Quả nhân có bệnh - tập 76

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Ta cười khổ, trong lòng một mảnh chua xót, tim giống như có người nắm chặt, run rẩy sợ hãi. Ta cố nén đau lòng, ôm chàng an ủi, nâng chàng dậy, sau đó thu tay về.
"Hoán Khanh, chàng cả đời này, đều là sống vì người khác." Ta hỏi chàng, "Đã từng hối hận?"
Chàng đáp lại: "Không thể lựa chọn."
Nếu đời người có thể bắt đầu lại lần nữa, chàng cũng chỉ có thể chọn lựa như vậy, nói gì đến hối hận?
"Quốc sư được dân chúng kỳ vọng rất lớn, Tô gia đã là một tượng đài lớn, bất luận thầy làm việc gì, quả nhân cũng không thể hỏi tội ông, bởi vì làm vậy chỉ khiến lòng người trong thiên hạ càng thêm lạnh lẽo."
Nếu có một ngày, chân lý mà người ta giữ vững liền mấy đời bỗng dưng bị phủ định, tín ngưỡng người ta dựa vào đó mà nỗ lực mấy chục năm bỗng biến thành hư vô, kết quả sẽ ra sao?
Ta đòi hỏi một loại tín ngưỡng bề ngoài, cho dù là giả, chỉ cần người khác đều tin là thật, vậy cũng đủ rồi.
Ta nhận lấy tất cả những chứng cứ phạm tội mà Tô Quân giao cho, cũng đưa ra một yêu cầu: "Ta muốn tước phiên." (xóa bỏ phiên vương – ý chỉ Nam Hoài Vương)
Tô Quân chắp tay, chậm rãi nói: " Vi thần nhất định sẽ dốc hết khả năng."
Theo lễ, người mất nhập quan 7 ngày, sau đó sẽ an táng.
Ta hạ chỉ, phong thụy hiệu cho thầy là "Văn trung", tiếng thơm muôn đời, là tấm gương sáng cho quần thần. (Thụy hiệu: danh hiệu sau khi ૮ɦếƭ của vua, quan)
Thầy nhập quan được bảy ngày, lại cũng chính là ngày đại hôn của ta và Bùi Tranh, nói ra, sự trùng hợp này cũng thật là châm chọc.
Chỉ trong một đêm, đế đô đang từ màu trắng biến thành màu đỏ rực. Vì tang hỷ ***ng nhau, phủ Quốc sư chỉ có thể đưa tang thầm lặng, lách qua hôn lễ của hoàng gia mà đi qua.
Tô Quân xin được vắng mặt tại hôn lễ, ta đương nhiên là ân chuẩn.
"Đậu Đậu, sao lại rầu rĩ không vui thế?" Phía trên đột nhiên truyền tới tiếng cười sang sảng, ta ngẩng phắt đầu nhìn, kinh ngạc mừng rỡ đứng dậy, cười nói: "Tam cha!"
Tam cha nhảy từ trên cây xuống, vẫn là một thân quần áo đỏ rực màu lửa cháy như trước, mày kiếm mắt sáng, tư thế oai hùng năm đó không hề giảm sút.
Tứ cha nhảy xuống ở phía sau lưng ta, vỗ nhẹ bả vai ta, ta quay đầu nhìn về phía ông, ông xưa nay trầm mặc ít lời, nhưng trong mắt chứa không ít dịu dàng: "Đậu Đậu gầy đi mất rồi." Ông nói.
Tam cha véo véo hai má ta, bất mãn nói: "Hình như gầy thật rồi, bọn họ chăm sóc con thế nào vậy?"
Ta dựa vào *** ông làm nũng. "Tam cha, người và Tứ cha sao bây giờ mới đến?"
"R*ợ*u mừng Đường môn vừa uống xong một cái là đã thúc ngựa không ngừng mà đuổi theo. Con nói gả liền gả, làm cho chúng ta một chút tâm lý chuẩn bị cũng chẳng có, may mà đuổi kịp." Tam cha vẫn còn vài phần oán trách.
Họ cả người gió bụi dặm trường, chắc là vừa mới về tới nơi, hoàng cung này vốn là hai người họ hợp lực xây lên, đối với họ mà nói, vượt tường còn nhanh hơn đi cửa cung, bởi vậy cũng chả có ai thông báo một tiếng, họ liền trực tiếp truyền cành mà nhảy vào sân nhà ta.
"Con tính xong ngày rồi, Nhị cha nói hai người sẽ không để lỡ đâu."
"Bỏ lỡ rồi thì con hãy gả thêm lần nữa là được." Tam cha vỗ vỗ đầu ta, cười ha ha.
Tứ cha giải cứu ta khỏi ma chưởng của ông, "Đậu Đậu, Bùi Tranh không tốt sao? Con sao lại thở dài?"
Ta không mở mắt, úp mở nói: "Không phải, hắn rất tốt ..."
Tam cha nheo mắt lại: "Nói dối."
Tứ cha gật gật đầu: "Phải, nói dối."
"Thế mà lại nói dối phụ thân." Tam cha trừng mắt ta: "Qủa nhiên là đã đủ lông đủ cánh. Ta đi hỏi mẫu thân con xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ta vội vàng kéo tay áo ông, nói: "Tam cha, thật là không có chuyện gì! Con chỉ là .... Bị chứng sợ hãi trước hôn nhân thôi!" Ta bắt chước cái cớ của Tiểu Lộ Tử.
Tam cha nghi hoặc, quay đầu đánh giá ta, "Chứng sợ hãi trước hôn nhân? Là cái gì?"
"Chính là ..." Ta nghĩ nghĩ, nói, "Chính là chứng sợ hãi trước hôn nhân."
"Sợ cái gì?" Ông vẫn nghi hoặc.
"Chính là vì không biết nên sợ hãi cái gì nên mới sợ hãi." Ta nói vòng vo, bỗng nảy ra sáng kiến, "Chính là sợ hãi vì không biết."
Tam cha hình như có chút hiểu ra, gật gật đầu: "Cũng giống người trong giang hồ chúng ta nói "đừng vào rừng rậm", bởi vì trong rừng khả năng là có phục kích, mà con lại không biết phục kích ở đâu."
Ta gật đầu lia lịa, cảm thấy ngộ tính của Tam cha rất cao.
Ông vén vạt áo, ngồi xuống, "Đậu Đậu đừng sợ, có phụ thân đây, phục kích kiểu gì cũng chẳng thể uy hiếp."
Ta cảm động khóe mắt rơm rớm.
"Cho nên, con cuối cùng là sợ cái gì?" Ông vẫn không hiểu.
Tứ cha thông minh hơn Tam cha, ông nói với Tam cha: "Không cần hỏi nữa, có nói ngươi cũng không hiểu."
Tam cha hơi nhăn mày kiếm, nhếch mi nhìn Tứ cha: "Ngươi đã hiểu rồi sao?"
Tứ cha nói: "Ta cũng không hiểu." Sắc mặt Tam cha vừa nguôi ngoai một tí, Tứ cha lại nói, "Ngươi lại càng không hiểu."
Tam cha chồm dậy, vung tay chính là tam căn thấu cốt đinh (*), Tứ cha đã đánh nhau với ông đến 20 năm rồi, hai bên đã quá rõ chiêu thức của đối phương, ra tay cũng có chừng mực, ta thấy họ đánh nhau thật hăng say, thở dài, yên lặng xoay người đi luôn.
(*) phóng ám khí - đa tạ nàng Lộng_Nguyệt :x :x :x
Ta vốn tưởng, Tam cha Tứ cha đánh nhau một trận là xong, kết quả buổi tối Tam cha chạy tới nói với ta: "Ta đi hỏi Bùi Tranh cái gọi là "chứng sợ hãi trước hôn nhân" là cái gì?""
Ta sợ hãi nhìn Tam cha.
Tam cha ha ha cười, sau đó nghiêm nghị nói: "Nó cũng không biết." Ta nhìn vẻ mặt của ông là hiểu rồi, ý ông là, ngay cả Bùi Tranh cũng không biết, ông không biết thì cũng chả có gì phải xấu hổ cả.
Tam cha nghi hoặc nói: "Đậu Đậu, vì sao con sợ hãi mà Bùi Tranh lại chẳng sợ gì?"
Ta nói: "Có thể là nam nhân và nữ nhân không giống nhau."
Tam cha khó hiểu: "Sao lại không giống, không giống chỗ nào?"
Ta thật hối hận đã dúng cái cớ kia của Tiểu Lộ Tử ...
Tam cha tiếp tục vặn hỏi: "Đậu Đậu, con rốt cuộc sợ cái gì? Sợ võ công Bùi Tranh quá cao, con không khống chế được hắn? Chuyện này không có gì đáng sợ, Tam cha cho con một bộ ám khí chuyên khắc chế công phu của Bùi Tranh, để Kiều Tứ phái mấy cao thủ bảo vệ con, như vậy đã đủ chưa? Đậu Đậu, con không nói lời nào chẳng lẽ vẫn chưa đủ? Chẳng lẽ muốn phế công phu của nó? Như vậy không tốt nha, lúc trước Nhị cha và mẫu thân con bỏ bao tâm huyết mới giúp nó đột phá đến tầng thứ tám nội công bình cảnh, nó có công phu cũng để bảo vệ con cho tốt mà, đúng không? Hay là con lo nó đối với con chưa đủ một lòng một dạ? Yến (Ngũ cha của Đậu Đậu) có si tình cổ, nghe nói người trúng cổ, trọn đời trọn kiếp trong mắt trong tim chỉ biết có người kia thôi. Đậu Đậu con vẫn không thích sao? Vì sao nữ nhân các người đều phiền phức như vậy...."
Tam cha, con cảm thấy người cũng thật phiền a ...
Ta thở dài, cắt lời ông: "Người nói với Bùi Tranh như thế nào?"
"Ta hỏi một câu, "Ngươi có biết chứng sợ hãi trước hôn nhân là gì không, Đậu Đậu trông thật rầu rĩ, nó nói nó bị chứng sợ hãi trước hôn nhân."
Ta nuốt nuốt nước miếng: "Hắn trả lời phụ thân ra sao?"
Ông nói: "Nó bảo nó không biết."
"Sau đó thì sao?" Ta hồi hộp hỏi.
"Sau đó thì ta đi thôi."
"Người đi luôn ư?" Ta hỏi thất thanh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc