Quả nhân có bệnh - tập 55

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Bả vai hắn chấn động, cúi đầu không dám tin nhìn ta: "Nàng gọi ta là gì?"
Mặt ta hơi nóng lên, thấp giọng nói: "Ngươi không phải cũng theo phụ thân ta gọi ta là Đậu Đậu, ta sẽ theo bọn họ gọi ngươi là Tranh Nhi, không được sao?"
Đáy mắt Bùi Tranh ý cười càng đậm, giữa chân mày lại vẫn có chút rối rắm như cũ. "Chuyện này ... thực đang khiến người ta thụ sủng nhược kinh a ...."
Trong lòng ta mặc niệm "không cần thể diện, không cần thể diện, không cần thể diện" ...."Khụ khụ, ngươi nghe quen là được mà..." Ta tỏ vẻ tự nhiên vỗ vỗ vai hắn. Ta chỉ cao đến *** hắn, động tác vỗ vai này xem ra thật có chút cố ý, đành sửa thành vỗ vỗ cánh tay hắn.
"Thuyền phu, ăn cơm!" Ta kêu một tiếng, xoay người định trốn vào khoang tàu, Bùi Tranh lại kéo tay ta lại, ung dung nói: "Đậu Đậu, từ từ đợi vi phu a ..."
Ta kéo tay về một chút, không thoát ra được, ngược lại càng bị nắm chặt, như là bị khảm chắc vào lòng bàn tay hắn vậy. "Vậy, cùng đi thôi..."
"Không cần thể diện", không phải chuyện nôn nóng mà thành, ta tự nhủ.
(*) Gửi gắm yêu thương, nhung nhớ :D
Mặt trời đã ngả hướng tây, ánh chiều chiếu đỏ cả mặt sông, ta bảo phu thuyền và hạ nhân đem một chiếc bàn thấp chân lên mạn thuyền dọn cơm chiều.
"Tranh Nhi, ngươi thấy nước sông kia giống cái gì?"
"giống cái gì?"
"giống trứng gà"
Khóe mắt Bùi Tranh khẽ liếc qua " giống chỗ nào?"
"giống trứng gà bị đánh tan trong bát." Ta chỉ vào mái chèo nói.
Bùi Tranh cười khẽ một tiếng, « Phải, rất giống..."
Hắn nhìn qua rõ ràng có chút thất thần, trả lời ta có vẻ qua quýt, ta nhìn hắn một hồi lâu, mới tiến đến gần chạm vào người hắn, hỏi: "Ngươi không thoải mái sao?"
Hắn ngớ người một lúc, lắc đầu cười nói: "Không sao, đang nghĩ chút chuyện."
"Không phải đã nói là chỉ cầu tiêu dao khoái hoạt, không nghĩ đến những chuyện phiền phức ở đế đô sao?" Ta nói có chút không vui.
"Không phải chuyện ở đế đô."
« Vậy thì là gì?" Ta tò mò hỏi.
« Muốn biết sao? » Hắn nhếch mày, cười nghiêng đầu liếc ta.
Ta thành thực gật đầu. Hắn ngoắc ngón tay, ta liền vểnh lỗ tai qua.
Hơi thở nóng hổi thổi tới bên vành tai, dái tai bị hắn hôn một cái chẳng có hảo ý. "Buổi tối đến phòng ta, ta nói cho nàng biết."
Vừa nghe là biết không có chuyện gì tốt!
Ở cùng hắn thực kỳ quái, không kể là đùa giỡn hắn hay bị hắn đùa giỡn, dường như kẻ chiếm tiện nghi đều là hắn, ta nhìn thế nào cũng giống kẻ chịu thiệt!
Ta nắm bên tai chặt đến muốn xuất huyết, quay về chỗ cũ, phủi phủi, ngồi xuống.
Từ đầu ta vốn nghĩ Bùi Tranh bị chóng mặt, nhưng nhìn qua lại không giống, chí ít không giống ta lúc say xe, sắc mặt tái nhợt, choáng váng, buồn nôn, bộ dạng sống không bằng ૮ɦếƭ, không ra người, chẳng ra quỷ như vậy. Hắn chỉ là vẻ mặt có chút hoảng hốt, nhưng đơn giản là hai chữ "hoảng hốt" nghe đã không hợp với Bùi Tranh rồi.
Chuyện thực sự trong lòng hắn, ta lại không biết là chuyện gì ....
Ta cảm thấy bản thân trong mắt hắn gần như trần trụi, nhưng hắn trong mắt ta lại là một mảnh sương mù mờ mịt, chả nhẽ ta lại phải leo lên giường hắn, xé bỏ quần áo hắn, hắn mới có thể để lộ ra bộ mặt thật?
Ta tâm tình buồn bực, ngồi trên mạn thuyền ngắm trăng thở dài, tay xách theo một bình R*ợ*u nhỏ. Đây là do mẫu thân ta từ bé đã cho ta ăn bằng cái đũa chấm R*ợ*u, ta chỉ cần không muốn say thì một vò R*ợ*u không thành vấn đề. Nếu tự mình muốn say như lần trước ở Tiểu Tần cung, thì vài chén là đã lâng lâng rồi.
Lúc này cũng không nghĩ là càng uống ngược lại càng tỉnh, ánh trăng càng nhìn càng thấy lớn ...
Lần này đi thẳng hướng nam tới Cô Tô cũng là bởi lời đồn số tào ngân bị thâm hụt vốn là được dùng vào việc khai thông một đoạn sông trọng yếu đang bị tắc nghẽn...
Trong lòng ta tính Bùi Tranh sợ là đã đoán được ra đến 7-8 phần đi, 2-3 phần kia hắn đoán không ra là bởi ngay chính ta cũng không xác định được. Không xác định được rốt cuộc hắn thích ta sâu đậm đến nhường nào, có thể kiên trì bao lâu, có thể khoan dung, tha thứ đến khi nào, cũng không xác định được mình liệu có thể có được hắn hay không?
Mẫu thân thường nói, trên đời này, chẳng có ai vì mất đi một người mà không sống nổi, cùng lắm là đau lòng ba năm năm, ăn ít đi vài bữa, mất ngủ mấy đêm, gầy mất mấy cân, qua 8 đến 10 năm sau, lại có mối duyên mới, sinh con đẻ cái, ấm áp sum vầy rồi còn nhớ rõ ai là ai nữa.
Còn Bùi Tranh – loại người như hắn dựa vào cái gì mà muốn ta vì hắn mà đau lòng?
Ta có hỏi mẫu thân: cảm tình của mình với Bùi Tranh có phải đến quá nhanh không?
Mẫu thân nói : sợ không phải tới quá nhanh mà là ta phát hiện ra quá muộn. Rễ tình của hắn sớm đã *** chỉ còn đợi được nẩy mầm kết thành một hạt đậu tương tư nữa thôi.
Vậy ta rốt cuộc hiểu được chọn lựa của mẫu thân ngày đó. Nữ nhân cả đời kiếm tìm không gì ngoài một người thật lòng đối tốt với mình, cả đời tiêu diêu tự tại, vô ưu vô nghĩ. Đế đô chèn ép con người ta tới chật vật, mặt ngoài vui vẻ cũng để ẩn giấu mưu đồ, đấu đá tranh giành lẫn nhau; như một vũng lầy tuyệt vọng, giãy dụa không thoát ra nổi.
Không bằng cảnh trăng thanh gió mát trên sông nước này, khiến người ta vui vẻ thoải mái ...
Ta nhắm mắt lại, khẽ thở dài một hơi, cảm nhận làn gió lạnh lướt nhẹ qua.
Trên vai, một tấm áo choàng nhẹ nhàng phủ xuống, hai bàn tay nắm vạt áo choàng từ sau lưng vòng đến trước *** ta khéo léo thắt nút lại, rồi sau đó cũng ôm ta nhẹ nhàng như vậy.
« Chính nàng định ra quy củ rồi cũng tự mình phá trước. » Cằm Bùi Tranh tựa trên vai trái ta, nhẹ giọng nói, hơi thở dịu dàng lướt qua má : "gió trên sông buổi tối lạnh thấu xương, nàng còn uống R*ợ*u, không sợ ngày mai tỉnh dậy sẽ đau đầu sao?"
Nghe hắn nói như vậy, ta cũng cảm thấy hơi lạnh, liền không khách khí mà co người vào trong vòng ôm ấm áp của hắn, hưởng thụ mùi xạ hương chỉ có trên người nam nhân này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc