Phong Lưu Pháp Sư - Chương 82

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch

Hàn Băng đấu khí chi Toàn Phong Liên Hoàn Trảm
Là nàng. Thấy được thân ảnh lơ lửng ngoài cửa sổ, Long Nhất đột nhiên cứng người lại, trên mặt lộ ra vẻ không dám tin vào mắt mình.
Cơn gió ôn hòa thổi nhè nhẹ, làm lay động tà áo của người thiếu nữ. Nàng rất xinh đẹp, một vẻ đẹp không phải của người phàm. Thiếu nữ phát ra sát khí rất nặng, phảng phất như là thiên sứ của địa ngục.
Lòng Long Nhất lúc này rối loạn, như thể bị vò xé thành bảy tám đoạn, rối mù không liên kết gì với nhau nữa.
“Long Linh Nhi.” Long Nhất khó khăn nói ra ba chữ. Thiếu nữ này đã để lại vĩnh viễn trong lòng hắn một dấu hiệu. Đây rốt cuộc có phải là một dạng tình cảm với nàng không? Long Nhất cũng không hiểu, có lẽ là xấu hổ hay là gì đó khác.
Long Linh Nhi tĩnh lặng lơ lửng bên ngoài cửa sổ, sắc mặt không biểu lộ gì nhìn vào Long Nhất cùng với thiếu nữ hiện giờ đang run lẩy bẩy trong lòng hắn. Sắc đẹp của Vô Song khiến nàng kinh hoảng. Với tình hình như lúc này, Long Linh Nhi hiển nhiên hiểu lầm Long Nhất đã dùng thủ đoạn bỉ ổi gì đó với Vô Song rồi.
“Tây Môn Vũ. Ngươi phải ૮ɦếƭ.” Long Linh Nhi mở miệng, xuất ra hàn ý lạnh tới mức xuyên tim khắc cốt.
Long Nhất bình tâm lại, nhìn vào đôi mắt sáng như sao kia. Hôm nay đôi mắt đó đã mất đi hết sắc thái tình cảm, trở thành bất động, lạnh lẽo như băng tuyết. Tâm lí hắn như bị một tảng đá lớn ép cho thành sầu muộn. Long Linh Nhi trở thành dạng như thế này, hắn cũng có phần trách nhiệm không thể chối bỏ được.
“Nàng tới giết ta?” Long Nhất cúi đầu, cảm thấy được những sợi tóc của Vô Song nhẹ quệt qua trán hắn.
Long Linh Nhi hừ lạnh một tiếng, ma pháp trượng trong tay giơ lên, luồng khí tức nóng bừng lập tức phả vào mặt.
Nhưng vào lúc này, Man Ngưu, Lộ Thiến Á và Lãnh U U đều đã tới. Thấy Long Linh Nhi bên ngoài cửa sổ, họ thảy đều ngẩn người ra.
“Long Nhất, Vô Song tỉ tỉ sao rồi?” Lộ Thiến Á chú ý thấy được Vô Song đang trong lòng Long Nhất, thất kinh hỏi. Nhãn tình tràn đầy địch ý nhìn vào Long Linh Nhi. Khí tức của thiên nhiên bùng cháy trên tay, hình thành nên mũi tên chỉ chờ nhằm vào Long Linh Nhi.
“Cô ấy đột nhiên trong đầu đau như Pu'a bổ, toàn thân lạnh như băng. Ta không kiểm tra được là vì nguyên nhân gì.” Long Nhất thở dài đáp lại.
“Cô ta là ai?” Lãnh U U chỉ vào Long Linh Nhi ở ngoài cửa sổ hỏi. Thiếu nữ này phát ra sát khí cường liệt hướng vào Long Nhất, khiến nàng không thể không lo lắng.
Long Nhất run lên, nhãn thần lóe lên một tia phức tạp, nói: “Cô ta là Long Linh Nhi, Cuồng Long đế quốc tiểu công chúa.”
Lãnh U U và Lộ Thiến Á mắt nhìn nhau, mặt đối mặt. Phu quân của các nàng càng lúc càng thần bí, cũng không hiểu sao lại kết thù oán với công chúa nữa. Hai nàng lui sang một bên, thấy mục quang sát nhân của công chúa điện hạ cao quý, nói không chừng là Long Nhất đã làm sai điều gì đó với người ta rồi. Loại vấn đề này họ tế nhị không hỏi kĩ thêm.
Long Linh Nhi sau khi trông thấy được diện mạo của tam nữ, tâm lí như chao đảo giữa sóng to gió lớn. Huyết sắc kị sĩ báo cáo rằng tam nữ đeo sa che mặt. Nàng lúc đó đã cho rằng một khi đi cùng với Tây Môn Vũ, khẳng định là loại gái chẳng ra gì. Nhưng nàng hiện tại hiểu rằng suy nghĩ đó của nàng là sai lầm, cả ba thiếu nữ này, mỗi người tướng mạo so với nàng đều đẹp tương đương. Khí chất toát ra từ họ cũng không phải nữ tử bình thường mà có nổi.
Nhưng do Long Linh Nhi với Long Nhất, thù hận vốn đã khắc sâu vào xương tủy. Trong lòng nàng nhận định: Long Nhất đích thị dùng thủ đoạn gì đó để lừa dối bọn họ.
Lúc này, Man Ngưu đột nhiên ngốc nghếch hỏi: “Lão đại, tiểu công chúa này cũng là nữ nhân của huynh à?”
Long Nhất ngây ra. Tâm lí chịu áp lực áp lực nhờ câu nói này của Man Ngưu mà thư thái trở lại. Hắn cười nhẹ nói: “Không sai, nàng là nữ nhân của ta.”
“Ai là nữ nhân của tên dâm tặc như ngươi?” Long Linh Nhi thần kinh chấn động hét lên, không còn giữ được trạng thái tâm lí bình ổn nữa. Có lẽ tâm lí của nàng vẫn chưa từng có lần nào bình ổn thì đúng hơn. Nàng bắt đầu điên cuồng tụ tập ma lực, hỏa hệ ma pháp nguyên tố tán phát ra khiến nhiệt độ không khí tự nhiên nóng như thiêu như đốt.
“Nàng là nữ nhân của ta, vĩnh viễn là như vậy.” Long Linh Nhi ý thức hồi tưởng lại câu nói của Long Nhất sau khi cường bạo nàng.
Long Nhất thấy Long Linh Nhi biến đổi thành có chút cuồng loạn, hắn hiểu nàng rất có khả năng dùng ma pháp thiêu rụi cả lữ điếm mày mất. Hắn ôm lấy Vô Song đứng dậy, xoay người nói: “Mọi người lưu lại nơi này, đây là vấn đề riêng của ta và cô ấy, sau này ta sẽ kể cho các người hay.”
Thấy ba người Lộ Thiến Á gật đầu, Long Nhất không ngần ngừ thêm nữa, thân ảnh loáng lên từ cửa sổ thoát ra ngoài. Long Linh Nhi tự nhiên đi theo hắn.
Man Ngưu gãi gãi đầu về phòng ngủ tiếp, chỉ còn lưu lại Lộ Thiến Á và Lãnh U U thần sắc khác lạ ngồi trên ghế.
“Nàng Long Linh Nhi đó nói Long Nhất là dâm tặc. U U tỉ, tỉ nói xem, Long Nhất phải chăng là đã chiếm tiện nghi của người ta rồi.” Lộ Thiến Á mở miệng hỏi. Trong lòng nàng, tình lang tuy là có chút mặt mày hớn hở mồm miệng ba hoa, thỉnh thoảng cũng chiếm chút chút tiện nghi gì đó, nhưng hai từ dâm tặc có sức công kích mạnh mẽ cách hẳn một cự li xa.
“Có lẽ vậy.” Lãnh U U khe khẽ nói, tâm trí của nàng trưởng thành hơn Lộ Thiến Á nhiều. Nàng có thể cảm giác được nỗi bi phẫn sâu thẳm và hận ý của Long Linh Nhi. Đây tuyệt không thể chỉ đơn giản giống như vì bị chiếm chút tiện nghi nho nhỏ như vậy được. Phải chăng… Lãnh U U không dám nghĩ tiếp nữa.
Long Nhất ôm Vô Song cứ thế phiêu dật mà phi hành, để còn chờ Long Linh Nhi giữ được cự li không quá xa. Hắn sở dĩ không muốn để Vô Song lưu lại lữ điếm cho Lộ Thiến Á lưỡng nứ chiếu cố, là bởi vì một khi không có nội lực của hắn áp chế, Vô Song không biết chịu đựng cơn đau mà trở thành thế nào nữa.
Tới vùng ngoại ô không có người lui tới, Long Nhất dừng lại. Ngẫu nhiên thế nào chỗ này cũng có một mảng rừng, trong bóng đêm đen xem ra cùng với nơi trước kia Tây Môn Vũ hạ thủ Long Linh Nhi rất tương tự nhau.
Long Linh Nhi hiển nhiên cũng có chút chủ ý đó. Sắc mặt nàng tái đi, dừng lại trên không trung, tay chân không tự chủ được run lên khe khẽ.
“Nàng chẳng phải muốn giết ta sao? Thế nào? Sợ rồi à?” Long Nhất cười khẽ nói. Khuôn mặt thể hiện sự thoải mái, hắn hiện giờ đã thư giãn lại. Long Linh Nhi là nữ nhân của hắn, điểm này bất kể như thế nào cũng không thay đổi được. Nàng đã muốn báo thù thì cứ để nàng báo, miễn sao nàng đừng có tự sát là được.
Long Nhất thấy thần tình có vẻ sảng khoái tùy ý của Long Nhất, không ngăn được mà nghiến răng. Cái kẻ đã cường bạo nàng sau này không chỉ tiêu diêu ngoài vòng pháp luật, mà còn trái ôm phải ấp hưởng thụ cái phúc ôn nhu. Điều này khiến cho trái tim đầy cừu hận, luôn sống trong nỗi thống khổ của nàng làm sao mà bình ổn lại được?
“Ngươi thả cô ta ra. Ta chỉ muốn giết chính ngươi thôi, không muốn cô ta ૮ɦếƭ cùng ngươi.” Long Linh Nhi lạnh lùng nói.
Long Nhất thấy được Vô Song đang co mình bên trong lòng, lắc đầu nói: “Ta không thể rời cô ta, cô ta cũng không thể nào ૮ɦếƭ cùng ta. Còn nàng, nàng cũng không giết nổi ta.”
Long Linh Nhi không nói thêm, bắt đầu ngâm xướng: “Hỡi hỏa thần vĩ đại, thỉnh cầu ban cho con lực lượng, hóa thành cuồng long hỏa diễm, thiêu hủy bất kì trở ngại nào, Hỏa Long thuật.”
Long Nhất đứng tại nơi xa tĩnh lặng đợi nàng niệm chú. Nếu như muốn giết nàng, thật sự mà nói là rất dễ dàng. Tuy nàng niệm chú cực nhanh, nhưng Long Nhất cũng tuyệt đối chắc chắn chế trụ được nàng trước khi nàng phóng ra ma pháp.
Hỏa hệ ma pháp nguyên tố dày đặc tập hợp lại thành một con hỏa diễm cự long cuộn mình phóng tới Long Nhất. Đấy là cửu cấp ma pháp Hỏa Long thuật, uy lực thập phần cường đại, nhiệt độ cao có thể nung chảy cả sắt thép.
Long Nhất thấy được hỏa diễm cự long ập tới, lửa đã cháy đến lông mày. Long Linh Nhi từ lúc nào đã tăng cấp lên ma đạo sĩ rồi vậy? Long Nhất mang theo nghi vấn đó thân hình loang loáng, tránh ra xa xa. Nhưng hỏa long vẫn chưa thể vì thế mà biến mất, mà theo sự chỉ huy của Long Linh Nhi chuyển hướng đuổi tới. Long Nhất cũng lại tiếp tục chạy, tay rút ra từ không gian giới chỉ một thanh cự kiếm, phi thân đối diện với hỏa long, hàn khí màu trắng mờ mờ ảo ảo tỏa ra từ thân kiếm.
“Hàn Băng đấu khí Toàn Phong Liên Hoàn Trảm.” Long Nhất hét to lên một tiếng, cự kiếm tán phát ra băng sương múa lên tạo thành một vòng tròn trong không trung, một vòng rồi lại một vòng, hình thành một cơn lốc xoáy hàn băng, hỏa long cự đại cũng theo đó mà bị thôn phệ mất, không một đốm lửa nào còn tồn lại. Đây là chiêu thức dung hợp giữa Hàn Băng đấu khí và Trung Hoa kiếm chiêu Toàn Phong Liên Hoàn Trảm của Long Nhất. Chiêu thức này do tự hắn sau khi nghiên cứu tính chất của đấu khí xong, bắt đầu thử dung hợp lại.
Long Linh Nhi ngẩn ra nhìn vào Long Nhất đang tiêu sái phiêu hạ từ không trung, khuôn mặt biểu hiện sự kinh ngạc. Nàng thật sự vẫn chưa đạt tới cảnh giới ma đạo sĩ, chỉ bất quá có mang trên mình một chiếc vòng đeo cổ thần cấp hỏa hệ, khả dĩ khiến cho thực lực tăng lên một tầng, hơn nữa có thể khiến ma lực dùng lâu hết hơn. Đây là lần đầu dùng thử, xuất ra được ma pháp cỡ này thì lại bị Long Nhất dễ dàng hóa giải được.
“Ta nói rồi, nàng không giết nổi ta đâu, không như…” Long Nhất cười nói. Nhưng chưa nói hết câu, dưới đất vô thanh vô tức xuất ra một loạt cọc nhọn chọc lên trên, từ trên trời một đợt lưu tinh hỏa vũ hướng hắn mà ập tới.
Long Nhất uốn mình phi thân, nhân ảnh trong không trung chỉ lưu lại lớp lớp tàn ảnh chịu trận lưu tinh hỏa vũ nghiêng trời lệch đất ấy. Hắn quên mất rằng Long Linh Nhi là hỏa thổ song hệ ma pháp sư, nàng chắc đã từng nói vậy.
Long Nhất cũng không muốn để Long Linh Nhi kéo dài thêm nữa. Hắn vận dụng Càn Khôn Đại Na Di tới cực hạn, thân hình từ trên không xuất hiện đằng sau lưng nàng, cự kiếm mang theo hàn khí kề sát vào cổ nàng
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc