Phong Lưu Pháp Sư - Chương 405

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch

Điệp huyết kim chuẩn
Hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời như mới được rửa sạch, gió nhẹ thổi, mang đến cho hoang mãng thảo nguyên một không khí mới.
Mọi người đứng nhìn Di thất chi thành ở cách đó không xa, phế khu vẫn bị bao phủ bởi một tầng hắc vụ như cũ. Chỉ cách có mấy trăm mét mà mà phảng phất như hai thế giới khác nhau.
Vô Song si ngốc nhìn về nơi nơi xa, mang theo hồi ức bi thương. Nơi này không chỉ chôn vùi những người thân của nàng mà còn có toàn thể tử dân của Thánh thành. Nhưng chỉ còn có nàng còn sống.
“Một ngày nào đó ta sẽ xây dựng lại Thánh thành, tử dân của Thánh thành, các ngươi hãy chờ xem.” Vô Song cúi đầu, mái tóc tung bay trong gió, sự bi thương trên khuôn mặt đã được ẩn dấu, thần thái trở nên động lòng người.
Long Nhất giơ ngón cái lên, hắn biết lúc này đây tâm kết của Vô Song đã hoàn toàn cởi bỏ. Nàng không còn chìm đắm trong quá khứ vinh quang và bi thương. Trên phương diện khác mà nói thì nàng đã chủ động dung nhập vào thế giới này, chứ không phải chìm đắm trong bức tranh của thế giới trong quá khứ.
“Chúng ta quay lại thôi.” Long Nhất hú lên một tiếng quái dị, thân hình hóa thành một tàn ảnh, rất nhanh quay về phía sau chạy đi. Trong nháy mắt chỉ còn là một điểm nhỏ.
Mấy người nhìn nhau mỉm cười rồi nhanh chóng đuổi theo.
Sau chuyến đi tới Di thất chi thành, khoảng cách giữa mọi người đã gần lại rất nhiều. Quan hệ của Nạp Lan Như Nguyệt cùng Vô Song ngày càng thân mật, không có vẻ xa lạ như lúc vừa mới bắt đầu. Tình cảm của Bối Toa cùng hai nàng cũng thân thiết hơn nhiều, quan trọng nhất là nàng nhìn Long Nhất với ánh mắt không giống như trước đây. Đó là một sự si mê, thán phục xen lẫn cảm động. Tình cảm Bối Toa với Long Nhất vốn đã rất không tầm thường, qua lần này Long Nhất xả thân tương cứu khiến cho ở sâu trong tâm hồn Bối Toa không khỏi lay động. Đồng sanh cộng tử khiến cho nàng nhận ra tình yêu của mình.
Hoang mãng thảo nguyên khác với Ngạo Nguyệt đế quốc. Lúc này ở Ngạo nguyệt đế quốc đang là thời tiết lạnh, nhưng phía Tây bắc bộ của Hoang mãng thảo nguyên lại là những đồng cỏ trải dài. Có lẽ đối với nhiều người mà nói thì nơi đây chính là địa phương kinh khủng như địa ngục. Bởi vì nơi này có ma thú cao cấp, trên bầu trời, dưới nước, trên mặt đất chỗ nào cũng có, cho dù ngươi có bay lên trời hay chui xuống đất cũng không chạy thoát mạng lưới ma thú khổng lồ.
Nhưng lúc này, trên đường mà đoàn người Long Nhất đi qua, ma thú cao cấp cũng không có là gì, ba thần thú vừa xuất hiện, tất cả các ma thú đều tránh xa. Tiếng kêu thê lương buồn chán khiến cho tất cả các ma thú đều bị tác động mạnh, sợ hãi tránh xa ra nếu không ác ma này có thể tìm tới mình đầu tiên.
“Lão đại, thịt của A cấp ma thú thật là thơm ngon a. Không bằng chúng ta bắt trăm con về ném trước đại sảnh Dong binh công hội, như vậy thật là sảng khoái a.” Man Ngưu vừa cắn một miếng thịt ma thú vừa nói.
"Sảng khoái thế cơ à, làm người phải từ tốn, phải có chừng mức chứ? A cấp ma thú thì tính làm gì, có ném thì ném một trăm mười con đi" Long Nhất nghiêm túc phê bình Man Ngưu nhưng nói ra khiến cho người khác không nịn được cười.
Man Ngưu gãi ngưu giác trên đầu cười cười. Dù sao lão đại nói cũng đúng, không có gì phải nghi ngờ.
Ăn xong thịt nướng, nhóm người Long Nhất ngồi nghỉ trên một thảm cỏ mềm mại. Long Nhất gối đầu trên bắp đùi của Vô Song, miệng ngậm một ngọn thanh thảo dài, vừa ngửi mùi hương thơm phức từ trên người Vô Song vừa nhìn ngắm bầu trời đến ngơ ngẩn cả người. Hai chân hắn gác lên đùi Nạp Lan Như Nguyệt, hưởng thụ sự phục vụ của nàng.
Bối Toa nhìn sự ấm áp của ba người, trong lòng cũng cảm thấy xúc động muốn được gia nhập. Nhưng nàng cũng chỉ là trong lòng muốn nhưng không có can đảm để làm, chỉ ngồi ở cách đó không xa, chống tay lên cằm, hai mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Long Nhất.
“Tên gia hỏa này cho dù ngẩn người ra cũng mang theo nụ cười xấu xa, thật sự là đáng ghét.” Trái tim trong lòng Bối Toa nhảy thình thịch, vội vã liếc nhìn hắn một cái, nhãn tình không thể khống chế lộ ra tình cảm của mình.
Man Ngưu vẫn như cũ, đang lau đi lau lại bảo bối Lục ngọc tài quyết của hắn, ánh mắt xem ra còn chăm chú hơn so với nhìn lão bà của hắn. Cũng không biết đã lau đi lau lại bao nhiêu lần, Man Ngưu quay đầu nhìn xung quanh, có thần khí mà không có chỗ sử dụng, thật sự là quá buồn bực.
Đang lúc Man Ngưu đang âm thầm than thở thì tại phía tây nam truyền đến những tiếng kêu to tràn đầy tức giận. Âm ba tiếp tục vang đến, khoảng cách thật xa cũng đều nghe thấy khiến cho khí huyết con người nhộn nhạo. Trong chốc lát âm ba bao phủ một khu vực, khiến cho ma thú xung quanh bắt đầu hoảng sợ tìm đường chạy trốn.
“Tiếng kêu nọ thật là khủng khi*p, không biết của thứ gì a?” Nạp Lan Như Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
Long Nhất ngồi dậy, lẩm bẩm nói: “Kỳ quái thật, như thế nào lại là nó.”
“Đó là thứ gì vậy phu quân?” Nạp Lan Như Nguyệt tò mò hỏi.
“SSS siêu cấp ma thú điệp huyết kim chuẩn, vương giả của Hoang mãng thảo nguyên. Nhớ lại mấy ngàn năm trước chỉ là một SSS cấp điệp huyết ngân chuẩn, bây giờ đã tiến hóa thành SSS siêu cấp ma thú.” Vô Song liền nói.
Nạp Lan Như Nguyệt cứng lưỡi, SSS siêu cấp ma thú a. Chính là ma thú trong truyền thuyết, cho dù là Kiếm thần hay Pháp thần cũng phải tránh xa quái vật này.
“Man Ngưu, người không phải la hét không thấy thoải mái sao? Bây giờ cơ hội đã tới, Điệp huyết kim chuẩn kia có thể giao cho ngươi.” Long Nhất mỉm cười nhìn Man Ngưu nói. Mặc dù không biết Điệp huyết kim chuẩn kia vì cái gì lại xuất hiện ở chỗ này, nhưng hắn cũng không định buông tha. Ma tinh hạch của SSS siêu cấp ma thú là bảo vật trị giá liên thành.
“Lão đại, ta đánh không lại.” Man Ngưu gãi gãi đầu nói.
“Đó chỉ là quần ẩu thôi, nhưng mà ngươi là người đánh trận đầu.” Long Nhất cười hắc hắc một cách gian tà nói. Hắn đương nhiên biết Điệp huyết kim chuẩn nọ rất kinh khủng, là siêu ma thú vô cùng tàn bạo, năng lực công kích vật lý cực kỳ kinh khủng, tốc độ nhanh như tia chớp. Nghe nói còn có thể thuấn di một khoảng ngắn. Quả thực là nó không nên tồn tại ở nhân gian.
Nhóm người Long Nhất mang theo ba thần thú phi hành tới hướng có âm thanh lệ khiếu phát ra, có thể nghe thấy Điệp huyết kim chuẩn này đang bạo nộ.
Ở xa xa, Long Nhất đã thấy một kim ảnh thật lớn trên bầu trời, kim quang chói mắt.
“Thật là một con chim thật lớn a. Hạ nó xong chúng ta sẽ được ăn ngon một thời gian dài.” Long Nhất cười hắc hắc nói, nhưng trong lòng rất là kinh ngạc. Từ xa đã có thể cảm thấy Điệp huyết kim chuẩn này thật uy thế, mạnh mẽ.
“Nó đang đuổi theo ai a, như thế nào lại không thấy được?” Man Ngưu hỏi to, đôi ngưu nhãn nhìn trên trời cả nửa ngày cũng không có nhìn thấy kẻ thù của con chim kia.
Mơ hồ nhìn thấy vài tia lục quang nhạt màu thoáng hiện, Long Nhất nhíu mày phi thân lên, dõi mắt nhìn lại. Chỉ thấy ở phía rất xa có vài điểm đen nhỏ đang điên cuồng chạy trốn, mà Điệp huyết kim chuẩn này lại không có vội vàng dồn bọn họ vào chỗ ૮ɦếƭ, giống như mèo đang chơi đùa với chuột.
- - -
“Không nghĩ lại là tinh tinh.” Long Nhất lẩm bẩm nói.
Một làn hương thơm bay tới, Vô Song phiêu phiêu đáp xuống bên cạnh Long Nhất, nhẹ giọng nói: “Có mộ tinh linh, chúng ta giúp bọn hắn đi. Thi*p nghĩ Điệp huyết kim chuẩn nọ lập tức sẽ phát động công kích đấy.”
Long Nhất đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Nói như thế nào thì hắn cũng coi như có một phần là người của tinh linh tộc. Tộc nhân gặp nạn như thế tất nhiên phải cứu giúp rồi.
Ngay lúc này thì Điệp huyết kim chuẩn nọ kêu lên một tiếng dài, thân hình khổng lồ nhanh chóng bay xuống phía dưới, tốc độ nhanh như tia chớp, mang theo khí thế cuồng bạo. Long Nhất có thể cảm giác được không gian đang vặn vẹo.
Mấy người Long Nhất không có kịp cứu, chỉ có thể chờ mong vào vận số tốt của tinh tinh nọ. Quả thật, chỉ trong nháy mắt công phu, mấy hắc điểm đang chạy như điên này chỉ còn lại ba người. Trong đó có một người bị thương, hai người còn lại dừng lại để giúp người bị thương chạy trốn nên tốc độ cũng chậm đi rất nhiều.
Long Nhất gật gật đầu, có tình có nghĩa như vậy cũng đáng để hắn cứu. Hoạn nạn mới thấy chân tình, cũng dễ dàng để biết được tính tình của mọi người. Bình thường xưng huynh gọi đệ, đến khi gia môn gặp nạn thì huynh đệ mặc kệ không để ý, thậm chí còn đâm đao từ sau lưng. Bình thường thương yêu nhau, thề non hẹn biển, nhưng cũng có biêt bao nhiêu phu thê khi đại nan lâm đầu thì lại chia lìa.
“A Nhĩ Pháp, A Nặc, các ngươi mau bỏ ta ra, hãy tự mình chạy đi, như vậy các ngươi mới hy vọng có đường sống.” Nữ tinh linh toàn thân đầy vết mau nói với hai nam tinh linh đồng bạn.
“Đừng nói lung tung, ngươi là đồng bạn của chúng ta. Chúng ta tuyệt đối không thể để ngươi lại mà chạy trốn một mình.” Vị tráng hán bên phải cắn răng nói, bước đi có chút tập tễnh, nhưng cước bộ vẫn kiên định như cũ.
Nữ tinh linh xuất ra vụ khi, nàng vô cùng cảm động về sự đồng sanh cộng tử này, cắn chặt răng để nước mắt không có chảy ra. Nếu còn sống mà ra khỏi Hoang mãng thảo nguyên, nàng sẽ nhớ mãi chuyện này trong lòng, chỉ có điều nguyện vọng này dường như quá xa xỉ.
Lúc này Điệp huyết kim chuẩn vừa bay vòng tròn trên không cản bọn họ lại, vừa kêu lên một tràng lệ khiếu. Nó lại chuẩn bị phát động công kích một lần nữa. Mà lần này hai tinh linh nam tử dưới sự trợ giúp của nữ tinh linh nọ cũng đã có sự chuẩn bị. Đột nhiên mang theo nữ tinh linh hướng một bên chạy đi.
Rất may mắn là ba người đột nhiên chuyển hướng, nhưng cũng bị cơn lốc do Điệp huyết kim chuẩn tạo ra cuốn ba người bắn ra phía ngoài. Ba người đồng thời phun ra máu tươi trên mặt đất.
Ba người tuyệt vọng nhìn kim chuẩn thật lớn ở không trung. Nó đang dùng hai con mắt hung bạo nhìn chằm chằm vào bọn họ, một mùi tinh huyết nồng đậm, tàn bạo lan đến.
Nữ tinh linh cắn chặt răng, chẳng biết khí lực đến từ nơi đâu, đột nhiên hạ người xuống. Nàng quỳ xuống đất, cầm lấy tinh linh chi cung, chỉ thấy ba kim tiễn màu vàng xuất hiện, kim quang chói mắt chiếu rọi phương viên mười thước. Nàng kiêu hãnh ngẩng đầu, mang theo khí thế một đi không trở lại, ánh mắt lúc này trông thật đáng sợ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc