Phúc Hắc Tổng Tài, Đừng Ăn Tôi - Chương 48

Tác giả: Mộng Tịch

Anh rể là thần tượng
“ Nhưng có chuyện hi vọng cha hiểu được.”
“Có chuyện gi?”
Luật Hạo Thiên nghiêm mặt nói: “ Tiết San San hiện tại là vợ con, con xin thề vĩnh viễn cũng sẽ không làm tồn thương cô ấy, con mong muốn mang lại hạnh phúc cho cô ấy, hy vọng cha cũng có thể như thế. Cô ấy, hiện tại ở cũng một chỗ với con rất hạnh phúc, con không hy vọng cũng như không cho phép bất luận ai gây tổn thương đến hạnh phúc của cô ấy!”
“Cha hiểu chứ?”
Luật Hạo Thiên hai mắt như điện nhìn Tiết Đài Ân, Tiết Đài Ân cũng đang nhìn anh, trong ánh mắt không có chút tia hèn nhát vỉ ổi nào, nhưng lại có chiều sau nghi hoặc cùng xem kỹ.
Một lúc lâu, ông mở miệng nói ra những câu nói bén nhọn: “Cậu thực sự có khả năng sẽ mang lại hạnh phúc cho con bé chứ?”
“Con dùng tính mạng để thề.”
“Ta tin tưởng cậu.”
Tiết cha nói xong trở về phòng, nhìn bóng lưng ông ấy bước đi lảo đảo, Luật Thiên Hạo cảm giác được sự tin tưởng mà cô ấy giao cho, thở phào nhẹ nhõm.
Trở lại phòng, nhìn ngắm San San còn đang ngủ say.
Anh nhẹ nhàng nằm xuống cạnh cô, ôm lấy cơ thể mềm mại, đầu dựa lên bả vai, thấp giọng nói khẽ khàng như đang bàn bạc: “San San, anh nguyện ý vì em làm bất kỳ chuyện gì, nhưng nếu có một ngày em muốn rời khỏi anh, anh sẽ bằng mọi cách giữ em ở lại.”
Vụ án của Nghiêm Dĩ Chính đang được canh sát xem lại điều tra, Nghiêm Tu Nhân cam giác nôn nóng, hai bên đồng dạng như nhau, một bên dùng tiền đe dọa chuyện Trương Quý nói ra, một bên cố V đa kích chuyện nhà Tiết gia.
Không nghĩ tói vợ của Luật Hạo Thiện chính là con gái của Tiết Đài Ân, Luật Hạo Thiên tên hồn đan này cu nhiên lại đem vọ đểh phá nhà hắn, lẩn trước khăng định là cô ta có động tay động chân, không nghĩ tói ban thân một thời ngang dọc lại bị một cô gái nhò tính kế, thật sụ là thuyền chìm trong nước.
Hắn sắc mặt âm trâm, con ngươi chuyên động bắt đầu vạch ra kế hoạch tra thù trong đầu vói Tiết San San.
Mà lúc này San San đang chìm đắm trong tình cảm hạnh phúc, căn ban không biết mình cuối cùng lại chọc vào loại nguòi nào.
Ban ngày cùng Lâm Tư Tu đi chọn áo cưói, chụp anh, buổi tối cùng vói em gái trong nhà, trông giống như một phụ nủ nội trọ vội truóc vội sau.
Luật Hạo Thiên ngồi o ghếsopha uống nước trái cây một cách nhẹ nhàng.
" Cái kia anh rể, thực là không nhó chút gì chuyện lúc trưóc sao?"
Vừa mới bắt đầu hiếu rõ chị gái cùng vái một đại nhân vật nối tiếng kết hôn chưa hết kinh ngạc, lại bắt đầu sửng sốt một chuyện kinh thiên động địa giống như Colombus tìm ra đại lục mới. Sau này mới biết nguời thừa kê tập đoàn lớn như vậy lại xuất thân tù một kẻ nghèo hèn vô danh tiếu tốt, ngoại trừ cái nhà này, anh giông như một kẻ trắng tay không có gì ca.
Bất quá đối vói cô chuyện này rất dễ dàng bỏ qua, đây tùng là một đại nhân vật nổi tiêng, sụ tôn sùng vì vậy mà không hề giảm đối với anh, dường như vẫn còn sụ thích thú sâu đậm như trưó\'Cỗ
Luật Hạo Thiên nhìn cũng không nhìn, thậm chí không liếc mắt vói cô một cái, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm ti vi dang chiêu Không nhớ rõ".
Vậy chuyện kia, anh có nhó rõ bàn thân là đại ca của tô chức hắc đạo không? Hàm Nhã âm thanh nho nhỏ đầy quan tâm vang lên, hai mắt toa sáng: "Anh có nhó rõ ban thân được tôn xung là thần trong tô chức hắc đạo không?"
Luật Hạo Thiên lãnh đạm nhìn cô: " Không biết"
Hàm Nhã cao hứng nói: " Bởi vì kỳ tích mà anh sáng tạo ra nha, một mình dám đấu với mười hai người trong Long Hô bang, mà toàn là tinh anh cao thú, anh nếu không phái là thần thì làm sao lại có năng lực như thế?"
San San bị lời nói cưa cô thu hút, củng tói gần.
Luật Hạo Thiên than nhiên nói: " Có đúng không?"
San San vôi nói:gá Anh đùng nghe con bé nói nham, con nhỏ này cũng không biết từ đâu nghe tới!"
ITàm Nhã không hòn giận nói: " Ai nói em nói nham?! Đây đều là sự thực!" Nêu không phải vậy vì sao anh ấy được tôn sùng trong hắc đạo chi Thần một tô chức xã hôi đen lớn?
" Nào có cái gì thần? Anh ấy bất quá clu là người thường mà thôi." Tiết San San không nghĩ muôn cho anh ấy nhó lại chuyện trước kia, lại càng không muôn cho anh ấy tro lại cuộc sông của Luật Hạo Thiên.
" Hừ! Chị rõ ràng là độc bá người ta!" Hàm Nhã căm giận bất bình:" Chị thừa dịp anh ấy bị bệnh, mà cưới anh ấy! Chị không sọ anh nhó lại sẽ không còn cần chịi? Chị đây là trắng trợn ghen tị!"
Cô nói như pháo nô đi ra, Tiết San San do khóc dơ cười:" Tùy em nói như thê nào cùng được, dù sao anh ây hiện tại đã không còn là Luật Hạo Thiên trước kia, cuộc sông bây giò mới là anh ấy nên có
" mới không phai như vậy!" Hàm Nhã kích động nói:" Giông anh ấy là một đại nhân vật oai phong một cõi, anh ấy có thê làm tỏt hon nửa, làm sao có thê như vậy cả đòi tâm thuồng?”
"Anh Thiên, tuy rằng anh không nhớ rõ chuyện về quá khứ, nhưng vài điều gì đó, giông như đánh nhau, đua xe này đó, hăn là không có quên?" Hàm Nhà đầy cõi lòng chò mong nhìn anh.
Anh trầm mặc trong chỏc lát, nâng tay dem hạt qua táo ném vào thímg rác.
" Em hòi cái này làm gì?"
" Em nghĩ muôn theo anh học!" Hàm Nhà cao húng nóiầậ Muôn sau này theo anh học đánh nhau, sau này sẽ không sọ ai dám khi dễ, bắt nạt em, còn có, còn có nghe bọn họ nói anh có kha năng thay đổi cải biên lại xe một giây có thê tăng tôc đến ba trăm nha?" (kjl: con nhò này khoái kiêu bạo lục)
" Em hỏi anh, anh biết hòi ai đây?" Anh cười cười: "Hơn nữa, một cô gái nhỏ mà đánh nhau thì không tốt, em muỏn học phai là nhùng việc thục nữ, thùy mị một chút là tối nhất."
" Hừ! Em mới không cần! Anh Thiên, anh chùng nào thì mới có thể khôi phục trí nhó , em nghĩ muôn học theo anh!"
Hàm Nhã còn tiếp tục quấn lây Luật Hạo Thiên không rời, San San một phen kéo áo cua cô nói:" Thơi gian không còn sóm, mau vẻ nhà đi!"
" Không! Người ta còn muôn o noi nàyẺ Chị, nhà anh rê nhiều phòng như vậy, cũng không phiền cho một người o chung chứ?"
" Em không tro về nhà gì sẽ tức giận!"
" Bà ấy mới không lo lắng!" San San tho dài:" Vậy được rồi, để chị gọi điện thoại nói cho gì một tiếng."
Cứ như vậy, Hàm Nhã ơ lại, từ sáng đến tôi không rời, ban ngày San San ra ngoài làm việc, cỏ ngay tại trong nhà quấn lấy cha cùng Luật Hạo Thiên.
" San san à, em gái em luôn quân lấy anh, làm sao bây giò?"
Buổi tôi tắt đèn ngu, Luật Hạo Thiên đột nhiên nói. Tiết San San sửng sổt, bất giác buồn cười:" Con bé quấn lây anh khiên nó vui thôi mà!"
Em không lo lắng sao?"
" Em lo lắng cái gì?"
" Em gái em tính cách hình như luôn thích tranh giành cùng em. lim sẽ không sợ con bé ςướק anh chạy mất sao?"
*****
Mời anh xuống núi
" Em sẽ không sợ con bé ςướק mất anh sao?"
Luật Hạo Thiên nói một câu khiến cho San San sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười: " Anh cũng không phải là một chiếc giầy xinh đẹp, con bé nói ςướק thì ςướק đi"
"Người cũng có thể bị ςướק đi, người bạn cũ trước đây không phải bị con bé đoạt đi rồi sao?
"Em trước kia....? Anh thế nào mà biết?"
" Anh nghe chính con bé nói?"
" Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt này, cái gì cũng nói với anh......" San San oán giận nói: " Kỳ thật anh cũng không phải không biết, con người của em, nếu thật sự em để ý món đồ gì, thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng tặng cho người khác."
"Anh hiểu rõ." Anh buồn bã nói, ôm chặt lấy cô: " Nhưng mà, anh xem em một bộ không quan tâm lắm đến chuyện đó, giống như anh có bị ςướק đi thì cũng như nhau".
Nở nụ cười trên môi: " Anh ngày hôm nay sao lại lắm lời như thế hả?"
" Anh chỉ sợ em không cần anh nữa". Anh thở dài
" Em làm sao lại không cần anh?" San San vừa tức giận vừa buồn cười, ôm lấy cổ của anh: " Em cho dù không cần thế giới này, cũng sẽ không bao giờ không cần anh"
Anh trong lòng rung động, sau đó hôn cô. Một trận triền miên qua đi, anh nói với cô: " Đám cưới lâu như vậy, chưa từng mang em đi hưởng tuần trăng mật, anh là một người chồng rất tệ phải không?"
"Sao lại như vậy chứ? Là em bận quá nên không có dành thời gian cho anh."
" Vậy em có thể rời công việc của Lâm gia được rồi"
" Em nếu bỏ việc thì ai sẽ lo cho gia đình?"
"Anh!" Anh vỗ vỗ ***: " Bản thân anh là đàn ông, ngay cả vợ mình mà nuôi không nổi vậy có còn coi là đàn ông không?"
San San nở nụ cười: " Thân thể của anh còn chưa bình phục, anh phải nghỉ ngơi nhiều hơn nữa"
" Nhưng mà em đang mang thai, anh không muốn em lại đi làm công việc vệ sĩ kia, rất nguy hiểm, có khả năng tổn thương cao."
"Nào có nhiều nguy hiểm như vậy? Em chỉ bất quá bảo vệ Tư Tư mà thôi, yên tâm!"
"Em đi cùng cô ấy, chủ yếu là nhìn cái tên Giang Trục Thủy, anh sợ hắn ta đoạt mất em."
San San bất đắc dĩ nói: " Anh đừng nghĩ ngợi lung tung có được không? Tương lai hai người bọ họ sẽ đám cưới, Trục Thủy với Tư Tư quan hệ rất tốt."
————————
Trục Thủy thực sự đối với Tư Tư rất tốt, không có một người đàn ông nào có thể giống như anh ấy vậy, đội mũ xanh còn có thể cười đến mức giống như cây đón gió xuân thực sự. Thế giới này tựa hồ không có gì có thể làm anh tức giận, anh vẫn luôn như vậy, tính tình của anh giống như mặt biển phẳng lặng, ôn hòa như vậy, khoan dung như vậy.
Trong đám cưới, tay anh luôn nắm tay cô dâu, thong dong bước đi, trên miệng nở nụ cười ấm áp làm điên đảo mọi người.
Lễ cưới này khiến thế giới biết được thực sự trên đời này tồn tại một người đàn ông ôn như như vậy, mọi người bắt đầu so sánh anh và Luật Hạo Thiên như nhau.
Ngày hôm sau trên báo chí với tựa đề thật rõ ràng là những tấm hình Giang Trục Thủy trong đám cưới hai bên trái phải với dòng chữ lớn: " Tuổi trẻ tài năng Giang Trục Thủy có triển vọng thay thế địa vị con nuôi nhà Lâm gia là Luật Hạo Thiên."
Lần xuất bản này cũng xuất hiện hình ảnh Luật Hạo Thiên đối nghịch, trong ảnh cưới chụp tấm hình anh nắm tay Tiết San San, trên mặt thần sắc lãnh đạm kế bên có một dòng chữ với lời viết: " Luật Hạo Thiên nghèo khổ, ngày xưa không có phong thái." Phó Lan Thượng viết: " Ngày trước con nuôi Lâm gia oai phong một cõi, bây giờ mất trí nhớ thất tài vô dụng mất địa vị cùng một cô gái bình dân yêu nhau."
Mở một tạp chí ra, Hàm Nhã tức giận đến mức cao trào, giận giữ nói: " Thật ăn *** người! Bọn họ có thể nào lại viết như vậy chứ?"
Nhìn Luật Hạo Thiên cùng Tiết San San vẻ mặt bình thản như không có gì cô không bỏ qua: " Chị, chồng của chị bị người ta bôi nhọ, chị cũng không tức giận sao?"
San San cười nói: " Có cái gì phải tức giận, bọn họ gì mặc kệ bọn họ, chúng ta như thế nào thì tự mình biết mình." Nói xong đem trái táo đã gọt vỏ mang đến cho Luật Hạo Thiên.
Anh cắn một miếng lớn trong miệng, dịu dàng tình cảm ngọt ngào nhìn San San: " Chỉ có điều báo chí viết tất cả là sự thật sao, anh quả thực đúng là hai bàn tay trắng chẳng lẽ không khiến người ta viết sao?"
" Trời ơi, các người, các người.... Rõ là tức ૮ɦếƭ rồi!" Hàm Nhã nổi điên lên đem tờ báo xé nát ra, chợt nghe chuông cửa vang lên.
Mưa lớn như vậy, người nào còn đến chứ?
San San vội vàng đi mở cửa, sững sờ đứng ở cửa.
" Lão gia?"
" Ha ha, thế nào? Không chào đón ta sao?" Lâm Bạc đứng ở cửa vừa cười vừa nói.
"Không phải .... Mời ngài vào."
Đem lão gia tử vào trong phòng khách ngồi xuống, sau đó mời em gái và cha đi lên lầu trở về phòng nghỉ ngơi, sau đó ba người bắt đầu nói chuyện về bài báo.
Lão gia tử: " Đi thẳng vào vấn đề đi, ngày hôm nay ta tìm đến Hạo Thiên trở về giúp ta"
Hai người đồng thời sửng sốt, San San vội hỏi: " Nhưng mà anh ấy đã mất trí nhớ, anh ấy có thể làm cái gì đây?"
" Thực ra không dám dấu diếm, từ khi Hạo Thiên mất trí nhớ về sau, có giữ lại một cái sạp, trước đó chưa từng bàn giao tốt, rất nhiều chuyện đều phải sắp xếp lại từ đầu. Cũng may có Trục Thủy giúp hiện tại đã trở lại bình thường."
Lão gia tử nhíu mày nói: " Nhưng mà có một số việc Trục Thủy không thể thay thế được, con cũng biết ta không muốn chuyện làm ăn gặp chuyện xấu, có một vài chuyện làm ăn đều do một tay Hạo Thiên xây dựng lên, nhiều thế lực do nó bồi dưỡng, những ... tên thối tha đó căn bẳn không nghe ta, ý của ta chắc cô đã hiểu?"
San San hiểu rõ ý ông già đó nói đến chính là tổ chức Hắc đạo, chuyện làm ăn đều do tổ chức này, nhất thời biến sắc: " Lão gia, xin lỗi, tôi nghĩ, chúng tôi không thể giúp ngài."
Cô nhìn Luật Hạo Thiên: "Anh ấy hiện tại đã mất trí nhớ, tôi cũng không cho rằng đây là chuyện xấu, bởi vì tôi không muốn anh ấy tham gia lại, đó là những chuyện nguy hiểm đã xảy ra trong quá khứ. Lão gia, anh ấy cuối cùng cũng là con nuôi của ông, mặc dù không có quan hệ huyết thống nhưng cũng có một chút thâm tình, chẳng lẽ ngài sẽ không muốn anh ấy có được một cuộc sống bình thường được sao?"
Lão gia tử trầm ngâm chốc lát liền thở dài nói: "Az! Cô nói đúng, nhưng sự tình hiện tại có chút phiền phức... Như vậy đi, ta chỉ cần nó giúp ta hai ngày chấn chỉnh, chờ ta tập hợp lại, sau đó nhất đinh đem nó trở về, như thế nào?"
*****
Ác mộng. 
San San nghe lão gia tử nói, cúi đầu nhíu mày im lặng suy nghĩ hồi lâu, nghiến răng nói: “ Tôi không có khả năng thay anh ấy quyết định, vẫn là ngài hỏi sự quyết đinh của anh ấy.”
Nói xong cô đứng lên, quay mặt đi.
Lão gia tử đem ánh mắt chuyển sang Luật Hạo Thiên, Luật Hạo Thiên lại giống như một đứa bé, đưa tay nắm lấy vạt áo trước của San San.
“Anh nghe lời em…”
San San rất khó xử, đích thân lão gia tử yêu cầu cô không thể cố chấp, nhưng mà cô không muốn anh sẽ quay trở lại con đường cũ.
Lúc này Hàm Nhã bất thình lình xông từ trên gác xuống chạy đến kéo tay cô:“ Chị, chị để cho anh ấy đi nha! Chị xem người này rất cấp bách! Chị không thể nhẫn tâm cho nhà người ta không có hy vọng như vậy sao?”
San San cau mày nói: “ Em như thế nào lại lén nghe mọi người nói chuyện? Ở đây không có chuyện của em, nhanh đi đi!”
Hàm Nhã thè lưỡi, đi lên lầu, trước khi đi lên vẫn còn hô lớn: “ Chú, chú đừng có gấp, chị của tôi rất tốt bụng, chị ấy sẽ không thờ ơ mặc kệ hay bỏ mặc người khác đâu!”
San San đem dép lê cởi ra, bộ dáng muốn hướng cô ném đến, cô vội vàng nhanh như chớp chạy vào trong phòng.
Sắc mặt bình tĩnh, San San trầm mặc hồi lâu, rốt cục nói: “ Được rồi, ngài nói chuyện phải giữ lời, hai ngày thì hai ngày, nhưng ngài phải bảo đảm anh ấy bình yên vô sự.”
“Ta cam đoan!”
Thế là ngay sau đó, Luật Hạo Thiên đi theo lão gia tử, lúc gần đi quay đầu nhìn San San.
San San trong lòng cảm thấy đau, cảm giác cái nhìn như thể một đứa bé để người khác bắt đi, nức nở nói: “ Đằng Hải, bất cứ việc gì đều phải cẩn thận, biết không?”
Anh gật gật đầu , theo lão gia tử đi ra ngoài!
San San nhìn theo xe họ rời xa, trong lòng có cảm giác mất mát. Mấy ngày nay, bọn họ đều cùng một chỗ, chưa từng có chuyện rời xa nhau mười hai tiếng đồng hồ.
Lần này thoáng cái phải xa nhau đén hai mươi bốn tiếng đồng hồ, cô bỗng nhiên thấy hoảng sợ.
Cô sợ hãi, sợ lại mất đi anh ấy……
—————–
Luật Hạo Thiên ngồi ở bên trong xe lão gia tử, chẳng nói câu nào, chỉ nhìn ra ngoài tròi mưa.
Trong xe an tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể gây ra tiếng động…
Sau một hồi lâu, lão gia tử mở miệng nói: “ Luât Hạo Thiên, cậu đừng giả bộ nữa, cậu không mất trí nhớ có đúng hay không?”
“ Này, ngài nói cái gì? Tôi không hiểu!” Anh cười cười, tiếp tục nhìn ra ngoài trời mưa.
Lão gia tử ánh mắt như có thần sáng ngời mà theo dõi anh, giống như muốn xem anh biểu hiện ra ngoài, thế nhưng sắc mặt anh vẫn yên lặng như vậy, khiến lão ta không có tìm ra được một sơ hở nào.
“ Ta mặc kệ cậu mất trí nhớ là thật hay là giả. Ta hy vọng cậu có thể thành thật, như thế này, mấy vị đường chủ kia, cậu cái gì cũng không cần nói, chỉ nói đem tất cả mọi quyền lực đều giao về cho ta là được.
Luật Hạo Thiên yêu mị cười: “ Đã biết .”
Đêm khuya trong khu căn hộ cao cấp Lâm gia.
Lâm Tư Tư mặc áo ngủ xuống lầu, thấy Giang Trục Thủy ngồi ở phòng đọc sách đang xem tài liệu.
“ Trục Thủy, anh như thế nào còn không chiu ngủ? Cũng gần nửa đêm rồi.”
“ A, em ngủ đi, anh còn có chuyện chưa hoàn tất.”
Tư Tư đi tới bên cạnh anh ngồi xuống: “Thế nào? Công ty nhiều việc như vậy sao?”
“ Đúng vậy, anh hiện tại đã là luật sư của công ty, vừa giúp cha em để ý đến công ty!”
“ Như vậy anh chỉ cần từ bỏ luật sư, chuyên tâm giúp ba em quản lý công ty là được”
“ Như vậy sao được,!” Anh cười nói: “ Anh không thể vứt bỏ khát vọng của chính mình được!”
“ Em xem anh vẫn còn lo lắng giúp San San kiện lên tòa án đúng không?” Tư Tư quyệt miệng nói.
Anh sửng sốt, nghiêm mặt nói: “ Vụ án của cha của San San đã kết thúc, hiện tại cảnh sát điều tra vụ án năm đó cùng Nghiêm gia có mối quan hệ, không có liên quan tới San San.”
“ Anh xem anh kìa, nói đến San San thì anh trở nên nghiêm túc, có phải hay không anh đói với San San còn chưa mất hết hy vọng?”
“ Anh cũng biết cô ấy không phải của anh, tình yêu không thể miễn cưỡng.”
Tư Tư không nói, đi pha cà phê mang đến cho anh.
“ Anh cũng đừng thức trễ quá… chúng ta mới cưới nhau hai ngày, mặc dù là danh nghĩa nhưng vẫn là một đôi vợ chồng, em cũng xem anh như chồng mình, em không muốn anh vì chuyện của Lâm gia mà ngã bệnh.”
Cô nói xong, thở dài một hơi, xoay người lên lầu.
Nằm trong chăn, nước mắt thấm ướt hết cả gối.
Cô thực sự đã kết hôn sao? Nhưng mà chú rể lại là người khác?
Đêm tân hôn, cô một mình trong phòng, chú rể lại ở một gian phòng khác. Cô hiểu bọn họ tổ chức đam cưới chỉ là một kế hoãn binh, nhưng mà bọn họ đã đăng ký, ở trước mặt nhiều người nói to lên những lời thề nguyền hẹn ước, lẽ nào anh thực sự giống như Liễu Hạ Huệ, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn? Chẳng lẽ anh thực sự tính toán sống với nhau một năm sau đó ly dị sao?
Cô từng lưu luyến si mê một người đàn ông, nhưng mà hiện tại người đó đã mất trí nhớ, tất cả đều quên đi hết thảy, cô mệt mỏi, rất muốn tìm một bến bờ bình yên, nhưng nó giống như một việc hết sức ghê gớm, ngay cả một bến bờ bình yên cô cũng không thể dựa vào….
Mơ mơ màng màng ngủ, cái việc ghê gớm ấy thật lâu không xuất hiện, trong quá khứ hình ảnh người đàn ông mang một bộ mặt nạ hình con bướm cứ ẩn hiện trong giấc mơ của cô.
Giương nanh múa vuốt từng chút , từng chút hướng gần đến cô
“ Không, đừng qua đây, đừng qua đây, anh cút đi, người đâu tới cứu tôi…!”
Tiếng la hét vang lên trong không trung, khiến cô bật ngồi dậy, thấy Trục Thủy ngồi ở đầu giường nhìn cô lo lắng…
“ Chỉ là ác mộng không sao đâu,.” Anh cầm khăn mặt lau những giọt mồ hôi trên mặt cô.
Đôi tay cô lạnh cóng gắt gao cầm tay anh: “ Trục Thủy, em rất sợ, rất sợ… em sợ, ác ma kia vừa quay về tìm em , làm sao bây giờ?”
Giang Trục Thủy nhẹ nhàng ôm cô: “ Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em. Nếu những chuyện như vậy khiến em bị quấy rối, không bằng nói ra, anh là chồng em, có điều gì không thể nói với anh chứ?”
Lâm Tư Tư nhìn nét ôn nhu trong mắt anh, một hồi lâu, cô vừa khóc nói: “ Được rồi, em nói, chuyện gì cũng nói với anh.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc