Quả Tennis Định Mệnh - Chương 08

Tác giả: Tiểu Hổ Bivian

Sau những ngày dầm gió tuyết, Tuệ Mẫn đổ gục, nằm liệt trên giường. Thật ra,bấy lâu Hạo Tinh vẫn âm thầm dõi theo Tuệ Mẫn từ lúc biết cô nhóc tới làm them ở tiệm thức ăn nhanh. Cứ sau giờ dạy ở CLB chú Khôi xong,hắn lại tới chỗ này và nhìn cô nhóc từ xa. Mấy hôm nay,bọn nhóc đc nghỉ đông và tết nên hắn đc rảnh mấy hôm. Hôm ấy,tới giờ, hắn đứng một góc- nơi có thể nhìn thấy Mẫn tới chỗ làm, nhưng hôm ấy cô bé đã không xuất hiện. Hắn hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra. Hắn định trở về thì bỗng đâu Mẫn hối hả chạy vào tiệm
- Em xin lỗi.
- Sao đến trễ vậy?
- Em thay đồ ngay.
- Ừ, mau đi. Hôm nay đông lắm đấy.
- Dạ.
Mẫn còn mệt trong người nhiều lắm nhưng cô bé cố sức và giả đò như không có chuyện gì. Tuy cố gắng rất nhiều nhưng Mẫn liên tiếp mắc nhiều sai sót. Người quản lí gọi cô bé ra bên ngoài và khiển trách:
- Chị biết em rất chăm chỉ, nhưng điều đó không có nghĩa là đem sức khỏe ra đánh đổi. Em về nghỉ đi.
- Chị!
- Về đi. Em ở đây chỉ làm công việc rối thêm thôi. Khi nào hết bệnh hãy quay lại làm tiếp.
Tuệ Mẫn miễn cưỡng gật đầu. Chào quản lí một tiếng, Mẫn tiu nghỉu đạp xe về. Đi được một đoạn,gặp đèn đỏ,Mẫn dừng lại. Hôm nay xe cộ rất đông vì là đêm Noel mà,mọi người dường như đổ hết ra đường. Năm nay,lại thêm 1 cái Noel buồn chán và cô đơn. Cô nhớ tới mẹ dù bà chẳng bao giờ gửi cho cô tới 1 lá thư. Có lần cô nhóc gặp bà trên phố với 1 người đàn ông khác.Họ cãi nhau dữ dội rồi ông ta *** kéo bà vào xe.Bà bước vào,vẻ mặt buồn bã,vâng lời,ngoan ngoãn và cam chịu… Cô nhóc đã chạy theo xe rất xa, hàng chục cây số nhg vô ích. Cô nhóc đã khóc,khóc giữa đường phố như 1 cô bé con lạc mẹ đến tội nghiệp… Dù bà có bỏ rơi cô,thì bà vẫn mãi mãi là mẹ cô… Hôm ấy cũng là đêm Giáng sinh như hôm nay. Cha cô đang có chuyến công tác xa,ko thể về kịp. Trà Mi thì chắc đã bận đón tết cùng cha mẹ mình, Kiều Lan thì nghe đâu đang quen 1 anh bạn mới trên mạng… Anh em của Hạo Tinh… Chắc họ đang quay quần bên nhau rất vui… Mẫn ước gì mình ko phải là con một. Cô nhóc nhìn đám đông háo hức mà tự hỏi: ở đâu ra mà lắm người như vậy? Sao họ lại mặc nhiều quần áo giống nhau như vậy? Ở đâu ra nhiều thứ âm thanh chat chúa,chói tai thế này? Tai cô nhóc cứ ù ù ko nghe rõ âm thanh nào ngoài sự xô bồ xô bộn của đường phố… Cô nhóc thấy trước mắt là một vùng sáng chói chang, những bông tuyết như ánh sáng nhấp nháy ở trên đầu, chân tay không còn chút sức lực, cảm giác bay bổng,lân lân… Đèn đường đã bật sang xanh… Mẫn gục xuống trên nền tuyết lạnh.
- Mẫn!
Hao Tinh chạy đến chỗ cô bé, đẩy những người đứng xung quanh ra, vội vã đưa Mẫn đến bệnh viện…
Sau đó…
Trên giường bệnh, Mẫn thiu thiu ngủ. Bác sĩ khám cho cô bé xong thì quay qua nói với hắn.
- May mà đưa đến đây kịp. Cô bé sốt rất cao và dường như là lâu rồi. Tạm thời đã qua cơn nguy hiểm rồi, cậu đừng lo. Cần nghỉ ngơi một thời gian là khỏi thôi.
- Cảm ơn bác sĩ.
Hắn nói rồi quay qua với Tuệ Mẫn, nắm lấy đôi bàn tay xanh xao của cô bé.
- Anh đã lo cho em biết chừng nào, em biết không?
Trời dần khuya trong cái lạnh gay gắt của cuối đông, hắn đứng ngay bên ngoài, dựa lưng vào cửa và hớp từng ngụm cà phê để ngăn sự mệt mỏi trên nét mặt.
Một tiếng động nhỏ bên trong, hắn vội vã chạy vào. Mẫn nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền lại nhưng vành môi vẫn thều thào khe khẽ.
- Tinh… xin lỗi… em xin lỗi…
Nước mắt theo kẽ mi chảy xuống, thấm vào gối.
Là thằng đàn ông, hắn không cho phép mình ủy mị, nhưng sao vẫn nghe bờ môi mặn chát.
Hắn ra khỏi phòng. Ngạc nhiên, hắn không ngờ ông Âu đã ở bên ngoài. Hắn toang bỏ đi nhưng ông Âu đã gọi lại.
Hai người đàn ông ngồi cách nhau cả một dãy ghế. Giữa họ như có sự đối đầu mà người ngoài có thể dễ dàng nhận thấy. Sau hồi lâu im lặng, Tinh đứng dậy:
- Nếu ông không có chuyện gì để nói thì…
- Khoan đã. Thật ra… cậu vẫn còn thương con Mẫn rất nhiều, có phải vậy không? Hắn không trả lời mà chậm rãi ngồi xuống. Ông Âu thở dài nhìn về cửa phòng bệnh:
- Cách đây vài ngày có người đến báo tin với tôi là mẹ con Mẫn vừa qua đời sau một cơn bạo bệnh.
- Sao? Mẹ ruột của cô ấy?
- Phải. Nhưng tôi chưa cho nó biết vì không muốn nó có bất kì quan hệ gì với người đàn bà ấy. Người ta bảo bà ấy ૮ɦếƭ đi trong đói nghèo, bệnh tật và sự ghẻ lạnh của người chồng vũ phu. Thật tình tôi hả hê lắm…
- Ông thật ích kỷ…
Hắn buông tiếng. Nhưng khi ngước lên nhìn ông với ánh mắt khinh rẻ của mình, hắn vội suy nghĩ lại và thay đổi cái nhìn. Trong giọng nói của người đàn ông đó toàn những lời căm hận nhưng trong đôi mắt ông ta lại chất chứa nhiều tâm sự, nỗi đau và yêu thương luôn dày xéo lấy bản thân ông.
Ông cười buồn, chua chát:
- Cậu đúng. Tôi thật ích kỷ. Cậu hoàn toàn có quyền khinh rẻ tôi. Nhưng… xin cậu đừng làm thế với Tuệ Mẫn. Nếu có điều gì đó đánh đổi hạnh phúc của nó tôi vẫn sẵn sàng. Người cậu phải hận là tôi, không phải nó.
- Thật tình lúc này tôi không biết phải nhìn ông bằng thái độ nào đây. Tôi hận ông, tôi căm ghét ông, nhưng cũng thật thương hại cho ông. Còn Tuệ Mẫn… ông nói đúng, tôi yêu cô bé vô cùng. Nhưng bảo tôi quên hết… thật là quá khó khăn. Hơn nữa, vấn đề lúc này không ở tôi, mà là Tuệ Mẫn. Cô ấy đang làm những chuyện quá sức mình, chỉ để trả một món nợ và tìm lấy sự cứu cánh cho tâm hồn của mình. Ông biết không, Tuệ Mẫn không phải sinh ra để làm những chuyện ấy. Cô bé cần một đôi cánh để bay cao hơn. Tôi mong ông là đôi cánh ấy. Còn mối quan hệ giữa chúng tôi rồi sẽ đi về đâu… tôi không biết được. Là thằng đàn ông, tôi có tự tôn của mình, và tôi sẽ không cho bất cứ ai giẫm đạp lên nó. Hạo Tinh hôm nay đã không còn là đứa trẻ của 3 năm về trước, thưa Âu đại lão gia à.
Hắn đứng dậy bỏ đi.
Cơn sốt làm Mẫn bị giam ở nhà cả tuần liền.Chỉ tới khi cô nhóc hoàn toàn khoẻ trở lại,ăn 1 lúc 3 tô cơm thì ông Âu mới chịu cho cô nhóc rời khỏi nhà.Vừa khỏi bệnh thì Mẫnchạy ngay đến chỗ làm để xin lỗi về việc nghỉ quá lâu. Đến đây người ta nói là thời gian Mẫn nghỉ việc đã có một thanh niên tên Tinh đến làm thay… ~ người bạn đồng nghiệp xúm lại mà true ghẹo ra trò!
- Hai đứa quen bao giờ? Này, giấu kĩ dữ nghen.
- Đừng hiểu lầm. Anh ấy chỉ là bạn cùng trường thôi.
- Vậy ư? Tụi này không tin đâu.
Mẫn lãng tránh sự trêu đùa của đồng nghiệp mà bắt tay vào việc. Chỉ vài phút sau, Tinh tới. Họ chạm mặt nhau trong cái nhìn bối rối…
- Anh… anh không dạy ở nhà thiếu nhi ư?
- Bọn trẻ cũng cần phải nghỉ tết chứ.
- Mấy bữa nay… Cảm ơn.
- Em chưa nên ra ngoài lúc này.
- Đừng coi em như đứa con nít vậy.
Mẫn nói.Rồi lờ hắn đi,bắt đầu công việc. Không phải ko muốn thấy mặt hắn, mà cô bé sợ, sợ khi phải đối mặt với hắn lâu…
- Xin lỗi đã làm phiền em.
Hắn cười buồn rồi quay đi. Được một đoạn, hắn đứng lại nói vọng về phía Mẫn:
- Giải Diamond Star sắp khai mạc. Đã đến lúc em phải chọn rồi.
- Em không chơi Tennis nữa.
- Tùy em. Nếu em suy nghĩ lại, đến tìm anh.
- Đừng có mơ!
Mẫn đóng cửa cái rầm khiến khách giật mình. Cô bé phải cúi đầu xin lỗi rối rít.
Trong khi ấy, tại nhà của Hoàng:
- Tin này là thật chứ?
- Không chắc lắm. Bởi vì hắn hoàn toàn phủ nhận việc có người đẩy hắn. Nhưng có nhân chứng cho biết hắn có tranh cãi với một cô gái trước tai nạn xảy ra. Theo miêu tả lúc ấy thì chắc là Tuệ Mẫn. Tin này nếu tiết lộ ra ngoài thì con bé kia không ổn đâu.
Hoàng trầm tư với cặp mắt tinh quái:
- Tuệ Mẫn không hề biết chúng ta đang điều tra chuyện này. Nếu… tin này lọt ra ngoài, mày nghĩ cô bé sẽ nghĩ là ai tiết lộ?
- Ý mày là… À, tao hiểu rồi. Và khi con bé khủng hoảng và mất lòng tin nhất, mày sẽ lại là một anh hùng ở bên cạnh mĩ nhân.
- Mày hiểu ý tao rồi đó.
Hai gã cười đắc ý, cùng nâng cốc mừng cho kế hoạch chiếm lại trái tim người đẹp của Hoàng. Sáng chủ nhật êm đềm lại tới…
Tiếng chuông điện thoại lúc 5 giờ sáng làm Trà Mi tỉnh giấc:
- A…a…i? Mi nói với 1 giọng ngái ngủ…
- Mi hả? Nhớ buổi hẹn chiều nay nha.
- Thế Ngọc? Anh… rảnh lắm sao mà… Oáp( ngáp…) gọi vào giờ này?
- Chỉ để nhắc em về cuộc hẹn giữa chúng ta. Thôi, ngủ tiếp đi.
Thế Ngọc cúp máy. Mi quăng cái điện thoại đi, ngủ tiếp. Cô bé kéo một giấc đến 8 giờ sáng và quên ngay những gì Thế Ngọc nhắc ban sáng. Bữa nay cô bé có một buổi hẹn với Hạo Tinh đi đánh banh. Cô bé đến ko chậm 1 giây nào.
Hạo Tinh đã đến từ lâu. Hắn dắt theo cả Bi. Con bé đang khởi động. Người nó tròn tròn,bím tóc xinh xinh,cái miệng cáu kỉnh còn ánh mắt thì rất láu cá !
- Chào Bi.
- Chào chị.
- Anh Ti dạy Bi chơi Tennis đấy à?
- Vâng. Nhưng Bi thích bơi lội hơn.
Tinh xoa đầu con bé.
- Biết rồi. Bữa khác,đc chưa sếp nhỏ?
Hắn quay qua Mi cười:
- Ba anh em tụi anh khác nhau hoàn toàn từ tính cách đến sở thích. Khải Tú thích cờ vua, Bi thích bơi lội, còn anh…
Nói đến đây hắn thở dài. Mi cười tươi rồi vỗ vai hắn:
- Đấu vài sec nhẹ nhẹ với em nhé?
- OK thôi.
Một thời gian dài không dùng đến vợt, mãi đến khi dạy bọn trẻ, cầm tay chúng, hắn mới tìm lại cảm giác ngày nào. Tự dưng hôm nay rảnh rỗi hắn lại gọi Trà Mi ra đánh vài sec. Vẫn là hắn, một lối chơi thông minh và cá tính, nhưng nó hoàn toàn mất đi sự nhạy bén, những bước di chuyển nặng nề, chậm chạp khiến hắn xoay xở khá vất vả so với Trà Mi vốn đã điêu luyện.
- Sao, mệt rồi hả? Anh thua rồi nhé!
Mi cười, cùng với một lời thách thức vui vui. Nhưng với một người thì điều đó lại không vui chút nào ! 1 giọng nói lạnh lùng ,nghiêm túc vang lên
- Vậy bạn đánh với mình nhé?
Tuệ Mẫn đứng sau lưng Trà Mi. Mi quay lại:
- Ơ, Mẫn…
Mi nhìn vẻ mặt của Mẫn rồi chợt hiểu ra.
- Mình chỉ đùa một chút thôi mà.
- Cầm chắc vợt của bạn đấy.
Mẫn nói, lạnh lùng và đầy đe dọa. Cô bé bước qua phần sân bên kia của Tinh. Hắn nhìn cô bé rồi đặt vợt vào tay cô.
- Em quyết định rồi à?
- Em sẽ cho anh câu trả lời bằng trận đánh này,đồng ý ko?
Sau, hai cô bé vào trận.
Trận đánh diễn ra khá hấp dẫn với những pha đánh và đỡ bóng thật điêu luyện giữa hai cô gái thiên tài. Trình độ của Mi thì không nói tới, nhưng sự tiến bộ của Mẫn, khí thế tấn công dồn dập cùng với những thế đánh sáng tạo của cô bé khiến cho thế trận hai bên cân bằng. Cuối cùng, trận cầu kết thúc, Mi thắng Mẫn nhờ cú ăn hên ở pha đánh bóng cuối cùng.
Mẫn đứng lặng giữa sân. Mi chụp vai cô bé,cười xoà:
- Thôi nào, chỉ là một trận đánh giải trí.
- Đối với mình, dù chơi hay thi đấu, không bao giờ là giải trí mà luôn là một cuộc so tài, và mình luôn dốc hết sức cho mỗi trận đánh, luôn luôn, bạn biết không?
Mẫn quay qua Tinh.
- Anh thấy rồi đó… Người anh muốn tìm… không phải em.
Hắn tiến lại cô bé:
- Vậy sao em lại đến đây tìm anh?
- Em muốn làm một cuộc thương lượng. Nhưng sau trận đánh này em lại không thấy tự tin. Anh nên đặt niềm tin của anh vào Trà Mi thì hơn.
Hắn thở dài. Sau,hắn lại chậm rãi quay qua Mi:
- Mi này, em dẫn Bi đi tham quan vòng vòng đây giúp anh nhé.
- Được thôi.
Mi nắm tay Bi dắt đi. Con bé muốn nói chuyện với chị Tuệ Mẫn của nó lắm,ko chịu đi,nhg cái nhìn nghiêm nghị của Tinh làm nó ko thể ko nghe. Anh Tinh của nó mà cáu lên thì đáng sợ ghê lắm !
Sau đó, hắn quay qua Mẫn:
- Trà Mi bây giờ đã là một tay vợt chuyên nghiệp có đẳng cấp,e ko phải ko biết điều đó. Em thua cô ấy là chuyện thường tình. Nhưng em có nhận ra không? Mỗi bước tiến bộ của Trà Mi lại là mỗi bước tiến bộ của em. Sau mỗi trận thua, em lại tự hoàn thiện kỹ thuật của mình – như một bản năng – mà không hề biết. Nó giúp em rút ngắn dần khoảng cách giữa hai người. Chính anh là người tìm ra khuyết điểm và giúp Trà Mi biến khuyết điểm đó thành VK, và cô bé đã vận dụng rất tốt. Nhưng ở Mi còn có một hạn chế mà đúng như em đã nói: cô bé coi mỗi trận đánh như một cuộc giải trí, vì thế không có sự cạnh tranh – yếu tố quyết định sự thành bại. Em khác Mi chính vì em luôn “sống” hết mình cho mỗi trận đánh, em thấy ưu khuyết điểm của mình cũng như đối phương để thay đổi chiến lược. Em là thiên tài thật sự, nhưng cái em cần lúc này là một người hướng dẫn.
- Em từ lâu đã không quen có người hướng dẫn. Và nếu như người hướng dẫn ấy là anh… lại càng không.
- Vậy em nghĩ gì mà đến đây? Thương lượng ư? Giữa chúng ta có gì để thương lượng?
- Em muốn anh trở lại sân đấu. - Em tin lời bọn bác sĩ nhãi nhép đó sao? Nghe rõ đây: nếu phẫu thuật thành công thì anh có thể phục hồi hoàn toàn. Nhưng… nếu thất bại thì sao? Em đã nghĩ tới chưa? Nếu không phẫn thuật, ít ra anh vẫn còn một năm, nhưng nếu anh chịu phẫu thuật, cơ hội là 50/50. Quá mạo hiểm, em biết không? Cho nên, em không phải bán mạng vì anh nữa. Em tưởng anh ko biết em lao vào kiếm tiền là vì lẽ gì hay sao ?
- Trà Mi… nó nói cho anh biết?
- Không. Thật ra… anh biết chuyện này khi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa em và người thanh niên tên Phong nào đó. Chỉ là 1 sự tình cờ.
Mẫn im lặng. Hồi lâu, cô lên tiếng:
- Giờ thì anh đã biết hết rồi. Vậy đỡ phải khó nói cho em. Tuy vô tình nhưng chính em đã làm thay đổi cuộc đời anh,vì vậy mà em bằng lòng đánh đổi mọi thứ có thể để chuộc lỗi. Em muốn anh đứng đúng vị trí của mình như ngày trước.
- Kể cả việc em phải từ bỏ đam mê của mình ư?
- Phải.
Hắn nhìn cô bé, dịu dàng và chua chát.
- Em làm điều này để trả nợ… hay em vì một lý do nào khác?
- Nghĩa là sao?
Hạo Tinh nhìn thẳng vào mắt Tuệ Mẫn, tay đặt lên vai cô nhóc và nói bằng 1 thái độ thật nghiêm túc:
- Em… em có còn yêu anh không? Em có thể cho chúng ta …một cơ hội hay không?
Mẫn giật mình nhìn hắn. Cô bé không ngờ hắn lại hỏi câu hỏi ấy.Ngập ngừng 1 hồi,Mẫn bảo
- Vậy anh có đủ can đảm quên đi mọi chuyện đã xảy ra hay không? Anh có đủ cao thượng để tha thứ cho cha con em hay không? Anh nói đi.
Mẫn nhìn Tinh,chờ câu trả lời của hắn. Hắn lặng đi 5 giây rồi ngập ngừng
- Anh… anh không biết. – Tinh cúi đầu im lặng.
- Vậy thì câu trả lời của em đây: “Ko!”. Những gì từng có giữa chúng ra… chỉ là câu chuyện vui lẫn buồn của những đứa con nít. Em quên rồi…
Mẫn cười buồn rồi quay lưng đi. Cô bé không muốn Tinh cứ nhìn vào mắt cô và đọc hết những gì ẩn chứa trong đôi mắt ấy.
Một lúc, Tinh nói với theo dáng Tuệ Mẫn:
- Anh đồng ý cuộc thương lượng. Anh đánh cá với xác suất 50/50 đó. Với điều kiện: em phải là học trò của anh trong suốt 2 tháng tới. Và sau đó, em được tự do.
- Được.
Mẫn nói sau ít giây suy nghĩ mà ko cần quay lại nhìn hắn. Có lẽ vì cô nhóc ko muốn Tinh nhìn thấy sự yếu đuối của mình.
Cô bé chạm mặt Trà Mi và Bi ở bên ngoài. Lau nhanh dòng nước mắt, Mẫn cười rồi ngồi xuống cạnh Bi:
- Dạo này Bi thế nào rồi?
- Chị và anh Ti cãi nhau nữa à? Vì thế mà chị giận luôn anh Tú và em phải không? Bọn em nhớ chị lắm, nhất là anh Tú đó, ảnh…
- Chị xin lỗi… Tuệ Mẫn ôm lấy Bi và ghì chặt con bé vào lòng…
- Vậy chị hết giận nhé?
- Ừ.
Mẫn hôn lên trán nó chiếc hôn tạm biệt rồi đứng dậy. Cô bé đi một đoạn thì Mi chạy theo:
- Mẫn, đợi mình với.
- Có chuyện gì không?
- Bạn đâu thể tới đây đùng đùng nổi giận với mình rồi ra về như thế chứ?
- Vậy bạn muốn mình xin lỗi à?
- Mình biết bạn đang nghĩ gì. Hạo Tinh là thần tượng của bạn, hơn nữa vì bạn mà…
Trà Mi nắm bờ vai của Tuệ Mẫn:
- Mình không bảo bạn sai. Người sai là mình, được chưa? Nhưng bạn phải tin là mình không hề có ý nghĩ coi thường anh ấy, nó chỉ là một câu khiêu khích vui vui thôi. Mình sẽ không làm thế nữa nếu bạn không thích. Đừng giận mà.
- Mình đâu có giận đâu. Mình cũng không biết tại sao mình lại cư xử như thế. Mà cho dù kẻ ấy là ai mình cũng thế thôi. Mình không muốn ai coi thường Hạo Tinh.
- Mình hiểu. Bây giờ mình đi mua sắm nhé. Lâu lắm rồi tụi mình chưa đi chung với nhau đó. Mua sắm sẽ giải toả stress, nhớ ko? Đi nào.
Mi nói xong là đùng đùng kéo Tuệ Mẫn đi.
- Từ từ một chút chứ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc