Phong Lưu Pháp Sư - Chương 170

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch

Xương trắng dưới suối
Long Nhất ôm bả vai Lăng Phong, gần như là kéo nàng tới đằng sau một gốc cây đại thụ ở đằng xa.
“Long Nhất, tên tiểu tử ngươi làm gì vậy, Ϧóþ vai ta đau ૮ɦếƭ đi được.” Lăng Phong xoa vai bất mãn nói.
Long Nhất cười hắc hắc, nhẹ nhàng xoa nắn đôi vai mảnh mai của Lăng Phong, đáp: “Coi như ta xin lỗi, nhưng đệ hãy thành thật khai ra, đệ có chủ ý cua tiểu muội của ta phải không?”
Lăng Phong đỏ mặt gạt bàn tay to lớn của Long Nhất ra, lườm hắn một cái: “Đúng vậy đó. Ta có chủ ý cua nàng ta đó, ngươi ăn thịt ta à.”
Long Nhất ngẩn ra, cảm giác chua chua trong lòng càng lúc càng mạnh. Hắn không nhịn được tự hỏi, rốt cuộc là hắn bị bệnh gì vậy? Tại sao lại có khát vọng chiếm hữu mãnh liệt như vậy đối với Tây Môn Vô Hận, chẳng lẽ… Long Nhất không dám nghĩ tiếp nữa, hắn nhìn chằm chằm Lăng Phong rồi hỏi: “Đệ cho ta biết, là đệ thật sự có tình ý với Vô Hận chứ không phải là tìm vui giống như trước đây?”
Lăng Phong có chút kì quái nhìn Long Nhất, cố nén tiếu ý gật đầu.
“Nếu như vậy, ta thân làm ca ca cũng không muốn nói nhiều nữa, ngươi nếu dám làm nó đau lòng thì đừng trách ta sao trở mặt.” Long Nhất vỗ bịch một tiếng trầm trọng lên vai Lăng Phong.
Lăng Phong kêu đau một tiếng, bực bội nói: “Huynh muốn mưu sát à, vai đệ bị huynh vỗ nát ra rồi”
“Thật sao? Để ta xem nào.” Long Nhất cười rồi như muốn cởi y phục của Lăng Phong ra.
Lăng Phong như thỏ con chạy vụt ra xa, đột nhiên quay đầu lại vui vẻ cười nói: “Đệ và Tây Môn Vô Hận đích thực là rất thích nhau, bất quá tình cảm này chỉ là tình bạn, huynh đừng hiểu lầm đệ muốn ςướק lấy muội muội của huynh a.”
Long Nhất trừng mắt, đang muốn ra vẻ nói một hai câu gì đó để che dấu tia vui sướng nhàn nhạt trong lòng, đột nhiên vẻ mặt như đông cứng, thân hình chớp lên, hóa thành một đạo tàn ảnh trong không trung nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Lăng Phong.
“Thế nào... a...” Lăng Phong vừa định hỏi, ánh mắt đột nhiên liếc thấy một bóng đen rất lớn ở gần đó, không khỏi kinh hoảng hét một tiếng.
Hai người giương to mắt nhìn Đại đầu quái tối qua đánh không ૮ɦếƭ đó, tên tiểu tử xấu xí này đang vung vẩy xúc tu trên khắp người về phía họ, bộ dạng hình như cực kỳ vui vẻ. Một lúc sau, thân hình tròn xoay của nó lăn về phía trước, phương hướng chính là về phía Long Nhất và Lăng Phong, trên đường xô ngã hơn mười cây đại thụ, nhưng một chút phản ứng cũng không có.
Lăng Phong nhíu mày, định dùng ma pháp công kích nó, nhưng lại bị Long Nhất giữ chặt tay phải.
“Đừng lãng phí khí lực. Không cần quan tâm đến nó là được. Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta thu dọn rồi lên đường.” Long Nhất nói xong kéo Lăng Phong lướt về nơi cắm trại.
Nhưng Đại đầu quái thấy Long Nhất đi mất, kêu lên hai tiếng oa oa vô cùng ủy khuất. Do vậy có thể thấy âm giọng của quái vật này có lẽ do trời sinh đã thế chứ không phải vì dụ dỗ con mồi mà giả trang ra vậy.
Khi hai người nhanh chóng về khu trại, thấy Tây Môn Vô Hận và Nhân Nhân vẻ mặt kinh ngạc còn Thủy Nhược Nhan cũng hốt hoảng từ trong lều chui ra.
Long Nhất vừa nghĩ một chút liền biết ngay là tại sao. Nhất định là các nàng vừa nghe thấy tiếng kêu của Đại đầu quái ở gần đó.
"Chuyện gì thế? Quái vật đó đuổi tới rồi sao?" Thủy Nhược Nhan vừa thấy Long Nhất liền hỏi ngay. Hôm qua lực phòng ngự biến thái của quái vật này đã gây ấn tượng sâu sắc với nàng. Bản thân là một ma tầm sư kiêu hãnh, liên tục công kích mà không làm rụng nổi một cọng lông của đối phương, điều này thật sự làm lòng tự tôn bị tổn thương.
"Không biết có đúng nó theo chúng ta đến đây không, dù sao chúng ta hãy mau rời khỏi đây." Long Nhất nói, bắt đầu thu thập trướng bồng cùng đồ đạc.
Đoàn năm người đi về hướng khu vực chưa biết rõ ở phía trước. Có Tật phong thuật của Long Nhất, đoàn người tất nhiên là đi rất nhanh, nghĩ có lẽ đã cho Đại đầu quái rớt lại phía sau rất xa.
Trên đường đi, năm người không còn gặp phải tình huống khác thường nào nữa, dọc đường cũng chỉ gặp một số ít ma thú cấp thấp. Cứ phi hành vội vàng như thế, năm người rất nhanh liền vượt qua khu vực tây bắc do trường phân phối cho bọn họ tới vùng âm ảnh mờ mịt.
Long Nhất nhìn trái nhìn phải, cũng không nhìn ra vị trí hiện tại của họ với những nơi khác có gì khác biệt, đẳng cấp của những ma thú gặp được vẫn chẳng thay đổi, cao nhất cũng không quá C cấp trung giai.
"Dừng lại nghỉ ngơi một chút đã, ăn uống xong sẽ lại lên đường." Long Nhất phất tay nói, hắn vốn tưởng rằng địa phương này có cái gì khác lạ, kết quả làm cho hắn rất thất vọng.
Long Nhất tiện thể bắt một con gà rừng, cười nói: "Hôm nay ta sẽ làm một món tuyệt thế mĩ vị, cam đoan các người ăn xong dư vị còn mãi, răng miệng lưu hương."
Chỉ thấy hắn đến bên dòng suối làm sạch con gà, rắc gia vị lên trên, trong bụng nhét đầy các loại phối liệu, sau đó dùng giấy dầu bao chặt con gà, tiếp theo lấy mấy nắm bùn trong lòng suối bao bọc toàn bộ con gà.
"Long Nhất, cậu làm món tuyệt thế mĩ vị gì vậy, còn dùng bùn nữa, cái này ăn được sao". Thủy Nhược Nhan vẻ mặt tỏ ra ghê ghê, càu nhàu hỏi.
"Nàng thì hiểu cái gì, món này gọi là gà ăn mày, người khác muốn ăn cũng không được, đợi lát nữa nàng lại chẳng muốn nuốt cả lưỡi ấy chứ". Long Nhất hắc hắc cười nói.
“Gà ăn mày? Cái tên này thật khó nghe." Tây Môn Vô Hận nói.
Long Nhất cười cười cũng không giải thích, hắn đào hai cái hố, rồi chôn con gà tại một hố, tiếp đó xuất một hỏa cầu giữ cho cháy liên tục nướng thịt từ dưới hố. Dùng ma pháp thật là tiện lợi nhanh chóng a, vừa tiết kiệm thời gian vừa tiết kiệm sức lực.
Bốn người còn lại tò mò vây quanh ngọn lửa xem. Bọn họ có lẽ cho tới giờ chưa từng nhìn thấy có ai lại đặt gà ở trong lòng đất để nướng cả.
Nửa giờ sau, Long Nhất dập tắt lửa, sau đó móc con gà bọc bùn ra khỏi hố. Một quyền đánh xuống, bùn khô trên đó đều bị văng ra, từ từ bóc lớp giấy dầu ra, một mùi thơm phưng phức nương theo hơi nóng bốc lên, câu dẫn lũ trùng tham ăn trong bụng mọi người nháo nhác không yên, nước miếng cũng bắt đầu ứa ra đầy miệng.
“Thơm quá, thơm quá! Nhanh lên cho đệ thử miếng.” Lăng Phong bất chấp nóng bỏng, ςướק lấy cả con gà ăn mày trong tay Long Nhất, xé luôn một cái đùi tống thẳng vào miệng.
“Ngoài giòn trong mềm, ngậy mà không béo. Cực phẩm, cực phẩm a!” Lăng Phong vừa nhai vừa khen nức nở, trên mặt lộ ra vẻ say mê.
Tất nhiên, toàn bộ chú gà ăn mày lập tức bị năm người ngốn sạch, khuôn mặt mọi người hết thảy vẫn chưa thỏa mãn, chính thế, không được thỏa mãn, hầu như chỉ mới được một chút.
Nữ nhân vốn là một giống động vật thích ăn ngon, không cần Long Nhất phải nói thêm, mấy nàng sành ăn lập tức ra tay bắt thêm mấy con gà đem cắt tiết cạo lông sạch sẽ, rồi thỉnh cầu Long Nhất động kim thủ (bàn tay vàng) thêm lần nữa.
Nhưng khi Long Nhất đào lòng suối lần nữa để lấy bùn, đột nhiên bàn tay có cảm giác chạm phải một vật cứng, tròn tròn. Long Nhất liền khỏa nước vài lần cho bùn đất bám bên trên trôi hết, đến khi vừa nhìn qua lập tức giật mình sửng sốt.
“Tử tinh tệ, cái địa phương quỷ quái này sao lại có Tử tinh tệ?” Long Nhất kinh ngạc kêu lên.
Mọi người nghe thấy tiếng hô của Long Nhất liền xúm lại xem, thấy hắn đã giơ đồng Tử tinh tệ lên soi dưới ánh mặt trời chói chang.
“Đó chẳng phải là một đồng Tử tinh tệ sao? Có gì mà kỳ quái như vậy.” Thủy Nhược Nhan hỏi với vẻ khinh thị.
Long Nhất lườm nàng một cái nhưng không nói gì, chỉ lật qua lật lại xem xét đồng Tử tinh tệ trong tay.
Lăng Phong đón lấy đồng Tử tinh tệ trong tay Long Nhất, vừa nhìn qua đã kinh ngạc thốt: “Trên đồng Tử tinh tệ này không ghi lại ngày tháng, cho thấy đây là đồng tiền có cách đây ít nhất là khoảng một ngàn năm trăm năm, tiền đồng được đúc sau này mới khắc ngày tháng.”
“Đào tiếp đi, xem coi chỗ này còn có thêm cái gì nữa hay không.” Long Nhất hơi nhíu mày, khẽ vận nội lực, một chưởng khuấy đảo dòng suối mấy vòng, lập tức ma pháp thủy hệ làm cho mọi thứ đông kết lại.
Năm người lần lượt tiến hành đào đất ở những chỗ khác nhau, không lâu sau, Long Nhất cũng đào lên được thêm mấy đồng Tử tinh tệ tương tự, Lăng Phong thì đào được một bộ khôi giáp đã bị hử hỏng, còn ba người kia cũng đào được một số đồ trang sức trên người.
“A… tay… tay…” Đột nhiên Nhân Nhân kinh hoàng hét lên một tiếng, thân hình lùi vội về phía sau mấy bước, loạng choạng thiếu chút nữa là ngã ngửa ra sau.
Mấy người Long Nhất nhìn lại, chỉ thấy chỗ Nhân Nhân vừa đào có một vật đen xì hình dạng như cánh tay lộ ra trên mặt bùn. Thủy Nhược Nhan bắn một thủy cầu thuật tới, bùn đất trôi đi, lộ ra một bộ xương bàn tay co quắp, nhìn hình dạng có vẻ là tay người.
“Chỗ, chỗ này sao lại chôn người ૮ɦếƭ?” Lăng Phong nghi hoặc nói.
Long Nhất tiến tới, lượm cốt thủ lên xem, chú ý thấy có một vết nứt dài trên mu xương bàn tay, hiển nhiên là người này trước khi ૮ɦếƭ đã đánh nhau với người khác.
“Ta nghĩ đáp án có lẽ nằm ở bên dưới. Chỗ này khẳng định không chỉ chôn có một người đâu.” Long Nhất chắc chắn nói.
Càng đào xuống dưới, đám người Long Nhất càng thấy kinh hãi. Từng bộ từng bộ hài cốt không còn nguyên vẹn lộ ra, pháp trượng, cự kiếm, các loại trang sức ma pháp đào lên cũng không ít, tất cả đều là những đồ cao cấp, trong đó có vài kiện còn thuộc loại thánh cấp νũ кнí, chỉ thấp hơn thần cấp một bậc mà thôi.
Nhưng trước hấp lực của tài vật như vậy mà cả năm người chẳng ai tỏ ra vui sướng phát cuồng mà chỉ có vẻ hưng phấn vì hiếu kì. Có nhiều cao thủ như vậy ૮ɦếƭ cùng một chỗ đúng là hiếm thấy, có lẽ là phát sinh trong thời chiến tranh. Chẳng lẽ ma ảo sâm lâm này trước đây là chiến trường cổ xưa? Nhưng ma ảo sâm lâm hình hành đến quy mô lớn như thế này, tuyệt không thể chỉ mấy ngàn năm đã có thể đạt tới. Hơn nữa có nhiều loại thực vật có lịch sử đã hàng vạn năm. Xem ra về phương diện này là không giống.
Long Nhất cúi đầu trầm tư, hắn lại nghĩ tại sao đẳng cấp của ma thú trong ma ảo sâm lâm không cao, mà dưới đất lại ngổn ngang nhiều bảo vật như thế? Cho nên làm cho Thánh ma học viện mỗi hai năm đưa hàng trăm học sinh đến đây tầm bảo nhưng vẫn liên tục không ngừng kiếm được đủ loại νũ кнí cấp cao. Xem ra đáp án là ở trong đống xương khô này.
Khi năm người đào đến độ sâu nhất định, đột nhiên cảm giác mặt đất đang sụp xuống, năm người đồng thời vọt người lên. Vừa lên đến bờ liền nghe ầm một tiếng lớn, đoạn suối xếp đá trước đây sụp xuống, cát bụi bay lên mù mịt.
Khi đám bụi đất lắng xuống, cảnh tượng lộ ra khiến năm người cùng kêu lên kinh sợ. Ngay cả Long Nhất là người tâm chí vững như bàn thạch cũng không ngoại lệ. Năm người mười mắt đối nhau, đều nhìn thấy sắc thái kinh hãi trong mắt đối phương.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc