Quân Cưới - Chương 11

Tác giả: Đệ Tứ Cá Bình Quả

Lý Khải Dân
Việc làm ăn của tiệm Tiểu Tinh càng ngày càng tốt, không chỉ có người lên trấn mua đồ mà cả người đến trấn làm ăn cũng đều vào tiệm ăn cơm.
Hàn Mai cho người sửa tầng dưới thành mấy gian phòng bao, bên trong mỗi phòng là một bàn tròn lớn đủ cho mười hai người ngồi. Bình thường trong tiệm chủ yếu là khách vãng lai, ngồi bên ngoài là được rồi, nếu khách tới đông hơn một chút, Hàn Mai sẽ để Thạch Đầu dẫn khách vào phòng bao.
Thạch Đầu cũng đem lầu hai sửa sang lại thành bốn gian phòng, ban đêm chú Thạch sẽ nghỉ lại trong một gian để coi tiệm.
Tiệm ăn hiện tại buôn bán rất tốt, mấy người Hàn Mai làm việc bận rộn cũng cảm thấy quá sức, Tiểu Thúy đang mang thai chỉ có thể giúp quản lý chuyện sổ sách, chú Thạch lại không bỏ được công việc đồng áng, thím Thạch cũng đã lớn tuổi, Hàn Mai tính tìm Thạch Đầu thương lượng chuyện chuyện tuyển thêm người làm trong tiệm.
Trong lòng Hàn Mai đã sớm có thí sinh, chính là con gái thứ hai của Quách gia, người chị dâu tương lai không có duyên với anh trai cô trong kiếp trước, Quách Hồng. Cô gái này vừa hiếu thuận vừa chịu khó, nếu không phải là cô ấy không bỏ được người nhà, lo lắng cho em trai và cha già ở nhà không người chăm sóc, anh trai đã sớm cưới cô ấy về nhà. Ban đầu Hàn Mai tính mở tiệm ăn chính là để trả khoản nợ trong kiếp trước. Kiếp trước khi cô đã kết hôn với Triệu Kiến Quốc được hai năm thì cha Quách bắt đầu đổ bệnh, bệnh tình trong hai năm sau đó cứ lặp đi lặp lại lúc tốt lúc xấu. Đến khi cô bỏ trốn cùng Lý Khải Dân, bệnh tình của cha Quách liền trở nên nguy kịch, Quách Hồng bất đắc dĩ phải đến cầu nhà mẹ cô. Dân quê thường sĩ diện, chuyện trong nhà thường là đóng cửa bảo nhau cho nên người ngoài căn bản là không biết chuyện cô trộm tiền trong nhà mà chỉ biết chuyện cô bỏ trốn cùng Lý Khải Dân. Cũng chính vì vậy cho nên Quách Hồng mới cho rằng anh trai cô thấy ૮ɦếƭ không cứu, trong cơn tức giận liền gả cho một người đàn ông ba mươi hai tuổi.
Kiếp trước bi kịch của anh trai và Quách Hồng là do một tay cô tạo thành, kiếp này cô nhất định sẽ cho hai người có một kết cục tốt đẹp. Thân thể cha Quách hiện tại còn chưa suy sụp, cô phải sớm chuẩn bị mới được.
Sau khi thương lượng xong liền quyết định để cho Thạch Đầu ra mặt mời Quách Hồng đến làm trong tiệm ăn, cha Quách mặc dù không làm được công việc đồng áng nhưng giúp đỡ rửa chén bát trong phòng bếp lại dư sức. Vì thế cả nhà họ Quách liền chuyển đến ở lại trong tiệm, Thạch Đầu đem phòng của Thạch thúc cho cha Quách cùng Quách Phi ở, sửa sang lại một phòng khác nữa cho Quách Hồng ở.
Quách Hồng tới tiệm, Hàn Mai cảm thấy nhẹ nhõm không ít. Quách Hồng quen làm việc nhà nông, sức lực đặc biệt lớn, mỗi lần Hàn Mai muốn dùng cái nồi sắt lớn trong bếp đều phải cố hết sức, vào tay Quách Hồng lại rất dễ dàng, một chút cũng không thấy phí sức. Hơn nữa tốc độ của Quách Hồng nhanh hơn Hàn Mai, mặc dù thức ăn làm ra không ngon bằng Hàn Mai nhưng được Hàn Mai chỉ điểm mấy ngày, tài nghệ nấu nướng của Quách Hồng cũng được nâng cao lên rất nhiều.
Tính Quách Hồng tương đối hướng ngoại, ban đầu gặp Hàn Mai, biết cô là em gái của Hàn Tĩnh, là em chồng tương lai. Chung ᴆụng cùng Hàn Mai cũng tuyệt không thấy Quách Hồng nhăn nhó mà rất thoải mái, cái gì nên nói đều nói ra. Hàn Mai rất thích tính cách này của Quách Hồng nhưng lại có chút bận tâm người như vậy cùng với anh trai tính tình cẩn trọng của cô có thật sự hợp nhau không?
Sự thật rất nhanh liền chứng minh, lo lắng của Hàn Mai là dư thừa.
Gần đây Hàn Tĩnh không có lớp đều chạy tới tiệm ăn, gặp lúc tiệm đông khách cũng giúp dọn bàn, nếu không đều dạy Quách Phi vài chữ.
Một lần lúc Hàn Mai vào phòng Quách Hồng, thấy trên giường có nửa cái áo lông đang may dở, kích cỡ tuyệt đối không phải là may cho cha Quách hay Quách Phi. Cô thật không nghĩ đến tình cảm của anh trai cùng Quách Hồng lại phát triển nhanh như vậy được, xem ra cô đã làm đúng rồi.
Cha Quách vừa nhìn thấy con rể tương lai liền vui mừng, con gái ông lấy được người chồng tốt như vậy ông cũng yên tâm, xem như ông đã hoàn thành giao phó của người vợ đã khuất. Nghĩ tới đây, ông không khỏi cảm khái, nếu không phải vì chăm sóc ông, con gái sớm đã là người Hàn gia rồi, là ông làm trễ nãi con gái a!
Cuộc sống cứ thế trôi qua từng ngày, Hàn Mai nhìn thời điểm theo quân ngày một đến gần thầm vui mừng. Nhưng cuộc sống luôn luôn không nhàm chán a, không thể tránh khỏi việc nhẫm phải một hai đống phân chuột làm người ta chán ngán.
Hôm nay Hàn Mai đang nấu ăn trong bếp như thường ngày, Thạch Đầu chạy vào nói là có một người khách nam đưa ra giá cao dọa người muốn mua lại cửa tiệm. Thạch Đầu gặp phải chuyện này liền chạy đi tìm Hàn Mai thương lượng.
“Anh ta đưa ra giá bao nhiêu?”
“Một vạn hai…” Thạch Đầu nuốt một ngụm nước bọt trả lời. Lúc ấy thật là đem anh dọa sợ, tuy rằng tiệm ăn từ khi khai trương đến giờ làm ăn luôn rất đắt đỏ nhưng cũng phải trả trước những ba năm tiền thuê mặt bằng, còn phải lắp đặt thêm thiết bị trong tiệm, trước sau gì đều phải bỏ ra không ít tiền. Mấy tháng này làm ăn coi như hồi vốn, bắt đầu có lời, tính ra cuối năm đại khái có thể lời được 1500 đồng. Số tiền lãi tính ra cũng nhiều hơn so với dự đoán trước đó, nhưng người ta vừa mở miệng chính là một vạn hai đó, một lúc lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Nhưng trong lòng Thạch Đầu vẫn có điểm hoài nghi, không có lợi người ta đưa ra giá cao như vậy làm gì, vẫn nên nói với Hàn Mai rồi mới quyết định.
“Bây giờ anh ta đang ở đâu?”
“Tôi đã mời anh ta tới ngồi trong một gian phòng bao rồi.”
Hàn Mai cởi tạp dề ra, đi tới gian phòng bao đầu tiên.
Hàn Mai đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy khuôn mặt đến ૮ɦếƭ cô cũng không quên được kia chỉ cảm thấy cả người lạnh toát. Người này không phải ai khác, chính là người chồng thứ hai của cô trong kiếp trước - Lý Khải Dân.
Lý Khải Dân mặc áo sơ mi trắng, đeo một cặp kính gọng kim loại, một bộ dạng thư sinh văn vẻ, kiếp trước cô chính là thua bởi bộ dáng này của hắn.
Hàn Mai trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân không phải sợ, không được sợ, kiếp này cô cùng tiện nam nhân này sẽ không bao giờ có bất kỳ quan hệ nào nữa. Cô bình ổn tinh thần, đi vào phòng ngồi xuống vị trí đối diện hỏi, “Là anh muốn mua lại cửa tiệm?”
Từ khi Hàn Mai bước vào phòng, tầm mắt Lý Khải Dân chưa từng rời khỏi cô, thấy cô trực tiếp ngồi xuống đối diện, loại khí thế này không phải người phụ nữ nông thôn nào cũng có. Cô không những là mỹ nữ mà còn là mỹ nữ có đầu óc thông minh, phụ nữ như vậy thật không dễ giải quyết a. Nhưng hắn thích những chuyện có tính khiêu chiến, bao gồm cả chuyện khiêu chiến người phụ nữ này!
“Tôi cũng không nói nhiều, giá là một vạn hai. Cô chỉ cần trả lời được hay không được?” Lý Khải Dân bắt chéo hai chân, nhàn nhã nói.
“Không được.” Hàn Mai không hề nghĩ ngợi lập tức trả lại hắn hai chữ.
“A! Tại sao? Hay là cô còn có điều kiện gì, nói ra chúng ta cùng thương lượng.”
“Năm vạn. Tiệm này liền bán cho anh.” Hàn Mai cố ý đưa ra giá cao, chính là không muốn cùng tên đàn ông trước mặt này có bất kì dây dưa nào.
“Cô đây không phải là dùng công phu sư tử ngoạm sao? Cái tiệm ăn này mà cũng đáng năm vạn?”
“Tôi cũng không nói nhiều, giá là năm vạn, có được hay không anh chỉ cần trả lời một tiếng.”
Lý Khải Dân trầm mặc hồi lâu cười nói, “Có ý tứ, chúng ta kết giao bằng hữu đi! Nếu cô thay đổi chủ ý nhớ liên lạc với tôi.” Nói xong liền xé một tờ giấy viết lại phương thức liên lạc đưa cho Hàn Mai.
Hàn Mai trong lòng buông lỏng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi cầm tờ giấy trên bàn xé nhỏ.
Ngày hôm sau Hàn Mai đổ bệnh, nằm trên giường không dậy nổi. Lúc này cô cảm thấy đặc biệt cô đơn, nếu như có Triệu Kiến Quốc ở bên cạnh thì thật là tốt, cô rất nhớ cảm giác ấm áp khi được anh ôm trong иgự¢
Thạch Đầu và Tiểu Thúy thấy đã đến thời gian đi lên trấn mà Hàn Mai vẫn chưa ra liền đi gõ cửa. Thạch Đầu gõ nửa ngày cũng không thấy ai ra mở cửa, trong lòng nóng nảy, không phải là xảy ra chuyện gì chứ? Nếu thật sự xảy ra chuyện, Triệu Kiến Quốc sẽ hận ૮ɦếƭ anh, vội vàng nhảy qua tường rào nhà mình, mở cổng nhà Hàn Mai, đỡ Tiểu Thúy cùng đi vào.
Tiểu Thúy thấy Hàn Mai nằm im trên giường không nhúc nhích, sợ hết hồn, đi lên phía trước thấy Hàn Mai một đầu mồ hôi, đưa tay sờ trán cô chỉ thấy nóng hầm hập. Tiểu Thúy lập tức mặc thêm quần áo cho Hàn Mai, kêu Thạch Đầu vào, hai người vội vàng đưa Hàn Mai đến phòng khám gần nhất.
Hàn Mai tiêm xong, uống thuốc, cảm thấy tốt hơn nhiều liền về nhà nghỉ ngơi tiếp. Thạch Đầu cùng Tiểu Thúy đi đến cửa tiệm, trước khi đi còn dặn thím Thạch buổi trưa nấu cháo cho Hàn Mai.
Nghỉ ngơi hai ngày cuối cùng Hàn Mai cũng khỏi ốm. Hiện tại cái gì cô cũng không muốn, chỉ muốn gặp Triệu Kiến Quốc, trong lòng đặc biệt lo lắng, nhất định phải gặp được anh.

Thăm Người Thân

“Không cần…. Anh buông tôi ra……. Buông ra…….”
“Thả em ra làm sao anh chịu được! Em vẫn là nên đi theo anh đi! Triệu Kiến Quốc làm lính, quanh năm suốt tháng cũng không về nhà được mấy lần. Một mình em ở nhà, có đàn ông cũng như không có, cuộc sống trôi qua như quả phụ, em làm sao phải khổ như thế?”
“Không cần, van cầu anh…. Buông tôi ra……”
“Mai Tử, anh thật lòng thích em. Đi theo anh, bảo đảm em mỗi ngày đều được ăn ngon, như thế tốt hơn là cả ngày phải ở nhà chịu đựng cô em chồng kia đúng không? Tên đàn ông của em còn không bằng một ngón tay anh, em sống khổ như vậy còn chưa đủ hay sao? Ừ… Suy nghĩ kỹ một chút đi…..”
“Không cần…….”
“Đi theo anh đi! Triệu Kiến Quốc là một lão già, làm sao biết được trong lòng em nghĩ gì, muốn cái gì? Hắn nào có hiểu em như anh?”
………
“Không cần……….”
Hàn Mai bị sợ tỉnh, cả người toát mồ hôi lạnh.
“Gâu! Gâu!” Cầu Cầu nằm ở cạnh giường nghe được động tĩnh, hướng Hàn Mai sủa hai tiếng.
“Không có việc gì, Cầu Cầu.”
Lại là giấc mơ này. Hàn Mai ngồi dậy ôm hai chân co rút thành một cục, không ngủ được nữa.
Kiếp trước lần đầu tiên cô ở cùng Lý Khải Dân thật ra là bị cưỡng bách.
Ngày đó đến thời gian tan việc, những người khác đều trở về ký túc xá hết, chỉ còn cô hơi bị váng đầu nên mới ngồi trong phòng nghỉ ngơi của xưởng uống một chút nước nóng.
Lý Khải Dân không biết đi vào từ lúc nào, từ phía sau ôm thật chặt ép cô xuống bàn. Lúc ấy không biết vì sao toàn thân cô yếu ớt, muốn đẩy hắn ra cũng không có sức lực. Lý Khải Dân mặc dù không cao lớn, cường tráng như Triệu Kiến Quốc nhưng dù sao sức lực nam nữ cũng khác biệt, cô căn bản là không có năng lực kháng cự.
………
Ngày đó tiếng kêu gào cùng cầu khẩn vang khắp phân xưởng số ba của nhà máy thuốc lá nhưng không có một người nào đến giải cứu cho cô.
………
Sau đó, Hàn Mai vô cùng sợ hãi, dù sao đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì nên cô không dám nói với người khác, nếu truyền ra ngoài, cả đời này cô cũng đừng nghĩ đến chuyện ngẩng đầu lên gặp người. Vốn muốn bỏ việc tại nhà máy, nhưng Lý Khải Dân lại tìm tới, tuyên bố nếu cô không đi làm, hắn sẽ nói chuyện này ra ngoài, còn nói cho mọi người biết là do Hàn Mai cô chủ động quyến rũ hắn. Lúc ấy Hàn Mai bị dọa sợ, chỉ có thể tiếp tục đi làm tại xưởng, bị Lý Khải Dân dây dưa.
Người phụ nữ nào ở bên ngoài bị khi dễ đều hi vọng được người đàn ông của mình bảo vệ. Hàn Mai cũng không ngoại lệ.
Cuộc sống như thế trôi qua ba tháng, Triệu Kiến Quốc trở về. Hàn Mai không biết phải nói cùng anh làm sao, cũng không dám nói cho anh biết. Có người đàn ông nào có thể chịu đựng việc bị vợ mình đội nón xanh trên đầu chứ? Huống chi ban đầu Hàn Mai cũng không nguyện ý gả cho Triệu Kiến Quốc, hai người căn bản không thể hảo hảo nói chuyện với nhau. Hơn nữa Triệu Kiến Quốc làm lính đã nhiều năm, trên người hình thành một loại khí thế bức người, cho nên Hàn Mai mặc dù đã làm chuyện thân mật với anh nhưng từ đáy lòng vẫn cảm thấy sợ người đàn ông này. Đặc biệt là lúc anh không nói gì, chỉ dùng một đôi mắt sáng quắc nhìn cô thì cô đều có cảm giác sợ muốn khóc. Chuyện này nếu để Triệu Kiến Quốc biết, cô cũng không dám tưởng tượng kết cục của bản thân sẽ như thế nào nữa.
Mấy ngày sau Hàn Mai quyết định đến bộ đội thăm Triệu Kiến Quốc, cô muốn lập tức nhìn thấy anh, một khắc cũng không chờ được.
Trước đó một ngày, Hàn Mai đến nhà mẹ thông báo một tiếng, sau khi về chuẩn bị mấy bộ quần áo đơn giản mang theo, đem Cầu Cầu sang nhờ Thạch thẩm trông giúp, mang theo một chút đồ để ăn trên tàu liền xuất phát.
Lúc này tàu chạy vẫn còn chậm, muốn đến bộ đội cũng phải mất hai ngày. Hàn Mai đã nhờ Thạch Đầu mua giúp vé tàu trước mấy ngày, tuy rằng không mua được vé giường nằm nhưng có một ghế ngồi cứng cũng không quá tệ.
Hai ngày trên xe lửa hầu như Hàn Mai đều ngủ. Tàu hỏa không được như xe hơi, tương đối ồn ào, khu ghế ngồi cứng trên tàu vừa nhiều người vừa nhiều đồ, không ít người không mua được vé ghế ngồi, đều là đứng đi. Người càng ngày càng nhiều, các loại mùi vị phong phú lẫn vào nhau trong không khí. Hàn Mai không chịu nổi mùi này, dạ dày khó chịu, im lặng dùng áo che mũi ép buộc bản thân đi ngủ, ngủ rồi thì cái gì cũng không ngửi thấy.
Xuống tàu, Hàn Mai đi sang bên trái xem bảng chỉ đường.
Doanh trại của Triệu Kiến Quốc còn cách chỗ này một đoạn nữa, bình thường cũng không có xe qua lại. Ông cụ bán rau gần đấy nói cách ba ngày một sẽ có xe bộ đội đến quán ông mua chút rau dưa, hôm nay vừa đúng là ngày thứ ba.
Hàn Mai cảm thấy vận khí của mình thật tốt, đi đến đầu đường đợi, nói không chừng có thể gặp được xe bộ đội, xin đi nhờ một đoạn.
Hàn Mai đợi ở đầu đường nửa giờ, quả thật có một chiếc xe đi đến.
Hôm nay đến lượt binh sĩ cấp dưỡng Vương Lôi ra ngoài mua đồ, vừa mới đem đồ đã mua xếp lên xe chuẩn bị trở về doanh trại bỗng nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi hướng mình vẫy tay, liền dừng xe lại.
“Đồng chí, tôi đến thăm người thân trong doanh trại, anh thuận đường có thể cho tôi đi nhờ một đoạn được không?”
“Lên xe đi.” Vương Lôi thấy Hàn Mai là một cô gái, từ chỗ này đến doanh trại cũng mất nửa giờ đi xe, đường đi lại không tốt, bình thường bản thân cũng thường chở khách đến thăm người thân, mở cửa cho Hàn Mai lên xe.
Hàn Mai cám ơn liền lên xe. Nhưng cô quên một vấn đề nghiêm trọng, chính là cô bị say xe. Vừa rồi ngồi trên tàu còn chịu đựng được, nhưng bây giờ ngồi ô tô, lại đi đường núi, dạ dày Hàn Mai lập tức thấy chộn rộn.
“Sao thế? Cô thấy không khỏe ở đâu à?” Vương Lôi nhìn sắc mặt Hàn Mai không tốt, gấp gáp hỏi.
“Không có việc gì, chỉ là có chút say xe.”
“Cái gì? Say xe? Cô thực bị say xe?” Đừng trách Vương Lôi dễ nổi nóng, ngày thường cậu ở trong bộ đội đều là đàn ông, đám người kia làm sao giống Hàn Mai là con gái, mà người con gái này lại bị say xe chứ?
“Anh đi chậm lại một chút, đến chỗ cua đừng gấp quá là được.”
Vương Lôi nghe theo Hàn Mai thả chậm tốc độ, thấy cô vẫn còn khó chịu, gãi gãi đầu, hay là nói chút chuyện để phân tán lực chú ý của cô ấy nhỉ.
“Ai trong nhà cô đi bộ đội vậy?”
“Chồng tôi.”
Vương Lôi trong lòng một hồi mất mát, đáng tiếc, sao một cô gái xinh đẹp như vậy đã lập gia đình rồi?
Hai người bắt đầu trò chuyện, Vương Lôi kể cho Hàn Mai vài chuyện thú vị trong bộ đội, Hàn Mai càng nghe càng thích thú, cũng không biết là vì xe đi chậm hay là Vương Lôi kể chuyện có hiệu quả đã cảm thấy không còn khó chịu như khi nãy nữa?
“Tôi kể cho cô nghe chuyện này rất buồn cười! Trong doanh trại chúng tôi có một truyền thuyết như thế này, phía sau núi có một ngôi mộ của một vị lão binh, nửa đêm hồn ông ấy thường ra ngoài tìm mấy tân binh nói chuyện phiếm. Có một tân binh cực kì nhát gan, nghe xong chuyện này ban đêm đều không dám đi một mình. Liên trưởng của chúng tôi biết chuyện liền bắt hắn nửa đêm chạy tới ngôi mộ sau núi, chép lại ba hàng chữ trên bia mộ mang về. Cô nghĩ xem, hắn một mình đi đâu vào ban đêm đều sợ, nào dám chạy tới ngôi mộ kia lúc nửa đêm? Nhưng Liên trưởng đã ra lệnh, hắn không thể không tuân thủ nha.”
“Sau đó thì sao?”
“Hắn đi ra sau núi, tìm được tấm bia mộ kia. Nhưng đêm hôm đó lại không có trăng, bốn phía đen như mực, giơ tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón. Đừng nói là chữ, có người đứng trước mặt cũng không nhìn rõ.”
“Vậy anh ta làm như thế nào?”
“Thì chỉ có thể dùng tay sờ từng chữ một trên bia rồi chép lại chứ sao? Hắn đang chép đến chữ cuối cùng thì sau lưng phát ra một tiếng thở dài, hắn đột nhiên thấy cả người lạnh lẽo, quay đầu nhìn lại..”
“Thấy cái gì?” Hàn Mai cô nếu ở trong tình cảnh đó tuyệt đối sẽ hôn mê.
“Chỉ thấy một bóng người mặc quân trang, mang theo nón lính ngồi đối diện bia mộ. Cậu tân binh đó bị dọa sợ lập tức ngã ngồi trên mặt đất, chỉ thấy cái bóng đó hé miệng nói một câu?”
“Hắn nói cái gì?”
“Hắn nói ‘Tấm bia này về sau là của ngươi’, tân binh đóa bị dọa mặt trắng bệch, tiểu cả ra quần.”
“Có thật không?”
“Đương nhiên là thật! Tôi lừa cô làm gì?”
“Vậy cái bóng đó là hồn ma của lão binh sao?”
“Chưa hết! Nói xong câu kia cái bóng đó lại lên tiếng, hắn nói, ‘Chép xong rồi thì nhanh chóng trở về, ngày mai còn có huấn luyện’”
Phốc. Hàn Mai bật cười.
“Cái bóng kia là Liên trưởng của các anh đúng không?”
“Làm sao cô biết Liên trưởng của chúng tôi?”
Hàn Mai cười nói, “Trừ anh ấy ra còn có thể là ai”, không nghĩ tới Triệu Kiến Quốc còn có thể giả quỷ đi dọa người, quá buồn cười.
……….
Kể xong chuyện cũng đến doanh trại.
Vương Lôi nói muốn đưa thức ăn phải vào từ cửa sau của phòng ăn liền đi trước.
Hàn Mai xuống xe, ngước nhìn mây trắng trên trời, hít sâu một hơi, đây chính là nơi anh sinh hoạt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc