Phúc Hắc Tổng Giám Đốc, Đừng Ăn Ta - Chương 10

Tác giả: Mộng Tịch

” Hai người đến thăm tôi, tôi rất vui.”
Tiết San San nói, bỗng nhiên phát hiện tay của mình bị Giang Hằng Vũ nắm chặt, muốn rút tay ra, lại bị hắn dùng lực bắt lấy.
“Chỉ một chút thôi, ai bảo em là bạn gái anh?” Hắn sáng lạn cười, khuôn mặt không chút giả dối.
Cô vô lực nói:” Tôi không phải……”
“Tốt lắm tốt lắm, bảo bối, đừng làm nũng, Tiểu Phỉ làm canh sườn cho em đấy! Cô ấy đối em còn hơn người bạn trai như anh, nhanh uống hết đi, đây chính là tâm ý của cô ấy!”
Hắn nói xong liền lấy cái túi trong tay Tiểu Phỉ, rót ra một chén, hơi nóng bay ra tứ phía.
“Thơm quá …..” San San uống một ngụm, cảm động đến rơi nước mắt nói:” Cám ơn cậu, Tiểu Phỉ.”
Tiểu Phỉ đỏ mặt nói:” Cậu thích thì tốt rồi, San San, cậu nhất định phải dưỡng bệnh cho tốt, để mau hồi phục!”
“Yên tâm đi! Mình rất khỏe mạnh! Loại bệnh nhỏ này, không đến ba ngày là khỏi rồi!”
Cô vừa nói xong trên đầu liền bị Giang Hằng Vũ cú một cái.
“Sao có thể? Em lợi hại? Anh cánh cáo em, trong vòng một tuần không thể xuất viện, trong vòng một tháng không thể đi!”
Cô cả kinh:” Tôi không đi? Chẳng lẽ trốn chạy?”
” Đương nhiên không phải.” Hắn thần bí hề hề cười:” Em muốn đi,vậy thì để anh cõng.”
” Tôi không cần, tôi còn phải làm việc!”
” Chân của em bị như vậy làm thế nào làm việc?”
” Rất nhanh sẽ khỏi thôi.”
” Nói bậy! Không cho phép em làm việc.”
” Khó mà làm theo lời anh được, ta không làm việc, cũng bị cuốn gói.”
” Không sao, cùng lắm thì anh mướn em làm vệ sĩ.”
” Giang Hằng Vũ, anh đừng nói đùa được không?” Cô nhíu nhíu mày:”Tôi muốn anh nói chuyện nghiêm túc.”
“Anhđây là nói thật.” Hắn quả nhiên bộ ra khuôn mặt nghiêm túc:” Em thật sự có thể làm vệ sĩ cho anh, bất quá anh sẽ không cho em làm này làm kia, anh thương em còn không hết.”
Nhìnbiểu tình thành thật của hắn, San San hơi hơi sửng sốt, trong đầu bỗng nhiên có ý niệm hiện lên.
“Nếu có thời gian, chúng ta cùng nói chuyện được không ?”
Giang Hằng Vũ vui vẻ nói:” Tốt! Anh hiện tại đang có thời gian, chúng ta hiện tại nói đi!”
San San lắc lắc đầu, bất đắc dĩ cười nói:” Lần khác, được không? Tôi hôm nay rất mệt.”
“Ok Ok, em muốn như thế nào đều tùy em! Ha ha……”
Nhìn hắn tươi cười, San San trong lòng càng rối loạn.
Kỳ thật cô muốn hỏi hắn,gia thế của hắn có thể hay không cùng Lâm gia chống đối. Nhưng là cô hỏi không ra, cũng không biết cùng hắn như vậy đến tột đúng hay không.
Giang Hằng Vũ cùng Tiểu Phỉ đến thăm là buổi sáng, thời điểm rời khỏi cũng đã chiều tối.
Cô bỏ sợi dây buộc chân mình, tự mình bước xuống giường, đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn bên ngoài nồng đậm bóng đêm.
Cô nên làm cái gì bây giờ? Thật sự nhận thua tên ác ma kia sao?Hay là đi tìm Giang hằng Vũ giúp đỡ?
Cô không nghĩ sẽ chọc bất luận kẻ nào, nhưng là nếu bức cô, cô cũng chỉ có thể vùng dậy.
Bỗng nhiên cửa mở ra, tiếng bước chân truyền đến.
Hai vai của cô khẽ run lên, hai tay gắt gao nắm chặt…… Cô biết,anh ta đã đến.
Bỗng nhiên trên vai ấm áp, anh lại khoác thêm áo cho cô. Cô nhắm mắt lại không nói lời nào, chỉ hy vọng này ác ma mau rời đi.
Nhưng anh lại căn bản không rời khỏi như cô mong muốn, hai tay ôm thắt lưng của cô, ở phía sau ôm lấy cô.
Cô cả người run lên, cắn răng nói:” Luật tiên sinh, tôi lại lặp lại một lần, tôi không phải kỹ nữ.”
Thật lâu sau, anh mới mở miệng nói:” Tôi chưa bao giờ sẽ đi ôm một kỹ nữ.”
Cô lại cắn răng:” Tôi có thể thay anh giữ kín bí mật, nhưng mong anh không cần như vậy, tôi có thể quên sự việc kia, chúng ta trong lúc đó cái gì cũng chưa phát sinh !”
” Em muốn quên, nhưng tôi lại không quên dược.” Anh nói xong, bỗng nhiên quay người cô lại, cúi đầu, ôm chặt cô, hôn triền miên.
Tiết San San toàn thân bị giữ chặt, như bị ma ám, động cũng không thể.
Giống như một cái mộng yểm*, cô ở bên trong trầm luân, hít thở không thông, cô bất quá hít một hơi, thầm nghĩ mau chóng thoát khỏi mộng yểm này.
(*mộng yểm: mộng bị yểm bùa)
Nhưng mà thanh âm của anh lại ở bên tai cô vang lên:”Em có phải nghĩ sẽ dựa vào tên Giang Hằng Vũ kia? Nói cho em biết, sớm làm cho ý nghĩ này ૮ɦếƭ đi. Tôi hiện tại không nghĩ động tới hắn, nhưng chỉ cần khi nào tôi nghĩ tới thì hắn sẽ ૮ɦếƭ không có chỗ chôn.”
Thanh âm của anh bình tĩnh, thong dong, giống như trần thuật một sự thật không thể tranh cãi.
Vì thế, cô tuyệt vọng, tay nắm chặt quyền dần dần buông lỏng.
“Em vất vả kiếm tiền như vậy, là muốn cứu cha?”
Cô cả người chấn động mạnh, mở mắt ra, chỉ nghe anh tiếp tục nói:” Cha nuôi em thời hạn thi hành án còn mười năm, tôi biết em muốn đem ông ấy cứu ra, tôi có thể giúp em.”
Cô ngây dại, hai mắt đăm đăm hỏi:” Anh muốn giúp tôi như thế nào ?”
” Đem cha cô từ trong ngục giam ra, lại cho ông ấy một thân phận mới, rất đơn giản.” Anh vừa nói, hơi thở ôn nhu quanh quẩn ở bên cổ cô.
Cô đột nhiên lấy tay đẩy anh ra, thanh âm lạnh lùng nói:” Cái loại người như anh, căn bản sẽ không hiểu được tôi vì cái gì mới vất vả kiếm tiền như vậy!”
Anh nao nao, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô:” Vậy em là vì cái gì?”
” Vì cái gì?” Cô cười lạnh, ngửa đầu:” Tôi muốn thay cha tôi lấy lại công đạo! Tôi muốn ông nửa đời sau có thể ngẩng đầu lên làm người, tôi muốn đường đường chính chính đánh thắng quan tòa!”
Anh trầm mặc, lẳng lặng ngắm nhìn một lát, bỗng nhiên tay chạm vào mặt cô, cô thối lui về phía sau, lại bị ngáng chân, ngược lại gục ở trong lòng anh.
Cô định đứng lên, lại bị anh gắt gao ôm lấy.
Cô cắn chặt răng:” Tôi biết tôi đánh không lại anh, nhưng là tôi sẽ không chịu khuất phục trước anh.”
” Tôi cũng không hy vọng thấy bộ dáng khuất phục của em.” Anh nói xong, đem cô ôm đến trên giường, đặt cô lên chăn.
Nâng cánh tay của cô lên, đem chỗ băng gạc tháo ra, khuỷu tay cùng cổ tay chỗ trầy da đã muốn đóng vảy.
” Ngứa sao?” Anh đột nhiên hỏi, làm cho cô hơi hơi sửng sốt.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve vết thương:” Miệng vết thương đóng vảy sẽ ngứa một chút, nhưng là không cần động vào nó, sẽ để lại vết sẹo.”
” Tôi không cần anh giả vờ lo lắng cho tôi.”
” Tôi không giả vờ lo lắng cho em.” Hắn thản nhiên nói:” Tôi quan tâm tới thân thể của em, bởi vì thân thể của em là của tôi.”
” Anh nói cái gì!” Cô vừa sợ vừa giận:” Anh làm sao có thể như vậy!”
” Em không có tư cách phản kháng, Tiết San San, từ hôm nay trở đi em không có tự do, cha nuôi em tôi sẽ nghĩ biện pháp cứu ông ấy ra, mà em chỉ cần làm cho tốt người phụ nữ của tôi thôi.”
Anh thanh âm bình tĩnh lại làm cho cô sợ hết hồn, cắn răng nói:” Vô sỉ! Tôi sẽ không làm người tình của anh! Ta cũng không cần anh hỗ trợ! Tôi nói là tôi muốn làm cho cha tôi đường đường chính chính từ trong ngục giam đi ra!”
“Em sẽ đồng ý.” Anh nói xong hôn lên trán cô, xoay người đi ra ngoài.
Ác ma! Ác ma! (Lady: Anh bá đạo quá, nhưng mà mình thích…)
Vì sao luôn dây dưa không rõ với cô?
Cô thống khổ chui vào chăn, nước mắt ướt đẫm nệm giường.
Dưỡng bệnh chừng một tuần, Tiết San San có thể tự mình đi ra đường. Đi đến trường, Giang Hằng Vũ khẩn trương đỡ lấy cô:”Em nhanh như vậy đã xuất viện là như thế nào? Chân của em còn chưa tốt làm sao có thể đi ra đường chứ? Đến đây để anh cõng em……”
” Không…… Không cần.”
Cô nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nhớ tới Luật Hạo Thiên cảnh cáo, cô bắt đầu sợ hãi sự nhiệt tình quá thân mật của hắn ta.
” San San, em làm sao vậy?”
” Không có gì, tôi đi tìm tiểu thư Tư Tư.”
San san đi vào phòng nghỉ, thấy Lâm Tư Tư ngồi ở đằng kia, đi qua đi lại:“ Tư Tư tiểu thư”
Tư Tư nhìn cô một cái, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “San san a, cô không phải nằm viện sao? Như thế nào nhanh như vậy đã ra? Thân thể quan trọng hơn, cô vẫn nên trở về nghỉ ngơi vài ngày đi.”
“Không cần!” San San xua tay: “Tôi hoàn toàn tốt lắm, không cần nghỉ ngơi. Tư Tư tiểu thư, tôi có thể làm việc”.
“Thật vậy chăng?” Tư Tư hỏi.
San San dùng sức gật đầu, không có việc thì không có tiền lương, ba mươi vạn của cô khi nào thì mới có thể kiếm.
“ Cô muốn làm việc, nhưng hiện tại tôi không cần cô, làm sao bây giờ?” Lâm Tư Tư nhấc lông mi, chỉ vào người nam nhân phía sau: “Tôi đã tìm vệ sĩ mới, bọn họ có thể bảo vệ tôi. Cô nếu muốn lưu lại, thì có thể là người giúp việc của tôi đi”.
Cô khẽ cắn môi, nghĩ rằng người giúp việc thì người giúp việc, chính mình đã từng làm vệ sĩ thì làm bảo mẫu cũng có cái gì khác biệt.
“Được”
Cô gật đầu đồng ý, lại không phát hiện Lâm Tư Tư giương lên khóe miệng với nụ cười lạnh.
“Tôi cần một ly trà sữa nóng” Lâm Tư Tư ra lệnh nói.
San San sửng sốt, không rõ trời đang nóng vì sao cô ta muốn uống trà sữa nóng, nhưng nếu người ta yêu cầu, cô sẽ đi mua.
Đang cầm một cốc lớn trà sữa nóng trở về, Lâm Tư Tư tiếp nhận liền uống một ngụm.
“Nóng quá, cô muốn bỏng ૮ɦếƭ tôi sao?” Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng giơ lên, cốc trà sữa nóng liền hất về phía trên người Tiết San San.
Cô may mắn tránh ra, nếu không liền bị hất lên mặt.
Quần áo ướt đẫm, dính trên người, có một ít đau đớn, giống như bị phỏng.
Cô khẽ cắn mỗi, chịu đựng sự tức giận sắp bùng nổ, thấp giọng nói: “Tư Tư tiểu thư, tôi đắc tội gì với cô? Cô vì sao muốn nhằm vào tôi?”.
“Tôi nhằm vào cô” Tư Tư cười: “Có sao, tôi cảm thấy tôi đối với cô tốt lắm, tôi xem cô như chị em, có cái gì cùng nhau uống, trà sữa uống được không Tiết San San?”.
Cô nói xong cười khanh khách đứng lên, xung quanh những cô gái cũng đều vui sướng khi nhìn thấy người gặp họa, bộ dạng của Tiết San San lúc này trông chật vật không chịu nổi.
“ Không cần cậy mạnh a San San, không muốn làm thì đừng làm, không ai ép cô”. Lâm Tư Tư cười đến gần cô, thấp giọng nói: “Tôi biết cô cần tiền, cô muốn cứu cha nuôi cô thôi”.
San San cả kinh: “Cô làm sao mà biết?”.
“ Tôi vì sao không biết? Anh Hạo Thiên cái gì cũng nói cho tôi biết, không chỉ có thế, tôi còn biết rất nhiều bí mật nha”.
Cô trừng mắt nhìn, bỗng nhiên cao giọng nói: “Các người có biết cô gái phía trước này làm nghề không? Cô ta đã làm phục vụ ở quán bar. Ai nha, tôi thật sự là bị mù mắt, làm sao có thể thuê người như thế làm vệ sĩ cho mình. Lâm gia của tôi thật sự lần này bị mất hết mặt”.
San San ngây dại, anh ta làm sao có thể… Làm sao có thể đem chuyện của cô nói cho Lâm Tư Tư.
Nhìn trước mắt kia hé ra những gương mặt trào phúng tươi cười, cô trong đầu trống rỗng, lui về phía sau, lại không biết bị ai đẩy một cái, té ngã ở tại cửa, chỉ một thoáng có vô số đồ ăn vặt thừa, giấy túi bẩn hướng cô ném đến.
Cô ôm lấy đầu, có cảm giác có rất nhiều chân ở trên người mình đá vào.
Nhưng thân thể đã đau không muốn nghĩ tới cái gì, cô cảm thấy chính mình giống như khi ở cô nhi viện, tại trong cô nhi viện, cô bị một bọn nhỏ khi dễ vô lực đánh lại.
“Các người đang làm cái gì thế?”. Một thanh âm truyền đến, ngay sau đó đám người bị tách ra, Giang Hằng Vũ vọt vào ôm lấy San San.
“Em thế nào? Có khỏe không?” Hắn khẩn trương nâng khuôn mặt của cô lên, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tinh xảo lại không thấy có vẻ mặt tức giận.
Hắn hít một ngụm khí, đứng lên phẫn nộ nhìn Lâm Tư Tư: “Tư Tư tiểu thư, cô hơi quá đáng rồi đó?”.
Lâm Tư Tư nâng cằm nói: “Như thế nào? Đau lòng? Xem ra anh của anh không có dạy bảo ngươi tốt?”.
Hắn nhíu mày: “Cô cùng anh tôi nói cái gì? Cô vì sao khi dễ San San như vậy?”.
“ Tôi khi dễ cô ta? Anh xem cho rõ ràng, tôi nhưng là không hề đánh người. Tôi chỉ bất quá vì vạch trần cô ta là nữ phục vụ rượu mà thôi. “
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc