Qua Năm Tháng - Chương 15

Tác giả: Tĩnh Thuỷ Biên

Thời tiết dần trở lạnh, đến nỗi có hôm Tạ Mạnh dậy sớm đánh quyền không thấy Trương Tú Quyên đột kích so chiêu, cố ý đi xem mới thấy cụ bà đang ngồi trong sân phơi nắng, nheo mắt một lát liền ngủ quên khi nào không hay.
“Bà nội.” Tạ Mạnh lau mồ hôi “Vào nhà rồi ngủ, ở ngoài lạnh lắm.”
Trương Tú Quyên nheo mắt bật cười, qua tháng 11 này cũng bước vào tuổi mạo điệt rồi, tinh thần dạo gần đây cũng không còn minh mẫn như lúc trước.
“Tự dưng cảm thấy mình thật sự già rồi.” Trương Tú Quyên đưa tay vén tóc mai bên tai, vỗ tay vào chỗ bên cạnh mình nói “Lại ngồi với nội chút đi.”
Tạ Mạnh ngồi xuống cạnh bà, giúp bà P0'p tay “Những người bảo mình già rồi kỳ thật chưa già đâu.”
“Làm sao giống được,” Trương Tú Quyên thản nhiên “Bà nói bà già rồi, là thật sự già rồi, bà biết điều đấy mà.”
***
Sáng thứ bảy, Mạc Tố Viện hiếm khi dậy sớm, định cùng Quý Sơn Dung đi Tây Sơn câu cá. Bà cũng đã muốn quen với nếp sinh hoạt của con trai mình, mỗi sáng đều dậy sớm chạy bộ đánh quyền.
“Con dẫn bạn về nhà chơi có cần mẹ chuẩn bị cái gì không?” Mạc Tố Viện vừa ngáp vừa xem tủ lạnh, lẩm bẩm “Điểm tâm ngọt không đủ rồi…”
Quý Khâm Dương xỏ giày vào, khoác tai nghe lên vai “Tự cậu ấy biết làm, mẹ không cần lo.”
Mạc Tố Viện liếc nhìn con mình, vẻ mặt trách cứ “Ai lại để khách tới nhà chơi mà phải tự xuống bếp làm như vậy,” nói xong, lại có chút băn khoăn hỏi “Thật sự không phải bạn gái con hả?”
“Là bạn trai.” Quý Khâm Dương nhíu mày, nửa giả nửa thật nói “Cậu ấy tên là Tạ Mạnh, để khi khác con giới thiệu cậu ấy cho ba mẹ.”
Mạc Tố Viện cứ tưởng con mình nói giỡn, xua xua tay, chuẩn bị chờ Quý Khâm Dương đi rồi lấy dâu tươi trong tủ lạnh đi rửa một chút.
***
Tạ Mạnh mở cửa đứng chờ Quý Khâm Dương đỗ xe đạp vào sân, đang lúc khoá xe thì nam sinh đột nhiên hô lên “Ủa? Sao cắm hoài mà chìa khoá không vào nhỉ?”
“Tớ xem.” Tạ Mạnh không nghi ngờ, khom lưng cúi xuống tính nhìn thử, Quý Khâm Dương ngay lập tức quay đầu in lên môi cậu một nụ hôn thoáng qua.
Tạ Mạnh “…”
Tiếng nói của Trương Tú Quyên từ trong nhà vọng ra “Tiểu Quý đó hả? Vào nếm thử cháo đậu đỏ bà nấu này.”
“Đến ngay.” Quý Khâm Dương đưa tay ôm chầm lấy bả vai Tạ Mạnh.
Tạ Mạnh thở dài “…đừng chơi trò đột kích hoài như vậy.”
Quý Khâm Dương “?”
Tạ Mạnh “Làm thêm vài lần bị hù thành bệnh tim luôn.”
Quý Khâm Dương cười rộ lên, nhân lúc Trương Tú Quyên không để ý cúi sát bên tai Tạ Mạnh nói nhỏ “Nhịn không được.”
Tạ Mạnh lườm cậu ta.
Quý Khâm Dương vô cùng thật lòng nói “Không hôn cậu thấy cả người khó chịu.”
Tuần trước chiếc radio của Trương Tú Quyên bị hỏng, lúc ấy Tạ Mạnh mới vừa thi xong, có lần vô tình nói ra chuyện này với Quý Khâm Dương, nam sinh nghe xong liền xung phong nhận việc sửa radio hộ.
Lúc đầu Tạ Mạnh cứ tưởng là đối phương tìm cớ để đến nhà mình, lại không ngờ Quý Khâm Dương thực sự có thể mở ra lắp vào sửa xong radio của Trương Tú Quyên, điều chỉnh một lát, radio liền truyền ra làn điệu bình đàn của 《 Tân Mộc Lan Từ 》
Trương Tú Quyên vui mừng a lên một tiếng.
Quý Khâm Dương xoay cho âm lượng lớn hơn một chút, tuy rằng âm thanh thỉnh thoảng xen lẫn tạp âm, nhưng so với lúc trước vẫn tốt hơn nhiều lắm.
Truơng Tú Quyên cao hứng “Ai da, cuối cùng có thể nghe rõ ràng rồi.” cũng nhịn không được trách cháu mình “Xem đi, người ta Tiểu Quý giỏi hơn cháu bao nhiêu.”
Quý Khâm Dương không khách khí, dùng phương ngôn Tô Châu nói “Con cũng muốn làm cháu ngoan của nội.”
“Hai đứa đều là cháu ngoan, đều là cục cưng của bà.” Trương Tú Quyên cười tươi như hoa “Mau mau đi ăn cháo đậu đỏ đi.”
Vất vả lắm mới sửa xong radio, Trương Tú Quyên tự nhiên không nỡ buông ra, Tạ Mạnh liền nhường không gian cho bà mình ngồi nghe radio thật đã, lôi Quý Khâm Dương ra ngoài đi ăn cháo đậu đỏ. Cậu múc cho Quý Khâm Dương một chén thật đầy, lại chỉ cầm cho bản thân một cái bánh nướng.
“Cậu không thích ăn ngọt hả?” Quý Khâm Dương không cần muỗng, bưng chén lên uống hơn phân nửa.
Tạ Mạnh lắc đầu, hỏi lại “Cậu thích à?”
“Thích.” Quý Khâm Dương cười, tiếp tục uống nốt nửa chén còn lại, sau đó cầm chén không bỏ vào bồn rửa.
“Hôm nào đi mua cho bà nội cái radio mới đi,” Quý Khâm Dương đổ ra một ít nước rửa chén “Lần này sửa cũng chỉ là tạm thời thôi, cũ quá rồi, đổi cái mới tốt hơn.”
Tạ Mạnh vươn tay giúp Quý Khâm Dương xắn tay áo lên, thấp giọng nói “Bà dùng cái đó quen rồi, không nỡ đâu, bà thích mới là quan trọng.”
Quý Khâm Dương không đáp lại, ánh mắt chăm chú nhìn nửa gương mặt Tạ Mạnh, đột nhiên nói “Cậu cũng là cục cưng của tớ.”
Tạ Mạnh “…”
Quý Khâm Dương cười, hôn lên trán cậu “Ngọt lự ha.”
***
Buổi chiều bà nội có hẹn đi quán trà nghe bình thư, Tạ Mạnh cũng ra ngoài khoá cửa lại, Quý Khâm Dương đứng chống xe đạp chờ bên ngoài.
“Tối muốn ăn cái gì?” Nam sinh có chút hi vọng hỏi lần cuối cùng như muốn xác nhận “Thật sự không tới nhà tớ qua đêm?”
Tạ Mạnh nhìn Quý Khâm Dương, tràn đầy bất đắc dĩ.
Quý Khâm Dương bĩu môi “Rồi rồi.”
Tạ Mạnh bật cười, đưa tay vò đầu đối phương “Cậu đấy…”
Tiết thu còn nồng đậm, Quý Khâm Dương đèo Tạ Mạnh chạy qua tiểu kiều lưu thuỷ, lề phố bên đường trồng bạch quả, cánh hoa rơi rụng cùng lá khô trải đầy khắp con đường, bị bánh xe đạp nghiền nát trong vô thanh vô tức.
Quý Khâm Dương vừa đạp xe vừa ngân nga giai điệu không biết tên, rẽ qua một con phố, Tạ Mạnh nghe được một lúc mới hỏi “Bài kia đâu?”
Thanh âm của Quý Khâm Dương truyền theo làn gió, tràn ngập ý cười “Bài nào?”
Tạ Mạnh ngồi nhớ giai điệu, ngâm nga lời nhạc không quá thuần thục.
Quý Khâm Dương chờ đối phương lựng khựng hát xong hai câu nhạc kia, mới nói “Còn chưa viết xong… cậu thích à?”
Tạ Mạnh gật đầu “Thích.”
Quý Khâm Dương “Vậy cho cậu đấy.”
“Cho thật à?” Tạ Mạnh cười hỏi.
“Sau này viết ra bài nào cũng cho cậu hết.” Quý Khâm Dương quay đầu lại nhìn Tạ Mạnh “Đều là viết cho cậu.”
***
Lúc đến nhà Quý Khâm Dương thì Mạc Tố Viện vẫn còn chưa trở lại, trên bàn đặt sẵn dâu tươi được rửa cắt kỹ, thoạt nhìn rất hấp dẫn ngon miệng.
“Có muốn ăn chút gì không?” Quý Khâm Dương cầm dâu cho vào miệng, hàm hồ chỉ chỉ vào miệng mình “Này.”
Tạ Mạnh đưa tay kéo đầu đối phương dán lại gần, hai người hôn cả buổi, khoang miệng tràn đầy vị dâu tươi.
Quý Khâm Dương ôm cậu không buông, thân thể hai người dán sát vào nhau, đều sinh ra phản ứng.
Tạ Mạnh hoãn hô hấp xuống, hạ giọng hỏi “Không ăn… Ba mẹ cậu khi nào thì về?”
“Có lẽ tối đi.” Quý Khâm Dương lùi về một chút, tay vẫn nắm chặt Tạ Mạnh, kéo đối phương đến phòng âm nhạc của mình, cạnh dương cầm vươn vãi đầy những tờ nhạc phổ viết nháp.
Tạ Mạnh nhặt lên vài tờ xem thử.
“Toàn là nòng nọc.” Tạ Mạnh cười “Xem không hiểu.”
Quý Khâm Dương ôm cậu ngồi xuống ghế dương cầm, ngón tay gõ gõ theo nhạc phổ “Do do, mi sol, fa fa rui ~”
Tạ Mạnh bắt chước hát theo “Do do…”
Quý Khâm Dương thừa dịp luồn tay vào vạt áo cậu, dán môi lên cổ đối phương…
Tạ Mạnh “…”
Quý Khâm Dương ngậm vành tai của cậu cắn cắn, Tạ Mạnh sợ nhột tránh né “Đừng…”
Quý Khâm Dương xoay nam sinh lại đối diện với mình, Tạ Mạnh ngồi trên đùi đối phương, bị ép phải đối mặt bèn dùng cầm phổ che mặt mình lại, hai bên góc giấy bị nắm đến nhăn nhíu.
“Làm gì đấy…” Quý Khâm Dương cười đưa tay muốn rút cầm phổ ra “Xé rách tớ tìm ai đòi đây?”
“…” Tạ Mạnh thả tay ra, hai gò má có hơi đỏ lên, biểu tình ra vẻ trấn định, Quý Khâm Dương kề sát lại, hôn lên khoé mắt cùng mi tâm của nam sinh…
Trong phòng có mở máy sưởi, chiếc áo len mỏng manh của Tạ Mạnh bị Quý Khâm dương cuốn lên, cậu cúi đầu hôn lên ***, dùng miệng đùa giỡn đầu *** của nam sinh.
Tạ Mạnh chịu không nổi đẩy cậu “Đừng ngậm hoài vậy.”
“Tại sao?” Quý Khâm Dương cười “Không thoải mái?”
Tạ Mạnh xấu hổ không muốn lên tiếng, Quý Khâm Dương lại được nước làm tới, cố ý “Vậy tức là thoải mái rồi.”
Sau lưng hai người là dương cầm, Tạ Mạnh không thể trốn, chỉ đành dựa cả người lên trên.
Quý Khâm Dương hôn đối phương một lúc, nhịn không được đưa tay kéo khoá quần của đối phương.
Phân thân nửa cương của nam sinh bị *** bao lấy, hình dạng lẫn màu sắc đều xinh đẹp, Tạ Mạnh theo bản năng che lại hạ bộ, bị Quý Khâm Dương đẩy tay ra.
Quý Khâm Dương vừa nhớ lại kinh nghiệm của mình vừa giúp Tạ Mạnh ***, đối phương đưa hai tay vịn chặt vai cậu, đỏ ửng trên mặt càng lúc càng đậm…
Hai mắt của Quý Khâm Dương chăm chú nhìn biểu tình trên gương mặt nam sinh, động tác an ủi trên tay cũng không ngừng, hồi lâu dùng thanh âm khàn khàn nói “Tớ dùng miệng… được không?”
Tạ Mạnh run bắn lên, Quý Khâm Dương chưa kịp phản ứng, đối phương đã tiết…
“…”
Quý Khâm Dương than thở “Tiếc thật…”
Đối với câu bình luận đáng tiếc này của Quý Khâm Dương, Tạ Mạnh thực sự không biết nên làm ra biểu tình gì cho phải, cả người luống cuống với tay rút khăn giấy lau sạch *** của mình, bất cẩn chạm vào *** Quý Khâm Dương mới phát giác hạ bộ của đối phương cũng cương lên…
“Tớ..” Tạ Mạnh hít sâu một hơi “Tớ giúp cậu…”
Quý Khâm Dương nhíu mày, cầm tay Tạ Mạnh vòng ra sau lưng mình rồi ôm cả người đối phương vào lòng “Lần này coi như cho qua.”
Tạ Mạnh áy náy “Nhưng là…”
Quý Khâm Dương hôn lên môi cậu “Lần sau dùng miệng giúp tớ được không?”
Tạ Mạnh “…”
***
Lúc Mạc Tố Viện trở về nhà, thì thấy Quý Khâm Dương đang dạy Tạ Mạnh về kiến thức khuông nhạc, bà lẳng lặng đẩy cửa ra, bên trong hai nam sinh không ai phát hiện, vẫn đang kề đầu nói gì đó.
Mạc Tố Viện rón rén bước đến sau lưng Quý Khâm Dương, Tạ Mạnh vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bà.
Mạc Tố Viện đưa ngón trỏ lên môi làm khẩu hình suỵt một cái, sau đó vươn tay bịt mắt con trai mình.
Tạ Mạnh “…”
Mạc Tố Viện giả giọng loli nói “Đoán xem hôm nay mẹ mặc quần áo gì nè ~”
Quý Khâm Dương bật cười, đưa tay kéo tay mẹ mình xuống “Mẹ mặc quần áo gì cũng đẹp hết nè.”
Tạ Mạnh đứng bên cạnh, có hơi câu nệ “Cháu chào dì.”
Mạc Tố Viện cũng không bày ra tư thế trưởng bối, vô cùng thân mật vỗ vai Tạ Mạnh trêu ghẹo “Không hổ là ‘bạn trai’ của con ta, bộ dạng đủ đẹp trai~”
Tạ Mạnh “…”
Hiếm thấy con mình mang bạn về chơi, còn mời ở lại ăn cơm chiều, Mạc Tố Viện vui đến nỗi suýt nữa là làm luôn một bàn mãn hán toàn tịch mời Tạ Mạnh, trong bữa ăn cơ hồ là không ngừng gắp thức ăn cho cậu.
Ăn được nửa bữa, Mạc Tố Viện mới sực nhớ ra “Hôm nay mẹ với ba đi câu cá có gặp thầy Vũ, ông ấy hỏi con có nhận được thư đề cử của Trung Âm không?”
Bữa giờ Quý Khâm Dương vẫn chưa nói với Tạ Mạnh về chuyện này, nên nghe được như vậy Tạ Mạnh liền dừng động tác, quay sang nhìn Quý Kham Dương.
“Rồi.” Quý Khâm Dương múc canh đưa cho Tạ Mạnh “Con đang suy xét.”
“Đây là cơ hội tốt.” Quý Sơn Dung nói “Thầy Vũ bảo đã giúp con báo danh thi nhạc lý khoá hè năm nay, cố gắng mà học đi.”
Quý Khâm Dương không có ý kiến, lại bắt đầu gắp thức ăn cho Tạ Mạnh, được một lúc mới phát hiện nam sinh ngẩn người.
“Sao vậy?” Quý Khâm Dương đẩy đẩy đối phương.
Tạ Mạnh hồi thần “Cậu… tính đi Bắc Kinh?”
Quý Khâm Dương hờ hững đáp “Chưa xác định, có lẽ.”
Tạ Mạnh há miệng, mấp máy môi một lát, khô khốc nuốt cơm, tâm thần không yên, không biết nên nói cái gì.
“Còn Tạ Mạnh?” Mạc Tố Viện nhiệt tình quan tâm “Cháu chuẩn bị thi vào đâu?”
“Mẹ hỏi gì vô ích quá vậy,” Quý Khâm Dương cười nói “Cậu ấy cũng theo con đi…”
“Thượng Hải,” Tạ Mạnh bình tĩnh ngắt lời đối phương, nhìn đi chỗ khác, cố ý không đi xem biểu tình kinh ngạc của đối phương, chậm rãi nói “Cháu chuẩn bị thi vào trường Thượng Hải.”
***
Phố sơn đường lúc này chỉ còn lác đác không vài người. Quý Khâm Dương đẩy xe, trầm mặc sóng vai bên cạnh Tạ Mạnh, những cái bóng mờ chậm rãi lùi về sau, hoà trộn vào nhau, tựa như những thước phim điện ảnh cũ kỹ mơ hồ đi biểu tình trên mặt của cả hai người.
“Có phải cậu đang trách tớ không nói cho cậu biết chuyện thư đề cử của Trung Âm không?” Trong bóng tối, Quý Khâm Dương đột nhiên mở miệng, nhưng đợi mãi tới lúc bước đến gần một chiếc đèn đường mới nghe Tạ Mạnh thở dài.
“Không phải,” Tạ Mạnh đứng dưới đèn đường, ánh sáng mờ nhạt chiếu trên gương mặt của cậu, vẻ mặt nam sinh ôn hoà nói “Tớ chỉ là, có hơi kinh ngạc…” dừng một chút, châm chước nói “Cậu có thể thi vào Trung Âm, tớ mừng thay cho cậu, thật sự, cậu rất lợi hại.”
Quý Khâm Dương cau mày “Nhưng cậu không muốn đi Bắc Kinh.”
Tạ Mạnh mím môi, né tránh tầm mắt của Quý Khâm Dương, tận lực dùng thanh âm bình thản nhất nói “Cho dù tớ không đi Bắc Kinh, cũng sẽ không có cái gì thay đổi…”
“Cậu muốn chúng ta yêu nhau từ xa à?” Ngữ điệu của Quý Khâm Dương cáu gắt, lạnh lùng lại bén nhọn “Hay là cậu cảm thấy nếu như vậy, vì khoảng cách mà chia tay cũng sẽ không sao cả?”
Tạ Mạnh mở to hai mắt, thần sắc phức tạp lại hoảng loạn, mở miệng cãi lại “Cậu đang nói cái gì…!”
“Cậu không hề nói với tôi cái gì cả, cậu suy nghĩ cái gì tôi cũng không biết.” Quý Khâm Dương nhìn chằm chằm nét mặt của đối phương “Mà tôi, giống hệt một tên ngu xuẩn dở hơi.”
Tạ Mạnh xiết chặt nắm tay, giống như đang nhẫn nại cái gì, một lúc sau mới lạnh giọng nói “Vậy còn cậu, cậu nói với tớ sao? Chuyện cậu định thi vào Trung Âm, cậu thà nói với Tề Phi cũng không nói với tớ!”
Con phố vắng yên tĩnh đến lạnh lùng, ánh đèn đường nhấp nháy đổ xuống bên chân Quý Khâm Dương, cậu hơi nghiêng đầu, cứng ngắc nói “Tớ không muốn cãi nhau với cậu.”
Tạ Mạnh im lặng trầm mặc, đưa mắt nhìn Quý Khâm Dương leo lên xe đạp, nam sinh một chân chống đất, hơi nghiêng người về phía mình. Đối phương kề sát mặt lại dùng hết sức hôn lên trán Tạ Mạnh.
“Tớ về.” Quý Khâm Dương nhẹ giọng nói “Ngày mai gặp.”
__________________
+ Mạo điệt : người đã bước vào tuổi già, có cỡ 70 trở lên
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc