Phong Lưu Pháp Sư - Chương 31

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch

Mạo Hiểm Giả Tửu Ba
Cáp Lôi dẫn Long Nhất và Lãnh U U lòng vòng một hồi mới đến được một quán rượu của mạo hiểm giả. Đây là quán rượu nổi tiếng nhất tại Quang Minh Thành, hầu như tất cả dong binh và mạo hiểm gia đều tụ tập tại đây.
Trong ánh sáng lờ mờ, đủ các thành phần xã hội, chủng tộc đứng lẫn lộn nhau khắp đại sảnh. Các cô gái phục vụ mặc đồng phục, bưng khay không ngừng chạy qua chạy lại trong đám đông.
Cáp Lôi dẫn hai người đến một góc nhỏ khá sáng sủa, ở đó đã có năm người ngồi quanh một cái bàn, chắc đó là đồng bọn mà y nhắc đến.
Long Nhất cẩn thận quan sát cả năm người. Hai gã ma pháp sư đó đều đã trên dưới ba mươi, diện mạo bình thường, trong đó một gã mặc đồ đỏ đặc trưng cho Ma pháp Hoả hệ, tên còn lại mặc đồ trắng tinh tiêu biểu cho một Tế Tự. Khi Long Nhất nhìn qua hai chiến sĩ kế bên, hắn không khỏi sửng sốt một lúc, không ngờ lại có một chiến sĩ của Man Ngưu tộc, trên đầu là hai ngọn sừng uy phong vươn thẳng, gương mặt vẫn còn lưu lại vài nét đặc thù của Ngưu tộc. Gã còn lại là một nhân loại chiến sĩ, đại khái vào khoảng 25-26 tuổi, mặt mũi xấu xí, hai cánh tay cường tráng lộ rõ sau lớp áo giáp, trên mặt nhiều vết sẹo ngang dọc giao nhau. Từ những vết thương này, có thể nhận ra hắn tuyệt đối là một chiến sĩ có kinh nghiệm thực chiến mười phần phong phú. Nhìn qua thiếu nữ mặc bộ đồ màu lục của tinh linh, thân người yêu kiều là lướt, diện mạo thanh khiết nhu mì, quả thật là một Tinh linh mỹ nhân, hắn lúc này trong lòng không tránh được sự ngưỡng mộ, Tinh linh tộc thật không hổ là một chủng tộc xinh đẹp.
Lúc này Cáp Lôi bắt đầu giới thiệu, hắn chỉ vào Ma pháp sư mặc bộ đồ màu đỏ nói “Đây là Ma pháp sư Hỏa hệ cao cấp Cách Lôi Đặc” Cách Lôi Đặc cao ngạo gật gật đầu. Long Nhất cười cười không để bụng. Bởi vì ở Thương Lan đại lục Ma pháp sư ít nhiều gì cũng có chút kiểu cách, đặc biệt là Ma pháp sư có thực lực.
“Đây là Ma pháp sư Quang hệ cao cấp Lam Thiên đồng thời cũng là một cao cấp Tế tự” Cáp Lôi chỉ vào gã Ma pháp sư còn lại nói. Tế tự đều là Quang minh ma pháp sư nhưng không phải là Quang minh pháp sư nào cũng là Tế tự. Tế tự là một loại cấp bậc dùng để xưng hô của Quang Minh giáo hội vì vậy người được gọi là Tế tự đều là người của Quang Minh giáo hội.
“Hoan nghênh hai vị gia nhập vào đội ngũ của chúng tôi” Lam Thiên lại chẳng chút kiểu cách gì, ôn hòa cười nói với Long Nhất và Lãnh U U.
”Đây là chiến sĩ cao cấp Thạch Nham và Dũng Sĩ Man Ngưu tộc, hai người gọi hắn là Man Ngưu là được rồi” Cáp Lôi chỉ vào tên chiến sĩ xấu trai và chiến sĩ Man Ngưu tộc nói.
“Mạnh khỏe” giọng Man Ngưu vang lên rất to, sau đó y giơ bàn tay to lớn đầy gân bắp xoắn vào nhau hướng về phía Long Nhất, đôi mắt lộ rõ vẻ khiêu khích.
Long Nhất cười hì hì sau đó đưa bàn tay trắng mềm của hắn ra. Bàn tay của hắn nếu so với Man Ngưu thì chẳng khác gì đem tay trẻ con so với người lớn.
Hai bàn tay một trắng một đen cùng Ϧóþ chặt vào nhau. Long Nhất cảm thấy một lực rất mạnh truyền qua như muốn nghiền cả xương tay hắn. Nếu như quả hắn chỉ là người bình thường thì xương tay đã sớm bị Man Ngưu Ϧóþ nát. Nhưng Long Nhất vẫn giữ nguyên nụ cười vận khởi Ngạo Thiên Quyết hoá giải đi lực đạo của Man Ngưu. Đương nhiên hắn cũng không thể xem vậy là xong, người muốn giáo huấn hắn thông thường sau đó đều bị hắn giáo huấn lại, tỷ như Lãnh U U đứng đằng sau.
Tay phải của Long Nhất từ từ Ϧóþ lại, gương mặt Man Ngưu trong thoáng chốc đã trắng bệch, trên trán rịn từng giọt mồ hôi lớn.
“Huynh đệ, khí lực cũng không kém” Long Nhất cười cười dùng tả thủ vỗ vai Man Ngưu, đương nhiên là cũng có thêm vài phần nội lực.
Gương mặt đang tái nhợt của Man Ngưu lập tức đỏ bừng, nghiến răng nói “Huynh đệ, Man Ngưu ta đã phục rồi, ngươi mau buông tay ra đi”. Chờ Long Nhất nới lỏng tay, Man Ngưu liền giật mạnh ra. Cáp Lôi kinh ngạc phát hiện bàn tay to lớn của Man Ngưu không ngờ in dấu năm ngón tay tím bầm, lúc này y đối với Long Nhất không khỏi tăng thêm vào phần tôn kính.
“Đây là Tinh linh cung tiễn thủ Lộ Thiến Á” Cáp Lôi giới thiệu tiếp.
“Ngươi mạnh giỏi, Tiểu tinh linh” Long Nhất nhìn Lộ Thiến Á cười nói. Lúc này Lộ Thiến Á đang dùng cặp mắt to xinh đẹp của mình tò mò dò xét hắn.
“Không được gọi ta là Tiểu tinh linh, ta không còn nhỏ nữa, ta đã 150 tuổi rồi” Lộ Thiến Á bất mãn nói.
“Ái dà, 150 tuổi của tinh linh các ngươi cũng chỉ tương đương 15-16 tuổi của loài người thôi. Gọi ngươi là Tiểu tinh linh quả thật không sai mà.” Long Nhất cười nói.
“Sắc lang” Lãnh U U hừ lạnh. Long Nhất càng ân cần với Lộ Thiến Á bao nhiêu thì càng làm nàng không được thoải mái bấy nhiêu. Hiển nhiên đối với câu nói hôm qua “Lúc đói chẳng chọn thức ăn” nàng ta vẫn còn ghi hận trong lòng.
Lúc này Cáp Lôi giới thiệu đến bọn Long Nhất và Lãnh U U. Khi bọn họ biết Long Nhất với bộ dạng quý công tử mà đã đạt tới cấp độ kiếm sư thì không khỏi thập phần kinh ngạc, vẻ tôn kính lại tăng thêm vài phần. Mười tám tuổi đã là kiếm sư, mọi người đều biết tiền đồ của hắn về sau không thể hạn lượng.
Nhưng đến khi bọn họ biết được Lãnh U U là một Tinh thần Ma pháp sư cao cấp thì lại một lần nữa giật mình, lực công kích khủng bố của Tinh thần Ma pháp sư bọn họ đương nhiên hiểu rất rõ. Một cao cấp Tinh thần Ma pháp sư dù ở bất cứ nơi nào đều cũng có thể tạo ra một áp lực không thể xem thường.
Nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của họ, Long Nhất trong lòng không khỏi nghĩ, nếu họ mà biết Lãnh U U còn là một Ma pháp sư Hắc ám hệ thì chẳng biết sẽ còn có biểu tình gì nữa?
“Tốt lắm, hiện tại mọi thành viên chúng ta đều đã tập trung đủ, ta sẽ nói qua nhiệm vụ lần này. Chúng ta làm nhiệm vụ Di Thất chi thành này thập phần nguy hiểm. Chuyện Thiên Lôi dong binh đoàn toàn quân bị tiêu diệt mọi người cũng đã nghe qua” Cáp Lôi nói xong ngừng lại một lúc, sắc mặt mọi người đều rất ngưng trọng.
“Tuy thực lực chúng ta không mạnh như họ, nhưng chúng ta lại có một ưu thế mà họ không có được” Cáp Lôi nói xong liền lấy từ trong người ra một tấm địa đồ “Đây là bản đồ Hoang Mãng bình nguyên, là vật tổ truyền của ta, trên đó có đánh dấu phương hướng Di Thất chi thành, lại còn thuyết minh sự phân bố của các loại ma thú. Chỉ cần chúng ta đoàn kết nhất trí, hành sự cẩn thận, nhất định có thể an toàn tìm được Di Thất chi thành” giọng Cáp Lôi rõ ràng hạ thấp xuống rất nhiều, nói cho cùng ở tửu lầu người đông tạp nhạp, chuyện mang theo địa đồ Hoang Mãng bình nguyên chỉ những người trong nhóm biết là đủ rồi.
“ Phần thưởng của nhiệm vụ Di Thất chi thành cùng bảo vật tìm được tại đó sẽ được phân phối theo nguyên tắc bình quân, điều này chắc cũng không có vấn đề gì ha.”
Mọi người cùng gật đầu đồng ý.
“Tốt, đã không có vấn đề thì sáng sớm ngày mai gặp nhau tại cửa Đông Quang Minh thành, thời gian còn lại mọi người hãy tự thu xếp”
Long Nhất không bỏ đi mà lại một mình đến quầy rượu gọi một ly có tên là “Lục Dã Tiên Tung”, thoải mái từ từ nhấm nháp nhưng trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ “Cáp Lôi cái tên này không ngờ ăn nói cũng khôn khéo lắm. Chẳng chút giống như bề ngoài thực thà, tấm bản đồ của hắn tựa hồ cũng chưa cũ lắm, có thật là vật tổ truyền không?”
“A a, có lý lắm à, chuyến đi này tựa hồ sẽ rất thú vị”. Long Nhất quay quay ly rượu, gương mặt lộ tươi cười tỏ vẻ thích thú.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc