Quả nhân có bệnh - tập 15

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Nếu thật có thể uống say thì tốt.
Ta tỉnh táo, không say, không say thật.
Ta biết rõ là mình đang ôm bầu rượu ngồi bệt dưới đất, bên người có năm mỹ nam đẹp như lạc tiên vây quanh, quả là thiên thượng nhân gian....
Cậu họ trốn trong góc phòng cào tường, đập trán vào tường, than thở : « Ta sẽ ૮ɦếƭ, ta sẽ ૮ɦếƭ, ta sẽ ૮ɦếƭ không được tử tế ... »
Ta trừng mắt nhìn hắn, lớn giọng:"Cậu...... Ta còn có việc phải làm .... Cậu, cậu ra ngoài, tự mình chơi đi .... »
Hắn buồn tủi quay đầu nhìn ta một cái, tiếp tục đập đầu vào tường.
« Ta sẽ ૮ɦếƭ, ta sẽ ૮ɦếƭ, ta sẽ ૮ɦếƭ không được tử tế ... »
Một tên vén tóc ta lên bên tai, đầu ngón tay lướt qua gáy ta, ta run rẩy, mơ màng đưa mắt nhìn xung quanh.
"Sớm nghe nói quận chúa là đệ nhất mỹ nhân, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền." Giọng người nọ mềm mại dễ nghe, giống như lông chim phe phẩy trong lòng ta.
Lại một bàn tay nâng cằm ta lên, cười khẽ nói: "Quận chúa hình như hơi say rồi, mắt như phủ tầng sương mù..." Vừa nói đầu ngón tay lại khẽ miết khóe mắt ta, ép ra một giọt lệ, đầu lưỡi hắn liếm, híp mắt nói : »Ngay cả nước mắt cũng ngọt »
Gò má ta liền như bị lửa đốt
Thực sắc, tình ....
Biểu cữu gào "ối" một tiếng, chạy đến bên cạnh ta. "Đậu Đậu ... về nhà với cậu đi......"
Ta ôm lấy một cái eo mảnh khảnh trong đám người đó, liếc xéo biểu cữu. « Muốn về thì cậu tự về đi, ta còn chưa chơi chán ! »
Người nọ cũng ôm lại ta, cười nói với cậu họ : « Tiểu hầu gia, người đừng làm quận chúa mất hứng. »
Biểu cữu dữ dằn trừng mắt liếc hắn,"Ngươi thì biết cái gì! Động vào một cái tóc gáy của nàng, ngươi sẽ không được ૮ɦếƭ tử tế ! »
Người nọ khẽ hừ một tiếng, không để ý tới lời uy Hi*p của cậu họ, cái tay đang vòng trên lưng ta của hắn lại bị cậu đẩy ra, cậu giơ tay muốn đỡ ta đứng dậy, ta đạp tay hắn ra, ngã nhào vào lòng tên còn lại.
"Bọn họ không thích ta, ta tìm người thích ta chơi cùng, có gì mà không thể ? »
"Đúng vậy." Một bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng phủ lên gò má ta, « Chúng ta đều thích tiểu quận chúa. »
Ta thoải mái híp mắt, xoay tay lại ôm lấy cổ hắn, « Ta cũng rất là thích các ngươi. »
Cậu ôm đầu ngồi xổm, đau khổ không muốn sống nữa.
Ngay lúc này, dưới lầu bỗng truyền lên tiếng ồn ào, cậu họ run rẩy xông ra ngoài, ra ngoài nhìn thấy rồi lại càng run tợn, vội chạy về kéo ta, lắp bắp nói : « Đậu Đậu đi mau, kinh quản đến rồi ! » (có lẽ là đội quản lý trật tự trị an kinh thành)
« Kinh quản cái gì ? » Ta rút tay về, nhìn hắn ngờ vực.
"Trước đừng nói vội, đi cùng cậu, không sai đâu!" Hắn cố sống cố ૮ɦếƭ kéo ta, ta cố sống cố ૮ɦếƭ giãy dụa, năm mỹ nam đương nhiên là giúp đỡ ta, cậu họ không kéo được ta, cắn răng buông tay, "Đừng trách ta không có nghĩa khí, người không ૮ɦếƭ, ta sẽ ૮ɦếƭ." Nói xong chạy trốn qua cửa nhỏ nhanh như chớp.
Lúc này, Tiểu Lộ Tử cũng chạy vào mật báo, « Tiểu thư, chuyện lớn không xong rồi, xùy xùy xùy.... »
"Xùy cái gì?" Ta cau mày nhìn hắn, xoay mình chui vào lòng một kẻ, sờ cái cằm bóng loáng, thanh tú của hắn mà đùa giỡn,"Chúng ta tiếp tục uống rượu."
Tiểu Lộ Tử ૮ɦếƭ lặng, khẽ cắn môi, xoay người đóng cửa đi ra ngoài, canh ngoài cửa.
Ta nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện truyền tới từ bên ngoài.
"Lớn mật, các ngươi cũng biết ta là ai!" Tiểu Lộ Tử có lẽ đã giơ lệnh bài.
Những người đó chắc đã bị ngăn lại, lại lẻng xẻng đi mất.
Có lẽ ta đã uống khá nhiều rượu, đầu óc choáng váng, thế là ngửa đầu nói với kẻ đang ôm ta : « Ta muốn đi ngủ. »
« Đi ngủ ? » Người nọ khẽ cười một tiếng, « Được, vậy quận chúa muốn ai thị tẩm ? »
Ta ngáp một cái, "ngươi đi. »
Người nọ bế ta lên, đặt trên giường lớn mềm mại, một tay trượt xuống bên hông ta, giúp ta ϲởí áօ khoác.
Chính lúc này, cửa bị đá văng.
« Xùy xùy xùy.... Bên trong là......" Tiểu Lộ Tử lại xùy xùy xùy .
Ta hé mắt nhìn ra gian ngoài, mắt say lờ đờ như phủ sương, lờ mờ nhìn thấy một người đang bước đến, đuổi bốn mỹ nhân ra ngoài, một bàn tay lại túm lấy kẻ phía trước ta, ném về phía sau.
Ta đỡ mình nhổm dậy, cau mày nhìn hắn : « Ngươi đang làm gì đấy ? »
Hóa ra không phải xùy xùy xùy, mà là Bùi Tranh......
Nhìn có vẻ không được vui cho lắm, phải, đúng là rất không vui.
Ta kéo áo khoác, từ từ men giường ngồi dậy, vén tóc lên, liếc xéo hắn. « Làm sao, quả nhân làm việc còn phải bẩm lại cho ngươi sao ? »
Hơi thở Bùi Tranh như đang bị đè nén, bước lên một bước khóa ta ở trước giường, khiến ta hoàn toàn bị bao phủ dưới cái bóng cao lớn của hắn. Hắn giơ tay túm lấy cánh tay ta, nghiêng người nhìn thẳng ta.
« Những kẻ đó đã ᴆụng vào người chưa ? »
Ta chán ghét giãy giụa khỏi tay hắn, « Liên quan gì đến ngươi ? Bùi Tranh, ngươi là thần, quả nhân là vua, có một số việc ngươi đừng quan tâm nhiều ! Qủa nhân để ngươi lừa dối nhiều năm như vậy, về sau sẽ không nghe lời ngươi nữa!" Ta đẩy hắn ra, muốn đi ra ngoài, lại bị kéo lại, eo bị giữ chặt, khóa vào trong иgự¢.
"Người uống say, theo ta về!" Tiếng Bùi Tranh lướt qua đỉnh đầu ta, ta cắn răng giãy giụa, lại không tránh ra được, oán giận nhấc chân về sau, dẫm mạnh lên chân hắn. Hắn hít một hơi lạnh, xoay người đẩy ta ngã trên giường, ép chặt thân thể mình giữ ta lại, chóp mũi đối chóp mũi, đôi mắt phượng hừng hực lửa.
"Ngươi lừa ta nhiều năm như vậy ....". Ta xoay người mấy lần. Hắn vẫn chẳng nhúc nhích, ta tủi thân trừng mắt nhìn hắn. "Ta đã đủ đoan trang rồi, chàng vẫn không thích ta."
Bùi Tranh rùng mình, lửa trong mắt lập tức bị dập tắt.
"Người Hoán Khanh thích là Sênh Nhi, ngươi đã biết lâu rồi, còn không nói cho ta, là muốn xem ta diễn trò hề." Ta cắn môi trừng mắt hắn, "Ta đã cố gắng lắm rồi, vì sao bọn họ đều không thích ta ? »
Bùi Tranh buông lỏng tay, nhẹ nhàng vuốt hai gò má ta, dịu giọng nói: "Ai nói không thích .... Thích nhiều năm như vậy ...."
Hơi thở nóng rực của hắn lướt nhẹ trên mặt ta, ngẩn người nhớ lại lúc nhỏ hắn cũng từng bế ta lên cây hái hoa, lại không nhớ nổi là khi nào, nhưng khi đó hắn cũng chỉ là một thiếu niên nho nhỏ, nay đã là nam tử trưởng thành, hơi thở và nhiệt độ trên người hắn truyền sang làm hai má ta nóng lên, càng thêm hoa mắt chóng mặt.
« Đậu Đậu. » Hắn nỉ non trên môi ta, môi hắn chạm vào môi ta như có như không, ta trừng mắt nhìn hắn dữ dằn, ngẩng đầu, hai tay ôm lấy cổ hắn, chủ động dán vào môi hắn.
Hắn rùng mình, nhưng không hôn ta, lại kéo tay của ta xuống, lùi về sau, khàn giọng hỏi ta: "Đậu Đậu, ta là ai?"
"Bùi Tranh, ngươi này ... ư, ư ..."
Mấy lời mắng chửi sau đó đều bị hắn nuốt vào trong miệng.
Một bàn tay giữ chặt gáy ta, ép ta ngẩng đầu dán chặt lấy hắn, môi lưỡi quấn lấy nhau, trong miệng đều là một mùi mang tên Bùi Tranh, đôi môi ấm áp tê dại, khiến ta vô thức khẽ run rẩy, vừa muốn trốn khỏi sự xâm nhập của hắn, lại muốn nhiều hơn một chút....
Bàn tay dán trên lưng ta dao động, làm khắp người ta tê dại, mất hết sức lực, иgự¢ bị hắn đè ép đến khó thở, hơi thở trong miệng lại đều bị hắn hút đi, ta choáng váng ù tai, mắt thấy "ô hô" một tiếng cũng sắp mất, cuối cùng hắn cũng buông ta ra.
Ta thở hổn hển từng hơi, hai mắt rơm rớm trừng hắn: "Bùi Tranh, ngươi muốn hành thích vua hả!"
Mắt phượng sáng quắc, hắn giơ tay che mắt ta lại, giọng khàn khàn quyến rũ.
"Đừng nhìn ta như vậy ... Nếu không ta sẽ hành thích vua thật đấy."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc