Phong Lưu Pháp Sư - Chương 225

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch

Tình yêu của Lệ Thanh - Có người xâm nhập
Long Nhất ở lại doanh trại tới tận lúc hoàng hôn, hơn nữa hắn lại còn có cơ hội trải nghiệm cái hương vị cơm quân đội là như thế nào. Bởi vì Cuồng Long Quân Đoàn số lượng binh sĩ rất đông, vì thế rau thịt cũng không nhiều, ăn xong thì chỉ còn có trái cây để nhai. Long Nhất vừa ăn đã thấy có mùi có vị, hắn vốn dĩ không phải là kẻ kén cá chọn canh.
Hoàng hôn nhạt dần, ánh mặt trời sáng lên một màu hoàng kim le lói ngoài chân trời, như không cam tâm chìm xuống như thế. Long Nhất theo ánh dương quang cuối cùng rời khỏi doanh trại, trong lòng ít nhiều đã có chút kiến thức về Cuồng Long quân đoàn. Tuy đối với quân đoàn được coi là tinh nhuệ nhất của Cuồng Long đế quốc còn chút hoài nghi, nhưng hắn thật không thể nào không thừa nhận đây tuyệt đối là một lực lượng cứng như sắt thép, đặc biệt là Huyết Sắc kị binh đoàn, có thể được xem là tinh anh trong các tinh anh.
Tiền thế Long Nhất đối với kị binh cũng có một số kiến giải nhất định, nhưng thật sự lại chưa từng tiếp xúc qua, bởi vì thời đó kị binh đã sớm bị đào thải. Trưa nay tại doanh trại nhìn Huyết Sắc kị binh đoàn đối chiến diễn tập, khí thế hủy thiên diệt địa, trời đất biến sắc, bài sơn đảo hải, đánh tới một đợt sóng màu máu hung dũng gầm thét, mặt đất cũng bị chấn rung, làm cho tim cũng nhanh chóng đập như trống trận, chỉ có hai từ có thể hình dung, đó là chấn động. Hơn nữa đó là những chấn động uy dũng, càng làm cho người ta nhiệt huyết dâng trào.
Kị binh tại cái thời đại dùng “hàng nguội” này tuyệt đối không gì tồn tại có thể thay thế, họ có thể dễ dàng xé toang phòng ngự của địch nhân, lại có thể ở trong thiên quân vạn mã tới lui như gió. Đương nhiên, khi hai quân đối mặt, khẳng định có cách đối phó với phòng ngự của kị binh, ví dụ như sử dụng công kích khoảng cách xa của ma pháp sư.
Long Nhất vừa bước đi vừa suy nghĩ, bất giác đã về đến Tây Môn phủ.
Vừa bước vào đại sảnh, Long Nhất đã thấy mẫu thân hắn, Đông Phương Uyển đang trò chuyện thân mật với một lão nhân thần thái quắc thước, đầu tóc trắng phau.
“Vũ nhi, còn không mau lại bái kiến ngoại công.” Vừa thấy Long Nhất tiến lại, Đông Phương Uyển mở miệng cười nói.
Long Nhất trong sát na đó đã nhớ ra người này là ai. Chính là đại gia chủ hiện thời của Đông Phương gia tộc Đông Phương Khải Minh,cũng chính là ngoại công của Tây Môn Vũ, đương nhiên giờ đây biến thành ngoại công của mình.
“Vũ nhi tham kiến ngoại công. Ngoại công, người càng lúc càng trẻ ra đấy.” Long Nhất tiến đến trước mặt Đông Phương Khải Minh mỉm cười nói, không hề có chút giả tạo nào. Trong kí ức của Long Nhất, Tây Môn Vũ luôn luôn được Đông Phương Khải Minh thương yêu như ông trời con, nói chuyện với lão luôn chẳng có tôn ti trật tự gì ráo.
“Phải không a? Xú tiểu tử ngươi, ba tấc lưỡi xem ra đã dài thêm rồi.” Đông Phương Khải Minh cười ha ha đứng lên, bàn tay to vỗ cái bốp lên bờ vai của Long Nhất, một cỗ cường lực khoan thẳng vào cơ thể.
Long Nhất cười hắc hắc, nội lực hộ thể Ngạo Thiên Quyết theo bản năng đem cỗ lực lượng này phản chấn trở lại.
Đông Phương Khải Minh vỗ cái thứ hai, nhưng ngược lại, bàn tay còn bị lực phản chấn của Long Nhất chấn tới phát tê. Nhưng lão không những không giận mà còn cảm thấy rất hả hê. Lão mỉm cười nói: “Tốt, tốt. Vốn mẫu thân con nói với ta, con công lực đã đại tiến, ta còn không tin. Hiện tại thật không thể không tin a, nói thật đi, con hiện đã đạt đến cái cảnh giới nào rồi?”
Long Nhất huơ tay một hai vòng trên không, chỉ thấy vài đạo lam sắc đấu khí vụt xuất hiện, lập tức biên mất vô ảnh vô tung. Nhưng mấy trái cây trên trà kỉ thì lại bị cắt gọt ra thành bốn mảnh.
Đông Phương Khải Minh trợn mắt nhìn Long Nhất hồi lâu, lầm bầm nói:”Không ngờ là đại kiếm sư, ngươi tên xú tiểu tử này thật là tài cao nghệ lớn a.”
“Ông ngoại. Người đối với cảnh giới của con có mãn ý không?” Long Nhất hắc hắc cười bảo hỏi. Đại kiếm sư ư? Thế có là cái thá gì, nếu như bảo với lão mình còn là Ma đạo sĩ mấy hệ thì có khi lão xỉu luôn mất.
“Đương nhiên là rất mãn ý, ngoại tôn của Đông Phương Khải Minh ta làm sao có thể là một cái bao rác được chứ?” Đông Phương Khải Minh đã lấy lại tinh thần, vô cùng hưng phấn.
Long Nhất hắc hắc cười khan hai tiếng,trong lòng thầm bảo, ngoại tôn của ông, thật sự về mặt nào cũng là một bao rác siêu bự, nhưng hắn hiện tại đã sớm bị tan thành tro bụi rồi.”
“Vũ nhi, hai ngày nữa hãy đến nhà ngoại công chơi. Biểu muội của con vừa mới về tới, lúc nào cũng nhắc tới con đó.” Đông Phương Khải Minh vuốt chòm râu trắng phau cười bảo.
“Biểu muội? Ai thế?” Long Nhất trợn mắt, một biểu muội mà hắn còn không thể nhớ nổi thì làm sao có thể nhớ tới hắn chứ.
“Là Khả Hinh, con gái của cữu cữu con đấy! Lúc còn nhỏ, con còn làm anh hùng cứu mĩ nhân, khi đó Khả Hinh đã nói không phải con thì không chịu gả rồi.” Đông Phương Uyển cười rồi nói.
“Đông Phương Khả Hinh, thánh nữ của Quang Minh giáo hội? Nàng ta không phải từ nhỏ đã bị Quang Minh Giáo Hoàng dắt đi sao? Con gặp qua hồi nào chứ?” Long Nhất kinh ngạc hỏi lại, kí ức của hắn không hề có đoạn cố sự như thế.
“Đó là chuyện từ hồi con còn rất nhỏ kìa. Có lẽ là con đã quên rồi, Khả Hinh sau đó mới được Quang Minh giáo hoàng đưa đi.” Đông Phương Uyển giải thích.
Long Nhất cố banh đầu ra nhớ lại, nghe Đông Phương Uyển nói như thế tựa hồ có một cái bóng mờ nào đó, nhưng thật sự không thể nắm được cái gì.
“Nghĩ không ra cũng không sao, đợi con gặp Khả Hinh rồi nói không chừng có thể nhớ lại. Hiện giờ Khả Hinh thật là xinh đẹp, cứ như một tiên nữ giáng trần vậy đó. Chỉ sợ ngươi, tên hỗn tiểu tử này sẽ sớm bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.” Đông Phương Uyển cười rồi bảo.
Nói đùa sao, ta bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo? Luận tới sắc đẹp, nữ nhân bên cạnh mình không phải là khuynh quốc khuynh thành sao, dù có đẹp đến thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể bằng với họ thôi. Long Nhất trong lòng tuy nghĩ thế, nhưng ngoài mặt chỉ cười mà không nói gì.
Trời sẩm tối rất nhanh, Đông Phương Khải Minh sau khi ăn cơm tối rồi đi, còn dặn dò Long Nhất phải đến Đông Phương phủ một chuyến.
Long Nhất quay về viện tử của mình, liếc mắt nhìn thấy Lệ Thanh như một bức tượng điêu khắc đứng ở sân, đang ngẩng đầu nhìn lên trời đến phát ngốc.
“Man Ngưu, Tiểu Y, các người quay về ngủ trước đi.” Long Nhất nói với hai người nửa bước không rời sau lưng.
“Dạ, thiếu gia.” Hai người đồng thanh ứng tiếng rồi quay về phòng của mình.
Long Nhất phi thân lên trên nóc nhà, đưa tay vẫy Lệ Thanh nói: “Lệ Thanh, lên đây ngồi cái. Xem sao trời, ở nơi càng cao, thì càng thoải mái.”
Lệ Thanh nhún chân một phát, phi thân lên nóc ngồi cạnh bên Long Nhất.
“Có tâm sự sao?” Long Nhất nhẹ nhàng hỏi.
Lệ Thanh run khẽ, đáp: “Vâng, thiếu gia.”
“Vì tình mà khổ?” Long Nhất nhíu mày hỏi lại, từ trong mắt của Lệ Thanh hắn khả dĩ đoán ra được hai chữ si tình.
Lệ Thanh trầm mặc gật gật đầu.
Long Nhất nhìn lên mặt trăng bàng bạc treo trên thiên không, nếu ai nhìn thấy biểu tình lãnh khốc của Lệ Thanh quyết không thể nào đặt nổi hai chữ “si tình” lên trên thân hắn. Long Nhất đương nhiên với cặp mắt sành sỏi khả dĩ có thể đoán được là chuyện gì, hắn nói: “Ngươi không cần nói, hãy để ta đoán một lần. Có lẽ là thế này, có một nam nhân lạnh lùng rất yêu một cô gái, nhưng khổ cái là chỉ có thể nép ở sau lưng nàng mà bảo hộ, mơ mộng có một ngày cô gái đó có thể minh bạch tâm sự của hắn. Nhưng sự đời vốn không như ý con người, trong lòng cô ta, căn bản không có hắn. Hơn nữa đột nhiên có một ngày, nam nhân lạnh lùng phát hiện trong lòng người hắn rất yêu lại có một hình ảnh của một nam nhân khác, vì thế mà trở nên thống khổ tuyệt vọng mà bỏ đi.”
Lệ Thanh trợn tròn mắt nhìn Long Nhất, vẻ mặt thất kinh, hắn chầm chậm nói: “Thiếu gia, người làm sao mà biết được?”
Long Nhất cười hắc hắc vài tiếng, rồi nói: “Đôi mắt ngươi viết rõ ràng như thế, ta chỉ từ đó mà đọc ra thôi.”
Lệ Thanh tự nhiên biết Long Nhất không nói đùa, hắn có thể đọc được thần tình xuất ra từ trong mắt mình nói ra. Cho dù không phải như thế, hắn cũng vốn đã thập phần bội phục Long Nhất.
“Nói cho ta nghe, cô gái đó có phải rất đẹp không?” Long Nhất vỗ vai Lệ Thanh cười hỏi.
Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Lệ Thanh hơi đỏ lên một chút, nói: “Đúng thế, rất là đẹp, thế giới này không có một cô gái nào có thể so sánh với nàng.”
Long Nhất vòng tay lên bờ vai của Lệ Thanh, cười bảo: “Loại nam nhân chung tình như ngươi quả thật là động vật hiếm có. Chỉ là cô gái đó thật không có phúc để hưởng thụ.”
Lệ Thanh lắc lắc đầu,thở dài: “Không, là tôi không tốt, không xứng với nàng.”
“Ai nói ngươi không xứng với nàng, theo ta mà nói, Lệ Thanh ngươi khả dĩ có thể ở cùng với bất kì cô gái nào trên thế giới này, nhưng quan trọng nhất cũng chỉ là duyên phận mà thôi. Gặp được thì là hữu duyên, còn không thì là vô phận, chính yếu là nỗ lực tranh đấu, sau đó dù có ra sao thì không có gì phải tiếc?” Long Nhất lớn tiếng nói, hắn không bao giờ nghĩ thế giới này có ai không thể ở với ai. Trước ái tình, mọi người đều bình đẳng.
Đôi mắt của Lệ Thanh sáng lên, nhưng rồi lập tức ảm đạm trở lại. Hắn trầm giọng nói: “Đã quá trễ rồi, nếu như tôi bắt đầu sớm….hiện tại nàng đã yêu người khác, cái gì cũng đã trễ rồi.”
Long Nhất vỗ vỗ lên vai của Lệ Thanh, cười bảo: “Chỉ cần người ngươi yêu hạnh phúc là tốt rồi. Ngươi lúc đầu không phải là muốn làm cho cô gái ngươi yêu hạnh phúc sao? Nếu như người khác có thể mang lại cho nàng hạnh phúc, ngươi cũng có thể thầm chúc phúc cho họ mà.”
Lệ Thanh run run cúi đầu trầm mặc, lâu sau, hắn mới ngẩng đầu lên, biểu tình rõ ràng là nhẹ nhàng hơn nhiều, hắn cảm kích nói:”Cám ơn người, thiếu gia. Đúng thế, chỉ cần nàng hạnh phúc là tốt rồi. Người ở bên cạnh nàng không phải là ta thì có can hệ gì chứ?”
Long Nhất cười cười, đối với Lệ Thanh có phần bội phục, lời này chỉ là hắn buộc miệng nói ra thôi. Nếu quả thật người hắn yêu mà đi với người khác, chỉ sợ hắn đã sớm điên lên mà cầm dao chém tên đó ra làm từng khúc rồi.
Chính vào lúc này, một cỗ hắc ám năng lượng dao động yếu ớt lướt qua, Long Nhất cảnh giác ngẩng đầu lên, hắn tuyệt đối tin vào giác quan nhạy bén của mình, dao động năng lượng hắc ám vừa rồi tuyệt đối không phải là ảo giác.
Có phải là người của Hắc Ám giáo hội? Sợ có lẽ chúng đang tiến hành hoạt động gì đó không thể nói với người ta.
“Có chuyện gì thế? Thiếu gia?” Lệ Thanh nhận thấy phản ứng cảnh giác của Long Nhất, vì thế mới hỏi.
“Có lẽ thế, người cứ ngồi ở đây, ta đi xem bốn phía xem sao.” Long Nhất nói rồi phi thân đứng dậy, thân hình như phiêu hốt rời khỏi chỗ đó.
Long Nhất lượn một vòng trên không Tây Môn phủ, hắn mở rộng lòng bàn tay trái, dùng Huyết Sắc Khô Lâu thăm dò khí tức hắc ám yếu ớt đó. Hắn tuyệt không nghĩ rằng tên xâm nhập vào là kẻ yếu, có thể thần không biết quỷ không hay tránh khỏi các trạm canh ngầm canh nổi như thiên la địa võng của Tây Môn phủ, thực lực tuyệt đối phải là xuất thần nhập hóa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc