Quả nhân có bệnh - tập 64

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

"Nàng biết, mục đích để ta đi cùng với nàng, vốn không đơn thuần. Nửa là lén điều tra vụ án, nửa là điệu hổ ly sơn ... » Hắn hình như cái gì cũng biết, lại thập phần phối hợp, theo ta ra khỏi đế đô, giúp ta tra án ... Lời hắn, ta thường chỉ tin một nửa, lời hắn nói thích ta kia cũng chỉ tin một nửa thôi.
"Với ta mà nói, mục đích chỉ có một, đó là hoàn toàn có được nàng." Tay Bùi Tranh nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta, từ từ trượt xuống trước ***, "Từ thân, đến tâm."
Ta cười cười.
"Chí ít, mỗi người chúng ta đều đã thành công một nửa." Hè đã cận kề, trời sáng càng nhanh hơn, ta chui ra khỏi chăn, cúi đầu nhìn hắn hỏi: "Mấy tên cường đạo kia, ngươi tính thế nào?"
Bùi Tranh thâm trầm nhìn ta một lát, mới chậm rãi nói: "Bệ hạ lúc trước không phải nói muốn hỏi chuyện Tào Nhân Quảng sao? Lời vi thần sợ là không xác đáng, bệ hạ không bằng tự mình đến hỏi đám cường đạo này, cũng coi như là thực sự hiểu biết dân tình đi."
"Ta lấy thân phận gì mà đi?" Ta nhíu nhíu mày: "Những kẻ đó chắc đang bị nhốt trong đại lao."
"Quên rồi sao, người hiện tại là Bùi Sanh, nhất đẳng học sĩ Bùi Sanh, cũng là người bị hại trong vụ án này, theo luật lệ Đại Trần, chẳng những phải phối hợp làm chứng, còn có quyền lấy lời khai."
Nghe Bùi Tranh nhắc như vậy, ta mới giật mình nhớ ra thân phận mình bây giờ là Bùi Sanh ...
"Lúc trước ngươi nói với Lưu Lăng, là tự mình xuống Giang Nam để đón linh vị cha mẹ. Bùi Tranh, lúc này ngươi cũng nên nói cho ta biết chứ, linh vị cha mẹ ngươi thật sự ở Giang Nam sao?" Ta nghi hoặc theo dõi hắn.
Thần sắc Bùi Tranh ảm đạm, sau lại cười nói : "Không phải, ta cũng không biết ở nơi nào."
Ta nghiêng người về phía trước, quỳ gối trước mặt hắn, chằm chằm nhìn thẳng vào mắt hắn: "Ngay cả ta cũng không thể nói sao? Ngươi đối với thuyền hình như có ám ảnh ... là vì cha mẹ ngươi sao?"
Bùi Tranh hơi ngẩng đầu nhìn ta, mặt mày dần dịu lại, ý cười trên môi nhu hòa đi rất nhiều. "Nàng thật sự muốn biết sao?"
Ta khẽ gật đầu.
"Câu hỏi của nàng, ta cũng có thể trả lời, chỉ là đồng ý với ta giữ bí mật này, đừng để Sanh Nhi biết. »
Hắn nói một cách nghiêm túc, ta nuốt nước miếng, tim đập bình bịch, trịnh trọng gật đầu, nói : "Được, quân tử nhất ngôn ! »
Bùi Tranh rũ mi mắt, ý cười trên môi dần chua sót : « Năm đó, cũng là chiếc thuyền lớn như thế này, lúc ra tới biển, thân thuyền bốc lửa, cha mẹ ta táng thân nơi đại dương mênh ௱ô**. »
Tim ta thoáng trầm xuống.
Qủa nhiên, như ta nghĩ....
"Bọn họ liều mạng cứu, nên ngươi với Sanh Nhi mới có thể sống sót ? » Ta nhẹ giọng hỏi.
"Không." Bùi Tranh lắc đầu, "Cha mẹ ta vốn là nhạc sư thuộc nhạc tịch, địa vị ở Trần Quốc cùng cấp với tiện nô. Qúy tộc Lương Quốc xưa nay yêu thích nuôi dưỡng những đứa trẻ phương Nam để độc chiếm, mấy năm đó đúng dịp Trần Quốc và Lương Quốc khai chiến, đường bộ không đi được, mới đi đường biển. Mấy năm chiến loạn liên tục, sống đầu đường xó chợ, bọn họ không nuôi nổi ta, vì 10 lượng bạc mà đêm bán ta và Sanh Nhi cho thương nhân Lương Quốc. Năm ấy, ta 11 tuổi, Sanh Nhi ba tuổi, muội ấy cái gì cũng không nhớ rõ. Trên đường, người phương Nam phản kháng, đốt thuyền, ta ôm Sanh Nhi thừa dịp hỗn loạn mà chạy trốn, ôm một khối gỗ nổi lênh đênh, theo sóng dạt vào bờ ... Những kẻ khác, hoặc là ૮ɦếƭ cháy, hoặc ૮ɦếƭ đuối. »
Giọng Bùi Tranh vẫn bình bình, không nghe ra là đau thương hay phẫn nộ, dường như là đang nói về chuyện của người khác vậy, chẳng có quan hệ gì tới mình cả. Một ngày lênh đênh trên biển kia, hắn ắt hẳn đã chứng kiến tận mắt trận thảm kịch đó. Màu đen của nước, màu đỏ của lửa, tiếng kêu thảm thiết tới tê tâm liệt phế, lạnh đến thấu xương, ngay cả hai người vứt bỏ mình kia, rốt cuộc vẫn là người thân máu mủ ruột già, lại ở trong đám cháy mà hòa thành tro bụi.
Ta bỗng nhiên nhớ tới lời hắn nói với ta hôm đó – Đậu Đậu, ta vẫn muốn có một gia đình, có nàng làm vợ cùng ta kết tóc, toàn tâm toàn ý, trọn đời trọn kiếp, không bao giờ lìa xa. Còn có con của chúng ta, ta sẽ thương nó, như năm vị phụ thân yêu thương nàng vậy.
Có lẽ bởi bản thân hắn có nỗi mất mát, cho nên hy vọng dùng một cách khác để bù đắp lại.
Mà ta ... Không biết có thể hay không cho hắn viên mãn......
"Ta nói với Sanh Nhi, là bị thất lạc cha mẹ, Sanh Nhi chưa từng truy hỏi, có lẽ trong lòng nó cũng có nghi vấn. Nhưng nó biết, ta không nói là có lý của ta, có chút chân tướng, có lẽ không biết lại tốt hơn, gạt mình gạt người, cảm thấy bọn họ cũng thực sự yêu thương mình." Ta rốt cuộc cảm thấy trong lời hắn có hàm ý khác, thấy hắn nhếch môi, như là đang nghĩ đến chuyện gì, thở dài cười nhẹ: "Nhưng là nàng hỏi, ta liền đáp ... Đừng nhìn ta như vậy." Hắn lấy tay phủ lên mắt ta, "Ta không cần loại cảm tình như vậy, ta thích nàng đối với ta mềm lòng, đau lòng, nhưng không phải là thông cảm."
Ta trừng mắt, lông mi lướt qua long bàn tay ấm áp của hắn.
Bỗng dưng có chút hối hận đã đi khơi lại vết sẹo của hắn, nhưng một nam nhân cao ngạo, thâm trầm như vậy, lại bằng lòng dỡ hết tất cả lớp ngụy trang ở trước mặt ta ...
Ta đột nhiên cảm thấy oán hận của mình với mẫu thân và các vị phụ thân chẳng qua là có chút bướng bỉnh, so với rất nhiều người, ta đã coi là may mắn, Bùi Tranh cũng vậy. Dưới thời loạn lạc, lại càng nhiều người giống hắn, mà trong một thuyền người kia, chí ít hắn còn sống, hơn nữa so với phần đông lại sống rất tốt.
"Mau ngủ đi, mai ta đi cùng nàng tới đại lao thẩm vấn. » Bùi Tranh khẽ thở dài, buông tay, cúi đầu thắt nút áo giúp ta.
Ta cầm tay hắn, hắn dừng động tác, ngẩng đầu nhìn ta.
Ta mấp máy môi, nhưng lại cũng không biết nên nói điều gì mới được.
Tình và dục nếu có thể tách ra, như vậy ta đối với Bùi Tranh, đến tột cùng là tình nhiều, hay vẫn là dục nhiều hơn?
Tác giả có lời muốn nói: Ta rất chi là khó chịu ...
Đều do các người ép đấy.
Cho nên ...
Bùi Tranh, ngươi và Tần Chinh cùng nhau chịu ૮ɦếƭ đi ....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc