Quả nhân có bệnh - tập 94

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

"Bùi Tranh, chúng ta vẫn nên là người cùng hội cùng thuyền thì hơn. Thực ra ta còn rất thích ngài." Lưu Lăng tiến lên hai bước, ánh mắt lại dừng trên mặt ta, nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu, "Cô rốt cuộc thì có gì tốt, cũng không đẹp bằng ta, vì sao bọn họ đều thích cô?"
Ít nhất ta không phải Biến th'.
Bùi Tranh tính toán kỹ càng, nhưng cũng đoán không ra kẻ Biến th' nghĩ gì trong đầu.
"Đi thêm hai dặm nữ là gặp người của ta, tới đó ngài muốn độc gì, cổ gì đều có, Bùi Tranh, ta cho ngài thời gian trong 7 bước chân để suy xét, nếu không thể tự quyết định, thì để ta quyết." Lưu Lăng nói xong, đi vòng quanh ta và Bùi Tranh đếm từng bước.
"Một, hai , ba ..." Lưu Lăng đắc chí bước từng bước, Bùi Tranh bế ngang người ta, nói, "Đi thôi."
"Rất tốt, rất tốt." Lưu Lăng cười gật đầu, đi tới trước mặt ám vệ, rút VK của họ ra, dễ dàng *** hai người họ. "Để cho bọn chúng biết sẽ không tốt lắm." Cô ta mỉm cười nói.
Ta nhắm mắt lại, không muốn nhìn thêm.
Bùi Tranh bế ta đi không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc dừng lại, nghe có người đè thấp giọng nói: "Thuộc hạ tham kiến quận chúa."
Cửa kẽo kẹt một tiếng đóng lại, ta từ từ mở mắt, nhìn thấy ánh nến nhợt nhạt.
"Đưa ta tình cổ." Lưu Lăng nói.
Một nam nhân mặt đầy nếp nhăn đưa tới một cái bát, Lưu Lăng nhìn lướt qua trong bát, nhíu mày nói: "Xấu quá". Bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, cười nói: "Không bằng ta đưa mẫu cổ vào người mình, khiến cô ta yêu ta, toàn tâm toàn ý với ta?" Cứ như đấy là một chủ ý cực kỳ thú vị, cô ta ha ha cười lớn, lau lau nước mắt ở khóe mắt, nhìn Bùi Tranh nói: "Ngài không cần bày ra vẻ mặt căm ghét như vậy, ta cũng sẽ không làm như vậy, nhiều nhất cũng chỉ là cho ngài trúng tình cổ, để ngài thích ta, hình như thế lại càng thú vị."
"Nói đủ chưa?" Bùi Tranh sa sầm giọng quát.
"Được rồi, được rồi, đừng mất kiên nhẫn như vậy." Lưu Lăng quay đầu nói với nam nhân kia, "Đưa tình cổ cho hắn."
Ta nhắm mắt lại, cổ hơi động đậy, tay Bùi Tranh che mắt ta lại, ta chỉ cảm thấy đầu ngón tay đau nhói, cả người từng trận ớn lạnh, sau đó mê man ngủ mất.
———————————
Ta nằm bò trên giường một ngày một đêm, lúc tỉnh dậy đã là giữa trưa, đầu óc mê man, ta đá chăn ra, chẳng còn sức lực kêu một tiếng: "Tiểu Lộ Tử, Tiểu Lộ Tử ..."
Bên ngoài vọng tới tiếng bước chân dồn dập. "Bệ hạ, Tiểu Lộ Tử đây!"
"Phượng quân đâu."
"Ta ở đây." Gian ngoài vọng lại tiếng nói trầm thấp, Bùi Tranh vén mành bước vào, ta duỗi tay ra, hắn cúi người ôm lấy ta, nhẹ nhàng vỗ về lưng ta, "Sao vậy?"
"Gặp ác mộng" Ta dựa vào hõm vai hắn, dụi dụi đầy tủi thân nói.
"Chỉ là ác mộng mà thôi." Hắn nở nụ cười đáp một tiếng.
"Chàng ngủ cùng ta." Ta kéo hắn lại, chăn lớn cùng đắp.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, không ngờ lại kéo áo khoác nằm xuống cạnh ta.
Tiểu Lộ Tử nói: "Bệ hạ, Dị đại nhân và Tô đại nhân cầu kiến."
"Nói quả nhân đã ngủ, không gặp." Ta nhắm mắt lại nói, "Chuyện trên triều, bảo bọn họ tìm Phượng quân."
Bùi Tranh ôm ta vào trong ***, tay phải chậm rãi vuốt sau lưng ta, khiến người ta thoải mái lim dim mắt cuộn mình lại.
Ta ngẩng đầu, hôn lên khóe môi hắn, hắn không tránh, cũng không hùa theo, chỉ mặc cho ta hôn từng chút một.
"Đậu Đậu ..." Hắn cuối cùng cũng mở miệng, đầu lưỡi của ta chui vào trong miệng hắn, cùng hắn quấn quýt.
Hơi thở hắn chợt hỗn loạn, cả người căng thẳng.
Ta mở mắt nhìn hắn, rời khỏi môi hắn, tủi thân nói: "Chàng không thích ta."
Hắn nói: "Thích, rất thích."
"Vậy ôm ta ..." Ta cúi đầu hôn lên hầu kết của hắn, đầu lưỡi lướt vòng trên xương quai xanh.
"Bây giờ không phải ta đang ôm nàng sao?" Khi nói chuyện, hầu kết hắn hơi động.
"Không phải ôm như thế này ..." Ta phả hơi nóng bên hắn một cách mờ ám, gập đầu gối đong đưa giữ hai chân hắn, trêu chọc hắn. "Giúp ta đuổi ác mộng đi ..."
Hắn hít một hơi lạnh, mi tâm hơi nhíu lại, đẩy ta ra một chút, nói: "Đừng làm loạn."
Tiểu Lộ Tử lại tới quấy rầy, ở bên ngoài mành nói: "Dị đại nhân và Tô đại nhân không chịu đi, nói có chuyện quan trọng phải gặp bệ hạ."
Ta tức giận lớn tiếng quát: "Không gặp, không gặp, không gặp!"
Bùi Tranh thở dài: "Tính thật trẻ con ..."
Ta trừng mắt liếc hắn một cái, khẽ cắn môi nói: "Hay là cho bọn họ vào đi, nói ở bên ngoài mành."
Tiểu Lộ Tử sợ run, lập tức lui xuống.
Ngoài mành thấp thoáng hai cái bóng mảnh khảnh, cao ngất.
Dị Đạo Lâm nói: "Không biết vì sao bệ hạ lại đột nhiên đình chỉ việc truy tìm tung tích Nam Hoài Vương."
Tô Quân nói: "Bệ hạ nói án này có ẩn tình khác, có phải đã có chứng cớ khác rồi hay không?"
"Án này đã giao cho Phượng quân toàn quyền quyết định, về sau có chuyện gì thì hỏi ngài ấy, không nên hỏi quả nhân." Ta vừa nói vừa đẩy Bùi Tranh, "Này, chàng lên tiếng đi."
Bùi Tranh bất đắc dĩ nói: "Án này có tiến triển mới, các khanh không cần hỏi nhiều, nghe lệnh làm việc là được."
Dị Đạo Lâm lạnh giọng nói: "Bệ hạ có phải bị người nào uy hiếp hay không?"
Ta uể oải ngáp một cái, nói: "Các khanh lui ra đi, quả nhân long thể bất an, muốn đi ngủ rồi."
Hai cái bóng ngoài cửa cứng đờ, ta ôm Bùi Tranh, nhìn chằm chằm người phía bên trái, nhìn tận đến khi chàng xoay người rời đi, mới nhắm mắt lại.
"Mệt rồi thì ngủ thêm một chút đi." Bùi Tranh nhẹ giọng nói.
Ta ậm ừ một tiếng, thả lỏng cơ thể.
Chỉ mong một giấc ngủ dài không tỉnh dậy nữa.
Xưa nay vốn không hề biết tương tư ra sao, vừa mới hiểu tương tư là thế nào, đã bị nỗi tương tư giày vò khôn xiết ...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc