, cách một lớp vải vóc cũng có thể cảm thấy nhiệt độ của nó. Hàn Mai chỉ thấy trên mặt nong nóng, đẩy *** Triệu Kiến Quốc muốn xích ra, có điều tay của cô vừa ***ng vào ***g *** của anh liền bị một bàn tay lớn đè lại.
“Đừng động….” Triệu Kiến Quốc khàn giọng nói. Vốn dĩ bởi vì tay Hàn Mai bị thương, anh sợ loại vận động kịch liệt này không cẩn thận cọ đến vết thương, nên nghĩ tối nay sẽ không ***ng vào cô. Nhưng mới vừa rồi cô cắn một hớp, ** của anh trong nháy mắt lập tức bị kích thích giống hệt lúc tối, giống như bị sóng gió mãnh liệt quất vào người, muốn đem anh nuốt trọn. Anh biết bản thân không thể nén nổi nữa, nếu phải nhịn thêm mấy lần nữa như này thì con mẹ nó, thân thể anh cũng hỏng nát!
Hàn Mai thấy Triệu Kiến Quốc kìm nén đến mồ hôi đầy đầu, cặp mắt đỏ ửng, cô đau lòng, khẽ vuốt ve mặt anh, “Anh chậm một chút là được rồi.”
Hàn Mai nói xong lập tức xấu hổ, cả mặt đỏ bừng. Triệu Kiến Quốc thấy cô như vậy, sợi dây trong đầu “Phanh” một tiếng đứt đoạn. Nếu còn nhịn nổi nữa thì anh không phải là đàn ông! Một câu nói nhẹ nhàng nhưng hiệu quả lại y hệt giọt nước làm tràn ly.
Triệu Kiến Quốc vội vàng *** áo Hàn Mai, thêm một tiếng “Xoẹt” nữa vang lên, tay váy bên trái của Hàn Mai bị xé rách. Không có hai ống tay váy cản trở nữa, Triệu Kiến Quốc dễ dàng đem phần dư lại của chiếc váy kéo xuống, ném khỏi giường.
Hàn Mai nhìn váy rơi trên mặt đất, thầm nghĩ xem có thể đem nó biến thành váy sát nách không.
Triệu Kiến Quốc thấy vợ thất thần liền giận đến nghiến răng, xoay mặt cô lại cắn một hớp lên đôi môi đỏ mọng.
Cảm giác đau nhói từ môi truyền đến làm Hàn Mai phục hồi lại tinh thần, nước mắt lưng tròng nhìn Triệu Kiến Quốc.
“Không cho nghĩ đến chuyện khác! Chỉ được phép nhìn anh! Nghĩ tới anh!”
Dứt lời, không báo trước vọt mạnh đi vào, nhanh chóng tiến công.
“A………”
Hàn Mai bị cảm giác kích thích đột nhiên tới đánh úo, thét chói tai ra tiếng.
Triệu Kiến Quốc đưa tay trái ra nắm chặt tay phải của Hàn Mai, mười ngón tay đan xen cố định trên đỉnh đầu Hàn Mai, cẩn thận không để chạm vào vết thương, ** hung mãnh đi tới.
Không biết trải qua bao lâu, Triệu Kiến Quốc mới ở lần tiến công sâu nhất phóng thích chính mình. Hàn Mai mệt mỏi, đến sức nâng đầu ngón tay cũng không còn, một khắc cuối cùng trước khi ngủ còn tự mắng bản thân, không có việc gì lại đi đồng tình với Triệu Kiến Quốc, đúng là tự tìm tội chịu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc