Qua Năm Tháng - Chương 05

Tác giả: Tĩnh Thuỷ Biên

Lần này xếp hạng thành tích thi cuối học kỳ không hơn kém mấy so với lần thi giữa học kỳ, Trương Giang Giang tiến bộ rất nhiều, chen chân vào mười hạng đầu.
“Rốt cuộc có kết quả để về báo cáo công tác cuối năm…” Trương Giang Giang kích động đến suýt khóc lên “Bữa giờ cứ nơm nớp lo sợ, thi tệ quá năm nay không có tiền lì xì….”
Tạ Mạnh cất kỹ bài thi, thuận miệng hỏi một câu “Cậu muốn tiền lì xì nhiều vậy để làm gì?”
Trương Giang Giang thật lòng nghĩ “Trước mời cậu ăn một bữa.”
Tạ Mạnh “…”
Trương Giang Giang “Tiếp theo là mua quà cho Nhu Nhu.”
Tạ Mạnh có chút không phản ứng kịp “Mua cái gì?”
“Thì quà đó.” Trương Giang Giang xoè ngón tay bắt đầu tính tính “Sắp tới lễ tình nhân rồi na…”
Tạ Mạnh “…Hỏi cậu tính mua cái gì?”
Trương Giang Giang “Dạo này thấy con gấu lavender có vẻ rất hót nhờ…”
“…” Tạ Mạnh thực sự là bó tay, nói “Đừng mua bậy bạ mấy thứ đó, mốc lên thành trùng rồi làm sao?”
Trương Giang Giang than thở “Thiệt sẽ thành trùng sao…” rồi hỏi Tạ Mạnh “Vậy cậu đi mua cùng với tui đi, có được hông?”
Tạ Mạnh nhìn gương mặt sữa tràn ngập hi vọng của Trương Giang Giang, thực sự không cách nào cự tuyệt được…
***
Dù cho trường đã bắt đầu nghỉ đông, nhưng lịch sinh hoạt của Tạ Mạnh cũng không có quá nhiều thay đổi, 6 giờ sáng thức dậy, đi hâm sữa, sau đó đánh quyền, đề phòng Trương Tú Quyên đánh lén, rồi sau đó là so chiêu nửa giờ.
“Hôm nay con ăn cơm trưa ở ngoài, nấu sẵn cơm cho bà nội rồi đó.” Đưa tay đẩy một chưởng đánh tới của Trương Tú Quyên, Tạ Mạnh nói.
Trương Tú Quyên bàn tay xoè mạnh quét ngang, chạm lướt qua cằm Tạ Mạnh “Hiếm thấy nghen, hẹn hò với ai à?”
Tạ Mạnh quay đầu tránh né “Là con trai.”
Trương Tú Quyên thu thế lại, cười nói “Con trai cũng rất hiếm thôi, bà chả bao giờ thấy con dẫn bạn bè gì về nhà chơi.”
Tạ Mạnh “Để sau này có dịp đi.”
Trương Tú Quyên nói “Học sơ trung con cũng nói vậy, rốt cuộc tới tốt nghiệp chả thấy bóng ma nào.”
Tạ Mạnh “Bây giờ với hồi trước khác nhau.”
Trương Tú Quyên hỏi “Hồi nào vui hơn?”
Tạ Mạnh nghĩ nghĩ “Bây giờ vui hơn,” dừng một lát, lại bổ sung “Quen rất nhiều bạn, cảm thấy rất vui vẻ.”
***
Trương Giang Giang tuyên bố phải mời Tạ Mạnh ăn cơm hùng hồn như vậy không phải nói đùa, hơn nữa còn khí thế vô cùng bước vào tiệm, chẳng qua gương mặt sữa của cậu ta thực sự rất non, ăn mặc lại hệt như trái banh tròn quay, thành ra cuối cùng phục vụ vẫn là chìa menu cho Tạ Mạnh.
“Tui trả! Tui trả tiền!” Trương Giang Giang nóng máu, đứng dậy cầm xấp tiền lì xì vỗ cái bộp lên bàn, khí thế bức người quát “Rút thoải mái đi!”
Tạ Mạnh “…”
Phục vụ “…”
Rốt cuộc, cả hai người ăn no căng cả bụng cũng chỉ tốn có 200 mấy tệ. Mà bởi vì tiền lì xì của Trương Giang Giang rất lộ liễu, dễ bị chú ý, nên Tạ Mạnh quyết định đi mua cái ví tiền cho cậu ta trước.
“Năm mới cậu được lì xì bao nhiêu?” Trương Giang Giang len lén hỏi Tạ Mạnh.
“Nhà tớ không có nhiều thân thích.” Tạ Mạnh chọn ví, đang băng khoăn nên lựa màu nào, cậu cầm một cái ví tông sắc hỏi “Màu này thế nào?”
Trương Giang Giang tuỳ ý nhìn một cái “Ờ được… chí ít cũng có ông bà nội lì xì đi?”
Tạ Mạnh “Tớ ở với bà nội, cha mẹ tớ qua đời.” Cậu ngước lên bảo người bán hàng cắt đi cái nhãn hiệu, lại từ chối bỏ vào túi, quay đầu lại nhìn liền thấy Trương Giang Giang vẻ mặt như sắp tận thế.
“…” Tạ Mạnh dở khóc dở cười “Cậu nghĩ cái gì đấy, lúc tớ còn tiểu học bọn họ đã qua đời, nói cho cậu nghe cũng không có gì mà.”
Trương Giang Giang quả thực chỉ hận không thể xăm lên mặt bốn chữ “Tui là tội nhân”, cậu phun miệng hai cái nói “Năm mới đừng nói những chuyện này, nên vui vẻ mới đúng.”
Tạ Mạnh mỉm cười “Tớ đang rất vui vẻ mà, cậu hẹn tớ đi ra còn mời tớ dùng cơm, tớ cảm thấy rất vui vẻ.”
Cậu nhìn Trương Giang Giang, cười nói “Cảm ơn cậu.”
Còn về món quà mua tặng Nhu Nhu, bởi vì cả hai người đều không có kinh nghiệm yêu đương gì, bàn luận mãi cũng chỉ có thể ‘quê một cục’ chọn một con gấu bông siêu bự, hơn nữa bởi vì quá bự cho nên Trương Giang Giang không có cách nào khác ngoài việc cõng nó về nhà.
“Cậu tính tặng cô ấy bằng cách nào?” Tạ Mạnh nhịn không được buộc miệng hỏi.
Trương Giang Giang “Gửi cho nhỏ thôi chứ biết sao, nếu trực tiếp đến trường tặng nhỏ có khi lại khiến nhỏ thêm phiền.”
Tạ Mạnh “…Cậu cũng thật hiền thục.”
Đối với việc bị cậu bạn thân nhận xét là hiền thục, Trương Giang Giang cũng không nổi giận, nói đâu xa, trong nhà cậu cũng là nam chủ nội nữ chủ ngoại đó thôi; Nam nhân bị khen hiền thục với Trương Giang Giang mà nói không phải là trêu chọc hay là hạ thấp người khác…
Mua xong gấu bông, hai người lại cùng nhau dạo phố một lát, Trương Giang Giang muốn ăn kem ly, Tạ Mạnh đi mua cho cậu. Hai thiếu niên thay phiên cõng gấu, đi tới trời chập tối liền cảm thấy mệt phờ cả người.
“Không được… tui xỉu mất…” Trời rét căm căm mà Trương Giang Giang đổ đầy cả mồ hôi, cậu quyết định khiêng gấu bỏ ở nhà trước “Tối nay qua nhà tui ăn cơm hông? Mẹ tui cứ hỏi tới cậu hoài à.”
Tạ Mạnh “Hôm nay không được, lần sau đi, hoặc là cậu tới nhà tớ chơi cũng được.”
Trương Giang Giang tự nhiên không ý kiến, cậu chàng cõng theo con gấu to đùng, dáng vẻ vô cùng buồn cười bước lên xe bus, lên xe rồi còn không quên vẫy tay với Tạ Mạnh thông qua kính cửa sổ.
“Coi chừng đó.” Tạ Mạnh chỉ chỉ con gấu “Tặng người ta đó.”
“Biết mà.” Trương Giang Giang cười đáp.
***
Mùa đông trời thường tối nhanh, Tạ Mạnh đưa Trương Giang Giang lên xe rồi cũng không vội về nhà, cậu đưa tay kéo mũ áo lông trùm lên đầu, một mình dọc theo phố đi dạo.
Đèn hoa tràn đầy bốn phía, hương vị năm mới vẫn chưa hoàn toàn tan đi, ngoài đường cái xe cộ tấp nập, đèn đuôi xe tựa như những sắc cầu vồng dọc ngang… Tạ Mạnh băng qua lộ, đầu đường cuối ngõ vẫn còn vương đầy giấy đỏ tàn dư sót lại của pháo hoa đốt dịp tết.
Mới mùng năm mà siêu thị văn hoá đã khai trương, không ít đệ tử đều đến đặt mua tài liệu bài tập cho học kỳ sau.
Tạ Mạnh nhìn qua một loạt giá sách, đang định khom lưng dòm hàng bên dưới thì đột nhiên sau lưng có người vươn tay, đúng lúc ***ng vào đầu cậu.
Người nọ cúi đầu, có chút không chắc lắm kêu tên Tạ Mạnh.
Tạ Mạnh ngước lên nhìn, kinh ngạc “Hàn Đông?”
“Lâu rồi không gặp.” Hàn Đông gật đầu xem như chào hỏi “Dạo này được chứ?”
Tạ Mạnh nhún vai một cái, vẻ mặt cũng hơi hơi mỉm cười “Cũng không tệ lắm.”
Hàn Đông lúc này mới cẩn thận đánh giá đối phương.
“Năm mới vui vẻ.” cuối cùng, cậu ta nói.
***
Siêu thị văn hoá cách S cao khá gần, phụ cận còn có vài tiệm cà phê thích hợp cho các học sinh thư giãn ôn tập.
Trước mặt Quý Khâm Dương đặt một ly càfe sữa bọt tuyết, vẻ mặt chán chường ngồi chờ Quý Mạt Lị chọn bánh ngọt.
“Cái nào em cũng muốn hết…” Quý Mạt Lị cau mày đầy uỷ khuất “Mua luôn hai cái nha.”
Quý Khâm Dương liếc mắt nhìn nhỏ một cái “Ăn tết béo lên 3kg, mày còn chê chưa đủ hả?”
Quý Mạt Lị trề môi đầy khinh bỉ, trở lại chỗ ngồi. Cô nhỏ học ở S cao được một học kỳ, thành tích thì bình thường, ngược lại đối với mấy tiệm càfe bánh ngọt xung quanh trường lại rõ như lòng bàn tay, nên mới nhân dịp đi mua sách chuẩn bị lôi kéo anh họ Quý Khâm Dương đi ăn bánh ngọt với mình.
Ngoài cửa chuông gió chợt rung lên, Quý Mạt Li theo phản xạ ngẩng đầu nhìn một cái, thấy hai người bước vào lập tức rụt cổ về.
“?” Quý Khâm Dương nhướng mày “Sao đấy?”
“Suỵt!” Quý Mạt Lị đưa tay đặt lên miệng, ý bảo đừng lên tiêng “Em nhìn thấy Hàn Đông.” Cô nhỏ thật cẩn thận, ép giọng tới còn thều thào nói “Hot boy nổi tiếng của lớp quốc tế tụi em, đẹp trai lại là học thần, bạn trai mới của em đó.”
Quý Khâm Dương cảm thấy vô cùng khó hiểu “…Mày trốn bạn trai mày làm gì?”
Quý Mạt Lị nghiêm trang nói “Bạn trai là em tự phong, ảnh không biết!”
Quý Khâm Dương “…”
Quý Mạt Lị lại lén lút trộm nhìn qua “Ảnh đi cùng một nam sinh ta… Ủa, sao nhìn tên kia quen mắt quá ta?”
Quý Khâm Dương còn chưa kịp quay qua nhìn xem, liền nghe Quý Mạt Lị thốt lên “A! Em từng ở diễn đàn BBS bên sơ trung thấy tên này nè! Tên gì nhỉ… Tạ, Tạ Mạnh?”
***
Hàn Đông thanh toán tiền càfe, quay sang hỏi Tạ Mạnh “Cậu uống gì?”
Tạ Mạnh nhìn danh sách thức uống “Sữa tươi được rồi.”
“Thói quen cũng không đổi.” Hàn Đông trả tiền, nói “Lần nào cũng gọi sữa tươi.”
Tạ Mạnh không phản bác, cậu bước lại lựa một bàn gần cửa sổ, sau lưng lại có một chậu cây xanh che khuất tầm mắt của người khác.
Hàn Đông giơ tay làm thủ thế “Cho cậu xem thứ này.” nói xong liền lấy điện thoại ra, mở album lật đến mấy trương ảnh chụp màn hình, đưa đến trước mặt Tạ Mạnh.
Trong ảnh chụp chính là lịch sử nói chuyện của Trương Giang Giang cãi nhau với mấy người trong nhóm chat “Thiệt thương thần chiến” bên S cao.
“…” Tạ Mạnh nhăn mặt “Các người ăn *** cậu ấy?”
Hàn Đông bật cười “Trọng điểm không phải cái này.” Cậu nói, tay chỉ vào màn hình “Mấy đứa này đều là từ sơ trung thăng lên, lâu vậy còn dám lảm nhảm chuyện này không dứt, tính ra cũng có bản lĩnh. Lần đó topic tuy bị khoá lại nhưng sau cũng không có xoá đi, đã bị chìm đến gần dưới đáy rồi mà thi thoảng vẫn tăng lên số lượt view, cậu biết này ý nghĩa như thế nào không?”
Tạ Mạnh không nói lời nào, nâng cốc sữa uống một ngụm, hồi lâu mới lên tiếng “Không sao cả, bây giờ tôi học ở W trung.”
Hàn Đông nhìn cậu “Lâm Hằng Kính xuất viện rồi, trường đang điều tra chuyện này; Nếu hắn không muốn bị thu huỷ chứng nhận tư cách giáo viên, nhất định phải bắt cậu gánh tội danh *** hắn.”
Hàn Đông thở dài “Là do cậu rất xúc động, mấy tấm ảnh kia lại chọn góc rất khéo, kẻ bị đánh lại trở thành người bị hại.”
Bởi vì là bbs nội bộ của trường, load khá lâu. Quý Khâm Dương dùng tài khoản của Quý Mạt Lị đăng nhập vào, kiếm thật lâu mới ra được topic đã bị khoá từ lâu kia, tiêu đề chỉ có hai chữ [ Siêu Hot ]
Bài viết đầu tiên tổng cộng chỉ có ba tấm ảnh chụp, góc độ đều là chụp nghiêng nửa người, dựa theo hình ảnh mà nói quả thực giống như Tạ Mạnh đang đẩy người còn lại vào tường ép hôn…
“Wao wao!” Quý Mạt Lị che miệng “Này là toà phòng thực nghiệm của trường em nè… K**h th**h quá vậy!”
Quý Khâm Dương híp mắt “Cái này là chụp lại, có lẽ nguyên bản là hình trên màn ảnh, người lập topic này chỉ chụp mấy tấm rồi gửi đi.”
Quý Mạt Lị trừng to hai mắt “Ý của anh là…”
Quý Khâm Dương đưa ngón trỏ lắc lư, nhẹ nhàng để ở giữa môi…
***
Cốc sữa trước mặt Tạ Mạnh đã nguội từ bao giờ, vẻ mặt cậu hờ hững nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt tựa như ngưng một tầng sương. Sương mù bám vào cửa sổ thuỷ tinh, ngoài trời tối dần, ánh đèn buổi đêm mập mờ không rõ ràng.
“Tôi có thể tra được người chụp ảnh, Lâm Hằng Kính tự nhiên cũng tra được.” Hàn Đông ngoắt phục vụ mượn một tờ giấy cùng Pu't viết “Tên này là Trác Tiểu Viễn, khá tình cờ là nó cũng vào học W trung với cậu, tôi không rõ nó có đi gặp cậu lầm nào chưa. Bất quá chứng cớ trên tay nó, Lâm Hằng Kính chắc chắn sẽ tìm mọi cách moi ra tên này.”
Tạ Mạnh cúi đầu, nhìn trên giấy viết tin tức cá nhân cùng mã số lớp của Trác Tiểu Viễn, cậu hơi do dự một lúc, cuối cùng vẫn đưa tay rút tấm giấy kia.
“Cảm ơn.” Tạ Mạnh chân thành nói.
Hàn Đông “Tôi vẫn luôn tin tưởng cậu.”
Tạ Mạnh gật đầu “Tớ biết, mấy tháng cuối cùng phòng giáo vụ cũng không khai trừ tớ… là do cậu nói giúp tớ đúng không.”
“Từng là bạn học với nhau, nên làm thôi.” Hàn Đông đứng dậy, vỗ vỗ vai Tạ Mạnh “Đi thôi, tôi đưa cậu về.”
***
Nhà Tề Phi cái gì không nhiều, chứ người thì không bao giờ thiếu. Thế cho nên cứ mỗi lần đến dịp lễ lạc năm mới, tiệc tùng đoàn viên ăn đến hết mùng tới mền mà cũng chưa xong.
Lúc nhận được điện thoại của Quý Khâm Dương thì Tề Phi đang ôm con gái của một trong số các bà cô mình, con bé đúng lúc nhễu nước miếng xuống chân cậu.
“Ê đừng nhễu, con mắm!!” Tề Phi một tay ôm con bé, một tay nhận nghe điện thoại “Ai vậy!?”
Quý Khâm Dương nói, thanh âm tràn đầy ý cười “Sao rồi? Lại bị bảy cô tám dì quấn thân rồi hả?”
“…” Tề Phi thở dài “Tới cứu tao hả?”
Quý Khâm Dương “Lực bất tòng tâm.”
Tề Phi chán nản “Vậy mày gọi điện thoại làm gì, xem trò vui hả…”
“Thì có việc mới gọi cho mày thôi…” Quý Khâm Dương hạ giọng, hiếm thấy nghiêm túc nói “Mày biết thằng nào tên Trác Tiểu Viễn không?”
Tề Phi nghĩ nghĩ “Nghe quen quen… hình như bên A6?”
Quý Khâm Dương lại hỏi “Thằng đó thân nhất với ai?”
“Làm sao tao biết…” Tề Phi chả hiểu mô tê gì “Sao tự dưng mày lại quan tâm tới thằng lớp khác?”
Quý Khâm Dương không trả lời, cậu im lặng tự hỏi một lúc, mới đột nhiên nói “Được rồi, tao đã biết, cúp máy đây.”
“Ê ê…” Tề Phi còn chưa kịp hỏi rõ ràng, Quý Khâm Dương bên kia đã ngắt trò chuyện.
Con bé nằm trên đùi hai mắt mở to nhìn anh họ mình, ngón tay cho vào mồm *** liên tục “Canh canh… ôm!”
“….” Tề Phi phát điên “Quỷ sứ! Đừng chùi nước miếng lên tay tao chứ!”
***
Cũng không phải lần dầu Tạ Mạnh ngồi xe của nhà Hàn Đông, ngay cả tài xế cũng quen cậu. Hàn Đông hất cằm ý bảo cậu lên xe trước.
“Tớ nhớ hình như lúc trước xe không phải hiệu này?” Tạ Mạnh nhìn đằng sau xe “Đổi lúc nào?”
Hàn Đông tuỳ tiện trả lời “Quà mừng tuổi, thích thì đổi thôi.”
“…”
Tạ Mạnh đổi đề tài “Phải rồi, cậu có quen cô gái nào tên là Nhu Nhu không?”
Hàn Đông nghe vậy ngẩn ra, vẻ mặt có chút là lạ “Cậu hỏi cái này làm gì?”
Tạ Mạnh giải thích “Trương Giang Giang đó, cái cậu cãi nhau với mấy đứa trong nhóm chat bên cậu, nghe cậu ta kể thì cậu ta khá thân thiết với một nhỏ nữ sinh tên Nhu Nhu, tớ mới hỏi cậu có quen nhỏ đấy không, nếu có thì cô gái đấy là người thế nào?”
Hàn Đông không chút do dự nói “Tất nhiên rất tốt, tốt cực kỳ.”
“?” Tạ Mạnh nghi hoặc nhìn Hàn Đông “Cậu quen với cô gái đấy lắm sao?”
Hàn Đông “Cũng khá quen.” suy nghĩ một lát, bắt đầu liệt kê “Điều kiện gia đình tốt, học tập tốt, làm người cũng tốt, nhân cách không có chỗ nào để chê, tôn kính thầy cô lại yêu thương bạn bè.”
Tạ Mạnh “… Tớ cũng không tính hỏi nhiều tới vậy.”
Hàn Đông “Cậu có thể kể lại cho cậu bạn kia nghe.”
Tạ Mạnh ngẫm lại, cũng thấy có lý.
“Còn cậu ta? Hàn Đông đột nhiên hỏi “Cậu bạn kia của cậu, như thế nào?”
“Trương Giang Giang?” Tạ Mạnh suy nghĩ, thật lòng nói “Cậu ta rất tốt, rất đáng yêu, tính cách hoạt bát lại rộng rãi, cũng rất nỗ lực học tập.”
Hàn Đông “Có ảnh chụp không, cho tớ xem.”
Tạ Mạnh cầm di động đưa cho Hàn Đông xem ảnh chụp chung của mình và Trương Giang Giang.
Hàn Đông nhìn một lát, đột nhiên cau mày đầy bất mãn “Không có chụp một mình sao, send tôi một tấm.”
Tạ Mạnh “…”
Ô-tô nhà Hàn Đông chỉ có thể chở Tạ Mạnh đến đầu phố sơn đường, Tạ Mạnh xuống xe, cách một lớp cửa kính từ biệt Hàn Đông.
“Nếu gặp phiền toái cứ nói với tôi.” Hàn Đông nhìn cậu “Tôi sẽ cố hết sức giúp cậu.”
Tạ Mạnh khom người, gật đầu với Hàn Đông “Tớ đã biết, cảm ơn cậu.”
Hàn Đông xua tay, dặn tài xế quay đầu xe, sau đó mới nhìn Tạ Mạnh phất tay tạm biệt.
Chợ họp đầu năm của phố sơn đường vẫn còn chưa chấm dứt, vô số hàng quán hàng rong bày đầy hai bên đường, xe của Hàn Đông nhích tới một cách gian nan, màu đỏ của đuôi đèn nhấp nháy trong vô tận sắc màu…
Đội ngũ múa lân che đi tầm mắt của Tạ Mạnh, cậu chậm rãi bước lên cầu vòm băng qua sông, một bà lão người quen bày hàng gần đó cầm một cây kẹo đường mới vừa ra lò đưa cho cậu “Bé ngoan, năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.” Tạ Mạnh cười
Tạ Mạnh ngồi xuống trụ cầu, chỉ cần cúi đầu có thể thấy mui của những chiếc thuyền nan lững lờ trôi, đây đó văng vẳng tiếng ca của những người lái thuyền, mái chèo diêu nhẹ đẩy tan bóng ảnh của hoa đăng rực rỡ hai bên bờ.
Trường long từ đầu cầu uốn lượn xuống bờ sông, giống như đốt cháy rực những nơi mà nó lướt qua, khắp cả đình đài lầu các cùng ngói đỏ vôi trắng…
__________________
Giải nghĩa :
Rốt cuộc cũng lòi ra, Nhu Nhu không phải nữ thật (‘ A ‘)…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc