Phong Lưu Pháp Sư - Chương 526

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch

Ma Long xuất hiện, thạch thất quỷ dị
Bốn con độc giác mã tráng kiện cùng lúc run rẩy hí vang, nếu không phải bị áp chế, sợ rằng bọn chúng đã sớm quay đầu bỏ chạy rồi.
Sự dị thường ở bên ngoài lập tức bị chúng nữ phát hiện, các nàng trong nháy mắt đã từ xe ngựa nhảy ra, xếp hàng đứng trên tuyết, dung nhan thiên kiều bách mị, khuynh quốc khuynh thành đó dưới hoa tuyết đầy trời càng trở nên xinh đẹp.
Cảm giác được khí thế sắc bén kia, thần kinh của Liễu Nhứ bỗng nhiên khẩn trương, đôi mắt bắn ra hàn quang khiếp nhân.
"Ắt hẳn là Long khí, thuộc tính hắc ám” Lưu Ly hơi trầm ngâm nói.
Là cường giả đứng trên đỉnh tại thế giới nhân loại Thương Lan đại lục, cảm thụ của Long Nhất càng sâu sắc, tên gia hỏa thuộc Ma Long tộc này cực kỳ cường đại.
Một lúc lâu sau, bóng đen kia vẫn như cũ thoắt ẩn thoắt hiện tại không xa, thân hình gần như trong suốt, tỏ ra cực kỳ quỷ dị.
"Giả thần giả quỷ, mau hiện thân cho lão tử” Long Nhất nhìn thấy bóng đen chặn trước mặt một lúc lâu vẫn không có động tĩnh, quát một tiếng thật to, thanh âm còn vang trong không trung mà người hắn đã biến mất tại chỗ.
Cách đó không xa không khí chung quanh bóng đen trong phút chốc đình trệ lại, hoa tuyết đầy trời ngừng lại không chuyển động, mấy giây sau một tiếng đùng bỗng nhiên nổ ra, hai nhân ảnh đồng thời bắn ra từ trong màn băng tuyết, từ động chuyển sang tĩnh rồi lại chuyển sang động, mặc dù chỉ là vài giây ngắn ngủi, nhưng cảm giác kinh tâm động phách đó lại mãnh liệt như vậy, đây chính là cuộc quyết đấu của tuyệt đỉnh cường giả.
"Lớp da rồng này quả thật rất cứng chắc” Long Nhất thổi thổi bàn tay đang đau đớn nói một câu, hắn vừa rồi vận dụng toàn lực đem Ngạo Thiên quyết tầng thứ năm đấu một chưởng với tên Hắc Ám Ma Long giả thần giả quỷ kia, lại không chiếm được dù chỉ là nửa phần tiện nghi.
"Ha ha ha, tiểu gia hỏa lỗ mãng nhà ngươi rất được, thế giới nhân loại từ khi nào đã xuất hiện ra tên quái thai như vậy” một tràng cười mạnh mẽ vang lên, bóng đen kia lộ ra khuôn mặt vốn có, là một lão đầu có bộ râu dài trắng như tuyết, xem ra không khác gì nhân loại, trừ mấy miếng Long lân màu đen còn lưu lại ở gáy.
"Các hạ lẽ nào là trưởng lão của Ma Long tộc sao? Không biết chặn ai không mà lại đi chặn bọn ta?” Long Nhất nhìn lão gia hỏa này hình như là không có ác ý, khí thế không khỏi thả lỏng một chút.
Hắc y lão đầu này kinh dị nhìn Long Nhất, nói: ”Tiểu gia hỏa nhà ngươi không ngờ hiểu biết rất rõ, Ma Long tộc ta đã biến mất khỏi Thương Lan đại lục vạn năm rồi. Ngươi không ngờ lại có thể nhận ra?”
Ông già nói xong liền nhìn Liễu Nhứ đằng sau Long Nhất, lập tức ngạc nhiên nói: ”Bên cạnh ngươi cũng có người Long tộc, không trách ngươi lại hiểu rõ như vậy, ta chặn đường các ngươi không có ác ý, chỉ là vừa rồi khi đi tìm đứa cháu gái bướng bỉnh tới đây thì cảm ứng được ba động của Long khí, nên mới hạ xuống tìm kiếm."
Long Nhất gật đầu ra vẻ đã hiểu rõ, chắc chắn vừa rồi khi Liễu Nhứ đánh *** Nữu nhi đã lộ ra Long lực, vừa đúng lúc để cho trưởng lão của Ma Long tộc cảm ứng được.
Lúc này trưởng lão của Ma Long tộc tiến lên trước một bước. Nghi hoặc nhìn Liễu Nhứ đánh giá từ trên xuống dưới, tựa hồ muốn từ trên người nàng nhìn ra điều gì đó.
"Lão gia gia, người không được khi phụ tỷ tỷ của con” Nữu nhi nhìn thấy lão trưởng lão Ma Long tộc không ngừng dán mắt vào tỷ tỷ của nó, lập tức quán triệt quan niệm phải bảo vệ tỷ tỷ của Long Nhất, thân hình bé bỏng chắn trước mặt Liễu Nhứ.
"Tỷ tỷ?” trưởng lão Ma Long nhất tộc sững sờ, tốc độ vừa rồi của Nữu nhi đã làm cho ông kinh ngạc rồi. Lúc này lại nghe nó gọi Liễu Nhứ là tỷ tỷ thì càng thêm ngạc nhiên, lúc sau, ông ta dường như nghĩ tới chuyện gì đó đột nhiên lộ ra vẻ kích động trên mặt, ánh mắt nhìn đôi tỷ muội càng thêm tha thiết.
Liễu Nhứ cũng biến đổi sắc mặt. Khí thế trên thân đẩy *** phong, như một con báo luôn sẵn sàng giết mồi.
"Đừng nên khẩn trương, tiểu oa nhi, ta không có ác ý, hai tỷ muội cháu có phải là con của Phạm Đế không?” trưởng lão Ma Long nhất tộc kích động nói.
"Không sai. Ông muốn bắt chúng ta về sao?” Liễu Nhứ lạnh lùng nói.
"Đương nhiên không phải, ta cùng với gia gia của cháu là huynh đệ, tính ra cháu còn phải gọi ta một tiếng đại gia gia” trưởng lão Ma Long nhất tộc khẽ than một tiếng nói.
Long Nhất có chút ngạc nhiên. Thế giới này quả thực quá nhỏ, ***ng phải biểu muội và biểu đệ Thần Long tộc, lại tao ngộ đại gia gia của Ma Long tộc, quả thực là khéo mà.
"Ta chỉ có cha mẹ và muội muội, không có đại gia gia nào cả, lúc trước khi Thần Long tộc và Ma Long tộc bắt tay nhau truy sát cha mẹ ta thì ông ở đâu? Cha mẹ ta bị Thần Long tộc bắt về Long đảo thì ông ở đâu?” Liễu Nhứ vẻ mặt lạnh như băng, lời nói ngoài lãnh ý lạnh xương thì không có chút cảm tình nào.
Trưởng lão Ma Long tộc bị Liễu Nhứ làm cho không thể nói gì, ông muốn mở miệng nhưng lại biến thành một tiếng thở dài cam chịu, sự tình lúc trước cực kỳ phức tạp, ông căn bản cũng chỉ đành bất lực, chỉ là hiện tại nói thì còn có tác dụng gì đây?
Thấy tình cảnh thêm phần lạnh lẽo, Long Nhất đột nhiên nói chen vào: ”Theo ta biết thì vô luận là Thần Long tộc hay Ma Long tộc đều có một hiệp định, đó chính là không thể tiến vào thế giới nhân loại, các người vi phạm hiệp định tới Thương Lan đại lục rốt cuộc là có mục đích gì?"
"Không sai, đúng là có hiệp định này, chỉ là hai tên tiểu bối ham chơi li khai lãnh địa Long tộc tiến vào Thương Lan đại lục, ta lần này tới đây là để tìm bọn chúng trở về” trưởng lão Ma Long tộc nói.
Long Nhất nhún vái, nhìn thấy Liễu Nhứ dường như rất không nguyện ý nhìn thấy hắn thân thiết với lão gia gia này, vì vậy mở mồm nói: ”Nếu đã như vậy, thế ông cứ tiếp tục tìm tiểu bối của mình đi, Thương Lan đại lục bọn ta đã đủ loạn rồi, không chịu được Long tộc các người gây thêm sóng gió nữa đâu”
Trưởng lão Ma Long tộc thoáng sững sờ, ánh mắt đột nhiên chú ý lên trên người Nữu nhi bên cạnh Liễu Nhứ, trên thân đột nhiên xuất ra khí thế bàng đại, hai đạo long khí cực kỳ mạnh mẽ đâm tới Liễu Nhứ, lại thêm hai đạo nữa đánh tới hướng Nữu nhi ngây thơ.
Long Nhất ngược lại không hề có động tác gì, lão gia hỏa này không phải muốn đả thương người, huống hồ loại Long khí trình độ này không thể làm bị thương Nữu nhi.
Quả nhiên, Nữu nhi không tiến không lùi, vẻ mặt H**g phấn, há to mồm, hai đạo long khí trong nháy mắt bị nó nuốt vào trong thể nội, sau đó đôi mắt mở to không chớp dán vào trưởng lão Ma Long tộc, hi vọng ông ta lại cho mình một món ăn.
Trưởng lão Ma Long tộc lại giống như phát sốt run lẩy bẩy, không dám tin vào mắt mình hô: ”Quả nhiên không sai, chính là Thôn Phệ Long Thể, đây...đây...”
Nữu nhi nghi hoặc vọng hướng lão trưởng lão Ma Long tộc, đột nhiên sà vào lòng Long Nhất, chỉ vào ông ta nói: ”Phụ thân, lão gia gia này không phải là muốn ăn Nữu nhi chứ, Nữu nhi không phải là lợn quay”
Long Nhất cười ha ha mà không nói, xem ánh mắt lão gia hỏa này rõ ràng là có ý muốn đem Nữu nhi đi, cũng chẳng có gì lạ, Thôn Phệ Long Thể từ khi Long tộc xuất hiện tới nay, trong Long tộc có loại thể chất này cũng chỉ có hai người. Nữu nhi là người thứ ba.
Trưởng lão Ma Long tộc ổn định lại tâm tình, áp chế lại ý niệm muốn bắt Nữu nhi đi, sự cường đại của tên thanh niên đang cười cợt trước mắt vượt qua tưởng tưởng của ông ta, hơn nữa còn có Liễu Nhứ và mấy cô gái vừa nhìn là biết không phải nhân vật bình thường. Nếu như phải xung đột sợ rằng ông chẳng chiếm nổi tiện nghi.
"Chiếu cố bọn chúng cho tốt” rất lâu sau, lão trưởng lão hướng Long Nhất nói một câu rồi liền tiêu thất trong gió tuyết.
Nụ cười của Long Nhất từ từ thu lại, Ma Long tộc tiến vào Thương Lan đại lục, ai biết sẽ còn gây thêm biến cố gì? Huống hồ Thần Long tộc và Ma Long tộc quản chế lẫn nhau, Ma Long tộc xuất hiện nói không chừng sẽ dẫn tới sự xuất hiện của Thần Long tộc. Vậy thì Thương Lan đại lục náo nhiệt rồi đây.
Quanh Minh thành bị bao phủ bởi màu trắng trong gió tuyết, xa xa liền nhìn thấy Quang Minh đại giáo đường cao cao, địa phương trong truyền thuyết được coi là nơi Quang Minh thần giáng lâm này có số lượng người theo tín ngưỡng nhiều nhất Thương Lan đại lục, vì vậy cho dù là nơi tập kết thương mại tại phía bắc Cuồng Long đế quốc, kinh tế và thương nghiệp cực kỳ phát đạt, nhưng lại không giống như những địa phương khác bị bao phủ bởi mùi tiền tầm thường, ngược lại đâu đâu cũng toát ra vài phần khí tức trang nghiêm, vô luận là kiến trúc hay là cách ăn mặc và lời nói của mọi người.
Long Nhất cùng Lệ Thanh ngồi ở đầu xe, nhìn ngắm phong cảnh khắp nơi. Cho dù gió to tuyết lớn, nhưng đường phố trong Quang Minh thành vẫn nườm nượp người đi lại như cũ, náo nhiệt phi thường.
Đây là lần thứ hai Long Nhất tới Quang Minh thành, đây cũng chính là tòa thành đầu tiên mà hắn đến, từ Dong binh công hội tại đây, hắn đăng ký làm một tên dong binh. Đồng thời cùng với một đội dong binh cấp F mạo hiểm tiến vào Hoang Mãng thảo nguyên, hơn nữa còn quen biết với tiểu tinh linh Lộ Thiên Á và U Minh thánh nữ Lãnh U U, đương nhiên, còn có cả Ngu Phượng.
Ngồi lái xe. Long Nhất tới một lữ điếm thuộc Phượng Hoàng gia tộc, đây cũng là lữ điếm quy mô lớn nhất Thương Lan đại lục, ai bảo để cho Phượng Hoàng gia tộc làm đại gia tộc tại Quanh Minh thành, lữ điếm nằm tại sào huyệt đương nhiên càng to càng tốt rồi.
Chợt nhìn thấy Ngu Phượng xuất hiện, tên chưởng quỹ đang bận bù đâu kia vẫn còn chưa dám tin sứ mạng của mình chớp chớp mắt.
"A Phúc thúc. Chú không nhận ra con sao?” Ngu Phượng cười nói, nhiều mỹ nữ như vậy làm cho người trong đại sảnh ai ai cũng mở to mắt mà nhìn, nụ cười này của Ngu Phượng lại càng làm cho chúng nhân say mê tới độ thần hồn điên đảo. Sau khi bế quan bốn năm sự trẻ con của Ngu Phượng đã hoàn toàn thay đổi. Toàn thân phát ra phong tình thành thục, trời sinh loại phong tình thành thục này còn ngầm mang theo khí khái anh hùng như nữ tử không nhường đấng mày râu, điều này càng làm tăng thêm mị lực của nàng.
“Tiểu thư, người cuối cùng đã quay trở về rồi, mấy năm nay gia chủ nhớ người đến phát ốm rồi” chưởng quỹ này trưởng thành từ Phượng Hoàng gia tộc, là thuộc hạ cực kỳ trung thành của Phượng Hoàng gia chủ.
"Mẹ cháu có ở đây không?” Ngu Phượng hỏi.
"Gia chủ hai tháng trước đã tới Kì Diệp công quốc rồi, bất quá tính ra thì không lâu nữa sẽ quay về thôi” A Phúc vừa nói vừa đưa chúng nhân tới căn phòng sang trọng nhất của Phượng Hoàng lữ điếm.
Là căn phòng sang trọng nhất của Thương Lan đại lục, trang sức bên trong xa xỉ tới cực độ nhưng mà cũng hết sức có phong cách.
Long Nhất vừa vào phòng liền lấy ra hai vò R*ợ*u trong tủ R*ợ*u bày la liệt cùng Lệ Thanh tu một hơi hết luôn, sau cùng, mới thở ra hơi R*ợ*u hối tiếc than: ”So với Bách Hoa Nhưỡng của Tinh Linh Sâm Lâm thì còn kém lắm, đáng tiếc số R*ợ*u dữ trữ đã uống hết từ mấy năm trước rồi”.
"Tinh Linh Sâm Lâm là một địa phương như tiên cảnh, quả thật là khiến người ta hoài niệm mà” Long Nhất cũng không quản tới sự trầm mặc của Lệ Thanh, tự mình nói với mình. Tại khu rừng mĩ lệ đó có những nữ nhân hắn bận lòng nhiều nhất, Lộ Thiên Á, nữ vương điện hạ, còn có Ny Tạp, không biết các nàng hiện tại ra sao rồi? Có nhớ tới hắn hay không đây?
Nhớ tới cảm tình cấm kỵ như ăn phải độc dược đối với Tinh Linh nữ vương, tâm lý hằn liền trở nên nóng bỏng, bình thường chơi trò ái muội còn được, chỉ là trong lòng *** muốn chiếm hữu của hắn lại làm cho hắn sa vào cảnh đấu tranh vật lộn với luân thường đạo lý.
Cộc cộc cộc, tiếng gõ cửa làm cho Long Nhất tỉnh lại, hắn đem những ý nghĩ lung tung ném ra khỏi đầu, Ng'n t bắn một cái cửa liền mở ra, Ti Bích thanh lệ đang mỉm cười đứng trước cửa.
"Phu quân, cùng thiếp tới Quang Minh giáo đường đi, thiếp đã lâu không gặp Khải Lâm thánh tế tự rồi” Ti Bích nói với Long Nhất.
Ánh mắt Long Nhất lóe lên, việc giáo hoàng Tra Nhĩ Tư tự bạo mà ૮ɦếƭ tại giáo đường ở Thượng Nguyệt thành lần trước hôm nay vẫn chưa nói ra, Quang Minh giáo hội cũng cực kỳ bình tĩnh, xem ra là Khải Lâm hợp lực cùng Chu Địch đem việc này giấu nhẹm đi.
Hai người nắm tay ra khỏi Phượng Hoàng lữ điếm, lúc này lại không thấy Lệ Thanh ở sau lưng, nhưng hai người đều biết, Lệ Thanh không phải là không đi theo, mà là ấn nấp ngoài tầm mắt bọn họ, nghĩ đến thì chắc là sợ làm ảnh hưởng tới hai người đây, đối với Lệ Thanh, hai người chỉ có thể thầm thở dài trong lòng.
Quang Minh đại giáo đường tại Quang Minh thành sừng sững trong gió tuyết, bức tượng Quang Minh thần to lớn đứng thẳng tắp, giống như đang cúi đầu xuống nhìn chúng sinh, người cầu khấn ở trước bức tượng vẫn đông đúc như cũ, đương nhiên, người đi khám bệnh so với bình thường cũng đông hơn rất nhiều.
Đi vào giáo đường làm rõ thân phận, hỏi rõ nơi ở của Khải Lâm thánh tế tự. Ti Bích liền cùng Long Nhất lên lầu.
"Thánh nữ Ti Bích cùng phu quân cầu kiến Khải Lâm thánh tế tự” Ti Bích đứng ngoài cửa nói.
"Két” một tiếng, cánh cửa có khắc hình thiên sứ thần giới từ từ mở ra, một luồng khí tức nhu hòa ập tới, làm cho người ta có cảm giác như gió xuân.
Khải Lâm một thân tế tự bào trắng tinh, dung nhan tao nhã mang theo một nụ cười, sau khi nhìn thấy hai người liền hiện lên một sự yêu thương.
"Khải Lâm thánh tế tự, từ Thượng Nguyệt thành li biệt đã mấy tháng, tại hạ rất nhớ thánh tế tự đó” Long Nhất cười ha ha nói, lời nói vẫn không chút đàng hoàng.
Khải Lâm sớm đã quen với lời nói của Long Nhất, cũng không để ý, chỉ là hướng tới Ti Bích dịu dàng nói: ”Ti Bích, tới đây để ta xem nào”
Ti Bích buông tay Long Nhất ra tiến đến, tay Khải Lâm phát ra một luồng bạch quang nhu hòa đặt trên trán Ti Bích. Rất lâu sau mới khẽ thở dài: ”Thể chất của con sợ rằng rất khó thay đổi, trong lòng có oán trách ta và sư phụ con không?”
"Không có, con không oán trách ai cả, bởi vì con đường này là do con tự chọn” Ti Bích lắc đầu nói, nếu như không phải vì thế này, thực lực của nàng cũng không thể đề thăng nhanh như vậy.
"Ti Bích. Con theo ta tới đây, cùng ta dùng con tim thánh khiết nhất tụng phục âm của Quang Minh thần” Khải Lâm nói xong liền cùng Ti Bích tiến vào một căn phòng ở bên trong, đó là nói Khải Lâm thanh tu, trừ mấy cái bồ đoàn ra thì chỉ có tượng Quang Minh thần.
Sau khi đi vào Khải Lâm không hề đóng cửa. Bà cùng Ti Bích thành kính quỳ lên bồ đoàn. Mồm niệm nhưng âm tiết mơ hồ, thế nhưng Long Nhất không thể hiểu được chữ nào, ngược lại cảm thấy mấy chữ này cùng với sơ cấp ma pháp tâm linh thủ hộ của tế tự chả khác mấy, nghe xong khiến cho người ta cảm thấy một cảm giác thần thanh khí sảng.
Theo lời tụng của hai người, trên thân hai người bắt đầu phát ra một luồng ánh sang nhu hòa, thánh khiết mà cũng xuất trần.
Long Nhất vừa nghe được một lúc liền cảm thấy có chút buồn chán, mắt thấy hai người còn lâu mới xong, hắn liền tự ý rời khỏi căn phòng.
Nghĩ tới trên tầng cao nhất của tất cả các Quang Minh đại giáo đường có quy mô đều có một gian thạch thất dành riêng cho giáo hoàng Tra Nhĩ Tư, Long Nhất liền nhanh như chớp lướt qua mấy tên Quanh Minh thủ vệ xuất hiện ở tầng thượng.
Long Nhất thần không biết quỷ không hay đẩy cửa mà vào. Hắn quan sát khắp nơi, phát hiện nơi đây không giống như gian thạch thất tại Quang Minh giáo đường ở Thượng Nguyệt thành, trống trơn chẳng có vật gì.
Đi một vòng trong thạch thất, Long Nhất liền tính ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này, Long Nhất nhạy bén cảm giác được hình như có một cặp mắt đang ở trong bóng tối dòm hắn. Thần kinh hắn khẩn trương, bỗng nhiên quay đầu lại, nhưng sau lưng vẫn như cũ chỉ là thạch bích, chả nhìn thấy gì cả.
"Kỳ quái” Long Nhất lẩm bẩm nói rồi bắt đầu tử tế tìm kiếm trên tường, không bỏ sót bất cừ chỗ nào, bất quá không phát hiện ra có gì dị thường.
"Chẳng lẽ là ảo giác” Long Nhất thầm nói, lắc đầu hướng cửa đi ra, thế nhưng hắn vừa muốn mở cửa, loại cảm giác bị dòm ngó lại xuất hiện thêm một lần nữa.
Long Nhất dùng ánh mắt quét khắp nơi, trầm giọng nói: ”Là ai? Lăn ra đây cho ta”
Nhưng đáp lại hắn chỉ là tiếng vọng ông ông của chính hắn, mà lần này, ánh mắt trong bóng tối lại không hề né tránh, vừa bắt đầu cảm giác được cảm giác bị dòm ngó đó là từ phía sau truyền đến, nhưng giờ đây Long Nhất tựa hồ là cảm giác được đâu đâu cũng có cặp mắt đang dòm ngó hắn, chỉ là vẫn chẳng tìm ra chút dẫu vết nào.
Long Nhất hít sâu một hơi, nén cái cảm giác muốn tìm đến phát điên đó xuống, đây tuyết đối không thể là ảo giác, lẽ nào là Thiên Lí Nhãn trong truyền thuyết sao, mẹ nó chứ đó quả thật là nói linh tinh mà.
Long Nhất nhíu mày, đột nhiên vung chưởng đánh lên bức tường gần hắn nhất, chỉ thấy vang lên một tiếng, toàn bộ thạch thất rung lên, bức tường đã bị xuyên qua, hình thành một lỗ thủng to bằng bàn tay, Long Nhất từ cái lỗ nhìn vào bên trong, lại thất vọng khi phát hiện bên đó là một căn phòng trống chỉ có một bức tượng Quang Minh thần, chỉ là điều kỳ quái chính là căn phòng này không có mở cửa vậy mà bức tượng Quang Minh thần lại có một lớp bụi bám rất dày.
"Quang Minh thần? Quang Minh thần cái rắm, tên gia hỏa không giữ chữ tín” Long Nhất hừ lạnh nói, lúc trước Quang Minh thần nhập vào người Tra Nhĩ Tư, nói trong vòng mười năm làm cho Tra Nhĩ Tư yên ổn, kết quả còn chưa được hai năm đã biến mất chả thấy đâu, hại hắn phải đấu với Quang, Ám, Thủy, Hỏa, Thổ năm hệ pháp thần, Đông Phương Khả Hinh cũng vì vậy mà mất tích trong đống đổ nát.
Nghĩ tới Đông Phương Khả Hinh, Long Nhất thất thần dựa lên tường, tim đột nhiên đau đớn co thắt lại.
Mấy ngày nay, Long Nhất đều tránh né sự thật này, tâm lí hắn có một loại cảm giác thủy chung cũng không dám động chạm vào vết thương lòng, nhưng hôm nay, vết thương này lại đột nhiện bị rách ra, tiên huyết lâm li....
Trước mắt tựa hồ vừa xuất hiện khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của Đông Phương Khả Hinh, nàng nói một câu làm người ta đau lòng: ”Biểu ca, muội đã chứng minh vô luận muội nỗ lực thế nào để quên đi huynh, thậm chí cam tâm tình nguyện để giáo hoàng bệ hạ dùng khốn tình chú trói buộc, nhưng muội vẫn không thể quên được bóng hình huynh; huynh nói muội không biết yêu, nhưng muội cảm thấy đây chính là yêu, muội yêu huynh biểu ca, muội yêu huynh...”
"Khả Hinh, là huynh hại muội rồi” Long Nhất rơi lệ, hôm đó sau khi dùng truyền tống trận an toàn truyền tống tới mật thất trong Nạp Lan hoàng cung, hắn nằm trên đất cả đêm không hề động đậy, ngày thứ hai hắn như chẳng có việc gì xuất hiện trước mặt mọi người, ai mà biết được sự thống khổ trong tim hắn đây?
Đúng lúc này, một cơn gió kỳ quái không biết từ đâu thổi tới, thổi quanh Long Nhất vài lần rồi lập tức tiêu tán, nước mắt trên mặt Long Nhất lại không biết từ khi nào đã bị gió thổi mất, Long Nhất thậm chí cảm giác được trong cơn gió đó mang theo một sự dịu dàng.
Long Nhất ngẩn ra, giật mình một cái từ trong bi thương tỉnh lại, sát na vừa rồi giống như ảo mộng.
"Mật thất này tứ phía đều là tường, gian phòng sau cái lỗ kia cũng bị phong bế, ở đâu mà có gió?” Long Nhất nhăn mày, cảm giác được địa phương này có gì đó không đúng.
Quỷ hồn? Không thể nào, thế giới này có loại vong linh sinh vật có hồn phách là u linh, nhưng với tinh thần lực của hắn thì dù chỉ là một chút tinh thần ba động hắn cũng có thể cảm ứng được.
Két két mấy tiếng, cửa mật thất đột nhiên mở ra, Khải Lâm cùng Ti Bích xuất hiện trước cửa.
"Tây Môn thiếu gia, ngươi ở đây làm gì? Muốn phá Quang Minh giáo đường sao?” Khải Lâm nhìn thấy mấy dấu chưởng trên tường, vừa rồi khi bà cùng Ti Bích niệm xong phúc âm của Quang Minh thần, kết quả liền có một tên Quang Minh võ sĩ báo cáo nói trong thạch thất nơi giáo hoàng nghỉ ngơi có động tĩnh, bà lập tức đoán đó là Long Nhất, kết quả đúng là hắn.
Long Nhất chỉ vào cái lỗ, nói: ”Bà nhìn bên trong rồi nói”
Khải Lâm nhìn vào trong cái lỗ thủng, cũng ngẩn ra, nói: ”Kỳ quái, ta tại sao lại không biết là có gian phòng trống này” hóa ra gian phòng trống bên trong toàn là tường, căn bản không có cửa vào.
"Quang Minh giáo đường xây này được bao năm rồi” Long Nhất hỏi.
"Nghe nói mấy ngàn năm trước khi Quang Minh thần giáng lâm thì xây, cụ thể là năm nào thì ta cũng không rõ” Khải Lâm đáp.
Mấy ngàn năm? Giáo đường này quả thật là bền bỉ, lẽ nào đúng là thần tích? Long Nhất nghĩ.
"Thạch thất này có điều gì đó rất không đúng, ta vừa rồi cảm thấy có người ở đâu đó dòm ngó, nhưng trừ gian thạch thất bên đó ra thì lại chả phát hiện gì, hơn nữa....tinh thần ta trong sát na đó lại có chút thất thường” Long Nhất suy nghĩ rồi đem sự tình nói ra, nhớ tới tâm chí bạc nhược khi nghĩ tới Đông Phương Khả Hinh lúc nãy, trước đây đối với hắn mà nói căn bản không có khả năng, cho nên gian thạch thất này khẳng định là có vấn đề.
Khải Lâm và Ti Bích nghe vậy có chút khẩn trương quan sát khắp nơi, bọn họ đều biết tinh thần lực cường đại của Long Nhất không thể có ảo giác, nhưng bọn họ lại không có loại cảm giác này, lẽ nào vấn đề xuất hiện từ bức tượng Quang Minh thần ở trong gian mật thất bên kia? Ba người giống như không hẹn mà cùng nhau chuyển ánh mắt hướng lên bức tượng Quang Minh thần đầy bụi bặm ở bên trong.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc