Phong Lưu Pháp Sư - Chương 249

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch

Toàn quân tan nát
Bắc Đường Vũ thấy vẻ mặt Long Nhất lộ ra nét cười quỷ dị, trong lòng không khỏi run lên, một dự cảm không tốt theo đó nổi lên. Nàng lúc lắc đầu, cố gắng đè nén cảm giác đó xuống, lòng thầm nghĩ hắn chỉ có hai trăm người, không thể nào có chuyện hai vạn người lại có thể thua hai trăm người của hắn.
“Tây Môn Vũ, ngươi đi tuyển người đi, tùy ý ngươi chọn.” Bắc Đường Vũ lạnh lùng nói với Tây Môn Vũ.
“Chọn nàng không biết có được không?” Long Nhất mỉm cười chọc Bắc Đường Vũ. Nhớ lại màn hương diễm đêm qua, cũng nhớ tới thân thể mềm mại của Bắc Đường Vũ, trên mặt hắn chợt hiện nét dâm đãng.
Bắc Đường Vũ trông thấy dáng vẻ đó của Long Nhất, làm gì chẳng biết trong đầu hắn đang có ý nghĩ xấu xa gì, vừa xấu hổ vừa tức giận quắc mắt nhìn hắn, nghiến răng nói: “Ngươi nói gì?”
Long Nhất cười hi hi, tiến đến bên nàng hạ giọng: “Pháo hoa đêm qua rất đẹp, đúng không?”
Lập tức Bắc Đường Vũ toàn thân run lên, gấp gáp liếc nhìn xung quanh, thấp giọng nạt: “Nếu ngươi dám nói nhăng ta sẽ cắt lưỡi ngươi đó.”
“Ta nói nhăng sao? Trong lòng nàng không phải là hiểu rất rõ a.” Long Nhất khẽ cười đểu giả, chúm miệng thổi nhẹ một hơi vào tai Bắc Đường Vũ, cảm nhận thấy thân thể nàng khẽ run rẩy. Có lẽ, chuyện đêm qua đối với nàng mà nói đã trở thành khắc cốt ghi tâm a.
Bắc Đường Vũ thiếu chút nữa nghiến đến vỡ cả hàm răng, xấu hổ tới mức muốn tự sát. Nàng quay đầu nhìn về phía binh sĩ đang tập kết ở đằng xa, thấp giọng nói: “Ta đã sớm nói rồi, chuyện đêm qua ta chỉ coi như là bị chó cắn, ngươi thấy đắc ý thì cứ việc đem chuyện đó tuyên dương ra ngoài.” Nói xong, Bắc Đường Vũ hất mặt đi về phía Thần Phong doanh.
Long Nhất mỉm cười, quay lại nhún vai trước ánh mắt dò hỏi của Bắc Đường Đạc rồi đi theo Bắc Đường Vũ.
Nhìn vẻ mặt bất thiện của đám binh lính Thần Phong doanh, Long Nhất tuyệt không để ý. Hắn ngay từ đầu đã chẳng chút hy vọng đám gia hỏa không hề một lòng một dạ với hắn này có thể giúp chuyện gì. Ngay cả khi một vạn chống lại một vạn mà bọn chúng không chịu phối hợp thì chuyện thua trận đã được định trước, chẳng thà càng ít lại càng hay.
Long Nhất quét ánh mắt qua đám binh sĩ giáp đen yếu thế, lựa chọn ra những binh sĩ bất đắc chí nhất trong đám Thần Phong doanh đó. Có thể bọn họ còn mang lại một chút hiệu quả.
“Ngươi, ngươi, ngươi, thêm mấy người các ngươi, bước lên cho ta.” Long Nhất chỉ loạn một hồi, rất nhanh đã tuyển xong hai trăm người.
Bắc Đường Vũ nhìn Long Nhất với vẻ khó hiểu. Những người Long Nhất chọn ra nàng chẳng có ấn tượng với ai cả vì vậy khẳng định đó chỉ là đám thấp kém trong Thần Phong doanh. Nhãn quang tên gia hỏa này chẳng lẽ lại có vấn đề. Nàng ban đầu cứ nghĩ rằng Long Nhất sẽ chọn lựa một số ma pháp sư cùng một số binh sĩ tinh nhuệ cường hãn, nào ngờ được hắn lại chỉ chọn những binh sĩ chưa từng nghe tên biết mặt. Mặc dù đám binh sĩ này đều đã được tuyển chọn kỹ càng từ hàng ngũ lính phổ thông nhưng trong Thần Phong doanh vẫn là đám kém cỏi nhất.
“Chọn xong rồi.” Long Nhất cười nói với Bắc Đường Vũ.
“Ngươi thật sự chọn bọn họ.” Bắc Đường Vũ nhịn không được hỏi, cũng chẳng hiểu mình mắc chứng thần kinh gì. Hắn chọn binh sĩ kém cỏi nhất thì liên quan gì tới nàng cơ chứ, nàng lẽ ra phải nên cao hứng chứ?
“Không sai, bọn họ là những binh sĩ tốt nhất.” Long Nhất chỉ đám binh lính sau lưng mình đáp với giọng quả quyết.
“Nếu đã như vậy, ngươi hãy đi chuẩn bị đi, một giờ sau sẽ bắt đầu.” Bắc Đường Vũ lạnh lùng nói, sau đó ra lệnh với đám lính đứng sau lưng Long Nhất: “Bắt đầu từ giờ, các ngươi phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của Tây Môn Vũ, hắn lệnh cho các ngươi làm gì các ngươi cứ thế mà làm, rõ chưa?”
“Rõ.” Hai trăm người đồng thanh hô vang. Quân lệnh như sơn, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của binh sĩ. Bất quá sĩ khí của họ lại tuyệt không cao như vậy. Đây là một trận chiến cầm chắc thất bại, bọn họ căn bản không có niềm tin chiến thắng, bởi vì sự chênh lệch giữa hai bên thật sự quá lớn.
Long Nhất dẫn hai trăm binh sĩ đó đi về phía trận địa đối diện.
“Các ngươi nói xem thiếu gia các ngươi có thể thắng sao?” Bắc Đường Vũ đang quan chiến ở bên ngoài tiến lại gần Man Ngưu và Lệ Thanh hỏi.
“Đương nhiên là thắng.” Man Ngưu không hề do dự đáp. Gã theo Long Nhất một thời gian dài như vậy nên có một niềm tin mù quáng đối với Long Nhất, cho rằng chuyện lớn bằng trời rơi vào tay hắn cũng sẽ có được cách giải quyết hoàn mĩ.
Còn Lệ Thanh ngắc ngứ một hồi. Hắn mới theo Long Nhất chưa lâu, mặc dù đã kiến thức qua thực lực của Long Nhất, nhưng đối với cuộc so tài mà lực lượng chênh lệch nhau quá xa này chỉ đành bảo lưu thái độ. Hắn dù sao cũng là người hầu của Long Nhất, chỉ cần thiếu gia có nguy hiểm hắn sẽ phấn đấu quên mình để trợ giúp.
“Ngươi làm sao biết được Tây Môn Vũ sẽ thắng?” Bắc Đường Đạc thấy có chút hứng thú hỏi.
“Bởi vì lão đại từ trước tới giờ chưa từng thua bao giờ.” Man Ngưu lớn tiếng đáp, trong cặp mắt trâu lộ ra ánh mắt sùng bái.
“Ồ...” Cặp mắt Bắc Đường Đạc lấp loáng, cũng chẳng biết đang nghĩ tới điều gì.
Long Nhất quay mình lại, nhìn hai trăm binh sĩ Thần Phong doanh đang tỏ rõ dáng vẻ buông xuôi, chậm rãi cất tiếng: “Các ngươi là đồ rác rưởi biết chưa?”
Hai trăm binh sĩ run lên, lập tức phẫn nộ quắc mắt nhìn Long Nhất. Vừa rồi hắn còn nói họ là binh lính tốt nhất mà.
“Gì mà nhìn ta dữ vậy? Không lẽ ta nói sai sao? Các ngươi nhớ lại coi lúc vừa rồi ta chọn các ngươi thì chủ tướng Bắc Đường Vũ và đồng đội của các ngươi có biểu tình thế nào, chẳng phải là muốn nói các ngươi quá rác rưởi sao?” Long Nhất chăm chú nhìn đám quân cất tiếng cười hắc hắc.
Hai trăm tên lính siết chặt nắm tay. Bọn họ bình thường cũng là đám người bị coi thường nhất tại Thần Phong doanh, bình thường đều rất tự ti, cho rằng trong danh sách thải loại thực hiện hai năm một lần nhất định không thể thiếu tên bọn họ. Đến lúc bị trả về đội cũ khẳng định là rất mất mặt, lại nhớ tới ánh mắt của Bắc Đường Vũ vừa rồi không khỏi cùng thở dài ảm đạm.
“Nhưng mà, vừa rồi ta nói rằng các ngươi là những binh sĩ tốt nhất cũng tuyệt chẳng sai.” Long Nhất thấy đã đến đúng lúc, vì thế nên lại nói tiếp.
Hai trăm tên lính nghi hoặc nhìn Long Nhất. Với chỉ số thông minh của họ thật sự rất khó hiểu rõ tên gia hỏa ác danh như cồn này muốn nói điều gì.
“Thật ra trên thế giới này không có người nào là đồ cặn bã. Quan trọng là thái độ của đương sự. Nếu như tự mình cho mình là đồ rác rưởi thì quả thật đúng là đồ rác rưởi. Nếu như tự cho rằng mình có thể làm kẻ bề trên, vậy thông qua nỗ lực sẽ nhất định làm được.” Long Nhất dùng giọng nói trầm thấp rủ rỉ bên tai hai trăm binh sĩ. Thái độ quyết định tất cả. Hắn bước đầu phải quán thông thái độ đối nhân xử thế của bọn họ.
Có thể bước chân vào Thần Phong doanh dĩ nhiên không phải là những tên ngốc. Hai trăm binh sĩ bắt đầu nghiền ngẫm lời nói của Long Nhất. Thái độ quyết định tất cả. Lời vàng ý ngọc như vậy bọn họ chưa từng được nghe qua, hôm nay được Long Nhất nói ra với ngữ khí mê hoặc, khiến cho từ tận trong đáy lòng cảm thấy vô cùng chính xác, cùng nhìn Long Nhất với nhãn thần tràn đầy kỳ vọng.
“Bây giờ các ngươi nói cho ta hay, các ngươi nguyện ý làm kẻ cặn bã sao?” Long Nhất chậm rãi hỏi.
“Không nguyện ý.” Hai trăm lính đồng thanh hô.
“Hô to lên, các ngươi chưa ăn đủ no sao?” Long Nhất hét lên.
“Không nguyện ý.” Hai trăm binh sĩ lại hô vang.
“To nữa lên, cho tất cả mọi người cùng biết.” Long Nhất tỏ ra vẫn chưa thỏa mãn.
“Không nguyện ý!” Lần này hai trăm tên lính dồn hết hơi sức rống lên, chỉ cảm thấy lòng tin của mình theo tiếng rống vang đó cũng bắt đầu phình lên nhanh chóng.
Bắc Đường Vũ cùng đám binh sĩ Thần Phong doanh phía sau nàng ngạc nhiên ngó sang trận địa đối diện, không rõ Long Nhất nói cái gì mà làm cho hai trăm tên lính nằm trong danh sách thải loại lại có thể hưng phấn đến vậy.
Bắc Đường Đạc lại càng cực kỳ kinh hãi. Thân là quân đoàn trưởng Thần Phong quân đoàn, gã thừa hiểu sĩ khí của hai trăm binh sĩ kia đã đề cao đạt tới mức cực điểm. Đối với việc Long Nhất chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã có thể làm cho hai trăm binh lính đang có tâm tình cực kém lại sản sinh ra được niềm tin mãnh liệt, hắn cảm thấy sợ hãi bởi vì hắn nhận thấy bản thân mình làm không nổi. Tên gia hỏa này quả thực không thể xem thường a.
Nhìn đám lính đã hoàn toàn thay đổi cả về diện mạo lẫn tinh thần, Long Nhất nở nụ cười hài lòng nói: “Rất tốt, giờ đây dạng tâm trạng này của các ngươi chính là tâm trạng của hạng binh sĩ xuất sắc nhất. Hôm nay các ngươi có thể cho là ta không biết tự lượng sức, nhưng ta phải cho các ngươi hiểu rằng, chiến tranh tuyệt không chỉ dựa vào số lượng mà thủ thắng. Trước hết các ngươi phải thống nhất ở điểm này.”
“Rõ.” Đầu óc của hai trăm binh lính vừa tiếp nhận sự khích lệ đang trong lúc hưng phấn cực độ nên đối với những lời nói của Long Nhất dĩ nhiên cứ thế mà tiếp thu hoàn toàn.
“Rõ rồi thì tốt. Bây giờ thời cơ của các ngươi đã tới. Chỉ cần hôm nay đánh thắng một trận này, cả quân đoàn này từ trên xuống dưới không một ai dám coi thường các ngươi nữa.” Long Nhất cười nói.
Hai trăm binh sĩ nhìn Long Nhất đầy kỳ vọng, siết chặt binh khí trong tay, nghĩ tới sau này đã có thể nở mặt nở mày trước mặt đám người vẫn xem thường bọn họ liền có cảm giác vô cùng hưng phấn.
Long Nhất thấy phía bên kia Bắc Đường Vũ đã chuẩn bị gần xong, liền nở nụ cười kì quái nói: “Bây giờ các người cùng đi chuẩn bị nhặt một đống đá lại đây.”
Nhặt đá? Mặc dù có chút kỳ quái trước mệnh lệnh của Long Nhất nhưng hai trăm binh sĩ đó vẫn trung thành đi chấp hành mệnh lệnh.
Một giờ đồng hồ trôi qua rất nhanh. Phía trận địa của Long Nhất đã hiện lên một đống đá lớn. Đương nhiên những hòn đá đó đều đã bị Long Nhất động thủ cước qua.
Sơn cốc này rất lớn, khoảng cách trận địa giữa hai bên ước chừng tám dặm. Mặc dù Bắc Đường Vũ tuyệt đối tin tưởng vào phe của mình nhưng nàng cũng hiểu rõ đạo lý kiêu binh tất bại, biết người biết ta. Bí quyết trăm trận không thua nàng cũng nắm rõ, vì thế để thăm dò Long Nhất đang làm gì, nàng liền phái một tiểu đội trinh sát tiến lên do thám.
Báo cáo của tiểu đội trinh sát khiến Bắc Đường Vũ nghi hoặc vô cùng. Long Nhất khuân đá làm gì chứ? Chẳng lẽ quả thực muốn dùng để ném a. Nàng cũng biết chắc Long Nhất căn bản không hề giấu giếm điều gì bởi vì tiểu đội trinh sát nàng phái đi đã tiếp cận sát tới nơi mà Long Nhất không hề có phản ứng gì. Thậm chí có vài tên trong tiểu đội trinh sát sau đó còn trực tiếp chạy vào trong trận địa của Long Nhất, chỉ cách bọn họ có vài mét để quan sát, kết quả mọi người đều coi đám trinh sát đó như không khí, ngay cả mí mắt cũng không buồn nhấc lên nhìn, cứ như toàn là đá cả lũ vậy.
“Tướng quân, ta nghĩ Tây Môn Vũ căn bản là đang cố tình giở trò mê hoặc làm cho chúng ta băn khoăn trong lòng. Chúng ta cứ trực tiếp dùng kị binh doanh xông tới giải quyết gọn là xong.” Viên tham mưu của Thần Phong doanh phân tích.
Bắc Đường Vũ tú mi nhíu lại suy tư một hồi, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không ra Long Nhất đáo để muốn làm gì. Có lẽ đúng là hắn cố tình gây mê hoặc a, mấy viên gạch nát lại có thể ngăn cản kị binh cường mãnh sao?
“Nghe lệnh, quang hệ ma pháp sư tiến hành ma pháp tăng cường bảo vệ cho kị binh doanh.” Bắc Đường Vũ ra mệnh lệnh đầu tiên.
Lập tức, một phiến quang mang màu trắng ngà sáng lên. Đây là loại quang minh bảo vệ của quang hệ ma pháp, có thể giúp giảm bớt thiệt hại, bình thường trước khi kị binh xung phong đều dùng quang hệ ma pháp tăng cường bảo vệ.
“Kị binh doanh đột kích đánh bọc sườn địch, bộ binh khẩn trương theo phía sau, ma pháp sư ở hậu phương nghe lệnh hành sự.” Bắc Đường Vũ lại mau chóng ra mệnh lệnh tấn công.
Theo lệnh của lính truyền tin, cờ lệnh phất lên, năm ngàn kị binh Thần Phong doanh đã chuẩn bị sẵn sàng dàn thành đội hình cánh quạt bắt đầu xung phong. Quãng đường tám dặm đối với kị binh mà nói chỉ là chuyện trong nháy mắt, đúng là tốc độ đã đạt tới thời khắc tấn công.
Âm thanh rầm rập rung chuyển mặt đất truyền tới, hai trăm binh sĩ ai nấy đều khẩn trương đến trán vã mồ hôi. Uy lực của năm ngàn kị binh này bọn họ đã biết rõ, đừng nói là hai trăm người, đối với trận địa không có bố trí chướng ngại vật mà nói, cho dù là vào vào ra ra giữa đám hai vạn bộ binh cũng dễ như trở bàn tay. Lực công kích như rời núi lấp bể lại thêm cây thương sắc bén của kị binh, bộ binh trang bị nhẹ căn bản không có cách nào kháng cự nổi, chỉ vài lượt xung phá là đủ đồ sát đến sạch bóng.
Long Nhất cười hắc hắc nhìn đoàn kị binh phóng tới càng lúc càng gần, đột nhiên thét vang: “Tất cả binh sĩ nghe lệnh, ném cho ta.”
Hai trăm binh sĩ giật mình, khoảng cách xa như vậy mà ném thì sức bọn họ đâu có đủ a.
“** ngươi ***, còn không ném, không biết quân lệnh như sơn sao?” Long Nhất vừa tung cước đá đít tên lính đang lớ ngớ gần hắn nhất vừa lớn tiếng chửi.
Hai trăm tên lính lúc này mới như giật mình tỉnh mộng, nhặt đá lấy hết sức ném về phía trước. Những viên đá nặng nề rơi xuống mấy chục mét phía trước rồi lăn vài vòng mà không có phản ứng gì nhưng đám lính cũng chẳng quản nhiều đến như vậy, chỉ biết lấy hết sức bình sinh sống ૮ɦếƭ ném mạnh về phía trước, làm cho Bắc Đường Đạc đứng ở trên cao quan sát chỉ biết thầm nhủ, tên gia hỏa này chẳng có lý do gì mà dở tệ như vậy.
Đến lúc kị binh của Thần Phong doanh xông tới chỉ còn cách chừng một dặm, đống đá đã bị hai trăm tên lính ném sạch. Bọn họ thậm chí còn còn thể cảm giác được hàn khí từ ánh dương quang phản chiếu lên những cây thương của kị binh.
“Run rẩy cái gì, còn không mau chạy, đợi bị dẫm đạp thành bánh thịt a.” Long Nhất nói dứt lời, trên tay liền chớp lên quang mang màu xanh, đem dán Tật Phong Thuật lên hai chân của hai trăm tên lính rồi lắc mình chạy mất tích.
Hai trăm tên lính run lên, lại nhìn thấy kị binh doanh đã xông gần tới nơi, la hét như ri quay mình chạy trối ૮ɦếƭ, ai ai cũng như đằng vân giá vũ, chỉ trong chớp mắt đã chỉ còn là những chấm đen, khiến cho Bắc Đường Vũ đang quan chiến ở hậu phương nhìn đến trợn mắt há miệng. Đáo để đây là trò gì vậy a.
Lúc này, kị binh doanh đã đạp lên đám gạch đá nọ. Ai ai cũng thấy chiến thắng đã ở trước mắt, chẳng cần phải truy sát bọn họ, chỉ cần phá được doanh trại đối phương là coi như đã thắng lợi.
Nhưng đúng lúc đó, mấy tiếng nổ dữ dội vang lên, chấn động đến ù tai, cả tòa sơn cốc đều như lung lay. Ngay sau đó là ánh chớp lóe chói mắt từng đạo từng đạo rực sáng lên khiến mọi người rơi vào tình trạng mất thị lực tạm thời.
“Không hay, đối phương có trò lừa gạt.” Bắc Đường Vũ trong lòng kinh hoảng nói.
Lúc này đã quá muộn. Chiến mã bị tiếng nổ mãnh liệt ảnh hưởng, thị giác lại bị rơi vào trạng thái mù tạm thời đã bắt đầu trở nên điên cuồng, căn bản không còn chịu sự khống chế của chủ nhân, bắt đầu chạy ngược trở về. Đội hình sát cánh nhau của bộ binh theo sát phía sau lập tức bị công kích tan nát, nhất thời tiếng rên la vang trời, rất nhiều người đã bị chiến mã giẫm đạp mà ૮ɦếƭ.
Bắc Đường Vũ nhìn mọi chuyện xảy ra với ánh mắt không thể nào tin nổi. Ai nấy đều kinh hoàng đến ngẩn ra. Kỳ thật chiến mã đều đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc chống lại việc quấy nhiễu gây kinh hoảng, nhưng chuyện gì cũng có giới hạn nhất định. Bản tính của dã thú là sợ hãi trước lực lượng của đại tự nhiên, tiếng nổ vừa rồi rất giống với tiếng sấm, hơn nữa lại nổ ngay bên tai, thêm vào đó mắt lại không nhìn thấy gì, đám chiến mã đó có thể không kinh hoảng sao.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc