Quả nhân có bệnh - tập 104

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

"Đậu Đậu ..." Sau lưng đột nhiên truyền tới một tiếng quát nhẹ, ta hoảng sợ, quay đầu nhìn lại. Ngũ cha đứng ở cửa, sắc mặt đổi rồi lại đổi, cuối cùng mới nói: "Con sao lại đến đây?"
"Con nghe nói Bùi Tranh đang ở chỗ Ngũ cha này."
Lúc ta nói lời này, hắn vẫn đang ngủ. Việc này rất kỳ quái ...
Ngũ cha vội ho một tiếng nói: "Nó bị nhiễm phong hàn, ta cho nó uống c***, cho nên ngủ có vẻ sâu."
Ta còn chưa hỏi gì, ông lại vội vã nói như vậy thật giống như đang che giấu điều gì.
Ta nghi hoặc nhìn ông chằm chằm, nói: "Tự Bùi Tranh cũng biết y thuật a, phong hàn nho nhỏ thế này, không thể tự mình chữa trị sao?"
Ngũ cha nói: "Y giả bất tự y, con chẳng lẽ chưa từng nghe qua sao?"
Y giả bất tự y: thầy thuốc không thể chữa bệnh cho chính mình
Ta im lặng nhìn ông, nói: "Ngũ cha, ánh mắt người úp mở, rõ ràng có việc dối con. Bùi Tranh rốt cuộc bị làm sao vậy?" Lòng ta hoảng sợ, "Có phải là cỏ Chu Tước ..."
"Không phải " Ngũ cha cắt lời ta.
Đây cuối cùng là phải hay không.
Ta hít sâu một hơi, nói: "Cho dù người không nói cho con biết, con cũng có thể điều tra ra. Ngũ cha, đừng lừa con ..."
Ngũ cha khó xử nhìn ta, mắt hiện lên vẻ áy náy, cuối cùng nói: "Đậu Đậu, xin lỗi ..."

Khi ta trở lại tuyên thất, trời đã sắp tối rồi.
Mặt trời lặn xuống, lại qua một ngày, Tiểu Lộ Tử đang chỉ trỏ cung nhân thay đèn mới trong cung, vừa quay đầu nhìn thấy ta, vội tiến lên đón, cung nhân đồng loạt quỳ xuống.
Ta đi thẳng qua xoay người vào phòng.
Tiểu Lộ Tử cũng theo vào, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt của ta, sững người, nhỏ giọng hỏi: "Bệ hạ ... Tâm tình không tốt ư?"
Ta lắc lắc đầu, im lặng không nói.
Tiểu Lộ Tử nói: "Đã sắp tới giờ cơm tối, bệ hạ dùng bữa tối ở đâu?"
"Ngay ở đây." Ta nói, "Ta hơi mệt, các ngươi lui ra, để ta yên lặng một lát."
Tiểu Lộ Tử mím mím môi, cẩn thận liếc nhìn ta một cái, rồi mới lặng lẽ lui ra ngoài, khoa tay múa chân với đám cung nhân để bọn họ đều rời khỏi đại điện.
Ta hơi mở mắt, nhìn một góc của tuyên thất, tia sáng u ám chiếu đầy, pho tượng đồng đen trong góc giương nanh múa vuốt, nhìn như ma quỷ, chẳng có nửa phần long khí tôn quý của vương thất.
Ta thật không rõ, các vị tổ tiên làm đều đúng, ta làm, đến cuối cùng lại luôn sai.
Ta muốn thiên hạ thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp.
Ta muốn Lưu Trần giang sơn thiên thu vạn đại, soi sáng sử sách.
Làm hoàng đế, không phải đều nên lãnh khốc vô tình, không biết luyến tiếc sao?
Có phải ta đã sai rồi không ...
Ta chầm chậm đứng dậy, đi tới điện thờ ở cạnh phía đông của tuyên thất, bức họa của cao tổ giữa khói hương nghi ngút uy nghiêm mà hiền hậu.
Ta thắp hương kính bái, quỳ trước án.
"Con cháu bất tài, Trần quốc Lưu thị hoàng tộc thế tôn đời thứ 18 Lưu Tương Tư, bái tế cao tổ hoàng đế."
Khói nhẹ làm cay xè hai mắt ta, trước mắt hơi mờ ảo, bức họa đang tươi cười kia dường như lại cũng trở nên dữ tợn.
"Cao tổ bệ hạ là đang giễu cợt ta sao?" Ta cười cười, cúi đầu nhìn đầu gối mình, "Phải, thật đáng cười. Nhưng ngài cũng không có chỗ nào mạnh hơn ta. Vua khai quốc tôn quý thì làm sao, không phải ngay cả nữ nhân mình yêu thương cũng không bảo vệ được ... Nếu không có khả năng bảo vệ nàng, thì không nên yêu nàng, khiến yêu trở t***i ..."
Ta cười khổ mà nói: "Văn đế bệ hạ cũng vậy, cùng ước hẹn bạc đầu với Đậu thái hậu, nhưng cũng đi trước bà, để bà ở lại một mình trên thế gian chịu đủ nỗi khổ tương tư. Võ đế một đời vô số nam sủng nữ phi, đến đến đi đi bao nhiêu người, nhưng lại cũng chẳng có nổi một người có thể bầu bạn ... Kỳ thật ta sớm nên hiểu được, bất luận các người làm như thế nào, làm tốt ra sao, coi như có cả thiên hạ, cũng chẳng giữ nổi một người thật lòng yêu thương mình. Các người còn làm không được, Lưu Tương Tư ta, tài gì đức gì mà có thể ..."
Ta ngồi xổm, im lặng hồi lâu, khói hương nghi ngút làm đáy mắt ngấn nước.
"Hắn nói lần đầu gặp ta, ta mới sáu tuổi. Kỳ thật ta sớm đã không nhớ nổi. Chỉ là cảm thấy dường như từ khi có ký ức tới nay, hắn đã luôn ở bên ta vậy. Không biết các người có từng gặp được một người như vậy ... Cao tổ bệ hạ cùng Lữ hậu cũng là vợ chồng có nhau lúc hoạn nạn, giúp nhau vượt qua mưa gió, đáng tiếc cuối cùng ... a ..." Ta lắc lắc đầu, "Nếu sớm biết rằng ta sẽ thích hắn như vậy, năm 6 tuổi ấy, ta nên ở lại bên cạnh hắn, hoặc là giữ hắn ở bên cạnh ta. Nếu có thể trở lại năm 6 tuổi ấy, ta muốn nói cho Lưu Tương Tư, nam nhân đó yêu cô đấy, không cần nghi ngờ hắn, thử hắn, làm tổn thương hắn, thời gian của các người không có nhiều, có thể thêm một ngày, là được một ngày ..."
Ta cắn chặt môi dưới, nước mắt lã chã rơi trên mu bàn tay.
"Còn có để quay lại được sao ... quay lại không được nữa rồi ..."
Ta đưa tay lau nước mắt, tay phải lại run run khó mà khống chế.
"Các vị giúp ta ... Hãy giúp ta ... Ta sẽ làm một hoàng đế tốt, cũng muốn làm một thê tử tốt của hắn, sinh con cho hắn ... Chỉ cần cho chúng ta thêm chút thời gian, chỉ cần có thể để ta ở bên hắn thêm một chút nữa, ta sẽ làm một một hoàng đế xứng đáng, ta sẽ cống hiến cả quãng đời còn lại cho Trần quốc, cầu xin các vị giúp ta ..." Ta nắm chặt tay phải mình, khóc không thành tiếng.
"Ta sẽ làm một vị hoàng đế tốt .... chỉ cần các vị để hắn ở lại bên cạnh ta ..."
Ta không phải đang cầu nguyện, ta là đang cầu xin.
Thần phật đầy trời, các vị liệt tổ liệt tông Trần quốc, nếu có thể nghe được lời cầu xin của ta, xin hãy đáp lại ta một chút đi ...
Nhưng tận đến khi ánh tà dương cuối cùng chìm vào lòng đất, ta cũng không nghe thấy tiếng đáp lại nào.
Chỉ có hương khói dần dần nguội lạnh.
Đằng sau truyền lại tiếng bước chân bình thản.
Trước đây khi hắn đi đường, hình như đều không nghe thấy tiếng bước.
Một đôi tay nắm lấy đầu vai ta, đỡ ta đứng dậy.
Bùi Tranh ôm ta, xoay người ta đối diện hắn, nhẹ giọng nói: "Hả? Nàng khóc sao?"
Ta trừng mắt nhìn, cảm giác mắt vẫn sưng như cũ.
Ta dựa vào *** hắn, khẽ hừ một tiếng, giọng nghẹn ngào nói: "Thái y nói, nữ nhân có thai đều như vậy."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc