Phong Lưu Pháp Sư - Chương 311

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch

Trước khi ly biệt
Hàm Yên vừa trở mình, liền cảm thấy không còn tiếp xúc với ***g *** ấm áp của hắn, nàng mở mắt ngồi dậy, chiếc áo ngủ bằng gấm nhẹ nhàng trôi xuống để lộ ra xuân quang vô hạn.
-"Cứ như vậy mà đi sao? Thật là đồ bại hoại không có lương tâm mà" - Hàm Yên lẩm bẩm mắng, đột nhiên nàng ngây ngốc nhìn xuống mặt giường.
Khi chiếc áo ngủ bằng gấm hoàn toàn trôi khỏi người nàng, để lộ tấm thân trần mị hoặc, nàng thấy những đóa mai huyết hồng hồng nổi bật trên giường, ánh mắt nàng có chút hoảng hốt. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve vùng thánh địa của mình, vô luận đối với bất kỳ nữ nhân nào, đêm đầu tiên luôn mang đến một nỗi thương cảm, mất mát trong lòng. Chính bởi vì biểu trưng cho một tấm thân xử nữ thuần khiết nay đã không còn nữa rồi.
- “Nghĩ không ra Hàm Yên ta cũng có lúc "lật thuyền trong cống rãnh", Tây Môn Vũ, ngươi chờ coi" Hàm Yên mang chút ưu sầu thầm nói. Nàng di chuyển chiếc eo thon bước tới cửa sổ, ánh mặt rời nhu hòa xuyên thấu qua khung cửa, chiếu lên trên thân thể xích lõa như ngọc của nàng, ánh sáng lấp lánh chiếu đến mảng *** tuyết bạch, cảnh tượng thoạt nhìn có chút yêu dị.
******
Hôm nay không khí trong Đằng Long Thành vui vẻ dị thường, cơ hồ trên đường nơi nào cũng treo đầy những tấm vải đỏ, còn những lá thiếp mừng cũng đã sớm được dán lên. Vì hôm nay chính là ngày Cuồng Long đế quốc cùng Nạp Lan đế quốc bắt đầu một giai đoạn mới, thông qua đám hỏi ngay hôm nay. Tương lai của Cuồng Long đế quốc hoàn toàn tự do lựa chọn hướng phát triển, bách tính đối với thế cuộc của Thương Lan đại lục cũng hiểu biết rõ. Cũng đều biết cuộc hôn nhân này đại biểu cho việc hai đế quốc kết đồng minh, cũng đại biểu cho ý nghĩa gì. Vì vậy trên mặt họ đều lệ vẻ tươi cười, huống hồ hôm nay Hoàng đế Long Chiến còn hạ lệnh tổ chức đại tiệc trong toàn thành. Chỉ cần ngươi ở Đằng Long Thành, không kể ngươi là thương nhân giàu có, hay là lãng khách qua đường, hoặc thậm chí là tên ăn mày nơi góc đường đều được thưởng thức những món mỹ vị khó tìm.
Trong ngự hoa viên Hoàng cung, Long Nhất tay cầm một chiếc ly hỉ khánh đặc chế riêng cho ngày cưới, dáng vẻ bất phàm, hắn đứng trước mặt Hoàng đế Long Chiến và phi tần cùng với quan viên lớn nhỏ nói cười vui vẻ, tiếp nhận những lời chúc mừng. Tất nhiên phần lớn mọi người đều vui vẻ ra mặt, đương nhiên cũng không thiếu những kẻ sắc mặt âm trầm như Long Ưng Thái tử. Vốn hôm nay chú rể phải là hắn, nhưng kết quả lại bị Long Nhất tên tiểu tử này chiếm mất. Hắn nhớ tới dung mạo, khí chất tựa như thiên tiên của Nạp Lan Như Nguyệt, tâm lý không cách nào ổn định được.
- "Giờ lành đã đến, xin mời Nạp Lan Như Nguyệt công chúa của Nạp Lan đế quốc "- Lễ nghi quan của hoàng đế Long chiến cao giọng mời.
Không lâu sau đó, một đội quan viên mặc trang phục dân tộc của Nạp Lan Đế quốc chậm rãi đi vào. Đi ngay giữa bọn họ, Nạp Lan Như Nguyệt mặc một bộ lễ phục màu xanh phỉ thúy đi tới, khung cảnh bừng lên tựa như quần tinh ủng nguyệt vậy. (Ngàn triệu vì sao để tôn tạo lên vẻ đẹp của trăng).
Long Nhất quay đầu nhìn lại, hai mắt trợn trừng. Hôm nay Nạp Lan Như Nguyệt chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nhưng lại toát lên một vẻ đẹp khuynh thành khuynh quốc. Cha mẹ nàng đặt tên nàng là Như Nguyệt thật không sai biệt. Nàng mặc một bộ đồ tân nương màu xanh truyền thống của Nạp Lan Đế quốc, trang sức nhẹ nhàng trên người càng làm nổi bật những đường nét mỹ lệ trên khuôn mặt. Trên đầu nàng mang một chiếc nón tân nương được thiết kế đựa như một cụm san hô với những đường vân như sóng biển, đôi mày ngài tựa như vầng trăng non, nhìn toàn khuôn mặt lại cảm giác được hơi thở thanh tân của nàng. Thật ra Nạp Lan đế quốc chính xác là vùng gần biển, sự rộng lớn mà thâm thúy của biển đã khiến cho con dân của Nạp Lan Đế quốc kính ngưõng tôn sùng. Bọn họ từ khi lúc tổ tiên truyền lại đến giờ đều là nhờ vào biển mà sống, bởi vậy biển đối với bọn họ có một cảm giác thân thích mà người ngoại quốc không thể giải thích được.
Nạp Lan Như Nguyệt yểu điệu bước đi, trên mặt mang theo vẻ ngưọng ngùng của cô dâu mới, ánh mắt lơ đãng như không chú ý đến vẻ mặt hân thưởng của Long Nhất, nhưng nào ai biết trong lòng nang lại dâng lên một nỗi cao hứng khó tả.
- “Nạp Lan Như Nguyệt bái kiến hoàng đế bệ hạ” - Nạp Lan Như Nguyệt bước tới trước mặt Hoàng đế Long Chiến rồi thi lễ, ánh mắt không ngừng đánh giá vị hoàng đế quyền lực cao nhất của Cuồng Long đế quốc này. Kết quả làm náng có chút giật mình, vẻ mặt táí nhợt của Long Chiến như là của người bệnh, tinh thần thoạt nhìn mệt mỏi vô cùng, hai mắt ***c nòâu mơ hồ nhìn không giống như một người trung niên đang tuổi sung sức. Mà mười phần giống như một lão già gần đất xa trời. Đây là thật? hay giả đây?
- “Không cần đa lễ, sau này hai nước chúng ta đầu là thông gia mà. Tây Môn Vũ tuổi còn trẻ nên đôi lúc còn làm ta lo lắng, nay hai người có thể kết hôn khiến ta mười phần vui mừng” - Long Chiến hữu khí vô lực nói, khi nói đến Tây Môn Vũ thì thể hiện một sự từ ái mà nhìn về phía Long Nhất, khiến hắn nổi cả da gà, lòng thầm mắng thằng già này quả không biết xấu hổ.
Nạp Lan Như Nguyệt mỉm cười đáp vài câu khiêm tốn, không biểu lộ một chút khác thường nào. Nàng đương nhiên biết Cuồng Long đế quốc đang có tranh đấu bên trong, Hoàng tộc Long thị cùng Tây Môn gia tộc có thể nói là tử địch. Nhưng chính trị chính là thế này đây, đều là mặt ngoài thì khác, sau lưng càng khác nữa, điểm này nàng đã quá hiểu rồi.
- “Cũng đã đến giờ, sao không cử hành lễ đi” – Long Chiến khoát tay nhìn lễ quan mà ra lệnh.
Nghi thức hôn lễ giữa hai đế quốc tất nhiên là không giống như giữa hai gia đình bình thường, mà phức tạp rất nhiều, chẳng những phải bái lạy bài vị của các tiên hoàng Cuồng Long đế quốc, mà làm cho Long Nhất tức muốn ói máu là còn phải quỳ lạy Long Chiến, mà còn phải quỳ lạy đến 8 lần.
- “Quên đi, coi như đang cúng bái người ૮ɦếƭ vậy” – Long nhất không kìm được suy nghĩ ác độc của mình.
Nạp Lan Như Nguyệt có chút buồn cười, mỗi lần cúi người lạy, từ góc độ của nàng có thể chứng kiến cảnh hắn nghiến răng nghiến lợi. Tự nhiên trong lòng nàng xao xuyến, cảm giác được tên hư hỏng này có đôi khi cũng trở nên đáng yêu.
Quá trình hôn lễ cực kỳ phúc tạp, từ sáng đã lạy cả mười lần, đến quá ngọ còn phải thêm hai lần nữa, thật sự là hại người mà. Không biết tên hỗn đản nào nghĩ ra được cái nghi thức này, thật sự là *** người ta.
Cái bụng đói của Long Nhất đã sớm biểu tình bằng những âm thanh không thể gọi là du dương được. Từ sáng sớm mới rời khỏi khuê phòng của Hàm Yên về đến nhà, chưa kịp ngồi nóng chỗ thì lễ bộ quan viên đã đến mời. Rồi một phen rửa mặt thay quần áo, mặc một mớ trang phục tân lang, mang theo một mớ phục sức. Cả cơm sáng cũng không được ăn mà phải chịu đến bây giờ, quả thật là mất hết nhân đạo mà.
Sau khi thực hiện xong các nghi thức đủ để Long Nhất không cất đầu lên nổi nữa, thì chuyển đến phần quốc yến. Long Nhất thầm thở dài một hơi, rốt cuộc cũng có chút đồ bỏ bụng rồi.
Ai ngờ khi Long Nhất đang định tiếp cận bàn thức ăn thì cảm giác mình đã lựa chọn thất bại rồi, Khi hắn đến đây thì quan viên từng người một cầm ly đến chúc mừng hắn, rồi mọi người tranh nhau chúc tụng hắn. Kết quả từ lúc bắt đầu đến lúc tan tiệc, Long Nhất không có một chút cơ hội để bỏ thức ăn vào miệng nữa. (ND: Tội thật, những ai từng tổ chức đám cuới đọc xong đoạn này đừng có vừa hồi tưởng vửa khóc nha, kẻo vợ ngồi kế bên lại lên cơn ghen vì tưởng chồng mình nhớ người yêu cũ nữa thì khổ  ).
Màn đêm phủ xuống, dựa theo quy củ chú rể và tân nương phải lưu lại trong cung, mà quan viên bên ngoài tiếp tục tổ chức dạ tiệc cung đình. Dù sao cũng là hôn nhân giữa hai đại đế quốc, mặc dù mới là đám hỏi nhưng cũng không có phần cho Long Nhất và Nạp Lan Như Nguyệt tham dự. Đương nhiên như vậy càng hợp ý Long Nhất. Chỉ là Long Chiến dĩ nhiên cũng tuyên bố ngày mai hắn sẽ cùng Nạp Lan Như Nguyệt đi trước đến Nạp Lan Đế quốc cử hành hôn lễ, đêm nay là đêm cuối ở Đằng Long Thành thì càng phải có ý nghĩa. Thời gian không còn nhiều, ngay khi hắn cùng Nạp Lan Như Nguyệt đến Nạp Lan Đế quốc cử hành hôn kễ xong, chiến tranh toàn diện sẽ bộc phát, đến lúc đó tình hưống như thế nào thì Long Nhất cũng không thể biết trước được.
Một cung điện hào hoa góc đông nam Hoàng cung, nơi này chính là nơi động phòng của Long Nhất cùng Nạp Lan Như Nguyệt. Trong phòng trang trí những đoạn vải hồng, ở giữa tường là một đôi hỷ chúc thật lớn (Hỷ chúc = là tấm thiệp lớn ghi chữ Hỷ bên trong, ai coi phim HK, TQ cảnh đám cưới chắc cũng thấy qua rồi ). Giữa phòng là một chiếc giường lớn, đầu giường cũng chuẩn bị sẵn một cặp gối uyên ương màu hồng.
Nạp Lan Như Nguyệt vào chính giờ phút này, tâm trạng đột nhiên không hiểu sao lại trở nên khẩn trương. Nàng nắm chặt đôi bàn tay nhỏ nhắn, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cái tên Long Nhất hư hỏng này thật sự có tuân thủ ước định cùng mình không? Nếu hắn không tuân thủ thì chính mình phải làm gì bây giờ? Nghĩ tới đây, nàng len lén nhìn trộm vê phía Long Nhất, đã thấy hắn dùng đôi mắt gian manh như một tên ăn trộm đang điều tra bốn phía xung quanh. Trong lòng nàng chợt nổi sóng, chẳng lẽ hắn thật sự muốn ….. với mình sao.
- “Tây Môn Vũ, ngươi muốn làm gì đây?” Nạp Lan Như Nguyệt chính lúc đang khẩn trương hỏi, đột nhiên phát hiện Long Nhất từ trong không gian giới chỉ lôi từng món mỹ vị để đầy lên bàn, cuối cùng còn lấy ra mấy vò cống tửu thượng đẳng.
- “Ăn cơm, bộ nàng chưa thấy qua sao” Long Nhất cũng không màng quay đầu lại mà nói luôn, rồi như sói nuốt hổ vồ mà tấn công bàn thức ăn.
- “Ta đương nhiên biết là ngươi đnag ăn, nhưng những thứ này ngươi lấy ở đâu?” Nạp Lan Như Nguyệt kinh ngạc hỏi.
- “Hắc hắc, thuận tay mà lấy từ yến hội thôi, nàng cả ngày cũng chưa ăn cơm, lại đây cùng ăn đi” – Long Nhất cười nói, đọan xoay người vể hương Nạp Lan Như Nguyệt vẫy tay mời.
Nạp Lan Như Nguyệt đảo cặp mắt phượng, thật sự hắn trời sinh làm trộm mà. Chính nàng cả ngày hôm nay không rời hắn quá nửa bước, dĩ nhiên cũng không phát hiện một chút bất thường nào của hắn. Bất quá lúc nàng nhìn hắn thả cửa ăn uống, quả thật trong lòng nàng cũng có cảm giác đói.
Nạp Lan Như Nguyệt cũng không hề khách khí ngồi xuống đối diện với Long Nhất. Nàng so với Long Nhất quả thật cũng như nhau, chỉ là ưu nhã dùng một chút đồ đã cảm thấy no rồi. Nàng nhìn hắn chăm chăm ăn uống, miệng dính đầy dầu mỡ, đột nhiên cảm nhận được cảnh hắn đang ăn thật sự rất đáng yêu.
Nhìn một lúc, Nạp Lan Như Nguyệt chợt giật mình, suýt chút nữa tự gõ trán mà trách mình như thế nào lại có cái cảm giác này, tên hư hỏng này mà có cái gì đáng yêu chứ, thật ra phải chán ghét mới đúng, vừa rồi nhất định chỉ là ảo giác thôi. Nhìn lại lần nữa cũng sẽ gặp bản mặt đáng ghét thôi, làm sao mà mình lại cho rằng đáng yêu được.
Nạp Lan Như Nguyệt trừng mắt nhìn Long Nhất, tâm lý trong lòng không ngừng thúc giục nàng quan sát hắn lần nữa. Bỗng nhiên Long Nhất ngẩng đầu lên, thấy Nạp Lan Như Nguyệt đang nghiến răng nhìn mình liền cười nói:
- “Ta cùng nàng có thâm cừu đại hận gì chưa? Sao nàng có bộ dáng muốn ăn ta vậy?”
- “Ngươi nhìn kiểu ăn của ngươi xem, ngay cả đũa cũng không cầm mà lấy tay bốc, ngươi ở nhà cũng là như vậy à?” Nạp Lan Như Nguyệt nói.
- “Nàng làm sao vậy? Nam nhân mà, tự nhiên muốn uống chén lớn ăn miếng bự, huống hồ ta đói không chịu được, cần phải giả bộ làm gì” - Long Nhất trong miệng cắn một cái đùi gà, không rõ nàng nghĩ gì nữa.
Nạp Lan Như Nguyệt mím môi nhịn cười, cuối cùng khó khăn lắm mới nhịn được.
- “Muốn cười thì cứ cười, nếu không nhịn quá tới tháng kinh nguyệt cũng không đều đó” Long Nhất hắc hắc cười nói, sau một lúc ăn như hổ vồ hắn cũng đã no rồi.
- “Ngươi, … ghê tởm” Nạp Lan Như Nguyệt nghe vậy sắc mặc ửng đỏ, trừng mắt nhìn Long Nhất, cái tên này đùa gì không đùa, lại lấy chuyện tối mật của nữ nhi ra mà nói giỡn.
- “A a, nàng nói gì chứ, hai ta cùng thân mật rồi, còn có cái gì không thể nói ra lời chứ” Long Nhất tiện tay phóng ra một thủy cầu để rửa tay, hướng ánh mắt mập mờ nhìn về Nạp Lan Như Nguyệt.
Nạp Lan Như Nguyệt sắc mặt lạnh lẽo cắn chặt hàm răng trắng, tự nhiên nghĩ đến việc Long Nhất cùng nàng phát sinh hai lần thân mật mập mờ, thân thể chính mình không những đã bị hắn nhìn qua, rồi còn bị sờ mó nữa.
- “Uy, còn vẻ mặt này nữa, ta nói là chúng ta bây giờ đã thành hôn rồi, chẵng lẽ còn chưa đủ thân mật sao? “ Long Nhất cười nói.
Nạp Lan Như Nguyệt giật mình, đứng dậy lui ra sau hai bước, khẩn trương nói:
- Ngươi đã đáp ứng với ta là chúng ta chỉ giả vờ thành hôn thôi, ngươi không được *** ta”
-“Cưỡng hay ép cũng được…” Long Nhất hạ giọng cười.
-“Ngươi còn nói nữa, ta sẽ …. sẽ đem ngươi tống ra ngoài” Nạp Lan Như Nguyệt suy nghĩ cả nửa ngày trời, thật lâu sau nàng mới nhận ra đúng là nàng không có cái gì để uy hiếp hắn được.
Long Nhất cười hắc hắc, lỗ tai hắn đột nhiên giật giật, hắn cười nói:
- “Nàng không cần tống ta ra ngoài, ta cũng biết tự đi mà. Nàng cứ an tâm ngủ ngon đi, không cần lo lắng ta nửa đêm lặng lẽ tiến vào đâu. Ta đi đây, sáng mai quay lại”
Long Nhất hướngNạp Lan Như Nguyệt khoát tay một cái, thân hình chợt lóe lên rồi biến mất không còn thấy bóng dáng nữa.
Nạp Lan Như Nguyệt định mở miệng kêu Long Nhất lại, nhưng lại phát hiện hắn đã sớm không còn bóng dáng nữa rồi, không hiểu sao trong lòng nàng có chút ủy khuất không rõ ràng.
- “Ta làm sao vậy? Hắn đi thì thật quá tốt rồi, ta có muốn hắn cùng ở chung một chỗ đâu chứ” Nạp Lan Như Nguyệt vỗ vỗ vào mặt mình mà lầm bầm nói. Nàng đi đến cạnh giường ngồi xuống. Nhưng càng nghĩ càng tức giận, vì vậy nàng ngã nhào lên giường ôm lấy chiếc gối uyên ương.
Vài phút sau, Nạp Lan Như Nguyệt từ trên giường đột nhiên đứng lên, nhắm mắt lại mà quát to một tiếng:
- “Tây Môn Vũ, ta ghét ngươi”
- “Ghét ta cũng không cần hô lớn tiếng như vậy chứ” Âm thanh Long Nhất đột nhiên vang lên bên tai Nạp Lan Như Nguyệt.
Nạp Lan Như Nguyệt thất kinh, quay đầu lại liền phát hiện tên Long Nhất đã biến mất không biết khi nào lại xuất hiện ở trong phòng, khuôn mặt nàng ửng hồng chỉ vào hắn mà nói:
- “Ngươi…. Không phải ngươi đã đi rồi sao?”
-“À, ta trở về lấy chút đồ, không nghĩ lại nghe nàng nói như vậy. Ghét ta, thật sự là quá đau lòng mà” Long Nhất cầm lấy mấy vò R*ợ*u trên bạn bò vào không gian giới chỉ, sau đó tỏ ra chán nản lắc đầu thở dài nói.
- “Không phải như thế, ta … ta…” Không biết Long Nhất đang biểu diễn, Nạp Lan Như Nguyệt đột nhiên lo lắng, nàng dĩ nhiên là tin những lời của hắn là thật, khẩn trương muốn giải thích nhưng cả nửa ngày cũng không biết nói cái gì.
- “Ta cũng biết rồi, nàng không cần an ủi ta nữa, ta đi đây” Long Nhất lại thở dài một cái, một lần nữa biến mất.
Nạp Lan Như Nguyệt cắn môi, đoạn hừ một tiếng phất tay bố trí kết giới, chui cả người vào trong chăn.
------
Long Nhất hắc hắc cười bay ra khỏi hoàng cung, nhớ tới ánh mắt của Nạp Lan Như Nguyệt khiến hắn cảm thấy vui vẻ. Có lẽ trong lòng nàng đối với mình lại không như những gì nàng đã nói.
Không lâu sau đó, Long Nhất đã bay tới đỉnh núi ở ngoại ô, Mộ Dung Bác đang khoanh tay đứng đợi hắn, thể hiện một dáng đứng thế ngoại cao nhân. Vừa rồi chính ông đã dùng công phu truyền âm nhập mật gọi hắn, vốn truyền âm nhập mật phải la người có tu luyện nội công cực cao mói luyện thành, nhưng do Mộ Dung Bác đã nghe Long Nhất giảng giải qua, tự nhiên cũng đem môn trung hoa tuyệt học này ra mà luyện tập. Mặc dù ngay từ đầu lão cũng thất bại nhiều lần, nhưng cuối cùng cũng nghiên cứu ra được. Điều này làm cho Long Nhất càng thêm bội phục cái lão đạt tới cảnh giới kiếm thần này, càng thêm tin tưởng trong thiên hạ thật sự là thên biến vạn hóa, vừa biến đổi trăm đường lại vừa hỗ trợ lẫn nhau.
- “Lão đầu, đêm động phòng hoa chúc của ta mà ngươi lại kêu ta ra đây làm gì?” - Long Nhất cười cười nói, đem hai vò cống phẩm hảo tửu ném cho Mộ Dung Bác, hắn nhớ tới khi quay lại để lấy cho Mộ Dung Bác mấy vò rưọư này, lại nhớ tới Nạp Lan Như Nguyệt nàng ta hô to chán ghét, chán ghét hắn.
Mộ Dung Bác tiếp vò R*ợ*u, không nhịn được nhấp liền mấy ngụm, nói:
- “Quên đi, ngươi còn nói đến động phòng cái gì, bộ tưởng lão già ta không biết các người giả thành hôn à”
Long Nhất hắc hắc cười hai tiếng, đoạn nghiêm mặt lại hỏi:
-“Lão đầu, ngày mai ta phải đi rồi, có lời này muốn tỉnh cầu lão, mong lão đáp ứng ta”
-“Bắt đầu xuống nước với ta sao, có gì cứ nói đi” - Mộ Dung Bác cười cười đầy vẻ giảo hoạt.
- “Ta đi rồi, không biết Đằng Long Thành sẽ phát sinh chuyện gì, an nguy của cả nhà ta đều hy vọng vào sự chiếu cố của lão, thời khắc mấu chốt có thể ra tay giúp một chút” - Long Nhất nghiêm mặt nói, đây là mối lo trước mắt của hắn. Mặc dù Tây Môn gia tộc cao thủ cũng không ít, nhưng nhớ tới thế lực hắc ám sau lưng Long Chiến, Long Nhất không ngăn nổi cảm giác bất an.
-“Chuyện này ta có thể đáp ứng ngươi, cho dù ngươi không nói đi nữa, dựa vào giao tình giữa ta và ông nội ngươi thì ta cũng làm vậy” - Mộ Dung Bác sảng khoái đáp.
- “Vậy cảm ơn lão, trong lúc này để một tiểu tử làm phiền lão thật không phải. Lời cảm ơn ta cũng không thích nói nhiều, đêm nay chúng ta tận hứng uốn R*ợ*u, lần sau muốn cùng lão uống nữa thật không biết đến bao giờ đây” - Long Nhất cười nói, cùng cầm lấy vò R*ợ*u huých Mộ Dung Bác một cái, một hơi uốn hết nửa vò.
Mộ Dung Bác nhấp 1 ngụm R*ợ*u, vỗ vai Long Nhất nói:
- “Kỳ thật ta cũng phải cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi mấy ngày qua ta cũng khôngvui vẻ như vậy, cũng không thể gặp được Mộ Dung Thục Ngọc cháu gái của ta”
- “Nói mới nhớ, rốt cuộc cháu gái của lão đi đâu vậy? Nàng không về Ngạo Nguyệt đế quốc mà cũng không ở lại Đằng Long Thành?” Long Nhất hiếu kỳ hỏi.
- “Hắc hắc, nói cho ngươi biết cũng được, ta kêu nó đi đến thánh địa của Mộ Dung gia tộc để tu luyện” - Mộ Dung Bác cười nói.
- “Thánh địa của các người ở chỗ nào?” Long Nhất hỏi.
Mộ Dung Bác liếc nhìn Long Nhất một cái, đoạn cười nói:
- “Ngươi cũng không phải người của Mộ Dung gia tộc, nói cho ngươi biết làm gì. Trừ phi ngươi là cháu rể của ta. À không nên, không nên, tên tiểu tử ngươi mệnh phạm vào số đào hoa, nữ nhân rất nhiều, cháu gái ta không thể đi theo ngươi được!”
- “Không nói thì thôi, ai thèm chứ” - Long Nhất phẩy tay nói, nhưng trong lòng hắn cũng hết sức tò mò về địa phương nơi thánh địa của Mộ Dung gia tộc tọa lạc? Bất quá không phải là người của Mộ Dung gia tộc thì không thể biết cũng hợp lý thôi.
Mộ Dung Bác vừa cười vừa đứng lên nói:
- “Tên tiểu tử ngươi ra bên ngoài cũng cẩn thận một chút, đặc biệt đối với nữ nhân, lã gềa ta khuyên ngươi phải có chút ý chí kiên định, đừng có thấy nữ nhân xinh đẹp là nhào vô liền. Phải biết “Hồng nhan họa thủy”, phải biết nữ nhân ôn nhu có thể làm cho nam nhân tận hưởng diễm phúc, nhưng khi nổi cơn ác thì ăn thịt cũng không để lại mảnh xương đầu dâu”
- “Biết rồi, cũng phải xem ta là ai chứ. Nữ nhân trước mặt ta rồi thì cọp hay mèo cũng như nhau thôi. Cho dù là yêu nữ ăn thịt người không chừa miếng xương đầu thì ta cũng có thể biến nàng thành một tiên nữ ôn nhu ngoan ngoãn” Long Nhất đắc ý cười to. (ND: Lại một lần nữa phải thốt lên “ước gì mình được như anh ấy  ).
- “Tiểu tử thúi, đừng vểnh đuôi cao như vậy, coi chừng câu “lật thuyền trong cống rãnh” đó!” Mộ Dung Bác vừa cười vừa mắng.
- “Yên tâm, có lật thuyền ta cũng không ૮ɦếƭ được, bất quá, nghe ngươi nói như vậy tất kinh nghiệm cũng rất phong phú rồi. Vậy một mực cứ nói là cùng với hai đại thánh nữ tế tự không có chuyện gì”- Long Nhất ngữ khí chán nản nói, nhớ tuyệt thế dung mạo của sư phó Chu Địch của Ti Bích, lại nhìn bộ dạng của lão đầu Mộ Dung Bác này, không nhịn được mà thầm than quả nhiên là ông trời bất công mà.
- “Quên đi, quên đi, giờ cũng không còn sớm nữa, ngươi mau cút về với mấy nữ nhân ôn nhu của ngươi đi, ở chỗ này nói hưu nói vựon với ta làm gì” - Mộ Dung Bác cười mắng Long Nhất, bàn tay lão vỗ nhẹ vào gáy của hắn.
Long Nhất linh hoạt quay người tiến lên phía trước tránh khỏi, nghĩ lại đêm nay cũng không còn nhiều thời gian, muốn cùng cha mẹ và mấy nữ nhân cáo biệt, còn phải đi đến vô song doanh an bài một số chuyện nữa.
- “Lão đầu, bảo trọng, đừng ૮ɦếƭ sớm quá nha” Long Nhất cười cười hướng tới Mộ Dung Bác phẩy tay một cái, lắc mình hướng về Tây Môn phủ bay đi.
- “Tiểu tử thúi này…” Mộ Dung Bác nhìn thân ảnh của Long Nhất từ từ biên mất, trong lòng lão than nhẹ một tiếng. Cùng ở chung với tên tiểu từ này một thời gian, thật có chút không nỡ xa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc