Quả Tennis Định Mệnh - Chương 04

Tác giả: Tiểu Hổ Bivian

- Thầy mời em ư?
Mi mở đôi mắt to nhìn Thế Ngọc nhg giọng nói thì tỉnh rụi như ko…
- Em đồng ý không?
- Nhưng em định mời Hạo Tinh làm bạn nhảy rồi.
- Nó đã nhận lời của Kiều Lan rồi.
Mi 1 lần nữa mở to mắt nhìn Thế Ngọc và chồm lên nắm áo anh như đe doạ.
- Sao ? Thầy nói gì ? Bao giờ thế?
- Thầy không biết. Vậy đi nha? Thầy sẽ đến đón em lúc 7 giờ tối.
Mi chưa trả lời, Thế Ngọc đã chạy biến đâu mất tiêu với vẻ mặt hí ha hí hửng…
“ Sao Hạo Tinh lại chọn bạn nhảy là Kiều Lan ? Phải chăng anh ấy còn giận mình chuyện hôm trước ?”
Mọi người cả trường đều có bạn nhảy. Cuối cùng, Tuệ Mẫn đã chọn Khải Tú dự dạ hội cùng mình.
Bữa tối đó, bữa tối hôm trước dạ hội, Tú thật hăm hở chuẩn bị bộ vest lịch sự nhất. Tinh ngạc nhiên khi thấy em trai có cái gì đó khan khác mọi ngày…
- Em định đi đâu à?
- Em dự dạ hội tại trường của anh đó.
- Em có bạn bên ấy sao?
- Bạn gái anh Tú đó, anh Ti.
Bi chen vào và nhảy vào lòng Tú.Sáng 2 hôm trước,việc Mẫn đến dự họp và còn làm 1 cuộc cãi tay đôi với giáo viên đã bị Tú biết.Tú giận Bi lắm vì đã giấu anh chuyện như vậy.Bi đành tìm cách cầu cứu Mẫn vì biết Tú rất nghe lời Mẫn... Họ gặp mặt,Mẫn nhớ đến dạ hội và quyết định chọn anh sánh bước trong buỗi Party của trường...
Tinh nghe em trai có bạn gái thì cười:
- Quen nhau bao lâu rồi?
- Từ hồi hè. Chị ấy là bạn thân của em đó.
Tú mới hả họng ra,nhóc Bi liền nhảy vào ςướק lời. Khải Tú cốc đầu em vì cái tội lanh chanh.
Tinh nhận ra trên vẻ mặt của Tú nụ cười hạnh phúc. Đúng là cậu ta đã yêu thật rồi.Khải Tú hay mắc cỡ,nên tới giờ vẫn chưa có bạn gái.Việc anh có bạn gái khiến hắn vui vui,vì đã có người thấy đc mặt tốt của Khải Tú...
- Bi đi với anh nhé. Tinh ngồi thấp xuống nói với cô em gái.
- Anh không có bạn sao?
- Có. Nhưng anh không muốn để Bi ở nhà một mình.
- Em hiểu rồi, anh không thích chị ấy. Cho nên anh muốn em theo cùng để làm kẻ phá rối chứ gì? Yên tâm, để chuyện đó cho em, em rành mấy vụ phá đám lắm.
- Đồ quỷ nhỏ!
Tinh bỗng sực nhớ.
- Àh, ngày mai là hạn cuối đóng học phí của em phải ko?Cầm lấy đi.
- Ở đâu ra vậy?Chỗ làm của anh chưa tới kì lãnh lương mà.
- Đó là chuyện của anh.
Khải Tú nhìn sự kỳ lạ của anh trai,1 hồi mới nhận ra sự khan khác ở Tinh.
- Có phải anh đã bán sợi dây mẹ để lại cho anh ko?
- Anh biết mình làm gì,em yên tâm đi.
- Đó là của cha ruột anh mà.Em ko muốn vì em mà anh bán nó.
- Nó đối với anh chỉ là 1 vật thừa thải,anh muốn làm gì là quyền của anh.
- Anh hai!Có đến mức phải như vậy ko chứ?
- Việc học của em quan trọng hơn. Cứ làm theo lời anh đi.
Tú im lặng trong 5 giây rồi nói :
- Em… em định sẽ kiếm việc làm. Em sẽ nghỉ học.
- Không được!
Tinh phản ứng hết sức gay gắt trước chọn lựa của em trai mình.
- Em không muốn cứ mãi làm một kẻ vô dụng,trong chờ vào 1 mình anh !
- Không ai vô dụng ở đây cả. Lo cho các em ăn học là trách nhiệm của anh! Nếu em còn nghĩ đến chuyện nghỉ học thì đừng nhìn mặt anh nữa. Nếu có người phải nghỉ học thì người đó… là anh. Vậy thôi.
- Anh Hai…
- Ngủ đi. Và sáng mai tỉnh dậy với khuôn mặt bảnh bao nhất. Hắn cười khích lệ Khải Tú. Đâu thể để người ta chê bai em trai của Hạo Tinh được, đúng không?
- Dạ.
Bi ko hiểu lắm mọi chuyện nhg nó cảm thấy thương 2 anh mình vô cùng. 1 tay nó níu tay Tú,1 tay nó cầm tay Tinh,khóc ngon lành…Ba anh em chụm đầu vào nhau… Với Hạo Tinh,cuộc sống thế này là quá đủ rồi. Các em giờ là nguồn động viên khích lệ lớn nhất của hắn-~ người hắn dành chọn đời mình để yêu thương,chăm sóc… Lời hứa hôm nào với cô nhóc kia… có lẽ hắn nên quên đi… Trong buổi dạ tiệc,mọi người ai cũng xinh đẹp,lộng lẫy và sang trọng… Kiều Lan lần đầu đc 1 chàng trai tháp tùng cũng rất hồi hộp,mong chờ… Thế mà lại vướng phải 1 con kỳ đà 8 tuổi 30kg!
- Sao anh lại đem con bé theo?
Kiều Lan cằn nhằn dai dẳng làm sao.
- Tại vì…
Tinh chưa kịp nghĩ ra 1 cái cớ thì con nhóc nhảy vô nói
- Tại vì anh của em khen chị rất đẹp ạ. Em muốn biết đúng hay sai ạ. Giờ mới biết anh ấy nói quá đúng!
Con ranh con lanh trí đã cứu nguy cho hắn 1 bàn thua trông thấy.
- Thật không?
Kiều Lan sung sướng. Hạo Tinh ngắt vào tay con bé, thều thào:
- Em nói nhăng cuội gì thế hả?Em giúp anh hay hại anh vậy nhóc?
- Anh cứ để em!
Con bé gạt hắn qua một bên, tiếp tục dùng những lời lẽ hoa mĩ làm Kiều Lan ngất ngây. Thế cũng hay, hắn có cơ hội lẻn vào một góc yên tĩnh phía sau cửa ra vào mà đứng.Hắn ghét tiệc tùng và ~ bộ trang phục lộng lẫy.Nơi đây ko dành cho người như hắn…
Một chiếc xe máy dừng trước cổng, bước xuống là Thế Ngọc và Trà Mi. Hôm nay cô bé xinh đẹp và lộng lẫy như một nàng công chúa.Thế Ngọc rất ga-lăng với cô bé.Họ gặp Tinh ngay khi bước vào cửa.
- Kiều Lan đâu?
- Nhóc Bi dụ cô ấy đi xa giùm anh rồi.Cô ấy có hỏi bảo ko thấy anh nhé.
- Ok.
Mi nói,nhg rất trầm tư.Cô ước gì bạn nhảy hôm nay của cô là hắn chứ ko phải thầy Ngọc,và họ sẽ có cớ nắm lấy tay nhau.Có khi nhờ vậy mà Tinh sẽ gần gũi cô hơn,rồi sẽ chấp nhận sự tồn tại của cô trong tim anh cũng nên.
Chợt Mi cười,1 nụ cười buồn và khó hiểu cho sự ngây thơ của mình.Cái dự định trong đầu cô sao mà suông sẻ quá.Nhg điều này chắc khó xảy ra,khi mà Tinh chỉ có mỗi Tuệ Mẫn trong tim mình…
Thấy dáng Kiều Lan xa xa, vậy là Tinh lại “chuồn” đi mất.Vừa lúc đó Khải Tú bước vào.Mi chưa kịp ngạc nhiên vì sao em trai của Tinh lại đến đây thì cô có ngay câu trả lời.Theo ngay phía sau Tú là một người khiến mà Mi giật mình. Họ khoát tay nhau thân mật, nói cười vô tư thân thiết và tình tứ…2 cô bé lại ***ng mặt nhau. Trà Mi ngây đi ko nói đc thành lời… Tú mỉm cười chào Trà Mi – cô gái hay tới nhà họ dùng cơm với Hạo Tinh… Anh cũng ngạc nhiên vì dạo gần đây ko thấy cô tới nữa. Anh định nói gì với Mi thì Mẫn chợt kéo Tú lại gần hơn…Tay Mẫn siết tay Tú chặt hơn và đầy kiêu hãnh,giới thiệu với Mi.
- Bạn trai mới của tôi.
Tú ngạc nhiên và sung sướng vì lời thừa nhận ấy… ~ gì anh định đêm nay sẽ nói sẽ dễ dàng hơn. Rằng anh thích cô nhóc và muốn hỏi cô có chịu làm bạn gái anh hay ko… Anh tha thiết nhìn cô rồi chỉ về 1 bàn trống bên trong…
- Mình lại kia ngồi đi.
Tú dịu dàng bảo. Xong,anh hâm hở chạy tới trước chuẩn bị chỗ cho Mẫn.Anh ko hề thấy ánh mắt 2 cô bé cứ dán vào nhau… Anh cũng ko biết mối quan hệ giữa 2 cô gái ấy là gì.
- ừhm… Em tới ngay ! Mẫn trả lời rồi bước theo sau
Mi giữ tay Mẫn lại:
- Rời khỏi đây đi.Anh ấy cũng ở đây,bạn biết điều đó mà.
- Cô đang nói điều khó hiểu gì vậy chứ? Tôi cũng biết hắn ở đây mà,thì đã sao?Tôi đem partner của mình tới thì ảnh hưởng tới ai đâu chứ?Đâu phải chỉ “ai kia” mới có partner đâu chứ!
Cô bé nói rồi nhìn về phía Tinh. Hắn cũng vô tình nhìn qua và bắt gặp Mẫn…
Khải Tú đã chuẩn bị xong,anh cất tiếng gọi Mẫn.Cô nhóc hớn hở giơ tay cao lên như đáp lại rồi lạnh nhạt nhìn qua Trà Mi.
- Tôi phải đến với bạn trai mình rồi,xin lỗi.
Mẫn nói rồi giật mạnh tay khỏi Mi,đi về phía Tú và ko ngần ngại níu lấy cánh tay anh,thân mật và tươi cười khi Tú đút cho cô nhóc viên kẹo socola… ~ lúc biết Hạo Tinh đang nhìn,cô nhóc lại còn như thờ ơ ko quan tâm,ko để tâm gì tới hắn mà chăm sóc Khải Tú thật dịu dàng…
Tinh định tránh mặt Mẫn.Tim hắn hiện giờ đau không thể tả nổi,có cái gì đó nghèn nghẹn nơi cổ họng… Nhg… đó lại là Khải Tú,em trai hắn… Chuyện gì đang xảy ra đây? 1 con cờ mới trong trò chơi ái tình của Tuệ Mẫn sao?
Hắn định bỏ về nhưng trớ trêu thay bị Khải Tú bắt gặp và chạy tới giữ hắn lại:
- Anh Hai! Sao anh đi một mình vậy?
- Anh… Hắn khựng lại... Tuệ Mẫn giật mình nhìn Tú.
- Anh ta...là anh trai anh sao?
- Ưhm..Khải Tú gật đầu và vẫn cứ hồn nhiên giới thiệu với Mẫn:
- Giới thiệu với em, đây là anh trai của anh,Hạo Tinh. Tú nói mà đưa mắt nhìn chung quanh
- Ủa, Tiểu Bình đâu, anh dắt nó theo mà?
- Nó… anh…
Hạo Tinh ko còn biết gì ngoài đầu óc trống rỗng. Mẫn vẫn ૮ɦếƭ trân nhìn Hạo Tinh vì cuộc gặp gỡ trớ trêu này.Thình lình giọng 1 cô bé con vang lên phía sau Tinh,nó đưa tay lên môi ra hiệu,nhìn quanh quẩn rồi trả lời:
- Sụyt, em ở đây.
Sau,con bé từ từ chui ra từ cái gầm bàn.
- Em đã dụ chị ấy đi ra phía sau trường bắt MaxiMaxoMaxumaru rồi. Anh Hai yên tâm rồi chứ?
- Nó là con gì?Tú hỏi.
- Em bịa ra ấy mà. Em bảo nó có thể biến giấc mơ thành hiện thực. Chị ấy tin ngay.
Khải Tú xoa đầu con bé, cười. Nào biết có hai kẻ đang lảng tránh cái nhìn của nhau.
- Hai người, làm quen nha. Em và Bi kiếm chút gì để uống đây.
- Phải đó, em thích sô cô la.
- Đi, anh dẫn em đi. Tú nắm tay cô bé dắt đi 1 cách vô tư…
Khi chỉ còn hai người ở lại.
- Đừng hiểu lầm, tôi thật sự không biết anh là anh của họ.Cuộc chạm mặt này hoàn toàn ngẫu nhiên.
- Ngẫu nhiên cũng đc.Cố tình cũng đc.Em… hãy buông tha cho Khải Tú đi. Nó không phải loại người em có thể đùa giỡn như bao thằng con trai khác vây quanh em. Đừng dụ dỗ nó vào trò chơi của em.
- Tôi … tôi dụ dỗ anh ta sao?... Phải,thì đã sao?Anh ghen à?
- Để làm gì? Với anh, giờ em chẳng là gì cả. Đừng quá cao ngạo như thế.
- Anh…
Hắn nhếch môi cười như nhạo báng. Tuệ Mẫn nắm chặt lấy bàn tay mình… Ai cũng có thể… nhg hắn ko thể! Mẫn thình lình giơ thẳng tay tát vào mặt hắn, làm bờ môi hắn rỉ máu.
- Ai cũng có thể cười tôi,nhg anh thì ko !
Đám đông dồn sự chú ý về phía họ.Mi vừa định vào can thì Tinh đưa tay ngăn cô lại. Hắn lấy tạy quẹt đi vết máu trên môi.Hắn nhìn Mẫn lạnh lùng,cười nhạt rồi tiến lại phía cô bé. Rồi bất ngờ trả lại Tuệ Mẫn một cái tát, sau đó bỏ đi...Hắn nói vào tai Mẫn khi đi lướt qua cô bé: “Ai cũng có thể tát anh,nhg-em thì ko!Em…KO-CÓ-TƯ-CÁCH làm điều đó”
Hắn nói rồi lướt qua… Tay hắn… hắn ko tin mình đã làm điều đó…
- Anh muốn ám chỉ điều gì hả! Sao nhiều người ૮ɦếƭ tôi ko thấy anh ૮ɦếƭ đi hả?
Mẫn cáu tiết gạt phăng mọi thứ trong tầm tay như 1 kẻ nổi loạn giữa Party… Nhạc đổi, cô nhóc cười bất cần rồi lao vào cuộc vui cũng ~ người bạn cá biệt của mình-theo điệu nhạc-cuồng quay-thoát loạn-và… ~ giọt nước mắt… Trong ánh đèn sân khấu chập chờn với biết bao con người,ko ai nhận ra điều đó…
Bỏ lại mọi người và bữa tiệc,Hạo Tinh thất thiểu rời khỏi đó.Trời vào đông se lạnh nhưng chẳng lạnh bằng tâm hồn của hắn. Hắn đi xuống lòng đường nơi xe cộ lưu thông một cách vô thức, mặc cho những tiếng còi xe cứ inh ỏi bên tai và ~ tiếng chửi bới một cách khó chịu…
“Hôm ấy là bữa hẹn đầu tiên của hắn và Tuệ Mẫn, vì thế hắn rất háo hức.
- Em xem anh thế này được chưa?
- Lần đầu thấy anh khẩn trương như thế. Ngay cả trước khi tham dự những giải đấu lớn cũng chưa từng thấy anh như vậy.
- Lần này khác.
- Anh hẹn hò với bạn gái?
- Không được hé môi cho ai biết. Anh không muốn người ta làm phiền cô bé.
- Biết rồi, khổ lắm!
- Ở nhà trông Bi cho anh nhé.
Hắn đeo ba lô vào và ra khỏi nhà, bỗng sựng lại vì một người đàn ông đứng trước cửa.
- Ông… ông cần gặp ai?
- Tôi đến để gặp người trong bức ảnh này.
Ông ta đưa ra một tấm ảnh có hình hắn và Tuệ Mẫn ngồi nói chuyện vui vẻ sau 1 sec banh giao hữu,trông họ thật hạnh phúc khi ở cạnh nhau.Tinh ko biết mình bị chụp lén bao giờ,nhg rõ ràng mục đích người đàn ông này tới đây quả thật có liên quan tới tấm ảnh đó.
- Ông tìm tôi? Nhưng ông là ai?
- Tôi là ba của Tuệ Mẫn.
1 thoáng ngạc nhiên,hắn lúng túng nhg lễ phép…
- Ơ… cháu xin lỗi. Mời bác vào nhà.
Hắn bỏ ba lô xuống và dẫn ông Âu vào nhà. Khải Tú và Bi xuống bếp pha trà cho khách.
Ông Âu vào thẳng vấn đề:
- Tôi là một doanh nhân, tôi cũng không muốn vòng vo. Cậu Khưu, cậu muốn bao nhiêu để buông tha cho con gái tôi?
- Cháu không hiểu ý bác muốn gì? - Trước khi đến đây, tôi đã điều tra sơ lược về cậu. Quả thật tôi cũng rất khâm phục ý chí và tài năng của cậu. Nhưng cậu biết đó, tôi chỉ có mỗi Tuệ Mẫn là con, tôi không muốn nó giao du với loại người như cậu!
- Cháu đã làm gì không vừa lòng bác hay sao?
- Chưa. Nhưng nếu một ngày nào đó cậu lập gia đình và làm cha, cậu sẽ hiểu. Cậu có thể an tâm khi con gái mình giao du với những kẻ không xứng tầm với nó hay không? Bây giờ cậu là người nổi tiếng, nhưng 5 năm, 10 năm sau thì sao đây? Khi tài năng tụt hậu thì danh vọng và tiền bạc cũng không còn. Tuệ Mẫn sẽ ra sao nếu ở bên cậu?
- Nhưng cháu chỉ mới 17 tuổi…
- Tôi hiểu con gái tôi hơn cậu. Nó không phải là người dễ thay đổi,tình cảm của nó là thật… Nó tuy bé nhg khá cương quyết, cứng đầu!Và nó dường như đã chọn cậu… Nhưng tôi thì không tin cậu thật lòng với nó. Bọn trẻ bây giờ chẳng tin được đứa nào cả.
- Tuy tụi cháu quen nhau chưa lâu nhưng thật tình rất hiểu nhau. Chác cũng không quan tâm Tuệ Mẫn gia cảnh thế nào. Tuệ Mẫn rất hồn nhiên và đáng yêu. Cháu… mến cô bé rất nhiều. Còn yêu… tụi cháu vẫn còn quá trẻ… cháu chưa dám nghĩ tới,nhg tương lai có lẽ…. Nhưng thưa bác, tình cảm cháu dành cho Tuệ Mẫn là thật lòng. Bác tin cháu đi.
- Mẹ của Tuệ Mẫn cũng đã từng nói với tôi như vậy. Sau ngày cưới, tôi mới biết cô ấy đến với tôi chỉ vì tiền.
- Bác cũng cho rằng cháu tiếp cận Tuệ Mẫn vì tiền?
- Đúng vậy.
- Dường như bác đã quen nhìn người bằng đôi mắt vị kỷ và đầy nghi ngờ đó. Cháu thậm chí chưa biết Tuệ mẫn là con nhà giàu có trước khi bác đến đây kia mà.
- Tóm lại cậu muốn bao nhiêu để cắt đứt liên lạc với nó. Tương lai nó là chủ nhân tập đoàn Âu Khang tiếng tăm, chứ không phải là một vận động viên quần vợt nhễ nhại mồ hôi trên sân đấu và đầy thương tích. Đó chỉ có thể là một thú tiêu khiển, nhưng tôi không chấp nhận con tôi coi đó là sự nghiệp. Cậu sẽ là hỏng tương lai con gái tôi, cậu hiểu không?
Ông đứng dậy và rút ra tờ ngân phiếu:
- Muốn bao nhiêu cậu cứ điền vào.
- Bác đem về đi.
- Cậu chê tiền sao? Chẳng phải cậu lao vào những trận đấu như điên cuồng cũng vì những món tiền thưởng hay sao? Vậy thì giờ tôi cho cậu, và chỉ đơn giản: tôi cần một lời hứa của cậu.
- Không có lời hứa nào cả.
- Cậu thật quá tham vọng. Cậu muốn thứ đáng giá hơn tờ ngân phiếu ư?
- Bác đừng hiểu lầm.
- Cậu có thể không lo cho mình, nhưng các em cậu… Nếu bỗng nhiên có chuyện gì xảy ra với chúng… đừng trách tôi không báo trước.
- Bác đe dọa cháu?
- Nếu cậu cứ ngoan cố, đây sẽ không còn là lời đe dọa nữa đâu. Chào cậu.
Buổi chiều hôm đó ,hắn vẫn tới chỗ hẹn,nhg với 1 tâm trạng u uất hơn mọi ngày mà dù cô bé gặn hỏi thế nào cũng ko nói…
Thế rồi Tú gọi điện cho hắn…
- Anh Hai hả, anh đã đón Bi chưa?
- Nó ko có trong lớp sao?
- Ko.Nghe cô giáo bảo có người đón rồi,em tưởng là anh chứ…
Hắn cúp máy. Đồng hồ điểm 6 giờ chiều.Hắn đi vội vã tới mức Mẫn ko hỏi đc vì sao. Lòng hắn càng thêm lo lắng. Hắn vội vã chạy đi tìm khắp các công viên, nơi cô em gái thường tới vẫn không gặp.
Thế rồi lời đe dọa của ông Âu cứ văng vẳng bên tai. Hắn vội vã lục tìm trong danh bạ số điện thoại của ông ta.
- Tôi, Âu Khang nghe.
- Em gái tôi đâu? Hắn hét lên vì mất bình tĩnh.
- Cô bé ở ngay đây. Bi này, anh của cháu gọi .
Ông Âu chuyển ĐT cho cô bé khi nó đang ăn rất ngon lành…
- Alô, bạn của anh dẫn em đi siêu thị, bác ấy mua cho em rất nhiều đồ chơi anh ạ.
- Ừ, Bi cho anh nói chuyện với bác ấy đi.
- Dạ.
Cô bé đưa điện thoại lại cho ông Âu.
- Tôi đây, cậu muốn nói gì?
- Tôi đồng ý. Tôi sẽ không gặp mặt Tuệ Mẫn nữa. Và ông cũng đừng làm phiền gia đình tôi nữa. Hãy để chúng tôi yên.
- Cậu biết điều rồi đấy. Yên tâm, tôi sẽ đưa cô bé về tận nhà.
Hắn cúp máy và lao như điên về nhà, cô bé và Khải Tú đợi hắn trước cửa, trên tay nó lỉnh kỉnh đồ. Hắn ôm chầm lấy con bé, thật chặt như sợ nó sẽ biến mất lần nữa… Không ai biết chuyện gì đã xảy ra,về cuộc gặp gỡ,về cú ĐT và về lời hứa…”
RẦM!!!
- Trời ơi, ***ng xe, có người ૮ɦếƭ rồi kìa!
Đám đông ầm ĩ lên.
- Anh ta bỗng đâu xuất hiện giữa đường, tôi… tôi…
Người đi đường ồn ào huyên náo cả lên. Người tài xế gây tai nạn hoảng sợ,cố biện hộ. Sau mới khẩn trương đưa Hạo Tinh đi cấp cứu, máu chảy ra rất nhiều, lênh láng cả mặt đường… 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc