Phong Lưu Pháp Sư - Chương 256

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch

Đêm mưa xiêu lòng
Lúc này đêm đã khuya, ngoài trời mưa to gió lớn, chốc chốc lôi điện lại đan xen vào nhau, liệu Bắc Đường Vũ có sao không nhỉ? Long Nhất không khỏi lo lắng nghĩ.
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Long Nhất vẫn chẳng thể yên lòng được, hắn quyết định đến thăm nàng ta xem thế nào, chẳng may mà phát sinh việc gì không tốt thì không hay rồi.
“Các nàng ngủ trước đi, ta ra ngoài xem nha đầu kia thế nào rồi!” Dứt lời Long Nhất bèn xuống giường mặc quần áo.
“Thi*p cũng đi nha!" Ngu Phượng đề nghị.
“Thôi, một mình ta đi là được rồi, chỉ là đến xem một chút thôi, chắc Bắc Đường gia tộc cũng có người chiếu cố nàng ta rồi, nếu nàng ta không có việc gì ta sẽ về ngay.” Nói đoạn Long Nhất hôn lên trán mỗi nàng một cái rồi bay ra ngoài Tây Môn phủ.
Trong cơn mưa gió điên cuồng, cả đất trời như chìm trong màn nước, trên đường không một bóng người, chỉ còn mấy chiếc đèn ma pháp lắc lư trong gió. Trong lòng Long Nhất có một cảm giác bất an, sau nháy mắt hắn đã tăng tốc mà lao qua bầu trời Đằng Long thành.
Đôt nhiên, Long Nhất nhìn thấy một thân ảnh đang nằm dưới cơn mưa gió điên cuồng, hai vai người đó run rẩy tựa hồ như muốn giãy giụa để bò dậy, nhưng mà lực bất tòng tâm.
"Không thể, ta không thể thua!" Bắc Đường Vũ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, ý thức tựa hồ đang chậm rãi rời khỏi thân thể nàng, nhưng ý chí kiên cường của nàng vẫn không chịu khuất phục. Bắc Đường Vũ nàng tuyệt không thể nhận thua.
Long Nhất lượn lờ giữa không trung, trong lòng ngơ ngẩn, Hắn thừa nhận, ý chí kiên cường của nữ hài tử này không khỏi khiến hắn cảm thấy bội phục. Chỉ là, chẳng lẽ Bắc Đường gia tộc thật sự không quan tâm đến nàng ta sao? Hai thị nữ của nàng ta đi đâu rồi? Không thể vừa mới mưa một cái là đã chạy đi tránh chứ nhỉ!
Long Nhất từ từ hạ xuống, mở một cái kết giới phủ lên trên Bắc Đường Vũ. Hắn một tay đỡ nàng dậy, nhìn nữ hài đã tiều tụy đến chẳng thể tiều tụy hơn này, trong lòng chợt cảm thấy đau lòng. Hắn đặt tay lên lưng nàng, bắt đầu dùng chân khí khu trục bớt hàn khí ra khỏi người nàng, tiếp đó từng trận từng trận hơi nước bị bốc hơi lên, đầu tóc và xiêm y ướt sũng của Bắc Đường Vũ đã trở nên khô ráo, ý thức của nàng cũng đã hồi phục lại được một chút.
Nằm co ro trong lòng Long Nhất, thấy hắn vì mình mà lấy thân ra che chắn mưa to gió lớn bên ngoài, trong lòng Bắc Đường Vũ nổi lên một cảm giác kỳ lạ chẳng thể nói rõ được, nàng chỉ cảm thấy mình rất mệt, bây giờ nàng rất an toàn.
Long Nhất nhìn cổ tay đã đỏ ửng lên và đang run rẩy của Bắc Đường Vũ, hắn biết đây là di chứng của việc phải dùng cổ tay phải gập cong lại mà chịu lực trong một thời gian dài. Hắn liền lập tức nắm chặt lấy cổ tay nàng, bắt đầu xoa Ϧóþ giúp cho huyết mạch của nàng được lưu thông, tiếp đó lại dùng hai cái Quang Dũ thuật để trị liệu hoàn toàn cho cái đầu gối đã đỏ ửng và sưng vù lên của nàng. Nhưng cơ nhục đã bị tổn thương quá nặng, cơ thể nàng thì không phải chỉ sau một lát là có thể hồi phục lại được, cần phải nghỉ ngơi một thời gian thì mới có thể hoạt động tự do trở lại.
“Đỡ chút nào chưa?” Long Nhất ôn nhu hỏi.
“Ưm!” Bắc Đường Vũ bất ngờ không nổi tính khí lên, nàng chỉ nằm yên và khẽ gật gật đầu.
Trong khoảnh khắc, hai người chợt trở nên trầm mặc, cả hai đều không biết nên nói gì. Đột nhiên khuôn mặt đang tái nhợt của Bắc Đường Vũ chợt trở nên đỏ ửng, thân thể mềm mại của nàng không nhịn được mà bắt đầu khẽ run rẩy.
“Sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Long Nhất quan tâm hỏi.
Bắc Đường Vũ lắc lắc đầu với vẻ hoảng loạn, đôi mắt nàng cố mở căng ra, nàng run rẩy nói: "Ngươi buông ta ra, mau buông ta ra!”
Long Nhất có chút hồ đồ, lần này hắn chưa làm sai chuyện gì a, bất quá hắn cũng y lời mà buông Bắc Đường Vũ ra.
Bắc Đường Vũ chân vừa chạm đất đã vội vàng lao đi, nhưng vì chân tay còn chưa hồi phục nên vừa mới chạy nàng đã lảo đảo như muốn ngã xuống. Long Nhất vẫn chăm chú nhìn nàng, thấy nàng sắp ngã hắn liền lao ra đỡ.
“Rút cục nàng muốn thế nào? Để ta giúp nàng!” Long Nhất nói.
Bắc Đường Vũ thân thể càng lúc càng run rẩy mạnh, mặt càng lúc càng hồng, nàng muốn giãy giụa để thoát ra nhưng lại phát hiện chân tay chẳng còn một chút sức lực nào. Điều này cũng chẳng có gì kỳ lạ, nàng đã phải lết đi lâu như vậy, lại chẳng ăn cái gì, lại thêm cơ nhục đã mềm nhũn ra, nhất thời chẳng thể đi đứng một cách bình thường được.
Long Nhất nhìn thấy dáng vẻ bất bình thường của Bắc Đường Vũ, lại thấy hai chân nàng khép chặt, dường như đang cực lực chịu đựng cái gì đó. Hắn giật mình hiểu ra, thì ra nàng muốn đi vệ sinh. Lập tức thân ảnh của Long Nhất lóe lên, hắn ôm nàng vào một ngõ nhỏ rồi mỉm cười nói: “Chỗ này sẽ không có ai nhìn thấy, cứ ở đây nhé.”
Long Nhất để Bắc Đường Vũ dựa lưng vào tường rồi quay người bước đi vài bước.
" Ta… ta, tay chân ta đều không nghe lời nữa rồi, sắp …sắp ra quần rồi.” Bắc Đường Vũ nói với giọng như sắp khóc. Nàng càng lúc càng vội, càng lúc càng cảm thấy rõ ràng dòng nước đang mạnh lên, tay nàng run rẩy, muốn cởi khố tử ra cũng chẳng được, huống chi bây giờ nàng cũng chẳng ngồi xuống nổi.
Long Nhất ngẩn người ra rồi quay lại, thấy bộ dạng vô cùng xấu hổ của Bắc Đường Vũ, nhất thời hắn cũng chẳng nghĩ ra cách nào khác, đành phải đỡ lấy lưng nàng, một tay cởi dây lưng, kéo luôn cả quần ngoài lẫn quần trong xuống đến đầu gối. Bắc Đường Vũ kinh hô một tiếng, nàng nhắm chặt hai mắt lại mà không dám mở ra.
Đỡ Bắc Đường Vũ ngồi xuống, Long Nhất mỉm cười nói: "Nàng giải quyết đi, hai mắt, tai mắt mũi miệng ta đều đã tự động phong bế rồi."
Bắc Đường Vũ toàn thân căng thẳng, cái cảm giác muốn giải quyết đó đã gần như khiến nàng bứt rứt muốn ૮ɦếƭ, nhưng bây giờ mãi mà nó vẫn chưa ra, nàng xấu hổ nói: “Ta không ra nổi.”
“Đừng khẩn trương, hai chúng ta còn đã từng đi uống rượu từng đi ¢нơι gáι với nhau, chuyện nhỏ này thì có là gì chứ?” Long Nhất vừa cười vừa nói linh tinh, mục đích cũng chỉ làm Bắc Đường Vũ bớt căng thẳng mà thôi.
“Đáng ghét…” Tâm tình Bắc Đường Vũ lập tức cảm thấy thoải mái, một luồng "tiên thủy" từ hạ thân bắn ra, nó bắn vào một tảng đá xanh gây ra tiếng “rào rào”, may mà bên ngoài đang mưa to gió lớn làm âm thanh nhỏ đi không ít, nếu không chắc chắn nàng sẽ càng thêm xấu hổ.
Sau một hồi Bắc Đường Vũ mới xả được hết ưu phiền, thân thể ngả ra sau dựa vào Long Nhất.
Long Nhất đỡ Bắc Đường Vũ dậy, hắn đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, có phải nữ tử các nàng sau khi đi xong còn phải lau một chút?”
“Biết rồi còn hỏi!” Bắc Đường Vũ cảm thấy hạ thân lạnh cóng, nàng chỉ hận không thể tìm được một cái lỗ mà chui xuống.
Long Nhất từ không gian giới chỉ lấy ra một chiếc khăn lụa rồi đưa cho Bắc Đường Vũ, tay nàng run lên nhưng không tài nào cầm được, chiếc khăn từ từ rơi xuống. Một bàn tay đưa ra đón lấy, rồi đưa đến cấm địa giữa hai chân nàng xoa xoa một chút, sau đó nhanh chóng kéo lại khố tử nàng lên và thắt nút lại cẩn thận.
“Ngươi…” Bắc Đường Vũ run giọng hét lên, nhất thời đầu óc nàng trở nên trống rỗng, bất quá nghĩ đến chuyện mình đã tiểu tiện ngay trước mặt hắn, hắn có giúp mình lau chùi một chút cũng không khó chấp nhận.
“Ta cái gì cũng không chạm phải.” Long Nhất ra vẻ vô tội.
“Cho dù ngươi có chạm phải thì ta có thể làm gì được ngươi nào?” Bắc Đường Vũ tức giận nói.
“Nàng có thể cắn ta, hay thơm ta một cái, tùy nàng chọn!” Long Nhất cười một cách vô lại.
Bắc Đường Vũ mặt ửng hồng lên, nàng không khỏi nghĩ đến đêm đó tại hoàng cung mình đã hung hăng cắn hắn một cái, ai bảo hắn dám khi dễ nàng chứ.
“Ta đưa nàng về nhà nhé!” Long Nhất đề nghị.
“Không, cha ta không nhận đứa con gái này nữa rồi, ta đã không còn nhà nữa rồi. Huống hồ ta còn chưa hoàn thành đổ ước với ngươi, ngươi buông ta ra đi, ta còn phải bò nốt ba vòng thì mới có thể ăn nói được với bản thân.” Bắc Đường Vũ tâm tình suy sụp nói.
“Ta nghĩ Bắc Đường gia chủ cũng chỉ là tức giận mà nói thế thôi, trong lòng ông ấy thương yêu nàng còn chưa kịp nữa là.” Long Nhất an ủi nàng, bất quá trong lòng hắn không hề nghĩ thế.
“Có phải là tức giận mà nói hay không, ta làm con gái ông ấy mà còn không rõ hay sao?” Bắc Đường Vũ hít sâu một hơi, tiếp đó nàng nhẹ nhàng mở mắt ra nhìn Long Nhất, rồi bám vào tường mà đi ra khỏi ngõ.
Long Nhất đuổi theo và đem nàng đặt lên lưng mình.
“Ngươi làm gì đó?” Bắc Đường Vũ nằm phục trên lưng Long Nhất, tim nàng đột nhiên đập nhanh lên.
“Không phải nàng kiên quyết hoàn thành đổ ước với ta sao? Ta giúp nàng a.” Long Nhất cười nói.
“Ta không cần ngươi cõng, đó là chuyện của ta!” Bắc Đường Vũ giãy giụa nói. Đối với việc đêm nay Long Nhất đến đây, không thể phủ nhận trong lòng nàng vô cùng cảm kích, sự quan tâm và bao bọc của hắn khiến nàng cảm thấy ấm áp, nhưng nàng tuyệt đối không để cho mình bỏ dở giữa chừng như thế.
Phạch phạch, bàn tay to lớn của Long Nhất vỗ vỗ hai cái vào ௱ôЛƓ nàng, hắn nói: "Nàng thật là cứng đầu như trâu. Đổ ước của chúng ta không hề nói đến chuyện không cho người khác giúp đỡ, không phải là đầu nàng không biết nghĩ đó chứ? Chẳng biết linh động chút nào, như vậy làm sao có thể làm được một tướng quân tốt đây?”
Bắc Đường Vũ trầm mặc, trước đây nàng luôn cho rằng bản thân làm việc trong quân đội rất không tồi, tịnh không hề kém hơn một vài danh tướng. Nhưng sau hai lần đối chiến với Long Nhất, lòng tin của nàng đã bị phá tan một cách triệt để rồi.
“Kiên trì theo nguyên tắc thì tự nhiên là không có gì sai, nhưng cần phải biến linh động một chút trên cơ sở không vi phạm nguyên tắc, một vị tướng quân không phải chỉ có trách nhiệm với tính mạng của mình mà còn có trách nhiệm với sinh mệnh của tất cả những binh tướng dưới trướng nữa. Cứng đầu chỉ đem lại những tổn thất càng lớn thôi, hiểu không?” Long Nhất giáo huấn.
Bắc Đường Vũ càng nghĩ càng thấy Long Nhất nói rất có đạo lý. Nàng ôm lấy cổ Long Nhất mà nhẹ nhàng nói: “Vậy, vậy ngươi muốn giúp ta thế nào, giúp ta bò hết ba vòng sao?”
“Có gì là không được.” Long Nhất cười hắc hắc nói, tiếp đó thân thể hắn đột nhiên lao ra ngoài, lưng hắn cõng Bắc Đường Vũ rồi cứ như vậy mà nằm sấp xuống mặt đường. Bất quá thân thể hắn tịnh không có tiếp xúc với những phiến đá phía dưới, ở giữa vẫn còn một khoảng trống chừng mấy tấc.
Long Nhất hai tay đẩy ra, hai chân thẳng tắp, cả người lao đi như vùn vụt, tốc độ nhanh chóng vô bỉ.
“A, nhanh quá, chậm lại một chút!” Bắc Đường Vũ kêu lên lanh lảnh, nhìn thấy cảnh vật trước mắt cứ vù vù trôi về phía sau, nàng không khỏi kinh hãi kêu lên.
“Thế này còn chưa tính là nhanh, còn có tốc độ nhanh hơn nữa cơ.” Long Nhất vừa cười vừa gia tăng tốc độ.
“Rẽ đi, rẽ đi, sắp va phải rồi.” Bắc Đường Vũ nằm phục trên lưng Long Nhất, mắt thấy sắp đến một đường rẽ nhưng Long Nhất lại cứ như một trận gió mà lao thẳng đến khiến cho nàng sợ hãi đến hai mắt nhắm chặt lại.
Nhưng Long Nhất là người nào chứ, sao có thể va phải tường được. Hắn nhẹ nhàng chuyển thân một cách hoàn toàn trái với những định luật vậy lí rồi bay tiếp.
Dần dần, Bắc Đường Vũ cảm thấy càng ngày càng kích thích. Nằm phục trên lưng Long Nhất dưới một trận mưa lớn như vậy và mau chóng bay vòng quanh Đằng Long thành, tâm tình nàng trở nên vô cùng thoải mái, những cảm giác bi thảm của hai ngày trước tựa hồ như đã hoàn toàn biến mất trong giây phút này.
Với tốc độ của Long Nhất, một vòng còn lại được hoàn thành vô cùng mau chóng.
“Nhanh như vậy à?” Trong lòng Bắc Đường Vũ cảm thấy luyến tiếc.
Long Nhất đặt Bắc Đường Vũ xuống rồi cười nói: "Tiểu nha đầu nàng dám coi ta thành chiếc xe sao, không biết vừa rồi ai không cần ta giúp đỡ ấy nhỉ?”
Bắc Đường Vũ hừ lạnh một tiếng, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên và giương mắt nhìn chằm chằm vào Long Nhất.
“Nàng nhìn ta làm gì? Trên mặt ta có hoa sao?” Long Nhất nghi hoặc nói.
“Không có, bất quá, ngươi thật sự là Tây môn Vũ sao?” Bắc Đường Vũ nghi hoặc mà đánh giá Long Nhất.
“Sao lại hỏi như vậy chứ? Ta biến đổi nhiều quá sao?” Long Nhất cười hỏi.
“Ân…” Bắc Đường Vũ điểm đầu, nhưng đôi mắt nàng vẫn không rời khỏi khuôn mặt tuấn tú của Long Nhất.
“Còn nhìn ta như vậy nữa thì ta sẽ cho rằng nàng thích ta rồi đó.” Long Nhất cười nói.
“Còn kém một chút, nếu ngươi nỗi lực thêm chút nữa thì có lẽ ta sẽ thích ngươi đó.” Bắc Đường Vũ đỏ mặt lên, có lẽ bây giờ nàng đã thật sự thích Long Nhất rồi.
“Nên là nàng nỗ lực thêm một chút, bên cạnh ta có rất nhiều hồng nhan, làm gì có thời gian mà đi quản hoàng mao nha đầu (1) nàng chứ.” Long Nhất hắc hắc cười nói.
“Hừ, bây giờ ta phát hiện ngươi có một điểm căn bản không hề thay đổi, vẫn cứ hoa tâm, vẫn cứ tự đại hệt như ngày trước.” Bắc Đường Vũ xoay đầu hừ một một tiếng nói.
Long Nhất cười hắc hắc một tiếng. Cái này nàng ta nói không sai, sau khi đến thế giới này hắn phát hiện mình đã thay đổi rất nhiều, hắn đã hoàn toàn dung nhập vào cái thế giới này rồi.
Đang lúc Long Nhất suy nghĩ thì trong mắt hắn đột nhiên lóe lên tinh quang, một tiếng vỗ tay từ khoảng không phía xa vang lên, chỉ thấy một tiếng hừ giận dỗi cùng với một thân ảnh mờ nhạt dần dần hiện ra bên đường, không ngờ lại có đạo tặc dùng Tiềm Phục thuật (2) ẩn nấp ở phía xa nghe lén cuộc nói chuyện của bọn họ.
Cánh tay to lớn của Long Nhất vung lên, tên đạo tặc ở phía xa bị hút đến bên cạnh hắn, Long Nhất lạnh lùng hỏi: “Ai phái ngươi đến?”
“Tây Môn thiếu gia tha mạng, tiểu nhân là phụng mệnh quân đoàn trưởng Bắc Đường Đạc đến trông coi tiểu thư, tuyệt đối không có ác ý.” Tên đạo tặc xin tha.
“Là đại ca ta sao?” Bắc Đường Vũ hai mắt lộ vẻ ấm áp, trong lòng nàng thầm nghĩ, xem ra đại ca vẫn quan tâm đến mình.
Bắc Đường Đạc? Long Nhất nhíu mày suy nghĩ, đại thiếu gia của Bắc Đường gia này hành động cực kì bí mật, hắn vẫn luôn cảm thấy cả trong sáng lẫn ngoài tối kẻ này luôn có ý đồ gì đó.
“Cút đi, tiểu thư nhà ngươi đêm nay tạm thời sẽ ở chỗ ta, ngày mai hãy gọi Bắc Đường Đạc đến đón nàng ta.” Long Nhất lạnh lùng nói.
“Vâng, tiểu nhân cút ngay đây.” Tên đạo tặng lập tức mau chóng bay đi, rồi sau đó mất hút khỏi tầm mắt Long Nhất.
“Xem ra đại ca của nàng vẫn rất quan tâm đến nàng đó.” Long Nhất cười nói
“Đúng vậy, từ nhỏ đại ca đã rất tốt với ta, huynh ấy là người tốt với ta nhất trên thế giới này.” Bắc Đường Vũ cười ngọt ngào đáp.
Long Nhất nhìn Bắc Đường Vũ cười mà vẻ mặt tràn đầy sức sống hẳn lên. Hắn không nhịn được nói: "Nàng có biết không? Khuôn mặt nàng khi cười đẹp hơn khi lạnh lùng nhiều lắm đó, đây mới thật sự là nàng a.”
Bắc Đường Vũ sững sờ, nàng lắc lắc đầu với vẻ mơ hồ nói: “Ta cũng không biết, phụ thân từng nói, con người cần phải học cách ẩn tàng suy nghĩ chân thực của bản thân, không cần biết là gặp phải chuyện gì cũng không được biểu lộ ra ngoài. Từ nhỏ ta đã như vậy, ta cũng chẳng biết cái nào mới thật sự là ta nữa.”
“Phu quân!” Lúc này, thanh âm của Ngu Phượng truyền đến.
Long Nhất quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngu Phượng trên người được bao phủ bởi một tầng hỏa hồng kết giới, nàng đang bay về phía hắn. Còn Tiểu Y thì đang yên lặng đứng ở phía xa mà dùng đôi mắt ôn nhu của nàng chăm chú nhìn hắn.
“Phượng nhi, sao các nàng lại ra ngoài vậy?” Long Nhất ôm lấy Ngu Phượng đang bay tới vào lòng rồi hỏi.
“Bọn thi*p lo lắng cho chàng a, chàng nói nếu không có chuyện gì thì sẽ lập tức quay về. Kết quả là thi*p và Tiểu Y đã đợi lâu như vậy mà chàng cũng không quay lại, cho nên bọn thi*p liền đi tìm chàng.” Ngu Phượng nói, mắt nàng lại nhìn về phía Bắc Đường Vũ đang đứng một bên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc