Quả Tennis Định Mệnh - Chương 01

Tác giả: Tiểu Hổ Bivian

Trường trung học Phụng Hoàng thành phố Cát Lan, Ocean…
Cuối cùng, trận tranh cầu cũng kết thúc với tỉ số sát sao và giải quán quân toàn thành thuộc về Tuệ Mẫn, cô bé học sinh lớp 11 của trường trung học Phụng Hoàng. Đối thủ của cô bé không ai khác cũng chính là một cô bạn cùng trường là Lâm Trà Mi. Cô bé bước lên bục danh dự khi đc xướng tên, chẳng tiếng vỗ tay,có chăng chỉ là 1 phép xã giao hình thức… Cái thật ở đây chỉ toàn là những lời tiếc nuối dành cho đối thủ của Tuệ Mẫn- làTrà Mi. Mẫn lãnh đạm nhận lấy chiếc cúp. Nhg ~ cặp mắt soi mói của mọi người trong khán đài làm cô nhóc thấy ngột ngạt,khó chịu. Việc cô nhóc đã thắng là 1 sự thật,dù sự thật ấy khiến cho ~ người ko thuộc phe của cô nhóc chẳng mấy hài lòng. Chiếc cúp này chỉ là 1 thứ vô tri,nó nói lên điều gì chứ? Vờ như đánh rơi chiếc cúp, Tuệ Mẫn thản nhiên rời khỏi nhà thi đấu,để lại chiếc cúp vỡ vụn, sau khi tỏ ra tiếc nuối : “Tiếc quá nhỉ?” với 1 ánh mắt lạnh-vô cảm…
Hôm sau… Mọi ngóc ngách trong trường đều nghe người ta bàn tán về trận đấu Tennis hôm qua và việc xảy ra lúc trao giải…
- Nó thắng chỉ do hên thôi. Hoặc con nhỏ Phù Thủy đó đã phù phép gì ban tổ chức rồi.
- Đúng vậy, Công chúa đáng nhận giải hơn.
- Ừa. Con nhỏ Tuệ Mẫn chảnh chọe, sao mà tao ghét nó thế không biết!
- Tao dám cá hôm qua nó cố tình đánh rơi chiếc cúp. Thứ ko biết điều !
- Nhìn mặt nó lúc bỏ đi thì biết!
Tuệ Mẫn bước vào, đáp lại cô bé là sự im lặng và những cái nhìn thiếu thiện cảm. Cô bé thản nhiên bước về chỗ ngồi,ngân nga huýt sáo 1 giai điệu bài hát đang thịnh hành.~ việc như thế cô nhóc gặp hàng ngày,vì thế nó trở nên nhàm…
Một bàn tay đặt lên vai cô bé.
- Mặc kệ họ đi.
- Tao đâu có bận tâm. Muỗi mà bay thì phát ra tiếng kêu thôi.
- Mày nói ai là muỗi hả?
1 cô bạn cùng lớp đứng phắt dậy chỉ thẳng vào mặt Mẫn. Cô nhóc liếc họ,gác chân lên bàn thản nhiên:
- Ai thấy giống nói mình thì ắt sẽ lên tiếng.
- Mày… Tiểu Thúy gầm gừ.Phía sau lập tức có 2 gã con trai đứng dậy. Bọn họ là đàn em của Hoàng- đại ca và cũng là bạn trai của Tuệ Mẫn. Mọi hành động của Mẫn trong ngôi trường này đều có sự bảo đảm của Hoàng.Gã là 1 tay cá biệt,cha mẹ lại rất có vai vế trong xã hội vì thế mà học sinh trong trường ai cũng nể sợ. Bởi vậy,Tiểu Thúy dù tức giận nhg vẫn ko muốn làm lớn chuyện…
Kiều Lan cố gắng xoa dịu Tiểu Thúy. Mặc khác quay qua Mẫn:
- Mỗi người nhịn 1 câu đi.Chúng ta là bạn cùng lớp kia mà…
- Tao không quan tâm.
Trước thái độ bất cần của Mẫn, Kiều Lan khẽ nhún vai. Cô bé là lớp trưởng,vì thế ~ việc thế này thật khó xử vô cùng…Bỗng cô nhớ ra một chuyện.
- Học kì này tụi mình có thêm bạn mới đó.
- Tao không quan tâm.
Mẫn chăm chú vào quyển sách của mình. Nhưng cái thông tin đó lại hấp dẫn những kẻ nhiều chuyện khác. Họ túm lấy Lan hỏi han rối rít.
- Sao? Kẻ đó thế nào? Trai, gái? Trông ra làm sao?
- Tao cũng không biết. Chẳng qua cô chủ nhiệm mới báo với mình như thế, bảo mình nên sắp xếp để đón bạn ấy.
- Tôi biết! Lúc nãy tôi có lén nhìn vào phòng giáo viên.
Một cậu con trai lên tiếng. Cả bọn lại nhao nhao
- Nhg mà mấy bà đừng mơ mộng gì nhiều ! Là 1 thằng con trai cao ráo, thư sinh, trông cù lần quê mùa lắm. Chẳng có gì đặc biệt.
- Ôi, tiếc thật! Ước gì đó là một bạch mã hoàng tử nhỉ!
Thế rồi đám con gái tiếc hùi hụi.
Rồi tiếng chuông vào lớp vang lên, vài phút sau, cô chủ nhiệm bước vào, theo sau đúng là một gã con trai như cậu bạn khi nãy đã nói.
- Chào các em. Đây là bạn Khưu Hạo Tinh, từ hôm nay sẽ học chung lớp với các em. Nhớ giúp đỡ bạn quen với lớp…
Cô nói và hướng về Kiều Lan, cô bé lớp trưởng lanh lợi, giỏi giang.
- Dạ.
Cái tên Khưu Hạo Tinh khiến cả lớp thật sự xao động cả lên.
- Khưu Hạo Tinh? Hoàng tử Tennis ư?
- Trông cũng khá giống đó. Chẳng lẽ…
- Nhưng… đâu thể nào? Nghe nói anh ta đi nước ngoài rồi mà!
Bọn bạn học cứ rì rầm,rì rầm mãi.Cô giáo lắc đầu nhìn lớp học
- Các em im lặng nào!
Cô giáo lên tiếng, rồi sau đó quay qua Hạo Tinh:
- Em tự giới thiệu về mình đi.
- Dạ… Chào cả lớp, mình là Hạo Tinh. Mình có thể hơi giống ai đó nhg chắc chắn không phải anh ta đâu! Mình không phải hoàng tử gì đó và cũng không biết về anh ta. Mình… chỉ là một học sinh bình thường. Chắc chỉ tên trùng tên, người giống người thôi.

Bạn đang doc truyen online tại: WWW.ThichTruyen.VN
Cả lớp ồ lên vỡ lẽ,lúc này mới chịu im lặng…
Rồi hắn lặng lẽ bước xuống ngồi vào chỗ trống cuối lớp. Tuệ Mẫn nhìn đi chỗ khác khi hắn đi ngang qua bàn cô bé.
“Là hắn... Tại sao lại là hắn?” Can-tin giờ giải lao…
- Chúc mừng anh đã đi học trở lại.
- Em cũng học trường này sao?
- Dạ.Chúng ta có duyên quá nhỉ?
Song,Mi kề tai Tinh nói nhỏ
- Sự biến mất của anh đã làm dư luận xôn xao nhiều lắm,anh biết ko?
Tinh im lặng 1 hồi lâu.Sau đó mới ngước qua nhìn Trà Mi…
- Anh… anh đã gặp Tuệ Mẫn. Anh không ngờ lại trùng hợp như vậy.
- Chắc bọn con gái ồn ào lên vì anh lúc mới vào, đúng không?
- Em nghĩ anh là thần thánh sao?
Rít một hơi thuốc, Hạo Tinh đưa đôi mắt ưu tư nhìn xa xăm. Can-tin là nơi ~ học sinh cá biệt tận dụng để *** mà ko bị giám thị bắt gặp.Tinh ko phải học sinh cá biệt,nhg hắn lại chọn *** làm bạn…
- Ai cũng có bí mật. Đó là lí do anh không còn học ở học viện Cát Lan nữa. Nhưng anh không ngờ rằng lại có cuộc gặp gỡ trớ trêu này.Ko lẽ… lại chuyển trường nữa sao?
- Anh muốn lẩn tránh Tuệ Mẫn ư?
- Anh không muốn làm cô bé khó xử vì sự xuất hiện của anh.
- Em sẽ giúp anh. Ba em có quen biết với hiệu trưởng. Em sẽ nói giúp để anh chuyển qua lớp khác.Nếu anh tự dưng chuyển trường,Tuệ Mẫn sẽ nghĩ anh vì nó mà tránh né.Anh đâu muốn như vậy đúng ko? Quyết định như vậy nha!
- Cứ vậy đi.
- Nhưng… anh phải hứa với em là không được *** nữa. Nó không hợp với anh đâu.
Điếu thuốc của Tinh bị Mi giật đi.Cô bé thay nó bằng 1 thành cheng-gum với nụ cười tinh quái, đáng yêu. Trà Mi là thế, dịu dàng, ý nhị vừa khôn khéo. Vì thế mà không phải là lạ khi bất cứ ai gặp mặt cũng đều yêu mến cô bé. Thế nhưng, trái tim non nớt ấy đã biết rung cảm trước một chàng trai. Nhưng tiếc thay, trong trái tim anh ta đã có một hình bóng khác. Mi buồn nhưng không giận. Vì rõ ràng đâu ai lí giải được sự lắt léo của con tim. Cô bé muốn giữ kín trong tim mình một tình yêu đầu đời trong sáng, thuần khiết nhất.
Thế rồi hôm sau, Hạo Tinh chuyển lớp. Chẳng ai quan tâm điều đó trừ Tuệ Mẫn – 1 kẻ tỏ ra khá vô tâm nhg lại rất bận tâm đến. Cô bé thở phào như trút đi một gán*** vì Tinh đã biến khỏi tầm mắt mình. Tối đó, cô bé lại điên cuồng lao vào những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng. Những lần chạm mặt ở hành lang, họ lướt qua nhau và vờ như hai người xa lạ. Sự thờ ơ lạnh lùng đó của Mẫn khiến tim Hạo Tinh đau nhói. Hắn cay đắng đứng nhìn cô bé sa vào lối sống trụy lạc,buông lỏng, ăn chơi, với những cuộc tình trống vánh và nguy hiểm. Bởi vì hắn giờ đây đối với Tuệ Mẫn, chỉ là một con số 0 vô nghĩa.
Giã từ sàn đấu, hắn trở thành một tên phế nhân với chấn thương ở cột sống không thể chữa khỏi. Các nguồn viện trợ không còn, một mình phải gánh vác một gia đình có thêm hai đứa em, hắn phải nai lưng ra làm thêm để nuôi các em ăn học. 2 năm sau tai nạn, được sự động viên của các em, hắn đồng ý trở lại trường học. Nhưng điều hắn không ngờ là lại có cuộc hội ngộ đó. Hắn từng có ý định chuyển trường, nhưng… trong sâu thẳm tâm hồn mình, hắn vẫn mong có thể nhìn thấy Tuệ Mẫn mỗi ngày.
Chiều thứ sáu, tan trường, hắn vội vã về nhà để đón cô em gái nhỏ đang học tiểu học. Vì vội nên vô tình ***ng phải một đám học sinh cá biệt trước cổng. Dù hắn đã có lời xin lỗi nhưng bọn chúng vẫn khó chịu không bỏ qua và làm khó hắn.
- Mày là thằng ranh mới từ trường khác chuyển tới phải không?
- Phải, thì đã sao?
Bọn họ nhìn Tinh, xăm soi rồi cười cợt, rẻ khinh:
- Cái thứ mày đang mặc cũng gọi là quần áo sao? Thứ quê mùa nghèo xơ xác như mày ở đâu chui ra vậy? Bộ dạng thư sinh yếu đuối của mày khiến tao ngứa mắt quá đi.
- Tôi thế nào không liên quan đến các cậu.
- Trả treo… giỏi nhỉ?Ai cho mày trả treo với tao?Biết tao là ai ko hả?
Gã định xấn tới hắn thì Mẫn cũng vừa từ trong trường bước ra.
- Tối nay đi nhảy nhé, tao bao… Ơ, chuyện gì vậy?
Mẫn ngạc nhiên nhìn Hoàng và đám đàn em của anh ta tụm lại 1 chỗ.
- Anh định dạy thằng nhà nghèo này bài học khi nói chuyện với những người quý phái như chúng ta.
Mẫn nhìn thấy Tinh. Cô nhóc nhìn tránh đi chỗ khác. 1 lúc,cô nhóc quăng cặp cho Hoàng rồi nói:
- Quý phái gì thứ cốt độ như anh.
Tuệ Mẫn cười khuẩy rồi ngồi lên phía sau xe Hoàng và vòng tay ôm eo gã thật chặt.
- Về nhà, phải thay bộ cánh này rồi mới đi được chứ.
Gã con trai hơi bẽ mặt nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời Tuệ Mẫn. Cả toán phóng xe đi, luồn lách qua đám đông chen chút của buổi tan trường, để lại phía sau tiếng càu nhàu và những lời chửi rủa.
Mi cũng vừa chạy xe ra. Cô bé dừng lại chỗ Tinh đang đợi xe buýt.
- Anh phải đi đón Hạo Bình mà, lên xe em chở anh đi.Để con bé đợi lâu ko tốt đâu. Mi nói.
- Ừ phải, con bé chắc đã đợi lâu rồi. Tinh nhìn đồng hồ rồi nói.
Cả hai lên xe. Trà Mi huyên thuyên nói về đợt tập huấn ở Senbi mùa hè sắp tới với tâm trạng náo nức. Chưa bao giờ người ta thấy Trà Mi-cô công chúa của học viện Phụng Hoàng nói cười thân thiết với 1 người con trai như vậy.Học viện Phụng Hoàng luôn tự hào là nơi sản sinh ra ~ tay vợt xuất chúng cả nước.Niềm tự hào của họ là Công Chúa Trà Mi và Hắc phù thủy Tuệ Mẫn. Vì vậy mọi việc liên quan tới họ đều dễ dàng trở thành tin hot trên bảng tin của trường. Gắn với Tuệ Mẫn toàn là ~ Scandal, còn Trà Mi thì đc ví như 1 thiên thần. Nhg chưa từng có ai khai thác đc về quan hệ tình cảm của cô công chúa ấy cả. Giờ thì đã có 1 ngoại lệ… Mọi người trong trường thấy Mi và Tinh bên nhau thế nên đã hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người. Ngày hôm sau, trên bảng thông báo trường hiện lên một tin sốt dẻo: “Công chúa tennis” của chúng ta đang quen với cậu học sinh cùng lớp mới chuyển đến tên là Hạo Tinh. Để giải thích thêm, bên dưới còn dán tấm ảnh to tướng của Trà Mi chở Hạo Tinh rất vui vẻ. Trà Mi cáu bẵn xé toạc bản tin và lên tiếng đính chính. Nhưng chẳng ai chịu nghe.
Ra chơi, Trà Mi sợ Tinh hiểu lầm mình nhưng hắn lại tỏ vẻ bình thản hơn ai hết.
- Một, hai ngày họ sẽ quên ngay thôi.
- Em không quan tâm họ có quên hay không? Em sợ Tuệ Mẫn sẽ hiểu lầm anh đó.
- Bọn anh đâu có gì với nhau mà phải sợ. Anh chẳng là gì với Tuệ Mẫn cả. Còn tin đồn, chúng ta trong sáng thì sợ gì dư luận hay tin đồn? Nóng giận lên chỉ khiến tin ~ gì họ nghĩ thôi.
- Anh có vẻ quen với ~ chuyện như vậy lắm phải ko? Ngày trước, anh cũng đối phó với ~ tin đồn như vậy ư?
- Ừ.Mọi người sẽ ko bàn tới nữa nếu như em vờ như ko nghe gì hết.
- Anh thật sự ko quan tâm Tuệ Mẫn nghĩ gì về anh hay sao?
- Quan tâm… thì đã sao? Vô ích thôi.
- Sao… sao anh không gặp Tuệ Mẫn và nói rằng… anh vẫn yêu bạn ấy?
- Để làm gì?
- Hạo Tinh à, anh là thần tượng của bạn ấy, anh biết không? Anh là lí do để Tuệ Mẫn đến với tennis. Chính anh là người đã là cho cuộc sống tẻ nhạt của nó thêm chút hương vị. Nó ko thể quên anh 1 cách dễ dàng như vậy đc đâu.
- Em thôi đi. Em không hiểu gì cả. Hạo Tinh mà em nói… đã ૮ɦếƭ rồi, em biết không?
Tinh bỏ vào lớp.
( ***Lưu ý từ Bivian: Trong thế giới mà Bivian tạo ra,mọi quy tắc cũng do tôi tạo ra… Tôi là tạo hóa của họ. Vì thế đừng thắc mắc gì khi có ~ luật lệ mà thực tế ko hề nhg lại tồn tại trong thế giới của Bivian.Ok?)
5 năm trước…
“- Mệt không?
- Không ạ.
- Đối thủ tiếp theo là một cô bé tên Âu Tuệ Mẫn. Không có gì đáng quan tâm đâu.
- Dạ.
- Cố lên, thầy tin ở em đó.
Hạo Tinh cười, rất tự tin. Khi bước qua hàng ghế vận động viên, cậu phát hiện một cô bé chừng 13, 14 tuổi đang chăm chú nhìn mình. Với cậu nhóc, chuyện ấy cũng bình thường, vì cậu biết mình là người nổi tiếng mà. 15 tuổi, Hạo Tinh có tất cả: tài năng và danh vọng. Cậu nhóc là tay vợt thiên tài, một trình độ xứng tầm với các bậc đàn anh tầm cỡ, hứa hẹn một tương lai sáng chói ngay ở cái tuổi 15.
Quả tennis nghịch ngợm chui ra từ balô của cậu như một bước ngoặt mà số phận buộc cậu phải gắn cuộc đời mình với cô bé có đôi bím tóc đáng yêu và đôi mắt to trong sáng Âu Tuệ Mẫn. Nó lăn đến chỗ Mẫn. Cô bé nhặt lên và nắm chặt trong đôi bàn tay bé xíu của mình.
- Cảm ơn.
Tinh nói và đưa tay ra xin lại quả bóng. Nhưng thật bất ngờ, cô nhóc lắc đầu.
- Không. Giờ thì nó là của em rồi. Nó là “của rơi”,ai nhặt đc là của người ấy.
Nó nói nhanh rồi cầm quả bóng chạy biến đi. Sau vài giây bất ngờ, Hạo Tinh phì cười. Buổi tối, tới lượt đấu của cậu và một cô nhóc vô danh nào đó. Thật ngẫu nhiên khi đó lại là cô bé buổi sáng. Trông cô bé có vẻ gì căng thẳng lắm. Hạo Tinh khinh địch cho rằng cô bé chỉ là hạng tay mơ. Nhưng không, vượt qua tâm lí căng thẳng ban đầu, cô bé đã thi đấu rất tốt. Điều thú vị là kỹ thuật của cô nhóc… hoàn toàn giống Hạo Tinh, làm cậu bị khớp và để thua sec đầu tiên. Những sec còn lại, cậu thận trọng hơn và hạ gục Mẫn dễ dàng. Cú tạt bóng cuối cùng, lực banh quá mạnh đến mức đập vào chân cô bé. Thua cuộc, đau nhức, Tuệ Mẫn không khóc mà lẳng lặng mang cái chân đau lủi thủi rời khỏi sân đấu. Chỉ có một cô bé khác chạy tới dìu nó. Hai cô nhóc có vẻ rất thân thích, dường như là hai chị em. Lần đầu tiên, dư vị chiến thắng không khiến cậu nhóc Hạo Tinh cảm thấy tự hào. Cậu giựt chai dầu trên tay huấn luyện viên và chạy đến chỗ cô bé đang lê từng bước vào trong….
- Khoan đã!
Hai cô bé rất ngạc nhiên. Ngạc nhiên hơn nữa khi Hạo Tinh bỗng bế Tuệ Mẫn lên ghế, cởi giày và lấy dầu thoa lên vết thương đang sưng lên ở chân cô bé, làm nó đau đến phát khóc.
Có tiếng huấn luyện viên gọi, cậu đứng lên, vừa quay đi vài bước thì quay lại nói:
- Em khá lắm, nhóc ạ! Cố lên nhé!”
***
Mẫn xăm soi quả bóng mà trên đó còn in dòng chữ ký của Hạo Tinh ngày nào thật lâu, trong đầu cô bé cũng hiện lên kí ức của cuộc gặp gỡ đầu tiên.
Ngày ấy…
“- Cho mình mượn chút coi!
Cả hai cô bé cầm quả bóng như báu vật.
- Có cả chữ ký của anh ấy nữa này. Sao mà cậu có được vậy?
- Mình nhặt được.
- Sướng nhỉ? Mẫn được đấu với anh ấy, lại được chăm sóc. Mình ganh với bạn quá đi!
- Ừ, thế nên hôm nay mình vui lắm! Anh ấy đã khen mình đấy, bạn có nghe không? E hèm… “Em khá lắm, nhóc ạ! Cố lên nhé!”
Mẫn sửa giọng sao cho giống Hạo Tinh lúc ấy, rồi sau đó cả hai cô bé ôm nhau cười ngất ngư.
- Chân bạn đau rồi, mai mình đến đón bạn đi học nhé.
- Ừ. Sau đó đến phòng tập.
- Còn tập ư? Chân bạn…
- Mình thấy mình khỏe hơn lúc nào hết.
- Thua bạn luôn.
- Mình phải tập luyện thât giỏi để có thể đấu với anh ấy lần nữa.
- Nhưng mình nghe rằng đây là lần cuối cùng anh ấy đấu ở giải học sinh. Anh ấy sẽ đi tập huấn ở nước ngoài hai năm để đấu với tư cách một vận động viên chuyên nghiệp. Bọn mình khó có dịp thi đấu với anh ấy lần nữa.
Cái tin ấy làm trôi đi sự háo hức nãy giờ của Tuệ Mẫn, lòng cô bé chìm xuống, buồn rười rượi…”
Tiếng còi xe bên ngoài kéo cô bé quay về với thực tại.
- Thưa cô, cậu Hoàng đến đón.
- Bảo anh ta đợi tôi vài phút. Tôi xuống ngay.
Vài phút sau, Mẫn xuống nhà.
- Sao em chưa thay đồ nữa?
- Đồ gì?
- Em bảo hôm nay em muốn đến vũ trường.
- Tôi đổi ý rồi. Anh về đi.
Rồi Mẫn kéo sầm cửa lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc