Phúc Hắc Tổng Tài, Đừng Ăn Tôi - Chương 49

Tác giả: Mộng Tịch

Căn mật thất ?
“ Mặt nạ con bướm?”
Giang Trục Thủy nghe xong những lời Lâm Tư Tư kể lại, mặt trầm như nước. Bàn tay không ngừng vỗ nhẹ nhẹ lên bả vai đang run rẩy của cô:“ Được rồi, đều là quá khứ, sẽ không còn phải sợ hãi nữa”.
“ Nhưng mà những tấm hình kia một ngày chưa được tiêu hủy, em không thể yên tâm được. Em sợ, sợ có một ngày buổi sáng tỉnh dậy thấy những tấm hình đó bị phát ra.”
“ Đừng suy nghĩ miên man như vậy”. Giang Trục Thủy nhẹ nhàng an ủi nói:“ Người kia sẽ không đem những tấm hình đó ra công bố, hắn ta là một tên tham lam, nếu không rút khô máu của em, hắn ta sẽ không dễ dàng mang ra đâu.”
Vốn dĩ an ủi lời của cô, nhưng khiến cho cô càng thêm sợ hãi: “ Ý anh là hắn ta vẫn còn đến tìm em? Bức em làm chuyện không muốn?”
Giang Trục Thủy im lặng, anh nghĩ nói những câu hay để lừa gạt cô, anh hiểu rõ có đôi khi sự thật có thể làm tổn thương người khác.
“ Tư Tư, anh biết em rất khổ, chúng ta cùng nhau đem tên hỗn đản đó tìm ra có được không?”
“Em cũng muốn! Nhưng mỗi lần đều là hắn đến tìm em, em căn bản không tìm được hắn, hai tên vệ sĩ khốn nạn lại mất tích , em căn bản tìm không được hắn..”
“ Không sao, … chúng ta từ từ nghĩ biện pháp…. Được rồi, em có còn nhớ lần trước em bị trói ở chỗ nào không?”
Lâm Tư Tư suy nghĩ một chút: “ Cái gian phòng đó rất tối, bên trong không có cái gì. Phía ngoài không có cửa sổ… Em càng nhìn càng không thấy”
“ Ừ… “ Giang Trục Thủy gật đầu, lại hỏi: “Vậy em có nghe thấy âm thanh nào không?”
“ Hình như… có nghe âm thanh vo ve. Ong ong”.
Chân mày Giang Trục Thủy nhăn lại: “ Em cố gắng nhớ kỹ lại cẩn thận, còn có cái gì nữa?”
“ Ừ….. em nhớ rõ, bọn họ che mắt em lại bắt em đến đó, em có cảm giác mạnh như có thang máy đi lên sau đó lại không còn cảm giác nữa, giống như thang máy giảm xuống.”
“ Ừ, còn gì nữa?”
“ Em không nhớ được… A, giữa đường dừng lại, em nghe thấy một âm thanh bang bang vang lên”
“ Vậy đó là âm thanh gì?”
“ Em cũng không rõ.”
Suy nghĩ cân nhắc một hồi rồi nói: “ Được rồi, anh biết rồi, em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, chuyện của hắn giao cho anh là được.”
Ra khỏi phòng của Tư Tư, anh ngồi ở ghế sô pha lẳng lặng suy xét.
Không có cửa sổ… nhà dạng gì mới không có cửa sổ? Còn có âm thanh ong ong vo ve, chính là tiếng động…. Rất có khả năng âm thanh đó chính là tiếng gió lùa.
Vậy có một thang máy chính là ở bên trong cao ốc, những người đó mang theo cô ngồi thang máy trước mang đi lên sau đó mang đi xuống, đơn giản vì muốn che giấu một việc: Nơi đó, đúng là một tầng hầm.
Nhưng mà thành phố này nhiều tầng hầm như vậy, cái nào mới phải?
Hiện nay đầu mối duy nhất ngay cả Tư Tư nghe được cũng chỉ là âm thanh bang bang kia, phải dựa vào đầu mối duy nhất thử mới được.
San San một đêm không ngủ ngon giấc, có lão gia tử bảo đảm cô yên tâm Luật Hạo Thiên không xảy ra chuyện gì , nhưng mà cô mơ hồ cảm nhận bất an, cô sợ anh khôi phục lại kí ức.
Nếu như anh khôi phục lại trí nhớ, còn có thể trở về lại bản thân của anh, anh có còn là Đằng Hải không?
Có lẽ Hàm Nhã nói đúng, mình không nên lấy đi quyền lợi của anh. Anh có quyền lợi tìm hiểu về bản thân mình, có quyền quyết định về chuyện mình, cô không nên thay anh ấy quyết đinh.
Ngủ thiếp đi mãi đến khi trời hửng sáng. Sáng sớm rời khỏi giường định đi làm, mới vừa ra khỏi cửa. Bỗng nhiên bên cạnh có một bàn tay ôm lấy cô. Cô cả kinh, muốn hét to nhưng bàn tay còn lại người kia nhanh chóng che kín miệng của cô.
Thục cùi chỏ về phía sau, ***ng phải người nọ kêu lên một tiếng đau đớn dừng tay, cô xoay người , nắm áo người nọ: “ Anh là ai? Vì sao đứng lén lút trước cửa nhà tôi.. ối..?”
Cô kinh ngạc, đang muốn giơ quyền lên trên đầu, kinh ngac nói: “ A Vũ?”
Người nọ cười hì hì: “ Hai mắt sáng ngời, miệng cười sáng lạn, đây không phải Giang Hằng Vũ thì là ai!”
Hắn nắm lấy tay cô đang ngây người, trừng mắt nhìn: “ Anh đã trở về, không vui sao? Em không kinh ngac?”
Cô đúng là rất vui vẻ, rất ngac nhiên mừng rỡ, nhưng mà ngạc nhiên này cũng quá lớn, cô suýt nữa bật khóc, hai tay đấm trong *** hắn nói: “ Cậu là tên xấu xa! Quay về thì quay về! Làm cho tôi sợ gần ૮ɦếƭ?”
Hắn cầm tay cô, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt của cô, hồi lâu cười nói: “ Ừ, vẫn được, không ốm.”
Cô liếc mắt nhìn hắn: “ Cậu thế nào trở về? Anh trai cậu không phải bảo cậu…”
“ Hừ….” Hắn nhỏ giọng nói: “ Anh tranh thủ chạy về, em đừng có nói lại cho anh trai anh!”
“ Vì sao?”
“ Em báo anh ấy biết anh trở về, anh ấy sẽ bắt anh đi … Không thể!”
“ Người này! Bảo tôi gạt anh trai cậu, khó mà làm được!”
“ Hừ! Anh ấy kết hôn cũng không nói cho anh biết, đó không phải lỗi sao?” Giang Hằng Vũ tức giận nói: “ Anh trai kết hôn, đương nhiên thân là em trai phải có mặt, em nói trong mắt anh ấy có để ý đứa em trai này không?”
“ Đương nhiên không phải.” San San vội hỏi: “ Anh ấy là lo lắng cho cậu, sợ cậu trở về gây chuyện”
“ Anh có thể gây chuyện gì hả? Anh chính là muốn nhìn chị dâu tương lai sau này như thế nào? Không nghĩ tới lại đúng là một cô gái hung dữ nhà Lâm gia, anh ấy mấy ngày trước còn vẫn còn thuyết phục anh muốn theo đuổi một tình yêu đích thực với em, thế nào chỉ chớp mắt cưới một cô gái khác? Thực sự là tức ૮ɦếƭ người đi được!”
“ Được rồi, đừng tức giận, trước tiên vào nhà nói đã!”
Đem hắn vào bên trong phòng khách, hắn âm thầm quan sát xung quanh : “ Nơi này chính là nhà của Luật Hạo Thiên sao?”
San San sửng sốt một chút nói: “ Đúng vậy!” Đem chén trà đưa cho hắn.
“ Em và hắn ở cùng một chỗ?”
“ Chúng tôi đã kết hôn rồi.”
Tay hắn hơi run run lên, nước trà bắn tung tóe ra, cô vội vàng tìm khăn mặt giúp hắn lau nước trước ***.
“ Chuyện khi nào?”
*****
Có phải cậu làm hay không?
“ Chuyện khi nào?”
Giang Hằng Vũ kích động mà nắm lấy cổ tay cô: “ Cho dù em và anh trai anh không thể ở cùng nhau, cũng không thể cùng cái tên ngụy quân tử ghê gớm ấy ở cùng nhau?”
“Giang Hằng Vũ!” Cô bỏ qua tay hắn nhíu mày nói: “ Tôi không cho phép cậu nói anh ấy như vây.”
“ Anh nói sai sao?” Giang Hằng Vũ cười lạnh nói: “ Luật hạo Thiên là nhân vật như thế nào? Anh ta ẩn dấu bao nhiêu tâm kế em có biết không? Ở chung với anh ta, anh chỉ sợ em ngay cả xương cốt cũng bị anh ta tính toán không còn lại thứ gì!”
“ Cậu..” San San tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nhưng rất nhanh cô bình tĩnh lại, cắn môi nói: “Anh ấy đã bị mất trí nhớ, chuyện quá khứ đã qua, Luật Hạo Thiên của ngày trước đã không còn nữa, cậu đừng nói như vậy nữa, anh ấy…”
Giang Hằng Vũ trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên vung tay đấm một quyền vào vách tường.
“ A Vũ.” San San kinh ngạc nói, bắt được tay hắn, chỉ thấy trên mu bàn tay loang lổ nhiều máu khiến cô một trận đau lòng: “ Cậu có sao không?”
“ Anh không sao.” Hắn thu tay về: “ Chúc em hạnh phúc. Anh đi đây.”
Nhìn hắn vẻ mặt lạnh lùng, lòng của cô rất khó chịu, dáng vẻ tươi cười rạng rõ của một thiếu niên đã chạy đi đâu mất?
Hắn nhìn cô một cái: “ San San, em đã lựa chọn anh ta, anh không lời nào để nói, nhưng mà anh có một câu nói xin em nhớ kỹ, anh ta là một người đàn ông nguy hiểm, ở cùng một chỗ với anh ta, em phải luôn luôn cẩn thận.”
Hắn nói xong xoay người đi ra ngoài, San San nhìn bóng lưng hắn, trong lòng cảm thấy vắng lạnh.
Vì sao tình yêu và tình bạn không thể cân bằng?
San San đang suy nghĩ có nên hay không nên nói với Giang Trục Thủy, em trai anh ấy đã trở về?
Cô không phải là người nhiều chuyện, hơn nữa Giang Hằng Vũ đối với cô cũng có định kiến, cô sợ chính bản thân mình sẽ lại mất đi một người bạn tốt.
Suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Cô nhớ tới Lâm Tường cùng cô nói qua, cổ phần công ty bên Pháp bị thu mua, dưới đó kí tên là Giang Hằng Vũ. Chuyện này còn quan trọng hơn chuyện của cô.
Cô vội chạy như bay ra ngoài, Giang Hằng Vũ đã sớm đi không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Cô nôn nóng mà gọi điện thoại vào máy hắn, hắn lại tắt máy, vì vậy vội chạy đến biệt thự của hắn. Cô có chìa khóa , tự mình mở cửa. trông thấy một đôi giầy trên sàn nhà, vội vàng hô:” A Vũ! Cậu có ở chỗ này hay không?”
Không ai trả lời, cô vội vàng mở rộng cánh cửa ra, dưới lầu không có, lại chạy lên lầu, nghe thấy bên trong phòng tắm truyền ra là tiếng nước ào ào, cô thở phào nhẹ nhõm, gõ gõ cửa: “ A Vũ, cậu ở bên trong sao?”
Tiếng nước ngưng lại, cô chờ ở bên ngoài, qua một hồi lâu cánh cửa mở ra, Giang Hằng Vũ, phía trên để lõa lồ đứng trước mặt cô, phía dưới chỉ quấn mỗi cái khăn tắm.
Cô mặt đỏ lên, cúi đầu xuống nói: “ Cậu mặc quần áo vào chưa? Tôi có lời muốn hỏi cậu.”
Không có tiếng trả lời, hắn bỗng nhiên vươn tay ôm lấy cô, đem cơ thể nhỏ nhắn và yếu ớt của cô ôm xiết vào phần *** ướt sũng của hắn. Trong chốc lát tiếng tim đập của hắn mạnh mẽ vang vào tai của cô.
“ A Vũ… cậu đang làm gì? Mau buông tôi ra!” Cô gấp đến độ mặt đỏ đến tận mang tai.
Nhưng mà hắn dường như không nghe thấy càng ôm chặt cô hơn, giọng nói khẽ thầm bên tai: “ Đây chính là em tìm tới, đừng trách anh.”
San San còn chưa kịp phản ứng trước những lời nói của hắn, những lời này có ý gì, hắn bất thình lình ôm lấy cô ném về phía ghế sô pha, dùng nửa thân người trên nóng bỏng đè cô xuống dưới.
Cô sợ ngây người, trong mắt cô vẫn là một Giang Hằng Vũ ấm áp, một đứa trẻ, hắn làm sao có thể….. có thể thay đổi như thế?
“ A Vũ , cậu điên rồi sao?”
“ Anh không điên!” Hắn nhìn cô, đôi mắt sáng ngời đó nhất thời đen kịt lại nói: “ Anh là vì em mới quay về, nhưng sự thật là em lại gả cho một người khác, anh muốn quên đi em, chỉ cần em hạnh phúc, anh cam tâm rời xa em mà nhìn em. Cho em được như ý ở cùng anh ta một chỗ. Thế mà … em vì sao lại chạy đến đây?”
“ Tôi là muốn hỏi cậu một…” Cô nói còn chưa nói dứt đã bị hắn che miệng lại.
Hắn dùng môi, đôi môi nóng bỏng giống như nhiệt độ cơ thể. Đầu óc cô trống rỗng, vài giây cô co chân đã hắn. Hắn lai có thể dễ dàng chặn được cú đá của cô. Ngày hôm nay hắn phảng phất mạnh hơn rất nhiều, cô hoảng sợ vô cùng, hai tay không ngừng đẩy hắn ra: “ Không được… Giang Hằng Vũ, cậu không được làm như thế…”
Cô giãy dụa ở dưới, hắn *** cô, thấy cô rơi lệ đầy trên mặt, hắn bỗng nhiên dừng tay lại.
“Trời, anh đây là đang làm gì..”
Hắn kinh ngac đến ngây người, nhưng nhìn tình huống trước mặt, thấy San San khóc như hoa lệ, một phần áo màu hồng ở bên trong mở ra, cúc áo sơ mi bị cởi ,một phần bộ *** sữa hấp dẫn bị hở nhìn mềm yếu, bất lực..( Kjh: chưa có kinh nghiệm tả đoan này.. Lady: sau này sẽ có kinh nghiệm thôi.)
“ Xin lỗi..” Hắn vẻ mặt hối lỗi và ân hận, vội lui lại mấy bước.
Hắn từ trước đến nay hận không thể đem cô vào trong lòng bàn tay mà nâng niu, vừa rồi không hiểu lại đối với cô *** như vậy, có lẽ là lòng hắn rất đau? Mắt nhìn thấy cô gái mà mình yêu giờ là vợ người khác, hắn rốt cuộc bình tĩnh lại.
“ San San, tha thứ cho anh, anh không phải cố ý.” Hắn vò đầu của mình.
San San ngồi xuống , hai tay xoa xoa nước mắt ngay khóe, đem áo cài lại.
“ Tôi không trách cậu.” Cô cúi xuống không dám nhìn hắn.” Cậu vẫn là bạn của tôi?”
Hắn cắn răng không nói lời nào, hắn hiện tại cũng không hiểu tình cảm đối với cô.
“ A Vũ, tôi có thể đem chuyện vừa nãy xảy ra như chưa từng có gì phát sinh, tôi hiểu rõ cậu không phải người như vậy.” San San thử mở miệng hỏi hắn:” Tôi tới tìm cậu là muốn hỏi cậu, cổ phần công ty của Lâm gia tại Pháp, có đúng là do cậu bí mật thu mua?”
“ Em nói cái gì?” Hắn kinh ngạc hỏi: “ Cổ phần Lâm gia bị mua lại?”
“ Cậu không biết sao?”
“ Anh làm sao biết?”
“Nhưng mà….” San San cắn cắn môi nói: “ Lâm tường đi Pháp điều tra chuyện này, khi điều tra được cái chuyện đó, người đích thị mua cổ phần Lâm gia là cậu.”
*****
Tìm kiếm âm thanh kia.
“ Trò đùa gì chứ?” Giang Hằng Vũ tức giận nói: “ Anh mua cổ phần của công ty của Lâm gia làm cái gì?”
“Thực sự không phải cậu sao?” San San muốn xác nhận lại thông tin một chút.
Sắc mặt trầm xuống, hắn tức giận nói: “ Tiết San San, anh xem em là bạn bè, em lại hoài nghi anh như vây? Anh có cần thiết lừa em sao?”
Cô vội vàng khoát tay nói: “ Tôi xin lỗi đã hoài nghi cậu, sự thật là Lâm Tường anh ấy sẽ không nói dối, cho nên tôi nghĩ về phương diện này có cái gì hiểu lầm không? Có lẽ cậu nên gặp lão gia một lần, ở trước mặt ông ấy, giải thích rõ ràng một chút sẽ tốt hơn”
Giang Hằng Vũ khinh thường nói: “ Anh không làm gì trái với lương tâm, việc gì phải giải thích với lão ta?”
“Nhưng bây giờ anh trai cậu là con rể của Lâm gia, cậu phải cùng Lâm gia xây dựng tốt mối quan hệ!”
“ Làm trò! Anh trai cùng Lâm Tư Tư kết hôn ghê gớm lắm sao? Còn chưa hỏi qua anh có đồng ý không? Anh từ đầu đến cuối sẽ không tán thành việc cưới xin này!”
San San vội vàng khuyên nhủ: “ Anh trai cậu làm như vậy, ắt là có lý của nó!”
“ Anh ấy có đạo lý gì? Dự định gì? Không phải là nhìn trúng gia tài của Lâm gia sao?”
“ Mới không phải như vậy! Cậu không thể nói anh trai mình như thế!”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tức giận, Giang Hằng Vũ nở nụ cười: “ Anh nói Luật Hạo Thiên cũng không được, anh trai anh cũng không được, San San, em thật là bác ái? Khó có thể làm cho hai người đàn ông yêu em”
“ Đi ૮ɦếƭ đi!” San San đỏ mặt nói: “ Cậu rốt cục có đến giải thích với lão gia hay không?”
Hắn gãi gãi đầu: “ Bây giờ anh không có tâm tình, để qua hai ba ngày rồi tính đi!”
San San bất lực nói: “ Vậy được rồi, cậu nhớ nói xong thì gọi điện thoại cho tôi biết.”
———————-
Trải qua một ngày một đêm, San San đi đến Lâm gia , thấy Giang Trục Thủy cùng Lâm Tư Tư đi ra.
“ Hai người……muốn đi đâu?”
“A, anh đưa Tư Tư ra ngoài dạo một chút, em muốn cùng đi hay không?”
San San vừa đinh nói, cô sẽ không làm kỳ đà cản mũi, Lâm Tư Tư lại nói..: “ San San lên xen đi, cả ba người cùng đi.”
San San sửng sốt, Lâm tiểu thư từ khi kết hôn liền trở nên dịu dàng hơn, nhưng cũng chủ động như thế khiến cô cũng không biết xoay sở ra sao.
Ngồi trong xe hoài nghi chút,Lâm Tư Tư xoa xoa váy , ấp a ấp úng hỏi: “ San San , Hạo Thiên gần đây có khỏe không?”
Nguyên lai là hỏi tới vấn đê này!
“ Anh ấy đi giúp công việc lão gia, tới ngày mai mới có thể trở về.”
“ Tôi biết…” Lâm Tư Tư cúi đầu: “ Tôi chỉ thấy lạ, anh ấy không phải đã mất trí nhớ sao?”
“ Tôi cũng không hiểu nhiều, thế giới đàn ông luôn phúc tạp.” San San không muốn nhiều lời, bởi vì cô thấy cũng rất phiền .
Xe tiếp tục lăn bánh về phía trước, đi tới một trung tâm giải trí lớn trong thành phố.
“ San San đã chơi đánh bida chưa?” Giang Trục Thủy hỏi.
“ Chưa.”
“ Vậy để anh dạy cho em.” Giang Trục Thủy nói, đem gậy giao cho cô, sau đó kéo cô đi tới trước bàn.
Tay anh đỡ tay cô, điều chỉnh cơ thể cô một chút, hô hấp nhẹ nhàng bên tai, không khí nóng lên, trong phòng ánh đèn mập mờ lúc sáng lúc tỏ khiến cô khó có thể phản kháng lại.
“ Trục Thủy, em…!”
“ Chuyên tâm vào, anh chỉ dạy em một lần thôi”
San San khuôn mặt đỏ lên, quay đầu nhìn về phía bàn của Lâm Tư Tư, cô ấy mặc dù đang chơi bóng nhưng ánh mắt luôn hướng về phía này mang theo chút lo lắng và sa sút….
“ Trục Thủy… Tư Tư… đanh nhìn…”
Giang Trục Thủy thở dài, buông cô ra, đánh một gậy sau đó hỏi Lâm Tư Tư: “ Cái âm thanh đó em nhớ rõ không? Ngày đó nghe được có phải là âm thanh này sao?”
Nói xong đánh một gậy.
Lâm Tư Tư cau mày, nhắm mắt lại nghe anh đánh bóng, lắc đầu nói: “ Không phải, không phải âm thanh này.”
San San không hiểu gì cả hỏi: “ Hai người đang làm gì?”
Giang Trục Thủy cười nói: “ Anh đang khiến cô ấy nghe một tiếng động.”
Ngày hôm qua anh mang theo Tư Tư nghe rất nhiều âm thanh, nhưng vẫn chưa nghe ra được tiếng động mà bọn họ đang tìm, ngay sau đó anh lại nghĩ đên âm thanh của những trái bóng.
Ba người sau đó kéo nhau đến tiệm bowling, nghe xong một chút cũng không phải âm thanh này.
San San mặc dù tò mò nhưng nếu bọ họ không nói, cô sẽ không hỏi.
Nhưng khi Tư Tư đi vệ sinh một lúc, Giang Trục Thủy thở dài nói: “ Chúng ta đi tìm âm thanh đó, mong muốn tìm được hung thủ sớm.”
“ Chuyện gì?”
“ Tư Tư bị người ta cường bạo, sau đó chụp những tấm ảnh đe dọa phải đem cổ phần của Lâm gia mang ra. Mà lúc đó cô ấy bị bịt mắt, nghe cô ấy nói có nhớ một âm thanh, anh nghĩ muốn đưa cô ấy tìm âm thanh kia.”
San San căm phẫn nói: “ Sao lại có chuyện như vậy chứ? Sao lại có kẻ ác như vậy?”
Giang Trục Thủy buồn bã nói: “ Không biết, chuyện này do một tên đầu sỏ gây nên, tên đó có mang một chiếc mặt nạ hình con bướm.”
“ Mặt nạ con bướm?” San San sửng sốt, trong đầu suy nghĩ qua việc này, phảng phất như đã từng nghe qua.
Lúc này Lâm Tư Tư trở ra từ nhà vệ sinh, Giang Trục Thủy nói nhỏ: “ San San, chuyện này chỉ có mình anh nói em nghe, cô ấy ngại nhiều người biết chuyện của mình”
“ Em hiểu rõ.” San San gật đầu đồng ý, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về việc chiếc mặt nạ con bướm đó.
Ba người đến vách tường hình cầu, bắt đầu đánh mạnh vách tường cầu.
Bang bang một âm thanh vang lên rất có tiết tấu, Lâm Tư Tư sắc mặt thay đổi, tựa như nhớ tới một cái gì đó.
Qua hơn một tiếng đồng hồ một tiếng hét kinh hãi vang lên “ A!”
Giang Trục Thủy thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu về phía San San, đã thấy cô ngẩn người mở mắt, đứng ૮ɦếƭ lặng vội hỏi : “ San san , em sao thế?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc