Phong Lưu Pháp Sư - Chương 263

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch

Thảm biến
Rạng sáng giờ tý ngày hôm sau, gió bỗng nhiên thổi một cách mãnh liệt, bầu trời đầy sao tạo nên một không khí âm u đáng sợ.
Bất thình lình giữa trời xuất hiện một sự kiện quái dị, mặt trăng đương tròn vành vạnh bị khuyết đi - như thể đang có người chậm rãi nuốt vào miệng của mình, từ từ càng lúc càng lớn.
Phía Đằng Long Thành, Hồ Tử lão đầu thần sắc bất an nhìn lên bầu trời, ông biết rõ khi mặt trăng bị màn đêm nuốt trọn thì cũng là lúc kiếp nạn của Quang Minh Thành bắt đầu.
Rốt cục rồi chuyện gì không tránh được cũng phải xảy ra, mặt trăng biến mất, không ai có thể thấy một tia sáng , cả thế giới lập tức chìm trong màn đêm. Rồi khắp nơi vang lên một tiếng rú man rợ, đồng thanh phát ra hình thành một không khí rợn người – chủ nhân của những âm thanh này là hàng trăm hàng vạn bộ xương khô trắng bạch cùng với cương thi, ma thú, thú nhân đa tộc đang lao nhanh về phía loài người.
Những vong linh và sinh vật này hội tụ thành một quân đoàn khổng lồ, mang theo một khí thế hủy thiên diệt địa nhắm vào Quang Minh giáo đường ở Đằng Long Thành tiến đến. Kỳ quái ở chỗ tịnh quân đoàn khủng khiếp này không hề đánh phá đường phố nhà cửa, hay bất kì công trình nào, toàn bộ sát khí dồn vào chỉ hướng về phìa Quang Minh giáo đường – như thể muốn tận diệt nơi này không thể để lại một mạng sống sót.
“Tới!” Tất cả quang minh võ sĩ ở Quang Minh giáo đường lập tức đứng lên, tổng số này bất quá không dưới một vạn người, mỗi người đều mang một vẻ mặt khẩn trương và ướt đẫm mồ hôi.
Cho dù Quang Minh Thành đã được quang minh kết giới bảo vệ hoàn toàn nhưng không một ai tỏ ra tự tin hay cảm thấy an toàn, đơn giản vì họ đều đã biết trước ngày cực âm như hôm nay là ngày mà Quang Minh giáo hội sẽ ૮ɦếƭ một cách thảm hại. Vong Linh đại quân thật sự quá đông và mạnh, nhiều đên nỗi từ đó tới nơi chân trời không hề thấy một khoảng trống, quái vật sát vào với nhau. Lúc này bọn họ chỉ hy vọng có thể cầm cự để thời gian trôi nhanh đến lúc trời sáng.
Cùng lúc này, ở một nơi cách đó không xa..
Tây môn phủ: Tiểu Y đang ở trong một kết giới, lúc bên ngoài mặt trăng bị nuốt hết cũng là lúc kết giới đó biến mất hoàn toàn. Tiểu Y mở cặp mắt với con ngươi trong suốt ra, từ sâu trong hốc mắt bỗng xuất hiện một tia sáng ôn nhu tràn ngập gian phòng, toàn bộ thân thể nàng lên bay lên như thể bị ai kéo, cặp môi không ngừng niệm chú một cách khẩn cấp.
Vạn vật thiên địa tựa như đều hướng về phía nàng, đích thực là tác dụng của những lời chú cổ xưa, mặt khác, thân thể mềm mại xích lỏa của nàng được bao quanh bời một làn tử khí chói lóa, mỗi lúc một dày thêm. Lúc này ai nhìn vào hẳn không tránh được sẽ bị mù.
“Ngàn trần vạn kiếp, xin tụ về đây, chân Long Chi Khí, xin được rời đi” ( câu này không chắc lắm). Tiểu Y vẻ mặt tỏ ra nghiêm trang, hai tay mở rộng tuyên thệ, mái tóc không gió tung bay ra phía sau đột nhiên chuyển thành màu bạc, nhìn không kĩ sẽ nghĩ là trong suốt.
Không khí xung quanh tức thì vận chuyển nhanh một cách khó tin, chậm rãi hình thành bóng người khác theo Tiểu Y cùng đồng thanh niệm chú, người này phút chốc hóa thành một quả cầu hoàng kim bay về phía Tiểu Y. Nàng bèn lấy tay phải của mình đỡ lấy quả cầu này.
Trên người nàng bây giờ mọi thứ đều ảm đạm, sắc mặt tái nhợ đi, hai con ngươi trong suốt càng trở nên quỉ dị bất thường. Cảnh tượng này thật không giống một người nào chốn nhân gian. Từ trên không trung nàng phiêu bồng hạ xuống , nhìn vào tình lang đang nằm giữa tiểu vũ trụ liền nổi lên một nụ cười.
Đưa lòng bàn tay có quả cầu hoàng kim lên, nàng chậm rãi đặt nó vào trán của Long Nhất.
Ở Tây Môn Phủ sân chính:
Lúc này ở Tây Môn Phủ cũng đang xảy ra một trận kịch chiến không kém gì ở Quang Minh Thành, hàng trăm kiếm ảnh và hắc ám ma pháp được triệu ra, mấy trăm hắc ám võ sĩ và hắc ám pháp sư đang mạnh mẽ công kích vào đám Tây Môn Phủ thủ vệ hình thành một chiến trường thảm khốc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc