Quá Thời Hạn - Chương 33

Tác giả: Ngã Tiểu Đồ

Cố Bình An không nghĩ mình sẽ khóc, cô luôn cho rằng bản thân mình rất kiên cường vì trước giờ tuy bị người khác tổn thương nhưng cô chưa bao giờ quên phản kích lại.
Nhưng đối tượng trước mắt không ai khác chính là ba mẹ ruột của mình, cô nhất thời quên mất mình còn có nanh vuốt. Giờ phút này cô chỉ cảm thấy cổ họng chua xót, ngay cả giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào bi thương:” Mẹ, mẹ có chắc rằng con là con ruột của mẹ không?”
Cố mẹ nhìn cô thật sâu, mâu quang lóe ra trong đó có khó xử lẫn phức tạp, ẩn nhẩn nhưng cũng rất quả quyết:” Bình An, con có thể nào nghe lời mẹ một lần này được hay không?”
Cố Bình An chóp mũi dần ê ẩm, cô muốn cố níu kéo lấy hy vọng cuối cùng, quay đầu hỏi Cố Ba:” Ba ba, ba cũng nghĩ vậy sao?”
Ba ba trước giờ có tiếng là người yêu con gái như mạng, đột nhiên giờ phút này lại trở nên do dự. Thật lâu sau ông mới khó xử quay đầu đi chỗ khác, dùng lẩn tránh để đối phó với chất vấn của Cố Bình An.
Cố Bình An cảm thấy toàn thân trở nên lạnh lẽo, lòng đau xót khó chịu, trái tim như bị tê dại, ý thức cũng bắt đầu ௱ôЛƓ lung mờ ảo. Rõ ràng Cố Mẹ đang đứng trước mắt, nhưng cảm giác như bà đang cách xa cô vạn dặm, đồng thời như một thứ gì đó rất quan trọng thuộc về mình đang từ từ trôi xa, vượt khỏi tầm với.
Thời khắc này, trong đầu Cố Bình An không ngừng xuất hiện những ký ức hỗn độn từ khi cô còn nhỏ cho đến khi lớn lên. Trong đó cũng bao gồm những ký ức mà trước đây cô đã bắt buộc bản thân mình phải quên đi, lại không nghĩ đã qua thời gian rất lâu như vậy, cứ cho rằng nó đã mất tích không còn dấu vết, không ngờ đến nó lại đang hiện diện trước mắt như là chuyện mới vừa hôm qua, càng lúc càng thêm rõ rệt. Cô phát hiện thì ra bản thân càng muốn quên nhưng lại không thể, chỉ là đang giãy dụa mà thôi, cũng chính điều này ngược lại vô tình làm bản thân cô càng hằn thêm nhiều vết thương.
Nếu lời này là của người ngoài nói, cô có lẽ đã chửi ầm lên, thậm chí sẽ động thủ. Nhưng đây chính là ba mẹ cô, là người từ nhỏ đến lớn che mưa tránh gió cho cô, là người duy nhất cô có thể dựa vào khi bản thân bị thương tổn. Cố Bình An cho dù có tùy hứng thế nào đi nữa cũng không có cách phủ nhận huyết nhục thân tình của mình.
Cô hô hấp dần dần khó khăn, cảm giác tựa như bị người dùng khăn ướt che mặt, một lớp rồi lại một lớp cứ chồng chất lên nhau, dù cho có điên cuồng nhắm mắt giãy dụa nhưng chỉ có thể bất lực nhìn cái ૮ɦếƭ ngày một tiến gần. Cảm giác thống khổ tăng cao đến mức cực đại làm cho cô chỉ mong rằng nếu có thể ૮ɦếƭ đi ngay thì tốt biết mấy.
“Mẹ”, Cố Bình An run run kêu lên một tiếng, giọng nói rất yếu ớt, cô cảm nhận có chất lỏng gì đó vừa mặn vừa ướt lướt qua môi mình, hình như còn có cảm giác chua xót, tay cố gắng lau đi mới phát hiện thì ra là nước mắt.
Có chút tự giễu cười khổ, thì ra cô cũng không phải kiên cường như vậy a! Cô thích khóc, bản tính vốn yếu ớt nên không thể chịu nổi dù chỉ một đả kích nhỏ. Nhưng vì sao hai người thân yêu nhất với cô lại không hiểu rõ điều này cơ chứ?
Hai mắt trống rỗng nhìn ba mẹ mình trước mặt, tuyệt vọng hỏi:” Con thật sự do người sinh ra sao? Nghi vấn này đã đeo bám con suốt hai mươi năm qua. Mẹ, người hãy nói cho con biết, con là con gái do người sinh ra sao?”
Còn không chờ câu trả lời của mẹ, nước mắt của cô như nước vỡ đê, tràn ra. Cảm xúc dần dần đã không thể khống chế được nữa, cô như một kẻ điên loạn không ngừng kêu gào:” Con nhất định là không phải do người sinh ra! Mạc Phi kia mới là con gái của hai người! Chuyện con và Thẩm An Bình đính hôn tất cả mọi người không ai mà không biết! Các người bây giờ lại muốn con và anh ta không được kết hôn? Các người có biết bản thân mình đang nói gì hay không? Dựa vào cái gì Mạc Phi thích Thẩm An Bình thì con phải đem anh ta tặng cho cô ấy chứ? Chẳng lẽ Mạc Phi muốn cái mạng này, con cũng phải cho cô ấy sao? Còn có Thẩm An Bình anh ta là con người bằng xương bằng thịt, anh ta không phải máy móc hay món đồ vô tri vô giác, càng không phải hàng hóa mà nhường qua nhường lại. Anh ta có suy nghĩ riêng của mình? Dựa vào cái gì các người muốn anh ấy không kết hôn cùng con thì anh ấy sẽ không kết hôn cùng con chứ! Các người muốn anh ta cùng Mạc Phi thì anh ấy sẽ cùng với Mạc Phi sao? Các người có phải đã điên hết rồi không? Mạc Phi cô ta một mình hồ đồ thì thôi! Con thật là con gái của các người hay sao? A….” Cố Bình An căn bản không biết chính mình đã nói cái gì, lời nói điên cuồng, không cần ai phải trả lời cho những vấn đề mình đặt ra, cô chỉ là theo bản năng đem ấm ức cùng đau khổ đã dày vò trong lòng đến mệt mỏi mà phát tiết ra hết.
“Con..”
“Ba____”
Một tiếng thanh thúy vang dội khắp phòng, Cố Bình An bị tát một cái thật mạnh, không đứng vững mà ngã xuống đất. Cô ôm lấy một bên mặt bị đánh đến đau rát, khó tin nhìn ba ba. Trước giờ dù là bất cứ chuyện gì, cô đều nhất mực nghe lời, không hề cãi lại ông, không ngờ hiện tại người hung hăn đánh cô cũng chính là ông. Cô không biết mình còn có thể chịu đựng những đau đớn như không có cực hạn này đến khi nào nữa. Chỉ cảm thấy trong Ⱡồ₦g иgự¢ như bị ai đó giáng cho một đòn thật mạnh, làm trái tim cô đau đớn co rút, thật khó để tiếp tục chống đỡ. Ánh mắt cô dần dần trống rỗng, nước mắt đã biến mọi thứ trước mặt càng thêm ௱ôЛƓ lung, cổ họng cô giờ phút này như nghẹn lại, thâm tâm đau xót không muốn hỏi thêm gì nữa.
Đánh Cố Bình An xong, ánh mắt Cố ba không dấu được tia hối hận. Ông đưa tay đến muốn chạm lấy Cố Bình An nhưng bị cô lạnh lùng né đi, bàn tay kia vươn ra thoáng cái rơi vào không trung, cuối cùng nắm chặt thành quyền rồi thu trở về.
“Bình An, con không thể nói với mẹ mình như vậy. Con tự hỏi lương tâm của mình, bà ấy đối với con thế nào? Sao con có thể nói mình không phải do bà ấy sinh ra chứ?” Giọng nói ba ba tràn ngập bi thương cùng mệt mỏi, còn Cố mẹ vẫn yên lặng ngồi một bên không lên tiếng, nhưng nước mắt đã rơi đầy trên mặt.
“Bình An, ba mẹ không phải muốn con đem Thẩm An Bình tặng cho Mạc Phi, mà ba mẹ chỉ hy vọng cả hai đứa đều không cần có bất cứ quan hệ gì với Thẩm An Bình. Đứa nhỏ An Bình này mọi mặt đều thật sự tốt lắm nhưng không cần thiết vì thế mà chị em phải trở mặt thành thù.”
“Bình An, chẳng lẽ chị em ruột của mình, là con ruột của ba mẹ, cùng con chảy chung dòng máu lại không sánh bằng một Thẩm An Bình sao?”
“…”
Tiếng nói vừa dứt, thời gian như dừng lại, hết thảy mọi thứ đột nhiên xoay chuyển lộn ngược, không hình dung được bộ dáng ban đầu vốn có của nó. Trong phòng không có bất kỳ một thanh nào, yên tĩnh đến đáng sợ, cảm giác từng trận lạnh lẽo đang luồn vào sống lưng, làm cho người ta không rét mà run. Cố Bình An khó tin trừng mắt, hai tay gắt gao nắm chặt mặc cho móng tay thật dài cắm sâu vào trong da thịt đến đau đớn.
“Ba….ba nói cái gì?” Cố Bình An quá mức khi*p sợ, khó khăn không muốn tin đây là sự thật. Cô theo bản năng nghĩ rằng ba mẹ muốn lừa mình cho nên đặt chuyện nói dối.
Có lẽ đây là bí mật được giữ lâu lắm, cho nên sau khi nói ra ba ba giống như trút được gánh nặng, ông thở dài một hơi rồi chậm rãi giải thích:” Khi mẹ con mang thai các con, bà nội nói rằng song thai là điềm không tốt. Ba và mẹ đều là người từng tốt nghiệp đại học cho nên không tin mấy chuyện này. Khi sinh ra các con, ba mẹ mới phát hiện hai đứa hiển nhiên phát triển không đồng nhất, bác sĩ nói là do dị trứng song thai, so với bình thường, trường hợp này thật rất hiếm thấy. Lúc đó ba mẹ đều rất vui mừng, một lòng nghĩ đem cả hai chị em nâng niu nuôi lớn.”
“Ai ngờ các con vừa sinh ra lại không ngừng bệnh, liên tục hết nặng tới nhẹ, nên ba mẹ đôn đáo chạy tới chạy lui bệnh viện không biết bao nhiêu lần. Sau khi các con được tám tuần thì cả hai lại phát sốt, bác sĩ nói là do cả hai bị nhiễm viêm phổi, liên tục mười hai tiếng đồng hồ đó hai đứa đều phát sốt không ngừng, càng sốt càng cao không có chút dấu hiệu thuyên giảm. Bác sĩ thấy vậy bảo rằng nếu như cơn sốt còn không giảm xuống cho dù còn sống cũng sẽ trở nên si khờ. Khi bà nội đến thăm nghe vậy thì càng khẳng định nói song sinh chính là điềm xui, chỉ cần tách ra để nuôi là sẽ không sao. Ba và mẹ vì quá tuyệt vọng nên cái gì cũng muốn thử, thầm nghĩ chỉ cần có thể nuôi sống một đứa cũng là tốt rồi, nên liền theo lời bà nội mà làm. Vì bà nội luôn đặc biệt yêu thương con, cho nên đến lúc chọn lựa liền tìm đủ mọi cách một mực giữ con ở lại. Bà nội con nói tương lai khẳng định con sẽ không thua gì đàn ông con trai, cho nên sau đó bà ôm Mạc Phi rời đi. Không biết là do ý trời hay là sự trùng hợp ngẫu nhiên, vừa ly khai không lâu con liền hạ sốt, vui vẻ khỏe mạnh trở lại. Đến khi ba mẹ vội vã trở về tìm lại Mạc Phi thì bà nội con đã đem cho người khác, dù cho ba mẹ có hỏi han thế nào bà cũng không nói là đã giao con bé cho ai. Bà nội con vốn rất mê tín, nếu đã kiên quyết cho rằng đó là điềm xấu thì dĩ nhiên cho nó đi xa chừng nào tốt chừng nấy.”
“Rồi sau đó thì sao?” Cố Bình An đôi mắt ngập nước hỏi:”Bởi vì sai lầm của ba mẹ, cho nên con phải gánh chịu tất cả mọi hậu quả hay sao? Bởi vì bà nội lựa chọn đem cô ta đi, con trở thành đứa nhỏ hạnh phúc vì được giữ lại ở nhà, vì thế giờ đây con có nhiệm vụ phải bồi thường cho cô ta sao?” Cô cười càng thêm thê lương, trừng mắt nhìn ba mẹ của mình:” Chuyện đó và con một chút quan hệ cũng không có. Mạc Phi hẳn là nên tìm ba mẹ, còn có bà nội mà đòi lại công đạo, tại sao lại muốn con bởi vì cô ta mà con không thể kết hôn! Này rốt cuộc là đạo lý gì?”
“Bình An,” Cố Mẹ nãy giờ vẫn khóc một bên, đột nhiên mở miệng :”Mẹ biết con rất hận mẹ, nhưng mà con phải biết rằng mẹ rất hối hận lúc trước không có đem con cùng chị con giữ lại bên cạnh. Là do mẹ ích kỷ, tất cả đều là mẹ sai, cho dù muốn mẹ cầu xin cũng được, con không cần hận Mạc Phi, con bé là chị ruột của con, mẹ đời này chỉ mong nhìn thấy hai chị em con hòa thuận ở chung với nhau.”
“Bình An, mẹ thật sự không hy vọng hai chị em con bởi vì Thẩm An Bình mà kết thù…” Cố Mẹ giờ đây nước mắt giàn dụa, cả người run rẩy trông bà càng thêm yếu ớt dường như không thể nào chịu được thêm một kích động nào nữa, cả người vô lực nắm lấy góc áo của Cố Bình An. Cô cảm nhận cả người bà đang run lên dữ dội, nhưng bản thân mình cũng thật không muốn vì thế mà thỏa hiệp. Cô biết đáp ứng yêu cầu này của ba mẹ đó chính là đại biểu cho cái gì, cho nên cô không thể trái lương tâm mà đồng ý.
“Con không có khả năng để đáp ứng. Ba mẹ sao lại có thể ích kỷ như vậy chứ? Con chỉ biết mình càng ngày càng ghét Mạc Phi. Dựa vào cái gì muốn con phải theo ý cô ta mà không thể kết hôn? Cho dù cô ta là chị của con thì sao? Con cũng không có cách nào thay đổi suy nghĩ chính mình. Thật đáng tiếc đã phụ lòng mong muốn của ba mẹ. Hình ảnh phụ từ tử hiếu này không có khả năng sẽ nhìn thấy trong nhà chúng ta vì con không có khả năng cùng cô ta chung sống hòa bình! Chỉ vì thái độ này của hai người đã làm cho con sớm càng hận cô ta thấu xương! Bây giờ ba mẹ có nói thêm nữa e càng làm cho con cảm thấy thêm ghê tởm! Con thật sự thấy mình đã chịu đựng quá đủ rồi!!”
Cố Bình An bịt tai liều mạng lắc đầu, cô điên cuồng muốn lao vào phòng. Đối với hai người đứng sau cô chỉ phải ngoảnh mặt làm ngơ, kịch liệt không muốn để ý đến tiếng khóc hay bất lực của họ.
Cô còn chưa đi được hai bước đã bị Cố ba bắt được, khuôn mặt hiền lành ngày trước giờ chỉ còn là giận dữ. Quân nhân vốn luôn ẩn nhẩn khí thế uy nghiêm bên trong mặc dù không lên tiếng nhưng cũng làm cho người nhìn đến phải kiêng nể vài phần, mà chính giờ phút này đây Cố Bình An lần đâu tiên lại chân chính được tận mắt chứng kiến.
“Cố Bình An, náo loạn đủ chưa! Con chừng nào thì mới thôi không hành động như lúc còn nhỏ nữa đây! Thẩm An Bình dù sao cũng là người ngoài, Mạc Phi cùng chúng ta mới là ruột thịt, con rốt cuộc sao không biết phân rõ nặng nhẹ chứ!”
Cố Bình An sống ૮ɦếƭ muốn vùng khỏi gọng kiềm của Cố ba, nhưng vô dụng cô làm thế nào cũng không chọi lại với ông, chỉ có thể hung hăn đáp trả:” Con cho tới bây giờ thật cũng không biết”lúc còn nhỏ” ba chữ đó viết thế nào! Con chỉ biết rằng các người đây tuy gọi là ruột thịt nhưng lại là người làm cho con cảm thấy khổ sở nhất. Con thật sự rất muốn mình hãy ૮ɦếƭ đi cho xong. Trong miệng ba mẹ, kẻ mà hai người gọi là “người ngoài “ kia, ít ra anh ta chưa từng bao giờ làm cho con phải thống khổ như thế này! Con không muốn lựa chọn! Con không cần! Không cần!”
“Phù, phù”
Hơi thở nặng nề dồn dập vang lên làm cho Cố Bình An cùng ba ba hiện đang cãi nhau kịch liệt nhất thời sửng sốt dừng lại. Cố Bình An trơ mắt nhìn qua mẹ không biết vì sao bà bỗng nhiên ngã quỳ xuống. Nhìn thấy cảnh này cô bị chấn động đến một câu cũng nói không nên lời, giây tiếp theo ba ba và cô liền đồng thanh hô lớn:
“Mẹ___”
“Bà xã____”
Tình thế hiện tại càng trở nên hỗn loạn, Cố ba đang nắm chặt cô nãy giờ bỗng hung hăng hất tay cô ra. Ông trông càng tức giận hơn, đôi mày kiếm dựng thẳng, ánh mắt sắc bén:”Cố Bình An! Đứa con này thật là vô pháp vô thiên, chả biết coi ai ra gì! Con cút mau! Cứ coi như chúng ta chưa từng sinh ra con vậy!”
Nói xong ông đỡ Cố mẹ đứng lên, không ngờ bà lại kiên cường cố duy trì bộ dạng như cũ, đẩy tay ba ba ra, quay đầu hướng cô cầu xin :
“Bình An, con gái của mẹ, con và Phi Phi đều là con ngoan của mẹ, coi như mẹ ích kỷ một lần trước khi mẹ ૮ɦếƭ, hãy cho mẹ thấy hai con sống hòa thuận, chăm sóc lẫn nhau có được hay không? Phi Phi hiện giờ còn đang hôn mê trong bệnh viện, nó tự tử lại còn gạt mẹ nói rằng nó chỉ là uống lộn thuốc ngủ. Mẹ biết rõ trong lòng nó có bao nhiêu khổ sở. Bình An không có Thẩm An Bình, con cũng sẽ có người đàn ông khác tốt hơn, chúng ta sẽ tìm người tốt hơn được không? Để cho chị con bình yên mà sống tốt….”
Thấy mẹ khóc, Cố Bình An cũng khóc theo, “Con không cần người đàn ông tốt, con muốn Thẩm An Bình, mẹ chẳng lẽ mẹ cũng muốn con tự tử sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc