Quả nhân có bệnh - tập 99

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Đêm hôm đó, khi ta gọi phụ thân dậy ăn cơm, ông đang nằm trên bàn, trong tay còn cầm Pu't vẽ, đã ngừng thở.
Trên tấm giấy trắng kia, mấy giọt máu đỏ sẫm vì ho mà đọng lại, ông vẽ vài nét phác họa, giống như ngày xuân trên đồng bằng, đóa hoa đào rực rỡ đã nở.
Chúng ta cuối cùng cũng về được tới đế đô, mang theo lọ tro cốt của phụ thân.
Nhà cũ của Tô gia đã đổi chủ, chúng ta ở lại trong khách sạn trong thành, một ngày kia, một vị trung niên tự xưng là họ Lộ, muốn gặp chúng ta.
Ông là công công, chúng ta liếc mắt một cái là nhận ra.
Ông nói có gì đó muốn giao cho chúng ta.
Ngoài thành có một tòa biệt viện, là phụ thân lúc sinh thời giữ lại, vài chục năm chưa từng quay về, nhưng có người định kỳ đến quét dọn, tất cả đồ đạc bên trong đều thuộc về phụ thân. Ở nơi đó, chúng ta thấy được thời thơ ấu và niên thiếu của người.
Chúng ta mai táng phụ thân ở một nơi cách biệt viện không xa, khi mùa xuân đến, có hoa đào, hoa mơ tràn ngập núi đồng.
Chiều hôm đó, Lộ công công dẫn theo một người, bà mặc áo choàng, che mặt, ngồi trước mộ phụ thân một hồi lâu, đến khi trời sẩm tối, bà mới rời đi. Trước lúc rời đi, ba hỏi ta, khóc đã khan cả tiếng: "Tên cháu là gì?"
Ta nói: "Phụ thân gọi cháu là Niệm Niệm."
Ta nghĩ có lẽ ý nghĩa là nhớ mãi không quên (niệm niệm bất vong).
Bà bỗng nở nụ cười, nói: "Chàng chưa từng nói với ta một lời nói thật." Sau đó lại khóc.
Từ đó về sau, ta cũng không gặp lại bà nữa.
Sau đó, khi cùng phu quân sắp xếp lại di vật của phụ thân, phu quân kinh ngạc phát hiện ra một bức bình phong của danh họa tiền triều, chàng nói gọi là tuế hàn tam hữu, chỉ đáng tiếc là, không hiểu sao lại có thêm một cành hoa đào.
Phu quân khẽ vuốt đóa hoa đào kia nói: "Kỹ thuật vẽ vô cùng tốt, chỉ là miễn cưỡng không hài hòa, nào có hoa đào nở sớm như vậy."
Ta lại cảm thấy vô cùng tốt. "Phụ thân có nói, thông xanh có thể chịu đựng qua mùa đông khắc nghiệt, chỉ để được thấy hoa đào."
Phu quân gật gật đầu nói: "Vẽ thật đẹp ... Đây nhất định là nhạc phụ vì người yêu dấu mà vẽ nên."
Ta bỗng dưng nhớ tới bức tuyệt Pu't của phụ thân.
Ta nói: "Nhất định là vì mẫu thân thiếp mà vẽ."
Nhưng tận đến không lâu trước đây, ta mới biết được, ta chẳng qua là một đứa trẻ bị bỏ rơi được ông nhặt về, ta không có mẫu thân.
Vậy người ông nhớ mãi không quên kia, là ai.
Cửu u hoàng tuyền, bên bờ kia có thể có hoa đào rực rỡ ...
============================================================================
Tác giả nói viết chương này là tự ngược thê thảm, vừa viết vừa khóc, viết xong đi rửa mặt mà mắt sưng húp thành một đường chỉ. Lúc mình edit chương này, vừa gõ vừa khóc, tay run, gõ sai liên tục, edit xong save lại mà cũng không có can đảm đọc lại, bây giờ đăng, ngồi soát lại mà vẫn rơi nước mắt ngon lành.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc