Phúc Hắc Tổng Giám Đốc, Đừng Ăn Ta - Chương 44

Tác giả: Mộng Tịch

San San nhất thời kinh ngạc, Nghiêm đại thiếu gia quả nhiên là bị chú của mình hại ૮ɦếƭ!
Nghiêm Tu Nhân nổi giận, đứng lên:” Ông thiếu uy hiếp tôi! Tôi ghét nhất ai uy hiếp tôi!”
Nói xong lại lấy ra một sấp tiền đặt trước bàn:” Ông mau cút khỏi nơi này!” Nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi.
Trương Quý không nghĩ tới hắn liền thỏa hiệp nhanh như vậy, ngược lại có chút kinh ngạc:” Kỳ thật ông rốt cuộc sao lại tìm tôi? Chẳng lẽ liền vì muốn cho tôi tiền?”
” Là ông tìm tôi!”
Hai người nhìn lẫn nhau, Nghiêm Tu Nhân bỗng nhiên cả kinh, sờ ở dưới bàn, ***ng phải máy nghe trộm.
Hắn sợ tới mức sắc mặt tái nhợt:” Là ai bảo ông đến.”
” Không phải ông nhắn tin cho tôi sao?”
Nghiêm Tu Nhân đặt ௱o^ЛƓ ngồi trên ghế:” Xong rồi……”
” Làm sao vậy?”
” Ngu ngốc! Chúng ta bị trúng kế! Cuộc nói chuyện của chúng ta, rất có khả năng bị ghi âm!”
” A? Vậy làm sao bây giờ?” Trương Quý sợ tới mức mặt như màu đất.
” Làm sao bây giờ? Ông mau về nhà trốn tránh, hai ngày đừng ra khỏi nhà!”
Nghiêm Tu Nhân mặt âm trầm:” Nếu tôi phát hiện ai, nhất định sẽ không buông tha hắn!”
San San tháo ống nghe điện thoại xuống, hỏi Giang Trục Thủy:” Làm sao bây giờ? Hắn phát hiện.”
” Không sao, chúng ta đã ghi âm được.”
” Nhưng chỉ bằng này vài câu này, chứng cớ căn bản chưa đủ !”
” Đây chỉ là mồi, chúng ta có thể dùng nó để câu con cá lớn.”
San San không hiểu, Giang Trục Thủy cười nói:” Giao cho anh là được.”
Hai ngày sau, dưới sự trợ giúp của Giang Trục Thủy, San San thành công hướng tòa lật lại vụ án.
” Trục Thủy, anh thật sự có biện pháp làm cho Trương Quý mở miệng sao?”
” Đương nhiên. Tin tưởng anh.”
Ba ngày sau, toà án chính thức thẩm tra xử lí việc này. Một lần nữa thẩm vấn tất cả nhân chứng, Lí Tú Phương, Trương Quý, cùng với hàng xóm ngay lúc đó, người chứng kiến, đều là những người có liên quan đến vụ án……
Trải qua một phen gian nan toà án thẩm vấn, dựa vào tài khéo léo của Giang Trục Thủy mà nói ra, vụ án rốt cuộc có chuyển biến.
Cuối cùng thẩm vấn Trương Quý, Giang Trục Thủy không biết nói với hắn cái gì, những lời hắn nói trước kia đều lật lại, còn có Lý Tú Phương, cũng đột nhiên sửa lại lời chứng, nói mình năm đó là nhớ lầm.
Cứ như vậy, căn cứ Tiết Đài Ân *** không thành lập, toà án quyết định bác bỏ nguyên xử, một lần nữa thẩm tra xử lí vụ án này.
Tiết Đài Ân tìm người hậu thẩm bảo lãnh, San San nhận được tin cùng Luật Hạo Thiên vào trong phòng.
Buổi tối hôm nay, Hàm Nhã cùng Giang Trục Thủy đều có mặt, San San làm một bàn đồ ăn ngon, chuẩn bị thật tốt để chúc mừng cho cha.
Hàm Nhã nhìn cha, có chút không biết làm sao.
Năm năm, cô chưa thăm cha một lần.
Cô sợ bị người ta chê cười, sợ bị người ta xem thường. Cho nên cô lừa gạt chính mình, để mình không tìm người cha này. Cô chỉ biết là lừa mình dối người, chính mình lại cũng không dám cô gắng thay đổi hết thảy.
Nhưng San San lại làm được.
Một người con nuôi cùng cha mình không có huyết thống gì, vì sao chị ấy lại có thể vì cứu cha mình mà nhiều năm trằn trọc, vẫn kiên trì tin tưởng cha trong sạch?
Cô nhìn Tiết San San, trên khuôn mặt trắng nõn, nụ cười kiên định sáng lạn trên khuôn mặt chị làm lòng cô đau nhói.
Từ ngày chị ấy bước vào nhà cô, cô liền chán ghét chị ấy, bởi vì cô ςướק đi một nửa tình thương của cha. Không, phải là hơn phân nửa. Cô cảm thấy cha đối tình yêu cha dành cho chị ấy hơn cô, cho nên cô ghen tị, cho nên cô luôn cùng chị ấy tranh đoạt, cô muốn lấy lại những gì mình đã mất.
Nhưng cho đến ngày hôm nay cô mới phát hiện, không phải cha yêu San San hơn cô, mà cô không biết quý trọng. Mà San San, lại còn hơn giọt máu thâm tình như cô.
Vì thế cô hiểu được, hạnh phúc không phải người khác cho, mà là chính mình cảm nhận lấy.
Cô cảm thấy áy náy, đối với cha áy náy. Cho nên cô không dám nhìn cha, chỉ cúi đầu.
“Cha, Hàm Nhã.” San san nắm lấy tay bọn họ, nắm cùng nhau:” Cha, lần này cha có thể ra ngoài, đươch Hàm Nhã ít nhiều hỗ trợ, nếu không phải cô ấy, chúng ta không có khả năng thuận lợi lật lại bản án như vậy.”
Cha và con gái hai người yên lặng nhìn nhau, sau một lúc lâu, Hàm Nhã khóc nhào vào vòng tay cha.
” Cha, xin lỗi, con xin lỗi……”
San San cũng vụng trộm quay đầu lại lau nước mắt, một ngày này, cô đợi đã lâu rồi……
———————————————
Chuyện này cuối cùng cũng chấm dứt, lòng của San San cảm thấy nhẹ hơn nhiều. Ban đêm lúc nằm trong lòng Luật Hạo Thiên ngủ say, ngọt ngào nở nụ cười.
Luật Hạo Thiên nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn khuôn mặt cô ngủ say.
Trên gò má cô mềm mại mang theo một chút đỏ ửng, bộ dáng hải đường xuân ngủ, làm cho anh nhịn không được cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên trán của cô.
” San San, cha ngươi cũng ra tù, mọi việc dừng ở đây được không?”
Cô không trả lời, bởi vì cô còn đang trong giấc mộng.
” Em không nói lời nào, là em đã đáp ứng!” Anh sủng nịch nhìn cô, trên mặt có chút ưu sầu.
Bước xuống, ra khỏi phòng, anh thấy Tiết Đài Ân ngồi ở trong phòng khách.
Anh nhìn ông ta, nhẹ nhàng mà đi qua, lúc này ông cũng quay đầu, lúc hai người mặt đối mặt, đồng thời đều có khoảnh khắc kinh ngạc.
” Cha, đã trễ thế này, cha còn chưa ngủ sao?” Luật Hạo Thiên dẫn đầu khôi phục bình thản.
Tiết Đài Ân ngược lại có chút mất tự nhiên nói:” Nga, Đằng Hải……”
” Tôi tên là Luật Hạo Thiên .” Anh nói, lại cười:” Bất quá cha cũng có thể gọi con là Đằng Hải, trên đời này, chỉ có cha cùng San San mới có thể bảo gọi con là Đằng Hải.”
” Phải không? Ta đây rất vinh hạnh?”
” Là con vinh hạnh mới đúng.” Luật Hạo Thiên sắc mặt trịnh trọng nói:” Có thể lấy được người vợ tốt như San San, là vinh hạnh của con. Cảm ơn người đã chăm sóc cho San san ba năm, nhưng có chuyện hy vọng cha hiểu được.”
” Chuyện gì?”
" Nhưng có chuyện hy vọng cha hiểu được." " Chuyện gì?"
Luật Hạo Thiên nghiêm mặt nói:"Tiẽt San San hiện tại là vọ con, con xin thề vĩnh viễn cũng sẽ không làm tôn thuong cô ấy, con mong muôn mang lại hạnh phúc cho cô ấy, hy vọng cha cũng có thế nhu thế. Cô ấy, hiện tại ò cùng một chỗ vói con rất hạnh phúc, con không hy vọng cũng như không cho phép bất hiận ai gây tổn thuong đêh hạnh phúc cua cô ấy!"
" Cha hiểu chứ?"
Luật Hạo Thiên hai mắt như điện nhìn Tiết Đài Ân, Tiết Đài Ân cũng đang nhìn anh, trong ánh mắt không có chút tia hèn nhát bi ổi nào, nhung lại có chiều sâu nghi hoặc cùng xem kỹ.
Một lúc lâu, ông mo miệng nói ra nhũng câu nói bén nhọn: " Cậu thục sụ có kha năng sẽ mang lại hạnh phúc cho con bé chứ?"
"Con dùng tính mạng đế thề."
"Ta tin tuông cậu."
Tiết cha nói xong tro về phòng, nhìn bóng lung ông ấy bước đi lao đao, Luật Hạo Thiên cam giác được sụ tin tuông mà ông ấy giao cho, tho phào nhẹ nhõm.
Tro lại phòng, nhìn ngắm San San còn đang ngu say.
Anh nhẹ nhàng nằm xuôiig cạnh cô, ôm lấy co thê mềm mại, đầu tựa lên ba vai, thấp giọng nói khẽ khàng như đang bàn bạc: "San San, anh nguyện ý vì em làm bất kỳ chuyện gì, nhung nếu có một ngày em muôn ròi khói anh, anh sẽ bằng mọi cách giữ em ỏ Lại."
Vụ án của Nghiêm Dĩ Chính đang được canh sát xem lại điều tra, Nghiêm Tu Nhân cam giác nôn nóng, hai bên đổng dạng nhu nhau, một bên dùng tiền đe dọa chuyện Truông Quý nói ra, một bên cố ý đả kích chuyện nhà Tiết gia.
Không nghĩ tói vọ của Luật Hạo Thiên chính là con gái của Tiêt Đài Ân, Luật Hạo Thiên tên hồn đan nàv cu nhiên lại đem vọ đến phá nhà hắn, lần truóc khcẳng định là cô ta có động tay động chân, không nghĩ tói ban thân một thòi ngang dọc lại bị một cô gái nho tính kế, thật sụ là thuyền chìm trong nuóc.
Hắn sắc mặt âm trầm, con ngưoi chuyên động bắt đầu vạch ra kếhoạch trả thù trong đầu vói Tiết San San.
Mà lúc nàv San San đang chìm đắm trong tình cảm hạnh phúc, căn bản không biết mình cuối cùng lại chọc vào loại nguòi nào.
Ban ngày cùng Lâm Tu Tu đi chọn áo cưới, chụp anh, buổi tối cìmg vói em gcái trong nhà, trông giống nhu một phụ nử nội trọ vội trước vội sau.
Luật Hạo Thiên ngồi o ghếsopha uống nước trái cây một Ccách nhẹ nhàng.
" Cái kia anh rể, thực là không nhó chút gì chuyện lúc trước sao?"
Vừa mói bắt đầu hiếu rõ chị gái cùng vói một đại nhân vật nổi tiếng kết hôn chua hết kinh ngạc , lại bắt đầu sung sốt một chuyện kinh thiên động địa giống như Colombus tìm ra đại lục mói. Sau này mói biết nguôi thừa kếtập đoàn lỏn như vậy lại xưất thân tù một ke nghèo hèn vô danh tiếu tốt, ngoại trù cái nhà này, anh giống nhu một kẻ trắng tav không có gì ca.
Bất quá đối vói cô chuvện nàv rất dễ dàng bo qua, đây từng là một đại nhân vật nổi tiếng, sụ tôn sùng vì vậy mà không hề giảm đối vói anh, duòng như vẫn còn sụ thích thú sâu đậm nhu trước.
Chương 100
Luật Hạo Thiên nhìn cũng không nhìn, thậm chí không liếc mắt vói cô một cái, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm ti vi đang chiếu "..Không nhớ rõ".
Vậy chuyện kia, anh có nhó rõ ban thân là đại ca cua tố chức hắc đạo không? Hàm Nhã âm thanh nho nho đầy quan tâm vang lên, hai mắt toa sáng: "Anh có nhó rõ ban thân đuọc tôn xung là thần trong tô chức hắc đạo không?"
Luật Hạo Thiên lãnh đạm nhìn cô: " Không biết"
Hàm Nhã cao húng nói: " Bơi vì kỳ tích mà anh sáng tạo ra nha, một mình dám đâu vói mười hai nguòi trong Long Hô bang, mà toàn là tinh anh cao thu, anh nếu không phai là thần thì làm sao lại có năng lực như thế?"
San San bị lòi nói cua cô thu hút, cũng tói gần.
Luật Hạo Thiên than nhiên nói: " Có đúng không?"
San San vôi nói: " Anh đùng nghe con bé nói nhâm, con nhỏ này cũng không biết tà đcâu nghe tói!"
Hàm Nhã không hòn gi cận nói: " Ai nói em nói nham?! Đây đều là sụ thực!" Nếu không phai vậy vì sao anh ấy được tôn sùng trong hac đạo chi Thần một tổ chúc xã hôi đen lớn?
" Nào có cái gì thần? Anh ấy bất quá chỉ là nguôi thuòng mà thôi." Tiết San San không nghĩ muôn cho anh ấy nhó lại chuyện trước kia, lại càng không mưôh cho anh ấy tro lại cuộc sống cua Luật Hạo Thiên.
" Hừ! Chị rõ ràng là độc bá nguôi ta!" Hàm Nhã căm giận bất bình:" Chị thùa dịp anh ấy bị bệnh, mà cưói anh ấy! Chị không sợ anh nhó lại sẽ không còn cần chịi? Chị đây là trắng trợn ghen tị!"
Cô nói như pháo nổ đi ra, Tiết San San do khóc dò cưòi:" Tùy em nói như thế nào cũng được, dù sao anh ấy hiện tại đã không còn là Luật Hạo Thiên truóc kia, cuộc sống bây giò mói là anh ẩy nên có
" Mói không phai như vậy!" Hàm Nhà kích động nói:" Giông anh ấy là một đại nhân vật oai phong một cõi, anh ây có thê làm tốt hon nữa, làm sao có thê như vậy ca đòi tầm thưòng?"
"Anh Thiên, tuv rằng anh không nhó rõ chuyện vê\' quá khứ, nhung vài điều gì đó, giông nhu đánh nhau, đua xe này đó, hẳn là không có quên?" Hàm Nhã đầy cõi lòng chò mong nhìn anh.
Anh trầm mặc trong chôc lát, nâng tay đem hạt quà táo ném vào thùng rác.
" Em hoi cái này làm gì?"
" Em nghĩ muôn theo anh học!" Hàm Nhà cao hứng nói " Muôn sau này theo anh học đánh nhau, sau này sẽ không sợ ai dám khi dễ, bắt nạt em, còn có, còn
có nghe bọn họ nói anh có kha năng thay đổi cai
biên lại xe một giây có thế tăng tổc đến ba trăm nha?" (kjl: con nho nàv khoái kiêu bạo lục)
" Em hoi anh, anh biết hoi ai đây?" Anh cuòi cuòi: "Hon nữa, một cô gái nho mà đánh nhau thì không tôt, em muôn học phai là nhũng việc thục nữ, thùv mị một chút là tốt nhất." ( kjl: nói sao mà nhẹ nhàng thê)
” Hù! Em mới không cần! Anh Thiên, anh chừng nào thì mói có thế khôi phục trí nhó , em nghĩ muôn học theo anh!”
Hàm Nhã còn tiếp tục quấn lấy Luật Hạo Thiên không ròi, San San một phen kéo áo cua cô nói:” Thòi gian không còn sớm, mau về nhà đi!"
" Không! Người ta còn muôn ờ noi này. Chị, nhà anh rể nhiều phòng nhu vậy, cũng không phiền cho một người ờ chung chứ?"
" Em không tro về nhà gì sẽ túc giận!"
" Bà ấy mói không lo lắng!" San San thò dài:" Vậy được rồi, đế chị gọi điện thoại nói cho gì một tiêng."
Cú như vậv, Hàm Nhã o lại, tù sang đêh tối không ròi, ban ngày San San ra ngoài làm việc, cô ngay tại trong nhà quân lấy cha cùng Luật Hạo Thiên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc