Quán Cà Phê XY - Chương 11

Tác giả: Bình Quả Thụ

A nhìn cả tập phác thảo bầy bừa trên mặt bàn.
Mấy ngày nay thứ cậu vẽ nhiều nhất là hôn. Cha mẹ hôn con cái, trẻ con hôn thú cưng, học sinh hôn giáo viên,… Tóm lại, cậu vẽ các thể loại hôn, dùng nó để thuyết phục bản thân nụ hôn hôm đó của B với mình chỉ là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa mà thôi… ừm…
“Bình thường như cân đường hộp sữa” cái con khỉ! Đây căn bản là quấy rối T*nh d*c nơi công sở mà!
A tức khí, vứt luôn Pu't xuống bàn. Từ sau tối hôm đó, A phát hiện bản thân không cách nào có thể thản nhiên nhìn B như trước nữa. Cậu cũng thấy khó hiểu, theo lý mà nói dù sao cậu cũng đã nằm trên B rồi, bây giờ đổi lại để anh ta hôn một cái cũng đâu có gì to tát. Nhưng mà thực tế thì, cứ lúc nào B đi qua là cậu lại thấy cả người mất tự nhiên. Còn B thì lại rất bình thản, cần sai phái thì sai phái, cần nói chuyện thì nói chuyện, giống như chuyện hôm đó hoàn toàn chưa từng xảy ra vậy. Nghĩ đến đây A không khỏi thấy buồn bực: Bị cấp trên quấy rối T*nh d*c, sao bây giờ mình lại là người chột dạ cứ như bản thân mới là người đi quấy rối T*nh d*c cấp trên thế này.
A thở dài một hơi rồi thả người nằm xuống ghế, tay cầm tờ phác thảo “Trong mắt” tối hôm đó trước khi ngủ đã vẽ. Lúc ấy cậu nhìn thấy hình ảnh bản thân phản chiếu rõ ràng trong mắt B, đột nhiên nghĩ rằng chính mình cũng nhìn thấy cả một thế giới trong mắt anh ta. Ý nghĩ đó khiến cậu trào dâng cảm hứng sáng tác, liền vẽ nên bức tranh này.
A đang suy nghĩ miên man đột nhiên nghe tiếng chuông điện thoại vang lên. Vừa nhìn tên người gọi đến, A đột nhiên có mong muốn ném điện thoại xuống đất mà giẫm đạp nó tơi bời, có điều nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cậu vẫn ấn nút nghe…
B: “A lô, qua đây đón tôi đi, tôi đang ở phòng số 817 bar Hoàng Quan”.
A: “… Mặc dù tôi vẫn đang vẽ tranh nên chưa ngủ, nhưng mười hai giờ đêm mùa đông, anh bảo tôi đến đón anh…”.
B: “Tôi uống R*ợ*u rồi, không lái xe được”.
A: “Anh có thể gọi taxi đưa về”.
B cười một tiếng, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Được rồi, nếu tôi nói tôi thấy thích cậu đến đón hơn thì cậu có đến không?”.
A: “… Anh thật phiền phức!”.
Cậu dập máy, sờ sờ lên mặt: “Ừm, ở trong điều hòa lâu quá, có vẻ hơi nóng rồi”.
Lúc đến căn phòng số 817 mà B nói, A đang chuẩn bị gõ cửa bước vào thì nhìn thấy cửa hơi khép hờ, nghe được tiếng B và ai đó đang nói chuyện. A trốn sau cánh cửa nhìn vào trong, B đang chuyện trò vui vẻ với một ông tai to mặt lớn.
B: “Tổng giám đốc Vương, ngài là ông chủ, còn tôi ngày mai vẫn còn phải đi làm, cái phòng tắm hơi mà ngài nói, hay là chúng ta đổi sang hôm khác đi nhé”.
Tổng giám đốc Vương: “Tiểu Trầm à, cậu thế này là không được rồi. Cậu không đi có phải là xem thường tôi không?”.
B: “Ngài xem, ngài đã nói như thế, sao tôi dám không đi chứ”.
Tổng giám đốc Vương: “Vậy thì đi thôi. Nói cho cậu biết nhé, chỗ đó thật sự không tồi đâu…”.
A chép miệng: “Thật là quá xa hoa, đồi trụy”.
Lại nhìn sang B, trông bộ dạng có vẻ cũng đã uống không ít R*ợ*u, thần trí dường như vẫn tỉnh táo. Có điều dù khuôn mặt vẫn mang nét cười, miệng cũng nói chuyện niềm nở, nhưng thần sắc dường như cũng hơi mất kiên nhẫn rồi.
Mấy chuyện tiếp khách xã giao này, quả nhiên là rất phiền phức. A nghĩ ngợi, nói thế nào thì bây giờ B vẫn là lãnh đạo của mình, thôi, cứ giúp anh ta một tay vậy. Thế là cậu nhanh chóng chạy vào phòng, tát cho B đánh “bốp” một cái. Một tát này làm cả B lẫn tổng giám đốc Vương bên cạnh đều sững ra.
A nhìn B đầy căm phẫn: “Anh không thấy có lỗi với tôi sao?!”.
B: “…”.
Tổng giác đốc Vương: “…”.
A: “Gọi điện thoại nói với tôi là đang tăng ca, kết quả thì sao?!”.
A trưng bộ mặt dữ tợn nhìn B (thực ra cậu đang cố bày ra vẻ đau khổ cơ). B lặng lẽ dời tầm mắt. A lập tức trút cơn giận lên chỗ tổng giác đốc Vương, tức tối nắm lấy vai ông ta mà lắc tới lắc lui: “Sao ông lại muốn ςướק của tôi? Tại! Sao?!”.
Tổng giám đốc Vương lau mồ hôi trên trán: “Cậu hiểu nhầm rồi…”.
A vừa khóc vừa nói: “Tôi đã nghe thấy hết rồi!”.
Cậu lại hướng ánh mắt căm tức sang B, sau đó cụp mắt xuống, tay trái xoa xoa bụng, nói: “Anh làm như thế, không thấy có lỗi với nơi này, nơi có…”.
B khẽ ho khan một tiếng, tổng giám đốc Vương thì kinh ngạc nhìn A chằm chằm.
A: “… ruột tôi à?”.
B: “…”.
Tổng giám đốc Vương: “…”.
Tóm lại, cái nhà tắm hơi mà tổng giám đốc Vương để cử đã bị A phá rối như thế, không, nói cho chính xác là tổng giám đốc Vương vô cùng nhiệt tình nêu ý kiến: Thời gian đã không còn sớm, hôm khác gặp lại hoặc tốt nhất là đừng bao giờ gặp nữa thì hơn. Thế là, bạn A liền vô cùng vui vẻ lái xe đưa B về.
Lúc trên xe, A cao hứng, cứ bô lô ba la không ngừng.
A: “Thế nào, thế nào, vừa rồi tôi diễn không tồi đúng không?”.
B ngồi ở ghế phụ lái, nghiêng đầu nhìn cậu.
A: “Mau nói đi, kỹ thuật diễn của tôi thế nào? Tôi còn thành công kéo anh thoát khỏi đó đấy nhá!”.
B vẫn nhìn A, không nói câu nào.
A nhíu mày: “Anh không phải là uống R*ợ*u đến lú luôn rồi đấy chứ? Thôi vậy, trước tiên cứ đi mua cho anh cốc trà sữa đã, vừa vặn tôi cũng đang thấy đói”.
A quay bánh lái, chuẩn bị tiến thẳng đến cửa hàng KFC gần đó mua chút đồ ăn uống. B đột nhiên mở miệng: “Chúng ta đi ngắm sao đi!”.
A: “…Hả?”.
B: “Lúc mới ra ngoài tôi đã nhìn rồi, thời tiết đẹp thế này, nhất định sẽ có nhiều sao, cũng sẽ rất sáng”.
A: “… Ngắm sao? Anh không bị gì đấy chứ?”.
B: “Hơn nữa tôi biết một chỗ ngắm sao rất tốt”.
A: “Làm ơn đi… Chưa nói đến chuyện bây giờ đã nửa đêm rồi, mà chỉ riêng chuyện tôi với anh, hai thằng đàn ông lớn thế này rồi còn kéo nhau đi ngắm sao là thế nào? Anh là phụ nữ à? Anh thừa nhận mình là nữ, tôi sẽ đi ngắm sao với anh!”.
B: “Được, tôi là phụ nữ”.
A kinh ngạc đạp thẳng vào phanh xe, sau đó quay sang B với bộ mặt buồn-nôn-muốn-૮ɦếƭ.
B thì lại chẳng thèm để ý: “Dù sao nói cũng có mất miếng thịt nào đâu”.
A: “… Anh thắng rồi”.
Hai người trước tiên là vào cửa hàng KFC mua ít đồ ăn thức uống, sau đó A theo hướng dẫn của B, lái xe đến nơi ngắm sao. Đó là một bến đò cổ trên dòng kênh đào ở Dương Thành, đương nhiên hiện nay chỗ này đã bị quy hoạch thành khu bảo tồn, có điều xung quanh cũng được dựng lên mấy cái đình chòi giả cổ, quả là một chỗ ngắm cảnh lý tưởng. Hai người A và B không đến mấy cái đình ở phía dưới, chỉ tùy tiện đứng dựa người vào thành xe. Trước mắt là nước kênh lững lờ trôi, ngẩng đầu nhìn lên là sao sáng vạn dặm, cảnh đẹp không Pu't nào tả xiết.
A ngắm một lúc, các tế bào nghệ thuật trong người bắt đầu nhao nhao nêu ý kiến, nhịn không được liền lấy từ trong xe ra một tập giấy, bắt đầu động Pu't vẽ, tay múa miệng nói: “Chỗ này quả không tồi. Có điều sao tự nhiên anh lại muốn đi ngắm sao?”.
B uống một ngụm cà phê cho ấm người, đáp: “Cũng chẳng có gì. Đứng đắn mãi rồi, thỉnh thoảng cũng phải thử mấy việc chán ngấy của mấy người bình thường một tý”.
A nghe thế thì cười hì hì: “Xem ra lần trước tôi vẽ anh chuẩn quá ấy chứ. Nhìn thì có vẻ đứng đắn, thực ra cũng rất ngả ngớn đấy”.
B liếc A một cái, siết chặt cốc nước trong tay: “Tuần sau cậu không cần đến làm nữa. Hết tuần này cậu qua bộ phận Nhân sự lĩnh tiền lương đi”.
A sững người, bỏ Pu't xuống, quay sang nhìn B: “Ý gì thế?”.
B bật cười: “Cậu thật sự muốn ở chỗ chúng tôi làm luôn đấy à. Vốn chỉ là đùa với cậu tý thôi, tôi đã bảo bộ phận Nhân sự tìm trợ lý mới rồi. Chúc mừng cậu, từ tuần sau ngày nào cậu cũng có thể ngủ nướng rồi”.
A: “Sao lại đột ngột thế? Có vẻ không giống phong cách làm việc của anh lắm”.
B: “Chuyện này có gì đột ngột đâu. Lúc đầu cũng chỉ là đùa cậu một tý thôi mà. Có điều cậu cũng giúp đỡ tôi không ít việc, vì thế cậu cứ an tâm, tiền lương sẽ không thiếu lấy một xu!”.
A: “… Nhưng mà…”.
B: “Nhưng mà cái gì? Trời ạ, cậu vẫn cho là hôm đó chúng ta lên giường rồi, còn muốn chịu trách nhiệm gì gì đấy nữa hả?”.
A: “…”.
B: “Chúng ta, thật sự, chưa từng xảy ra chuyện gì cả”.
A: “… Vậy sao hôm đó anh lại hôn tôi?”.
B: “…”.
A: “Tôi còn cho rằng lần đó anh muốn trả thù nên mới quấy rối tôi một chút. Nếu anh biết chúng ta chưa xảy ra chuyện gì, vậy lần đó tại sao anh lại hôn tôi?”.
Không biết có phải vì đêm lạnh khiến người ta tỉnh táo hơn không, nhưng A chỉ thấy tư duy của mình chưa bao giờ rõ ràng hơn lúc này.
B trầm mặc một lúc, nói: “Được rồi, tôi là đồng tính, bây giờ cậu đã hiểu chưa?”.
A nghĩ một lúc: “Nhưng ngày đó chúng ta dựa sát vào nhau như vậy, lúc anh hôn tôi cũng đâu thấy huynh đệ của anh có phản ứng gì đâu?”.
B: “… Chuyện này với việc tiểu đệ của tôi có phản ứng không thì liên quan gì đến nhau?”.
A: “Nếu anh quả thật là đồng tính thì lúc hôn tôi sẽ phải có phản ứng chứ”.
B: “… Nói thật thì, cậu cũng không xuất sắc đến mức có thể khiến tôi mới hôn thôi đã có phản ứng. Hơn nữa…”.
A: “Hơn nữa cái gì?”.
B nhanh nhẹn kéo đầu A lại, chuẩn xác phủ môi mình lên miệng cậu. Đầu lưỡi ấm nóng như con rắn trượt vào miệng A, mạnh mẽ quấn quýt lấy A một lúc mới chịu bỏ ra.
B: “Hơn nữa muốn có phản ứng thì ít ra cũng phải là cái hôn như thế này mới được…”.
A mặt mày đỏ lựng, hơi thở hổn hển nhìn B, mãi một lúc lâu sau mới như hiểu ra điều gì: “Bởi thế, anh sợ bản thân sẽ yêu thích thân thể của tôi, nên mới đột nhiên quyết định để tôi rời đi đúng không?”.
B: “… Cậu nói thế thì cứ xem như thế đi. Cậu dù sao cũng là người bình thường, giữa chúng ta vốn chẳng có chuyện gì xảy ra, sau này người nào đi đường người nấy thì tốt hơn”.
A lắc đầu: “Anh sai rồi. Vốn lúc đầu chúng ta không xảy ra chuyện gì thật, nhưng bây giờ anh đã hôn tôi hai lần rồi, anh còn mặt mũi mà bảo không có gì với tôi?”.
B: “…”.
A: “Được rồi, được rồi, anh đừng nhắc đến việc từ chức nữa. Anh hôn tôi hai lần rồi còn dám đuổi tôi đi à! Còn về việc anh bảo mình đồng tính, muốn giữ khoảng cách với tôi, chuyện này tôi lại càng không làm được. Tôi cho rằng về mặt thiên hướng T*nh d*c mà nói, anh hoặc là đang tự ti, hoặc là anh đã từng bị tổn thương rồi, nên mới cố giữ khoảng cách với những người xung quanh. Nhưng anh yên tâm, tôi không phải loại người đó. Anh xem đấy, Hướng Vãn đã đồng tính bao nhiêu năm nay rồi, quan hệ giữa chúng tôi chẳng phải vẫn rất tốt đẹp đấy sao?”. Nói xong cả tràng này, đến A cũng tự thấy cảm động: Mình quả là một người bạn tốt!
B không nói gì, chỉ cúi đầu ngồi xổm xuống đất. A vừa nhìn thấy: Ôi, xem ra đã chạm vào vết thương của anh ta rồi!
Cậu kéo B đứng dậy, nói rất nghiêm túc: “Tôi không biết anh đã trải qua những chuyện gì nhưng anh phải tin là không có gì không thể vượt qua được cả”.
B dè dặt hỏi: “Tôi muốn ôm cậu, có được không?”.
A gật đầu. Lúc bạn bè muốn ôm, sao có thể từ chối được chứ? Vào khoảnh khắc B ôm chặt lấy mình, A nghĩ: Người này, quả là rất yếu đuối. Cậu cảm thấy B hơi đáng thương, không nhịn được mà vỗ vỗ lưng B an ủi: “Không sao đâu, làm người phải nhìn về phía trước. Tôi thấy anh rất tốt mà, tôi rất thích anh đấy!”.
A không nhìn thấy biểu hiện trên mặt B, chỉ là qua một lúc rất lâu rất lâu, cuối cùng mới nghe thấy B hình như bật cười một tiếng, nói bên tai cậu:
“Ừ, tôi cũng thích cậu.”
Buổi họp thường lệ hằng tuần.
A mặc dù chỉ là một trợ lý bé tý tẹo, nhưng thân là trợ lý của một vị lãnh đạo chức vụ không nhỏ nên cậu cũng phải tham gia họp. Vấn đề nghiêm trọng là ở chỗ, cái cuộc họp vừa khô khan vừa nhàm chám này lúc nào cũng được xếp lịch vào buổi sáng, đã họp là họp một lèo hết nguyên buổi, hơn nữa cậu lại chẳng cần phải phát biểu gì, bởi thế lần nào cũng nghe được một lúc là A bắt đầu thần trí bay bổng tận chín tầng mây, sau đó bắt đầu thấy buồn ngủ. Có lần không nhịn được, cậu rút điện thoại ra chơi một lúc, B thì không nói gì, nhưng vị lãnh đạo hiếm khi thấy mặt ở phía đối diện lại nhìn chằm chằm, nhìn đến mức cậu phải ngoan ngoãn nhét điện thoại vào lại túi. Sau này mới biết, vị lãnh đạo đó mặt mày vốn dữ tợn, nhìn ai cũng thế cả.
Người đang phát biểu lúc này là trưởng phòng Vương của bộ phận Thị trường, phát biểu vô cùng hào hứng, nhiệt huyết, mưa xuân bay rào rào. A nghe lại thấy chán muốn ૮ɦếƭ, thuận tay lấy Pu't ra vẽ một chút: Một chiếc bàn họp hình tròn, vị trưởng phòng đang phát biểu, nước bọt như mưa bắn tứ tung, còn những người xung quanh thì giương ô che… Cứ vẽ như thế một lúc, đột nhiên thấy xung quanh im lặng bất thường, A ngẩng lên: Gì thế này, sao ai cũng nhìn mình thế?
B ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng: “Trợ lý Lục, mau đưa bảng số liệu hôm qua cậu đã chuẩn bị cho trưởng phòng Vương đi, không phải đã quên rồi đấy chứ?”.
A hiểu ra, gật gật đầu, lục tìm trong tập tài liệu: Hôm qua chuẩn bị… không sai, chính là tài liệu đang cầm trên tay đây. Là tờ giấy cậu vừa mới vẽ ở phía sau!
Lòng lạnh buốt, A ném cái nhìn căm tức sang chỗ B. B chỉ cho là cậu không nghe rõ, lại nói lần nữa: “Chính là bảng số liệu phân loại bạn đọc tiểu thuyết theo độ tuổi ấy, tìm thấy rồi thì mau đem qua đi”.
A hạ quyết tâm, lấy tình thần “thà ૮ɦếƭ không sờn” chuyển tập tài liệu cho trưởng phòng Vương. Mắt thấy vị trưởng phòng lật giở tập giấy xong, mặt xanh lè lườm mình một cái đầy tức giận, A cho rằng từ nay về sau nếu có nhìn thấy trưởng phòng Vương thì phải chọn đường vòng mà tránh rồi.
Tới phiên B phát biểu. A nhìn người bên cạnh nói năng chậm rãi từ tốn nhưng lưu loát, trơn tru, lại nghĩ đêm mấy hôm trước B ôm lấy mình, trong lòng cảm khái không thôi. Chẳng ngờ dạng đàn ông đồng tính trí thức, giỏi giang thế này cũng có quá khứ đau khổ, không biết anh ta rốt cuộc đã gặp phải việc gì. Có khi là yêu thầm một bạn nam bình thường suốt mười năm, đến lúc tỏ tình thì người đó lại không chấp nhận được, cuối cùng còn tuyệt giao không thèm nhìn mặt? Hay cũng có thể đã được sánh đôi với bạn trai trước, lại vì gia đình kịch liệt phản đối mà mỗi người một ngả? Nghĩ thế nào cũng thấy thật đau khổ.
Càng tưởng tượng, ánh mắt A nhìn B lại càng nhiều thương tiếc, hơn nữa còn không nhận ra hành động của mình rõ ràng đến mức nào. Cũng may những người khác đều đang cúi đầu đọc tài liệu, nếu không, cái bộ dạng “đau thương đến ૮ɦếƭ” kia của A đã dọa sợ không ít người. B lúc phát biểu rất chuyên tâm nên chẳng chú ý, nhưng tới khi nói xong thì cũng nhận ra A nhìn mình với ánh mắt rất kỳ quái. Anh viết một mảnh giấy đưa sang cho A: “Sao thế?”.
A: “Không có gì, anh đẹp trai quá nên ngắm thôi”.
B: “Cám ơn”.
A: “Kể chuyện trước đây của anh tý đi, tôi tò mò”.
B: “Đang trong giờ họp”.
A: “Anh viết ra giấy cũng được mà”.
B chẳng thèm để ý đến cậu, trưng ra dáng vẻ “đang làm việc, miễn làm phiền”. A nhìn mà tức ૮ɦếƭ, lập tức dùng ngón tay chọc chọc vào chân anh. B bị cậu làm phiền đến không chịu nổi, liền thò tay xuống mặt bàn giữ chặt lấy bàn tay không yên phận kia. A giật mình, cố giằng tay ra, B nhíu mày, quay sang nói nhỏ: “Đừng làm loạn nữa”. Không biết tại sao, trái tim A bị câu nói này làm cho mềm nhũn, ngoan ngoãn ngồi im. Cứ thế, hai người cầm tay nhau đến hết cả buổi họp.
Vừa tan họp A liền đi theo B về văn phòng: “Lần sau anh đừng làm thế nữa!”.
B ngồi trên ghế trong văn phòng, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên: “Ai bảo cậu cứ nghịch ngợm linh tinh. Cũng đâu phải trẻ mẫu giáo, sao lại không ngồi yên được thế!”.
A: “Anh không thấy hai thằng con trai nắm tay nhau rất kỳ quái sao?”.
B ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn cậu có phần bi ai: “Cậu… cậu có phải là khinh bỉ tôi…”.
Tim A nhảy lên một cái: Hỏng rồi, hình như làm tổn thương trái tim mong manh của anh ta rồi.
A: “Không phải, tôi…”.
B: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý làm thế. Hôm nay tâm trạng không tốt lắm. Lúc sáng vừa nhận được điện thoại của mẹ, bà bảo bà chuẩn bị tái hôn rồi”.
A kinh ngạc nhìn B: “Cha mẹ anh…”.
B thần sắc ảm đạm: “Đúng thế, từ lúc tôi còn nhỏ bọn họ đã… Tôi vẫn luôn cảm thấy có lẽ là tại tôi không đủ đáng yêu nên cha mẹ mới không thích mình…”.
A: “…”.
B: “Quả nhiên, đến cả cậu cũng không thích tôi nữa. Tôi ấy mà, chẳng qua chỉ là một con người vứt đi mà thôi”.
A vội lắc đầu: “Không phải, không phải, anh nhầm rồi. Tôi muốn nói, nếu như anh có gì khó chịu trong lòng thì cứ đến tìm tôi là được”.
Không biết có phải là ảo giác của A không, nhưng cậu cứ cảm thấy từ lúc B mở rộng lòng mình với cậu, dường như anh ta càng lúc càng yếu đuối rồi. Hoặc có thể anh ta thật ra vốn yếu đuối, chỉ là trước nay vẫn cố gắng gượng ra vẻ vui cười mà thôi?
A nghĩ đến đây, lòng không khỏi thấy thương xót. Thế là cậu liền chạy về chỗ ngồi của mình, cầm lấy một nắm Pu't cùng một tập giấy trắng đến phòng làm việc của B. B nhìn cậu đầy khó hiểu.
A: “Anh không cần để ý đến tôi, cứ làm việc của mình đi”.
B thấy cậu có vẻ là muốn vẽ tranh, cũng nghe lời đi làm việc của mình. Kết quả, đến tận giờ nghỉ trưa A vẫn còn đang vẽ.
B: “Cậu xong chưa, hết giờ làm rồi”.
A: “Anh đi ăn cơm trước đi, lấy giúp tôi một phần với”.
B: “Tôi gọi đồ ăn cho cậu vậy. Buổi trưa tôi phải ra ngoài ăn cơm với mấy tác giả, buổi tối còn phải tăng ca. Cậu về nhớ khóa cửa lại nhé”.
A gật gật đầu, B cũng kệ cậu ở đấy, tự mình rời đi.
B bàn bạc với mấy nhà văn về việc xuất bản sách xong xuôi thì cũng đã đến giờ tan làm, anh ăn bữa tối qua loa rồi về văn phòng chuẩn bị tăng ca. Vừa ngồi xuống thì nhìn thấy trên bàn có một tờ giấy vẽ hình một người bé bé kiểu hoạt hình, tay cầm bóng bay, miệng cười toe toét.
B bật cười: “Lục Dương thật là…”.
B mở tập tài liệu định cất bức tranh đó vào, nhưng vừa mở ra đã thấy một bức tranh khác vẽ hình người bé bé đang đánh đàn dương cầm, cũng đang cười toe. B ngây ra, quay đầu nhìn máy tính kế bên, quả nhiên, trên bàn phím cũng dán một bức tranh, vẫn là hình người bé bé đang cười đó, lần này là đang gặm bắp ngô.
Cạnh những quyển sách anh hay xem ở trên giá, bàn trà vừa ngẩng đầu lên là nhìn thấy, ngăn kéo đựng đủ thứ đồ linh tinh vụn vặt, còn cả dưới đáy chậu hoa đặt ở góc phòng,… Toàn bộ văn phòng B đã bị những hình người be bé cười toe toét kia nhét đầy, ở đâu cũng có thể nhìn thấy. Chắc A tưởng rằng anh không vui nên mới vẽ mấy hình người bé tẹo cười vui vẻ này để dỗ anh. Ở tất cả các góc mà mắt anh nhìn đến, đều có từng nét vẽ thấm đượm tình cảm nồng ấm của cậu.
B chưa từng có cảm giác này, trái tim vừa cảm động vừa như đầy tràn, lại giống như có thứ gì đó đang tuôn trào trong cơ thể, làm anh muốn nắm chặt lấy nó. B hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn tâm lý, sau đó gọi điện thoại cho A.
B: “Cậu đang ở đâu?”.
A: “Ở nhà. Sao thế?”.
Cụp. B dập điện thoại luôn. A nhìn di động chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao: “Nợ tiền cước rồi?”.
Mười lăm phút sau, A nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Mở ra, không ngờ lại là B.
A: “Í, sao anh đến…”.
Còn chưa nói hết câu đã bị B ôm chặt vào lòng.
A: “… Sao thế? Tâm trạng lại không tốt nữa hả?”.
B không đáp lời.
A: “Haizzz, con người anh sao mà phiền phức thế, đã nói rồi, làm người thì phải hướng về phía trước, không thể để quá khứ cuốn chặt lấy mình được”.
B: “Tâm trạng tôi không tốt”.
Giọng B nghe rất rầu rĩ. Có điều những thứ có thể nói đều đã nói, những việc có thể làm đều đã làm, A còn đang nghĩ xem có cách gì để an ủi anh ta không thì B đột nhiên thả cậu ra.
A: “Sao thế?”.
B: “Cậu sẽ an ủi tôi chứ?”.
A: “…Ừ”.
B cười. A chưa từng thấy B cười như vậy, chỉ thấy khuôn mặt toát lên vẻ dịu dàng khôn tả, nhất thời khiến người ta không thể dứt mắt ra được. B đẩy A vào bức tường trong phòng, đóng cửa lại. A nhìn khuôn mặt B đang phóng to dần trước mắt mình, đột nhiên nghe thấy giọng khàn khàn của anh vang lên:
“Vậy, chúng ta ℓàм тìин đi”.
Khoảnh khắc B hôn cậu, trong đầu A chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Lần an ủi này, lỗ nặng rồi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc