Phúc Hắc Tổng Tài, Đừng Ăn Tôi - Chương 26

Tác giả: Mộng Tịch

Lần thứ hai
Edit: ss Hà
Beta: Lady

Cái chương này có tính là có H không nhỉ
“Đừng tưởng rằng anh làm như vậy tôi sẽ thích anh”.
Tiết San San nằm ở trên giường bệnh, иgự¢ như bị đốt cháy, băng gạc được mở ra, cánh tay có mấy chỗ chảy máu, còn phải truyền dịch, dùng để giảm đau.
“ Tôi cho tới bây giờ cũng không cần ai thích mình, tôi làm mọi chuyện chỉ vì chính mình”.
Luật Hạo Thiên ngồi ở trên ghế trên đầu giường, dáng vẻ thư thái.
“Giống như tốc độ thay đổi quá nhanh”. Anh nói xong, hơi cúi đầu,
“Như vậy thật lâu mới có thể chảy hết một lọ”. San San nhìu mày nói.
“Chảy quá nhanh mạch máu sẽ đau”. Anh thản nhiên nói: “Hơn nữa tôi còn có việc làm chưa xong, bây giờ có nhiều thời gian, vừa đúng lúc”.
“Cái gì?”
Cô ngẩn ra, còn không kịp phản ứng lại lời của anh có ý tứ gì, môi anh lạnh như băng liền ép xuống.
Bị hôn bất ngờ, làm cho cô không kịp hô hấp, muốn giãy giụa, anh đè lại tay cô.
“Đừng nhúc nhích, tôi sẽ không làm thương em”.
“Anh hỗn đản! Vô sỉ !”.Cô phẫn nộ khuất nhục trừng mắt nhìn anh, bỗng nhiên hô to: “Cứu mạng! Cứu mạng a…”.
“Vô dụng” Anh thương xót nhìn cô: “Phòng bệnh này cách âm, trừ khi tôi ấn chuông, nếu không người bên ngoài không nghe thấy được âm thanh bên trong.”
“ Anh……Anh…….”
Giờ này khắc này, Tiết San San không thể dùng lời đễ diễn tả về người này.
Cô cảm thấy anh chính là người cô kiếp trước mắc nợ nên kiếp này phải bù đắp, trừ bỏ chấp nhận số mệnh, cô không biết cô còn có thể làm cái gì.
Tayanh thâm nhập nội y, dao động trên thân thể non mềm của cô, cẩn thận tránh đi chỗ bị thương ở иgự¢.
“ Về sau không cho phép làm thương chính mình, biết không? Một thân thể đẹp như vậy, đương nhiên phải bảo vệ cẩn thận.”
Anh dùng thanh âm dịu nhẹ lượn lờ ở bên tai cô, cô cả người bị ma trảo của anh khiếu làm vừa nóng vừa ẩm ướt, hai má tái nhợt một thoáng ửng hồng. Lại cắn răng nói: “Anh không nên ᴆụng tôi, xin anh…. Anh đây là cưỡng gian, tôi sẽ tố cáo anh, nhất định sẽ tố cáo anh”.
“ Hai chữ cưỡng gian này, là em nói đấy”. Anh sâu kín nhìn chằm chằm cô, đầu gối tách chân của cô ra: “ Tốt lắm, tôi liền làm theo mong muốn của em”.
Bỗng nhiên thắt lưng tiếp theo động, San San khóe miệng phát ra tiếng rên, hai tay nắm chặt dưới thanh giường.
Làm sao có thể….. Như vậy?
Cô nghiêng mặt đi, nước mắt không tiếng động rơi ở trên gối.
Lần thứ hai, vì sao lại làm chuyện dơ bẩn này, luôn xuất hiện trên người cô.
————————————-
“ Anh, anh bảo em tới có chuyện gì?”
Giang Hằng Vũ đi vào văn phòng của Giang Trục Thủy, thấy mặt anh quay về phía cửa sổ, ngóng nhìn qua cửa sổ lầu cao trầm tư.
“ Anh nói mau a, em còn có việc.” Giang Hằng Vũ gót chân còn không đứng vững, đã nghĩ muốn rời khỏi.
“Vũ, em đi Anh Quốc du học đi”. Giang Trục Thủy nhìn ngoài cửa sổ nói.
“Cái gì ?” Giang Hằng Vũ sửng sốt, nhíu mày: “Em không đi ! Em ở chỗ này rất tốt, vì sao phải đi Anh Quốc ?”
Giang Trục Thủy xoay người lại, đôi mắt hẹp phượng dài nhìn em trai.
“Em không phải vẫn không thích cuộc sống ở Tây Nhã sao ?”
“Trước kia là không thích….. Nhưng hiện tại là, em đã thay đổi ý kiến ”.
“Vì người con gái làm công việc đê tiện ở quán bar ?”
“Anh”Giang Hằng Vũ kích động : “Anh làm sao mà biết, cố ấy không phải loại con gái đó ! Người khác nói như thế nào đều không sao cả, nhưng anh lại như có thể nào lại cũng nói như thế ?”.
« Anh đây muốn nói như thế nào a ? » Giang Trục Thủy nhíu mày nhìn em trai : « Cô ta còn trong trắng ? ».
“Anh, anh không phải nghe người khác nói bậy cái gì chứ ?”.
“Anh là loại người dễ tin lời đồn của người khác sao ?” Anh lắc đầu, “ Bất quá em phải rời đi, cho dù không phải cô gái kia, anh vẫn chuẩn bị đưa em đi Anh Quốc.”
“Vì sao ?” Giang Hằng Vũ khó hiểu nhìn anh trai : “Anh có thể hay không nói cho em biết nguyên nhân ? “.
“Không thể?” Giang Trục Thủy nghiêm nghị nói : “Ba mẹ trước lúc mất nói cái gì em không còn nhớ sao ? Bọn họ dặn em phải nghe lời anh. Ba mẹ không còn, anh trưởng như cha. Em phải nghe theo anh “.
“Anh… ” Giang Hằng Vũ lùi lại vài bước, hung hăng nói : ” Em không đi ! Anh dựa vào cái gì bắt em đi ? Dựa vào cái gì muốn em nghe lời anh ? “.
Giang Hàng Vũ đạp cửa đi ra, Giang Trục Thủy nhẹ nhàng ấn cái trán “Ai, em như thế nào không hiểu anh có nỗi khổ tâm ? “.
Giang Trục Thủy lo lắng, bởi vì hắn biết, thành phố này, rất nhanh sẽ nổi lên một trận huyết máu.
*****
Con chó của Lâm gia
Giữa trưa ánh mặt trời chiếu vào sàn trong phòng bệnh, bên trong duy nhất hé ra chiếc giường tuyết trắng có tiết tấu rung động.
Nữ nhân ưm ưm phát ra tiếng khóc, linh lung bị một nam nhân ăn mặc chỉnh tề đặt ở dưới thân.
Anh ngay cả caravat đều không bỏ ra, nhưng cũng không gây trở ngại anh vận động nguyên thủy nhất.
Bình truyền dịch chậm rãi chảy xuôi, nước mắt của cô chậm rãi rưi xuống, trên sàng đan một mảnh hỗn độn……
Cô cảm thấy thẹn, anh cư nhiên bắt buộc cô ở trong phòng bệnh làm loại sự tình này. Tay cô vài lần vụng trộm vươn ra, muốn giãy giụa, nhưng mỗi lần đều bị anh đúng lúc phát hiện, bắt trở về.
” Tôi đã nói rồi, không cần mưu toan làm chuyện vô vị như vậy.” Thanh âm của anh, như trước bình thản, chỉ có một chút vi suyễn.
” Hỗn đản…… Biến thái……” Cô mắng:”Anh không phải chỉ thích xử nữ sao? Tôi đã không còn là xử nữ, vì sao còn quấn lấy tôi không tha…… Ân, hỗn đản……”
Anh nhìn khuôn mặt quật cường của cô, khuôn mặt tuyết trắng tinh tế gắt gao cắn môi dưới, ૮ɦếƭ cũng không chịu phát ra âm thanh lấy lòng anh. Anh bỗng nhiên nở nụ cười:” Ai nói cho em tôi thích xử nữ?”
Sau đó, anh hơi hơi cúi người, cô cắn môi, trên đó liền có một dấu răng, nhìn thấy khi*p sợ.
” Tôi không phải nói sao? Không cho phép em thương tổn thân thể của chính mình, bởi vì thên thể của em là của tôi.”
Sâu kín một tiếng thở dài tức giận, anh mềm nhẹ hôn lên dấu cắn kia.
Cô bỗng nhiên một trận hoảng hốt, vì sao, cô thế nhưng cảm giác được ôn nhu của anh? Giống nhau rất nhiều năm trước, cái kia ngây ngô thiếu niên, lãnh khốc lại có ánh mắt ôn nhu……
Bỗng nhiên điện thoại vang lên, anh theo trên bàn cầm lấy di động, nhìn thoáng qua, khẽ nhíu mày ấn xuống nghe.
” Anh Hạo Thiên, anh đang ở đâu? Chúng ta cùng đi ăn cơm trưa đi! Em mới phát hiện một nhà hàng mới, đồ ăn ở đó cũng rất tốt.”
” Anh giữa trưa có việc, không cùng em đi được, em cùng Đại thiếu gia cùng đi đi.”
“Anh làm thật nhiều a? So với cùng Tư Tư ăn cơm còn quan trọng hơn sao?” Ngữ khí bên kia trở nên không hờn giận.
Anh trầm mặc một chút:” Được rồi, anh tới ngay, ở nơi nào?……Ừ, được, như vậy đi, đến lúc đó gặp nhau.”
Tiết San San cười lạnh:” Anh thật lợi hại, bất quá cũng chỉ là con chó của Lâm gia.”
Ánh mắt anh bỗng nhiên trở nên rét lạnh:” Một ngày nào đó tôi sẽ làm cho bọn họ biến thành con chó của tôi!”
Dùng sức một chút va chạm, San San suýt nữa đã nói hết, cô không dám nói thêm nữa, chọc giận anh, cũng làm cho mình thêm phiền phức.
Hô hấp của anh càng ngày càng nặng:” Em muốn cha của mình có thể được chống án? Tôi có thể cho em tiền, cho em lên tòa án. Bất quá…… Tôi nhắc nhở em một câu, dù cho luật sư đều đánh không thắng trận này quan tòa. Hiện tại tôi nói như vậy em khẳng định không tin, rất nhanh em sẽ hiểu được, chờ đến khi em gặp chuyện, em sẽ đến cầu tôi.”
Cô cả kinh, mờ mịt nhìn anh, trên trán anh một giọt mồ hôi dừng ở trên gương mặt cô.
Bỗng nhiên anh lấy tay bịt kín mắt của cô, lập tức cô cảm nhận được bị đánh úp bất ngờ bùng nổ, vốn đã yếu ớt không chịu nổi thân hình kia, một trận co rúm lại, cô vô lực hai tay nắm chặt ga giường.
Anh cũng không lập tức đứng dậy, mà chỉ trầm mặc trong chốc lát, thân thủ vuốt lên nhíu mày của cô, cái trán ướt đẫm mồ hôi, còn có lông mi bị nước mắt thấm ướt.
Cô không ngủ, nhưng cô thật sự vô lực đẩy anh ra, đành phải tùy ý anh đùa nghịch.
Anh nhìn mắt bất bình kia, rất nhanh sẽ lưu quang. Vì thế động tác anh mềm nhẹ mặc quần áo cho cô, sau đó ấn động nút báo.
Y tá rất nhanh tiến vào.
” Mang cho cô ấy một phần cơm dinh dưỡng, lát nữa đưa tới.”
” Vâng, tôi sẽ đi chuẩn bị” Y tá nói xong xoay người đi ra ngoài.
Luật Hạo Thiên lấy ra một tấm chi phiếu, ký lên, đặt trên đầu giường:” Đây là mười vạn, nếu không đủ cứ đến tìm tôi.”
San San không trả lời, anh biết cô giả vờ ngủ, cũng không nói gì, lập tức ra khỏi phòng.
Phòng trong nhất thời một mảnh yên tĩnh, San San chậm rãi mở hai mắt, thấy trên đầu giường kia có một tấm chi phiếu, nước mắt mơ hồ rơi xuống.
*****
Axít sunfuric cảnh cáo
San San nhìn tấm chi phiếu kia, cảm thấy hổ thẹn, đây là tiền mà cô bán mình……
Nhưng chỉ trong chốc lát, cô lại vui vẻ, bởi vì cô đã có đủ ba mươi vạn để trả cho luật sư.
Ba mươi vạn…… Cô bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, ba mươi vạn này, là của Luật Hạo Thiên đưa cho.
Cỡ nào hoang đường! Cô luôn miệng nói chính mình không phải loại nữ nhân này, nhưng cô hiện tại làm việc này so với kĩ nữ chẳng có gì khác biệt!
Cô ăn hết các món ăn dinh dưỡng trong bệnh viện, cô muốn bổ sung sức lực để nhanh đi tìm luật sư!
Cô hiện tại cái gì cũng không quan tâm, chỉ muốn nhanh lật lại bản án cho cha. Tuy rằng thân thể của cô rất bẩn, từ trong ra ngoài bao gồm cat tinh thần của cô, hoàn toàn đều bị tên ác ma kia làm bẩn, nhưng là cô thật sự không có khí lực đi so đo việc này.
Con kiến còn sống tạm bợ, cô giống người hèn mọn, cho dù người đầy vết thương, cũng muốn sống tiếp.
……
Buổi tối, cô chuẩn bị dọn dẹp này nọ, ngày mai liền xuất viện, nhưng cô bỗng nhiên phát hiện, trừ bỏ bộ đồ của bệnh viện, cô không có một bộ quần áo nào. Quần áo, di động, tất cả đều ở ký túc xá.
Cô cứ như vậy đi ra ngoài, thế nào cũng bị xem là người tâm thần.
Cô sốt ruột, chợt nghe bên ngoài thanh âm kêu loạn một trận.
” Tư tư tiểu thư, cô không thể đi vào!”
” Vì sao tôi không thể đi vào? Bệnh viện này là sản nghiệp của Lâm gia? Tôi tại sao không thể vào?”
” Luật tiên sinh đã phân phó……”
” Luật tiên sinh? Các người trong mắt cũng chỉ có Luật tiên sinh! Các người xem Lâm đại tiểu thư tôi như không khí sao?” ( Lady: Chảnh chọe, đáng ghét…)
” Nhưng Tư Tư tiểu thư……”
” Tránh ra!”
Chỉ nghe ầm một tiếng cánh cửa bị đẩy ra, Lâm Tư Tư đứng ở cửa, liếc mắt một cái liền thấy được Tiết San San ngồi yên ở trên giường.
Cô nở nụ cười:” Tốt, quả nhiên ở chỗ này!”
Tiết San San nhíu mày hỏi:” Lâm tiểu thư, cô có chuyện gì sao?”
” Chuyện gì?” Lâm Tư tư cười lạnh:” Là anh Hạo Thiên để tôi đến xem cô, nhìn xem cô ở chỗ này thế nào.”
” Không cần Lâm tiểu thư lo lắng.” Luật Hạo Thiên cùng Lâm Tư Tư, đều là thứ không tốt!
” Như vậy sao được!” Lâm Tư Tư bỗng nhiên nhiệt tình đứng lên, đi đến trước giường, mỉm cười nhìn cô,” Cô là vệ sĩ chúng tôi lựa chọn, có cái gì cần, cứ việc mở miệng, chúng tôi nhất định sẽ đáp ứng cô.”
” Cám ơn, tôi không cần gì cả.”
” Khách khí làm gì!” Lâm Tư tư tươi cười càng thêm sáng lạn, thuận tay rót lấy chén nước ấm,” San San, cô muốn uống nước hay không?”
San San hoảng sợ, khẩn trương nhìn cô ta:” Cô…… Rốt cuộc muốn làm gì?”
Cô ta cười xinh đẹp, đem cái chén đựng nước trước mặt cô quơ quơ, Tiết San San cổ họng khô rát, đây chính là nước ấm a……
” Yên tâm, tôi sẽ không đem chén nước ấm này đổ vào trên người cô.” Cô ta ha ha cười, sắc mặt lại dần dần âm trầm,” Đây chính là cảnh cáo, về sau không cho phép cô câu dẫn anh Hạo Thiên! Lúc này là nước ấm, tiếp theo tôi không biết có phải là Axít sunfuric hay không!”
” Tôi không có câu dẫn anh ta.”
” Không có câu dẫn anh ấy, anh ấy làm sao có thể mua quần áo cho riêng cô? Cô không câu dẫn, anh ấy lại làm sao có thể ba ngày là đã có hai ngày chạy đến phòng bệnh của cô? Hôm nay anh ấy cũng đến đưa cô đi? Cô thật đúng thủ đoạn !”
“……”
“Cô nói với anh ấy cái gì? Có phải hay không nói cô bị phỏng là do tôi làm? Cô đúng là tiểu nhân, giả vờ đáng thương, lấy lòng đàn ông!”
Tiết San San muốn ngất, chưa từng gặp qua người không biết phải trái như vậy, đơn giản xoay người không đi để ý cô ta.
Cô ta càng tức giận, hung hăng đẩy cô một phen:” Cô không nói lời nào là có ý gì? Đừng tưởng rằng anh Hạo Thiên cùng tên ngốc Guiang hằng Vũ kia bị cô mê hoặc, bọn họ chẳng qua chơi đùa cô mà thôi, chờ khi chơi đủ, bọn họ sẽ xem cô như rác rưởi mà vứt bỏ!” (Lady: Mụ già Tư Tư đáng ghét, *đá đít*)
San San sửng sốt, lập tức cười lạnh:” Phải không? Tôi đây cầu còn không được!”
Lâm Tư Tư giận dữ:” Cô giả bộ! Thật sự không nghĩ câu dẫn anh Họa thiên của tôi, vậy cô hiện tại rời khỏi nơi này đi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc