Qua Năm Tháng - Chương 27

Tác giả: Tĩnh Thuỷ Biên

Ca khúc kết thúc của Tiền Mạch được hưởng ứng nhiệt liệt hơn cả mong đợi, Quách Lâm An cảm thấy có chút khó tin “Tên này come-out công khai luôn mợi…”
Địch Lâm ngược lại bình tĩnh hơn nhiều lắm “Trùng Khánh chỗ ông đây pê-lê sao mà nhiều quá vậy, đi đâu cũng gặp cả bó.”
Quý Khâm Dương không bình luận lời nào, đưa mắt nhìn Tạ Mạnh đi lấy R*ợ*u, lúc trở về bị Trương Giang Giang lôi kéo cùng xem ảnh chụp, hai người tựa hồ phát hiện cái gì đó thú vị, Tạ Mạnh hơi mỉm cười, trên mặt đầy ôn nhu.
“Ầy, nói chung tui hông có cách nào hiểu được tại sao đàn ông lại có thể đi thích đàn ông!” Quách Lâm An vò đầu gãi cổ, nhịn không được hỏi Quý Khâm Dương “Coi như bề ngoài của Tiền Mạch nhìn được đi, ông có thích không?””
Quý Khâm Dương lãnh đạm nói “Không thích, không phải type của tôi.”
“…” Quách Lâm An cứ tưởng cậu ta nói đùa, lập tức khoái chí tiếp lời “Vậy ông thích mẫu như thế nào?”
Quý Khâm Dương không chút do dự đáp “Kiểu Tạ Mạnh nhà tôi vậy.”
Quách Lâm An cười như điên “Ha ha ha ha ha ông nói câu này với huynh đệ nhà mình thử lần nào chưa? Ha ha ha ha ha!”
Đúng lúc Tạ Mạnh cầm R*ợ*u trở lại, thấy vậy chẳng hiểu ra sao hỏi “Nói cái gì?”
Quách Lâm An vừa cười vừa lau nước mắt “Ha ha ha đẹp trai nói ổng thích loại hình như cậu đó! Ha ha ha!”
“Vậy sao?” Tạ Mạnh cũng cười, đưa thức uống cho Quý Khâm Dương, hai người dùng ly chạm nhau một chút “Trùng hợp ghê nhỉ, cậu cũng là type của tớ.”
Quách Lâm An vẫn cứ ngỡ hai người này đang giỡn “Ha ha ha ha ha, hai người xứng đôi phải lứa thật đó, thôi kết hôn luôn đi ha ha ha!”
“…” Bên kia Địch Lâm đã muốn ngộ ra, dùng vẻ mặt bộ mi là heo sao nhìn Quách Lâm An “Muốn hài hước thì ok, nhưng làm ơn đừng *** chó được không!”
Quách Lâm An “??”
***
Tiền Mạch rốt cuộc ký xong chữ ký cùng chụp ảnh chung với fan hâm mộ, bước đến cạnh bàn của đám người Quý Khâm Dương, ánh mắt lướt qua dừng lại ở Tạ Mạnh, thái độ tự nhiên chào hỏi “Hello.”
Tạ Mạnh bắt tay với cậu ta “Cậu hát rất hay.”
“Cảm ơn.” Tiền Mạch nhấp một ngụm R*ợ*u “Nghe nhiều bài như vậy, cậu cảm thấy thích nhất bài nào?”
Trương Giang Giang nghĩ nghĩ “Bài cuối cùng.”
Tiền Mạch “Ồ?”
Trương Giang Giang “Đặc biệt có “feel”, cảm giác tràn đầy năng lượng, làm người khác cảm động vô cùng, vừa bi vừa hài!”
Tất cả mọi người : Vừa bi vừa hài là cái quỷ quái gì….
“Ca từ còn tạm, nhưng giai điệu còn tệ lắm.” Tiền Mạch khiêm tốn nói, liếc mắt nhìn thoáng qua Quý Khâm Dương, nâng chai R*ợ*u trong tay “Sao rồi, có hứng thú không?”
Quý Khâm Dương thản nhiên “Để tôi suy nghĩ lại đã.”
Tiền Mạch cười, vươn tay “Hi vọng chúng ta có cơ hội hợp tác.”
Địch Lâm với Quách Lâm An trở về ký túc xá trước. Hàn Đông phụ trách đưa Trương Giang Giang trở về, Bắc Kinh đầu tháng 10 đã muốn bắt đầu chuyển lạnh, Trương Giang Giang mở cửa xe nhưng lại chưa chịu bước vào, cúi đầu xem ảnh chụp, Hàn Đông *** khoác trùm lên đầu cậu chàng, Trương Giang Giang cũng chẳng thèm ngẩng đầu, thuần thục đưa tay kéo áo khoác của đối phương xuống.
Trong bóng đêm, Quý Khâm Dương ôm chầm lấy bả vai Tạ Mạnh, nghiêng người hôn lên trán đối phương.
Tiền Mạch đứng trên mái nhà trống trải của MAO, trong tay cầm một lon bia, mái tóc dài rối tung bị gió thổi bay phất, che đi một nửa tầm mắt.
Cậu sờ soạng lấy ra điện thoại, gửi đi tin nhắn rồi mới chậm rãi ngửa đầu uống một ngụm bia, sau lưng có ai đó gọi tên cậu, là một người trong band nhạc, người nọ không ác ý bỡn cợt “Mạch Mạch cưng lại nhìn trúng ai đấy?”
Tiền Mạch không quay đầu lại, giơ thẳng ngón giữa vào mặt người nọ.
“Đừng tức giận như vậy.” Đội trưởng kiêm guitar Văn Đào cười nói “Lần nào nhóc mày không phải nhìn trúng straight thì cũng là các quý ngài đã kết hôn, mấy anh đây cũng hi vọng nhóc mày đừng tự *** bản thân mình như vậy nữa thôi.”
Tiền Mạch không trả lời, duỗi thẳng cánh tay dựa vào lan can, dưới chân là cánh cửa rỉ sắt bị vứt bỏ lâu ngày, cùng mặt đất cement bị ánh mặt trời bao phủ lâu năm, tản mát ra sức nóng âm ỉ.
Tiền Mạch uống cạn lon bia, vươn tay dồn hết sức, ném mạnh lon bia rỗng vào giữa không trung.
***
Bắc Kinh chỉ mới chuẩn bị vào đông thôi mà Tạ Mạnh đã khoác sớm lên người chiếc áo lông dày cộm, bây giờ cậu cũng đã tập thành thói quen mang theo son dưỡng môi cùng kem dưỡng tay mỗi ngày.
Thứ sáu hôm ấy, đứa trẻ Tạ Mạnh nhận dạy kèm bởi vì phải tham gia câu lạc bộ cưỡi xe nên đặc biệt gọi điện thoại cho cậu.
“Mạnh Mạnh!” Hứa Thiệu Hoà từ trước đến giờ bảo mãi mà chẳng chịu gọi người khác cho đàng hoàng “Có muốn đi chơi chung không?”
Tạ Mạnh cười từ chối “Em đi đi, chú ý an toàn đấy.”
Buổi trưa trời nắng đẹp, Tạ Mạnh đi từ ký túc xá đến cửa đông mất gần 20 phút, bị phơi nắng đến cả người đều nóng lên.
Quý Khâm Dương vẫn ở chỗ cũ chờ cậu, nam sinh chỉ mặc trên người áo T-shirt mỏng manh, ngay cả áo khoác cũng không thèm mặc.
“Lạnh tới vậy sao?” Quý Khâm Dương một tay cắm túi quần, một tay khoác lên vai Tạ Mạnh “Cần tớ mua quần giữ ấm giúp không?”
Tạ Mạnh “…”
Quý Khâm Dương “Yên tâm đi, cậu mặc quần ấm cũng sẽ không kém đẹp trai tí nào đâu, quần ấm nam thần.”
Cố Cung ở Bắc Kinh lớn hơn nhiều so với trong tưởng tượng, hai người đi cả buổi vẫn chưa xong, dù cho thể lực tốt cỡ nào đi nữa cũng cảm thấy chịu không nổi.
“Ai, thảo nào thời đó hoàng đế mỗi lần đi tới đi lui đều ngồi ngự liễn.” Quý Khâm Dương nói giỡn “Muốn đi tới phòng vợ mình cũng mất nửa buổi, có buổi đêm không làm ăn gì được.”
Tạ Mạnh liếc nhìn đối phương một cái “Đi dạo ngự hoa viên tiếp?”
Quý Khâm Dương cố ý nói “Đi không nổi làm sao giờ?”
Tạ Mạnh “Tớ cõng cậu?”
“…” Quý Khâm Dương “Thôi, để tớ cõng cậu.”
Tạ Mạnh nhìn đối phương, kỳ quái “Không phải cậu bảo đi không nổi sao?”
“Thôi bỏ đi.” Quý Khâm Dương ngồi xổm dưới đất chìa tay ra “Chúng ta nắm tay đi.”
Thế là cả hai người tay nắm tay đi dạo ngự hoa viên, kết quả phát hiện từ điện thái hoà đến ngự hoa viên thật sự là rất xa, Tạ Mạnh đi được một chút liền choáng váng, Quý Khâm Dương đi đằng trước bắt đầu vừa đi vừa kéo Tạ Mạnh, sau lại từ kéo biến thành lôi đi.
“Lần này thực sự là đi không nổi nữa..” Quý Khâm Dương ngồi xoạc trên tảng đá, hai tay chống sau lưng ngưỡng đầu lên “Cơ mà phong cảnh đẹp thật.”
Tạ Mạnh ừ một tiếng, thể lực của cậu kém hơn Quý Khâm Dương một chút, ngồi nghỉ mệt một lát mới hồi sinh trở lại.
Quý Khâm Dương đột nhiên đưa tay nhéo nhéo cổ của Tạ Mạnh.
Tạ Mạnh “?”
Quý Khâm Dương thừa lúc không ai để ý tới, cúi đầu nhanh chóng hôn một cái.
“…” Tạ Mạnh “Sở thích tập kích người khác này bao giờ cậu mới chịu sửa?”
Quý Khâm Dương phá lên cười ha ha, đang chuẩn bị đứng dậy thì bị Tạ Mạnh níu áo kéo một phát, chỉ cảm giác chóp mũi đau nhói, đã bị đối phương cắn nhẹ một cái.
“Có qua có lại.” Tạ Mạnh cười nói.
Quý Khâm Dương “…”
***
Rời khỏi Cố Cung, Quý Khâm Dương dẫn Tạ Mạnh đến công viên Cảnh Sơn, chờ đến lúc hai người bò *** núi thì mặt trời đã muốn lặn…
Quý Khâm Dương chỉ về phía Bắc, ý bảo Tạ Mạnh nhìn xem… Mặt trời chiều ngã dần về tây, Bắc Kinh già cỗi trải dài ngang nam bắc, ánh chiều tà nhuộm đẫm những mảng ngói xám cổ lâu…
“Cảm giác như xé ngang trời ấy…” Tạ Mạnh thì thào “Thật sự rất đồ sộ.”
“Nguy nguy viễn sơn tiền,” Quý Khâm Dương cười ngâm “Tung hoành nhất tuyến thiên.”
Tạ Mạnh chịu hết nổi “Rồi rồi, biết cậu có văn hoá hơn tớ.”
Quý Khâm Dương nhướng mày “Chịu thôi, dân nghệ thuật mà, lúc nào cũng ôm ấp trái tim văn nghệ, già hay trẻ đều thế.”
“Nam thanh niên văn nghệ luống tuổi.” Tạ Mạnh tổng kết “Tới già rồi có phải cũng ngày ngày trồng hoa uống trà viết thơ?”
“Còn phải ngày ngày ôm vợ nữa!” Quý Khâm Dương giang hai tay ra “Mau mau đến ôm tôi bà nó ơi, gió núi buổi tối lạnh quá đi!”
Tạ Mạnh cười vòng tay ôm lấy đối phương từ sau lưng, hai người cùng nhau đứng trên đỉnh núi xem mặt trời lặn.
“Tìm được anh là em may mắn lắm đấy.” Quý Khâm Dương nắm lấy bàn tay của Tạ Mạnh đang khoác trên hông mình “Vẻ ngoài đẹp trai này, tính cách lại chất lừ, biết ca biết hát biết làm thơ, thân thủ thì đang ngày càng tiến bộ, lại có trái tim yêu em vạn năm không thay đổi nữa.”
Tạ Mạnh dựa đầu vào vai đối phương, buồn cười nói “Baba nó còn sống không được vạn năm nữa.”
Quý Khâm Dương “Vậy một trăm năm đi.”
Tạ Mạnh “Một trăm năm cũng dài lắm.”
Quý Khâm Dương lại nghĩ “Thế có thể sống tới bao lâu liền yêu bấy lâu đi, dù cho giây tiếp theo phải ૮ɦếƭ thì một giây này anh vẫn yêu em.”
“…” Tạ Mạnh thì thầm “Càng ngày càng buồn nôn.”
Quý Khâm Dương cười ha ha, khom lưng cõng nam sinh trên lưng mình, chậm rãi bước xuống núi “Anh cũng chỉ có mấy kỹ năng xoàng ấy, phải luyện nhiều mới khá được.”
Tạ Mạnh cúi đầu hôn lên gáy đối phương.
“Bởi vì thật sự lấy không được trái tim ra cho em xem, nên chỉ có thể nói cho em nghe.” Quý Khâm Dương mắt nhìn đường đi dưới chân “Anh biết em đã vì anh làm rất nhiều điều, con đường âm nhạc này kỳ thật còn khó khăn hơn anh tưởng rất nhiều, nhưng em chưa từng nói, lúc nào cũng ủng hộ anh, cổ vũ anh, những điều này anh đều biết.”
Lúc gần đến chân núi, Quý Khâm Dương mới buông Tạ Mạnh ra, cậu chống đầu gối thở hổn hển vài lượt, mới ngẩng đầu nhìn đối phương “Em tốt như vậy, nên anh phải càng cố gắng yêu em nhiều hơn mới được.”
Tạ Mạnh không nói chuyện, vươn tay lau mồ hôi trên trán Quý Khâm Dương, chậm rãi nói “Em từng nghe có ai bảo, “bên nhau” là câu tỏ tình lãng mạn nhất.”
Tạ Mạnh cúi đầu, hôn lên thái dương đẫm mồ hôi của đối phương “Ở những lúc em cần nhất, anh luôn ở cạnh em. Những điều anh cho em nhiều hơn anh tưởng rất nhiều.”
“Đó đều là quá khứ rồi.” Quý Khâm Dương cười, nắm tay Tạ Mạnh kéo đi hướng về phía nam la cổ hạng “Chúng ta còn có tương lai.”
Tạ Mạnh ừ một tiếng, thật lòng nói “Chờ đến khi đều già rồi thì cùng nhau trồng hoa uống trà viết thơ, mỗi ngày còn phải ôm đến ôm đi.”
Quý Khâm Dương cười không khép được miệng “Lão nhân văn nghệ luống tuổi.”
“Vậy cũng được,” Tạ Mạnh nói “Em thích.”
“Mỗi ngày đều nói lời yêu thương?”
“…Cái đấy vẫn là thôi đi.”
“?”
“Già rồi, trái tim chịu không nổi.”
***
Đi ra khỏi nam la cổ hạng rồi đến đường lớn cổ lâu đông, hai người một đường hướng đông đi đi rồi lại ngừng ngừng, rốt cuộc đến quỹ nhai. Quý Khâm Dương lại bắt đầu tra xét điểm bình của cư dân mạng để tìm kiếm chỗ ăn ngon, quay sang hỏi Tạ Mạnh “Ăn tôm hùm đất tê cay không?
“Tôm hùm?” Tạ Mạnh có chút không xác định hỏi “Tháng này còn ăn được à?”
Quý Khâm Dương cất di động vào “Không có thì ăn cái khác.”
Nơi bọn họ tìm đến là một cửa tiệm có vẻ lâu năm, cả hai xem menu, gọi gan xào, phá lấu, ruột bạo cùng với bánh dồi nướng, lật đến cuối cùng phát hiện có cả hình ảnh đậu trấp.
“Muốn nếm thử xem như thế nào không?” Quý Khâm Dương cười xấu xa “Nghe Quách Lâm An bảo món này ăn cực ngon.”
Tạ Mạnh cũng không rõ lắm đậu trấp rốt cuộc là như thế nào, có chút hoài nghi hỏi “Thật không đấy?”
“Đó giờ anh đã từng gạt em chưa?” Quý Khâm Dương nhướng mày “Quên bữa ở tiểu điếu lê thang rồi à?”
“Món đấy thì thật chưa quên.” Tạ Mạnh khép menu gọi món lại, bảo với phục vụ “Cho thêm một phần đậu trấp đi.”
Vài món đầu được đưa lên giúp Tạ Mạnh trực tiếp cảm nhận được cái gọi là thức ăn khẩu vị nặng đặc trưng của Bắc Kinh, cùng là người phía nam nhưng Quý Khâm Dương thích nghi rất mau, bản thân cậu lại thích ăn ngọt cay mặn, ăn đến chóp mũi rịn mồ hôi, nóng đến chỉ muốn cởi luôn áo ra.
Tạ Mạnh nhìn chằm chằm mặt đối phương, cảm thán “Ăn cay như vậy mà da vẫn mịn ghê ta.”
Quý Khâm Dương uống một ngụm trà đá “Đắp mặt nạ ấy, em không đắp à?”
“…” Tạ Mạnh lắc đầu.
Quý Khâm Dương “Lát về lấy cho em mấy cái, lần sau cùng nhau đắp.”
Tạ Mạnh tưởng tượng ra hình ảnh hai người nằm đắp mặt nạ, cảm thấy… rất đẹp chứ.
Lúc phục vụ bưng lên bát đậu trấp, biểu tình của Tạ Mạnh từ chờ mong chuyển thành khiếp sợ, chỉ vào bát có chút không xác định hỏi Quý Khâm Dương “…Này thực sự ăn được sao?”
“Được chứ.” Quý Khâm Dương vô cùng hứng thú gắp một đũa đưa đến bên miệng Tạ Mạnh “A—— há miệng!”
Tạ Mạnh do dự cả buổi mới ngập ngừng há miệng ăn vào, chẳng kịp nếm hương vị ra sao đã nuốt xuống cái ọt.
“Phải nếm thử mùi vị chứ.” Quý Khâm Dương chọt một đũa cho vào miệng ăn, nheo mắt chậc chậc một tiếng, bắt chước một câu nói kiểu uốn lưỡi âm cuối không quá chính tông Bắc Kinh “Muốn nếm chính là cái mùi vị nà.”
Tạ Mạnh nghĩ nghĩ, thực sự rất không cam tâm, chụp một tấm ảnh bát đậu trấp post lên nhóm WeChat của cả bọn, chưa gì đã thấy Trác Tiểu Viễn like, Tề Phi thì bình luận “Cái gì đấy?”
Tạ Mạnh trả lời “Đậu trấp Bắc Kinh.”
Trương Giang Giang cũng bình luận “Hai người đi ăn thứ ngon không rủ tui nha! Tui thả Hàn đại gia cắn hai người bây giờ!”
Hàn Đông trả lời cậu ta bằng cái hình đầu chó.
Tạ Mạnh cất di động vào, đưa tay đẩy bát đậu trấp đến trước mặt Quý Khâm Dương.
“Sao không sẵn thuyết minh mùi vị kèm theo cho Trương Giang Giang?” Quý Khâm Dương nhịn không được hỏi.
“Tại sao phải bảo cho cậu ta biết?” Tạ Mạnh vẻ mặt bình thản liếc đối phương một cái “Để cậu ta đích thân đi nếm thử không phải tốt hơn sao.”
Quý Khâm Dương “…”
__________________
+ Từ pê-lê trong nguyên tác gốc là dùng ‘phiêu phiêu’, một từ mà dân Trùng Khánh hay dùng để gọi gay (gọi les thì là na na).
+ Quần giữ ấm : thu khố, quần mỏng thường được mặc để giữ ấm. Mấy kiểu cũ thì nó khá là buồn cười, nhưng mà bây giờ thì lắm mẫu hiện đại trẻ trung năng động rồi, không lo buồn cười ~
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc